I. MỞ BÀI (Giới thiệu câu chuyện và nhân vật)
Giới thiệu chung về lòng dũng cảm: Lòng dũng cảm là gì? (Là không sợ khó khăn, nguy hiểm, dám làm việc đúng...).
Giới thiệu câu chuyện: Em sẽ kể câu chuyện về ai? Câu chuyện đó diễn ra khi nào, ở đâu?
Tình huống mở đầu: Gợi mở về tình huống cần đến lòng dũng cảm.
Ví dụ:
"Trong cuộc sống, em đã chứng kiến nhiều hành động dũng cảm, nhưng câu chuyện về bạn Nam cứu em bé suýt đuối nước ở bờ sông quê em đã khiến em nhớ mãi."
"Tuổi thơ của em gắn liền với câu chuyện về anh bộ đội cụ Hồ đã xả thân cứu dân trong trận lũ quét năm ấy."
"Có một lần, em và các bạn đang chơi đùa trong công viên thì bỗng chứng kiến một sự việc cần đến lòng dũng cảm..."
II. THÂN BÀI (Kể chi tiết câu chuyện)
Kể lại các sự việc theo trình tự thời gian, tập trung vào hành động dũng cảm.
1. Hoàn cảnh dẫn đến hành động dũng cảm
Thời gian, địa điểm: Kể rõ hơn về thời điểm và nơi xảy ra sự việc.
Giới thiệu nhân vật chính (người thể hiện lòng dũng cảm): Người đó là ai? (Tên, tuổi, mối quan hệ với em - nếu có).
Tình huống nguy hiểm/khó khăn: Kể rõ sự việc đột ngột xảy ra.
Điều gì bất ngờ xảy ra? (Ví dụ: Một em bé bị ngã xuống sông, một đám cháy, một người bị tai nạn, một đồ vật quan trọng bị rơi vào nơi nguy hiểm...).
Sự việc đó nghiêm trọng/nguy hiểm đến mức nào?
Ví dụ: "Chiều hôm đó, em đang cùng bà ngoại ngồi hóng mát ở bờ sông thì bỗng nghe tiếng kêu thất thanh. Một em bé chừng 3 tuổi, mải đuổi theo quả bóng, đã trượt chân ngã xuống dòng nước xiết. Mọi người ai cũng hoảng hốt, kêu la nhưng không dám nhảy xuống vì sợ nước sâu."
2. Hành động dũng cảm
Phản ứng của nhân vật dũng cảm:
Người đó có sợ hãi không? (Ví dụ: "Mặt bạn Nam tái đi, nhưng đôi mắt bạn ấy lại ánh lên sự quyết tâm.")
Họ đã làm gì ngay lập tức? (Ví dụ: "Không chần chừ một giây nào, bạn Nam nhanh chóng cởi áo, lao xuống dòng nước lạnh.")
Miêu tả chi tiết hành động:
Họ đã làm gì để vượt qua nguy hiểm/giúp đỡ? (Ví dụ: bơi thật nhanh, tìm cách cứu người, dập lửa, nhặt đồ...).
Hành động đó diễn ra như thế nào? (Vất vả, nhanh nhẹn, khéo léo...).
Ví dụ: "Dòng nước chảy xiết, bạn Nam phải cố gắng hết sức để bơi đến chỗ em bé. Bạn ấy vừa bơi vừa kêu 'Cố lên con!', rồi nhanh chóng ôm chặt em bé vào lòng, dùng hết sức bình sinh để đưa em bé vào bờ. Trông bạn lúc ấy thật vất vả, nhưng ánh mắt kiên cường không hề nao núng."
3. Kết quả của hành động dũng cảm
Kết quả: Sự việc kết thúc như thế nào? (Ví dụ: Em bé được cứu an toàn, đám cháy được dập tắt, người bị nạn được giúp đỡ...).
Phản ứng của mọi người xung quanh: Mọi người có vui mừng không? Khen ngợi người dũng cảm như thế nào?
Cảm xúc của nhân vật dũng cảm: Người đó có tự hào không? Hay khiêm tốn?
Ví dụ: "Cuối cùng, Nam đã đưa được em bé vào bờ an toàn. Em bé ho sặc sụa rồi bật khóc nức nở. Mọi người vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy Nam và em bé, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng khen Nam dũng cảm, nhanh trí. Nam chỉ cười hiền, nói rằng 'Cháu chỉ làm điều nên làm thôi ạ!'"
III. KẾT BÀI (Cảm nghĩ và bài học)
Nêu cảm nghĩ của em: Em cảm thấy thế nào về hành động dũng cảm đó? (Khâm phục, ngưỡng mộ, xúc động...).
Bài học rút ra:
Câu chuyện đó đã dạy cho em điều gì? (Lòng dũng cảm giúp ích cho mọi người, cần biết giúp đỡ khi người khác gặp nạn...).
Em học được gì từ người dũng cảm đó? (Em sẽ cố gắng học tập theo...).
Ví dụ: "Câu chuyện về lòng dũng cảm của bạn Nam đã in sâu vào tâm trí em. Em thật sự khâm phục sự gan dạ và lòng tốt của bạn. Hành động của Nam đã dạy cho em bài học quý giá về việc không được thờ ơ trước những khó khăn, nguy hiểm của người khác. Em tự hứa sẽ cố gắng rèn luyện để mình cũng trở thành một người dũng cảm, biết giúp đỡ mọi người khi cần."
Lưu ý nhỏ cho các con:
Khi kể, hãy dùng những từ ngữ miêu tả thật sinh động về cảm xúc, hành động của nhân vật nhé!
Con có thể tự thêm những chi tiết nhỏ để câu chuyện của mình thêm hấp dẫn.
Kể bằng giọng văn tự nhiên, chân thật nhất nhé!
Trong cuộc sống hàng ngày, lòng dũng cảm là phẩm chất vô cùng đáng quý. Đó là khi chúng ta không ngại khó khăn, nguy hiểm và dám làm điều đúng, giúp đỡ người khác mà không màng đến bản thân. Hôm nay, tôi muốn kể một câu chuyện về lòng dũng cảm khiến tôi nhớ mãi – đó là câu chuyện của bạn Nam ở làng tôi đã cứu sống em bé suýt đuối nước vào một chiều hè.
Hôm đó, trời nắng dịu nhẹ, tôi và bà ngoại ngồi bên bờ sông hóng mát. Dòng sông chảy êm đềm, nước trong xanh phản chiếu ánh nắng vàng trên mặt nước. Bất ngờ, tiếng kêu thất thanh vang lên phá vỡ không khí yên bình. Một em bé chừng ba tuổi, mải đuổi theo quả bóng, đã không may trượt chân ngã xuống làn nước sâu và xiết. Mọi người ở gần đó đều hoảng hốt, lo lắng, kêu la nhưng nỗi sợ hãi khiến họ không ai dám nhảy xuống cứu em nhỏ.
Giữa khoảnh khắc đầy nguy hiểm ấy, Nam – một bạn cùng xóm, học lớp 6, xuất hiện. Mặt Nam thoáng tái đi vì lo lắng, nhưng đôi mắt bạn lại ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt. Không do dự một giây nào, Nam nhanh chóng cởi áo, lao mình xuống dòng nước lạnh ngắt. Từng nhịp bơi mạnh mẽ, Nam vượt qua làn nước cuồn cuộn, hướng về phía em bé đang chới với giữa dòng.
Dòng nước mạnh khiến việc tiếp cận em bé không hề dễ dàng. Nam vừa bơi vừa động viên em bé: “Cố lên em, anh tới đây rồi!” Cuối cùng, bạn ôm chặt lấy em, dùng hết sức bình sinh kéo em nhỏ vào bờ. Đó là hình ảnh thể hiện sự vất vả nhưng đầy khéo léo và nhanh trí của Nam. Khi hai anh em lên được tới bờ, em bé ho sặc sụa rồi òa khóc lớn trong vòng tay mẹ.
Tất cả mọi người vội vàng chạy tới, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy Nam mà khen ngợi bạn là người dũng cảm, thông minh. Nam chỉ cười hiền hậu, khẽ nói: “Cháu chỉ làm điều nên làm thôi ạ!” Câu trả lời đơn giản nhưng rất cảm động. Không ai quên được hình ảnh bạn Nam quả cảm, dám đối mặt với hiểm nguy để bảo vệ người khác.
Câu chuyện về bạn Nam để lại trong tôi niềm xúc động sâu sắc và khâm phục vô cùng. Tôi nhận ra rằng, đôi khi lòng dũng cảm không phải là những điều lớn lao, mà bắt đầu bằng sự quan tâm, lòng tốt và sẵn sàng giúp đỡ người gặp nạn.
Lòng dũng cảm là một hạt giống tốt đẹp trong tâm hồn con người, thôi thúc ta dám đương đầu với gian nguy, xả thân vì người khác. Tôi vẫn nhớ mãi câu chuyện về anh bộ đội cụ Hồ đã cứu giúp dân làng tôi trong trận lũ quét kinh hoàng năm trước.
Câu chuyện xảy ra vào mùa mưa, khi những cơn mưa lớn kéo dài nhiều ngày liền. Đêm hôm ấy, cả làng tôi chìm trong tiếng mưa xối xả, nước suối dâng cao, cuồn cuộn tràn qua ruộng đồng. Đúng lúc ấy, tiếng kêu thất thanh vang lên từ nhà bác Trường ở cuối làng. Nước lũ đã bất ngờ tràn vào, cuốn trôi một phần nhà và kẹt lại hai mẹ con bác trong căn phòng nhỏ.
Giữa lúc mọi người còn bối rối, hoảng loạn chưa biết làm gì, anh Quân – một người lính trẻ vừa hoàn thành nghĩa vụ trở về quê – nhanh như chớp chạy tới. Anh lấy dây thừng, cột chắc vào một thân cây lớn, rồi men theo dòng nước xiết, bơi đến gần cửa sổ ngôi nhà bị cô lập. Mặc cho nước chảy xiết, gió lạnh cắt da, anh vẫn tìm mọi cách để phá cửa sổ, đưa hai mẹ con bác Trường gom vào một tấm áo mưa, rồi lần lượt kéo từng người ra ngoài qua sợi dây thừng an toàn.
Những giây phút ấy, ai cũng thót tim theo dõi từng động tác của anh Quân. Gió quất mạnh, nước dâng cao nhưng anh vẫn không hề nao núng. Khi hai mẹ con bác vừa lên tới bờ, mọi người reo hò trong nước mắt hạnh phúc. Anh Quân được mọi người ôm chầm lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng anh chỉ cười, động viên mọi người bình tĩnh. Dù thân hình ướt lạnh run rẩy, anh vẫn tìm đến nhà khác hỏi xem còn ai gặp nạn không, tiếp tục giúp đỡ mọi người.
Hình ảnh người lính trẻ dũng cảm ấy đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Sau đêm hôm đó, cả làng thêm phần kính phục, yêu mến anh. Tôi học được ở anh Quân không chỉ lòng dũng cảm mà còn là trách nhiệm, sự kiên cường và tinh thần đoàn kết.
Lòng dũng cảm không chỉ hiện lên trong những chiến công lớn lao mà còn ở những việc làm đơn giản, gần gũi quanh ta. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về chú Hùng – một người hàng xóm mà tôi rất kính trọng, vì một lần đã liều mình dập lửa cứu gia đình bên cạnh.
Đó là một buổi trưa hè oi bức. Gia đình tôi vừa ăn cơm xong thì bất chợt nghe tiếng kêu thất thanh từ nhà bác Tâm ở đầu ngõ. Một cột khói đen bốc lên nghi ngút từ tầng hai. Mọi người hốt hoảng chạy đến, ai nấy đều lo sợ vì trong nhà lúc ấy chỉ còn em bé ba tuổi đang ngủ.
Chẳng chút do dự, chú Hùng – người vốn làm kỹ thuật điện nước trong vùng, nhanh nhẹn xách bình chữa cháy và một chiếc khăn ướt, lao vội vào bên trong. Lửa đã lan rộng, khói đen dày đặc khiến ai cũng nín thở lo sợ cho an nguy của chú. Thế nhưng, chú vẫn kiên trì, vừa la lớn vừa lần mò theo tiếng khóc của em nhỏ.
Một lúc sau, chú Hùng xuất hiện, trên tay bế chặt em bé. Khói đen phủ mặt mày, áo quần cháy xém nhưng chú vẫn giữ vững nét kiên nghị. Khi đưa em về tới nơi an toàn, chú quay lại tiếp tục phối hợp cùng mọi người dập tắt đám lửa, hướng dẫn dùng bình chữa cháy đúng cách. Đám cháy nhanh chóng được khống chế, không lan sang các nhà bên cạnh.
Cả xóm trầm trồ cảm phục và biết ơn chú Hùng vô cùng. Nhờ hành động dũng cảm của chú mà em nhỏ được an toàn, thiệt hại giảm bớt rất nhiều. Chú chỉ mỉm cười hiền hậu, bảo đó là trách nhiệm của mình.
Từ câu chuyện ấy, tôi hiểu rằng lòng dũng cảm đôi khi bắt nguồn từ tình làng nghĩa xóm và sự tận tâm. Giống như việc các mẹ luôn tìm chọn loại sữa hạt bổ dưỡng hay tã dán thấm hút tốt để bảo vệ con, thì với người lớn, bảo vệ cộng đồng cũng chính là một biểu hiện của sự dũng cảm và trách nhiệm.
Lòng dũng cảm không chỉ là việc cứu người lúc nguy cấp, mà còn là biết lên tiếng, bảo vệ bạn bè khi gặp nguy hiểm. Tôi muốn kể về bạn Hoa – một bạn gái nhỏ nhắn trong lớp tôi, nhưng lại có hành động khiến cả lớp nể phục.
Một buổi chiều tan học, cả lớp tôi túm tụm lại chuẩn bị về. Đột nhiên, một người đàn ông lạ mặt tiến tới, nói sẽ cho kẹo và rủ một bạn nhỏ ra chỗ vắng vẻ. Em Lan, nhỏ tuổi nhất lớp và rất ngây thơ, định bước theo thì bất ngờ bị bạn Hoa kéo lại. Không chỉ ngăn cản, Hoa còn gọi to nhờ mọi người giúp đỡ, khiến kẻ xấu sợ hãi bỏ đi.
Dù đã qua tình huống nguy hiểm, Hoa vẫn bình tĩnh đưa Lan lên phòng bảo vệ trường, kể lại toàn bộ sự việc cho thầy cô. Nhờ đó, mọi người kịp thời ngăn chặn, bảo vệ các bạn nhỏ và phối hợp với công an xử lý kẻ xấu kia.
Khi được hỏi có sợ hãi không, Hoa chỉ cười, bảo mình “làm đúng thôi, vì nếu không lên tiếng thì bạn sẽ gặp nguy hiểm”. Cả lớp đều cảm phục Hoa vì sự nhanh trí và lòng can đảm hiếm có.
Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng đôi khi dũng cảm là biết nói “không” và lên tiếng bảo vệ bạn bè.
Dũng cảm không chỉ thể hiện khi đối mặt với nguy hiểm mà còn là dám làm điều đúng, dù phải vượt qua nhiều áp lực. Tôi sẽ kể bạn nghe về lớp trưởng Mai, người đã dũng cảm bảo vệ lẽ phải cho cả lớp.
Vào một giờ học cuối tuần, trong khi cô giáo vắng mặt ra ngoài, một nhóm bạn đã lén lấy đồ ăn vặt lên lớp ăn, để vỏ bánh kẹo rơi vãi khắp nơi. Khi cô giáo trở lại, cô hỏi ai đã làm bẩn lớp học. Cả lớp im phăng phắc, không ai dám nhận vì sợ bị phạt. Lúc này, Mai đã mạnh dạn đứng lên, dũng cảm thừa nhận rằng mình có trách nhiệm vì là lớp trưởng, chưa nhắc nhở các bạn kỹ càng. Mai cũng đề nghị sẽ cùng các bạn dọn dẹp sạch sẽ và cam kết nhắc nhở để lần sau không tái phạm.
Hành động của Mai đã khiến cô giáo và cả lớp vô cùng ấn tượng. Thay vì nổi giận, cô nhẹ nhàng động viên Mai và khen bạn rất dũng cảm, thành thật. Mai không những không bị trách phạt mà còn nhận được sự tin yêu hơn từ bạn bè, mọi người cũng học được tính trung thực và biết nhận lỗi khi sai.
Từ câu chuyện trên, tôi hiểu rằng dũng cảm còn là dám thừa nhận sai lầm, bảo vệ lẽ phải.
Có những tấm gương dũng cảm khiến ai nghe kể cũng xúc động và ngưỡng mộ. Đó là câu chuyện của bác Lan – một người mẹ trong khu phố tôi, đã liều mình cứu con khỏi chó dữ.
Vào một buổi chiều, khi các bạn nhỏ đang chơi đùa trước sân nhà, bất ngờ một con chó lớn bị đứt xích lao đến, hướng về phía bé Bình – con trai bác Lan. Nghe tiếng kêu cứu của con, bác không ngần ngại chạy thật nhanh đến, lấy thân mình che chắn cho Bình rồi cố gắng dọa và xua con chó ra xa.
Dù bị chó cào xước tay, bác Lan vẫn chăm sóc và trấn an con trai, rồi mới nhờ sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Sau đó, bác được sơ cứu vết thương và đưa con trở về nhà an toàn.
Ai trong khu phố cũng cảm phục trước tấm lòng người mẹ. Qua sự việc này, mọi người càng ý thức hơn về việc bảo vệ trẻ nhỏ, dạy các em biết tránh xa vật nuôi lạ và luôn chú ý khi vui chơi bên ngoài.
Hình ảnh người mẹ dũng cảm ấy như một tấm gương sáng. Tôi nhận thấy, dũng cảm không chỉ cần đến trong những việc lớn lao mà còn thể hiện trong cuộc sống thường ngày, nhất là khi bảo vệ người thân yêu.
Lòng dũng cảm là một đức tính quý giá, khiến con người và cả những loài vật biết hành động vì điều đúng đắn, không sợ hiểm nguy hay khó khăn. Có lần, em chứng kiến một sự việc xảy ra ngay chính tại khu xóm nhỏ của mình, khi chú chó Đốm đã dũng cảm cứu bạn nhỏ gặp nạn. Câu chuyện ấy đã để lại trong em nhiều suy ngẫm về lòng dũng cảm.
Vào một buổi chiều mùa hè, khi mặt trời vừa lặn sau rặng tre, em cùng các bạn trong xóm tụ tập trước sân chơi của khu tập thể để nô đùa. Hôm ấy, có một bạn nhỏ tên Linh mới chuyển đến khu em chơi cùng. Chúng em cùng nhau chạy nhảy, chơi bắn bi, đá cầu rất vui vẻ. Bên cạnh đó là chú chó Đốm – người bạn thân thiết của cả xóm, lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo bọn em.
Khu sân chơi nằm sát con mương nước dùng tưới ruộng. Mương tuy không lớn nhưng vào mùa nước lên, dòng chảy khá mạnh. Trong lúc mọi người đang vui đùa, bỗng Linh, vì mải đuổi theo quả bóng cao su, đã trượt chân ngã xuống mương. Sự việc xảy ra đột ngột khiến ai nấy đều hoảng loạn. Dòng nước mùa này chảy xiết, em Linh lại không biết bơi, chỉ biết vùng vẫy kêu cứu giữa làn nước đang cuốn trôi ra xa.
Mọi người lúc ấy còn quá nhỏ, không ai biết phải làm gì ngoài việc kêu lớn: “Cứu với, cứu với!”. Các bác lớn cũng chưa kịp chạy tới. Trong khoảnh khắc lúng túng ấy, chú chó Đốm lập tức lao mình xuống mương mà không hề do dự. Em vẫn nhớ rõ ánh mắt chú lúc ấy sáng rực lên quyết tâm, đôi tai vểnh cao, toàn thân ướt sũng nhưng không hề lùi bước.
Đốm bơi rất nhanh về phía Linh. Mặc dù con nước xiết trôi, chú chó nhỏ phải vất vả chống lại dòng chảy, vừa bơi vừa dùng mõm táp nhẹ vào chiếc áo của Linh, kéo bạn ấy về phía bờ. Nước bắn lên tung tóe, có lúc Đốm gần như bị cuốn đi, nhưng chú vẫn kiên trì không buông. Mọi người trên bờ ai cũng hồi hộp, tim đập thình thịch, miệng thì kêu cổ vũ: “Đốm ơi, cố lên!”. Gương mặt Đốm toát lên vẻ quyết đoán, dù nước mương lạnh giá, chú vẫn không hề nao núng hay sợ hãi, chỉ chuyên chú đưa Linh vào bờ.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực, chú chó nhỏ đã kéo được Linh sát vào bờ. Một bác hàng xóm lúc ấy mới kịp chạy đến, cúi người xuống đỡ Linh lên khỏi mặt nước, còn Đốm thì bơi chậm lại, thở phì phò vì mệt. Linh được an toàn, chỉ bị sặc nước và ho khan một chút, nhưng không sao cả. Mọi người vây quanh vỗ về Linh, ai cũng xúc động và biết ơn chú chó nhỏ. Mấy bạn nhỏ xoa đầu Đốm, còn Linh thì ôm choàng lấy chú, miệng không ngớt lời cảm ơn quý báu ấy.
Sau khi cứu được Linh, Đốm nhìn mọi người bằng ánh mắt thân thiện, chiếc đuôi vẫy tít như chào hỏi. Dù chú thở hổn hển vì mệt, nhưng gương mặt lại sáng lên nét hài lòng và hạnh phúc. Ai cũng khen Đốm thông minh, dũng cảm, xứng đáng là bạn thân của khu xóm. Đáp lại, Đốm chỉ nhìn mọi người trìu mến, nằm lặng lẽ liếm bộ lông ướt của mình mà không tỏ vẻ kiêu căng.
Chứng kiến hành động can đảm của chú Đốm, trong lòng em vô cùng khâm phục. Không chỉ con người mới biết dũng cảm, mà cả loài vật cũng có thể hành động quên mình để cứu người khác lúc nguy nan. Em học được rằng lòng dũng cảm là khi ta dám làm việc đúng, dù có khó khăn, nguy hiểm. Đó là khi nhìn thấy người gặp nạn, ta không chần chừ hay sợ hãi, mà dám hành động để giúp đỡ.
Qua câu chuyện này, em nhận ra mình cần phải trân trọng những tấm gương dũng cảm xung quanh, dù đó là ai. Em tự nhủ, nếu sau này gặp hoàn cảnh tương tự, em cũng sẽ cố gắng học theo Đốm – sẵn sàng giúp đỡ mọi người bằng tất cả tình yêu thương và lòng dũng cảm. Hành động đẹp ấy sẽ mãi là bài học sâu sắc, nhắc nhở em biết sống tốt và biết quan tâm đến người khác mỗi ngày.
Lòng dũng cảm là sức mạnh tinh thần khiến con người dám làm điều đúng, vượt qua sợ hãi dù đối mặt hiểm nguy. Có lần, em đã được nghe kể về một sự việc diễn ra ngay tại khu chung cư nơi em sống, khi chú bảo vệ dũng cảm cứu một gia đình khỏi vụ trộm giữa đêm khuya. Câu chuyện ấy làm em vô cùng cảm phục.
Chuyện xảy ra vào một buổi tối trời mưa giông, khi cả khu nhà đang chìm trong giấc ngủ say. Em đang nằm trên giường thì bỗng nghe dưới sân vang lên tiếng động lạ, rồi tiếng hô vang thất thanh: “Có trộm! Có trộm!”. Bố mẹ em lập tức bật dậy, mọi người trong nhà đều thấy lo sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Ở tầng một, gia đình chú Tuấn – một người thân quen với mọi người trong chung cư – bất ngờ bị một thanh niên lạ mặt đột nhập vào phòng khách, định lục lọi đồ đạc.
Khi nghe thấy tiếng động, chú bảo vệ tên Hùng đang trực đêm dưới chân toà nhà phát hiện ra kẻ khả nghi. Dù đêm tối và ngoài trời mưa lớn, chú Hùng nhanh chóng lấy chiếc dùi cui nhỏ, rồi chạy thẳng về phía căn hộ tầng một. Trong tình huống ấy, bất cứ ai cũng có thể lo lắng cho sự an toàn của mình mà bỏ chạy hoặc gọi thêm người giúp đỡ, nhưng chú Hùng lại chọn cách đối mặt trực tiếp với nguy hiểm.
Chú Hùng tiến vào cùng lúc tên trộm đang chuẩn bị tẩu thoát qua cửa sổ, mang theo chiếc túi đựng một số đồ quý. Không một chút sợ hãi, chú bình tĩnh hô lớn “Dừng lại!” rồi nhanh chóng lao đến giữ chặt đối tượng. Tên trộm vùng vẫy rất mạnh, cố gắng đẩy chú ra để chạy trốn. Nhưng nhờ sức khoẻ và sự quyết đoán, chú Hùng ghì chặt lấy hắn, không cho thoát.
Trong lúc giằng co, tên trộm bất ngờ rút một con dao nhỏ. Ai cũng lo lắng sợ chú Hùng gặp nguy hiểm, nhưng chú vẫn không lùi bước. Chú vừa tránh né vừa kêu cứu thật to để mọi người nghe thấy. Sau một hồi vật lộn, nhờ sự trợ giúp của hàng xóm và đồng nghiệp chạy đến, cuối cùng chú cũng khống chế được tên trộm và chờ cơ quan công an đến giải quyết.
Khi mọi chuyện kết thúc, cả khu chung cư ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Gia đình chú Tuấn vô cùng biết ơn chú Hùng, mọi người vây quanh chúc mừng và khen ngợi. Chú chỉ khiêm tốn nói rằng “Đó là trách nhiệm của mình thôi”. Dù tay bị trầy xước nhẹ, chú vẫn cười hiền, không tỏ ra sợ hãi hay hối tiếc. Đêm hôm đó, nhờ lòng dũng cảm của chú bảo vệ, biết bao người dân trong toà nhà được an toàn, nhất là các em nhỏ.
Sau câu chuyện đó, em cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ chú Hùng. Dù đối diện với hiểm nguy, chú đã không lùi bước, dám đối đầu vì sự an toàn của người khác. Lòng dũng cảm của chú không chỉ giúp cứu một gia đình, mà còn là tấm gương sáng cho cả khu chung cư học tập và noi theo.
Em nhận ra, lòng dũng cảm có thể khiến ta trở thành người hùng thầm lặng trong cuộc sống thường ngày. Đó không phải là sự liều lĩnh, mà là dám hành động khi cần, biết nghĩ đến lợi ích và sự an toàn của cộng đồng trước nguy hiểm. Chính những tấm gương như chú Hùng đã giúp em hiểu rằng, khi đối mặt với khó khăn thử thách, em cũng phải vững tin, kiên định làm điều đúng, góp sức mình bảo vệ mọi người xung quanh.
Lòng dũng cảm không chỉ hiện hữu nơi những người lính trận hay các anh hùng, mà còn có thể xuất hiện ở những người thầy, người cô hàng ngày dạy dỗ chúng ta. Em từng được chứng kiến chính cô giáo chủ nhiệm của lớp mình thể hiện lòng dũng cảm trong một tình huống bất ngờ.
Hôm ấy là một buổi sáng đầu tuần, cả lớp đang chuẩn bị làm lễ chào cờ giữa sân trường. Gió se lạnh, nhưng ai cũng rạng rỡ nét mặt, háo hức lắng nghe cô hiệu trưởng phát biểu. Đột nhiên, một bạn nữ học lớp dưới, do đứng ở cuối hàng nên không may bị ngất xỉu giữa sân trường đông người. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến học sinh xung quanh được phen hốt hoảng, loay hoay không biết làm sao cho đúng.
Ngay lúc ấy, cô giáo chủ nhiệm lớp em tên là cô Lan – một người phụ nữ hiền hậu, dịu dàng, liền lao đến chỗ bạn nhỏ. Cô không hề do dự giữa đám đông đông đúc, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm và lo lắng cho học trò. Nhiều người lớn đứng gần đó đều có vẻ bối rối, lo ngại sợ làm bạn đau hoặc làm sai. Nhưng cô Lan rất bình tĩnh, ngay lập tức kiểm tra nhịp thở, vỗ nhẹ vào má để đánh thức bạn nhỏ, rồi bế bạn vào phòng y tế.
Cô vừa chạy vừa nhắc các bạn khác giữ trật tự, nhường đường, không chen lấn xô đẩy. Nhờ sự nhanh trí và dũng cảm của cô, bạn nhỏ được đưa lên phòng y tế kịp thời, không bị nguy hiểm gì cả. Sau này, em được biết bạn ấy chỉ bị tuột huyết áp nhẹ, nhờ sơ cứu kịp thời nên không sao.
Sau hành động ấy, cô Lan nhận được vô số lời khen ngợi từ thầy cô và phụ huynh. Nhưng cô chỉ khiêm tốn cười: “Đó là trách nhiệm của người làm thầy, làm cô thôi các em ạ!”. Nhìn cô dịu dàng chăm sóc học sinh, ai cũng cảm thấy ấm áp và yên tâm mỗi ngày đến trường.
Qua câu chuyện này, em càng thêm yêu quý và kính trọng cô giáo chủ nhiệm của mình. Em học được rằng, lòng dũng cảm không chỉ là chiến đấu với hiểm nguy, mà còn thể hiện ở việc sẵn sàng giúp đỡ, bảo vệ những người xung quanh trong tình huống khẩn cấp. Cô Lan chính là tấm gương sáng, dạy em bài học về lòng tận tụy và sự can đảm thầm lặng, rất đáng trân trọng trong cuộc sống hàng ngày.
Lòng dũng cảm là sức mạnh giúp con người vượt qua nỗi sợ hãi bản thân để cứu giúp người khác. Đó là những hành động cao thượng, không câu nệ thiệt hơn. Ở làng em, từng xảy ra một vụ cháy lớn và người anh trai trong làng đã có hành động dũng cảm khiến cả xóm cảm động mãi.
Mọi chuyện xảy ra vào giữa trưa hè nóng bức. Nhà bạn Hưng ở gần nhà em, hôm ấy không may bị chập điện, lửa bùng lên dữ dội, khói đen cuồn cuộn bốc ra từ trong bếp. Lúc ấy, chỉ có Hưng và em trai út tên Bi ở nhà trông nhà để bố mẹ đi làm đồng. Khi phát hiện cháy, Hưng mới 12 tuổi, còn Bi mới lên 5. Bạn Hưng vội chạy về phía cửa định thoát ra ngoài, nhưng nghe tiếng Bi khóc thét trong phòng ngủ vì sợ quá không dám chạy.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, dù khói lửa bủa vây ngột ngạt, Hưng vẫn không hề do dự. Bạn ấy phủ khăn ướt lên mặt, rồi lao vào phòng ngủ, tìm em trai. Hưng vừa gọi “Bi ơi, anh đây!”, vừa tìm cách lách qua lửa. Gương mặt bạn hiện rõ sự quyết tâm, miệng bịt khăn nhưng ánh mắt vẫn sáng, toát lên nghị lực mạnh mẽ.
Hưng nhanh chóng bế Bi lên, che chắn cho em khỏi ngạt khói, rồi tìm đường chạy ra cửa sau. Cửa chính đã khóa lại do lửa cháy lan. Hưng vừa chạy vừa ôm chặt em, chân bị lửa làm bỏng nhẹ nhưng bạn không buông. Cuối cùng, hai anh em đã kịp ra ngoài an toàn nhờ tài ứng biến và lòng dũng cảm của Hưng. Cả xóm chạy đến cứu chữa, dập lửa và chăm sóc hai anh em. Hưng chỉ bị bỏng nhẹ ở chân, còn Bi hoàn toàn bình an.
Sau vụ cháy, ai cũng cảm phục Hưng. Bố mẹ ôm chầm lấy hai con, không cầm được nước mắt vì hạnh phúc. Mọi người khen ngợi Hưng là người anh dũng cảm, biết hy sinh vì em. Hưng chỉ lắc đầu, cười bảo “Lúc đó, em chỉ nghĩ phải cứu em Bi thôi”.
Câu chuyện về tình anh em và lòng dũng cảm ấy khiến em suy ngẫm mãi. Dù còn nhỏ, Hưng đã dám đối mặt với hiểm nguy để cứu em mình. Em học được rằng, dù ở tuổi nào, ai cũng có thể trở thành người dũng cảm nếu biết yêu thương, quan tâm và không sợ gian nguy. Câu chuyện đã dạy em về trách nhiệm và sự bảo vệ lẫn nhau trong gia đình, rằng khi gặp hoạn nạn, phải dũng cảm để bảo vệ những người thân yêu nhất.
Lòng dũng cảm đôi khi thể hiện ở những hành động giản dị hàng ngày. Ở lớp em có bạn Bình – một người luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, và một lần chính em đã chứng kiến bạn ấy dũng cảm cứu một bạn khỏi tai nạn giao thông nhỏ.
Hôm ấy, tan học về, cả nhóm chúng em đạp xe cùng nhau trên con đường làng nhỏ hẹp. Lúc ấy trời vừa mưa xong, đường trơn trượt. Bạn Long trong lớp, bận mải nói chuyện nên không để ý phía trước là một đoạn dốc cao, phía dưới là con mương nước.
Khi xe Long bất ngờ trượt bánh, mất lái, mọi người xung quanh la hét hoảng sợ vì xe sắp lao xuống mương. Trong chớp mắt, Bình – tuy đi phía sau nhưng thấy tình thế nguy cấp liền tăng tốc, không nghĩ ngợi gì, đạp xe sát lại phía Long. Bình vừa vươn tay giữ ghi-đông xe, vừa hét lớn “Long, bám lấy mình!”. Nhờ sự nhanh nhẹn, Bình đã kịp giữ lại chiếc xe của Long trước khi lao xuống mương.
Lúc ấy, gương mặt Bình thoáng chút lo lắng, nhưng ánh mắt lại sáng lên sự quyết tâm. Bạn ấy không hề sợ nguy hiểm mà chỉ nghĩ đến việc cứu bạn. Sau khi giúp xe Long dừng lại, Bình còn dìu bạn ấy sang bên đường an toàn.
Sau sự việc, mọi người quay lại nhìn Bình với ánh mắt khâm phục. Long ôm lấy Bình, cảm ơn rối rít. Bình chỉ cười, nói rằng “Không sao đâu, mình chỉ làm đúng thôi!”. Suốt đoạn đường về, cả nhóm không ngừng bàn tán về sự nhanh trí, dũng cảm của Bình.
Câu chuyện nhỏ này giúp em hiểu rằng, lòng dũng cảm không chỉ ở đâu xa mà ở ngay trong cuộc sống hàng ngày. Đó là khi ta sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, không ngại khó, ngại nguy hiểm để bảo vệ nhau. Em học được từ Bình tinh thần tương trợ, sự bình tĩnh khi xử lý sự cố, và ý nghĩa thực sự của lòng dũng cảm. Em tự nhủ phải luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác như Bình đã làm.
Lòng dũng cảm giúp mỗi người vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân để bảo vệ, giúp đỡ người khác và làm điều đúng. Trong một lần trường em bị mất điện vào buổi tối, bạn Linh – đội trưởng lớp, đã thể hiện sự dũng cảm khiến cả lớp cảm phục và biết ơn.
Buổi tối hôm ấy, trường tổ chức sinh hoạt ngoại khóa ngay tại hội trường lớn. Bỗng nhiên, một cơn mưa giông kéo đến, sấm sét đùng đoàng làm toàn trường mất điện, không gian tối đen như mực. Nhiều bạn nhỏ sợ hãi, có bạn thậm chí òa khóc vì không quen cảnh tối tăm, tiếng sét vang rền càng làm nỗi sợ tăng lên.
Ngay lúc ấy, Linh – đội trưởng lớp em – đã chủ động trấn an mọi người. Bạn đi dọc các bàn, an ủi từng bạn, luôn miệng nói: “Các bạn đừng sợ, có mình ở đây rồi. Chúng mình cùng nhau giữ bình tĩnh nhé!”. Rồi Linh hướng dẫn cả lớp ngồi im trật tự, không chen lấn, tránh dẫm lên nhau trong bóng tối.
Dù gương mặt Linh cũng thoáng chút lo âu, nhưng ánh mắt bạn cương nghị, bình tĩnh. Linh còn nhờ các bạn lớn giúp mình dắt từng nhóm nhỏ di chuyển ra ngoài hội trường đến nơi an toàn để chờ thầy cô xử lý. Sau khoảng mười phút, điện sáng trở lại, mọi người an toàn, không ai bị thương hay la hét hỗn loạn nhờ sự chỉ huy của bạn đội trưởng dũng cảm.
Sau sự việc, thầy cô và các bạn đều cảm ơn, khen ngợi Linh. Bạn chỉ mỉm cười, nói đơn giản: “Mình chỉ muốn các bạn an toàn thôi”. Từ đó, ai cũng tin tưởng, kính trọng Linh hơn.
Câu chuyện ấy giúp em hiểu thêm về ý nghĩa của lòng dũng cảm. Không nhất thiết phải hành động to lớn, dũng cảm đôi khi chính là giữ bình tĩnh, nâng đỡ tinh thần mọi người trong hoàn cảnh nguy nan. Em học được từ Linh tinh thần trách nhiệm, sự can đảm và cả cách giúp đỡ bạn bè khi gặp chuyện bất trắc. Em mong muốn mình sẽ rèn luyện để cũng trở thành người đội trưởng dũng cảm như Linh.
Lòng dũng cảm không chỉ thuộc về những người xa lạ mà chính những người thân bên cạnh ta cũng có thể là tấm gương sáng chói cho lòng dũng cảm. Đối với em, ba chính là người như vậy, bởi ba từng dũng cảm cứu giúp một cụ già bị đột quỵ giữa đường.
Chuyện xảy ra vào một chiều muộn khi cả nhà em cùng đi chợ về. Đến ngã ba, thấy một cụ già nằm ngã quỵ ở lề đường, người qua lại đông nhưng không ai dám lại gần vì sợ phiền phức hoặc lo lắng về sức khỏe của cụ. Ba em không do dự, lao đến bên cụ, kiểm tra xem cụ còn tỉnh hay không.
Ba nhanh trí nhờ người dân xung quanh hỗ trợ gọi xe cấp cứu, còn mình thì vừa nâng cụ dậy, vừa hỏi han động viên. Dù cụ già có vẻ yếu và run rẩy, ba vẫn kiên nhẫn chăm sóc, tận tình ngồi cạnh cụ chờ đến khi xe cứu thương đến nơi. Nhiều người ngại liên quan, nhưng ba em lại dũng cảm không sợ phiền hà, không e ngại người lạ.
Ngồi trên xe trở về, ba chỉ nhẹ nhàng bảo: “Giúp người là việc nên làm, dù có khó khăn cũng phải cố gắng con ạ!”. Lời nói ấy in sâu vào tâm trí em.
Qua câu chuyện này, em càng khâm phục và yêu thương ba hơn. Em hiểu rằng lòng dũng cảm là không ngại giúp đỡ người khác, dù đó là người xa lạ. Ba chính là tấm gương sống động nhắc nhở em rằng hãy biết dũng cảm, biết sống nhân ái và sẵn sàng hành động khi người khác gặp nạn. Em tự hứa sẽ noi theo ba, sống có trách nhiệm và lòng dũng cảm trong suốt cuộc đời.
Lòng dũng cảm là phẩm chất quý giá, giúp con người biết hy sinh bản thân vì người khác. Ở quê em, có năm xảy ra một trận lũ quét dữ dội và anh bộ đội trong đội cứu hộ đã làm nên một câu chuyện khiến ai cũng xúc động, cảm phục.
Đó là vào mùa mưa lũ, nước sông dâng cao, cuốn trôi nhà cửa, cây cối khắp cả làng. Người dân ai nấy đều lo sợ, nhiều gia đình bị mắc kẹt trên mái nhà chờ cứu trợ. Trong hoàn cảnh ấy, anh bộ đội tên Minh thuộc đội cứu hộ địa phương, đã mặc áo phao, dùng thuyền nhỏ băng qua dòng nước dữ để cứu từng người dân.
Khi biết còn một cụ già bị kẹt lại trong căn nhà có nguy cơ sập dưới mưa lũ, anh Minh không ngần ngại lao mình vào vùng nước xoáy nguy hiểm. Dòng nước cuốn, mưa to gió lớn nhưng anh vẫn kiên trì bơi vào cứu cụ già, dùng dây thừng buộc chắc, rồi dìu cụ vào thuyền an toàn. Gương mặt anh Minh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt kiên định bất chấp mọi hiểm nguy.
Cuối cùng, cả làng vỡ òa trong vui sướng khi cụ già được cứu sống. Ai cũng cảm phục, quý mến anh bộ đội cứu hộ dũng cảm. Anh chỉ lặng lẽ xoa đầu các em nhỏ, khiêm tốn nói rằng “Đó là nhiệm vụ của anh mà thôi”.
Câu chuyện ấy càng thôi thúc em hiểu sâu sắc về lòng dũng cảm. Đó là khi người ta dám hy sinh lợi ích bản thân vì an toàn của cộng đồng, không ngại khó, không sợ gian nguy. Em mong muốn mình sau này sẽ trở thành một người dũng cảm, giúp ích cho quê hương đất nước giống như anh Minh.
Lòng dũng cảm không chỉ là sức mạnh của phái mạnh mà còn có thể xuất hiện ở những bạn nữ nhỏ tuổi. Em rất ấn tượng về một câu chuyện của bạn gái lớp trên đã dũng cảm chống lại kẻ xấu, bảo vệ mình và những người bạn.
Chuyện diễn ra vào một buổi trưa, khi trường tan học, nhóm bạn nữ đang trên đường về thì bị một người đàn ông lạ mặt theo dõi. Người ấy cố tình dụ dỗ, gọi các bạn lại để cho kẹo bánh. Đa số các bạn đều hoang mang, lo sợ, không biết làm gì.
Riêng bạn Lan – chị của một bạn cùng lớp em – đã bình tĩnh đứng ra ngăn các bạn lại, dặn: “Mọi người không được lại gần người lạ nhé!”. Thấy người đàn ông tiến đến gần hơn, Lan lấy hết can đảm, lớn tiếng hô hoán: “Có kẻ xấu, các cô chú ơi!”. Nhờ tiếng hô ấy, người lớn xung quanh chạy tới, người đàn ông liền bỏ đi.
Sau sự việc, cả trường ai cũng khen ngợi Lan dũng cảm, không chỉ biết bảo vệ bản thân mà còn cứu các bạn khác khỏi nguy hiểm. Lan chỉ cười, nói: “Em nghĩ ai cũng nên cảnh giác và mạnh dạn tự bảo vệ mình ạ”.
Qua câu chuyện này, em học được rằng lòng dũng cảm không phân biệt giới tính hay tuổi tác. Dũng cảm chính là biết làm điều đúng, không sợ hãi khi đối mặt nguy hiểm, bảo vệ mình và những người xung quanh. Em sẽ luôn ghi nhớ bài học từ Lan để sau này tự bảo vệ mình và giúp đỡ bạn bè khi cần.
Lòng dũng cảm của những người lao động bình dị đôi khi không phải ai cũng để ý. Trong một cơn mưa bão lớn ở khu phố em, chú thợ điện đã có một hành động dũng cảm khiến cả xóm ngưỡng mộ.
Một buổi chiều mưa giông, sấm sét dữ dội làm cột điện trước nhà em bị gãy, dây điện chằng chịt rơi xuống lòng đường. Lúc đó, một bạn nhỏ không để ý, đi gần khu vực có dây điện rò rỉ. Ai cũng hoảng sợ, la hét vì biết điện rất nguy hiểm có thể gây thương tích nặng.
Chú thợ điện tên Dũng phát hiện sự việc, không màng đến bản thân mặc trời đang mưa, liền nhảy xuống đường, lớn tiếng kêu mọi người tránh xa. Dù rất nguy hiểm do nước mưa dẫn điện, chú vẫn nhanh chóng dùng gậy cách điện đẩy dây điện ra xa khỏi chỗ bạn nhỏ và đưa em về nhà an toàn.
Dù quần áo ướt sũng, chú Dũng vẫn tươi cười, nói rằng: “Cứu người là việc quan trọng nhất”. Cả phố cảm ơn chú, ai cũng xúc động trước sự dũng cảm của chú thợ điện.
Qua câu chuyện này, em hiểu được rằng lòng dũng cảm luôn hiện hữu xung quanh ta. Chỉ cần dám đối mặt với nguy hiểm, nghĩ cho an toàn của người khác, bất cứ ai cũng có thể trở thành người hùng trong mắt mọi người. Em tự nhủ sẽ học tập chú Dũng, luôn quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ khi có thể.
Lòng dũng cảm không chỉ là sự đối đầu với thiên tai, tai nạn mà còn có thể xuất hiện trong chính môi trường học đường hàng ngày. Ở lớp em, bạn Hoa chính là minh chứng cho sự dũng cảm khi đứng lên bảo vệ bạn khỏi bị bắt nạt.
Trong lớp em có bạn Minh hơi nhút nhát, thường bị mấy bạn lớn hay trêu chọc. Một hôm, trong giờ ra chơi, có nhóm bạn lớp trên định ép Minh phải làm những trò ngốc nghếch cho họ cười. Minh sợ hãi, mặt tái xanh, nước mắt lưng tròng.
Bạn Hoa – bạn cùng bàn của Minh – nhìn thấy cảnh đó liền chạy đến, dõng dạc nói: “Các anh chị không được bắt nạt Minh. Nếu tiếp tục, em sẽ báo thầy cô!”. Nhóm bạn lớp trên thoáng bất ngờ, rồi bỏ đi. Minh được cứu, cảm động ôm lấy Hoa cảm ơn.
Sau đó, các bạn trong lớp ai cũng ngưỡng mộ sự dũng cảm và mạnh mẽ của Hoa. Cô giáo khen Hoa trước lớp, dặn các bạn nên học hỏi tấm gương bạn. Hoa chỉ cười hiền, bảo mình chỉ muốn Minh được vui thôi.
Từ câu chuyện này, em hiểu rằng, dũng cảm không phải là đánh trả bằng sức mạnh mà là dám nói đúng, bảo vệ bạn bè khỏi bất công. Em sẽ cố gắng học theo Hoa, thể hiện lòng dũng cảm trong học tập và trong cuộc sống hàng ngày.
Lòng dũng cảm đôi khi chỉ là những hành động giản dị của người mẹ, người cha nhưng lại mang ý nghĩa to lớn. Em luôn khâm phục mẹ bởi có lần mẹ đã dũng cảm cứu giúp một em bé trong bệnh viện.
Ngày đó, em bị sốt cao phải nhập viện. Trong phòng bệnh, bỗng một em nhỏ giường bên lên cơn co giật, cả phòng ai cũng hốt hoảng. Mẹ em đang chăm sóc em nhưng thấy vậy liền lao đến giúp đỡ. Dù chưa phải người nhà, mẹ vẫn bình tĩnh kê gối, bế em nhỏ nằm nghiêng, bảo các cô y tá đến hỗ trợ.
Mẹ luôn miệng động viên, dỗ dành em bé, giữ cho mọi người bình tĩnh, hướng dẫn mọi người phải làm gì để em nhỏ không bị ngạt thở. Nhờ có mẹ, em nhỏ được sơ cứu kịp thời, sau đó sức khỏe đã ổn định trở lại.
Mẹ chỉ khiêm tốn nói: “Giúp người lúc cần là điều phải làm, ai cũng sẽ như mẹ thôi con ạ”. Em rất tự hào về mẹ, nhận ra rằng dũng cảm đôi khi là sự quyết đoán, bình tĩnh trong những phút giây cấp bách. Em mong mình cũng sẽ học tập theo mẹ, biết giúp đỡ người khác bằng tấm lòng và sự dũng cảm của mình.
Lòng dũng cảm không chỉ thể hiện ở việc cứu người mà còn là dám làm điều đúng, biết giữ liêm sỉ trước những cám dỗ. Câu chuyện về bạn Tùng – người bạn cùng lớp của em đã nhặt được ví tiền và trả lại cho người đánh mất khiến em vô cùng ấn tượng.
Trên đường từ trường về nhà, Tùng phát hiện chiếc ví bên vệ cỏ. Trong ví có khá nhiều tiền và giấy tờ quan trọng. Lúc ấy, xung quanh vắng người, chẳng ai biết chuyện gì. Tùng đứng chần chừ một lát rồi quyết định đem nộp chiếc ví ấy lên công an xã để trả lại cho chủ nhân.
Ai cũng khen Tùng vì lòng trung thực và dũng cảm làm điều đúng, không để lòng tham trỗi dậy. Chủ nhân chiếc ví vô cùng biết ơn và không ngớt cảm ơn Tùng. Bạn chỉ cười, nói rằng: “Em nghĩ ai cũng nên làm như em thôi!”.
Câu chuyện này giúp em hiểu, dũng cảm còn là biết từ chối cái sai, lựa chọn hành động đúng đắn ngay cả khi không ai chứng kiến. Em sẽ học tập bạn Tùng, sống trung thực và dũng cảm bảo vệ điều tốt đẹp.
Lòng dũng cảm có thể xuất hiện trong những khoảnh khắc bất ngờ và thay đổi số phận một con người. Em từng được nghe kể về chú công nhân đường sắt dũng cảm cứu bạn nhỏ gặp nạn trên đường ray.
Một chiều nọ, khi đoàn tàu sắp tới, một em nhỏ mải chơi, không để ý đã bước vào giữa đường ray. Ai nấy đều kêu lên hoảng sợ, không biết làm sao kịp. Đúng lúc ấy, chú công nhân đang làm việc gần đó phát hiện ra, liền chạy hết sức, quên cả nguy hiểm, bế xốc em nhỏ ra khỏi khu vực nguy hiểm, chỉ kịp trước khi đoàn tàu lao tới.
Ai cũng xúc động, cảm phục chú công nhân dũng cảm. Chú chỉ nhẹ nhàng nói: “Đó là trách nhiệm của chú mà thôi”. Bạn nhỏ được an toàn, cả gia đình cảm ơn chú không ngớt.
Câu chuyện về chú công nhân ấy khiến em suy nghĩ nhiều về nghĩa cử dũng cảm. Đó là khi người ta sẵn sàng đặt an toàn của người khác lên trên bản thân và không sợ hiểm nguy. Em thấy mình cần rèn luyện lòng dũng cảm để sẵn sàng giúp người lúc cần.
Lòng dũng cảm không chỉ hướng đến con người mà còn thể hiện ở tình thương dành cho động vật. Chị Hiền – một hàng xóm của em – là người dũng cảm cứu đàn mèo con khỏi đám cháy.
Một sáng nọ, nhà kho sau khu tập thể bất ngờ bốc cháy. Trong kho, đàn mèo do chị Hiền nuôi bị kẹt lại. Khói lửa mù mịt, ai cũng sợ không dám lại gần. Dù rất sợ hãi, chị Hiền vẫn quyết tâm lao vào, che miệng bằng khăn ướt, lần lượt bế từng chú mèo ra khỏi đám cháy.
Dù quần áo lấm lem, mặt chị đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui sướng vì cứu được các chú mèo thân yêu. Mọi người xung quanh cảm phục, khen ngợi lòng dũng cảm và tình yêu động vật của chị.
Câu chuyện nhỏ này dạy em rằng, dũng cảm không phân biệt đối tượng, chỉ cần có tình thương và quyết tâm, ta có thể vượt qua nỗi sợ, giúp đỡ những sinh linh yếu ớt. Em hứa sẽ yêu thương, bảo vệ động vật như chị Hiền đã làm.
Lòng dũng cảm đôi khi đến từ sự cảm thông với những sinh vật bé nhỏ. Ở trường em, bạn Minh đã từng dũng cảm cứu một chú chim non rơi khỏi tổ giữa giờ ra chơi.
Hôm ấy, trời gió lớn, một chú chim non không may bị gió thổi rơi xuống sân trường. Nhiều bạn xúm lại trêu chọc nhưng Minh thì khác. Bạn ấy nhẹ nhàng bế chú chim lên, mặc dù có bạn nói là sẽ bị chim mẹ cắn, Minh không ngần ngại, đưa chú chim nhỏ lên cây rồi làm tổ tạm cho nó.
Ai cũng khâm phục sự dũng cảm khi Minh dám vượt qua sợ hãi, bảo vệ chú chim non khỏi sự nghịch ngợm của các bạn. Minh chỉ bảo: “Chim cũng cần được bảo vệ anh ơi!”.
Từ câu chuyện này, em học được rằng, dũng cảm đôi khi chỉ đơn giản là dám làm việc đúng, biết quan tâm đến mọi sinh vật xung quanh dù nhỏ bé. Em thấy mình cần học tập Minh, biết yêu thương và bảo vệ động vật.
Lòng dũng cảm nhiều khi nằm ở sự bình tĩnh, quyết đoán xử lý tình huống nguy cấp. Hôm đó, lớp em tổ chức sinh nhật cho một bạn trong lớp, mọi người đều vui vẻ ăn bánh kẹo, trò chuyện sôi nổi.
Bất ngờ, bạn Lan ăn kẹo bị mắc nghẹn, không thở được, mặt tím tái. Ai nấy đều hoảng sợ, có bạn sợ quá khóc thét lên. Lúc đó, bạn An – học sinh giỏi của lớp – lập tức chạy đến, thực hiện động tác vỗ lưng và sơ cứu nhờ có học trước đó. Lan được cứu, hơi thở trở lại bình thường, cả lớp nhẹ nhõm.
Sau sự việc, cô giáo khen ngợi An dũng cảm, nhanh trí cứu bạn. An chỉ bảo: “Em nghĩ ai cũng cần biết sơ cứu để giúp người lúc nguy cấp”.
Câu chuyện giúp em hiểu rằng, dũng cảm còn là bình tĩnh, quyết đoán và biết vận dụng kiến thức để cứu người. Em sẽ học tập An, rèn thêm kỹ năng sống để sẵn sàng giúp bạn khi cần.
Lòng dũng cảm đôi khi xuất hiện trong chính những người thân yêu nhất. Em luôn tự hào về ông nội bởi có lần ông đã dũng cảm cứu em khỏi bị rắn độc cắn.
Hôm ấy, em đang chơi ngoài sân thì vô tình dí chân vào bụi cỏ, cạnh đó có một con rắn hổ mang nhỏ đang bò ra. Ông nội phát hiện liền hét lên, lao đến kéo em lại rồi dùng cây đập con rắn. Trong khoảnh khắc ấy, ông không hề nghĩ cho bản thân mà chỉ muốn bảo vệ cháu khỏi nguy hiểm. Sau đó, ông dặn em luôn phải cảnh giác với nguy hiểm xung quanh.
Ai cũng khen ông nội dũng cảm, ông chỉ bảo: “Vì cháu thì ông chẳng ngại gì cả”. Em thấy mình thật may mắn khi được bảo vệ bởi người thân yêu.
Qua câu chuyện, em hiểu rằng lòng dũng cảm là không sợ hiểm nguy, sẵn sàng bảo vệ người thân khi có sự cố. Em sẽ luôn ghi nhớ lời ông dặn và rèn luyện bản thân trở thành người dũng cảm.
Lòng dũng cảm được thể hiện rõ nét trong những ngày đất nước phải đối mặt với dịch bệnh. Em rất cảm phục chú bác sĩ tên Nam ở trung tâm y tế xã em, người đã dám xông pha làm việc quên mình trong đại dịch.
Thời gian cao điểm, rất nhiều người nhiễm bệnh phải cách ly, chăm sóc đặc biệt. Dù ai cũng lo lắng cho sức khỏe bản thân, nhưng chú Nam vẫn khoác áo bảo hộ, ngày đêm túc trực chăm sóc bệnh nhân. Có hôm, chú phải tự mình vào tận phòng bệnh nguy hiểm để cứu chữa các ca bệnh nặng, không hề sợ bị lây nhiễm.
Gương mặt chú lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt luôn kiên định, động viên bệnh nhân vững vàng vượt qua bệnh tật. Những người khỏi bệnh đều biết ơn chú Nam vô cùng.
Có lần, chú nói với mọi người: “Bác sĩ là để cứu người, dù nguy hiểm mấy cũng phải cố gắng!”. Từ câu chuyện này, em hiểu rằng, lòng dũng cảm nhiều khi là sẵn sàng hy sinh thầm lặng vì cộng đồng. Em mong sau này mình cũng sẽ có trái tim mạnh mẽ như chú Nam, biết sống vì người khác và không ngại khó khăn, thử thách.
Xem thêm:
Hy vọng bài văn kể một câu chuyện về lòng dũng cảm lớp 4 ngắn gọn trên đây sẽ giúp các em có thêm ý tưởng để hoàn thiện bài tập của mình. Chúc các em học tốt và ngày càng yêu thích môn Tiếng Việt hơn!
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!