I. Mở bài:
Giới thiệu về cảnh biển đảo:
Em đã được đến thăm/nghe kể/xem ảnh về cảnh biển đảo khi nào, ở đâu? (Một chuyến đi đặc biệt, xem trên ti vi, đọc sách...).
Tên của hòn đảo/vùng biển đó (Nếu có thể: Ví dụ: Phú Quốc, Côn Đảo, Cát Bà... hoặc chỉ chung chung là "một hòn đảo xinh đẹp").
Cảm nhận chung của em về cảnh biển đảo (Đẹp hùng vĩ, trong xanh, yên bình, thơ mộng, mang vẻ đẹp hoang sơ...).
Ví dụ: "Trong kì nghỉ hè vừa qua, em cùng gia đình đã có một chuyến đi đáng nhớ đến đảo Phú Quốc – hòn đảo ngọc của Việt Nam. Cảnh biển đảo nơi đây đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc về một vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ và vô cùng quyến rũ."
II. Thân bài:
1. Tả bao quát cảnh biển và hòn đảo từ xa:
Khi thuyền/tàu vừa đến gần đảo:
Hòn đảo hiện ra như thế nào? (Một chấm xanh giữa đại dương bao la, như viên ngọc bích nổi giữa biển khơi, như một con rùa khổng lồ đang bơi...).
Màu sắc tổng thể của đảo? (Xanh tươi của cây cối, xen lẫn màu trắng của bãi cát, màu xám của những ghềnh đá...).
Nước biển xung quanh đảo có màu gì? (Trong xanh màu ngọc bích, phản chiếu ánh nắng lấp lánh...).
Bầu trời và không khí:
Bầu trời như thế nào? (Trong xanh, cao vời vợi, có những đám mây trắng bồng bềnh...).
Không khí? (Trong lành, mát rượi, không khí mặn mà của biển cả...).
Ví dụ: "Từ trên boong tàu nhìn ra, đảo Phú Quốc hiện ra như một chấm xanh nhỏ bé giữa đại dương bao la, rồi dần lớn hơn, to rõ hơn. Hòn đảo như một viên ngọc bích khổng lồ đang nổi giữa biển khơi với màu xanh tươi của cây cối, xen lẫn màu trắng của bãi cát và màu xám của những ghềnh đá. Nước biển xung quanh trong xanh một màu ngọc bích, phản chiếu ánh nắng mặt trời lấp lánh."
2. Tả chi tiết cảnh biển đảo khi đặt chân lên đảo/cận cảnh:
Bãi cát:
Màu sắc (Trắng tinh, vàng óng...).
Độ mịn (Mịn màng như bột, không có đá dăm...).
Rộng lớn, trải dài hàng cây số.
Trên cát có gì? (Những vỏ sò, ốc biển đủ màu sắc và hình dạng, dấu chân của du khách và chim biển...).
Nước biển và sóng biển:
Độ trong của nước biển: (Trong đến mức có thể nhìn thấy cả những rạn san hô, đàn cá bơi lội dưới đáy...).
Sóng biển: (Nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, tạo ra âm thanh rì rào êm ái, hay đôi khi là những con sóng lớn tung bọt trắng xóa...).
Màu sắc nước biển gần bờ và xa bờ: (Gần bờ trong xanh, xa hơn có màu xanh đậm hơn...).
Cảnh vật trên đảo:
Cây cối: (Những hàng dừa cao vút nghiêng mình đón gió, những rừng cây xanh tốt bạt ngàn, những loài cây đặc trưng của đảo...).
Ghềnh đá: (Những tảng đá đủ hình thù, màu sắc, bị sóng biển bào mòn, có thể có rêu phong bám vào...).
Ngọn đồi/núi nhỏ trên đảo: (Phủ đầy cây xanh, có thể có đường mòn dẫn lên đỉnh để ngắm toàn cảnh...).
Những ngôi làng chài/làng nghề (nếu có): (Nhà cửa san sát, những con thuyền nhỏ neo đậu, người dân làm nghề chài lưới...).
Hải đăng (nếu có): (Đứng sừng sững, làm nhiệm vụ dẫn đường cho tàu thuyền...).
Các loài sinh vật biển (nếu quan sát được):
Những đàn cá nhỏ tung tăng bơi lội.
San hô đủ màu sắc (nếu có lặn ngắm).
Cua, ốc bò trên cát.
Hoạt động của con người trên biển đảo:
Du khách: (Tắm biển, lặn biển ngắm san hô, chèo thuyền kayak, câu cá, dạo bộ, chụp ảnh...).
Người dân địa phương: (Đánh bắt hải sản, bán đồ lưu niệm, phục vụ du khách...).
Không khí: (Yên bình, thư thái nhưng cũng rất sống động).
Ví dụ tả chi tiết: "Khi đặt chân lên bãi Sao của Phú Quốc, em ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó. Bãi cát trắng mịn như kem, trải dài tít tắp, dưới chân không hề có một chút sỏi đá. Nước biển thì trong xanh đến mức em có thể nhìn rõ những đàn cá nhỏ bơi lội và những rạn san hô đầy màu sắc dưới đáy. Từng con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo thành những bọt trắng xóa rồi tan ra rất nhanh."
Ví dụ tiếp: "Dọc theo bờ biển là những hàng dừa cao vút, xanh mướt, lá dừa đung đưa trong gió như vẫy tay chào đón du khách. Phía xa hơn là những ghềnh đá với hình thù kì lạ, bị sóng biển bào mòn qua năm tháng. Mọi người trên đảo thì đang vui vẻ tắm biển, lặn ngắm san hô hoặc ngồi trên thuyền thúng ra xa câu cá. Cảm giác thật thoải mái và dễ chịu."
3. Cảnh hoàng hôn/bình minh trên đảo (nếu ấn tượng):
Bình minh: (Mặt trời từ từ nhô lên từ phía chân trời, nhuộm hồng cả bầu trời và mặt biển, tạo nên khung cảnh lãng mạn, thanh bình...).
Hoàng hôn: (Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống biển, để lại những vệt sáng vàng cam, tím hồng trên mặt biển và bầu trời, khiến cảnh vật thêm thơ mộng...).
Ví dụ tả hoàng hôn: "Vào buổi chiều tà, em được ngắm cảnh hoàng hôn trên đảo. Ông mặt trời tròn vành vạnh như một quả cầu lửa khổng lồ, từ từ chìm xuống biển, nhuộm đỏ cả một vùng trời. Mặt biển cũng trở nên lung linh, huyền ảo với những gam màu cam, tím, hồng đan xen, đẹp đến ngỡ ngàng."
III. Kết bài:
Cảm nghĩ của em về cảnh biển đảo:
Biển đảo là một món quà tuyệt vời của thiên nhiên.
Em yêu vẻ đẹp hùng vĩ, trong xanh, thơ mộng và yên bình của biển đảo.
Mong muốn được quay trở lại thăm hoặc khám phá thêm nhiều hòn đảo khác của Việt Nam.
Ví dụ: "Chuyến đi biển đảo Phú Quốc đã mang lại cho em những trải nghiệm và kỉ niệm thật khó quên. Em yêu vẻ đẹp hoang sơ, trong lành và yên bình của biển đảo Việt Nam. Em mong rằng sẽ có dịp được khám phá thêm nhiều hòn đảo xinh đẹp khác của đất nước mình."
Trong kì nghỉ hè vừa rồi, em cùng gia đình có chuyến du lịch đến Phú Quốc, hòn đảo được mệnh danh là “đảo ngọc” của Việt Nam. Đó là lần đầu tiên em được tận mắt ngắm cảnh biển đảo – một vẻ đẹp khiến em nhớ mãi không quên.
Khi tàu dần rời bến Rạch Giá, mặt biển trải dài mênh mông, xanh biếc như tấm lụa khổng lồ. Gió biển thổi lồng lộng, mang theo mùi muối mặn đặc trưng. Xa xa, đảo Phú Quốc dần hiện ra như một chấm xanh giữa đại dương, rồi càng lúc càng rõ – trông như một viên ngọc bích khổng lồ nổi lên giữa biển khơi.
Khi tàu cập bến, em bước xuống bãi Sao – nơi nổi tiếng nhất của đảo. Cát ở đây trắng mịn như kem, bước lên êm ái như đi trên bột. Sóng nhẹ vỗ bờ, tung bọt trắng xóa rồi tan biến. Nước biển trong đến mức em có thể nhìn thấy cả đàn cá nhỏ lấp lánh dưới đáy.
Hai bên bờ là những hàng dừa cao vút, nghiêng mình đón gió. Lá dừa xào xạc, ánh nắng chiếu qua tạo thành những vệt sáng lung linh trên cát. Phía xa xa, những ghềnh đá đủ hình thù nằm rải rác, sóng đập vào tạo thành tiếng ầm ào như tiếng nhạc.
Buổi trưa, em cùng bố mẹ đi thuyền ra xa lặn ngắm san hô. Dưới mặt nước là cả một thế giới rực rỡ – những rạn san hô nhiều màu sắc: đỏ, cam, vàng, tím… cùng những đàn cá nhỏ bơi lượn tung tăng. Cảnh tượng ấy khiến em tưởng như đang lạc vào một khu vườn cổ tích dưới lòng biển.
Chiều đến, cả nhà ngồi trên bãi cát ngắm hoàng hôn. Ông mặt trời tròn đỏ rực, từ từ chìm xuống biển, nhuộm vàng cả không gian. Sóng vẫn vỗ đều, bầu trời dần chuyển sang tím hồng dịu dàng. Em ngồi yên, lòng thấy bình yên đến lạ.
Phú Quốc trong mắt em là bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên: xanh của biển, trắng của cát, vàng của nắng và hồng của hoàng hôn. Em mong rằng sau này mình sẽ lại được đến đây, để nghe tiếng sóng rì rào và cảm nhận hơi thở mặn mà của biển đảo thân thương.
Kì nghỉ hè năm ngoái, em cùng ba mẹ có dịp đến Côn Đảo, một hòn đảo nổi tiếng ở miền Nam. Không chỉ có cảnh đẹp hoang sơ, nơi đây còn mang trong mình vẻ yên bình, nhẹ nhàng khiến em không thể nào quên.
Từ trên tàu nhìn xuống, nước biển trong xanh như tấm gương khổng lồ. Gió thổi mát rượi, từng cơn sóng vỗ lăn tăn vào mạn tàu. Càng đến gần, Côn Đảo hiện ra với màu xanh của rừng cây xen lẫn màu trắng của bãi cát, nhìn từ xa trông như một người khổng lồ đang nằm nghỉ giữa biển khơi.
Buổi sáng hôm sau, em dậy thật sớm để ngắm bình minh trên biển. Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng cam hồng lan tỏa khắp nơi. Sóng vỗ nhẹ, từng con chim biển bay lượn chào ngày mới. Không khí mát lạnh và trong lành đến mức chỉ cần hít một hơi thôi, em cũng thấy cả người như được tiếp thêm sức sống.
Em đi dạo trên bãi cát trắng tinh. Dưới chân, cát mềm mịn như tơ. Trên cát còn in dấu chân chim và những vỏ sò đủ hình thù. Mỗi lần sóng tràn lên, chúng lại được xóa nhòa rồi hiện ra dấu mới – như trò đuổi bắt vui nhộn giữa sóng và cát.
Xa xa, những chiếc thuyền của ngư dân đang chuẩn bị ra khơi. Cánh buồm đỏ, vàng, xanh nổi bật trên nền trời xanh ngắt. Người dân trên đảo ai cũng vui vẻ, hiền hòa, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi.
Côn Đảo buổi sớm thật yên bình, không ồn ào, không khói bụi. Chỉ có tiếng sóng, tiếng gió và tiếng lòng người hòa vào nhau. Em yêu cảm giác ấy – cảm giác được hòa mình cùng thiên nhiên, cùng biển cả bao la.
Em thầm nghĩ, Côn Đảo không chỉ đẹp bởi cảnh vật, mà còn đẹp bởi sự tĩnh lặng và giản dị, khiến người ta muốn dừng lại thật lâu để lắng nghe nhịp thở của biển.
Mùa hè vừa rồi, em được đi du lịch Cát Bà, hòn đảo lớn nằm giữa vịnh Hạ Long. Chuyến đi ấy đã mang đến cho em những kỉ niệm thật khó quên về vẻ đẹp rực rỡ của biển đảo miền Bắc.
Từ bến phà, khi thuyền bắt đầu ra khơi, em đã thấy biển Cát Bà hiện ra thật lộng lẫy. Nước biển xanh như pha lê, gió thổi mát rượi, từng con sóng tung bọt trắng xóa. Xa xa, những dãy núi đá vôi nhấp nhô như bức tường khổng lồ vươn ra giữa đại dương.
Khi đặt chân lên đảo, em choáng ngợp trước bãi cát vàng óng ánh dưới nắng. Cát mịn, khô ráo, mỗi bước đi đều để lại dấu chân in hằn. Trên bãi biển, du khách tắm nắng, tắm biển và cười nói rộn ràng.
Em theo bố đi dọc bờ, ngắm hàng dừa cao vút đung đưa trong gió. Bên kia bờ, những ghềnh đá kỳ lạ với hình thù uốn lượn tạo thành những vách đá tự nhiên tuyệt đẹp. Sóng đập vào đá, tạo nên âm thanh ầm ào như tiếng trống biển.
Buổi trưa, cả nhà em chèo thuyền kayak ra vịnh Lan Hạ. Mặt nước phẳng lặng như gương, hai bên là những ngọn núi đá vôi phủ xanh rêu. Dưới làn nước trong veo, có thể thấy những đàn cá nhỏ bơi qua lại. Mỗi khi mái chèo khua nhẹ, mặt nước loang ra những gợn tròn lấp lánh dưới nắng.
Chiều xuống, hoàng hôn trên Cát Bà thật nên thơ. Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống giữa hai dãy núi, nhuộm vàng cả mặt nước. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ bờ nhịp nhàng.
Cát Bà khiến em cảm nhận rõ hơn sức sống mạnh mẽ của biển đảo Việt Nam – vừa hùng vĩ, vừa dịu dàng, là nơi con người và thiên nhiên hòa làm một.
Nếu Phú Quốc được gọi là đảo ngọc, thì Bình Ba lại được ví như viên pha lê của biển miền Trung – trong trẻo, nhỏ bé nhưng lung linh vô cùng.
Em đến Bình Ba vào một buổi sáng nắng vàng rực rỡ. Khi tàu vừa đến gần đảo, em nhìn thấy bờ cát trắng mịn trải dài, phía sau là những ngôi nhà nhỏ nằm san sát bên triền núi. Nước biển trong xanh, nhìn sâu xuống có thể thấy cả bóng san hô thấp thoáng.
Trên đảo, không khí thật trong lành. Gió biển mang theo mùi muối thoang thoảng, sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên bản nhạc rì rào không dứt. Bãi Nồm – nơi em đến – có làn nước mát lạnh, sóng vừa phải, rất thích hợp để tắm.
Em còn thấy những chiếc thuyền thúng tròn xoe của ngư dân nằm phơi mình trên cát. Mấy chú bé đảo chài chạy nhảy quanh bãi, cười giòn tan. Xa xa, vài bác đang vá lưới, những tấm lưới xanh đậm trải dài như tấm thảm khổng lồ.
Buổi chiều, em cùng bố mẹ đi ngắm hoàng hôn ở Mũi Cửa – nơi cao nhất của đảo. Từ đó nhìn xuống, biển mênh mông, mặt trời tròn vành vạnh đang chìm dần xuống mặt nước. Ánh hoàng hôn phản chiếu trên sóng, tạo nên dải sáng vàng cam rực rỡ.
Em hít một hơi dài, cảm nhận hương gió mặn nồng. Cảnh vật trước mắt đẹp đến nghẹt thở – đơn sơ mà lộng lẫy. Bình Ba không sôi động như thành phố, nhưng chính vẻ bình yên ấy khiến người ta yêu đến nao lòng.
Em thầm hứa sẽ quay lại, để được nghe sóng kể chuyện, được thấy nắng vàng trên cát trắng và được hít thở mùi gió mặn của đảo nhỏ thân thương này.
Một trong những nơi em ấn tượng nhất trong chuyến du lịch miền Trung chính là đảo Lý Sơn – hòn đảo được mệnh danh là “thiên đường giữa biển khơi”.
Khi tàu ra đến giữa biển, em đứng trên boong ngắm cảnh. Biển Lý Sơn xanh ngắt, gió thổi mạnh, bọt sóng tung lên trắng xóa. Xa xa, đảo dần hiện ra – một mảng xanh nổi bật giữa nền trời, trông như chiếc mai rùa khổng lồ đang bơi giữa đại dương.
Khi đặt chân lên đảo, em lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hoang sơ nơi đây. Bãi cát trắng phau, nước biển trong vắt, đến mức có thể nhìn thấy cả những viên đá nhỏ dưới đáy. Sóng biển vỗ rì rào, mang theo hương vị mặn mòi đặc trưng.
Trên đảo, những ruộng hành, ruộng tỏi trải rộng, tỏa hương thơm nồng nàn. Xa xa, ngọn núi Thới Lới sừng sững, trên đỉnh có cột cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió. Em leo lên đó, nhìn xuống toàn cảnh đảo – những mái nhà nhỏ, bờ biển uốn cong, những thuyền câu neo đậu lặng lẽ.
Sáng sớm hôm sau, em dậy ngắm bình minh đầu tiên trên biển Đông. Mặt trời từ từ nhô lên, đỏ rực và tròn như quả bóng lửa. Ánh sáng hắt xuống mặt nước, rực rỡ và huyền ảo. Cả không gian như bừng tỉnh, tràn đầy sức sống.
Khoảnh khắc ấy khiến em xúc động. Em thấy lòng mình nhỏ bé trước thiên nhiên bao la, nhưng cũng đầy tự hào vì đất nước mình có những biển đảo xinh đẹp, hiền hòa và kiên cường đến thế.
Mùa hè năm ngoái, em được cùng gia đình đến thăm quần đảo Nam Du – một hòn đảo nhỏ xinh nằm giữa vùng biển xanh thẳm của Kiên Giang. Chuyến đi ấy khiến em có cảm giác như lạc vào một bức tranh thiên nhiên kỳ diệu, vừa hoang sơ vừa yên bình đến lạ.
Khi tàu vừa ra khỏi bến Rạch Giá, em đã thấy biển mênh mông trải dài, nước xanh ngắt phản chiếu bầu trời cao. Từng đợt sóng vỗ vào mạn tàu, tung bọt trắng xóa, tạo thành âm thanh rì rào vui tai. Sau hơn hai giờ đồng hồ, Nam Du hiện ra như một viên ngọc xanh giữa đại dương bao la, rực rỡ dưới ánh nắng vàng.
Khi đặt chân lên đảo, em choáng ngợp bởi vẻ đẹp hoang sơ và trong lành. Bãi cát trắng mịn trải dài, nước biển trong vắt đến mức có thể nhìn rõ từng đàn cá nhỏ tung tăng bơi lội. Xa xa, hàng dừa cao vút nghiêng mình trong gió, lá reo vi vu như lời chào thân thiện.
Buổi trưa, em cùng bố mẹ thuê thuyền đi thăm Hòn Mấu và Hòn Ngang. Mỗi hòn đảo mang một vẻ riêng: có nơi là rặng san hô đầy màu sắc, có nơi là làng chài tấp nập với những ngôi nhà nổi trên biển. Người dân thân thiện, ai gặp cũng mỉm cười chào. Bác lái thuyền kể rằng ở đây, sáng sớm họ ra khơi, chiều về lại mang cá tươi về bán ngay trên cầu cảng.
Chiều muộn, khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống sau dãy núi. Biển như khoác lên tấm áo lụa vàng cam óng ánh, sóng nhẹ vỗ bờ, tạo nên khung cảnh vừa thơ vừa tình.
Em ngồi trên bãi cát, nghe tiếng sóng vỗ, ngửi mùi gió biển mằn mặn và cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. Nam Du – một hòn đảo nhỏ nhưng chứa đựng vẻ đẹp dịu dàng, bình yên – khiến em nhớ mãi không quên.
Trong chuyến du lịch miền Trung, em có dịp được ra thăm Cù Lao Chàm, một hòn đảo xinh đẹp thuộc tỉnh Quảng Nam. Nơi đây không chỉ có cảnh thiên nhiên tuyệt vời mà còn là khu dự trữ sinh quyển thế giới, nơi con người sống chan hòa với thiên nhiên.
Khi ca nô rẽ sóng tiến về phía đảo, mặt biển hiện lên trong xanh như pha lê. Gió mát rượi ùa vào, tóc em bay phấp phới. Từ xa, Cù Lao Chàm trông như một chấm xanh giữa nền trời rộng lớn, càng đến gần càng rõ – những rặng cây phủ kín đồi núi, xen giữa là những bãi cát trắng phau uốn cong ôm lấy làn nước trong veo.
Khi đặt chân lên bãi Ông – bãi tắm nổi tiếng của đảo – em ngỡ như mình đang đứng giữa thiên đường. Cát trắng mềm như bột, nước biển xanh ngọc, sóng vỗ nhẹ nhàng. Em đi chân trần trên cát, cảm nhận từng làn sóng mát lạnh mơn man bàn chân.
Dọc bờ biển, có những hàng dừa cao vút đung đưa trong gió, những chiếc thuyền gỗ nhỏ neo đậu lặng lẽ. Xa xa, mấy bác ngư dân đang vá lưới, giọng nói vang lên hòa cùng tiếng sóng nghe thật thân thương.
Buổi trưa, em được tham gia lặn ngắm san hô. Dưới mặt nước là cả một thế giới diệu kỳ: những rặng san hô rực rỡ màu sắc, từng đàn cá nhỏ bơi tung tăng, lấp lánh ánh bạc. Em vừa thích thú vừa ngỡ ngàng, cảm thấy như đang bước vào vương quốc của biển cả.
Chiều về, mặt trời dần khuất sau rặng núi, ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên mặt biển. Không khí trở nên yên bình, tiếng sóng rì rào như lời chào tạm biệt.
Cù Lao Chàm trong em là hình ảnh của thiên nhiên trong lành, của con người hiền hòa và của những ký ức đẹp đẽ khó phai.
Đêm trăng trên biển đảo thật đẹp – một vẻ đẹp không ồn ào, không rực rỡ mà lung linh, dịu dàng và sâu lắng. Em đã từng được ngắm trăng ở đảo Phú Quốc, và đó là một kỷ niệm em nhớ mãi.
Tối hôm ấy, bầu trời trong vắt, gió thổi nhẹ, sóng biển rì rào. Trăng tròn vành vạnh treo cao giữa trời, sáng như chiếc đĩa bạc khổng lồ. Ánh trăng rải xuống mặt biển, biến làn nước thành tấm gương khổng lồ lấp lánh bạc.
Bãi cát trắng cũng trở nên huyền ảo dưới ánh trăng. Những vỏ sò, vỏ ốc nằm im lặng lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Xa xa, vài chiếc thuyền câu bật đèn sáng vàng, ánh đèn phản chiếu xuống nước trông như những ngôi sao trôi nổi.
Em ngồi bên bờ, nghe tiếng sóng vỗ đều đều, cảm nhận gió mát lướt qua mặt. Không gian yên tĩnh đến mức em có thể nghe rõ cả tiếng lá dừa xào xạc. Mẹ ngồi cạnh, khẽ nói: “Con thấy không, biển đêm hiền lắm.” Em gật đầu, lòng chợt thấy bình yên đến lạ.
Trăng soi sáng cả mặt biển, soi sáng cả lòng người. Biển dường như cũng đang ngủ, chỉ còn sóng khẽ vỗ như lời ru. Em nằm xuống bãi cát, nhìn trăng và mỉm cười. Đêm trăng trên biển đảo không chỉ đẹp bằng mắt, mà còn đẹp bằng cảm xúc – bằng sự tĩnh lặng và dịu êm của thiên nhiên.
Trên hòn đảo nhỏ mà em từng đến có một ngọn hải đăng cổ kính. Nó đứng sừng sững trên đỉnh đồi, giữa gió và sóng, như một người lính thầm lặng canh giữ cho biển đảo.
Từ dưới chân đồi, nhìn lên đã thấy thân hải đăng trắng tinh nổi bật giữa nền trời xanh thẳm. Đường lên quanh co, rợp bóng cây, gió thổi mát rượi. Càng lên cao, tiếng sóng càng vang rõ, mùi gió biển càng đậm.
Khi đặt chân lên đỉnh, trước mắt em là biển trời mênh mông. Từng con sóng nối nhau chạy đến tận chân trời, xa xa là những con tàu nhỏ bé lướt đi giữa mặt nước. Hải đăng đứng đó, trầm mặc mà vững chãi.
Em tưởng tượng hải đăng đang kể chuyện: “Ta đã soi sáng bao chuyến tàu trong đêm. Mưa gió hay bão tố, ta vẫn không tắt, để những người con xa khơi tìm được đường về.”
Buổi tối, khi đèn hải đăng bật sáng, ánh sáng vàng ấm tỏa khắp không gian. Ánh sáng ấy xuyên qua màn sương, rọi xuống mặt biển, như cánh tay của người mẹ đang dang ra dẫn lối cho con.
Em nhìn ngọn đèn quay chậm rãi, lòng thấy xúc động. Biển rộng lớn thế, sóng mạnh mẽ thế, mà giữa nơi ấy, ngọn hải đăng vẫn đứng vững – biểu tượng của hy vọng, của sự kiên cường và tình yêu dành cho biển đảo.
Không chỉ thiên nhiên, điều khiến em ấn tượng nhất khi đến biển đảo chính là cuộc sống của những người dân nơi đây – giản dị, vất vả nhưng đầy yêu thương và lạc quan.
Buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên, em thấy từng đoàn thuyền rẽ sóng ra khơi. Tiếng động cơ hòa cùng tiếng sóng vỗ tạo nên bản nhạc vui tươi của ngày mới. Người dân đảo bắt đầu công việc với nụ cười rạng rỡ, dù gió có mạnh hay nắng có gắt.
Ở làng chài, những ngôi nhà nhỏ san sát bên bờ biển, mái lợp tôn, tường sơn màu xanh nước biển. Trước mỗi nhà là những tấm lưới đang được vá lại, những giỏ cá đầy ắp được mang đi bán. Mùi cá khô, mùi muối biển hòa lẫn nhau, tạo nên hương vị đặc trưng của đảo xa.
Buổi trưa, làng chài lại trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng gió lùa qua hàng dừa, tiếng sóng khẽ vỗ bờ. Trẻ con trong làng tụm năm tụm ba chơi nhảy dây, đá bóng. Nụ cười trong trẻo của chúng vang vọng khắp nơi, khiến đảo như thêm sức sống.
Chiều về, những con thuyền lần lượt trở lại. Cánh buồm đỏ rực giữa hoàng hôn, những giỏ cá tươi óng ánh, tiếng hò kéo lưới vang lên rộn rã. Cả làng như vỡ òa trong niềm vui thu hoạch.
Em đứng nhìn khung cảnh ấy mà thấy xúc động. Cuộc sống ở đảo tuy giản đơn, nhưng chứa đựng tình yêu biển cả, sự kiên cường và niềm tin không bao giờ tắt của con người Việt Nam.
Em sinh ra và lớn lên ở thành phố, chỉ quen với những con đường xe cộ đông đúc và tòa nhà cao tầng. Vì thế, khi được bố mẹ đưa đi du lịch biển đảo Phú Quốc, em cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới – thế giới của gió, của nắng và của đại dương xanh biếc.
Khi tàu vừa ra khơi, em háo hức nhìn ra xa. Mặt biển trải rộng mênh mông, nước xanh như pha lê. Gió biển thổi mát rượi, mang theo vị mặn đặc trưng, khiến em cứ muốn hít mãi. Xa xa, hòn đảo dần hiện ra như một chấm xanh nổi trên nền trời. Càng đến gần, em càng thấy rõ bờ cát trắng, hàng dừa nghiêng mình trong gió và những ngôi nhà nhỏ nép mình bên triền núi.
Đặt chân lên đảo, em chạy ùa ra bãi cát. Cát ở đây mịn màng, trắng như bột, mát lạnh dưới bàn chân trần. Nước biển trong veo, nhìn thấy cả những viên sỏi nhỏ dưới đáy. Sóng xô vào bờ tạo thành bọt trắng như kem, vỡ ra rồi tan biến.
Em nhìn quanh, thấy mọi người vui vẻ tắm biển, chơi bóng, chụp hình. Tiếng cười hòa cùng tiếng sóng nghe thật rộn ràng. Bố mẹ nắm tay em cùng nhảy sóng – mỗi đợt sóng tràn tới là cả nhà lại cười vang. Em thấy mình thật nhỏ bé giữa biển lớn, nhưng cũng thật tự do và hạnh phúc.
Buổi chiều, em được ngắm hoàng hôn. Mặt trời tròn đỏ rực như quả cam khổng lồ từ từ lặn xuống biển. Ánh nắng cuối cùng phản chiếu trên mặt nước, khiến biển như khoác tấm áo vàng óng. Em đứng yên, ngẩn ngơ trước cảnh đẹp ấy, thấy lòng mình tràn ngập yêu thương.
Trước khi rời đảo, em nói với mẹ: “Mai mốt con muốn làm người sống ở đây, để được nghe tiếng sóng mỗi ngày.” Mẹ cười, xoa đầu em: “Vậy con phải học thật giỏi nhé, để sau này bảo vệ biển đảo quê hương.” Em gật đầu, mắt nhìn ra xa. Trong ánh chiều tà, biển như đang mỉm cười, dặn em nhớ giữ lấy tình yêu trong trẻo dành cho Tổ quốc nơi đầu sóng ngọn gió này.
Một buổi chiều ngồi trên bãi biển, em lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tưởng tượng rằng, một con sóng nhỏ đang thủ thỉ kể chuyện cùng mình.
“Chào cô bé!” – sóng nói, giọng nhẹ như hơi gió. “Ta là đứa con của biển cả. Mỗi ngày ta rong ruổi khắp nơi, từ đảo này sang đảo khác, mang theo mùi vị mặn mòi và những câu chuyện dài vô tận.”
Em hỏi: “Sóng có mệt không khi phải đi mãi như vậy?”Sóng khẽ cười: “Không đâu. Vì ta được gặp bao nhiêu điều mới mẻ. Ta đã từng vuốt ve bờ cát trắng ở Cát Bà, từng chơi đùa với những con cá nhỏ ở Cù Lao Chàm, từng hôn lên mỏm đá xanh rêu của Phú Quốc. Ta thích nhất là khi gặp những đứa trẻ cười vang, chạy nhảy và nhúng tay xuống nước chào ta.”
Em nhìn những làn sóng cuộn tròn, bọt trắng tan ra rồi lại kết lại. Sóng tiếp lời: “Nhưng đôi khi ta cũng buồn, khi con người làm tổn thương biển – vứt rác xuống, làm nước đục, khiến ta không còn được trong trẻo như xưa.”
Nghe đến đây, em chợt thấy tim mình nhói lên. Sóng khẽ vỗ nhẹ vào chân em như để an ủi: “Chỉ cần con yêu ta, yêu biển, thì ta sẽ mãi trong xanh. Biển cũng có trái tim đấy, cô bé ạ.”
Em mỉm cười, đưa tay hứng lấy bọt sóng. Nó tan ra, mát lạnh. Sóng xa dần, chỉ còn âm thanh rì rào ngân mãi.Từ hôm đó, mỗi khi nhìn biển, em lại nghe trong lòng tiếng nói của con sóng nhỏ – nhắc em yêu, giữ gìn và bảo vệ vẻ đẹp của biển đảo quê hương.
Buổi sáng sớm ở biển đảo thật đặc biệt. Em đã có một lần dậy thật sớm để ngắm bình minh trên đảo Lý Sơn, và đó là khoảnh khắc em không bao giờ quên.
Trời còn mờ sương, gió thổi nhè nhẹ, sóng biển vỗ êm như lời ru. Cả hòn đảo như đang ngủ yên. Rồi bất chợt, một dải hồng nhạt xuất hiện nơi chân trời, lan dần ra khắp mặt biển. Ông mặt trời khổng lồ từ từ nhô lên, đỏ rực như quả cầu lửa, ánh sáng vàng cam phản chiếu xuống mặt nước khiến biển lấp lánh như dát vàng.
Cả hòn đảo bừng tỉnh. Những ngôi nhà nhỏ bên bờ sáng rực lên. Tiếng gà gáy vang lên, rồi tiếng người cười nói. Thuyền của ngư dân bắt đầu ra khơi, buồm no gió căng phồng, lướt nhẹ trên sóng.
Em đi dọc bãi cát, cảm nhận cát mịn mát lạnh dưới chân. Nước biển xanh trong, sóng nhỏ vỗ đều, bọt trắng tan nhanh trên bờ. Không khí mát lành và tinh khiết đến mức em chỉ muốn hít thật sâu để giữ lại trong tim.
Từng đàn chim biển bay lượn trên cao, cất tiếng kêu vang như bản nhạc chào ngày mới. Hàng dừa ven bờ đung đưa, lá xanh ánh lên dưới nắng sớm.
Khi mặt trời lên cao hơn, ánh sáng trải dài khắp nơi, biển đảo rực rỡ trong sắc vàng tươi. Mọi người bắt đầu công việc: người ra chợ, người đánh cá, trẻ con chạy chơi. Hòn đảo trở nên nhộn nhịp và đầy sức sống.
Em đứng nhìn mà thấy lòng mình vui lạ. Bình minh trên đảo không chỉ đẹp – nó còn là lời nhắc rằng mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, trong sáng và tràn đầy hy vọng.
Gửi biển đảo thân yêu của em,
Đã lâu rồi em chưa được đến thăm bạn, nhưng hình ảnh về bạn vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí. Biển xanh thẳm, sóng rì rào, bãi cát trắng dài tít tắp – tất cả như bức tranh sống động em luôn mang theo trong tim.
Em nhớ buổi sáng trên đảo, khi mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng vàng trải dài khắp mặt nước. Sóng vỗ vào bờ như muốn đánh thức cả hòn đảo đang say ngủ. Em nhớ tiếng gió rì rào qua hàng dừa, mùi muối biển phảng phất, và cả tiếng cười giòn tan của lũ trẻ con chạy trên cát.
Em nhớ những buổi chiều lặng, khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực dần lặn xuống biển. Mặt nước nhuộm vàng, nhuộm tím, rồi tan vào bóng đêm. Biển lúc ấy thật dịu dàng, yên bình, khiến ai cũng muốn lặng yên để nghe tiếng sóng.
Em cũng nhớ những người dân nơi đảo xa. Họ giản dị mà mạnh mẽ, mỗi ngày ra khơi đánh cá, mỗi tối lại cùng nhau hát bên ánh đèn. Trong nụ cười của họ có tình yêu quê hương, trong đôi mắt họ có niềm tự hào khi được sống giữa biển trời tổ quốc.
Biển ơi, cảm ơn bạn đã nuôi sống bao người dân, đã giữ cho đất nước chúng ta luôn xanh. Em hứa, khi lớn lên, em sẽ làm điều gì đó để bảo vệ bạn – để những bãi cát mãi trắng, làn nước mãi trong, và những cánh buồm vẫn căng đầy gió.
Thân gửi,
Một cô bé yêu biển đảo quê hương.
Trong chuyến đi tham quan đảo Nam Du, em đã có một trải nghiệm đặc biệt – một ngày được sống như người dân đảo thực thụ.
Sáng sớm, em theo bác Ba – một ngư dân địa phương – ra khơi đánh cá. Trời còn mờ sáng, gió thổi mát lạnh, mặt biển lăn tăn sóng nhỏ. Con thuyền gỗ rời bến, cắt ngang mặt nước. Em ngồi trên mũi thuyền, nhìn mặt trời từ từ nhô lên sau dãy núi xa xa, đỏ rực như khối hồng ngọc.
Bác Ba chỉ cho em cách thả lưới, cách quan sát sóng để đoán đàn cá. Mỗi khi kéo lưới lên, cá bạc lấp lánh, bơi quẫy trong giỏ. Em reo lên thích thú, cảm thấy như mình vừa chạm tay vào món quà của biển.
Trưa về, em cùng bác nhóm bếp nướng cá ngay trên bãi cát. Mùi cá nướng quyện với mùi gió biển thơm nồng, hấp dẫn vô cùng. Bác kể rằng người dân đảo sống gắn bó với biển như người bạn thân, nhờ biển mà có cơm ăn, áo mặc, và cũng nhờ biển mà học được sự kiên cường.
Chiều đến, em giúp mấy cô trong làng phơi cá, vá lưới. Mọi người nói cười vui vẻ, ai cũng nhiệt tình. Khi mặt trời lặn, em ngồi bên bờ biển, nhìn những con thuyền đang về bến, lòng thấy bình yên đến lạ.
Hôm ấy, em học được rằng làm người dân đảo tuy vất vả, nhưng đầy tự hào. Họ sống giản dị mà mạnh mẽ, yêu biển bằng tất cả trái tim.
Em thầm hứa sẽ mang tình yêu ấy theo suốt đời – để mỗi khi nghe tiếng sóng, em lại nhớ về một ngày mình được làm người dân đảo.
Buổi chiều trên đảo Phú Quốc, em ngồi bên bờ biển, lắng nghe ngọn gió biển kể chuyện. Gió khẽ thổi, mơn man trên tóc, mang theo mùi mặn của muối và hương cát ấm. Em nhắm mắt, tưởng như mình đang nghe gió nói bằng giọng thì thầm:
“Ta là đứa con của biển, sinh ra từ đại dương xanh thẳm. Mỗi ngày ta rong ruổi khắp nơi – khi thì mơn man bãi cát, khi lại đùa giỡn cùng những hàng dừa. Ta yêu biển, yêu cả những con người sống nơi đảo xa này.”
Em mỉm cười, khẽ hỏi: “Gió có bao giờ mệt không khi phải đi mãi?”Gió cười khúc khích: “Không đâu. Vì ta thích được nhìn thấy nụ cười của người dân khi thuyền cập bến, thích được thổi tung tóc của những đứa trẻ đang xây lâu đài cát, thích được đưa mùi cá nướng bay khắp làng chài. Ta sống để mang hơi thở của biển đến cho mọi người.”
Gió kể rằng, có những ngày biển giận dữ, sóng cao như núi, nhưng khi bão qua, ta lại là người đầu tiên mang bình yên trở lại. “Ta khẽ lướt qua mái nhà, qua ruộng muối, qua những cánh buồm đang khô. Ta hát cho biển nghe, để biển lại cười.”
Em mở mắt, nhìn hàng dừa đang nghiêng mình trong gió. Lá dừa đong đưa như đang gật gù đồng ý với câu chuyện của gió. Xa xa, sóng vẫn vỗ đều, bọt trắng tung lên rồi tan biến.
Em chợt hiểu rằng, gió biển không chỉ là hơi thở của thiên nhiên mà còn là tiếng lòng của biển đảo Việt Nam – mạnh mẽ, dịu dàng và đầy yêu thương.
Buổi tối ở đảo Nam Du thật đặc biệt. Khi màn đêm buông xuống, hàng trăm chiếc thuyền đánh cá đồng loạt ra khơi, thắp sáng cả một vùng biển xa như bầu trời đầy sao.
Từ bãi cát, em nhìn ra xa – mặt biển không còn đen thẳm như ban ngày mà sáng lấp lánh với vô số ánh đèn xanh, đỏ, vàng. Mỗi chiếc thuyền là một chấm sáng nhỏ, lấp ló trên sóng, lung linh huyền ảo.
Tiếng sóng rì rào hòa cùng tiếng máy nổ, tiếng hò gọi nhau của ngư dân vang vọng giữa đêm. Từng con thuyền rẽ sóng, để lại sau lưng dải bọt trắng sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Gió biển thổi mát rượi, mang theo mùi muối, mùi cá, mùi lưới ướt – tất cả tạo nên một bản hòa ca đêm kỳ diệu.
Trên bờ, các cô chú chuẩn bị giỏ, đèn, chờ đón thuyền về. Em hỏi bác ngư dân: “Bác có sợ ra khơi trong đêm không?” Bác cười hiền: “Không sợ đâu cháu ạ. Biển là nhà của bác. Chỉ khi ra khơi, bác mới thấy mình thật sự sống.”
Em ngước nhìn bầu trời – những vì sao lung linh như đang rọi xuống biển, hòa với ánh đèn thuyền thành dải ngân hà thứ hai. Cảnh tượng ấy khiến em xúc động và tự hào.
Giữa biển đêm bao la, ánh đèn thuyền là biểu tượng của niềm tin và nghị lực. Em hiểu rằng, mỗi ánh sáng ấy không chỉ soi đường cho ngư dân mà còn là ánh sáng của tình yêu đất nước, của con người nơi đầu sóng ngọn gió.
Mùa hè này, em có dịp đến đảo Bình Hưng – nơi biển không chỉ đẹp mà còn kỳ diệu bởi hiện tượng tảo xanh phủ kín mặt nước.
Từ xa nhìn lại, biển Bình Hưng trông như tấm thảm ngọc khổng lồ, với những mảng xanh non xen lẫn sắc lam trong veo. Khi nắng chiếu xuống, mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, lung linh đến choáng ngợp.
Em hỏi chú lái thuyền, chú nói: “Đây là mùa tảo nở. Chúng làm cho nước biển đổi màu, nhưng đẹp lắm phải không cháu?” Em gật đầu, mắt không rời khỏi khung cảnh. Từng đợt sóng nhẹ lăn tăn, đẩy những mảng tảo xanh trôi dạt gần bờ, hòa vào cát trắng tạo nên viền màu thật lạ.
Em cởi giày, bước xuống nước. Cát mềm dưới chân, nước mát lạnh, những sợi tảo nhỏ mơn man làn da. Dưới làn nước trong suốt, em nhìn thấy cả đàn cá nhỏ bơi lượn, san hô hồng và cả sao biển nằm im lặng.
Gió thổi qua, mùi muối hòa với hương rong biển ngai ngái. Trên bờ, hàng dừa rì rào như vỗ tay chào nắng. Xa xa, những con thuyền nhỏ neo đậu, bóng người in trên mặt nước xanh ngắt.
Buổi chiều, khi mặt trời xuống thấp, ánh nắng vàng rực chiếu lên mặt biển, phản chiếu qua lớp tảo, tạo nên sắc màu huyền ảo như bức tranh. Em đứng yên, say mê nhìn mà quên cả thời gian.
Mùa tảo xanh trên đảo không chỉ làm đẹp cho biển mà còn khiến em cảm nhận được sự sống mãnh liệt của đại dương – luôn thay đổi, luôn tươi mới và đầy sức sống.
Khi em còn nhỏ, mỗi lần đến biển đảo cùng bố mẹ, em thích nhất là nhặt những vỏ ốc trên bãi cát. Mẹ nói, nếu áp vỏ ốc vào tai, em sẽ nghe thấy tiếng biển. Em làm thử – và thật kỳ diệu, trong vỏ ốc nhỏ bé ấy vang lên tiếng rì rào dịu dàng, như biển đang hát.
Trên đảo Cù Lao Chàm, bãi cát sáng mịn, sóng nhẹ vỗ vào bờ. Sau khi tắm biển, em đi dọc theo bãi, cúi xuống nhặt từng chiếc ốc nhỏ. Có chiếc màu hồng nhạt, có chiếc ánh vàng, có chiếc lại loang xanh như mặt nước.
Em chọn một chiếc ốc to nhất, đặt lên tai. Tiếng ù ù vang lên, nhẹ mà rõ, giống hệt tiếng sóng vỗ xa xăm. Em tưởng tượng những con ốc ấy đang kể chuyện: “Chúng ta từng sống dưới lòng biển, nơi san hô rực rỡ và cá bơi tung tăng. Giờ đây, chúng ta mang tiếng biển lên bờ để ai xa biển vẫn còn nghe thấy.”
Nghe vậy, em khẽ cười. Tiếng hát của ốc làm em thấy biển không còn xa xôi nữa. Gió thổi qua tóc, sóng vẫn vỗ rì rào, và dường như cả bãi cát cũng đang lắng nghe.
Em mang vỏ ốc ấy về nhà, đặt lên bàn học. Mỗi khi nhớ biển, em lại áp nó lên tai. Tiếng sóng, tiếng gió, tiếng hát của biển vang lên, nhẹ nhàng ru em ngủ.Vỏ ốc nhỏ xinh – nhưng chứa cả hồn của biển, của những ngày em sống giữa thiên nhiên bao la và bình yên.
Sáng sớm ở đảo Lý Sơn, khi mọi người còn đang ngủ, em lặng lẽ ra bờ biển để ngắm đảo trong màn sương mờ. Cảnh vật lúc ấy thật huyền ảo, yên bình đến lạ.
Cả không gian phủ một lớp sương trắng mỏng như tấm khăn voan. Mặt biển phẳng lặng, sóng khẽ gợn, những giọt sương đọng trên lá dừa lấp lánh như pha lê. Bầu trời còn nhạt màu, ánh sáng mờ mờ nhưng ấm áp.
Những ngôi nhà nhỏ bên sườn núi ẩn hiện trong sương. Xa xa, bóng những con thuyền thấp thoáng như đang trôi giữa mây. Từng tiếng mái chèo khua nhẹ, hòa cùng tiếng gió, tiếng sóng thành bản nhạc dịu êm của buổi sớm mai.
Em đi chân trần trên cát, cảm nhận hơi ẩm mát lạnh. Mùi muối biển hòa với hương cỏ và sương sớm khiến em thấy lòng mình thật thư thái. Bỗng từ phía xa, mặt trời đỏ hồng từ từ nhô lên, xuyên qua màn sương dày, rọi những tia sáng đầu tiên xuống biển.
Ánh sáng vàng cam lan dần, sương tan chậm rãi. Cảnh vật hiện ra rõ nét: hàng dừa xanh biếc, bãi cát trắng, những con thuyền rực rỡ. Biển lại trở về vẻ sống động quen thuộc, như vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ dài.
Em đứng lặng, lòng thấy rưng rưng xúc động. Khoảnh khắc đảo chìm trong sương sớm khiến em cảm nhận được vẻ đẹp tinh khôi, tĩnh lặng và đầy sức sống của thiên nhiên. Em biết rằng, dù ở đâu, biển đảo quê hương vẫn luôn đẹp đến mê hồn – như giấc mơ mà em không bao giờ muốn tỉnh lại.
Tuổi thơ của em gắn liền với những mùa hè ra biển cùng gia đình. Và trong tất cả những ký ức ấy, hình ảnh những cánh buồm ngoài khơi xa luôn khiến em nhớ mãi – biểu tượng của tự do, của ước mơ bay xa.
Sáng sớm trên bãi biển Cát Bà, mặt trời vừa nhô lên, ánh nắng dát vàng mặt nước. Biển xanh trong vắt, gió thổi mát rượi, sóng nhẹ nhàng vỗ bờ. Xa xa, những chiếc thuyền buồm nhỏ lững lờ trôi, cánh buồm trắng căng phồng trong gió, nổi bật giữa nền trời lam biếc.
Em hỏi bố: “Bố ơi, sao buồm lại căng tròn thế kia?” Bố cười: “Vì gió đấy con ạ. Gió mang buồm đi xa, như ước mơ của con người.” Em ngước nhìn, tưởng tượng mỗi cánh buồm là một đôi cánh khổng lồ đưa ước mơ ra khơi, vượt sóng tìm chân trời mới.
Trên bãi cát, những đứa trẻ chạy đùa, tay cầm cánh diều hình buồm nhỏ. Tiếng cười vang vọng hòa vào tiếng sóng, tiếng gió. Bà bán hàng rong đi qua, gánh hàng nặng nhưng vẫn mỉm cười. Xa xa, những người dân đảo đang kéo lưới, giọng hò khoan rộn ràng giữa biển trời.
Chiều đến, khi hoàng hôn buông xuống, những cánh buồm trở về, in bóng trên mặt biển đỏ rực. Cảnh tượng ấy đẹp như bức tranh, khiến tim em run lên vì xúc động.
Em hiểu rằng, biển đảo không chỉ đẹp vì thiên nhiên mà còn đẹp bởi con người – những người luôn dũng cảm vươn khơi, như những cánh buồm không biết mỏi.Mỗi khi nhìn thấy buồm, em lại nhớ về tuổi thơ, về những giấc mơ trong trẻo mà biển đã gieo vào lòng em.
Một buổi sáng ở biển Nha Trang, khi đi dạo trên bờ, em bỗng cảm nhận bãi cát dưới chân mình như đang nói chuyện.
“Xin chào cô bé,” bãi cát thì thầm, “ta là nơi những con sóng nghỉ ngơi sau hành trình dài, là tấm chăn ấm của biển cả. Ngày ngày, ta đón hàng trăm dấu chân, nhưng vẫn giữ cho mình sự êm đềm.”
Em cười khẽ, cúi xuống chạm tay vào cát. Cát mịn màng, ấm nhẹ dưới ánh nắng sớm. Mỗi hạt cát nhỏ bé như một hạt thời gian, mang trong mình câu chuyện hàng triệu năm về biển, về gió, về con người.
Cát kể rằng, có những ngày biển hiền hòa, sóng chỉ vỗ nhẹ, nhưng cũng có lúc biển nổi giận, sóng cao như bức tường nước. Dù thế, bãi cát vẫn không rời xa biển, luôn nằm yên lặng, chờ ngày sóng trở về. “Ta yêu biển như người bạn thân, dù đôi lúc bị sóng cuốn trôi, ta vẫn trở lại, để nâng niu từng bước chân người đến.”
Em nhìn quanh, thấy những dấu chân hằn trên cát, dấu nhỏ của trẻ em, dấu lớn của người lớn, tất cả rồi sẽ bị sóng xóa nhòa. Nhưng em hiểu, ký ức thì không mất – bãi cát là nơi lưu giữ kỷ niệm, là trang nhật ký của biển.
Khi rời đi, em ngoái lại, gió thổi làm cát bay nhẹ như vẫy chào. Em khẽ nói: “Tạm biệt nhé, bãi cát vàng. Em sẽ nhớ lời nhắn của bạn – hãy biết êm đềm và bền bỉ như chính cát nơi này.”
Trong giờ mỹ thuật ở trường, cô giáo bảo: “Các em hãy vẽ một cảnh mà mình yêu thích nhất.” Em không cần suy nghĩ lâu, liền chọn biển đảo Việt Nam – nơi em đã dành trọn mùa hè đáng nhớ nhất.
Em lấy bút chì, phác những đường cong mềm mại cho đường bờ biển. Bên trong, em tô màu xanh lam của nước, màu trắng của cát và màu vàng rực của ánh nắng. Trên cao, những con chim hải âu đang bay, còn xa xa là cánh buồm đỏ nhỏ xíu, tượng trưng cho những người ngư dân dũng cảm.
Khi tô màu, em nhớ lại cảm giác khi đặt chân lên đảo: tiếng sóng rì rào, mùi gió mặn, ánh nắng vàng phủ khắp vai áo. Em vẽ thêm những hàng dừa nghiêng mình, những đứa trẻ cười vang trên bãi cát.
Bạn cùng bàn hỏi: “Sao bạn vẽ biển với trái tim?” Em cười: “Vì biển trong tim mình luôn xanh, luôn đẹp.”
Em không chỉ vẽ bằng màu mà bằng ký ức và tình cảm. Bức tranh dần hoàn thiện – biển xanh, đảo xanh, bầu trời cũng xanh. Cô giáo nhìn thấy, khẽ gật đầu: “Em không chỉ vẽ cảnh, mà vẽ cả tình yêu quê hương.”
Buổi học kết thúc, em nhìn bức tranh thêm một lần. Dù chỉ là hình vẽ, nhưng em biết trong đó có tiếng sóng, có nụ cười, có niềm tự hào của người Việt Nam dành cho biển đảo Tổ quốc.Và trong tim em, biển ấy vẫn mãi xanh.
Tối hôm đó, em ngồi cùng ông trên bãi biển vắng. Trăng sáng vằng vặc, sóng vỗ đều đều. Ông nói: “Cháu biết không, sóng cũng biết kể chuyện đấy.” Em nghiêng tai, lắng nghe.
Tiếng sóng rì rào như giọng nói trầm ấm:“Ta đã thấy những con tàu ra khơi trong sương sớm, những người dân miệt mài với lưới và cá. Ta đã nghe tiếng trẻ con cười đùa, tiếng hát ru của mẹ bên võng tre. Ta chứng kiến bao mùa trăng tròn, bao lần bão tố, nhưng ta vẫn không ngừng hát cho đời nghe.”
Em hỏi nhỏ: “Sóng có khi nào mệt không?”Sóng khẽ vỗ bờ: “Có chứ, nhưng mỗi khi nhìn thấy người dân lại vươn khơi, ta lại có thêm sức mạnh.”
Ông mỉm cười: “Cháu thấy không, biển dạy chúng ta kiên cường. Dù ngày hay đêm, sóng vẫn đi về phía trước.”
Em nhìn ra xa, mặt nước sáng bạc dưới trăng, lung linh như tấm gương. Tiếng sóng vỗ đều như lời ru, kể câu chuyện ngàn năm về tình yêu quê hương, về sự bền bỉ của con người sống cùng biển.
Đêm ấy, em ngủ trên bãi cát, nghe sóng ru mãi. Sóng kể cho em nghe về sức mạnh, về lòng yêu nước, và về những điều giản dị nhưng vĩnh hằng của biển đảo Việt Nam.
Nếu ai hỏi em, đâu là nơi em yêu nhất trên đất nước mình, em sẽ không ngần ngại trả lời: biển đảo Việt Nam. Không chỉ vì vẻ đẹp, mà vì đó là biểu tượng của tự do, của lòng dũng cảm và niềm tự hào dân tộc.
Từ Bắc vào Nam, Việt Nam có hàng nghìn hòn đảo lớn nhỏ: Trường Sa, Hoàng Sa, Phú Quốc, Cô Tô, Cù Lao Chàm… Mỗi nơi đều mang một sắc thái riêng, nhưng tất cả hòa chung trong màu xanh của hòa bình và hi vọng.
Em nhớ lần đầu được đứng trên đảo, nhìn ra biển rộng. Trước mắt em là đại dương bao la, sóng bạc đầu nối tiếp nhau không dứt. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên đỉnh cột, rực sáng giữa nền trời xanh. Bên cạnh là những chú bộ đội hải quân đang canh gác. Họ mặc áo trắng, nụ cười hiền nhưng ánh mắt kiên cường.
Em hỏi: “Chú có nhớ nhà không?”
Chú mỉm cười: “Có chứ, nhưng biển đảo là nhà của chú. Chừng nào đất nước còn yên bình, chú còn ở lại.”
Lời nói ấy khiến em xúc động. Biển đảo không chỉ có cát trắng, nắng vàng, mà còn có tình yêu và trách nhiệm của những con người thầm lặng giữ gìn Tổ quốc.
Khi rời đảo, em ngoái lại – nắng vẫn chiếu rực, sóng vẫn vỗ nhịp nhàng. Trong lòng em vang lên lời hứa:
“Sau này lớn lên, em sẽ góp sức mình để bảo vệ biển đảo – nơi bắt đầu của những giấc mơ và niềm tự hào Việt Nam.”
Trong chuyến đi đến đảo Phú Quý mùa hè năm ngoái, em có dịp được tận mắt chứng kiến khung cảnh buổi sáng trên bến cá. Đó là một khung cảnh thật sống động, náo nhiệt và tràn đầy sức sống. Giữa mùi gió biển mằn mặn, tiếng người gọi nhau vang lên rộn ràng, em cảm nhận được nhịp sống mạnh mẽ và bình dị của người dân nơi biển đảo thân yêu này.
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, mặt trời nhô lên từ phía chân trời, rọi những tia sáng đầu tiên xuống mặt biển lấp lánh như dát vàng. Gió biển thổi mát rượi, mang theo hơi sương còn đọng lại của đêm qua. Mặt nước phản chiếu sắc trời hồng rực, trông xa như tấm gương khổng lồ.
Từ phía xa, những con thuyền đánh cá bắt đầu trở về sau một đêm dài ra khơi. Thuyền to, thuyền nhỏ nối đuôi nhau cập bến, trên mỗi thuyền đều chất đầy cá tươi. Tiếng máy nổ vang lên xen lẫn tiếng hò gọi, tiếng mái chèo khua nước nhịp nhàng. Khung cảnh ấy làm cho buổi sáng nơi bến cá thêm nhộn nhịp.
Trên bờ, người dân đã đứng chờ sẵn. Ai nấy đều hớn hở, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt rạng rỡ. Bác Ba – người dân chài em quen – đang nhanh tay kéo lưới, những con cá bạc óng ánh quẫy mạnh trong giỏ tre. Mỗi khi ánh nắng chiếu xuống, thân cá lấp lánh như hàng ngàn mảnh gương nhỏ.
Bên cạnh, những chị phụ nữ đội nón lá thoăn thoắt phân loại cá. Tiếng rổ tre, tiếng xô nước, tiếng người mua bán hòa thành bản nhạc lao động tươi vui. Mùi cá tươi, mùi muối biển, mùi gió hòa quyện lại tạo nên hương vị đặc trưng mà chỉ vùng biển mới có.
Phía cuối bến, mấy em nhỏ chạy nhảy vui đùa, nhặt vỏ sò, đuổi theo từng cánh chim hải âu. Tiếng cười trong trẻo của chúng vang lên, khiến khung cảnh càng thêm rộn ràng. Xa xa, hàng dừa xanh nghiêng mình trong gió như cùng vui với con người.
Ánh mặt trời mỗi lúc một rực rỡ hơn, chiếu lên những giỏ cá đầy, lên khuôn mặt rám nắng của người dân chài. Những chiếc thuyền nghỉ ngơi trên cát, buồm xếp gọn gàng sau đêm ra khơi mệt nhọc. Cả bến cá ngập tràn sắc màu: màu xanh của biển, màu đỏ của cờ Tổ quốc cắm trên mũi thuyền, màu nâu sậm của lưới, màu vàng rực của nắng sớm.
Buổi sáng trên bến cá đảo Phú Quý thật bình dị mà ấm áp. Dưới ánh nắng vàng óng, mọi người miệt mài làm việc, tiếng cười nói vang vọng cả không gian. Cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong tâm trí em như một bức tranh sống động về cuộc sống của người dân biển đảo Việt Nam – giản dị nhưng đầy nghị lực. Em tự nhủ rằng, mai này lớn lên, dù đi đâu, em vẫn sẽ nhớ mãi hình ảnh buổi sớm trên bến cá – nơi khởi đầu cho một ngày mới đầy hi vọng giữa lòng đại dương bao la.
Chiều xuống trên đảo Phú Quốc, mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực, từ từ lặn xuống mặt biển mênh mông. Bầu trời được nhuộm thành nhiều gam màu rực rỡ: cam, hồng, tím và vàng hòa quyện, phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh như dát vàng. Biển lúc này không còn xanh ngắt như buổi sáng mà ánh lên sắc hổ phách lóng lánh, đẹp đến ngỡ ngàng.
Em cùng bố mẹ đứng trên bãi cát mịn, lặng yên ngắm nhìn cảnh hoàng hôn. Gió biển thổi mát rượi, mang theo vị mặn nồng và hơi nước mát lạnh. Sóng vẫn đều đặn vỗ vào bờ, tiếng rì rào vang vọng, nghe như lời ru dịu dàng của biển cả.
Xa xa, vài con thuyền nhỏ đang từ từ trở về sau một ngày đánh cá. Cờ đỏ sao vàng tung bay trên mũi thuyền, phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực, khiến lòng em dâng lên một niềm tự hào khó tả. Trên bờ, những hàng dừa cao vút cũng khẽ nghiêng mình, lá đung đưa trong gió chiều, như đang tiễn ông mặt trời về nghỉ ngơi.
Khi ánh nắng cuối cùng biến mất, cả bầu trời như phủ một tấm khăn nhung màu tím than. Sóng vẫn đều đều vỗ bờ, nhưng dường như dịu hơn, nhẹ hơn. Ánh trăng non vừa nhú lên, soi bóng xuống biển tạo thành một con đường bạc lung linh. Cảnh hoàng hôn trên đảo ngọc thật huyền ảo và yên bình, để lại trong em cảm giác ấm áp và khó quên.
Buổi sáng ở Cô Tô, em cùng mẹ đi dạo trên con đường ven biển nhỏ uốn quanh hòn đảo. Con đường lát đá phẳng, chạy dọc theo triền cát trắng mịn, một bên là hàng phi lao xanh ngắt, một bên là sóng biển vỗ nhịp vào bờ.
Gió từ biển thổi vào mát rượi, mang theo hương mặn mà đặc trưng. Mặt biển trải dài tít tắp, sóng gợn lăn tăn, ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu thành muôn vạn tia sáng lấp lánh. Xa xa, vài con thuyền nhỏ lững lờ trôi, buồm căng gió, in bóng xuống làn nước xanh biếc.
Dọc theo con đường, những hàng dừa nghiêng mình đón nắng, lá reo rì rào như đang trò chuyện cùng biển. Tiếng chim hót, tiếng gió, tiếng sóng hòa vào nhau tạo thành bản nhạc tự nhiên đầy sức sống. Em đi trên con đường ấy, thấy lòng mình nhẹ tênh, như đang bước trong giấc mơ đầy nắng và gió.
Khi đến khúc quanh cao nhất, em ngoái nhìn lại, cả hòn đảo thu nhỏ trong tầm mắt. Biển xanh như tấm thảm khổng lồ ôm lấy đảo, mái nhà đỏ tươi điểm xuyết giữa màu xanh cây lá. Con đường ven biển ấy thật đẹp, vừa nên thơ vừa dịu dàng, để lại trong em ấn tượng sâu sắc về vẻ bình yên của biển đảo quê hương.
Đêm rằm tháng tám năm ngoái, em được cùng gia đình ngắm trăng trên bãi biển Nha Trang. Đó là một buổi tối thật đặc biệt, khi bầu trời trong vắt, trăng tròn vành vạnh treo cao, tỏa ánh sáng dịu dàng xuống mặt biển.
Sóng nhẹ nhàng vỗ bờ, tiếng rì rào vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, tạo thành một con đường sáng bạc kéo dài đến tận chân trời. Biển lúc này lấp lánh như được rắc đầy kim cương.
Trên bờ, những hàng dừa in bóng dài trên cát, lá khẽ rung rinh như đùa giỡn cùng ánh trăng. Xa xa, những con thuyền neo đậu nhẹ nhàng, đèn trên mũi tàu tỏa ánh sáng vàng hắt xuống nước, lung linh như sao rơi.
Trẻ con trong làng vui đùa, thả những chiếc đèn hoa đăng nhỏ trôi lững lờ trên sóng. Mỗi chiếc đèn mang một ước nguyện, ánh sáng nhấp nháy hòa cùng ánh trăng khiến biển càng thêm huyền ảo. Em nằm dài trên cát, lắng nghe tiếng sóng, cảm nhận làn gió mơn man trên má. Đêm trăng trên biển thật yên bình, như một bản nhạc ru nhẹ nhàng của mẹ thiên nhiên.
Trong chuyến du lịch đến đảo Bình Hưng, em được đến thăm một nơi rất đặc biệt – bãi đá Bảy Màu. Nơi đây không có cát trắng, mà chỉ toàn là những viên đá đủ hình dáng, màu sắc, trải dài lấp lánh dưới nắng như kho báu của biển.
Từ xa nhìn lại, bãi đá trông như một tấm thảm rực rỡ. Có viên tròn như quả trứng, viên dài như ngón tay, viên lại phẳng lì như mặt bàn. Dưới ánh mặt trời, mỗi viên đá phản chiếu một màu khác nhau: đỏ, vàng, xanh, nâu, tím, cam... tất cả hòa quyện tạo nên bức tranh thiên nhiên kỳ diệu.
Khi em cúi xuống, chạm tay vào đá, cảm giác mát lạnh và trơn nhẵn. Sóng vỗ vào bãi đá, tung bọt trắng xóa, rồi rút đi, để lại những giọt nước long lanh đọng trên mặt đá như ngọc. Vài chú cua nhỏ bò ngang, vài con ốc bám chặt vào khe đá, khiến cảnh vật thêm sinh động.
Em đứng lặng ngắm nhìn, lòng tràn đầy thích thú và khâm phục. Thiên nhiên thật tài tình khi vẽ nên kiệt tác tuyệt đẹp ấy chỉ bằng gió, sóng và thời gian. Bãi đá Bảy Màu khiến em hiểu rằng, vẻ đẹp của biển đảo không chỉ ở nước trong, cát trắng, mà còn ở những điều bình dị, giản đơn mà kỳ diệu vô cùng.
Phan Thiết không chỉ nổi tiếng vì biển xanh và cát trắng, mà còn bởi một điều rất riêng – hương vị của biển. Đó là mùi muối mặn, mùi gió, mùi nắng, mùi cá khô và cả mùi dừa nướng phảng phất khắp các con đường ven biển.
Ngay khi vừa đặt chân xuống bãi, em đã ngửi thấy hương vị đặc trưng ấy. Gió từ biển thổi vào, mang theo hơi muối mằn mặn khiến em thấy khoan khoái. Buổi sáng, khi đi dọc bờ biển, mùi sương hòa cùng mùi cát ẩm, tạo nên cảm giác tươi mát và dễ chịu.
Đến trưa, nắng lên cao, hương biển trở nên đậm đà hơn. Tiếng sóng hòa vào tiếng gió như khúc nhạc ngọt ngào. Xa xa, mùi cá khô từ những dãy phơi ven đường lan tỏa khắp không gian. Buổi chiều, khi nắng dịu lại, mùi hương ấy trở nên nhẹ nhàng, pha chút dịu ngọt của hoa ven bờ.
Em hít thật sâu, cảm nhận trọn vẹn hơi thở của biển. Hương vị ấy không thể lẫn với bất kỳ nơi nào khác – mặn mà, đằm thắm, như chính tấm lòng của người dân nơi đây. Biển Phan Thiết không chỉ đẹp cho mắt ngắm, mà còn đẹp trong từng hơi thở, trong từng làn gió và trong ký ức của những ai từng đặt chân đến.
Trong chuyến đi đến đảo Cô Tô, em đã gặp một người rất đặc biệt – chú Tư, người giữ ngọn hải đăng cao nhất trên đảo. Ngọn hải đăng ấy sừng sững giữa trời, sơn trắng muốt, đỉnh tháp màu đỏ nổi bật giữa nền xanh của biển. Từ xa nhìn lại, nó như cây bút khổng lồ vẽ lên nền trời nét chấm sáng hy vọng giữa bao la sóng nước.
Khi lên đến đỉnh, em nhìn thấy biển trải dài bất tận, gió thổi mạnh khiến tóc bay phấp phới. Chú Tư kể, chú đã sống ở đây hơn mười năm, ngày nào cũng đều đặn lau đèn, kiểm tra máy móc để đảm bảo ánh sáng không bao giờ tắt. Ban đêm, khi mọi người ngủ, ngọn hải đăng của chú lại sáng rực, soi đường cho những con tàu đi xa trở về.
Chú nói, có những đêm gió mạnh, sóng cao, đèn rung bần bật, nhưng chưa bao giờ chú để nó tắt. “Chỉ cần ánh sáng còn, tàu thuyền sẽ tìm được đường về,” chú cười, ánh mắt hiền hậu mà kiên định. Em nhìn chú, thấy trong nụ cười ấy có cả tình yêu và niềm tự hào của người canh giữ bình yên cho biển đảo.
Ánh đèn hải đăng vàng ấm, quay chậm rãi giữa trời đêm, tỏa ra xa hàng chục cây số. Dưới ánh sáng ấy, mặt biển lấp lánh như dát bạc. Em thầm nghĩ, chú Tư và ngọn đèn kia chính là biểu tượng của lòng kiên trì, của ánh sáng niềm tin mà người dân đảo xa gửi gắm nơi biển cả bao la.
Chuyến đi đến đảo Hòn Mun (Nha Trang) là lần đầu tiên em được trải nghiệm lặn ngắm san hô. Khi úp mặt xuống làn nước trong xanh, một thế giới kỳ diệu mở ra trước mắt, đẹp hơn bất kỳ bức tranh nào em từng thấy.
Dưới ánh mặt trời chiếu qua mặt nước, những rặng san hô hiện ra rực rỡ với muôn vàn màu sắc. Có nhánh san hô đỏ như san hô lửa, có nhánh vàng tươi như nắng, lại có cụm tím, cam, hồng xen lẫn nhau tạo thành khu vườn lộng lẫy dưới đáy biển.
Giữa rừng san hô ấy là những đàn cá nhỏ tung tăng bơi lượn. Có con màu bạc ánh lên như gương, có con sọc vàng, xanh, đỏ sặc sỡ. Chúng dạn dĩ đến mức bơi sát người, rồi nhanh chóng lẩn vào những rặng san hô đầy hoa văn.
Em còn nhìn thấy chú sao biển năm cánh nằm im trên đá, vài con ốc sên biển bò chậm rãi, và cả mấy con sứa trong suốt trôi lững lờ giữa dòng nước. Mọi thứ đều chuyển động nhẹ nhàng, yên ả đến lạ.
Cảm giác được bơi giữa đại dương thật tuyệt. Em thấy mình nhỏ bé giữa thế giới bao la ấy, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui và sự ngưỡng mộ. Khi ngoi lên khỏi mặt nước, em vẫn còn say mê ngắm nhìn làn nước xanh thẳm phía dưới. Lần đầu tiên, em hiểu rằng biển không chỉ đẹp bên trên, mà còn cất giấu cả một kho tàng kỳ diệu ở lòng sâu – nơi thiên nhiên thêu dệt bằng màu sắc, ánh sáng và sự sống.
Mùa hè năm ngoái, em cùng bố mẹ đến thăm đảo Lý Sơn và thật may mắn được tham dự lễ hội cầu ngư – một lễ hội truyền thống của người dân chài nơi đây. Ngay từ sáng sớm, khắp làng đã rộn ràng tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng hò reo vang khắp bến.
Người dân mặc trang phục rực rỡ, tay cầm cờ, hoa và trống, cùng nhau tiến ra bãi biển để làm lễ cúng cá Ông – vị thần bảo hộ cho ngư dân khi ra khơi. Khói hương bay nghi ngút hòa cùng gió biển, mùi trầm thơm ngát lan tỏa khắp không gian.
Sau phần lễ trang nghiêm là phần hội tưng bừng. Những chiếc thuyền nhỏ được trang trí đầy màu sắc đua nhau rẽ sóng, tiếng trống thúc giục dồn dập, tiếng reo hò vang dậy cả vùng biển. Trẻ con cười vang, người lớn cũng hào hứng cổ vũ. Cờ đỏ sao vàng bay phấp phới giữa trời xanh, tạo nên cảnh tượng vừa rộn rã, vừa thiêng liêng.
Chiều xuống, khi lễ hội kết thúc, người dân lại quây quần bên nhau ăn uống, hát hò, kể chuyện biển cả. Ai nấy đều tin rằng sau lễ hội, mùa đánh bắt mới sẽ thuận buồm xuôi gió, đầy ắp cá tôm.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của mọi người, em thấy tình yêu biển đảo thật gần gũi và thiêng liêng. Biển không chỉ là nơi mưu sinh, mà còn là một phần linh hồn trong cuộc sống của họ.
Khi đứng trên đảo Trường Sa, em nhìn về phía chân trời xa tít, nơi có đường viền mờ xanh – đó là quê hương Việt Nam. Cảm xúc trong em khi ấy vừa tự hào, vừa xúc động, vừa bâng khuâng khó tả.
Biển trước mắt bao la vô tận, sóng xô tung bọt trắng xóa. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên đỉnh cột cờ giữa đảo, rực sáng trong nắng sớm. Dưới chân cột cờ, những người lính hải quân mặc áo trắng tinh, đứng hiên ngang canh gác.
Họ kể cho em nghe về cuộc sống trên đảo: những ngày dầm mưa bão, những buổi chiều tập thể dục trên sân, những tối ngắm trăng nghe tiếng sóng. Dù xa nhà, nhưng ai cũng yêu đảo, yêu biển, yêu Tổ quốc bằng cả trái tim.
Trên đảo, em còn thấy trường học nhỏ nơi các em bé đảo xa học chữ, tiếng cười vang lên trong veo. Có khu vườn rau xanh tốt, có giếng nước ngọt trong vắt – tất cả đều do bàn tay người lính chăm chút.
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn dần sau làn nước, ánh sáng nhuộm vàng cả hòn đảo. Sóng vỗ rì rào như khúc hát ru quê hương. Em đứng đó, lòng trào dâng niềm tự hào. Dù xa đất liền hàng trăm hải lý, nơi đây vẫn là máu thịt của Tổ quốc. Em tự nhủ, mai này lớn lên, mình sẽ góp phần nhỏ bé để giữ gìn và bảo vệ biển đảo thân yêu này.
Khi mặt trời chưa ló hẳn lên khỏi dãy núi, biển Cát Bà đã bắt đầu tỉnh giấc. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng sóng vỗ bờ, tiếng gió khẽ luồn qua hàng dừa rì rào. Trên bãi cát dài, từng giọt sương còn đọng lại trên vỏ sò, long lanh như những hạt ngọc nhỏ.
Từ phía chân trời, ông mặt trời chậm rãi nhô lên, nhuộm đỏ cả mặt biển. Nước chuyển từ màu xanh thẫm sang vàng hồng, rồi trong vắt như pha lê. Từng đàn chim biển bay lượn, tiếng kêu vang lên trong trẻo như chào ngày mới.
Ngư dân bắt đầu một buổi ra khơi. Thuyền máy nổ đều đều, buồm căng gió, những cánh tay rắn rỏi kéo lưới, ánh mắt ai cũng ánh lên niềm tin. Phía xa, vài du khách dạo bộ trên bờ, tiếng nói cười hòa lẫn tiếng sóng nghe thật vui tai.
Không khí buổi sớm trong lành, mát rượi. Em đứng hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị mặn của gió, mùi muối và hương nắng. Mặt trời mỗi lúc một cao hơn, rọi xuống những tia sáng rực rỡ, làm biển lấp lánh như tấm gương khổng lồ.
Cảnh buổi sáng trên đảo Cát Bà thật tươi mới và rộn ràng. Tất cả như một bản hòa ca giữa con người và thiên nhiên – giản dị mà đẹp đẽ vô cùng.
Xem thêm:
Qua bài hướng dẫn trên, hy vọng em có thể tự tin viết nên bài văn tả cảnh biển đảo của riêng mình – một bài văn không chỉ đẹp về ngôn từ mà còn chứa đựng niềm tự hào về quê hương biển đảo Việt Nam. Đừng quên truy cập AVAKids để khám phá thêm nhiều bài văn mẫu, dàn ý luyện viết và tài liệu học tập hữu ích giúp em học tốt môn Tiếng Việt mỗi ngày nhé!
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!