I. Mở bài:
Giới thiệu khái quát về núi Bà Đen:
Núi Bà Đen là danh thắng nổi tiếng ở đâu? (Tây Ninh)
Núi gắn liền với những câu chuyện, truyền thuyết gì? (Truyền thuyết về Linh Sơn Thánh Mẫu, Bà Đen)
Cảm nhận chung của em về ngọn núi này (hùng vĩ, linh thiêng, cảnh đẹp mê hồn...).
(Ví dụ: "Trong những chuyến đi cùng gia đình, em đã được đến thăm nhiều cảnh đẹp, nhưng có lẽ ngọn núi Bà Đen ở Tây Ninh đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất. Núi Bà Đen không chỉ hùng vĩ, linh thiêng mà còn có một vẻ đẹp khó quên.")
II. Thân bài:
1. Tả bao quát ngọn núi:
Vị trí và hình dáng:
Núi nằm sừng sững giữa một vùng đồng bằng rộng lớn, như một "nóc nhà" của Tây Ninh.
Hình dáng núi từ xa trông như thế nào? (Như một kim tự tháp khổng lồ, một chiếc nón lá úp ngược, một người khổng lồ đang nằm ngủ...).
Đứng từ xa nhìn về núi thấy núi như thế nào? (Uy nghi, đồ sộ, nổi bật giữa nền trời xanh).
Màu sắc và cảm nhận chung:
Màu sắc núi thay đổi theo thời gian:
Sáng sớm: Núi ẩn hiện trong sương mờ, như một bức tranh thủy mặc.
Trưa: Núi hiện rõ với màu xanh của cây cối, đá.
Chiều tà: Núi chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ, khoác lên mình màu tím lãng mạn.
Không khí xung quanh núi như thế nào? (Trong lành, mát mẻ, dễ chịu).
2. Tả chi tiết các bộ phận của núi khi đến gần và lên núi:
Chân núi:
Quang cảnh ở chân núi: Có gì? (Chùa chiền, đền thờ, hàng quán, bãi đậu xe...).
Không khí ở chân núi như thế nào? (Đông đúc, nhộn nhịp, tấp nập khách hành hương và du khách).
Đường lên núi:
Có những cách nào để lên núi? (Cáp treo, đường bộ, leo bộ...).
Nếu đi cáp treo: Cảm giác khi ngồi cáp treo? (Nhẹ nhàng lướt trên không trung, ngắm nhìn toàn cảnh bên dưới, cảm giác thích thú, hồi hộp).
Nếu đi bộ/leo bộ: Cảm nhận con đường (gập ghềnh, có nhiều bậc đá, cây cối rậm rạp...).
Sườn núi và cảnh vật trên đường lên:
Cây cối: (Xanh tốt, đa dạng loài cây, có những cây cổ thụ to lớn, rễ bám sâu vào đá...).
Đá: (Những tảng đá đủ hình thù, kích cỡ, có những tảng đá rêu phong cổ kính...).
Hang động, suối (nếu có): (Sự bí ẩn, mát mẻ...).
Những ngôi chùa nhỏ, miếu thờ ven đường: (Mang đến cảm giác linh thiêng, yên bình...).
Tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá.
Khi lên cao, nhìn xuống thấy gì? (Cảnh đồng bằng bao la, những cánh đồng xanh mướt, xa xa là hồ Dầu Tiếng...).
Đỉnh núi:
Không khí trên đỉnh núi: (Mát lạnh, se se, có khi có sương mù bao phủ).
Cảnh vật trên đỉnh núi:
Chùa Bà Đen (Linh Sơn Tiên Thạch Tự): Kiến trúc cổ kính, uy nghiêm.
Tượng Bà Đen: Uy nghi, linh thiêng.
Quang cảnh nhìn từ đỉnh núi: (Bao la, hùng vĩ, như bức tranh khổng lồ trải dài bất tận, mây trôi bồng bềnh...).
Cảm giác của em khi đứng trên đỉnh núi: (Thật nhỏ bé trước thiên nhiên, thư thái, bình yên, ngắm nhìn bao quát cả vùng đất...).
(Có thể tả thêm về cột mốc, đài phun nước, tượng Phật Bà Tây Bổ Đà Sơn...)
3. Hoạt động của con người trên núi:
Du khách, Phật tử: (Đi lại, tham quan, lễ bái, chụp ảnh...).
Cảm nhận về không khí: (Náo nhiệt nhưng vẫn giữ được vẻ trang nghiêm...).
III. Kết bài:
Cảm nghĩ của em về núi Bà Đen:
Núi Bà Đen không chỉ là một ngọn núi đẹp mà còn là biểu tượng của vùng đất Tây Ninh.
Núi mang đến cho em những trải nghiệm thú vị, những cảm xúc khó quên.
Em hứa sẽ giữ gìn và bảo vệ cảnh đẹp này.
Mong muốn được quay trở lại thăm núi Bà Đen lần nữa.
(Ví dụ: "Núi Bà Đen đã để lại trong em những kỷ niệm thật đẹp. Ngọn núi không chỉ hùng vĩ, linh thiêng mà còn mang một vẻ đẹp rất riêng. Em mong rằng sẽ có dịp quay trở lại thăm núi Bà Đen để chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy một lần nữa.")
Một số lưu ý cho học sinh khi viết bài:
Sử dụng các giác quan để miêu tả: Không chỉ nhìn, mà còn nghe (tiếng chim, tiếng gió), ngửi (mùi hương của đất, cây cỏ), cảm nhận (không khí mát lạnh, sự mệt mỏi khi leo, sự sảng khoái khi lên đến đỉnh).
Sử dụng từ ngữ gợi tả, so sánh, nhân hóa: Để bài văn thêm sinh động, hấp dẫn.
So sánh: "Núi Bà Đen sừng sững như người khổng lồ", "mây trắng bồng bềnh như những chiếc kẹo bông gòn"...
Nhân hóa: "Núi Bà Đen đón chào du khách", "gió hát rì rào"...
Thể hiện cảm xúc cá nhân: Kể lại cảm nhận của bản thân khi đến thăm núi, điều gì làm em ấn tượng nhất.
Sắp xếp ý hợp lý, câu văn rõ ràng, mạch lạc.
Trong chuyến du lịch cùng gia đình vào mùa hè năm ngoái, em có dịp đến thăm núi Bà Đen – một danh thắng nổi tiếng của tỉnh Tây Ninh. Đây là ngọn núi cao nhất Nam Bộ, gắn liền với truyền thuyết về Linh Sơn Thánh Mẫu, vừa mang vẻ đẹp hùng vĩ vừa ẩn chứa sự linh thiêng khiến ai đến cũng phải trầm trồ, ngưỡng mộ.
Từ xa nhìn lại, núi Bà Đen hiện lên sừng sững giữa vùng đồng bằng mênh mông, như một chiếc nón khổng lồ phủ màu xanh thẫm. Khi ánh mặt trời vừa ló rạng, ngọn núi ẩn hiện trong làn sương trắng mờ, khiến cảnh vật như trong một bức tranh thủy mặc. Đến giữa trưa, màu xanh của cây cối nổi bật dưới nắng vàng rực rỡ, còn khi chiều xuống, cả ngọn núi như khoác lên mình tấm áo tím biếc huyền ảo.
Ở chân núi, không khí thật nhộn nhịp. Du khách tấp nập đến viếng chùa, lễ Bà hay dạo quanh những hàng quán nhỏ bán đồ lưu niệm, bánh tráng phơi sương đặc sản Tây Ninh. Tiếng nói cười, tiếng chuông chùa hòa lẫn trong làn gió nhẹ tạo nên bầu không khí vừa sôi động vừa bình yên.
Con đường lên núi có hai cách: đi cáp treo hoặc leo bộ. Em chọn đi cáp treo – một trải nghiệm thật thú vị. Khi cabin khẽ rời mặt đất, em có cảm giác như mình đang bay giữa tầng mây. Nhìn xuống, cánh đồng lúa trải dài như tấm thảm xanh mướt, những mái nhà nhỏ xinh ẩn hiện giữa rặng cây. Càng lên cao, gió càng mạnh và mát lạnh, khiến lòng em rộn ràng khó tả.
Khi đặt chân đến đỉnh núi, em choáng ngợp trước khung cảnh hùng vĩ. Không khí nơi đây se lạnh, sương trắng bảng lảng quanh đỉnh. Giữa mây trời, ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự hiện lên trang nghiêm, cổ kính. Tượng Bà Đen bằng đồng sừng sững, gương mặt hiền từ như đang che chở cho muôn dân. Đứng trên đỉnh nhìn xuống, toàn bộ vùng đồng bằng Tây Ninh hiện ra như bức tranh khổng lồ – hồ Dầu Tiếng lấp lánh xa xa, những con đường uốn lượn như dải lụa mềm.
Em đứng lặng người, hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị mát lành của gió núi và thấy mình nhỏ bé trước thiên nhiên bao la. Chuyến đi ấy không chỉ giúp em hiểu thêm về cảnh đẹp đất nước mà còn thấy yêu hơn quê hương mình. Núi Bà Đen thật xứng đáng là “nóc nhà Nam Bộ”, vừa linh thiêng, vừa hùng tráng. Em mong có dịp được quay lại nơi này thêm nhiều lần nữa.
Kỳ nghỉ hè năm nay, em cùng ba mẹ có chuyến hành hương lên núi Bà Đen – ngọn núi nổi tiếng của Tây Ninh. Nghe mẹ kể, núi gắn liền với câu chuyện cảm động về Bà Đen – người con gái trung trinh tiết liệt, được người dân tôn kính gọi là Linh Sơn Thánh Mẫu.
Từ chân núi nhìn lên, ngọn núi như một người khổng lồ đang nằm yên giữa vùng đồng bằng bao la. Trời sớm trong vắt, sương còn giăng nhẹ quanh chân núi. Khi nắng lên, núi hiện rõ với những mảng xanh nối tiếp nhau, rực rỡ dưới ánh vàng như dát bạc.
Em cùng gia đình chọn đi bộ để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp thiên nhiên. Đường lên núi quanh co, nhiều bậc đá, hai bên là hàng cây xanh rợp bóng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng gió thổi vi vu qua kẽ lá khiến bước chân thêm phần hứng khởi. Thỉnh thoảng, chúng em bắt gặp những ngôi miếu nhỏ, nơi người đi đường dừng lại thắp nhang cầu bình an.
Càng lên cao, không khí càng mát mẻ. Em thấy những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, có tảng trông như chú voi nằm nghỉ, có tảng giống chú cá khổng lồ đang bơi. Những bụi hoa dại nở rộ ven đường, hương thơm dìu dịu quyện trong làn gió nhẹ.
Sau gần một giờ leo, chúng em đến đỉnh núi. Trước mắt là ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính, mái ngói cong uốn lượn, khói hương nghi ngút. Bức tượng Bà Đen sừng sững, uy nghi giữa mây trời. Em chắp tay thành kính, cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, như được gột rửa hết mọi muộn phiền.
Từ trên cao nhìn xuống, toàn cảnh Tây Ninh hiện ra tuyệt đẹp: những cánh đồng xanh thẳm, hồ Dầu Tiếng xa xa phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Mây trắng trôi lững lờ dưới chân, như những dải lụa mềm đang ôm lấy ngọn núi.
Chuyến đi ấy khiến em thêm yêu quê hương, tự hào vì đất nước mình có biết bao cảnh đẹp. Núi Bà Đen không chỉ là ngọn núi, mà còn là biểu tượng của lòng kiên cường và đức tin. Em thầm hứa sẽ quay lại nơi này một ngày gần nhất.
Trong kỳ nghỉ lễ, em cùng các bạn trong lớp có dịp đi tham quan núi Bà Đen. Đây là lần đầu tiên em được đặt chân đến vùng đất Tây Ninh, nên cảm thấy vô cùng háo hức.
Xe vừa đến chân núi, em đã choáng ngợp trước khung cảnh rộng lớn. Ngọn núi sừng sững như một chiếc nón lá úp ngược khổng lồ giữa đồng bằng phẳng lặng. Sáng sớm, mây phủ quanh sườn núi, tạo nên vẻ đẹp huyền ảo như chốn bồng lai.
Chúng em chọn đi cáp treo để lên đỉnh. Khi cabin bắt đầu di chuyển, em cảm thấy như mình đang bay giữa không trung. Nhìn xuống, những ngôi nhà nhỏ như hạt đậu, những con đường như sợi chỉ mảnh. Xa xa, cánh đồng lúa trải dài tít tắp, trâu bò đang ung dung gặm cỏ.
Khi đến gần đỉnh, em thấy chùa Bà Đen hiện ra trong làn sương. Tượng Bà cao lớn, gương mặt hiền hòa. Không khí trên đỉnh thật mát lạnh, gió thổi phần phật. Em hít một hơi thật sâu, cảm giác như gió cũng mang hương trầm và vị ngọt của đất trời.
Cô giáo dẫn chúng em tham quan khắp khu vực đỉnh núi. Chúng em ghé viếng chùa, chụp ảnh lưu niệm, rồi cùng nhau ngắm cảnh. Từ trên cao, Tây Ninh hiện ra bao la, hồ Dầu Tiếng xanh biếc uốn quanh những cánh đồng.
Em cảm thấy tự hào khi được tận mắt ngắm nhìn một trong những ngọn núi đẹp nhất miền Nam. Núi Bà Đen không chỉ là nơi linh thiêng mà còn là điểm hẹn của những tâm hồn yêu thiên nhiên. Chuyến đi ấy giúp em hiểu rằng, để chinh phục đỉnh cao nào cũng cần sự kiên trì và lòng can đảm.
Trong số những nơi em từng đi, núi Bà Đen ở Tây Ninh để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất. Không chỉ vì cảnh đẹp mê hồn, mà còn bởi cảm giác đứng giữa mây trời, hít hà hơi thở trong lành của núi rừng.
Buổi sáng hôm ấy, mặt trời còn chưa lên hẳn, núi Bà Đen chìm trong màn sương mỏng. Từng đám mây trắng lững lờ trôi, quấn quanh sườn núi như tấm khăn voan mềm mại. Khi nắng dần hé, cả ngọn núi bừng sáng, lộ ra màu xanh thẫm của rừng cây và những phiến đá xám bạc.
Em cùng ba mẹ đi cáp treo. Từ trên cao nhìn xuống, cảnh vật bên dưới nhỏ bé như trong bức tranh. Tiếng gió rì rào bên tai, tiếng chim hót líu lo đâu đó khiến em cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đặt chân lên đỉnh, em như lạc vào thế giới khác. Không khí mát lạnh, mây bay là là dưới chân. Ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính, khói hương nghi ngút tỏa lan. Bức tượng Bà Đen sừng sững, ánh lên sắc đồng dưới nắng sớm, gương mặt hiền hậu mà uy nghi.
Từ đỉnh nhìn xuống, cả Tây Ninh trải dài bất tận: hồ Dầu Tiếng xanh biếc, những cánh đồng lúa nối nhau, dòng sông nhỏ uốn quanh làng mạc. Em thấy mình nhỏ bé nhưng hạnh phúc vô cùng, vì được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên.
Em thầm nghĩ: nếu đất nước ta có nhiều ngọn núi linh thiêng như vậy, thì chắc chắn mỗi vùng quê đều mang một câu chuyện, một vẻ đẹp riêng. Núi Bà Đen là niềm tự hào của Tây Ninh – vừa hùng vĩ, vừa nên thơ.
Mùa xuân năm ngoái, em được ba mẹ đưa đi du lịch Tây Ninh. Điểm đến khiến em thích thú nhất chính là núi Bà Đen – nơi được mệnh danh là “nóc nhà Nam Bộ”.
Khi xe vừa đến, em ngẩng nhìn ngọn núi cao sừng sững giữa đồng bằng. Mây trắng bay là là quanh đỉnh, khiến cảnh vật vừa thực vừa mơ. Ba kể rằng núi Bà Đen gắn với truyền thuyết về Linh Sơn Thánh Mẫu, là điểm hành hương linh thiêng của người dân khắp nơi.
Em và gia đình đi bộ lên núi. Con đường lát đá quanh co, hai bên là cây rừng xanh mát. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim ríu rít vang vọng khắp nơi. Càng đi, không khí càng mát mẻ, hương cỏ cây thoang thoảng dễ chịu vô cùng.
Trên đường, em bắt gặp những ngôi miếu nhỏ, khói hương bay nghi ngút. Có người dừng lại thắp nhang, có người chụp hình lưu niệm. Mọi người ai cũng vui vẻ, ai cũng muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp ấy.
Khi đến đỉnh, em nhìn thấy tượng Bà Đen sừng sững trong sương mờ, phía sau là ngôi chùa cổ kính. Từ đây, em có thể ngắm trọn cả vùng đất Tây Ninh – cánh đồng bát ngát, hồ nước mênh mông và những mái nhà nhỏ điểm xuyết giữa màu xanh cây lá.
Em cảm nhận rõ vẻ đẹp hùng vĩ và linh thiêng của ngọn núi. Trong gió thoảng, em nghe như tiếng thì thầm của Bà Đen, như lời chúc lành cho khách hành hương. Chuyến đi ấy để lại trong em thật nhiều kỷ niệm, và em mong một ngày được trở lại, đứng trên đỉnh núi ấy thêm một lần nữa.
Trong những chuyến đi xa, nơi khiến em nhớ mãi chính là núi Bà Đen ở tỉnh Tây Ninh. Từ lâu, em đã nghe ba kể về ngọn núi cao nhất Nam Bộ, vừa linh thiêng, vừa đẹp như một bức tranh thiên nhiên khổng lồ. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy, em mới hiểu vì sao người ta yêu mến nơi này đến thế.
Từ xa, núi Bà Đen như một khối xanh thẫm khổng lồ nhô lên giữa đồng bằng. Ánh nắng ban mai rải lên đỉnh núi những vệt vàng óng, mây trắng bay là là quanh sườn núi, tạo nên khung cảnh vừa hùng vĩ vừa nên thơ. Khi mặt trời lên cao, màu xanh của rừng cây hiện rõ, xen giữa là những vách đá xám bạc óng ánh.
Chúng em đi cáp treo lên núi. Khi cabin khởi động, tim em như nhảy lên một nhịp. Càng lên cao, mọi thứ bên dưới càng nhỏ dần. Cánh đồng lúa, mái nhà, con đường đều thu nhỏ lại như những mô hình đồ chơi. Không khí trở nên mát lạnh, gió thổi vi vu mang theo hương rừng ngai ngái.
Đến đỉnh, em như lạc vào thế giới của nắng và mây. Mây vờn quanh chân, nắng phản chiếu trên tượng Bà Đen bằng đồng sáng rực. Ngôi chùa cổ uy nghi, khói hương nghi ngút tỏa lên trời cao. Từ trên đỉnh nhìn xuống, hồ Dầu Tiếng lấp lánh ánh bạc, những cánh đồng nối tiếp nhau bất tận.
Em hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương núi rừng trong lành. Núi Bà Đen không chỉ hùng vĩ mà còn khiến con người thấy lòng nhẹ nhõm, bình yên. Em tự nhủ: lần sau sẽ quay lại, để được chạm tay vào mây và ngắm nhìn vùng đất Tây Ninh yêu dấu thêm một lần nữa.
Một trong những địa danh mà em luôn muốn quay lại chính là núi Bà Đen – nơi không chỉ có cảnh sắc tuyệt vời mà còn chứa đựng bao câu chuyện linh thiêng. Nằm sừng sững giữa đồng bằng Tây Ninh, ngọn núi như người mẹ hiền ôm ấp cả vùng đất dưới chân mình.
Buổi sáng, núi Bà Đen ẩn mình trong lớp sương mỏng. Khi mặt trời dần ló dạng, ánh nắng chiếu xuống khiến đỉnh núi rực rỡ, lung linh như được dát vàng. Đứng từ xa nhìn lại, ngọn núi trông như chiếc nón lá úp ngược khổng lồ, vững chãi mà mềm mại.
Ở chân núi là khung cảnh nhộn nhịp: khách hành hương tấp nập, tiếng chuông chùa ngân vang, hương trầm lan tỏa. Mọi người lên núi bằng nhiều cách, có người leo bộ, có người đi cáp treo. Em chọn đi bộ cùng ba mẹ để cảm nhận rõ hơn hơi thở của núi rừng.
Đường lên núi uốn lượn quanh co, những bậc đá phủ rêu xanh trơn trượt. Hai bên là rừng cây um tùm, những tảng đá đủ hình thù khiến em không ngừng tưởng tượng. Tiếng suối chảy róc rách hòa cùng tiếng chim hót líu lo như khúc nhạc của thiên nhiên.
Lên đến đỉnh, em choáng ngợp trước bức tượng Bà Đen uy nghi giữa mây trời. Tượng cao lớn, gương mặt hiền từ, ánh mắt như dõi theo từng bước chân du khách. Chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính, mái cong uy nghiêm, hương khói nghi ngút. Từ nơi đây, em có thể nhìn thấy cả vùng đất Tây Ninh trải dài, những ruộng lúa, những con sông, hồ nước xa xa.
Giữa không gian linh thiêng ấy, em chợt thấy lòng mình yên bình lạ thường. Núi Bà Đen không chỉ là ngọn núi, mà là biểu tượng của lòng tin, của sự gắn bó và niềm tự hào quê hương.
Chuyến đi Tây Ninh đầu tiên của em là một kỷ niệm không bao giờ quên, bởi đó là lần em được đặt chân lên núi Bà Đen – nơi được mệnh danh là “nóc nhà Nam Bộ”.
Từ xa nhìn lại, ngọn núi hiện lên hùng vĩ giữa đồng bằng, đỉnh núi lấp ló trong mây trắng. Em háo hức cùng gia đình đi cáp treo để lên đỉnh. Khi cabin rời mặt đất, em ngỡ như mình đang bay giữa trời xanh. Gió ùa vào mát rượi, cảnh vật bên dưới cứ lùi dần, nhỏ bé mà xinh xắn.
Trên đường đi, em thấy vô số mảng rừng xanh xen lẫn những phiến đá lớn. Có tảng đá hình chú voi, có tảng như chiếc bàn khổng lồ. Chim chóc bay lượn, tiếng hót vang vọng giữa không gian bao la.
Đến nơi, em thật sự sững sờ. Trước mặt là bức tượng Bà Đen bằng đồng cao lớn, gương mặt dịu hiền. Bên cạnh là ngôi chùa cổ mái ngói cong, khói hương lan tỏa. Mây trắng vờn quanh đỉnh núi, em đưa tay ra và thật kỳ diệu – những sợi mây mỏng manh lướt qua đầu ngón tay, như tơ trời.
Từ trên cao nhìn xuống, Tây Ninh hiện ra rực rỡ. Hồ Dầu Tiếng xanh ngắt, đồng ruộng nối dài đến tận chân trời. Em cảm thấy mình thật nhỏ bé nhưng cũng đầy tự hào vì được chứng kiến vẻ đẹp kỳ vĩ ấy.
Núi Bà Đen trong em không chỉ là danh thắng nổi tiếng, mà còn là nơi em đã “chạm tay vào mây” – chạm vào ước mơ, vào cảm xúc trong trẻo nhất của tuổi thơ.
Sáng sớm một ngày hè, em cùng ông bà lên núi Bà Đen. Khi ấy, mặt trời còn e ấp sau dãy núi, sương trắng phủ dày như tấm màn mỏng, khiến cả ngọn núi trông mờ ảo và bí ẩn.
Từ chân núi, tiếng chuông chùa vang xa ngân dài, xen lẫn tiếng chim rừng gọi nhau ríu rít. Không khí trong lành và thanh tịnh khiến em có cảm giác như đang lạc vào thế giới cổ tích.
Em và ông chọn đi bộ lên núi. Đường dốc quanh co, hai bên là cây rừng xanh tốt. Những tán lá đan xen nhau, giọt sương còn đọng trên lá long lanh dưới ánh nắng yếu ớt. Đôi lúc, em nghe tiếng gió rì rào như lời thì thầm của núi rừng.
Đến lưng chừng núi, mây trắng bắt đầu tràn xuống, bao quanh người. Cảm giác như được mây ôm lấy, mát lạnh và nhẹ nhàng vô cùng. Trên đường có vài ngôi miếu nhỏ, khói hương bay lên nghi ngút, càng làm khung cảnh thêm linh thiêng.
Khi đặt chân lên đỉnh, sương vẫn còn giăng kín. Tượng Bà Đen sừng sững giữa mây, gương mặt hiền hòa mà uy nghi. Gió thổi mạnh làm tà áo em bay phần phật, nhưng lòng lại thấy nhẹ nhõm, bình an.
Khi sương tan dần, toàn cảnh Tây Ninh hiện ra rực rỡ dưới ánh nắng vàng. Hồ Dầu Tiếng xa xa lấp lánh, những cánh đồng lúa mênh mông nối tiếp nhau. Em đứng nhìn mãi, không nỡ rời. Núi Bà Đen trong sương mờ thật đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng – vừa hùng vĩ, vừa mộng mị như giấc mơ.
Em sinh ra và lớn lên ở Tây Ninh, vì thế núi Bà Đen đã trở thành hình ảnh quen thuộc, thân thương như một phần của quê hương. Mỗi sáng, từ sân nhà, em đều thấy ngọn núi sừng sững xa xa, đỉnh núi ẩn hiện trong mây trắng, trông thật kỳ diệu.
Vào dịp lễ hội, em thường cùng ba mẹ lên viếng Bà. Ở chân núi, dòng người đông đúc, tiếng chuông chùa, tiếng cười nói hòa lẫn trong mùi hương trầm ấm áp. Những hàng quán nhỏ bán đồ lưu niệm, bánh tráng, mía lau rộn ràng suốt ngày.
Đường lên núi quanh co, có đoạn dốc, có đoạn bằng phẳng. Hai bên đường là cây xanh rợp bóng, chim hót véo von. Em thích nhất khi đến đỉnh, gió thổi mát rượi, mây bay là đà quanh chân. Ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự uy nghiêm, mái cong chạm mây trời.
Tượng Bà Đen cao lớn, ánh đồng sáng lấp lánh. Ai đến cũng chắp tay cầu nguyện, nét mặt thành kính. Em đứng lặng ngắm nhìn, thấy lòng mình bình yên lạ thường. Từ đây nhìn xuống, đồng bằng Tây Ninh hiện ra mênh mông, hồ Dầu Tiếng xanh như ngọc, xa xa là những con đường uốn lượn như dải lụa.
Đối với em, núi Bà Đen không chỉ là thắng cảnh đẹp, mà còn là niềm tự hào của quê hương. Núi chứng kiến bao đổi thay, bao ước mơ của người dân nơi đây. Em yêu ngọn núi ấy, yêu cả vùng đất đã nuôi lớn em – Tây Ninh thân thương.
Buổi sáng ở núi Bà Đen thật đặc biệt. Em cùng ba mẹ đến Tây Ninh từ khi mặt trời còn chưa ló rạng, và cảnh tượng trước mắt khiến em sững sờ. Cả ngọn núi như đang ngủ yên trong chiếc chăn sương trắng mỏng. Khi ánh nắng đầu tiên len qua rặng cây, đỉnh núi bừng sáng, ánh vàng chan hòa khắp nơi.
Núi Bà Đen đứng sừng sững giữa đồng bằng bao la, giống như một người khổng lồ đang canh giữ vùng đất Tây Ninh hiền hòa. Từ xa, ngọn núi xanh thẫm nổi bật giữa nền trời trong vắt. Khi lại gần, em thấy rừng cây rậm rạp phủ kín sườn núi, thỉnh thoảng lộ ra vài phiến đá to sáng bạc.
Chân núi đông vui, nhộn nhịp. Những ngôi chùa, đền thờ nối tiếp nhau, hương khói bay nghi ngút. Du khách đi lại tấp nập, tiếng chuông chùa ngân vang xa, xen lẫn tiếng gió xào xạc và tiếng cười nói rộn rã.
Chúng em chọn đi cáp treo lên đỉnh. Cabin dần rời mặt đất, đưa em bay lên giữa không trung. Nhìn xuống, ruộng đồng, mái nhà, những con đường nhỏ uốn lượn như những dải lụa. Không khí trong lành, mát lạnh làm em thấy dễ chịu vô cùng.
Đến đỉnh, em nhìn thấy tượng Bà Đen cao lớn, gương mặt hiền từ. Chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính, uy nghiêm giữa mây trời. Mây lững lờ trôi quanh người, em đưa tay chạm mà tưởng như sờ vào bông gòn. Cảnh đẹp ấy khiến em ngẩn ngơ, chẳng muốn rời.
Núi Bà Đen trong buổi sớm thật tinh khôi – vừa mạnh mẽ, vừa hiền hòa, như đang dang tay đón chào một ngày mới.
Nếu ai từng đến núi Bà Đen vào buổi chiều, chắc hẳn sẽ không quên được vẻ đẹp rực rỡ của nó khi hoàng hôn buông xuống. Em may mắn được ngắm cảnh ấy trong chuyến đi cùng cô chú và cảm thấy như lạc vào một bức tranh sống động.
Khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, những tia nắng cuối cùng phủ lên ngọn núi lớp áo màu cam đỏ óng ánh. Cả không gian như được nhuộm vàng, gió thổi nhẹ mang theo mùi hương cỏ cây dìu dịu. Mây trắng trôi bồng bềnh, lững lờ vờn quanh đỉnh núi.
Ở chân núi, du khách vẫn còn đông. Người leo núi, người ngồi nghỉ, tiếng nói cười vang lên hòa cùng tiếng chuông chùa. Các hàng quán nhỏ vẫn sáng đèn, tỏa hương thơm của bánh tráng nướng, nước mía và trái cây.
Em chọn đi bộ xuống núi trong ánh hoàng hôn. Cảnh vật hai bên đường đẹp lạ thường – ánh sáng nhuộm vàng rừng cây, phản chiếu trên đá tạo thành muôn vàn tia lấp lánh. Tiếng chim gọi nhau về tổ, tiếng suối róc rách, tất cả hòa thành bản nhạc nhẹ nhàng, yên bình.
Nhìn lên đỉnh núi, tượng Bà Đen ánh lên sắc đồng trầm ấm. Cảnh vật dần mờ trong sương chiều, chỉ còn vệt sáng của mặt trời đang lặn sau chân trời xa.
Em lặng im, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả – vừa lưu luyến, vừa tự hào. Núi Bà Đen trong hoàng hôn đẹp đến nao lòng, như một lời chào tạm biệt đầy quyến luyến với những ai ghé thăm.
Trường em vừa tổ chức chuyến đi dã ngoại lên núi Bà Đen. Ngay từ sáng sớm, cả lớp háo hức, ai cũng cười tươi vì được cùng nhau khám phá “nóc nhà Nam Bộ”.
Từ xa, ngọn núi cao vút như chạm đến mây. Cô giáo chỉ cho chúng em xem những mảng rừng xanh mướt, giải thích rằng nơi đây có nhiều cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi. Cả lớp trầm trồ, háo hức chụp hình lưu niệm.
Chúng em đi cáp treo. Khi cabin rời mặt đất, ai nấy đều hét lên vì thích thú. Dưới kia, ruộng lúa như tấm thảm xanh, đàn trâu đen li ti di chuyển chậm rãi. Có bạn còn reo lên: “Nhìn kìa, mây bay dưới chân mình!”. Tiếng cười vang suốt cả hành trình.
Đến đỉnh, cả nhóm cùng cô vào chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự thắp nhang. Hương trầm tỏa nhẹ, khói mờ bay quanh mái ngói cổ kính. Tượng Bà Đen cao lớn, gương mặt hiền từ như mỉm cười chào đón.
Sau đó, chúng em ra khu vực ngắm cảnh. Từ đây, hồ Dầu Tiếng xanh biếc hiện ra xa xa, những con đường như những sợi chỉ bạc uốn quanh đồng ruộng. Gió thổi mát rượi, mây bay là là quanh chân.
Chuyến đi ấy giúp em thêm gắn bó với bạn bè, hiểu hơn về quê hương đất nước. Núi Bà Đen không chỉ là ngọn núi cao nhất miền Nam mà còn là nơi lưu giữ bao kỷ niệm tuổi học trò ngọt ngào.
Em vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu được nghe “tiếng gió hát” trên đỉnh núi Bà Đen. Khi ấy, em cùng ba leo bộ lên núi, một hành trình vừa mệt nhưng cũng đầy thú vị.
Đường lên quanh co, đôi lúc dốc, đôi lúc phẳng. Hai bên đường, cây rừng mọc xanh rì, lá xào xạc theo từng bước chân. Mồ hôi ướt đẫm áo nhưng lòng em lại thấy nhẹ nhõm vì xung quanh quá đẹp.
Càng lên cao, gió càng mạnh. Có lúc gió thổi ràn rạt, có lúc chỉ vi vu như tiếng hát thì thầm. Ba cười, nói: “Đó là tiếng núi đang kể chuyện đó con!”. Em cười theo, tưởng tượng gió đang hát bài ca về quê hương, về những người đã gìn giữ ngọn núi này qua bao đời.
Lên đến đỉnh, gió như muốn nâng bổng cả người em. Tóc bay tung, áo phấp phới, nhưng cảm giác lại khoan khoái vô cùng. Nhìn xuống, đồng bằng Tây Ninh trải rộng, mây trôi lững lờ ngay dưới chân. Ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự hiện ra giữa làn sương, mái ngói cong như cánh chim.
Em đứng lặng, để gió lùa qua từng sợi tóc, nghe núi hát bằng âm thanh của thiên nhiên. Núi Bà Đen trong mắt em không chỉ đẹp mà còn biết “thở”, biết “nói”, biết “hát” như người bạn thân thiết giữa đất trời.
Mùa hè vừa rồi, ba mẹ cho em đi Tây Ninh. Cả nhà quyết định thử thách bản thân bằng việc leo bộ lên đỉnh núi Bà Đen thay vì đi cáp treo. Ban đầu em hơi lo, nhưng khi bắt đầu, mọi lo lắng tan biến vì cảnh vật quá đỗi đẹp.
Con đường lát đá quanh co, rợp bóng cây xanh. Gió thổi nhẹ mang theo mùi đất ẩm, mùi cỏ rừng thoang thoảng. Hai bên đường có nhiều tảng đá lớn phủ rêu, có tảng trông như ghế ngồi, có tảng như chú rùa khổng lồ.
Dọc đường, em gặp nhiều du khách cũng leo núi. Ai cũng mỉm cười chào nhau, động viên nhau cùng cố gắng. Mỗi lần mệt, em ngồi nghỉ, nghe tiếng chim hót líu lo, nhìn mây trôi lững lờ và thấy lòng dịu lại.
Sau hơn hai giờ, cả nhà em lên tới đỉnh. Trước mắt là tượng Bà Đen cao lớn, ánh đồng lấp lánh dưới nắng. Mọi người xung quanh thắp nhang, cầu nguyện trong khói hương nghi ngút. Gió thổi mát rượi, làm những lá cờ bay phần phật.
Đứng trên đỉnh, em nhìn xuống đồng bằng trải dài, những cánh đồng lúa xanh ngắt, hồ nước xa xa lấp lánh ánh bạc. Em bỗng thấy bao mệt nhọc tan biến, chỉ còn lại niềm vui và tự hào. Leo núi Bà Đen là hành trình không dễ, nhưng em đã học được rằng: chỉ cần cố gắng, ta sẽ chạm được tới đỉnh cao.
Em đã nghe bà kể rất nhiều về truyền thuyết Linh Sơn Thánh Mẫu gắn liền với núi Bà Đen. Khi được đến tận nơi, em mới hiểu vì sao ngọn núi này được người dân Tây Ninh tôn kính và yêu quý đến thế.
Từ xa, núi Bà Đen như người mẹ khổng lồ nằm yên giữa đồng bằng mênh mông. Buổi sáng, sương phủ trắng quanh đỉnh, nhìn mờ mờ ảo ảo như chiếc khăn voan quấn quanh đầu thiếu nữ. Đến trưa, nắng soi rực rỡ, màu xanh của cây rừng hòa với màu xám bạc của đá, tạo nên khung cảnh hùng vĩ.
Ở chân núi, không khí nhộn nhịp. Du khách khắp nơi đổ về hành hương, dâng hương lễ Bà. Tiếng chuông chùa ngân vang, hương trầm lan tỏa khiến lòng người thanh thản. Em cùng ba mẹ chọn đi cáp treo, từ trên cao nhìn xuống thấy dòng người nhỏ như những chấm li ti, còn ngọn núi thì bỗng chốc gần gũi lạ thường.
Khi lên tới đỉnh, em thấy tượng Bà Đen cao lớn, ánh đồng sáng rực dưới nắng. Chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự uy nghi, mái cong mềm mại giữa mây trời. Gió thổi mát rượi, mây bay là là dưới chân.
Nghe hướng dẫn viên kể chuyện về cô Đên – người con gái trung trinh, xinh đẹp, hy sinh để bảo vệ tình yêu và quê hương – em cảm thấy xúc động. Núi Bà Đen không chỉ đẹp mà còn là biểu tượng của lòng trung kiên, hiếu nghĩa.
Em đứng lặng nhìn tượng Bà, lòng dâng tràn niềm kính phục. Ngọn núi này không chỉ là danh thắng của đất Tây Ninh mà còn là nơi lưu giữ linh hồn của một truyền thuyết mãi mãi sống trong tim người Việt.
Ngày 12 tháng 6, trời nắng đẹp. Em cùng ba mẹ dậy sớm để đi tham quan núi Bà Đen – điểm đến nổi tiếng mà em từng nghe qua tivi.
Trên đường đến Tây Ninh, em đã thấy ngọn núi sừng sững từ xa. Càng lại gần, núi càng to lớn và hùng vĩ. Em mở to mắt ngắm nhìn, cảm thấy choáng ngợp. Khi xe dừng ở chân núi, em nghe thấy tiếng chuông chùa vang vọng, mùi hương trầm thoang thoảng khắp nơi.
Gia đình em mua vé đi cáp treo. Khi cabin lướt lên, em có cảm giác như đang trôi giữa không trung. Dưới kia, những cánh đồng xanh mướt, mái nhà đỏ tươi và con sông uốn lượn như dải lụa bạc. Mây trắng bay lững lờ, đôi khi chạm cả vào cửa kính, khiến em thích thú vô cùng.
Lên tới đỉnh, em bước xuống và bị choáng ngợp. Không khí mát lạnh, trong lành. Tượng Bà Đen uy nghiêm, cao lớn, gương mặt hiền hậu. Chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính, mái ngói cong cong, khói hương nghi ngút.
Em chụp rất nhiều ảnh để lưu lại kỷ niệm. Khi đứng trên đỉnh nhìn xuống, Tây Ninh hiện ra rộng lớn và yên bình. Em viết trong nhật ký: “Hôm nay, em đã đứng giữa mây trời, thấy lòng mình thật nhỏ bé và hạnh phúc.”
Chuyến đi kết thúc, nhưng mỗi lần mở lại trang nhật ký ấy, em như vẫn nghe tiếng gió vi vu, vẫn thấy mây trắng vờn quanh và vẫn cảm nhận được vẻ đẹp thiêng liêng của núi Bà Đen.
Em từng được ngắm núi Bà Đen từ một góc nhìn khác – đó là từ hồ Dầu Tiếng. Hôm ấy, gia đình em cắm trại bên hồ, và khi hoàng hôn buông xuống, ngọn núi hiện ra thật hùng vĩ, đẹp đến khó tả.
Từ xa, núi Bà Đen in bóng xuống mặt hồ phẳng lặng như gương. Mặt trời đỏ rực đang lặn dần sau đỉnh núi, ánh sáng phản chiếu khiến cả mặt nước nhuộm vàng óng ánh. Mây trắng chuyển dần sang hồng, rồi tím, rồi tan vào màn đêm buông xuống.
Em thấy núi như một bức tranh sống động. Đỉnh núi ẩn trong mây, sườn núi phủ đầy cây rừng xanh mướt. Gió từ hồ thổi lên mang theo hơi nước mát rượi, hương cỏ cây thoang thoảng.
Xa xa, tiếng chuông chùa vang vọng khiến không gian càng thêm linh thiêng. Dưới chân núi, ánh đèn của khu hành hương dần sáng lên, trông như những ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng giữa đất trời.
Khi màn đêm buông hẳn, em ngước nhìn thấy đỉnh núi chỉ còn là bóng đen trầm mặc giữa trời. Lúc ấy, em bỗng hiểu vì sao người ta gọi đây là núi Bà Đen – không phải vì màu sắc, mà bởi dáng núi giữa đêm thật huyền bí và tĩnh lặng.
Cảnh núi Bà Đen nhìn từ hồ Dầu Tiếng hôm ấy đã in sâu vào tâm trí em – vừa gần gũi, vừa kỳ ảo, vừa mang vẻ đẹp bình yên của quê hương Tây Ninh.
Em sinh ra ở Tây Ninh, nơi ngọn núi Bà Đen sừng sững vươn lên giữa đồng bằng. Từ nhỏ, mỗi sáng thức dậy, em đều nhìn thấy ngọn núi ấy ngoài cửa sổ – dáng núi trầm mặc mà thân quen như người bạn thân thiết.
Mùa nắng, núi nhuộm màu vàng của nắng sớm, đỉnh núi sáng rực như đội chiếc vương miện ánh sáng. Mùa mưa, mây trắng quấn quanh đỉnh, sương phủ kín sườn, nhìn xa như nàng tiên ẩn mình trong tấm áo voan.
Em còn nhớ lần đầu được theo cha mẹ lên núi. Đường lên cao, gió thổi vi vu, cây cối rợp bóng. Khi ấy, em còn nhỏ nên chỉ đi đến nửa chừng, nhưng cảm giác ngắm nhìn cảnh vật từ độ cao ấy khiến em phấn khích mãi.
Lớn hơn, em đã trở lại và chinh phục được đỉnh núi. Từ trên cao nhìn xuống, quê hương em hiện ra xanh mướt, hồ Dầu Tiếng như viên ngọc xanh khổng lồ giữa đồng bằng. Lúc ấy, em hiểu vì sao người ta gọi Bà Đen là “nóc nhà Nam Bộ” – vừa hùng vĩ, vừa che chở cho cả vùng đất thân yêu.
Đối với em, núi Bà Đen không chỉ là cảnh đẹp mà còn là ký ức tuổi thơ, là niềm tự hào của người dân Tây Ninh. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh núi trong mây, em lại nhớ về những ngày được cha mẹ dắt tay đi trên con đường dốc, lòng rộn ràng niềm vui nhỏ bé mà trong trẻo.
Chuyến du lịch Tây Ninh hè vừa rồi là lần đầu tiên em được đón bình minh trên đỉnh núi Bà Đen – một trải nghiệm khiến em nhớ mãi.
Cả đoàn dậy từ khi trời còn tối. Khi chúng em đứng trên đỉnh, trời vẫn phủ màu xanh thẫm. Từng làn gió lạnh thổi qua, sương giăng dày quanh tượng Bà. Rồi, từ phía chân trời, ánh sáng đầu tiên ló lên, đỏ rực như dải lụa. Mặt trời từ từ nhô lên, chiếu những tia nắng vàng rực rỡ làm tan dần màn sương.
Ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự dần hiện rõ trong ánh sáng dịu. Tượng Bà Đen lấp lánh, gương mặt hiền từ như mỉm cười. Cảnh vật như thức dậy sau một giấc ngủ dài – tiếng chim hót vang, tiếng chuông chùa ngân xa, tiếng người nói cười rộn rã.
Em đứng lặng, hít sâu hơi sương mát lạnh, lòng ngập tràn cảm xúc. Dưới chân núi, những cánh đồng lúa xanh biếc trải dài, hồ Dầu Tiếng xa xa phản chiếu ánh nắng như gương. Mây trắng bồng bềnh bay dưới chân, khiến em tưởng mình đang đứng giữa thiên đường.
Bình minh trên đỉnh núi Bà Đen là khoảnh khắc diệu kỳ mà em sẽ chẳng bao giờ quên. Đó không chỉ là cảnh đẹp của thiên nhiên, mà còn là vẻ đẹp của sự khởi đầu, của niềm tin và hy vọng mới mỗi sớm mai.
Gửi núi Bà Đen – người bạn hùng vĩ của quê hương Tây Ninh!
Ngày em được đứng dưới chân núi, lòng em vừa hồi hộp vừa xúc động. Từ xa, núi hiện ra sừng sững, đỉnh núi ẩn trong mây trắng, đẹp như một bức tranh trời vẽ. Em đã nghe về núi từ lâu, về Linh Sơn Thánh Mẫu, về sự linh thiêng nơi đây, nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy, em mới cảm nhận hết được vẻ đẹp và sự kỳ diệu của núi.
Núi ơi, sáng sớm trông người hiền hòa, khi sương giăng mờ phủ quanh. Trưa đến, người khoác lên mình chiếc áo xanh của rừng cây, còn chiều tà lại trở nên trầm lắng trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Mỗi khoảnh khắc đều khiến em ngẩn ngơ.
Con đường lên núi quanh co, cây lá rợp bóng. Tiếng chim hót, tiếng gió rì rào như lời trò chuyện giữa thiên nhiên và người lữ khách. Khi em ngồi cáp treo, nhìn thấy mây trôi dưới chân, lòng em lâng lâng khó tả.
Trên đỉnh, tượng Bà Đen uy nghi, chùa Linh Sơn cổ kính. Em chắp tay cầu nguyện, thấy lòng mình nhẹ tênh như mây bay. Núi ơi, người thật hùng vĩ mà cũng thật dịu dàng.
Em mong một ngày được trở lại, được đứng dưới chân người, hít thở làn gió mát lành và lại viết thêm những dòng thư đầy yêu thương gửi đến “người khổng lồ” hiền hậu của Tây Ninh.
Mùa xuân năm ngoái, em cùng gia đình đi lễ chùa trên núi Bà Đen. Đó là lần đầu tiên em thấy một mùa xuân rực rỡ đến thế.
Ngay từ chân núi, không khí đã ngập tràn sắc xuân. Hoa mai vàng nở rộ, xen giữa là hoa giấy hồng rực rỡ. Người người đi lễ, tiếng nói cười rộn ràng hòa cùng tiếng chuông chùa ngân nga, khiến lòng em cũng vui lây.
Khi đi cáp treo, em thấy khắp sườn núi phủ đầy màu xanh của cây lá non. Những giọt sương đọng trên ngọn cỏ long lanh như những viên ngọc nhỏ. Trên cao, mây trắng bồng bềnh, chim bay từng đàn giữa bầu trời trong vắt.
Lên đến đỉnh, gió xuân mơn man, hương trầm lan nhẹ. Ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính nhưng lại rộn rã sắc hoa tươi, cờ phướn bay phấp phới. Người dân khắp nơi đổ về hành hương, ai nấy đều hoan hỷ, thành kính.
Em nhìn xuống dưới, đồng bằng Tây Ninh xanh mướt, hồ Dầu Tiếng lấp lánh. Núi Bà Đen trong mùa xuân như khoác lên mình tấm áo mới, vừa linh thiêng, vừa rạng rỡ.
Em nhận ra, mùa xuân không chỉ nở trên cành cây mà còn trong lòng người. Núi Bà Đen mùa xuân – chính là bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên và lòng thành con người.
Hôm ấy, khi em và ba mẹ vừa lên đến lưng chừng núi Bà Đen thì bỗng trời đổ mưa. Mưa rừng không to, nhưng đủ để không gian trở nên mờ ảo và thơ mộng lạ thường.
Những giọt mưa nhỏ li ti rơi xuống, đọng trên lá cây rồi lăn xuống đất như những hạt pha lê. Cả ngọn núi như được bao phủ bởi làn khói sương mờ ảo. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm mưa nghiêng thành những sợi mảnh long lanh.
Em trú tạm dưới một mái hiên đá. Nhìn quanh, rừng cây xanh thẫm hơn, mùi đất ẩm và mùi lá non quyện vào nhau tạo nên hương thơm đặc biệt. Tiếng mưa rơi trên mái, tiếng chim gọi nhau trong rừng, tất cả hòa thành bản nhạc du dương.
Khi mưa ngớt, nắng nhẹ chiếu xuống, từng giọt nước trên cành cây lấp lánh như kim cương. Không khí sau mưa mát lạnh, trong lành. Mây trắng lại kéo về, che nhẹ đỉnh núi.
Em mỉm cười, cảm thấy thật may mắn vì đã được nhìn thấy một núi Bà Đen rất khác – không chỉ hùng vĩ mà còn dịu dàng, thơ mộng giữa cơn mưa đầu hạ.
Em hiện sống ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng quê gốc của em ở Tây Ninh. Mỗi lần nhắc đến quê, hình ảnh đầu tiên em nhớ chính là ngọn núi Bà Đen sừng sững, thân thương.
Từ nhỏ, mỗi sáng đi học, em đều ngước nhìn ngọn núi từ xa. Khi mây quấn quanh đỉnh, em tưởng như Bà đang khoác chiếc khăn trắng. Khi trời nắng, núi lấp lánh ánh vàng. Núi im lìm mà dường như luôn dõi theo mọi người bằng ánh nhìn hiền từ.
Đã nhiều năm em chưa về thăm. Có lần, đi qua cầu Bình Triệu, nhìn về hướng Tây Nam, em bỗng thấy đỉnh núi mờ xa. Trái tim em khẽ rung lên, ký ức tuổi thơ ùa về: con đường dốc, tiếng gió, tiếng chuông chùa, hương trầm thơm ngát.
Núi Bà Đen trong ký ức của em không chỉ là cảnh đẹp, mà còn là quê hương, là nơi giữ những kỷ niệm tuổi thơ trong veo. Em mong một ngày được trở lại, để lại chạm vào phiến đá rêu phong, lại nghe gió thổi qua tán lá, và lại thấy bóng núi in trên nền trời xanh ngắt của Tây Ninh.
Lần ấy, em may mắn được ở lại trên núi Bà Đen qua đêm cùng đoàn du lịch. Đó là một đêm trăng tròn, và khung cảnh thật huyền ảo.
Trăng lên từ phía hồ Dầu Tiếng, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi khắp nơi. Núi như khoác tấm áo bạc, lấp lánh huyền diệu. Cây lá phản chiếu ánh trăng, gió thổi qua tạo nên những vệt sáng đung đưa.
Không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chuông chùa vang xa và tiếng gió rì rào. Mọi người ngồi trên sân chùa ngắm trăng, hương trầm lan nhẹ. Mây trắng trôi chậm, như muốn quấn quanh đỉnh núi.
Em ngẩng đầu nhìn tượng Bà Đen. Ánh trăng phủ lên gương mặt Bà, khiến tượng như đang mỉm cười hiền từ. Xa xa, những ngọn đèn của thành phố Tây Ninh sáng lấp lánh như sao trời rơi xuống đất.
Đêm trăng trên núi Bà Đen là một kỷ niệm em sẽ không bao giờ quên. Giữa ánh trăng và mây trời, em cảm nhận được vẻ đẹp linh thiêng, thanh tịnh đến lạ thường của ngọn núi quê hương.
Em nhớ mãi âm thanh vang vọng khi đứng trên đỉnh núi Bà Đen – tiếng chuông chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự ngân dài giữa không trung.
Tiếng chuông ấy vang lên từng hồi, lan tỏa khắp không gian, vang xuống tận đồng bằng. Trong làn sương mỏng, âm thanh ấy nghe như giọng nói của núi rừng, vừa trầm, vừa ấm.
Em nhắm mắt, lắng nghe. Mỗi tiếng chuông vang là một gợn sóng lan tỏa trong lòng, khiến em thấy bình yên đến lạ. Gió thổi qua, mây trôi ngang, hương trầm nhẹ nhàng lan tỏa. Tất cả hòa quyện thành một bức tranh thanh tịnh, linh thiêng.
Khi mở mắt, em thấy tượng Bà Đen hiền từ đứng sừng sững giữa trời. Dưới chân tượng, du khách chắp tay cầu nguyện, nét mặt ai cũng thành kính.
Tiếng chuông chùa ấy, em nghĩ, chính là linh hồn của núi – mang lời chúc phúc đến mọi người, mang sự bình an đến cho những ai ghé thăm. Mỗi khi nhớ lại, lòng em lại dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, như vừa được gột rửa bởi âm thanh trong trẻo của núi rừng.
Nếu có ai hỏi em về cảnh thiên nhiên đẹp nhất miền Nam, em sẽ không ngần ngại trả lời: núi Bà Đen. Bởi nơi ấy là bức tranh tuyệt mỹ của đất trời.
Nhìn từ xa, ngọn núi như chiếc nón lá khổng lồ phủ màu xanh thẫm. Sáng sớm, mây bay quanh đỉnh, trưa rực rỡ nắng vàng, chiều ngả tím trong hoàng hôn. Mỗi thời khắc là một gam màu riêng biệt, tô điểm cho bức tranh kỳ diệu.
Lên núi, em thấy cây cối mọc chen nhau, hoa dại nở bên bờ đá, suối nhỏ róc rách luồn qua khe. Chim chóc ríu rít, gió thổi xào xạc, hương đất và mùi lá hòa quyện.
Từ đỉnh nhìn xuống, đồng bằng Tây Ninh mở ra rộng lớn, hồ Dầu Tiếng như viên ngọc xanh phản chiếu ánh mặt trời. Xa xa, những mái nhà nhỏ điểm xuyết giữa ruộng đồng, tạo nên khung cảnh yên bình.
Đứng trước vẻ đẹp ấy, em chỉ biết lặng im. Núi Bà Đen – một bức tranh thiên nhiên mà không họa sĩ nào có thể vẽ lại trọn vẹn, bởi nó không chỉ đẹp bằng hình mà còn đẹp bằng cảm xúc.
Lần đầu tiên em lên núi Bà Đen là vào mùa gió thổi mạnh nhất trong năm. Gió không chỉ mát, mà dường như có linh hồn.
Khi em vừa bước ra khỏi cabin cáp treo, gió ùa đến, mơn man trên da thịt, làm tóc bay rối tung. Mỗi cơn gió như mang theo hơi thở của núi rừng, của đất trời. Tiếng gió thổi qua khe đá nghe như lời ru, lúc thì rì rào, lúc lại mạnh mẽ như khúc nhạc hùng ca.
Gió luồn qua hàng cây, làm lá xào xạc như đang trò chuyện. Gió thổi qua tượng Bà, làm lá cờ bay phấp phới. Gió chạm vào má em, nhẹ mà ấm.
Em giơ tay ra, hứng từng cơn gió như muốn giữ lấy thứ gì quý giá. Trên đỉnh núi, gió và mây quyện nhau thành điệu nhạc của thiên nhiên.
Khi xuống núi, gió vẫn theo em, khẽ hát trong tai. Em biết, gió ấy mang theo lời chào của núi Bà Đen, của quê hương Tây Ninh yêu dấu.
Mỗi năm, khi lễ hội vía Bà Đen đến, núi lại trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Hôm ấy, em được theo ba mẹ lên viếng Bà, và cảnh tượng thật sôi động.
Từ sáng sớm, người người nườm nượp kéo về. Tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng chuông chùa vang lên hòa cùng tiếng nói cười. Những lá cờ ngũ sắc bay phần phật, hương trầm tỏa khắp không gian.
Dọc đường lên núi, các quán hàng rộn ràng, bán hoa, bánh tráng, nước giải khát. Ai nấy đều vui vẻ, lễ phục chỉnh tề. Gió thổi mang theo hương nhang, mùi đất, mùi cỏ, khiến không khí thêm linh thiêng.
Trên đỉnh, tượng Bà Đen uy nghi giữa mây trời. Mọi người thắp nhang cầu an, cầu phúc, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Âm thanh rộn rã nhưng vẫn giữ nét trang nghiêm, thành kính.
Lễ hội trên núi Bà Đen không chỉ là dịp hành hương, mà còn là ngày hội sum vầy, nơi con người và thiên nhiên cùng hòa làm một. Em cảm nhận rõ tình yêu quê hương trong từng ánh mắt, nụ cười của mọi người.
Buổi chiều cuối cùng ở Tây Ninh, em đứng dưới chân núi Bà Đen, ngắm hoàng hôn buông xuống. Ánh mặt trời đỏ rực dần tắt, để lại bầu trời tím nhạt.
Núi như người khổng lồ đang say ngủ. Cây cối phủ bóng dài, chim chóc bay về tổ. Sương chiều bắt đầu lan tỏa, khẽ quấn quanh đỉnh núi. Ánh hoàng hôn phản chiếu trên tượng Bà Đen, khiến bức tượng nhuốm màu huyền ảo.
Không khí lặng dần. Tiếng chuông chùa vang lên, tiếng gió thổi nhẹ qua tai. Em đứng lặng, ngắm nhìn bóng núi in xuống đất trời mà thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Núi Bà Đen lúc này không còn rực rỡ, không huyền bí, mà chỉ còn lại sự trầm mặc, tĩnh tại. Cảnh vật và con người như hòa chung một nhịp thở.
Em chợt hiểu, vẻ đẹp của núi không chỉ nằm ở ban ngày rực rỡ, mà còn ở giây phút lặng yên cuối ngày – khi núi “ngủ”, nhưng vẫn âm thầm che chở cho mảnh đất Tây Ninh thân yêu.
Mỗi người đều có một nơi để nhớ, để yêu và để mơ về. Với em, đó chính là núi Bà Đen ở quê hương Tây Ninh – ngọn núi hùng vĩ, linh thiêng và ẩn chứa bao điều huyền diệu của đất trời.
Em còn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy, khi xe vừa rời khỏi trung tâm thành phố, bóng dáng núi Bà Đen đã thấp thoáng hiện lên phía xa. Từ giữa đồng bằng bằng phẳng, ngọn núi vươn cao sừng sững, trông như một người khổng lồ đang yên giấc. Mặt trời vừa thức dậy, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên đỉnh núi một lớp sương vàng óng, mây trắng uốn lượn quanh sườn, khiến cảnh vật vừa hùng vĩ, vừa mềm mại như bức tranh thủy mặc.
Đến gần chân núi, em cảm nhận rõ hơi thở của thiên nhiên: gió mát lành, tiếng lá cây khẽ xào xạc, mùi nhựa cây quyện trong không khí trong trẻo. Dòng người hành hương tấp nập, tiếng bước chân xen lẫn tiếng chuông chùa ngân dài khiến không gian trở nên vừa nhộn nhịp vừa linh thiêng.
Em và ba mẹ chọn đi cáp treo. Cabin khẽ nhấc bổng khỏi mặt đất, lướt nhẹ giữa tầng mây. Cảm giác ấy thật kỳ diệu – như thể em đang được bay. Bên dưới, những mái nhà nhỏ bé nằm giữa cánh đồng lúa xanh mướt, hồ Dầu Tiếng xa xa lấp lánh như tấm gương phản chiếu trời mây. Càng lên cao, gió càng mạnh, mây càng dày, em thấy lòng mình vừa phấn khích vừa rộn ràng.
Đặt chân lên đỉnh, em bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Sương trắng vờn quanh, mây như làn khói mỏng lướt qua vai. Tượng Bà Đen sừng sững, ánh đồng sáng rực dưới ánh mặt trời, gương mặt hiền hòa mà uy nghiêm. Phía sau là ngôi chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự cổ kính, mái cong vươn cao chạm mây trời.
Em chắp tay cầu nguyện, lòng dâng tràn cảm giác bình yên. Xa xa, toàn bộ vùng đồng bằng Tây Ninh trải dài bất tận, những cánh đồng lúa nối tiếp nhau, những dòng sông uốn quanh làng xóm. Em thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên bao la, nhưng cũng đầy tự hào vì quê hương mình có cảnh đẹp đến thế.
Khi rời núi, em ngoái nhìn lại. Mây vẫn trôi quanh đỉnh, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả sườn núi. Núi Bà Đen khi ấy như đang mỉm cười, tiễn những người khách nhỏ bé vừa ghé thăm. Trong lòng em vang lên lời thầm thì: “Hẹn gặp lại nhé, ngọn núi của gió và mây.”
Nếu núi biết nói, chắc hẳn núi Bà Đen đã kể cho em nghe bao câu chuyện của thời gian, của con người và của đất trời. Mỗi tảng đá, mỗi hàng cây nơi ấy đều như chứa đựng những ký ức sâu thẳm của Tây Ninh thân thương.
Buổi sáng hôm ấy, em cùng cha mẹ đến thăm núi. Khi xe đi qua những cánh đồng mía bát ngát, đỉnh núi dần hiện ra rõ hơn. Núi đứng đó, sừng sững giữa trời, thân mình phủ màu xanh thẫm của rừng cây, đỉnh núi mờ ảo trong mây. Mẹ kể rằng, người dân tin núi là nơi Linh Sơn Thánh Mẫu ngự trị – người đã hi sinh vì lòng trung trinh, nay hóa thân thành vị thần che chở cho dân lành.
Đặt chân đến chân núi, em ngửi thấy hương trầm thoang thoảng, nghe tiếng chuông chùa ngân nga. Dưới những tán cây to, người bán hàng rộn ràng mời khách. Không khí đông vui nhưng vẫn giữ được nét trang nghiêm.
Chúng em đi bộ lên núi. Đường lên quanh co, có khi dốc, có khi bằng phẳng. Hai bên là rừng cây xanh rì, gió thổi mang theo hơi ẩm mát lạnh. Nhiều phiến đá lớn nằm rải rác, có phiến được khắc chữ Hán cổ, có phiến rêu phủ dày như chiếc thảm xanh. Tiếng suối róc rách xen tiếng chim gọi bầy tạo nên âm thanh hòa quyện như bản nhạc núi rừng.
Khi đến gần đỉnh, em nghe tiếng chuông vang vọng. Gió mạnh hơn, mây bay thấp hơn. Trước mặt, chùa Linh Sơn Tiên Thạch Tự hiện ra uy nghi, khói hương lan nhẹ. Tượng Bà Đen đứng sừng sững, gương mặt hiền từ như mỉm cười.
Đứng đó, em tưởng như núi đang kể chuyện. Tiếng gió là giọng nói, tiếng chim là nụ cười, còn những vệt nắng vàng trên đá chính là ký ức. Núi kể về bao mùa lễ hội, về bao người đã đến rồi đi, về lòng thành kính của muôn dân.
Em lặng nghe câu chuyện ấy bằng cả trái tim. Để rồi khi rời đi, trong lòng em vẫn vang vọng tiếng thì thầm của núi – ấm áp, hiền hòa và đầy tự hào.
Nếu phải chọn một màu để nói về núi Bà Đen, em sẽ chọn màu xanh – màu của rừng, của mây, của bình yên. Màu xanh ấy không chỉ là sắc màu, mà là cảm giác bao la, dịu mát mà núi mang đến cho người đến thăm.
Em đến núi vào một ngày nắng đẹp. Ngay từ xa, ngọn núi xanh thẫm nổi bật giữa bầu trời trong vắt. Trên đỉnh, những cụm mây trắng vờn quanh như dải lụa mềm. Xe càng đến gần, em càng cảm thấy núi cao lớn, vững chãi và đầy sức sống.
Ở chân núi, cây cối mọc dày đặc. Những hàng cau, hàng bàng, cây sao, cây dầu… đan cành che bóng. Chim chóc bay ríu rít, bướm dập dìu quanh khóm hoa. Mọi thứ đều nhuộm trong sắc xanh tươi mới.
Khi đi cáp treo, em thấy màu xanh ấy càng mênh mông. Nhìn xuống, cánh đồng lúa trải dài, sông suối uốn lượn, những vườn cây chen giữa nhà dân. Xa xa, hồ Dầu Tiếng lấp lánh phản chiếu ánh nắng. Tất cả đều hòa trong một gam xanh bất tận.
Trên đỉnh, gió thổi mạnh, mây lượn quanh. Ngôi chùa cổ kính nằm giữa rừng cây, mái ngói phủ rêu phong, khói hương tỏa nhẹ. Em đứng nhìn tượng Bà Đen, lòng thấy dâng tràn cảm xúc. Dường như màu xanh ấy không chỉ đến từ cây lá, mà còn đến từ tâm hồn con người – hiền hòa, bền bỉ, tràn đầy niềm tin.
Rời núi, em mang theo trong lòng màu xanh ấy. Mỗi khi mệt mỏi, em chỉ cần nhắm mắt lại là lại thấy núi hiện ra – yên bình, rộng lớn và mãi xanh như lòng quê hương.
Trong đời, có những chuyến đi không chỉ là để ngắm cảnh, mà còn để ghi dấu tình cảm giữa cha và con. Với em, đó là chuyến leo núi Bà Đen cùng ba vào mùa hè năm ngoái.
Ba quyết định không đi cáp treo mà leo bộ. Lúc đầu, em ngần ngại vì sợ mệt, nhưng ba chỉ cười: “Muốn hiểu núi, con phải đi cùng nó.” Thế là hai cha con bắt đầu hành trình.
Đường dốc, gập ghềnh, nhưng rất đẹp. Cây rừng rợp bóng, gió mát lộng, tiếng chim kêu hòa với tiếng suối róc rách. Ba đi trước, thỉnh thoảng quay lại đỡ em khi qua đoạn trơn. Mồ hôi nhễ nhại, nhưng mỗi khi ngẩng đầu, thấy đỉnh núi gần hơn, em lại thấy vui.
Trên đường, em gặp những tảng đá to phủ rêu, những cây cổ thụ rễ ngoằn ngoèo như tay người khổng lồ. Đôi lúc, có vài ngôi miếu nhỏ nằm khuất sau tán lá, khói hương nghi ngút.
Khi đến đỉnh, gió thổi mạnh, làm tà áo bay phần phật. Em nhìn thấy tượng Bà Đen uy nghi giữa trời, ánh nắng chiếu lên khiến tượng sáng rực. Ba đặt tay lên vai em, khẽ nói: “Đây là đỉnh của Tây Ninh đấy, con trai.”
Từ trên cao nhìn xuống, đồng bằng bao la, hồ Dầu Tiếng lấp lánh ánh bạc. Em thấy mình nhỏ bé, nhưng hạnh phúc. Hành trình ấy giúp em hiểu rằng: không có con đường nào khó nếu ta đi cùng người mình thương. Núi Bà Đen – nơi gắn kết hai cha con bằng những bước chân, những nụ cười và cả niềm tự hào về quê hương.
Chiều muộn, em đứng trên đỉnh núi Bà Đen, ngắm mặt trời dần lặn xuống phía chân trời. Ánh hoàng hôn trải dài như tấm lụa đỏ, phủ lên đỉnh núi màu vàng cam rực rỡ.
Mây trắng từ từ chuyển sang tím, rồi hồng phấn, rồi tan dần trong ánh chiều. Những tảng đá ánh lên sắc đồng, những hàng cây in bóng dài trên mặt đất. Tượng Bà Đen trong nắng chiều hiện lên hiền từ mà trầm mặc, như người mẹ đang nhìn con trở về sau một ngày dài.
Tiếng chuông chùa ngân vang, hòa cùng tiếng gió rì rào. Du khách dừng lại, ai cũng nín lặng chiêm ngưỡng vẻ đẹp huy hoàng ấy. Xa xa, đồng bằng Tây Ninh lấp lánh ánh đèn, hồ Dầu Tiếng phản chiếu ánh hoàng hôn lung linh.
Em đứng lặng, hít thật sâu hương núi, hương trầm, hương cỏ cây. Cảnh vật bỗng trở nên mờ dần khi mặt trời biến mất sau dãy núi. Nhưng dù bóng tối phủ xuống, lòng em vẫn sáng bởi vẻ đẹp vừa chứng kiến.
Hoàng hôn trên đỉnh Bà Đen không chỉ là bức tranh của thiên nhiên, mà còn là phút lặng để con người soi mình trong ánh sáng cuối ngày. Em biết, dù đi đâu, khoảnh khắc ấy sẽ mãi theo em – rực rỡ, ấm áp và đầy tự hào về quê hương Tây Ninh thân yêu.
Hy vọng qua những gợi ý và bài văn mẫu từ AVAKids phía trên, em có thể tự tin hoàn thành bài tả cảnh núi Bà Đen của riêng mình thật hay và giàu cảm xúc. Đừng quên luyện viết thường xuyên để nâng cao kỹ năng miêu tả và khả năng quan sát thiên nhiên.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!