1. Mở đoạn (Giới thiệu và nêu cảm xúc ban đầu)
Giới thiệu sự việc: Sự việc đó là gì? Xảy ra khi nào? Ở đâu? (Ví dụ: Một buổi lễ chào cờ, một lần mắc lỗi, một việc làm tốt, một buổi đi chơi...)
Cảm xúc bao trùm: Ấn tượng chung nhất của em về sự việc đó là gì? (Xúc động, vui sướng, hối hận, tự hào, nhớ mãi không quên...).
2. Thân đoạn (Diễn biến sự việc gắn liền với cảm xúc)
Đây là phần quan trọng nhất. Em cần chọn lọc 2-3 chi tiết tiêu biểu trong sự việc để bộc lộ cảm xúc.
Chi tiết 1 (Khởi đầu): Khi sự việc bắt đầu, không khí như thế nào? Em cảm thấy ra sao?
Ví dụ: Hồi hộp chờ đợi, lo lắng, hoặc háo hức...
Chi tiết 2 (Cao trào/Điểm nhấn): Hành động hoặc hình ảnh nào làm em ấn tượng/xúc động nhất?
Tại sao em lại có cảm xúc đó? (Vì thấy bạn nhỏ đáng thương, vì thấy cảnh đẹp hùng vĩ, vì thấy có lỗi với mẹ...).
Chi tiết 3 (Kết thúc sự việc): Mọi người xung quanh thái độ ra sao? Em cảm thấy thế nào khi sự việc kết thúc?
Ví dụ: Thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười đùa, hay day dứt khôn nguôi...
3. Kết đoạn (Khẳng định lại tình cảm và liên hệ)
Khẳng định cảm xúc: Sự việc ấy đã để lại trong em dấu ấn gì? (Là kỉ niệm đẹp, là bài học quý giá...).
Liên hệ/Mong muốn: Em hứa sẽ làm gì hoặc mong ước điều gì trong tương lai?
4. VÍ DỤ MINH HỌA (Áp dụng dàn ý trên vào các đề cụ thể)
Trường hợp 1: Cảm xúc về một việc làm tốt (hoặc một hoạt động vui vẻ)
Mở đoạn: Kể về lần em cùng các bạn quyên góp sách vở cho vùng cao tuần trước. Cảm xúc: Rất vui và tự hào.
Thân đoạn:
Chi tiết 1: Khi cô giáo phát động, em thấy háo hức muốn về nhà soạn sách ngay.
Chi tiết 2: Lúc nhìn thấy chồng sách cao ngất ngưởng của cả lớp, em thấy choáng ngợp và hạnh phúc vì tinh thần đoàn kết của mọi người.
Chi tiết 3: Tưởng tượng cảnh các bạn nhỏ vùng cao nhận được sách, lòng em ấm áp lạ thường.
Kết đoạn: Đây là kỉ niệm đẹp về sự sẻ chia. Em mong sẽ có nhiều dịp như thế nữa.
Trường hợp 2: Cảm xúc về một lần mắc lỗi
Mở đoạn: Nhớ lại lần làm vỡ lọ hoa yêu thích của mẹ. Cảm xúc: Vừa sợ hãi vừa hối hận.
Thân đoạn:
Chi tiết 1: Khi tiếng "xoảng" vang lên, tim em đập thình thịch, chân tay run rẩy vì lo sợ.
Chi tiết 2: Nhìn những mảnh vỡ dưới sàn, em thấy buồn bã và tiếc nuối vì sự bất cẩn của mình.
Chi tiết 3: Khi mẹ về, thay vì mắng, mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Sự bao dung của mẹ làm em càng thấy day dứt và thương mẹ hơn.
Kết đoạn: Sự việc dạy em bài học về sự cẩn thận. Em hứa sẽ không tái phạm.
TỪ VỰNG GỢI Ý ĐỂ VIẾT HAY HƠN
Để bài viết giàu cảm xúc, nên dùng các từ ngữ chỉ trạng thái như:
Vui vẻ: Hân hoan, phấn khởi, rạo rực, vui như mở cờ trong bụng, cười tít mắt...
Xúc động: Rưng rưng, nghẹn ngào, ấm lòng, cay xè sống mũi...
Buồn/Hối hận: Day dứt, ân hận, xấu hổ, lí nhí, buồn thiu...
Ngạc nhiên: Trố mắt, sững sờ, không tin vào mắt mình...
Sáng hôm ấy, ánh nắng vàng rực rỡ tràn ngập sân trường, khiến mọi thứ như lung linh hơn thường ngày. Đó là buổi lễ tổng kết cuối năm học, diễn ra tại hội trường lớn của trường tiểu học nơi em đang học lớp Ba. Tim em đập rộn ràng, lòng ngập tràn cảm xúc khó tả khi thầy hiệu trưởng xướng tên em lên nhận phần thưởng học sinh giỏi. Cảm giác lúc ấy vừa hồi hộp, vừa tự hào, lại xen lẫn chút ngại ngùng khi mọi ánh mắt đều hướng về phía mình. Đó là một khoảnh khắc mà em nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được.
Khi buổi lễ bắt đầu, tiếng trống vang lên rộn rã, các bạn học sinh ai nấy đều háo hức. Em ngồi ngay ngắn trên hàng ghế đầu, lòng thầm mong tên mình sẽ được gọi. Mỗi lần thầy hiệu trưởng đọc tên một bạn, cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Đến lượt em, em đứng bật dậy, hai tay run run nhận phần thưởng từ thầy. Đôi mắt mẹ dưới hàng ghế phụ huynh ánh lên niềm tự hào, khiến sống mũi em cay xè, nước mắt cứ chực trào ra. Em cảm nhận rõ rệt niềm hạnh phúc lan tỏa trong tim, như một dòng suối mát lành tưới tắm tâm hồn nhỏ bé của mình.
Khoảnh khắc ấy, em thấy mình trưởng thành hơn, tự tin hơn. Các bạn xung quanh nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ, còn mẹ thì mỉm cười rạng rỡ, vỗ nhẹ vào vai em như lời động viên. Khi buổi lễ kết thúc, em cùng các bạn vui vẻ chụp ảnh lưu niệm, tiếng cười nói rộn ràng khắp sân trường. Trong lòng em dâng lên niềm vui sướng và tự hào khó tả, cảm giác như mình vừa vượt qua một thử thách lớn.
Sự việc ấy đã để lại trong em một dấu ấn sâu đậm – đó là lần đầu tiên em cảm nhận rõ rệt giá trị của sự cố gắng và nỗ lực. Em thầm hứa với bản thân sẽ tiếp tục chăm chỉ học tập, không phụ lòng thầy cô và cha mẹ. Em mong rằng mỗi năm học trôi qua, em đều có thể giữ vững thành tích này, để niềm vui và tự hào ấy mãi là động lực cho em trên con đường học tập.
Chiều hôm ấy, trời bỗng đổ mưa rào, từng hạt mưa rơi lộp bộp trên mái nhà như gõ nhịp buồn vào lòng em. Đó là ngày em mang về nhà bài kiểm tra toán với điểm số thấp nhất từ trước đến nay. Nhìn con số đỏ chói trên tờ giấy, em thấy tim mình như thắt lại, nỗi buồn và lo lắng cứ lớn dần lên. Em biết chắc mẹ sẽ thất vọng, và điều ấy khiến em day dứt không yên.
Khi em đưa bài kiểm tra cho mẹ, không khí trong nhà bỗng trở nên im lặng lạ thường. Mẹ lặng lẽ nhìn vào tờ giấy, đôi mắt mẹ trầm buồn. Không một lời trách mắng, mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi em lý do vì sao lại làm bài chưa tốt. Lúc ấy, em cảm thấy xấu hổ và ân hận vô cùng. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má, giọng em lí nhí xin lỗi mẹ. Em nhận ra rằng, nỗi buồn trong mắt mẹ còn khiến em đau lòng hơn cả những lời la mắng.
Mẹ chỉ khẽ xoa đầu em, bảo rằng ai cũng có lúc mắc sai lầm, quan trọng là biết sửa chữa và cố gắng hơn. Sự dịu dàng ấy khiến em càng thêm hối hận, tự trách mình đã làm mẹ buồn. Sau bữa cơm tối, em ngồi vào bàn học, quyết tâm ôn lại những bài toán khó, lòng thầm hứa sẽ không để mẹ thất vọng thêm lần nào nữa.
Sự việc ấy là một bài học sâu sắc đối với em. Em hiểu rằng, mỗi điểm số không chỉ là thành tích của bản thân mà còn là niềm vui, niềm tự hào của cha mẹ. Em mong rằng, trong những lần kiểm tra sau, em sẽ chăm chỉ và cẩn thận hơn để không làm mẹ buồn nữa, để nụ cười luôn nở trên môi mẹ mỗi khi nhìn thấy kết quả học tập của em.
Một buổi sáng mùa thu trong lành, em cùng các bạn trong lớp háo hức tập trung tại trường để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại đầu tiên ở công viên thành phố. Không khí rộn ràng, tiếng cười nói vang khắp sân trường khiến em cảm thấy phấn khởi, rạo rực như sắp bước vào một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Đây là lần đầu tiên em được đi chơi xa cùng tập thể lớp, nên cảm xúc vừa hồi hộp vừa háo hức không thể tả.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, mọi người đều vui vẻ hát vang những bài ca thiếu nhi. Em ngồi cạnh bạn thân, cùng nhau ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, lòng tràn ngập niềm vui. Đến công viên, em choáng ngợp trước không gian xanh mát, những hàng cây cao vút và bãi cỏ rộng lớn. Chúng em cùng nhau chơi trò kéo co, nhảy bao bố, tiếng reo hò vang dội cả một góc trời. Khoảnh khắc em cùng các bạn giành chiến thắng trong trò kéo co, cảm giác vui sướng như vỡ òa, ai cũng cười tít mắt, ôm chầm lấy nhau.
Buổi dã ngoại kết thúc khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên lối về. Mọi người đều thấm mệt nhưng ai cũng giữ lại nụ cười trên môi. Trên đường về, em tựa đầu vào vai bạn, lòng thầm cảm ơn thầy cô đã cho em một ngày ý nghĩa. Em mong rằng sẽ có thật nhiều chuyến đi như vậy để tình bạn, tình thầy trò ngày càng gắn bó, để tuổi thơ em luôn tràn ngập những kỷ niệm đẹp khó quên.
Buổi trưa hôm ấy, sân trường vắng lặng chỉ còn vài bạn nán lại chơi đùa. Em đang chơi cầu lông thì bỗng nghe tiếng khóc nức nở phía góc sân. Em vội chạy lại thì thấy một bạn nhỏ lớp Một đang ngồi bệt dưới đất, đầu gối trầy xước, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt non nớt. Nhìn bạn, em cảm thấy xót xa, thương bạn vô cùng.
Em nhẹ nhàng hỏi han, rồi dìu bạn đứng dậy, đưa vào phòng y tế. Trên đường đi, bạn vẫn khóc nấc lên từng tiếng, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay em. Em cố gắng an ủi, kể chuyện vui để bạn quên đi nỗi đau. Khi cô y tá băng bó vết thương xong, bạn nhìn em với đôi mắt long lanh, lí nhí cảm ơn. Nhìn nụ cười yếu ớt dần nở trên môi bạn, em thấy lòng mình ấm áp lạ thường, như vừa làm được một điều thật ý nghĩa.
Sau sự việc ấy, bạn nhỏ ấy trở thành người bạn thân thiết của em. Mỗi lần gặp nhau, bạn luôn cười tươi chào em, ánh mắt tràn ngập sự biết ơn. Em nhận ra rằng, chỉ một hành động nhỏ cũng có thể mang lại niềm vui lớn cho người khác. Em mong rằng mình sẽ luôn biết quan tâm, giúp đỡ bạn bè xung quanh, để mái trường luôn là nơi tràn đầy tình yêu thương và sẻ chia.
Sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh, nắng vàng nhẹ nhàng trải khắp con đường đến trường. Đó là ngày đầu tiên em bước vào lớp Một, bắt đầu một hành trình mới. Tim em đập thình thịch, vừa háo hức lại vừa lo lắng không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, từ ngôi trường rộng lớn, các thầy cô đến những người bạn mới.
Khi mẹ dắt tay em vào lớp, em thấy các bạn ai cũng mặc đồng phục trắng tinh, ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt tò mò nhìn nhau. Cô giáo chủ nhiệm dịu dàng đón em, nụ cười hiền hậu của cô khiến em thấy yên tâm hơn. Lúc cô giới thiệu từng bạn, em hồi hộp chờ đến lượt mình, lòng rạo rực xen lẫn chút ngại ngùng. Khi cô hỏi em tên gì, em lí nhí trả lời, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng chỉ một lát sau, em đã hòa nhập cùng các bạn, cùng nhau chơi trò xếp hình, tô màu, tiếng cười vang khắp lớp học.
Kết thúc buổi học đầu tiên, em chạy ra khoe với mẹ rằng mình đã có thêm nhiều bạn mới và rất thích cô giáo. Mẹ mỉm cười xoa đầu em, ánh mắt tràn ngập niềm vui. Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong em kỷ niệm thật đẹp, là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời. Em mong rằng những ngày tiếp theo sẽ luôn tràn ngập niềm vui, tiếng cười và những điều mới lạ.
Buổi chiều hôm ấy, sân trường rực rỡ cờ hoa, tiếng nhạc vang lên rộn rã khắp nơi. Đó là ngày hội văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Em được chọn tham gia tiết mục múa cùng các bạn trong lớp. Lần đầu tiên đứng trên sân khấu lớn, cảm xúc trong em vừa hồi hộp, vừa phấn khích, tim đập rộn ràng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Khi cánh màn nhung đỏ từ từ kéo lên, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, em nhìn xuống thấy cả trường đang chăm chú theo dõi. Ban đầu, chân tay em cứng đờ, nhưng rồi tiếng nhạc vang lên, em hòa mình vào điệu múa, quên hết mọi lo lắng. Khoảnh khắc các bạn cùng em đồng loạt giơ tay, nở nụ cười tươi rói, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ. Em cảm thấy tự tin, hạnh phúc vô cùng khi được thể hiện mình trước mọi người.
Khi tiết mục kết thúc, em cùng các bạn cúi chào khán giả, lòng tràn ngập niềm vui và tự hào. Thầy cô, bạn bè chạy lên chúc mừng, ai cũng khen ngợi tiết mục của lớp em. Em cảm nhận rõ ràng rằng, mỗi lần vượt qua nỗi sợ hãi, em lại trưởng thành hơn. Em mong rằng sẽ có thêm nhiều cơ hội được tham gia các hoạt động của trường, để tuổi học trò của em luôn rực rỡ sắc màu và kỷ niệm đẹp.
Chiều hôm ấy, em theo mẹ đi siêu thị mua sắm. Bên trong siêu thị đông đúc, ánh đèn sáng rực, tiếng loa phát thanh vang vọng khắp nơi. Em mải mê ngắm nhìn những món đồ chơi nhiều màu sắc nên chẳng để ý mẹ đã đi đâu. Khi quay lại, em không thấy mẹ đâu nữa, tim đập loạn xạ, nỗi sợ hãi ập đến khiến chân tay em run rẩy.
Em cố gắng gọi mẹ nhưng chỉ nghe tiếng người lạ xung quanh. Nước mắt bắt đầu lăn trên má, em cảm thấy lạc lõng, bất lực giữa biển người xa lạ. Một cô nhân viên siêu thị thấy em khóc liền lại gần hỏi han, rồi dắt em đến quầy thông báo. Khi nghe tiếng mẹ gọi tên mình trên loa, em mừng rỡ khôn xiết, chạy ào vào vòng tay mẹ, nước mắt vẫn chưa kịp khô. Mẹ ôm chặt lấy em, vừa dỗ dành vừa trách nhẹ vì em đã không chú ý.
Sự việc ấy khiến em nhớ mãi cảm giác sợ hãi khi bị lạc và hạnh phúc khi được trở về bên mẹ. Em hiểu rằng, lúc nào cũng phải cẩn thận, không nên rời xa người lớn ở nơi đông người. Em mong rằng mình sẽ luôn ngoan ngoãn, nghe lời mẹ để không làm mẹ lo lắng nữa.
Sáng ngày sinh nhật, em thức dậy trong niềm háo hức, lòng tràn đầy mong chờ điều bất ngờ từ gia đình. Cả ngày hôm ấy, mọi người đều giữ bí mật, không ai nhắc đến sinh nhật em, khiến em có chút buồn và thất vọng. Đến tối, khi em vừa chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên đèn trong phòng bật sáng, cả nhà ùa vào hát bài “Chúc mừng sinh nhật”. Trên tay mẹ là chiếc bánh kem xinh xắn, còn bố thì cầm một hộp quà lớn.
Em ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình, cảm giác vui sướng vỡ òa. Khi mở hộp quà, em thấy bên trong là bộ xếp hình mà em ao ước bấy lâu. Em ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cả nhà cùng nhau thổi nến, cắt bánh, tiếng cười nói rộn rã khắp căn phòng nhỏ. Đó là buổi tối ấm áp, tràn ngập yêu thương mà em sẽ nhớ mãi không quên.
Sự việc ấy khiến em cảm nhận rõ ràng tình yêu thương của gia đình. Em thầm hứa sẽ luôn ngoan ngoãn, học giỏi để bố mẹ vui lòng. Em mong rằng mỗi năm sinh nhật đều được đón nhận những bất ngờ ngọt ngào như thế, để tuổi thơ em mãi ngập tràn niềm vui và kỷ niệm đẹp.
Chiều hôm ấy, bầu trời bỗng tối sầm lại, gió thổi mạnh làm cây cối nghiêng ngả. Em đứng bên cửa sổ, hồi hộp quan sát từng đám mây đen kéo đến. Bất chợt, những hạt mưa to bắt đầu rơi xuống, tiếng mưa rào rào như bản nhạc của thiên nhiên. Em cảm thấy ngạc nhiên, thích thú khi chứng kiến cơn mưa lớn đầu tiên trong năm.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nước chảy thành dòng trên đường, cây cối như được tắm mát sau những ngày nắng nóng. Em thích thú ngắm nhìn những giọt nước long lanh bám trên cửa kính, lắng nghe tiếng mưa rơi rì rào. Mẹ đứng cạnh em, kể cho em nghe về những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với mưa. Em cảm nhận được sự ấm áp, bình yên khi ở bên mẹ giữa không gian mưa gió.
Khi cơn mưa dần tạnh, bầu trời lại trong xanh, cầu vồng xuất hiện rực rỡ trên cao. Em reo lên thích thú, lòng tràn ngập niềm vui và biết ơn vì đã được chứng kiến một cảnh tượng tuyệt đẹp của thiên nhiên. Em mong rằng sẽ còn nhiều lần được ngắm mưa cùng mẹ, để mỗi cơn mưa đều là một kỷ niệm đẹp trong ký ức tuổi thơ em.
Sáng thứ hai đầu tuần, trong buổi chào cờ trang nghiêm, em bất ngờ được cô giáo chủ nhiệm gọi tên lên bục để nhận giấy khen vì thành tích học tập xuất sắc. Khi nghe tên mình vang lên giữa sân trường, em cảm thấy tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng vì xúc động và tự hào. Cả lớp vỗ tay cổ vũ, ánh mắt bạn bè nhìn em đầy ngưỡng mộ khiến em càng thêm phấn khởi.
Khi bước lên bục, em run run nhận giấy khen từ tay cô hiệu trưởng. Cô mỉm cười động viên, bảo rằng em là tấm gương sáng cho các bạn noi theo. Lúc ấy, em cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc, như được tiếp thêm động lực để cố gắng hơn nữa. Nhìn xuống dưới, em thấy mẹ ngồi ở hàng ghế phụ huynh, ánh mắt mẹ rạng rỡ niềm vui, khiến em càng thêm tự hào về bản thân.
Kết thúc buổi chào cờ, các bạn ùa đến chúc mừng, ai cũng khen ngợi và hỏi bí quyết học tập của em. Em vui vẻ chia sẻ với các bạn, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Sự việc ấy là động lực để em tiếp tục phấn đấu, không ngừng học hỏi và rèn luyện bản thân. Em mong rằng sẽ luôn giữ vững thành tích, để mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui và ý nghĩa.
Sáng hôm ấy, khi ánh nắng dịu dàng len qua khung cửa sổ, em háo hức chuẩn bị cho ngày đầu tiên đến trường tiểu học. Mọi thứ đều mới mẻ: chiếc cặp sách còn thơm mùi vải mới, bộ đồng phục trắng tinh, đôi giày nhỏ xinh. Bước chân vào sân trường, lòng em rạo rực xen lẫn chút hồi hộp, chẳng biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Cảm xúc ấy giống như một dòng nước trong veo chảy qua tâm hồn, vừa háo hức, vừa bỡ ngỡ.
Khi tiếng trống trường vang lên, em cùng các bạn xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt ai cũng ánh lên sự tò mò, mong ngóng. Cô giáo chủ nhiệm dịu dàng bước tới, nụ cười của cô như xua tan mọi lo lắng trong em. Được cô dắt tay vào lớp, em cảm thấy ấm áp, như vừa tìm được một người bạn lớn thân thiết. Trong lớp, mọi thứ đều lạ lẫm: bảng đen, bàn ghế, những bức tranh treo tường. Em chăm chú lắng nghe cô giới thiệu về mái trường, về những bài học đầu tiên. Trái tim nhỏ bé của em như muốn nhảy lên vì vui sướng, tự hào khi được trở thành học sinh lớp Một.
Kết thúc buổi học, em thấy mình trưởng thành hơn một chút. Bạn bè ríu rít kể cho nhau nghe những điều mới lạ, ai cũng cười tít mắt. Em thầm biết ơn bố mẹ đã luôn động viên, khích lệ em mạnh dạn bước vào môi trường mới. Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong em một kỉ niệm đẹp, là bước ngoặt đầu tiên trên con đường học tập. Em mong rằng mỗi ngày đến trường sẽ là một ngày vui, em sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng thầy cô và cha mẹ.
Chiều hôm ấy, khi ánh nắng vàng óng ánh rải khắp sân nhà, em quyết định vào bếp giúp mẹ nấu bữa cơm gia đình. Đây là lần đầu tiên em chủ động xin mẹ cho thử sức. Ban đầu, em hồi hộp lắm, sợ mình vụng về sẽ làm hỏng món ăn mẹ đang chuẩn bị. Nhưng mẹ chỉ mỉm cười hiền hậu, động viên em từng chút một.
Em được mẹ giao cho nhiệm vụ nhặt rau và rửa sạch. Những chiếc lá rau xanh mướt mát lạnh trong tay, em cẩn thận làm từng bước một. Đôi lúc, nước bắn lên mặt khiến em bật cười khúc khích. Khi mẹ hướng dẫn cách thái cà rốt, em chăm chú nghe, cố gắng làm theo thật chính xác. Có lúc em lóng ngóng, cắt miếng rau không đều, mẹ chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại, không hề trách mắng. Cảm giác được mẹ khen ngợi khi hoàn thành xong phần việc nhỏ khiến em vui như mở cờ trong bụng.
Đến khi bữa cơm được dọn lên, cả nhà quây quần bên mâm cơm, ai cũng khen món rau xào hôm nay ngon hơn mọi khi. Em thấy tự hào và hạnh phúc vô cùng. Mẹ xoa đầu em, ánh mắt chan chứa yêu thương. Đó là lần đầu tiên em cảm nhận rõ rệt niềm vui khi được góp sức vào công việc chung của gia đình. Em tự nhủ sẽ thường xuyên giúp mẹ hơn, để mỗi bữa cơm nhà luôn đong đầy tình yêu thương và tiếng cười.
Một buổi chiều tan học, khi em cùng các bạn tung tăng trên con đường làng, em tình cờ nhìn thấy một chiếc ví nhỏ nằm bên vệ cỏ. Tim em đập thình thịch, vừa tò mò vừa lo lắng. Em nhặt chiếc ví lên, mở ra thấy bên trong có giấy tờ và một ít tiền. Lúc ấy, em băn khoăn không biết nên làm gì, nhưng rồi em nhớ lời cô giáo dạy: “Nhặt được của rơi phải trả lại người mất.”
Em liền chạy đến trụ sở thôn gần đó, nhờ bác trưởng thôn thông báo trên loa. Một lúc sau, một cụ già vội vã đến, khuôn mặt đầy lo lắng. Khi cụ nhận ra chiếc ví của mình, đôi mắt cụ rưng rưng xúc động, giọng run run cảm ơn em không ngớt. Nhìn nụ cười hiền hậu của cụ, lòng em ấm áp lạ thường, cảm giác như vừa làm được một việc tốt thật ý nghĩa.
Các bác trong thôn cũng khen ngợi em là đứa trẻ ngoan, biết sống trung thực. Em cảm thấy tự hào và vui sướng vô cùng. Sự việc ấy đã dạy em bài học sâu sắc về lòng trung thực và sự sẻ chia trong cuộc sống. Em mong rằng sau này, mình sẽ luôn giữ được tấm lòng trong sáng, biết giúp đỡ mọi người khi cần thiết.
Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, em lén lấy chiếc lọ hoa trên bàn nghịch ngợm. Không may, em làm rơi vỡ chiếc lọ quý mà mẹ rất yêu thích. Tiếng vỡ loảng xoảng làm em giật mình, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng vì sợ hãi. Em lí nhí đứng một góc, không dám nhìn vào mắt mẹ.
Khi mẹ bước vào, nhìn thấy mảnh vỡ trên sàn, mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy con?” Em nghẹn ngào thú nhận lỗi lầm, nước mắt rưng rưng vì ân hận. Không trách mắng, mẹ chỉ lặng lẽ dọn dẹp, rồi ôm em vào lòng. Lúc ấy, em cảm nhận được hơi ấm, sự bao dung của mẹ lớn lao biết nhường nào. Mẹ chỉ bảo: “Lần sau con nhớ cẩn thận hơn nhé!” Câu nói ấy làm em càng thêm xấu hổ và day dứt.
Sau sự việc, em tự hứa với lòng sẽ không bao giờ tái phạm. Em hiểu rằng, tình yêu thương của mẹ dành cho em luôn dịu dàng, rộng lượng. Kỉ niệm ấy là bài học quý giá, nhắc nhở em phải biết nhận lỗi và sửa sai, để xứng đáng với tình cảm mẹ dành cho mình.
Sáng sớm, cả lớp em háo hức tập trung tại sân trường, chuẩn bị cho chuyến dã ngoại đầu tiên đến công viên sinh thái. Không khí rộn ràng tiếng cười nói, ai cũng mang trên mình chiếc ba lô nhỏ xinh, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Em cảm thấy rạo rực, mong chờ những điều mới mẻ đang đợi phía trước.
Khi xe lăn bánh, tiếng hát vang lên khắp xe, mọi người cùng nhau chia sẻ bánh kẹo, kể chuyện vui. Đến nơi, cảnh vật hiện ra trước mắt thật tuyệt vời: bãi cỏ xanh mướt, hồ nước trong veo, chim chóc ríu rít trên cành. Em cùng các bạn tham gia trò chơi kéo co, nhảy bao bố, cảm giác hồi hộp, phấn khích khi đội mình chiến thắng. Đặc biệt, lúc cả lớp cùng nhau ăn trưa dưới tán cây râm mát, em cảm nhận rõ tình bạn gắn bó, tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Kết thúc chuyến đi, ai cũng bịn rịn không muốn về, lưu luyến những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau. Em thấy mình trưởng thành hơn, biết đoàn kết, chia sẻ với bạn bè. Chuyến dã ngoại ấy đã để lại trong em kỉ niệm đẹp, là động lực để em cố gắng học tập, rèn luyện, mong có thêm nhiều trải nghiệm ý nghĩa cùng tập thể lớp.
Ngày tổng kết năm học, sân trường rợp bóng cờ hoa, tiếng nhạc rộn ràng vang lên khắp nơi. Em hồi hộp ngồi dưới hàng ghế, lòng đầy mong đợi khi nghe thầy hiệu trưởng đọc danh sách học sinh giỏi. Khi tên em được xướng lên, tim em như muốn nhảy khỏi lồng ngực, niềm vui vỡ òa không thể diễn tả thành lời.
Bước lên bục nhận phần thưởng, em thấy ánh mắt tự hào của bố mẹ, nụ cười rạng rỡ của thầy cô và bạn bè. Được thầy hiệu trưởng trao tặng giấy khen, em cảm nhận rõ sự ghi nhận cho những nỗ lực không ngừng suốt cả năm học. Đôi tay em run run cầm tấm giấy khen, lòng tràn ngập hạnh phúc, tự hào vì đã làm được điều mình mong muốn.
Khi trở về nhà, cả gia đình quây quần bên nhau, bố mẹ ôm em vào lòng, khen ngợi và động viên em tiếp tục cố gắng. Em nhận ra rằng, thành tích hôm nay là kết quả của sự chăm chỉ, kiên trì và sự yêu thương, dạy dỗ của thầy cô, cha mẹ. Em tự nhủ sẽ không ngừng cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để xứng đáng với niềm tin yêu của mọi người.
Buổi chiều hôm ấy, khi cô giáo trả bài kiểm tra Toán, em hồi hộp mở bài ra xem. Nhìn thấy con số đỏ “4” to tướng trên góc giấy, em sững sờ, tim như ngừng đập. Cảm giác buồn thiu, thất vọng tràn ngập, em chỉ muốn chui xuống bàn trốn đi. Ánh mắt bạn bè nhìn em đầy cảm thông, còn cô giáo nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lần sau con cố gắng hơn nhé!”
Trên đường về nhà, em lặng lẽ, lòng nặng trĩu ân hận. Về đến nhà, em lí nhí kể cho mẹ nghe sự việc. Mẹ không trách mắng, chỉ dịu dàng hỏi han, động viên em cố gắng. Mẹ cùng em xem lại bài, chỉ ra những chỗ sai để em rút kinh nghiệm. Sự quan tâm, bao dung của mẹ khiến em càng thêm day dứt, quyết tâm sửa sai.
Sau lần đó, em tự nhủ phải chăm chỉ học tập hơn, không để mẹ và thầy cô buồn lòng. Sự việc ấy là bài học sâu sắc, giúp em hiểu rằng thất bại không phải là kết thúc, mà là động lực để mình cố gắng hơn nữa trên con đường học tập.
Một ngày cuối tuần, trường em tổ chức chuyến đi thăm và tặng quà cho các bạn nhỏ ở làng trẻ mồ côi. Em háo hức chuẩn bị những món quà nhỏ xinh, mong được chia sẻ yêu thương với các bạn. Khi đến nơi, nhìn thấy những gương mặt ngây thơ, ánh mắt trong veo của các bạn, em cảm thấy xúc động, nghẹn ngào.
Em cùng các bạn trong lớp trao tận tay từng món quà, trò chuyện, chơi đùa cùng các bạn nhỏ. Có bạn kể cho em nghe về ước mơ, về nỗi nhớ cha mẹ, khiến em rưng rưng nước mắt. Dù hoàn cảnh khó khăn, các bạn vẫn luôn lạc quan, vui vẻ, điều đó khiến em càng thêm trân trọng cuộc sống của mình.
Kết thúc chuyến đi, em cảm thấy lòng mình ấm áp, hạnh phúc vì đã góp phần nhỏ bé mang lại niềm vui cho người khác. Em nhận ra rằng, mỗi người đều có thể lan tỏa yêu thương bằng những hành động giản dị. Em mong sẽ có nhiều dịp hơn nữa được tham gia các hoạt động ý nghĩa như vậy, để cuộc sống thêm phần tươi đẹp.
Tối hôm ấy, khi cả nhà quây quần bên nhau, em được ông bà kể cho nghe câu chuyện cổ tích “Tấm Cám”. Giọng ông trầm ấm, từng lời kể như đưa em vào thế giới thần tiên, nơi có cô Tấm hiền lành, mẹ con Cám độc ác. Em lắng nghe say sưa, tưởng tượng ra những hình ảnh lung linh, huyền ảo.
Có đoạn ông kể, em xúc động rưng rưng khi cô Tấm bị mẹ con Cám hãm hại, rồi lại vui sướng khi cô Tấm được Bụt giúp đỡ, cuối cùng sống hạnh phúc bên nhà vua. Bà ngồi bên cạnh, thi thoảng lại góp thêm chi tiết, làm câu chuyện càng thêm sinh động. Em cảm nhận rõ tình yêu thương, sự gắn bó của gia đình qua từng câu chuyện ông bà kể.
Khi câu chuyện kết thúc, em vẫn còn lâng lâng xúc động, mong muốn được nghe thêm nhiều chuyện nữa. Những buổi tối như vậy là kỉ niệm đẹp không thể nào quên. Em tự nhủ sẽ luôn trân trọng, yêu thương ông bà, cố gắng học tập thật tốt để ông bà vui lòng.
Sáng hôm ấy, trong giờ sinh hoạt lớp, cô giáo bất ngờ gọi tên em lên bảng. Em hồi hộp, tim đập thình thịch, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô mỉm cười, tuyên dương em trước lớp vì đã giúp bạn Minh bị ngã trong giờ ra chơi. Cả lớp vỗ tay rào rào, ánh mắt bạn bè nhìn em đầy ngưỡng mộ, tự hào.
Em cảm thấy vui sướng, hãnh diện, nhưng cũng hơi ngượng ngùng. Cô giáo nhẹ nhàng nhắc nhở cả lớp hãy biết quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau như em. Lời khen của cô như một món quà tinh thần quý giá, tiếp thêm cho em động lực để làm nhiều việc tốt hơn nữa.
Khi tan học, các bạn đến chúc mừng, rủ em cùng chơi trò chơi. Em nhận ra rằng, chỉ cần một hành động nhỏ, mình đã có thể mang lại niềm vui cho người khác và được mọi người yêu mến. Sự việc ấy là kỉ niệm đẹp, là động lực để em tiếp tục sống tốt, biết sẻ chia, giúp đỡ bạn bè trong cuộc sống hàng ngày.
Xem thêm:
Hy vọng những đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về một sự việc trên từ AVAKids sẽ giúp học sinh học được cách lắng nghe cảm xúc của chính mình và diễn đạt suy nghĩ một cách mạch lạc. Luyện tập thường xuyên dạng bài này sẽ giúp các em viết văn tự nhiên hơn và tự tin hơn trong học tập.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!