Lập dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện hay, chi tiết, điểm cao

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Thanh Thảo
Cập nhật 10/12
584 lượt xem

Lập dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện là bước quan trọng giúp học sinh xác định trình tự sự việc, nhân vật và cảm xúc trước khi viết bài. Khi có dàn ý rõ ràng, việc kể lại câu chuyện sẽ trở nên mạch lạc, tự nhiên và giàu cảm xúc hơn. Bài viết dưới đây AVAKids sẽ hướng dẫn cụ thể cách lập dàn ý chuẩn nhất, kèm ví dụ mẫu để bạn dễ dàng thực hành.

1Lập dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện

1.1 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 1: Bài học về lòng trung thực (Chiếc bình gốm vỡ)

Trọng tâm: Miêu tả tâm lý hoảng loạn và sự đấu tranh nội tâm.

I. Mở bài:

  • Giới thiệu món đồ quý: Chiếc bình gốm cổ màu xanh ngọc bích ông nội để lại, bố tôi quý như vàng, đặt trang trọng ở phòng khách.

  • Hoàn cảnh xảy ra chuyện: Một buổi chiều chủ nhật, bố mẹ đi vắng, tôi rủ bạn đến nhà chơi đá bóng nhựa trong nhà (dù đã bị cấm).

II. Thân bài:

  • Diễn biến sự việc (Cao trào):

    • Mải mê tranh bóng, tôi tung một cú sút mạnh. Quả bóng bay vọt qua xà ngang (ghế sofa) đập thẳng vào chiếc bình.

    • Âm thanh ám ảnh: Tiếng "xoảng" khô khốc, xé toạc không gian yên tĩnh.

    • Hiện trường: Chiếc bình vỡ tan tành thành trăm mảnh, hoa văn rồng phượng gãy vụn.

    • Phản ứng tức thì: Tôi và bạn đứng chôn chân, mặt cắt không còn giọt máu, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

  • Hành động che giấu (Sai lầm nối tiếp sai lầm):

    • Bạn tôi sợ quá bỏ về. Còn lại một mình, tôi run rẩy thu dọn hiện trường.

    • Đổ các mảnh vỡ vào túi đen, đem vứt tận bãi rác đầu ngõ để phi tang.

    • Kê lại lọ hoa khác vào chỗ cũ để "ngụy trang", nhưng nhìn nó lạc lõng vô cùng.

  • Đấu tranh nội tâm (Dằn vặt):

    • Bố về. Bố vui vẻ hỏi han, tôi trả lời ấp úng, mồ hôi tay ướt đẫm.

    • Bữa cơm tối: Cơm ngon mà tôi nuốt như nhai rơm. Ánh mắt bố nhìn lên kệ tủ khiến tôi giật thót mình.

    • Suy nghĩ giằng xé: "Nếu nhận lỗi sẽ bị đòn nát mông" >< "Nếu không nhận, bố sẽ buồn, và mình là kẻ hèn nhát". Hình ảnh ông nội hiện về trong tâm trí.

  • Sự thật phơi bày:

    • Bố phát hiện chiếc bình biến mất. Bố hỏi: "Có ai thấy cái bình của bố đâu không?". Không khí trong nhà đặc quánh lại.

    • Tôi định chối, nhưng nhìn tóc bạc của bố, tôi òa khóc nức nở: "Con xin lỗi bố...".

III. Kết bài:

  • Kết quả: Bố không đánh, chỉ lặng lẽ nhìn mảnh vỡ (tôi đã lén nhặt lại). Bố buồn vì mất kỷ vật nhưng vui vì con trung thực.

  • Bài học: Lời nói dối là vết xước trong tâm hồn, còn sự thật là liều thuốc chữa lành mọi lỗi lầm.

1.2 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 2: Tình người trong cơn mưa (Giúp bà cụ bán rau)

Trọng tâm: Tả cảnh mưa gió và sự chuyển biến cảm xúc từ vô tâm sang đồng cảm.

I. Mở bài:

  • Bối cảnh: Tan học, bầu trời đen kịt, giông bão ập đến bất ngờ.

  • Tâm trạng: Vội vã đạp xe thật nhanh để về nhà, chỉ sợ ướt bộ quần áo mới.

II. Thân bài:

  • Cảnh hỗn loạn trên đường:

    • Gió rít từng cơn, bụi bay mù mịt, lá cây rụng lả tả. Xe cộ bấm còi inh ỏi, ai cũng hối hả.

    • Hình ảnh đối lập: Dòng người lướt đi vùn vụt >< Một bà cụ gầy gò đang cố giữ gánh rau bên lề đường.

  • Tình huống cụ thể:

    • Một cơn gió mạnh thốc tới, chiếc nón mê của cụ bay mất, gánh rau đổ nghiêng, cà chua, mớ rau muống lăn lóc ra đường.

    • Cụ luống cuống, dáng người xiêu vẹo như sắp ngã. Mọi người vẫn lướt qua (sự vô cảm của đám đông).

  • Hành động của tôi:

    • Lưỡng lự 3 giây: "Dừng lại sẽ ướt, về muộn mẹ mắng" >< "Bà cụ tội nghiệp quá".

    • Quyết định: Phanh kít xe lại, dựng xe, chạy ra đỡ cụ.

    • Hành động chi tiết: Nhặt từng quả cà chua dập, dìu cụ vào mái hiên một cửa hàng đóng kín.

  • Cuộc trò chuyện dưới mái hiên:

    • Mưa xối xả trắng trời. Tôi và cụ ướt mem.

    • Cụ run run kể: "Bán cố cho hết để mua thuốc cho ông, mà giờ nát hết rồi...".

    • Tôi xúc động, lấy chiếc áo mưa duy nhất của mình khoác cho cụ, biếu cụ số tiền ăn sáng còn dư (dù ít ỏi).

  • Kết thúc sự việc: Mưa tạnh. Tôi dắt cụ qua đoạn đường trơn, chào cụ ra về.

III. Kết bài:

  • Về đến nhà: Bị mẹ mắng vì ướt như chuột lột và về muộn.

  • Cảm xúc: Khi kể lại sự việc, mẹ ôm tôi vào lòng. Tôi nhận ra hạnh phúc không phải là khô ráo trong chăn ấm, mà là sưởi ấm được trái tim người khác.

1.3 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 3: Tình bạn và sự hiểu lầm (Cây bút máy bị mất)

Trọng tâm: Miêu tả chi tiết sự hối hận và quá trình làm hòa.

I. Mở bài:

  • Giới thiệu tình bạn: Tôi và Nam là đôi bạn thân, như hình với bóng suốt 5 năm tiểu học.

  • Sự việc: Mâu thuẫn xảy ra vào tuần trước, liên quan đến chiếc bút máy "Parker" – quà sinh nhật dì tặng.

II. Thân bài:

  • Nguyên nhân:

    • Giờ ra chơi, tôi để bút trên bàn rồi chạy đi đá cầu. Vào lớp thì bút biến mất.

    • Tôi nhìn sang bàn Nam, thấy nó đang cầm một cây bút y hệt (thực ra là bút của Nam mới mua).

  • Sự nóng giận mất khôn:

    • Tôi hét lên trước cả lớp: "Sao cậu lấy bút của tớ?".

    • Nam ngơ ngác, rồi đỏ mặt tía tai giải thích. Tôi không nghe, gạt phắt đi và buông lời xúc phạm: "Đồ ăn cắp".

    • Nam ném cây bút xuống bàn, mắt ngân ngấn nước, im lặng bỏ đi.

  • Những ngày "chiến tranh lạnh":

    • Không khí trong lớp ngột ngạt. Tôi ngồi cạnh Nam mà như cách xa ngàn dặm.

    • Tôi bắt đầu thấy hụt hẫng khi không có người cùng giải bài khó, không có người chia đôi gói bim bim.

  • Sự thật trớ trêu:

    • Cuối tuần dọn cặp sách, tôi phát hiện cây bút của mình nằm kẹt sâu dưới đáy ngăn phụ của cặp.

    • Cảm giác lúc đó: Chân tay bủn rủn, mặt nóng bừng vì xấu hổ. Hóa ra tôi đã trách nhầm người bạn tốt nhất.

  • Hành trình xin lỗi:

    • Đấu tranh tư tưởng: Sợ mất mặt >< Sợ mất bạn.

    • Tôi đến nhà Nam, đứng tần ngần trước cổng 15 phút mới dám bấm chuông.

    • Khi Nam ra mở cửa, tôi lắp bắp chìa cây bút của mình ra: "Tớ... tớ tìm thấy rồi. Tớ sai rồi".

III. Kết bài:

  • Cái kết: Nam mỉm cười, đấm nhẹ vào vai tôi: "Lần sau cấm được nghi oan nữa nhé".

  • Bài học: Sự nóng giận là kẻ thù của tình bạn. Niềm tin cần được đặt lên hàng đầu.

1.4 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 4: Trải nghiệm nông thôn (Kỳ nghỉ hè đáng nhớ)

Trọng tâm: Khai thác các giác quan (thính giác, thị giác, khứu giác) và sự thay đổi nhận thức.

I. Mở bài:

  • Lý do: Bố mẹ muốn tôi "cai nghiện" iPad nên gửi về quê nội ở một vùng trung du hẻo lánh 1 tuần.

  • Tâm trạng ban đầu: Bực bội, chán nản, nghĩ đến cảnh muỗi đốt và không có wifi.

II. Thân bài:

  • Ngày đầu tiên - Sự lạ lẫm:

    • Không gian: Tiếng gà gáy đánh thức từ 5 giờ sáng. Mùi khói bếp rơm ngai ngái xộc vào mũi.

    • Tôi sợ bẩn, đi đâu cũng rón rén, từ chối mọi lời rủ rê của lũ trẻ trong làng.

  • Bước ngoặt - Hòa nhập:

    • Anh họ rủ đi câu cá ở đầm sen. Cảnh đẹp mê hồn: Hoa sen nở hồng, hương thơm dịu mát làm tôi quên mất nỗi sợ bẩn.

    • Sự cố: Tôi trượt chân ngã "ùm" xuống bùn. Thay vì khóc, tôi và lũ trẻ cười phá lên. Lớp vỏ bọc "công tử bột" bị phá vỡ.

  • Chuỗi hoạt động thú vị (Miêu tả kỹ):

    • Thả diều: Chiều tà, triền đê lộng gió. Cảm giác dây diều căng trong tay, con diều giấy chao liệng trên nền trời tím thẫm.

    • Nướng khoai: Đêm xuống, đốt đống lửa trại nhỏ. Mùi khoai nướng thơm lừng, vừa thổi vừa ăn, mặt mũi nhem nhuốc than.

    • Nghe bà kể chuyện ma dưới ánh trăng vằng vặc (cảm giác rùng mình nhưng thích thú).

  • Tình cảm gia đình:

    • Bữa cơm quê: Chỉ có rau luộc, cá kho tộ, cà pháo mà ngon hơn sơn hào hải vị. Bà nội cứ gắp thức ăn đầy bát tôi, ánh mắt hiền từ đầy vết chân chim.

III. Kết bài:

  • Giờ chia tay: Tôi khóc tu tu không muốn về phố. Chiếc iPad không còn hấp dẫn nữa.

  • Suy ngẫm: Quê hương là nơi chữa lành tâm hồn, là nơi lưu giữ những giá trị giản dị mà thành phố không có được.

1.5 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 5: Vượt qua nỗi sợ hãi (Hành trình tập xe đạp)

Trọng tâm: Miêu tả chi tiết cảm giác đau đớn thể xác và nỗ lực tinh thần.

I. Mở bài:

  • Nỗi ám ảnh: Hồi nhỏ tôi từng bị ngã xe rất đau nên 10 tuổi vẫn chưa biết đi xe đạp.

  • Động lực: Bị bạn bè trêu chọc là "em bé to xác" và muốn tự đạp xe đến trường cùng nhóm bạn.

II. Thân bài:

  • Buổi tập đầu tiên - Thảm họa:

    • Bố giữ xe phía sau. Tôi căng cứng người, tay nắm chặt ghi-đông đến nỗi khớp tay trắng bệch.

    • Bố vừa buông tay, xe loạng choạng. Tôi hoảng loạn hét lên và đâm sầm vào bụi dâm bụt.

    • Hậu quả: Đầu gối trầy xước rớm máu, xe đổ đè lên chân. Tôi khóc, nằng nặc đòi bỏ cuộc.

  • Quá trình vượt khó (Cao trào):

    • Bố nghiêm khắc nhưng ân cần: "Con ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Đàn ông không được bỏ cuộc".

    • Ngày thứ 2, thứ 3: Tôi tập giữ thăng bằng. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, chân mỏi nhừ. Ngã thêm 5-7 lần nữa, quần áo lấm lem bụi đất.

    • Khoảnh khắc giác ngộ: Tôi nhận ra mình phải nhìn thẳng phía trước thay vì nhìn xuống bánh xe.

  • Giây phút thành công:

    • Chiều thứ 5, bố lén buông tay mà tôi không biết.

    • Gió mát rượi tạt vào mặt. Bánh xe quay đều. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như đang bay.

    • Khi quay lại thấy bố đứng tít đằng xa vẫy tay, tôi hét lên sung sướng: "Con đi được rồi!".

III. Kết bài:

  • Ý nghĩa: Vết sẹo ở đầu gối giờ là "huân chương" cho lòng dũng cảm.

  • Bài học: Nỗi sợ chỉ là một con hổ giấy, nếu ta dám đối mặt, nó sẽ biến mất.

1.6 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 6: Câu chuyện về vật nuôi (Chú chó Mực cứu chủ)

Trọng tâm: Nhân hóa cảm xúc của con vật và tình huống kịch tính.

I. Mở bài:

  • Giới thiệu Mực: Chú chó cỏ lai, lông đen tuyền, tôi nhặt được ngoài chợ 3 năm trước. Nó không đẹp nhưng cực kỳ khôn.

  • Tình cảm: Mực là cái đuôi của tôi, tôi đi đâu nó theo đó.

II. Thân bài:

  • Tình huống nguy hiểm:

    • Một buổi trưa hè nắng gắt, tôi trốn ngủ trưa rủ Mực ra bờ sông bắt cua.

    • Mải mê thò tay vào hốc đá, tôi không để ý một con rắn cạp nong (rắn độc) đang cuộn mình ngay gần đó.

  • Diễn biến kịch tính:

    • Khi tôi vừa định bước tới, con rắn ngóc đầu dậy, phình mang, phát ra tiếng "phì phì" rợn người. Tôi chết trân, chân không nhúc nhích nổi vì sợ.

    • Mực đang nằm thở dốc bỗng bật dậy như lò xo. Nó lao tới, sủa dữ dội chắn giữa tôi và con rắn.

    • Cuộc chiến: Con rắn mổ tới, Mực né đòn và cắn vào đuôi rắn. Nó sủa vang động cả bến sông để báo động.

    • Người lớn chạy ra: Các bác nông dân nghe tiếng chó sủa lạ thường đã chạy tới đuổi con rắn đi.

  • Hậu quả:

    • Tôi thoát chết. Mực bị rắn mổ trúng chân sau, đi khập khiễng, rên ư ử.

    • Tôi ôm lấy cổ nó, khóc như mưa, vừa sợ vừa thương.

III. Kết bài:

  • Chăm sóc Mực: Những ngày sau tôi tự tay bón cơm, thay băng cho Mực.

  • Khẳng định: Mực không chỉ là vật nuôi, nó là ân nhân, là người bạn trung thành nhất mà tôi có.

1.7 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 7: Lần đầu vào bếp (Thảm họa và tình yêu thương)

Trọng tâm: Tình huống hài hước và chi tiết cảm động về tình mẹ con.

I. Mở bài:

  • Dịp đặc biệt: Ngày 20/10, mẹ đi làm về muộn. Bố đi công tác.

  • Ý tưởng táo bạo: Một đứa con gái vụng về quyết định nấu một bữa cơm tươm tất để gây bất ngờ cho mẹ.

II. Thân bài:

  • Công đoạn chuẩn bị (Lóng ngóng):

    • Lên thực đơn "hoành tráng": Trứng đúc thịt, canh rau ngót, đậu sốt cà chua.

    • Sơ chế: Nhặt rau ngót mà nát như tương. Đập trứng thì vỏ trứng rơi hết vào bát.

  • Quá trình nấu (Thảm họa bắt đầu):

    • Món đậu rán: Đợi dầu sôi sùng sục mới thả đậu ướt vào. Dầu bắn tung tóe như pháo hoa. Tôi hét lên, lấy vung xoong che mặt như ra trận. Đậu cháy đen một mặt, mặt kia trắng ởn.

    • Món canh: Vì nêm nếm theo cảm tính, tôi nhầm lọ đường với lọ bột canh. Nồi canh rau ngót ngọt lợ như chè.

    • Cơm: Quên bật nút nồi cơm điện (hoặc đổ quá nhiều nước thành cháo).

  • Mẹ về:

    • Cảnh tượng: Bếp bừa bộn như bãi chiến trường. Mâm cơm dọn ra trông thật thảm hại.

    • Tâm trạng tôi: Xấu hổ, chỉ muốn chui xuống đất, sợ mẹ chê và mắng.

  • Phản ứng của mẹ (Điểm nhấn cảm xúc):

    • Mẹ nhìn mâm cơm, rồi nhìn bộ mặt lem luốc của tôi. Mẹ không cười chê, mắt mẹ rưng rưng.

    • Mẹ ngồi xuống ăn miếng đậu cháy, khen: "Đậu giòn bì, ngon lắm con ạ". Mẹ chan canh (ngọt lợ) và ăn hết hai bát cơm nhão.

III. Kết bài:

  • Tôi nhận ra: Mẹ ăn không phải vì ngon, mà vì trân trọng tấm lòng của tôi.

  • Lời hứa: Sẽ chăm chỉ học nữ công gia chánh để nấu cho mẹ những bữa cơm thực sự ngon.

1.8 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 8: Áp lực thi cử (Bài kiểm tra Toán)

Trọng tâm: Phân tích tâm lý lo âu và sự chiến thắng lòng tham.

I. Mở bài:

  • Bối cảnh: Bài kiểm tra 1 tiết môn Toán - môn "tử thần" đối với tôi.

  • Nguyên nhân lo lắng: Đêm qua mải xem phim bộ, chủ quan không ôn bài kỹ.

II. Thân bài:

  • Không khí phòng thi:

    • Cô giáo phát đề. Không gian im phăng phắc, chỉ nghe tiếng quạt trần quay vù vù và tiếng bút sột soạt.

    • Đọc đề: 3 câu đầu làm được. Câu cuối (3 điểm) khó quá, tôi cắn nát cả đuôi bút, trán toát mồ hôi hột.

  • Cám dỗ xuất hiện:

    • Thời gian còn 10 phút. Tôi tuyệt vọng.

    • Bên cạnh tôi là Lan - học sinh giỏi Toán nhất lớp. Tờ giấy thi của Lan để hơi lệch, những con số chi chít hiện ra ngay tầm mắt tôi.

    • Tiếng nói của quỷ dữ: "Chép đi, chép một tí thôi, không ai biết đâu, nếu bị điểm kém sẽ bị bố cắt tiền tiêu vặt".

  • Hành động và Đấu tranh:

    • Tôi đã rướn cổ lên, mắt liếc sang bài Lan. Chỉ cần 5 giây thôi là xong.

    • Bất chợt, tôi nhớ đến ánh mắt thất vọng của bố khi tôi nói dối lần trước. Nhớ đến lời cô dạy: "Điểm số là nhất thời, nhân cách là mãi mãi".

    • Quyết định: Tôi rụt cổ lại, thở hắt ra. Tôi chấp nhận bỏ trống câu cuối. Tôi ngồi dò lại các câu trên.

  • Kết thúc: Tiếng trống thu bài vang lên. Tôi nộp bài với cảm giác tiếc nuối nhưng nhẹ nhõm.

III. Kết bài:

  • Kết quả: Được 7 điểm. Thấp hơn kỳ vọng nhưng là điểm thật.

  • Bài học: Một điểm 10 ăn cắp không bao giờ vinh quang bằng một điểm 7 trung thực.

1.9 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 9: Món quà của mẹ (Chiếc áo rét mùa đông)

Trọng tâm: Khắc họa sự hy sinh thầm lặng và nỗi ân hận muộn màng.

I. Mở bài:

  • Hoàn cảnh: Mùa đông năm lớp 6, rét đậm rét hại.

  • Đòi hỏi vô lý: Thấy bạn bè có áo phao hàng hiệu, tôi về nằng nặc đòi mẹ mua cho bằng được, dù biết nhà đang túng thiếu.

II. Thân bài:

  • Sự vô tâm của tôi:

    • Mẹ đắn đo, nói: "Áo cũ con vẫn mặc vừa mà". Tôi dỗi, bỏ cơm, vùng vằng đá thúng đụng nia.

    • Cuối cùng, mẹ thở dài, đưa cho tôi số tiền mẹ dành dụm để sửa mái nhà. Tôi cầm tiền hớn hở đi mua, không để ý đôi mắt mẹ trũng sâu lo âu.

  • Niềm vui ngắn chẳng tày gang:

    • Hôm sau tôi diện áo mới đến lớp, được bạn bè khen, mũi nở to vì sướng.

    • Tan học, trời mưa phùn gió bấc lạnh thấu xương.

  • Khoảnh khắc thức tỉnh (Cao trào):

    • Mẹ đến đón tôi bằng chiếc xe đạp cũ.

    • Tôi nhìn thấy mẹ: Mặc chiếc áo len sờn vai, mỏng tang, co ro trong gió lạnh. Đôi bàn tay mẹ tím tái, nứt nẻ rớm máu vì lạnh và nước mưa.

    • Mẹ nhường áo mưa cho tôi, còn mẹ chịu ướt. Mẹ hỏi: "Con mặc áo mới có ấm không?".

    • Câu hỏi của mẹ như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi nhìn chiếc áo phao ấm áp trên người mình, rồi nhìn mẹ run rẩy đạp xe. Nước mắt tôi trào ra hòa vào nước mưa.

  • Hành động hối lỗi:

    • Tôi ôm chặt lấy lưng mẹ, cố truyền hơi ấm cho mẹ. Tôi muốn nói xin lỗi nhưng nghẹn lời.

III. Kết bài:

  • Về nhà: Tôi cất chiếc áo đi, tự hứa sẽ không bao giờ đòi hỏi vô lý nữa.

  • Suy ngẫm: Tình mẹ ấm áp hơn mọi chiếc áo bông trên đời.

1.10 Dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện số 10: Giấc mơ kỳ lạ (Lạc vào thế giới năm 3000)

Trọng tâm: Sử dụng trí tưởng tượng phong phú để miêu tả thế giới viễn tưởng.

I. Mở bài:

  • Hoàn cảnh: Sau khi xem bộ phim khoa học viễn tưởng, tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

  • Bắt đầu giấc mơ: Một luồng sáng xanh hút tôi vào đường hầm thời gian xoáy tít.

II. Thân bài:

  • Khung cảnh thế giới tương lai:

    • Tôi đứng giữa một thành phố lơ lửng trên mây. Không có khói bụi, bầu trời trong vắt.

    • Xe cộ không có bánh, bay vù vù trên các đường ray ánh sáng. Nhà cửa thay đổi hình dạng theo ý thích chủ nhân.

    • Con người giao tiếp bằng ý nghĩ, robot phục vụ mọi nơi.

  • Cuộc phiêu lưu:

    • Tôi gặp một chú robot tên là Z1. Z1 dẫn tôi đi tham quan "Bảo tàng Thiên nhiên" - nơi lưu giữ những cái cây cuối cùng (vì ở thế giới này cây thật rất hiếm).

    • Biến cố: Hệ thống cảnh báo ô nhiễm hú còi. Một đám mây đen (bụi vũ trụ) tấn công thành phố.

    • Hành động anh hùng: Tôi cùng Z1 lái phi thuyền đi kích hoạt lá chắn bảo vệ. Cảm giác lái phi thuyền lượn lách, né tránh thiên thạch cực kỳ hồi hộp, nghẹt thở.

  • Cao trào:

    • Lá chắn được kích hoạt, thành phố an toàn. Nhưng tôi bị trượt chân rơi từ phi thuyền xuống vực sâu không đáy.

    • Tôi hét lên thất thanh: "Mẹ ơi cứu con!".

III. Kết bài:

  • Tỉnh mộng: Tôi bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập thình thịch. Mẹ đang lay gọi tôi dậy đi học.

  • Liên hệ thực tế: Nhìn ra cửa sổ thấy cây cối xanh tươi, tôi thấy yêu Trái Đất hiện tại hơn.

  • Lời hứa: Sẽ bảo vệ môi trường để tương lai không phải sống thiếu cây xanh như trong giấc mơ.

2Các bài văn kể lại một câu chuyện chi tiết, điểm cao (800-1000 từ)

2.1 Bài 1: Bài học về lòng trung thực (Chiếc bình gốm vỡ)

Trong ngôi nhà của tôi, có một vật mà bố quý hơn cả vàng, đó là chiếc bình gốm cổ màu xanh ngọc bích do ông nội để lại. Chiếc bình được đặt trang trọng trên chiếc đôn gỗ ở phòng khách, ngày ngày được bố lau chùi cẩn thận. Vậy mà, chính tay tôi đã gây ra một tai họa khủng khiếp với báu vật ấy, để lại cho tôi một bài học nhớ đời về lòng trung thực.

Đó là một buổi chiều chủ nhật oi ả. Bố mẹ đi vắng cả ngày, chỉ có tôi ở nhà. Buồn chân buồn tay, tôi rủ thằng Hùng hàng xóm sang chơi. Hai đứa ban đầu chỉ xem tivi, sau đó chán quá liền lôi quả bóng nhựa ra đá ngay trong phòng khách, dù tôi biết thừa đó là điều cấm kỵ. Trận đấu diễn ra gay cấn, tiếng hò hét vang dội. Trong một phút cao hứng, tôi tung chân sút một cú cực mạnh. Quả bóng không bay vào gôn mà bay vọt qua thành ghế sofa, lao thẳng vào chiếc đôn gỗ.

"Xoảng!"

Âm thanh khô khốc, chói tai xé toạc không gian yên tĩnh. Tôi và Hùng đứng chôn chân tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu. Trên sàn nhà, chiếc bình gốm xanh ngọc đã vỡ tan tành thành trăm mảnh. Những hoa văn rồng phượng tinh xảo giờ chỉ còn là những mảnh vụn sắc nhọn. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thằng Hùng thấy thế sợ quá, lí nhí chào tôi rồi chuồn thẳng.

Còn lại một mình, tôi run rẩy ngồi thụp xuống. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tâm trí. Bố về sẽ thế nào đây? Bố sẽ đánh đòn nát mông mất! Trong cơn hoảng loạn, một ý nghĩ đen tối nảy ra: Phi tang! Tôi vội vàng lấy chổi quét sạch các mảnh vỡ, đổ vào túi nilon đen rồi lén đem vứt tận bãi rác đầu ngõ. Sau đó, tôi lấy một lọ hoa thủy tinh khác kê vào chỗ cũ để "ngụy trang". Nhưng nhìn chiếc lọ mới lạc lõng trên đôn gỗ, tôi biết mình chẳng thể che giấu được lâu.

Buổi tối hôm đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng nhất cuộc đời tôi. Bố đi làm về, vui vẻ hỏi han chuyện học hành, nhưng tôi chỉ dám trả lời ấp úng, mắt lảng tránh cái nhìn của bố. Bữa cơm mẹ nấu toàn món ngon mà tôi nuốt như nhai rơm, cổ họng nghẹn đắng. Mỗi lần bố nhìn về phía phòng khách, tôi lại giật thót mình, mồ hôi tay ướt đẫm.

Hai luồng suy nghĩ giằng xé trong đầu tôi dữ dội. Một bên là sự hèn nhát thì thầm: "Im lặng đi, có khi bố không biết đâu". Một bên là hình ảnh ông nội hiền từ và lời dạy của bố: "Đói cho sạch, rách cho thơm". Sự dối trá giống như một hòn đá tảng đè nặng lên ngực khiến tôi không thở nổi.

Cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến. Bố cầm chén trà ra phòng khách và khựng lại. "Tùng! Cái bình của bố đâu rồi?". Không khí trong nhà đặc quánh lại. Mẹ cũng ngạc nhiên nhìn sang. Tôi đứng dậy, hai chân run lập cập. Tôi định bịa ra chuyện con mèo làm vỡ, hay kẻ trộm lẻn vào... Nhưng nhìn mái tóc đã điểm bạc và ánh mắt lo âu của bố, tôi không thể thốt ra lời nói dối nào nữa. Tôi òa khóc nức nở:

– Con... con xin lỗi bố! Con lỡ tay làm vỡ rồi ạ... Con sợ quá nên đã giấu đi...

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi một trận lôi đình. Nhưng không, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi. Bố không đánh, chỉ thở dài lặng lẽ nhìn về phía đôn gỗ trống trơn. Một lúc sau, bố nói trầm ngâm: "Bố buồn vì mất kỷ vật của ông, nhưng bố vui vì con đã dũng cảm nói thật. Cái bình vỡ thì không lành lại được, nhưng nhân cách con người nếu nứt vỡ vì dối trá thì còn đáng sợ hơn nhiều".

Lời nói của bố thấm thía hơn bất kỳ đòn roi nào. Đêm đó, tôi ngủ ngon hơn vì đã trút bỏ được gánh nặng. Bài học về sự trung thực ấy đã trở thành hành trang theo tôi suốt cuộc đời, nhắc nhở tôi rằng: Lời nói dối là vết xước trong tâm hồn, còn sự thật là liều thuốc chữa lành mọi lỗi lầm.

2.2 Bài 2: Tình người trong cơn mưa (Giúp bà cụ bán rau)

Hà Nội những ngày hè thời tiết thật đỏng đảnh. Mới lúc trước trời còn nắng chang chang, vậy mà đến giờ tan tầm, mây đen đã ùn ùn kéo đến, đen kịt cả một bầu trời. Tôi gò lưng đạp xe thật nhanh, chỉ mong về nhà kịp trước khi cơn giông ập tới để không làm ướt bộ đồng phục mới tinh.

Gió bắt đầu rít từng cơn, cuốn theo bụi đất mù mịt và lá cây rụng lả tả. Đường phố trở nên hỗn loạn. Tiếng còi xe inh ỏi, ai cũng hối hả lao đi vun vút. Giữa dòng người vội vã ấy, tôi bỗng nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, xiêu vẹo bên lề đường. Đó là một bà cụ bán rau, gánh hàng trên vai oằn xuống trước sức gió.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thốc tới. Chiếc nón mê trên đầu cụ bay vèo ra giữa đường. Cụ luống cuống đưa tay giữ, làm gánh rau mất thăng bằng đổ nghiêng. Những quả cà chua đỏ mọng, những mớ rau muống xanh non lăn lóc tung tóe trên mặt đường nhựa nóng hổi. Cụ già đứng đó, dáng vẻ bất lực, chới với như sắp ngã. Những chiếc xe máy, ô tô vẫn vô tình lướt qua, né tránh gánh rau đổ mà chẳng ai dừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi lưỡng lự mất vài giây. "Dừng lại giúp bà thì chắc chắn sẽ ướt, về muộn sẽ bị mẹ mắng". Nhưng nhìn đôi bàn tay gầy guộc run rẩy của cụ đang cố nhặt từng mớ rau, lòng trắc ẩn trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi phanh kít xe lại, dựng vội lên vỉa hè rồi chạy ào ra.

– Bà ơi, để cháu giúp bà! – Tôi hét to để át tiếng gió.

Tôi nhanh tay nhặt lại những quả cà chua dập nát, gom rau vào rổ, rồi dìu cụ vào mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa gần đó. Vừa lúc ấy, mưa trút xuống xối xả, trắng xóa cả đất trời.

Dưới mái hiên chật hẹp, tôi và cụ đều ướt mem. Cụ nhìn gánh rau dập nát, đôi mắt đục ngầu rơm rớm nước: "Khổ quá, bán cố cho hết để mua thuốc cho ông lão ở nhà, mà giờ nát hết rồi cháu ạ...".

Nghe cụ nói, sống mũi tôi cay cay. Tôi nhìn bà cụ, rồi nhìn xuống chiếc áo mưa duy nhất trong giỏ xe của mình. Không chút đắn đo, tôi lấy chiếc áo mưa khoác lên người cụ cho đỡ lạnh. Tôi lục trong túi áo, lôi ra tờ hai mươi nghìn – số tiền ăn sáng tôi để dành được, dúi vào tay cụ:

– Cháu biếu bà mua thuốc cho ông ạ. Bà cầm lấy cho cháu vui.

Bà cụ nhìn tôi, bàn tay nhăn nheo nắm lấy tay tôi run run: "Bà cảm ơn cháu, cháu tốt bụng quá, phúc đức quá...".

Mưa ngớt dần. Tôi dắt cụ qua đoạn đường trơn trượt rồi mới quay lại lấy xe. Về đến nhà, người tôi ướt như chuột lột, bộ quần áo dính bết vào người. Mẹ nhìn thấy liền cau mày mắng: "Sao đi học về muộn thế hả con? Lại còn ướt hết thế kia, ốm thì sao?".

Tôi mỉm cười, kể lại cho mẹ nghe câu chuyện vừa rồi. Nghe xong, nét mặt mẹ giãn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng. Mẹ ôm tôi vào lòng, hơi ấm từ mẹ truyền sang tôi. Hôm ấy, tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là được khô ráo trong chăn ấm nệm êm, mà là khi ta biết sẻ chia và sưởi ấm trái tim của một người khác giữa cơn giông bão cuộc đời.

2.3 Bài 3: Tình bạn và sự hiểu lầm (Cây bút máy bị mất)

Tôi và Nam là đôi bạn thân "nối khố", dính với nhau như hình với bóng suốt 5 năm tiểu học. Chúng tôi chia sẻ với nhau từng cuốn truyện tranh, từng viên bi ve. Thế nhưng, tình bạn đẹp đẽ ấy suýt chút nữa đã tan vỡ chỉ vì sự nóng giận và hồ đồ của tôi. Câu chuyện về chiếc bút máy bị mất vẫn luôn là bài học tôi khắc cốt ghi tâm.

Sự việc bắt đầu vào một buổi sáng thứ hai. Hôm ấy, tôi mang đến lớp chiếc bút máy hiệu "Parker" màu đen bóng loáng – món quà dì tôi tặng nhân dịp sinh nhật. Tôi quý nó lắm, cứ mân mê suốt. Giờ ra chơi, tôi để bút trên mặt bàn rồi chạy tót ra sân đá cầu. Đến khi trống đánh vào lớp, tôi quay lại chỗ ngồi thì hỡi ôi, chiếc bút đã không cánh mà bay!

Tôi lục tung cặp sách, gầm bàn nhưng chẳng thấy đâu. Đang lúc hoang mang tột độ, tôi liếc sang bàn Nam bên cạnh. Trời ơi! Trên tay Nam đang cầm một chiếc bút giống hệt chiếc của tôi. Máu nóng dồn lên não, tôi không kịp suy nghĩ gì cả, hét toáng lên:

– Nam! Sao cậu lấy bút của tớ mà không hỏi?

Nam giật mình, ngơ ngác nhìn tôi:
– Ơ... bút này tớ vừa mới mua hôm qua ở hiệu sách cổng trường mà.

– Cậu nói dối! – Tôi gạt phắt đi – Bút tớ mới mất, cậu lại có cái y hệt. Cậu là đồ ăn cắp!

Cả lớp im phăng phắc đổ dồn mắt về phía chúng tôi. Mặt Nam đỏ bừng, rồi chuyển sang tái mét. Đôi mắt cậu ấy ngân ngấn nước. Nam không giải thích nữa, ném mạnh cây bút xuống bàn rồi úp mặt xuống, vai rung lên bần bật. Tôi hậm hực quay đi, lòng vẫn đinh ninh mình đúng.

Suốt một tuần sau đó, chúng tôi rơi vào "chiến tranh lạnh". Tôi ngồi cạnh Nam mà cảm giác như cách xa ngàn dặm. Không còn những tiếng cười đùa, không còn những lần chụm đầu giải bài toán khó. Không khí ngột ngạt vô cùng. Thiếu vắng Nam, tôi thấy hụt hẫng và buồn chán lạ thường, nhưng cái tôi sĩ diện không cho phép tôi bắt chuyện trước.

Cho đến chủ nhật, khi lôi cặp sách ra dọn dẹp, tôi phát hiện một vật kẹt sâu dưới đáy ngăn phụ của cặp. Tôi lôi ra... Là chiếc bút máy Parker của tôi! Hóa ra hôm đó tôi đã vội vàng nhét bút vào cặp mà không nhớ. Cầm cây bút trên tay, chân tay tôi bủn rủn, mặt nóng bừng vì xấu hổ. Hóa ra Nam nói thật. Hóa ra tôi đã vu oan cho người bạn tốt nhất của mình bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất.

Sự hối hận trào dâng khiến tôi đứng ngồi không yên. Tôi phải xin lỗi Nam, ngay lập tức! Tôi chạy một mạch đến nhà Nam. Đứng trước cổng, tôi tần ngần mất mười lăm phút, tim đập thình thịch vì sợ Nam không tha thứ. Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm bấm chuông.

Nam ra mở cửa, thấy tôi thì hơi khựng lại. Tôi cúi gằm mặt, chìa cây bút của mình ra, lắp bắp:
– Nam ơi... tớ... tớ tìm thấy bút của tớ rồi. Tớ sai rồi. Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm...

Tôi chuẩn bị tinh thần để nghe Nam mắng, hoặc đuổi về. Nhưng không, Nam im lặng một chút rồi mỉm cười, đấm nhẹ vào vai tôi:
– Biết sai là tốt rồi. Lần sau cấm được nghi oan cho tớ nữa nhé. Tớ buồn lắm đấy!

Hai đứa nhìn nhau cười xòa, mọi giận hờn tan biến. Qua sự việc lần đó, tôi hiểu rằng sự nóng giận là kẻ thù của tình bạn. Niềm tin và sự bình tĩnh mới là sợi dây bền chặt nhất để giữ gìn những mối quan hệ quý giá.

2.4 Bài 4: Trải nghiệm nông thôn (Kỳ nghỉ hè đáng nhớ)

Sinh ra và lớn lên ở thành phố, tôi quen với tiếng xe cộ ồn ào và ánh đèn rực rỡ. Hè năm ngoái, bố mẹ quyết định cho tôi về quê nội ở một vùng trung du hẻo lánh một tuần để "cai nghiện" iPad. Ban đầu, tôi vùng vằng, khó chịu, nghĩ đến cảnh muỗi đốt và không có wifi là tôi đã thấy ngao ngán. Nhưng tôi đâu ngờ, chuyến đi ấy đã trở thành ký ức rực rỡ nhất trong tuổi thơ tôi.

Ngày đầu tiên về quê, mọi thứ với tôi đều lạ lẫm. 5 giờ sáng, tiếng gà gáy ó o đánh thức tôi dậy thay vì tiếng chuông báo thức điện thoại. Không khí trong lành đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi ngai ngái của khói bếp rơm và mùi hương lúa mới. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ khoảng cách, sợ bẩn, đi đâu cũng rón rén.

Bước ngoặt xảy ra khi anh họ rủ tôi ra đầm sen chơi. Trước mắt tôi là một đầm sen bát ngát, những bông sen hồng nở rộ tỏa hương thơm ngát làm tôi mê mẩn. Mải mê với tay hái một đài sen, tôi trượt chân ngã "ùm" xuống bùn. Cả người lấm lem bùn đất đen sì. Lũ trẻ con trong làng cười phá lên. Thay vì khóc lóc như mọi khi, nhìn bộ dạng của mình, tôi cũng bật cười khanh khách. Lớp vỏ bọc "công tử bột" của tôi vỡ tan tành. Tôi hòa mình vào cuộc chơi của lũ trẻ một cách tự nhiên nhất.

Những ngày sau đó là chuỗi trải nghiệm thú vị mà tôi chưa từng có. Chiều tà, chúng tôi kéo nhau lên triền đê lộng gió thả diều. Cảm giác cầm dây diều căng trong tay, nhìn con diều giấy chao liệng trên nền trời tím thẫm thật tự do và khoáng đạt. Tôi chạy chân trần trên cỏ, cảm nhận sự mát lạnh của đất mẹ, điều mà ở thành phố bê tông cốt thép tôi không bao giờ có được.

Tôi nhớ nhất là buổi tối đốt lửa nướng khoai ngoài đồng. Mùi khoai lang nướng thơm lừng, nóng hổi, vừa thổi vừa ăn, mặt mũi đứa nào cũng nhem nhuốc than đen nhưng ánh mắt thì sáng rực niềm vui. Dưới ánh trăng vằng vặc, bà nội kể chuyện cổ tích, tiếng ếch nhái kêu râm ran như bản nhạc đồng quê êm đềm. Bữa cơm quê đạm bạc chỉ có rau luộc hái trong vườn, cá kho tộ, cà pháo mà sao ngon hơn mọi sơn hào hải vị. Bà cứ gắp thức ăn đầy bát tôi, ánh mắt hiền từ đầy vết chân chim nhìn cháu âu yếm.

Một tuần trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Giờ chia tay, tôi khóc tu tu, ôm chặt lấy bà không muốn về. Chiếc iPad, những trò chơi điện tử giờ đây chẳng còn hấp dẫn tôi nữa. Chuyến đi đã dạy tôi biết yêu thiên nhiên, yêu những điều giản dị và hiểu rằng: Quê hương chính là nơi chữa lành tâm hồn, là nơi lưu giữ những giá trị chân thành nhất mà không tiền bạc nào mua được.

2.5 Bài 5: Vượt qua nỗi sợ hãi (Hành trình tập xe đạp)

Mỗi người đều có một nỗi sợ riêng. Với tôi, đó là chiếc xe đạp. Hồi nhỏ, tôi từng bị ngã xe một cú rất đau nên đến năm 10 tuổi, trong khi bạn bè đã vi vu đạp xe đi học, đi chơi thì tôi vẫn phải ngồi sau lưng bố. Bị lũ bạn trêu là "em bé to xác", tôi ấm ức lắm và quyết tâm mùa hè này phải chinh phục bằng được "con quái vật hai bánh" ấy.

Buổi tập đầu tiên diễn ra tại công viên gần nhà. Bố giữ yên xe phía sau, còn tôi ngồi lên, toàn thân căng cứng. Hai tay tôi nắm chặt ghi-đông đến nỗi các khớp tay trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm dù trời mát.
– Bố đừng buông tay nhé! Tuyệt đối không được buông đấy! – Tôi hét lên đầy lo lắng.

Xe bắt đầu lăn bánh. Cảm giác chông chênh khiến tôi hoảng loạn. Bố vừa nới lỏng tay một chút, chiếc xe đã loạng choạng như người say rượu. Tôi mất bình tĩnh, bóp phanh gấp và... "Rầm!". Cả người và xe đổ kềnh vào bụi dâm bụt ven đường. Đầu gối tôi trầy xước rớm máu, đau điếng. Tôi ngồi bệt xuống đất, nước mắt ngắn nước mắt dài:
– Con không tập nữa đâu! Đau quá!

Bố dựng xe lên, nghiêm giọng nhưng ánh mắt vẫn đầy khích lệ:
– Con ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó. Đàn ông con trai không được phép bỏ cuộc dễ dàng như thế. Nỗi đau thể xác sẽ lành, nhưng nỗi sợ hãi nếu không vượt qua sẽ theo con mãi.

Lời nói của bố chạm vào lòng tự ái của tôi. Tôi gạt nước mắt, leo lên xe tập tiếp. Ngày thứ hai, thứ ba trôi qua với vô số lần ngã. Chân tay tôi bầm tím, người mỏi nhừ. Nhưng kỳ lạ thay, sau mỗi lần ngã, tôi lại thấy mình lì lợm hơn. Tôi bắt đầu học cách giữ thăng bằng, học cách nhìn thẳng về phía trước thay vì cứ dán mắt xuống bánh xe đầy lo sợ.

Đến chiều thứ năm, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi đang mải miết đạp, tận hưởng gió mát rượi tạt vào mặt, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng như đang bay. Tôi quay lại định khoe với bố: "Bố thấy con giỏi không?".

Nhưng sau lưng tôi... không có ai cả! Bố đã đứng tít đằng xa, vẫy tay cười tươi rói. Hóa ra bố đã buông tay từ lúc nào mà tôi không biết. Tôi sững sờ một giây rồi hét lên sung sướng: "Con đi được rồi! Bố ơi, con biết đi rồi!".

Khoảnh khắc ấy, niềm vui sướng vỡ òa trong tôi. Tôi đạp xe vòng quanh công viên, cảm giác tự hào len lỏi trong từng tế bào. Vết sẹo ở đầu gối giờ đây giống như tấm huy chương cho lòng dũng cảm. Tôi nhận ra rằng, nỗi sợ hãi thực chất chỉ là một "con hổ giấy". Chỉ cần ta dám đối mặt và kiên trì, không có thử thách nào là không thể vượt qua.

2.6 Bài 6: Câu chuyện về vật nuôi (Chú chó Mực cứu chủ)

Gia đình tôi có một thành viên đặc biệt, đó là Mực - chú chó cỏ lai màu đen tuyền. Mực không phải giống chó cảnh đắt tiền, lông nó thô ráp và chẳng có gì nổi bật, nhưng với tôi, nó là người bạn trung thành và dũng cảm nhất. Câu chuyện Mực cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm năm ngoái mãi là kỷ niệm tôi không bao giờ quên.

Mực thông minh lắm, nó như cái đuôi của tôi vậy, tôi đi đâu nó theo đó. Một buổi trưa hè nắng gắt, trong lúc bố mẹ đang ngủ trưa, tôi lén trốn ra bờ sông chơi trò bắt cua. Mực vẫy đuôi lon ton chạy theo.

Bãi sông vắng vẻ, cỏ lau mọc um tùm. Tôi mải mê lật từng tảng đá để tìm cua, không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập. Khi tôi thò tay vào một hốc đá lớn, bỗng nhiên có tiếng động sột soạt. Từ trong đám cỏ, một cái đầu tam giác đen sì ngóc dậy. Là một con rắn cạp nong!

Con rắn phình mang, phát ra tiếng "phì phì" rợn người, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi. Khoảng cách quá gần. Tôi chết trân tại chỗ, chân tay cứng đờ không nhúc nhích nổi vì quá sợ hãi. Con rắn co mình lại, chuẩn bị phóng tới mổ vào chân tôi.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng đen lao tới như tên bắn.
– Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng sủa dữ dội của Mực xé toạc không gian. Nó dũng cảm lao vào chắn giữa tôi và con rắn. Con rắn bị bất ngờ, chuyển hướng tấn công sang Mực. Mực nhanh nhẹn nhảy sang một bên né đòn, rồi nhe nanh gầm gừ đe dọa.

Cuộc chiến diễn ra chớp nhoáng nhưng nghẹt thở. Con rắn mổ tới tấp, Mực vừa né tránh vừa tìm cơ hội phản công. Nó sủa vang động cả bến sông để báo động. Bỗng tôi nghe tiếng Mực kêu "Ẳng" một tiếng đau đớn, nhưng nó vẫn không lùi bước, lao vào cắn mạnh vào đuôi con rắn rồi quăng đi xa.

Lúc này, mấy bác nông dân làm đồng gần đó nghe tiếng chó sủa lạ thường đã chạy tới, vác cuốc đuổi con rắn đi. Tôi hoàn hồn, chạy lại ôm lấy Mực. Chân sau của nó bị rắn mổ trúng, máu rỉ ra. Nó nằm thở dốc, rên ư ử nhưng vẫn cố liếm tay tôi như để an ủi. Tôi òa khóc nức nở, vừa sợ vừa thương nó.

May mắn thay, cú mổ chỉ sượt qua phần cơ, không quá sâu và các bác nông dân đã sơ cứu kịp thời. Những ngày sau đó, Mực đi khập khiễng. Tôi dành hết thời gian rảnh để chăm sóc nó, tự tay bón cơm, thay băng cho nó.

Nhìn Mực dần hồi phục, tôi thầm cảm ơn người bạn bốn chân dũng cảm. Nếu không có Mực, có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mực không chỉ là một con vật nuôi để trông nhà, nó là ân nhân, là một thành viên không thể thiếu của gia đình tôi.

2.7 Bài 7: Lần đầu vào bếp (Thảm họa và tình yêu thương)

Ngày 20/10 năm nay, bố đi công tác xa, mẹ lại phải tăng ca về muộn. Là con gái lớn trong nhà, tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo: Tự tay vào bếp nấu một bữa cơm tối tươm tất để làm mẹ bất ngờ. Dù trước giờ tôi chỉ biết cắm cơm và luộc trứng, nhưng với sự tự tin của tuổi mới lớn, tôi nghĩ chuyện nấu nướng chắc cũng "dễ ợt".

Sau khi tham khảo "bác Google", tôi lên thực đơn rất hoành tráng: Trứng đúc thịt, canh rau ngót nấu thịt và đậu phụ sốt cà chua. Tôi hùng hục đi chợ, rồi lao vào bếp với khí thế hừng hực.

Nhưng hỡi ôi, từ lý thuyết đến thực hành là cả một khoảng cách xa vời vợi. Lúc sơ chế, tôi nhặt rau ngót mà vò nát như tương bần. Đến màn đập trứng, tôi dùng lực mạnh quá khiến vỏ trứng rơi lả tả vào bát, phải dùng thìa vớt mãi mới hết.

Thảm họa thực sự bắt đầu khi tôi rán đậu. Đợi dầu sôi sùng sục bốc khói, tôi mới thả miếng đậu ướt sũng nước vào.
"Xèo! Bụp! Bụp!"
Dầu bắn tung tóe như pháo hoa đêm giao thừa. Tôi hét lên thất thanh, vớ lấy cái vung xoong che mặt như chiến sĩ ra trận, tay kia cầm đũa khều khều từ xa. Kết quả là mẻ đậu một mặt cháy đen thui như than, mặt kia thì trắng ởn, vỡ nát.

Chưa hết, đến món canh, vì nêm nếm theo cảm tính "tổ tiên mách bảo", tôi đã nhầm tai hại lọ đường với lọ bột canh. Nồi canh rau ngót có vị ngọt lợ, lờ lợ như chè thập cẩm. Còn nồi cơm điện thì do đổ quá nhiều nước nên thành phẩm là một nồi... cháo đặc.

Khi mẹ về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến mẹ sững sờ. Căn bếp bừa bộn như bãi chiến trường: dầu mỡ bắn đầy tường, vỏ trứng vương vãi. Trên bàn ăn là mâm cơm trông thật "thảm hại". Tôi đứng đó, mặt mũi lem luốc nhọ nồi, cúi gằm mặt vì xấu hổ, chỉ muốn chui xuống đất. Tôi sợ mẹ sẽ chê, sẽ mắng vì tội phá hoại.

Nhưng phản ứng của mẹ làm tôi bất ngờ. Mẹ nhìn mâm cơm, rồi nhìn tôi, đôi mắt mẹ rưng rưng xúc động. Mẹ không nói gì, đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn. Mẹ gắp miếng đậu cháy đen, đưa lên miệng ăn ngon lành.
– Đậu giòn bì, ngon lắm con ạ! – Mẹ khen, giọng hơi run run.

Mẹ chan bát canh ngọt lợ và ăn hết hai bát "cơm cháo". Nhìn mẹ ăn, nước mắt tôi trào ra. Tôi biết món ăn rất tệ, thậm chí khó nuốt. Nhưng mẹ ăn không phải vì vị ngon của thức ăn, mà mẹ đang "ăn" tấm lòng của tôi, trân trọng sự cố gắng vụng về của con gái.

Bữa cơm hôm ấy tuy thất bại về hương vị nhưng lại đong đầy yêu thương. Tôi nhận ra nỗi vất vả của mẹ mỗi ngày để có những bữa cơm ngon cho gia đình. Tôi tự hứa sẽ chăm chỉ học nữ công gia chánh, để lần sau có thể nấu cho mẹ một bữa ăn thực sự ngon lành chứ không phải là "thảm họa" chan chứa tình yêu này nữa.

2.8 Bài 8: Áp lực thi cử (Bài kiểm tra Toán)

Đối với một đứa học sinh có tâm hồn bay bổng với văn chương như tôi, môn Toán luôn là một "tử thần". Và bài kiểm tra một tiết Toán tuần trước chính là thử thách cam go nhất, không chỉ về kiến thức mà còn về lòng trung thực của tôi.

Tối hôm trước, vì mải mê cày nốt bộ phim đang hot, tôi đã chủ quan không ôn bài kỹ. Sáng hôm sau bước vào lớp, nghe cô giáo thông báo kiểm tra, chân tay tôi bủn rủn.

Cô giáo phát đề. Không gian lớp học im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng quạt trần quay vù vù và tiếng bút sột soạt trên giấy. Tôi đọc đề. Ba câu đầu là dạng cơ bản, tôi làm khá nhanh. Nhưng đến câu cuối cùng – câu 3 điểm dùng để phân loại học sinh giỏi – thì tôi tắc tịt. Tôi cắn nát cả đuôi bút, vẽ nháp chi chít nhưng vẫn không tìm ra hướng giải. Trán tôi toát mồ hôi hột, tim đập thình thịch khi nhìn đồng hồ: Chỉ còn 10 phút nữa!

Lúc ấy, sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Nếu bị điểm kém bài này, điểm tổng kết sẽ thấp, và chắc chắn bố sẽ cắt tiền tiêu vặt, mẹ sẽ thất vọng vô cùng.

Đúng lúc đó, "cơ hội" xuất hiện. Ngồi bên cạnh tôi là Lan – "cây Toán" của lớp. Lan đã làm xong và đang ngồi soát lại bài. Tờ giấy thi của Lan để hơi lệch sang phía tôi, những con số, những phép tính rõ mồn một hiện ra ngay tầm mắt. Một giọng nói đầy cám dỗ vang lên trong đầu tôi: "Chép đi! Chỉ cần liếc mắt 5 giây thôi là xong. Không ai biết đâu. Chép đi để lấy điểm cao!".

Tôi đã rướn cổ lên, mắt liếc sang bài Lan. Chỉ cần một chút nữa thôi, con điểm 9, điểm 10 sẽ nằm trong tay tôi. Nhưng bất chợt, hình ảnh bố hiện lên. Tôi nhớ đến lần bố thất vọng khi tôi nói dối đi chơi game. Tôi nhớ lời cô giáo chủ nhiệm thường dạy: "Điểm số là nhất thời, nhân cách là mãi mãi. Một điểm 10 ăn cắp không bao giờ vinh quang bằng một điểm thấp nhưng trung thực".

Sự đấu tranh diễn ra dữ dội. Tay tôi run run cầm bút. Cuối cùng, tôi rụt cổ lại, thở hắt ra một hơi dài. Tôi quyết định từ bỏ. Tôi chấp nhận bỏ trống câu cuối cùng ấy. Tôi ngồi dò lại các câu trên một cách cẩn thận cho đến khi tiếng trống thu bài vang lên.

Khi nộp bài, tôi cảm thấy một sự tiếc nuối len lỏi, nhưng lớn hơn cả là cảm giác nhẹ nhõm. Tôi bước ra khỏi lớp với cái đầu ngẩng cao.

Ngày trả bài, tôi được 7 điểm. Điểm số không cao như kỳ vọng, thấp hơn nhiều bạn trong lớp, nhưng cầm bài kiểm tra trên tay, tôi thấy vui lạ lùng. Đó là điểm số phản ánh đúng năng lực của tôi, là mồ hôi công sức thật sự. Bài kiểm tra ấy đã dạy tôi rằng: Chiến thắng chính bản thân mình trước những cám dỗ đời thường mới là chiến thắng vinh quang nhất.

2.9 Bài 9: Món quà của mẹ (Chiếc áo rét mùa đông)

Mùa đông năm ấy rét đậm rét hại, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Trong khi bạn bè xúng xính trong những chiếc áo phao hàng hiệu, đủ màu sắc rực rỡ, thì tôi vẫn phải mặc chiếc áo bông cũ kỹ từ hai năm trước. Sự đua đòi và ích kỷ của tuổi mới lớn đã khiến tôi gây ra một chuyện khiến tôi ân hận mãi.

Hôm ấy đi học về, tôi vùng vằng ném cặp sách lên ghế, mặt nặng mày nhẹ đòi mẹ mua áo mới.
– Mẹ! Con muốn cái áo phao lông vũ giống cái Lan. Áo này cũ rích, quê mùa lắm rồi, con không mặc nữa đâu!

Mẹ đang ngồi khâu lại cái cúc áo cho bố, ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ái ngại:
– Áo cũ vẫn ấm và con mặc vừa mà. Nhà mình dạo này đang kẹt tiền sửa mái nhà, con chịu khó năm nay nhé?

Tôi không nghe, giãy nảy lên, dỗi bỏ cơm tối, đá thúng đụng nia. Sự im lặng bao trùm căn nhà nhỏ. Cuối cùng, tiếng thở dài của mẹ vang lên. Mẹ đi vào buồng, lấy ra số tiền được gói ghém kỹ trong mấy lớp vải – số tiền mẹ dành dụm bao lâu nay. Mẹ đưa cho tôi: "Thôi, con cầm đi mua chiếc áo con thích. Đừng để bị lạnh".

Tôi cầm tiền, hớn hở chạy đi mua ngay, không hề để ý đến đôi mắt trũng sâu đầy lo âu của mẹ. Hôm sau, tôi diện chiếc áo phao đỏ rực đến lớp, được bạn bè trầm trồ khen ngợi, mũi tôi nở to vì sướng. Tôi thấy mình thật sành điệu, thật "oách".

Tan học, trời đổ mưa phùn gió bấc, lạnh thấu xương. Tôi đứng ở cổng trường đợi mẹ đón. Từ xa, dáng mẹ đạp chiếc xe đạp cũ cọc cạch hiện ra. Và khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Mẹ đang mặc chiếc áo len màu nâu sờn vai, mỏng tang, co ro đạp xe trong gió rét. Đôi bàn tay mẹ trần trụi, tím tái, nứt nẻ rớm máu vì lạnh và nước mưa. Mẹ không có găng tay, cũng chẳng có áo mưa. Mẹ đã nhường tất cả sự ấm áp cho tôi, để đổi lấy cái sĩ diện hão huyền của đứa con vô tâm này.

Mẹ dừng xe, vội vàng cởi chiếc áo mưa mỏng đang khoác hờ ra để che cho tôi:
– Con mặc vào kẻo ướt cái áo mới đẹp. Có ấm không con?

Câu hỏi của mẹ như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi nhìn chiếc áo phao ấm áp trên người mình, rồi nhìn mẹ đang run rẩy vì lạnh. Nước mắt tôi trào ra, hòa vào nước mưa mặn chát. Tôi thấy mình thật tệ hại, thật ích kỷ. Tôi ôm chầm lấy lưng mẹ, áp mặt vào tấm lưng gầy guộc ấy, cố truyền chút hơi ấm cho mẹ.

– Mẹ ơi... con xin lỗi... Con không cần áo mới nữa đâu...

Trên đường về, ngồi sau xe mẹ, tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ đòi hỏi vô lý nữa. Chiếc áo phao này rất ấm, nhưng không thể ấm áp bằng tình yêu thương bao la mà mẹ dành cho tôi.

2.10 Bài 10: Giấc mơ kỳ lạ (Lạc vào thế giới năm 3000)

Tôi vốn là một đứa trẻ mê mẩn những bộ phim khoa học viễn tưởng. Một buổi tối, sau khi xem xong bộ phim về du hành vũ trụ, tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa lúc nào không hay. Và rồi, một luồng sáng xanh kỳ lạ xuất hiện, hút tôi vào một đường hầm thời gian xoáy tít. Khi mở mắt ra, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang lạc vào thế giới của năm 3000.

Tôi đứng giữa một thành phố lơ lửng trên những đám mây trắng xóa. Bầu trời trong vắt, không một hạt bụi. Xung quanh tôi là những tòa nhà chọc trời làm bằng pha lê trong suốt, có thể thay đổi hình dạng và màu sắc theo ý thích của chủ nhân. Điều kỳ lạ nhất là không hề có đường nhựa. Xe cộ ở đây không có bánh, chúng bay lướt êm ru trên những đường ray ánh sáng chằng chịt giữa không trung.

Tôi đang ngơ ngác thì một chú robot nhỏ xíu, bay vo ve đến bên cạnh:
– Xin chào! Tôi là Z1. Chào mừng bạn đến với kỷ nguyên ánh sáng.

Z1 dẫn tôi đi tham quan thành phố. Con người ở đây giao tiếp với nhau bằng ý nghĩ, không cần mở miệng nói. Robot làm tất cả mọi việc từ nấu ăn, dọn dẹp đến xây dựng. Tuy nhiên, tôi nhận thấy một điều thiếu vắng: Cây xanh. Z1 đưa tôi đến "Bảo tàng Thiên nhiên", nơi lưu giữ những cái cây cuối cùng trong lồng kính. Z1 buồn rầu giải thích: "Ngày xưa con người đã phá hủy rừng quá nhiều, giờ đây cây xanh trở thành báu vật vô giá".

Đột nhiên, tiếng còi báo động rú lên inh ỏi. Một đám mây đen khổng lồ từ vũ trụ – rác thải không gian và bụi độc hại – đang lao tới tấn công thành phố.
– Nguy hiểm! Lá chắn bảo vệ cần được kích hoạt thủ công! – Z1 hét lên.

Trong phút chốc, tôi bỗng trở thành người hùng bất đắc dĩ. Z1 kéo tôi lên một chiếc phi thuyền siêu tốc. Cảm giác lái phi thuyền lượn lách qua những tòa nhà, né tránh những thiên thạch nhỏ để bay lên tháp điều khiển thật sự nghẹt thở. Tim tôi đập như trống dồn.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến nơi. Tôi dồn hết sức lực gạt cần gạt kích hoạt lá chắn năng lượng. Một vòm ánh sáng khổng lồ bung ra, đẩy lùi đám mây đen. Thành phố được cứu! Nhưng đúng lúc đó, con tàu rung lắc mạnh, tôi bị trượt chân rơi ra khỏi khoang lái, lao xuống vực sâu hun hút.

– Mẹ ơi cứu con! – Tôi hét lên thất thanh.

"Dậy đi học con ơi, muộn rồi!". Tiếng gọi quen thuộc của mẹ vang lên bên tai. Tôi bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm, tim vẫn còn đập thình thịch. Hóa ra chỉ là một giấc mơ!

Tôi chạy ra mở cửa sổ. Trước mắt tôi là vườn cây xanh mướt của bố, tiếng chim hót líu lo. Tôi hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Chưa bao giờ tôi thấy yêu cuộc sống hiện tại đến thế. Giấc mơ ấy tuy đáng sợ nhưng cũng thật ý nghĩa. Nó nhắc nhở tôi rằng, dù công nghệ có hiện đại đến đâu, nếu không biết bảo vệ môi trường, con người sẽ phải trả giá đắt. Tôi tự nhủ sẽ bắt đầu từ việc trồng thêm cây xanh ngay hôm nay, để tương lai không phải ngắm cây trong lồng kính như giấc mơ kia.

Với hướng dẫn chi tiết ở trên, bạn đã có thể tự lập dàn ý cho bài văn kể lại một câu chuyện một cách dễ dàng và hiệu quả. Hãy áp dụng các bước gợi ý và kết hợp với cảm xúc riêng để bài viết thêm sinh động. Đừng quên theo dõi thêm nhiều bài hướng dẫn và văn mẫu hữu ích khác để nâng cao kỹ năng viết văn của mình nhé.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi