Lập dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết, ngắn gọn, điểm cao

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Thanh Thảo
Cập nhật 18/12
108 lượt xem

Kể lại một hoạt động xã hội là dạng bài giúp học sinh thể hiện sự quan sát, trải nghiệm thực tế và cảm xúc của bản thân. Với dàn ý kể lại một hoạt động xã hội từ AVAKids dưới đây, các em sẽ dễ dàng xác định nội dung chính, trình bày diễn biến rõ ràng và hoàn thiện bài văn một cách logic.

1Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 1

1. Mở bài: Khơi nguồn cảm xúc

  • Giới thiệu bối cảnh: Con kênh chạy qua khu phố (hoặc xã) từng rất trong xanh nhưng nay bị ô nhiễm nặng nề, bốc mùi hôi thối, ảnh hưởng đời sống.

    • Ví dụ: Con kênh "Chết" là cái tên buồn bã mà người dân gọi dòng nước đen ngòm sau nhà văn hóa.

  • Sự kiện: Hưởng ứng "Ngày chủ nhật xanh", Đoàn thanh niên phối hợp với tổ dân phố ra quân nạo vét, dọn dẹp.

  • Tâm thế: Sự quyết tâm trả lại màu xanh cho dòng nước, dù biết trước công việc rất vất vả, bẩn thỉu.

2. Thân bài: Hành trình "hồi sinh" dòng kênh

  • Công tác chuẩn bị (6h00 - 7h00 sáng):

    • Không khí: Sương sớm còn đọng, tiếng loa phường vang lên bài hát cổ động. Mọi người tập trung đông đủ (thanh niên, phụ nữ, cựu chiến binh).

    • Dụng cụ chuyên dụng: Ủng cao su quá gối, găng tay dày, cào sắt, rổ rá, xe rùa, bao tải lớn.

    • Chi tiết: Hình ảnh bác Tổ trưởng dân phố 60 tuổi vẫn hăng hái mặc áo phao, cầm chiếc cào sắt đi đầu.

  • Giai đoạn 1: Đối mặt với "thử thách" (7h00 - 9h00):

    • Cảm giác đầu tiên khi lội xuống: Bùn ngập ngang đùi, mùi khí metan sộc lên mũi nồng nặc muốn nôn nao. Nước đen ngòm, đặc quánh.

    • Hành động cụ thể:

      • Nhóm nam thanh niên: Dùng cào sắt kéo những mảng lục bình dày đặc và rác thải lớn (ghế sofa hỏng, xác động vật, lốp xe) từ lòng kênh.

      • Nhóm nữ và người lớn tuổi: Đứng trên bờ phân loại rác, chuyển rác lên xe rùa.

    • Chi tiết điểm nhấn: Sự cố khi một bạn tình nguyện viên bị mảnh sành cứa rách ủng, mọi người lo lắng xúm lại sơ cứu, thể hiện tình đồng đội.

  • Giai đoạn 2: Tăng tốc và phối hợp (9h00 - 11h00):

    • Sự thay đổi không khí: Nắng lên cao, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng tiếng cười nói rôm rả hơn. Người dân xung quanh mang nước chanh, khăn lạnh ra tiếp sức.

    • Hình ảnh ấn tượng: Một dây chuyền người chuyền tay nhau những bao tải rác nặng trịch từ dưới lòng kênh lên bờ đê. Bùn đất bắn đầy mặt mũi nhưng ai cũng cười tươi.

    • Ví dụ: Tiếng hò dô "1... 2... 3... lên nào!" khi cùng nhau kéo một gốc cây mục khổng lồ chắn ngang dòng chảy.

  • Kết quả trực quan:

    • Mặt nước bắt đầu lộ ra, dòng chảy được khơi thông, không còn ứ đọng.

    • Lượng rác khổng lồ chất thành núi chờ xe môi trường.

3. Kết bài: Dư âm

  • Cảm xúc thể xác và tinh thần: Cơ thể rã rời, ám mùi bùn nhưng tâm hồn nhẹ nhõm, phấn chấn.

  • Bài học: Nhận ra sự hủy hoại môi trường thì dễ, khắc phục mới khó. Lan tỏa thông điệp: "Đừng để rác giết chết dòng sông".

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 1

Con kênh chảy qua khu phố tôi từng là nơi ghi dấu bao kỷ niệm êm đềm của những người già trong xóm, nhưng suốt mười năm qua, nó đã "chết". Dòng nước đen ngòm, đặc quánh rác thải và lục bình, bốc mùi hôi thối nồng nặc khiến ai đi qua cũng phải bịt mũi, lắc đầu. Không thể để tình trạng này tiếp diễn, hưởng ứng chiến dịch "Mùa hè xanh", Đoàn thanh niên phường phối hợp cùng bà con khu phố đã quyết tâm tổ chức một buổi ra quân "giải cứu" dòng kênh vào chủ nhật vừa qua. Tôi vinh dự được là một trong những thành viên trẻ tuổi nhất tham gia hoạt động đầy ý nghĩa này.

Sáu giờ sáng, khi sương đêm còn vương trên những ngọn cỏ ven đê, không khí tại nhà văn hóa đã vô cùng náo nhiệt. Tiếng loa phát thanh vang lên những ca khúc cách mạng hào hùng như thúc giục lòng người. Hơn năm mươi người, từ các bác cựu chiến binh tóc bạc phơ đến những đoàn viên thanh niên trẻ măng, ai nấy đều trang bị đầy đủ ủng cao su, găng tay bảo hộ, cào sắt và những cuộn dây thừng chắc chắn. Bác Tổ trưởng dân phố, dù tuổi đã cao, vẫn xắn quần quá gối, dõng dạc phân công nhiệm vụ: "Thanh niên sức dài vai rộng xuống kênh cào rác, phụ nữ và người già ở trên bờ vận chuyển và phân loại. Chúng ta làm đến đâu, sạch đến đó!".

Bước chân đầu tiên lội xuống dòng kênh là một thử thách thực sự. Lớp bùn đen ngập đến ngang đùi, nhão nhoét và lạnh toát, kéo theo đó là mùi xú uế sộc thẳng vào mũi khiến tôi choáng váng, suýt nôn. Nhưng nhìn các anh chị đi trước không ngần ngại lao vào việc, tôi cắn răng, xốc lại tinh thần và bắt đầu công việc. Nhiệm vụ của nhóm tôi là khơi thông dòng chảy đang bị tắc nghẽn bởi những mảng lục bình ken dày và rác thải cứng.

Dưới cái nắng bắt đầu gay gắt của tháng bảy, công việc càng trở nên vất vả. Chúng tôi phải dùng cào sắt, gồng hết sức bình sinh mới lôi được những bao tải rác ngấm nước nặng trịch lên. Có những thứ rác thải kỳ quái nằm sâu dưới đáy kênh: từ chiếc nệm mút cũ nát, lốp xe tải, cho đến xác động vật đang phân hủy. Ấn tượng nhất là khoảnh khắc cả nhóm hò dô kéo một gốc cây mục khổng lồ chắn ngang dòng nước. Năm sáu cánh tay rắn chắc bám vào dây thừng, tiếng hô "Hai... ba... lên!" vang rền cả một góc phố. Khi gốc cây được kéo lên bờ, dòng nước ứ đọng bấy lâu bỗng ục ục chảy mạnh, mang theo bọt khí sủi lên như tiếng thở phào nhẹ nhõm của dòng kênh.

Trên bờ, không khí cũng khẩn trương không kém. Các mẹ, các chị tay thoăn thoắt thu gom rác vào bao, tiếng cười nói rộn rã át đi tiếng ve kêu. Cảm động nhất là hình ảnh bà con sống hai bên bờ kênh, thấy chúng tôi làm việc vất vả, đã mang ra từng ca nước chanh đá, từng chiếc khăn lạnh. Một bà cụ móm mém cười, nói với tôi: "Cảm ơn các cháu, thế là từ nay bà không phải đóng cửa suốt ngày vì mùi hôi nữa rồi". Câu nói giản dị ấy như dòng nước mát lành tưới tắm tâm hồn, xua tan mọi mệt nhọc trong tôi.

Gần mười hai giờ trưa, công việc cơ bản hoàn tất. Nhìn lại thành quả, ai cũng ngỡ ngàng. Con kênh như được lột xác. Mặt nước đã lộ ra, dù chưa thể trong xanh ngay lập tức nhưng dòng chảy đã được khơi thông, thoáng đãng. Những chiếc xe môi trường chở đi hàng tấn rác thải, trả lại bờ đê sạch sẽ.

Trở về nhà với bộ quần áo lấm lem bùn đất và đôi tay mỏi nhừ, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên niềm vui sướng khó tả. Buổi lao động không chỉ giúp môi trường sạch đẹp hơn mà còn gắn kết tình làng nghĩa xóm. Tôi hiểu rằng, để hồi sinh một dòng kênh cần rất nhiều mồ hôi, nhưng để giữ cho nó luôn xanh, cần ý thức của cả một cộng đồng.

2Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 2

1. Mở bài:

  • Hoàn cảnh: Chuyến đi tình nguyện xa nhà đầu tiên đến xã bản vùng cao (Hà Giang/Lào Cai...) nhân dịp Tết Trung thu.

  • Mục đích: Mang "Trăng" lên bản, tổ chức đêm hội và tặng quà cho trẻ em dân tộc thiểu số thiếu thốn.

  • Cảm xúc: Hồi hộp xen lẫn lo lắng vì đường xa và trách nhiệm được giao (MC hoặc quản trò).

2. Thân bài:

  • Hành trình di chuyển và Cảnh sắc (Trước khi tổ chức):

    • Xe ô tô leo qua những con đèo dốc đứng, một bên là vách núi, một bên là vực sâu. Sương mù dày đặc.

    • Đến điểm trường: Ngôi trường vách đất hoặc gỗ đơn sơ nằm trơ trọi giữa thung lũng.

    • Sự đón tiếp: Thầy cô giáo cắm bản ra đón, những đứa trẻ lấm lem, đi chân đất, mắt to tròn nấp sau cánh cửa nhìn người lạ.

    • Ví dụ: Em bé người Mông mặc áo rách vai, mũi đỏ ửng vì lạnh, nhìn chằm chằm vào thùng bánh kẹo.

  • Công tác chuẩn bị (Buổi chiều):

    • Nhóm trang trí: Bơm bóng bay, treo đèn lồng, dựng sân khấu dã chiến bằng bạt.

    • Nhóm nấu ăn: Chuẩn bị bữa tiệc buffet ngọt (bánh, kẹo, sữa).

    • Chi tiết: Cảm giác khó khăn khi gió núi thổi mạnh làm bay phông bạt, mọi người phải dùng đá chèn chân loa đài.

  • Đêm hội Trăng rằm (Buổi tối - Cao trào):

    • Văn nghệ: Các tiết mục múa hát "Chiếc đèn ông sao", chú Cuội chị Hằng (do tình nguyện viên đóng). Lũ trẻ cười ngặt nghẽo khi thấy chú Cuội ngã.

    • Phá cỗ: Giây phút chia bánh kẹo. Những bàn tay đen nhẻm, nứt nẻ chìa ra đón nhận.

    • Trao quà đặc biệt: Tặng áo ấm và ủng mới.

    • Điểm nhấn cảm xúc: Khoảnh khắc em nắm tay một bé gái, dạy bé cách cầm đèn lồng. Bé nói tiếng Kinh chưa sõi: "Đẹp... cái này đẹp lắm".

  • Kết thúc: Đốt lửa trại, mọi người nắm tay nhau múa sạp. Ánh lửa bập bùng soi rõ những nụ cười hạnh phúc.

3. Kết bài:

  • Chia tay: Sự bịn rịn, những lời hứa quay trở lại.

  • Suy ngẫm: Hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa nơi phố thị, mà là nụ cười của những đứa trẻ nơi đây. Trưởng thành hơn trong suy nghĩ.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 2

Trung thu ở thành phố là những con phố rực rỡ đèn hoa, là những cửa hàng bánh kẹo sang trọng tấp nập người mua. Nhưng Trung thu năm nay đối với tôi lại mang một màu sắc hoàn toàn khác biệt - màu của bụi đỏ đường đèo, màu của sương núi và màu của những nụ cười trong veo nơi rẻo cao. Chuyến đi tình nguyện "Mang trăng lên bản" tại xã Xín Cái, huyện Mèo Vạc cùng câu lạc bộ trường là trải nghiệm mà suốt đời tôi không thể quên.

Chúng tôi khởi hành từ tờ mờ sáng. Chiếc xe 29 chỗ ì ạch leo qua những cung đường đèo hiểm trở, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm hun hút. Sau gần mười tiếng đồng hồ ròng rã, điểm trường hiện ra đơn sơ nằm lọt thỏm giữa thung lũng đá xám xịt. Đón chúng tôi là những thầy cô giáo cắm bản với nụ cười hiền hậu và hàng trăm em nhỏ người Mông, người Dao. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là sự thiếu thốn đến xót xa: giữa cái lạnh se sắt của vùng cao, nhiều em chỉ mặc manh áo mỏng manh, chân trần nứt nẻ tím tái vì lạnh, nhưng đôi mắt các em lại sáng lấp lánh như những vì sao.

Không để lãng phí thời gian, cả đoàn chia nhau mỗi người một việc. Nhóm nam thanh niên kê bàn ghế, dựng sân khấu dã chiến bằng những tấm bạt xanh. Nhóm nữ chúng tôi chịu trách nhiệm bơm bóng bay, bày mâm ngũ quả và chuẩn bị các suất quà. Gió núi thổi lồng lộng khiến việc trang trí gặp nhiều khó khăn, nhưng nhìn những ánh mắt háo hức đang thập thò qua khung cửa sổ lớp học, chúng tôi lại động viên nhau cố gắng. Tôi nhớ mãi hình ảnh một bé trai chừng 5 tuổi, cứ đứng tần ngần bên thùng lồng đèn ông sao, tay muốn chạm vào nhưng lại rụt lại vì sợ. Tôi nhẹ nhàng lấy một chiếc đưa cho em, em ôm chặt vào lòng, nhoẻn miệng cười, hàm răng sún lộ ra thật đáng yêu.

Khi màn đêm buông xuống, núi rừng tĩnh mịch bỗng rực sáng bởi ánh đèn và rộn rã tiếng nhạc. Chương trình văn nghệ bắt đầu với sự xuất hiện của chú Cuội và chị Hằng. Lũ trẻ, vốn quanh năm chỉ biết đến nương rẫy, nay lần đầu thấy các nhân vật cổ tích "bằng xương bằng thịt" thì phấn khích tột độ. Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo vang vọng cả núi rừng. Chúng tôi cùng các em nắm tay nhau thành vòng tròn lớn, hát vang bài "Rước đèn tháng Tám". Trong ánh sáng bập bùng của đống lửa trại, tôi thấy rõ niềm hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt lấm lem của các em. Những chiếc áo ấm, đôi ủng mới, gói bánh, hộp sữa được trao tận tay từng em nhỏ. Món quà tuy không lớn về vật chất nhưng chứa đựng biết bao tình cảm của người miền xuôi.

Một khoảnh khắc khiến tim tôi thắt lại là khi bé Súa – một cô bé mồ côi cha, rụt rè kéo áo tôi và dúi vào tay tôi một nắm hạt dẻ rừng còn ấm nóng. Em lí nhí bằng tiếng Kinh chưa sõi: "Cho chị... chị tốt bụng". Cầm nắm hạt dẻ trong tay, nước mắt tôi cứ thế trào ra. Tôi nhận ra mình đến đây để cho đi, nhưng chính tôi mới là người nhận lại nhiều nhất. Tôi nhận được sự chân thành, lòng biết ơn và bài học về nghị lực sống phi thường giữa đại ngàn khắc nghiệt.

Xe lăn bánh rời bản khi sương đêm đã xuống dày đặc. Những cái vẫy tay của thầy trò điểm trường khuất dần sau màn sương. Chuyến đi đã kết thúc nhưng ngọn lửa ấm áp của đêm hội trăng rằm ấy vẫn cháy mãi trong lòng tôi. Tôi thầm hứa sẽ học tập thật tốt để sau này có thể làm được nhiều điều hơn nữa, để những mùa trăng sau, trẻ em vùng cao sẽ bớt đi phần nào những nhọc nhằn, thiếu thốn.

3Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 3

1. Mở bài:

  • Dịp: Ngày 27/7 hoặc dịp Tết Nguyên Đán.

  • Hoạt động: Chi đội lớp 9A đến thăm nhà Mẹ Việt Nam Anh hùng Nguyễn Thị Mười (Mẹ có chồng và 2 con là liệt sĩ).

  • Không gian: Ngôi nhà tình nghĩa nằm sâu trong ngõ nhỏ, yên tĩnh, có giàn hoa giấy trước cổng.

2. Thân bài:

  • Gặp gỡ và Cảm nhận ban đầu:

    • Hình ảnh Mẹ: Dáng người nhỏ bé, lưng còng, tóc bạc trắng như cước, đôi mắt đục mờ nhưng nụ cười móm mém rất hiền.

    • Không gian trong nhà: Đơn sơ, nổi bật nhất là bàn thờ với 3 tấm bằng Tổ quốc ghi công và những di ảnh đen trắng.

    • Cảm xúc: Sự kính trọng xen lẫn niềm xót xa trước sự hy sinh quá lớn của Mẹ.

  • Hoạt động chăm sóc, giúp đỡ:

    • Dọn dẹp: Các bạn nam quét dọn sân vườn, sửa lại cái vòi nước bị rò rỉ. Các bạn nữ lau chùi bàn thờ, cắm bình hoa huệ tươi thắm.

    • Nấu ăn: Cùng Mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa ấm cúng. Mẹ chỉ dẫn cách nhặt rau, kho cá theo kiểu xưa.

    • Chi tiết: Bàn tay Mẹ run run khi thái thịt, vết đồi mồi in dấu thời gian.

  • Giây phút lắng đọng (Trò chuyện):

    • Cả nhóm quây quần bên Mẹ nghe kể chuyện xưa.

    • Câu chuyện về anh cả đi bộ đội khi mới 17 tuổi, lá thư cuối cùng anh gửi về giấy đã ố vàng.

    • Mẹ khóc, nhưng không phải tiếng khóc bi lụy mà là nỗi nhớ thương trầm lắng.

    • Ví dụ: Mẹ xoa đầu một bạn nam trong lớp và nói: "Thằng này nhìn giống hệt thằng út nhà mẹ ngày xưa". Khoảnh khắc ấy ai cũng rưng rưng.

3. Kết bài:

  • Bữa cơm thân mật: Không khí gia đình ấm áp xua tan sự cô quạnh thường ngày của Mẹ.

  • Lời hứa: Chào Mẹ ra về, hứa sẽ đến thăm thường xuyên chứ không chỉ đợi dịp lễ.

  • Ý nghĩa: Hiểu sâu sắc giá trị của hòa bình được đánh đổi bằng sự hy sinh của những người Mẹ.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 3

Chiến tranh đã lùi xa vào quá khứ hơn bốn thập kỷ, nhưng những vết thương mà nó để lại vẫn còn âm ỉ trong lòng đất mẹ Việt Nam. Nhân kỷ niệm ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, lớp tôi đã tổ chức một buổi đến thăm và giúp đỡ gia đình Mẹ Việt Nam Anh hùng Nguyễn Thị Mười – người mẹ đã hiến dâng cả chồng và hai người con trai cho Tổ quốc. Buổi gặp gỡ ấy đã để lại trong tôi những rung cảm sâu sắc và bài học về lòng biết ơn vô hạn.

Ngôi nhà tình nghĩa của Mẹ nằm sâu trong con ngõ nhỏ, rợp bóng giàn hoa giấy tím biếc. Khi chúng tôi đến, Mẹ đang ngồi nhặt rau ngoài hiên. Thấy tiếng lao xao của đám học trò, Mẹ ngước lên, nheo đôi mắt đục mờ rồi nở nụ cười móm mém: "Các con đã đến đấy ư? Vào đây, vào đây với Mẹ". Hình ảnh Mẹ nhỏ bé, lưng còng xuống như gánh cả nỗi đau của lịch sử trên vai khiến lòng tôi dâng lên niềm xót xa khó tả. Trong căn nhà đơn sơ, thứ nổi bật nhất và cũng trang trọng nhất là chiếc bàn thờ đặt ba tấm bằng "Tổ quốc ghi công" cùng những bức di ảnh đen trắng đã nhuốm màu thời gian.

Chúng tôi nhanh chóng chia nhau mỗi người một việc để đỡ đần Mẹ. Nhóm bạn nam khỏe mạnh ra vườn cuốc đất, trồng lại luống rau cải và sửa lại mái hiên bị dột. Nhóm bạn nữ chúng tôi thì lau dọn nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc cho ngăn nắp. Tôi được phân công lau bàn thờ. Cẩn thận lau từng khung ảnh, tôi chạm vào nụ cười trẻ măng của các anh – những người đã mãi mãi nằm lại ở tuổi hai mươi. Sau khi dọn dẹp, chúng tôi cùng nhau vào bếp nấu bữa cơm trưa. Mẹ Mười tuy tay chân đã chậm chạp nhưng vẫn ân cần chỉ bảo chúng tôi cách kho cá, nấu canh sao cho đậm đà hương vị quê hương. Gian bếp nhỏ bỗng chốc rộn rã tiếng cười nói, xua tan đi sự lạnh lẽo, cô đơn thường ngày.

Xúc động nhất là lúc cả nhóm quây quần bên chõng tre nghe Mẹ kể chuyện. Bằng chất giọng run run, Mẹ kể về ngày tiễn anh cả lên đường nhập ngũ. "Nó đi vào một buổi chiều mưa, chẳng mang theo gì ngoài chiếc khăn tay mẹ thêu. Nó bảo: Mẹ chờ con về cưới vợ. Thế mà...". Mẹ nghẹn lời, lấy vạt áo nâu chấm nước mắt. Rồi Mẹ lấy từ trong chiếc rương gỗ cũ kỹ ra những kỷ vật thiêng liêng: một chiếc bi đông móp méo, vài lá thư giấy đã ố vàng, mủn nát. Mẹ nhìn cậu bạn lớp trưởng rồi xoa đầu, rưng rưng nói: "Thằng này có cái trán cao y hệt thằng út nhà Mẹ. Giá mà nó còn sống, chắc giờ con cháu cũng lớn thế này rồi". Khoảnh khắc ấy, không ai bảo ai, mắt đứa nào cũng đỏ hoe. Chúng tôi thấm thía rằng, hòa bình hôm nay được đổi bằng máu xương của các anh và nước mắt của những người Mẹ.

Bữa cơm trưa diễn ra thật ấm cúng. Mẹ gắp thức ăn cho từng đứa, miệng cười nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn xa xăm. Trước khi ra về, chúng tôi biếu Mẹ chút quà nhỏ và hứa sẽ thường xuyên lui tới thăm nom để Mẹ đỡ buồn. Mẹ tiễn chúng tôi ra tận cổng, đứng nhìn theo mãi cho đến khi bóng chúng tôi khuất hẳn sau rặng tre.

Bước chân trên con đường làng ngập nắng, lòng tôi trĩu nặng những suy tư nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Tôi tự nhủ phải sống và học tập thật xứng đáng, để viết tiếp những ước mơ còn dang dở của các anh, và để nụ cười của những người Mẹ như Mẹ Mười bớt đi phần nào khắc khoải.

1Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 4

1. Mở bài:

  • Bối cảnh: Tin tức về trận bão lũ lịch sử ở miền Trung tràn ngập trên tivi, mạng xã hội. Những mái nhà chìm trong biển nước.

  • Hoạt động: Trường (hoặc khu phố) phát động chiến dịch "Hướng về miền Trung ruột thịt".

  • Vai trò: Tham gia đội đóng gói hàng cứu trợ và trực tiếp đi phân phát (nếu có điều kiện) hoặc tham gia khâu tập kết hàng tại địa phương. (Chọn bối cảnh: Tham gia đóng gói và chuyển hàng lên xe tải).

2. Thân bài:

  • Không khí khẩn trương tại điểm tập kết (Nhà thể chất trường học):

    • Hàng trăm học sinh, phụ huynh và thầy cô có mặt.

    • Hàng hóa ngổn ngang: Mì tôm, lương khô, quần áo, sách vở, nước sạch.

    • Chi tiết: Mùi hăng hắc của quần áo cũ, bụi vải bay trong không khí, tiếng băng dính roẹt roẹt liên tục.

  • Quá trình làm việc (Chi tiết hành động):

    • Phân loại: Một nhóm ngồi gấp quần áo (đồ nam, đồ nữ, đồ trẻ em riêng). Một nhóm kiểm tra hạn sử dụng của thực phẩm.

    • Gói Bánh Chưng (Nét đặc sắc): Vì vùng lũ không nấu nướng được, cả trường tổ chức gói 1000 chiếc bánh chưng.

      • Cảnh rửa lá dong, đãi gạo, gói bánh xuyên đêm.

      • Hơi ấm từ nồi bánh chưng đối lập với sự lạnh lẽo của dòng nước lũ trong tivi.

    • Viết lời nhắn: Mỗi thùng hàng đều được dán giấy: "Miền Trung cố lên!", "Đồng bào cả nước bên cạnh bà con".

    • Ví dụ cảm động: Một em học sinh lớp 1 đập con heo đất tiết kiệm, gom từng tờ tiền lẻ vuốt thẳng đưa cho thầy Hiệu trưởng.

  • Cao trào (Chất hàng lên xe):

    • Trời bắt đầu mưa nặng hạt, nhưng không ai nghỉ tay.

    • Tạo thành dây chuyền chuyền tay nhau các thùng mì tôm, bao gạo lên xe tải lớn.

    • Sự mệt nhọc biến mất, chỉ còn sự hối hả vì biết "cứu đói như cứu hỏa".

3. Kết bài:

  • Hình ảnh chiếc xe lăn bánh: Chiếc xe tải phủ bạt kín mít rời đi trong đêm, mang theo niềm hi vọng.

  • Suy nghĩ: Tinh thần dân tộc, nghĩa đồng bào "Lá lành đùm lá rách" là sức mạnh lớn nhất.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 4

Những ngày tháng mười vừa qua, cả nước hướng về khúc ruột miền Trung đang oằn mình trong cơn bão lũ lịch sử. Những bản tin thời sự với hình ảnh mái nhà chỉ còn trồi lên cái nóc giữa biển nước mênh mông, những tiếng kêu cứu xé lòng trong đêm tối đã thôi thúc trái tim triệu người dân Việt Nam. Trong không khí sục sôi ấy, trường tôi đã phát động chiến dịch "Thương về miền Trung" và tôi đã có một trải nghiệm không thể nào quên khi tham gia đội tình nguyện đóng gói hàng cứu trợ.

Điểm tập kết hàng hóa là nhà thi đấu đa năng của trường. Ngay từ sáng sớm, không khí ở đây đã nóng hơn bao giờ hết, không phải vì nhiệt độ mà vì sức nóng của tình người. Hàng núi nhu yếu phẩm do học sinh, phụ huynh và người dân quyên góp được chất cao như núi: từ những thùng mì tôm, lương khô, chai nước cho đến bao tải quần áo, chăn màn. Nhiệm vụ của chúng tôi là phân loại, đóng gói cẩn thận để kịp chuyển lên xe tải ngay trong đêm nay, vì bà con vùng lũ đang từng giờ từng phút mong chờ.

Cả nhà thi đấu vang lên tiếng băng dính xé roẹt roẹt, tiếng gọi nhau í ới nhưng tuyệt nhiên không ai than mệt. Tôi tham gia nhóm phân loại quần áo. Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ. Chúng tôi phải chọn lọc những bộ quần áo còn lành lặn, sạch sẽ, gấp gọn gàng và phân chia riêng: đồ người già, đồ trẻ em, đồ nam, đồ nữ. Vừa gấp, tôi vừa tưởng tượng đến cảnh một em bé đang run rẩy trong mưa lạnh sẽ ấm áp thế nào khi mặc chiếc áo phao dày dặn này. Trong góc khác, các thầy cô và phụ huynh đang tất bật với chiến dịch "1000 chiếc bánh chưng". Mùi gạo nếp, mùi lá dong và hơi nóng từ những nồi bánh luộc dã chiến tỏa ra nghi ngút. Bánh chưng là thực phẩm thiết thực nhất lúc này vì bà con có thể ăn ngay, lại chắc bụng.

Hình ảnh làm tôi xúc động nhất là khi thấy một em học sinh lớp 1, dáng người nhỏ thó, ôm con heo đất màu hồng nặng trịch đến bàn quyên góp. Em nhờ cô giáo đập heo, rồi cẩn thận vuốt thẳng từng tờ tiền lẻ nhăn nhúm – số tiền em dành dụm từ việc nhịn ăn sáng suốt một năm qua. Em nói: "Con xem tivi thấy các bạn bị trôi hết sách vở, con thương lắm". Hành động nhỏ bé ấy đã làm cay mắt biết bao người lớn có mặt ở đó, và tiếp thêm động lực mạnh mẽ cho chúng tôi làm việc hăng say hơn.

Đến chiều muộn, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã như muốn thử thách lòng người. Nhưng không khí vận chuyển hàng lên xe không hề giảm nhiệt. Chúng tôi xếp thành hai hàng dài từ cửa nhà kho ra đến xe tải, chuyền tay nhau những thùng hàng nặng trịch. Mưa tạt ướt đẫm vai áo, nước mưa hòa lẫn mồ hôi mặn chát trên môi, nhưng những đôi tay vẫn thoăn thoắt, nhịp nhàng. Trên mỗi thùng hàng, chúng tôi đều nắn nót viết những dòng chữ: "Miền Trung ơi, cố lên!", "Thương lắm miền Trung". Những dòng chữ ấy không chỉ là mực viết, mà là mệnh lệnh của trái tim.

Đúng 10 giờ đêm, chiếc xe tải phủ bạt kín mít nổ máy, lăn bánh rời cổng trường, mang theo hàng tấn hàng hóa và cả tấm lòng của thầy trò trường tôi hướng về vùng rốn lũ. Nhìn theo ánh đèn xe khuất dần trong màn mưa đêm, tôi cảm thấy lòng mình ấm lạ. Giữa thiên tai tàn khốc, tình người dân tộc Việt Nam lại càng sáng ngời hơn bao giờ hết. Tôi hiểu rằng, bão lũ có thể cuốn trôi nhà cửa, nhưng không bao giờ cuốn trôi được tinh thần tương thân tương ái của dân tộc này.

5Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 5

1. Mở bài:

  • Thời điểm: Những ngày tháng 6 nắng như đổ lửa, kỳ thi Tốt nghiệp THPT hoặc thi vào lớp 10 diễn ra.

  • Vai trò: Tình nguyện viên đội "Tiếp sức mùa thi" tại điểm trường THPT A.

  • Ấn tượng: Màu áo xanh tình nguyện rực rỡ dưới nắng hè gay gắt.

2. Thân bài:

  • Buổi sáng (Trật tự và Hỗ trợ):

    • Trước giờ thi (6h00 - 7h00):

      • Xếp hàng làm "dải phân cách sống" để phân luồng giao thông, tránh tắc đường trước cổng trường.

      • Tiếng còi xe inh ỏi, sự lo lắng hiện rõ trên mặt phụ huynh và thí sinh.

      • Hành động: Chỉ dẫn phòng thi, phát nước suối, bút chì, tẩy miễn phí cho thí sinh quên đồ.

    • Chi tiết: Một thí sinh bị gãy chân được hai bạn nam tình nguyện cõng lên tận phòng thi tầng 3.

  • Trong giờ thi (Sự chờ đợi và Phục vụ phụ huynh):

    • Cổng trường đóng lại, không gian im ắng, căng thẳng.

    • Phụ huynh ngồi vạ vật ở vỉa hè, gốc cây, khuôn mặt âu lo.

    • Hoạt động: Mời nước mát, quạt giấy cho phụ huynh. Trò chuyện để họ bớt căng thẳng.

    • Cảm xúc: Cái nắng 39-40 độ, nhựa đường bốc hơi nóng hầm hập, mồ hôi tình nguyện viên chảy ròng ròng ướt đẫm áo xanh.

  • Kết thúc buổi thi (Vỡ òa):

    • Tiếng trống báo hết giờ. Cổng trường mở ra.

    • Tình nguyện viên vỗ tay, reo hò cổ vũ: "Các bạn làm tốt không?", "Vất vả rồi!".

    • Niềm vui của thí sinh làm bài tốt, sự an ủi thí sinh làm chưa tốt.

3. Kết bài:

  • Tổng kết: Một ngày mệt nhoài, da đen sạm đi vì nắng.

  • Giá trị: Thấy mình có ích. Nhớ lại mình năm xưa cũng được giúp đỡ như vậy (hoặc chuẩn bị tâm thế cho kỳ thi của mình sau này). Một nét đẹp văn hóa học đường.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 5

Tháng sáu về mang theo cái nắng chói chang, gay gắt như đổ lửa xuống mặt đường, cũng là lúc mùa thi cử bắt đầu với bao lo âu và hy vọng. Trong không khí nóng hầm hập ấy, màu áo xanh tình nguyện của chương trình "Tiếp sức mùa thi" lại xuất hiện như những bóng râm mát lành. Năm nay, tôi vinh dự được khoác lên mình chiếc áo ấy, tham gia hỗ trợ tại điểm thi trường Trung học phổ thông Quang Trung. Đó là một trải nghiệm đầy mồ hôi nhưng cũng ngập tràn nụ cười hạnh phúc.

Công việc của chúng tôi bắt đầu từ 6 giờ sáng. Lúc này, dòng người đổ về điểm thi đã đông nghịt. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng gọi nhau í ới tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Đội tình nguyện nhanh chóng chia làm hai nhóm. Nhóm nam khỏe mạnh kết thành "hàng rào sống" để phân luồng giao thông, đảm bảo không xảy ra ùn tắc để các sĩ tử đến trường đúng giờ. Nhóm nữ chúng tôi đứng hai bên cổng, tươi cười phát những chai nước suối mát lạnh, những chiếc bút chì, cục tẩy cho các thí sinh. Tôi nhớ mãi hình ảnh một bạn thí sinh nam hớt hải chạy đến, mặt tái mét vì quên mang Atlat Địa lý. May mắn thay, trong thùng đồ dự phòng của đội có sẵn, khi tôi đưa cuốn Atlat cho bạn, ánh mắt bạn ánh lên sự biết ơn vô hạn: "Cảm ơn bạn, bạn cứu sống mình rồi!". Khoảnh khắc ấy, tôi thấy việc làm của mình ý nghĩa biết bao.

Khi tiếng trống báo hiệu giờ làm bài vang lên, cánh cổng trường khép lại, không gian bên ngoài dường như chùng xuống. Cái nắng lúc này mới thực sự trở thành thử thách. Nhiệt độ ngoài trời lên đến gần 40 độ C, hơi nóng từ mặt đường nhựa bốc lên hầm hập. Nhưng thương nhất là các bậc phụ huynh. Họ ngồi vạ vật dưới gốc cây, trên yên xe máy, ánh mắt đăm đăm hướng về phía phòng thi với nỗi lo âu thấp thỏm. Thấu hiểu nỗi lòng ấy, chúng tôi lại tất bật mang những cốc nước chanh đá, những chiếc quạt giấy đến tận nơi mời các bác.

Tôi đến bên một bác gái đang ngồi bệt xuống vỉa hè, chiếc nón lá phe phẩy không đủ xua đi cái nóng. Bác cầm cốc nước tôi đưa, rưng rưng nói: "Con bác học lực yếu lắm, chỉ mong nó đỗ tốt nghiệp thôi. Cảm ơn các cháu nhé, nắng nôi thế này mà nhiệt tình quá". Câu chuyện của bác khiến tôi nhớ đến mẹ mình, người cũng từng đội nắng chờ tôi như thế. Những ly nước mát không chỉ giải nhiệt cơn khát vật lý mà còn làm dịu đi nỗi lòng lo lắng của những người cha, người mẹ.

Tiếng trống báo hiệu hết giờ làm bài vang lên giòn giã. Cánh cổng sắt mở toang. Dòng thác thí sinh ùa ra. Đội tình nguyện chúng tôi xếp thành hai hàng, vỗ tay và hô vang: "Chúc mừng các bạn đã hoàn thành!", "Mọi người vất vả rồi!". Những nụ cười rạng rỡ của thí sinh làm bài tốt, hay cái cái vỗ vai an ủi cho những bạn còn thoáng buồn đã tạo nên một bức tranh cảm xúc tuyệt đẹp. Dù áo đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào lưng, da mặt rát bỏng vì nắng, nhưng nhìn thấy niềm vui của các sĩ tử và phụ huynh, mọi mệt mỏi trong tôi dường như tan biến.

Kết thúc một ngày dài, tôi trở về nhà với làn da sạm đen đi trông thấy, nhưng trong lòng lại thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. "Tiếp sức mùa thi" không chỉ là một hoạt động xã hội, mà là sự trao truyền ngọn lửa nhiệt huyết và niềm tin. Tôi tự hào vì đã góp một phần sức lực nhỏ bé của mình để mùa thi của các bạn sĩ tử bớt đi phần nhọc nhằn, thêm vào đó những kỷ niệm đẹp đẽ của tình người.

6Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số  6

1. Mở bài:

  • Hoạt động: Tham gia nhóm "Bếp ấm" nấu cháo phát miễn phí tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh vào rạng sáng.

  • Không gian: 3 giờ sáng, thành phố còn ngủ say, nhưng căn bếp nhỏ đã đỏ lửa.

2. Thân bài:

  • Công đoạn nấu (3h00 - 5h30):

    • Hành động: Vo gạo, thái bí đỏ, băm thịt. Tiếng dao thớt lách cách nhịp nhàng.

    • Cảm giác: Hơi nóng từ ba nồi cháo quân dụng bốc lên nghi ngút, mùi thơm của gạo nếp và hành phi lan tỏa xua tan cái lạnh sương sớm.

    • Chi tiết: Một cô tình nguyện viên lớn tuổi vừa khuấy cháo vừa dạy tôi: "Phải khuấy đều tay không bén nồi, cháo khê tội người bệnh".

  • Công đoạn phát cháo (6h00 - 7h00):

    • Khung cảnh: Sân bệnh viện đông nghịt người. Người nhà bệnh nhân cầm cặp lồng, âu nhựa xếp hàng dài. Gương mặt ai cũng hốc hác, lo âu vì chăm người ốm.

    • Tương tác:

      • Múc cháo thật đầy, trao bằng hai tay kèm lời chúc: "Chúc bác/cô mau khỏe ạ".

      • Phản ứng của họ: Nụ cười hiếm hoi trên gương mặt mệt mỏi, câu cảm ơn lí nhí.

    • Điểm nhấn: Một ông cụ tay run rẩy cầm cà mèn cũ, xin thêm một ít nước cháo loãng cho vợ đang nằm cấp cứu. Nhìn bóng lưng còng của cụ rời đi mà sống mũi cay cay.

3. Kết bài:

  • Kết thúc: Nồi cháo hết veo trong vòng 1 tiếng.

  • Cảm nghĩ: Bát cháo nhỏ nhưng chứa đựng hơi ấm tình người, giúp xoa dịu nỗi đau bệnh tật.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 6

Khi thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống những con phố vắng tanh, thì tại căn bếp nhỏ của nhóm thiện nguyện "Bếp ấm", không khí đã vô cùng tất bật. Hôm nay là lần đầu tiên tôi dậy từ 3 giờ sáng để tham gia nấu cháo từ thiện phát cho bệnh nhân nghèo tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh.

Bước vào bếp, tôi bị choáng ngợp ngay bởi hơi nóng hầm hập và mùi thơm nức mũi của gạo nếp, bí đỏ và thịt băm. Ba chiếc nồi quân dụng khổng lồ đang sôi sùng sục trên bếp ga công nghiệp. Nhiệm vụ của tôi là thái hành và phụ các cô chú khuấy cháo. Cô nhóm trưởng ân cần dặn tôi: "Cháu phải khuấy thật đều tay và sát đáy nồi nhé, để cháo bén là tội người ốm lắm". Đôi tay tôi mỏi nhừ sau mười lăm phút, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời tờ mờ sáng còn rất lạnh. Tôi thầm khâm phục các cô chú đã làm công việc này thầm lặng suốt bao năm qua.

Đúng 6 giờ sáng, xe cháo được đẩy ra sân bệnh viện. Lúc này, dòng người cầm cặp lồng, âu nhựa đã xếp hàng dài dằng dặc. Đa phần họ là những người dân quê lam lũ, gương mặt hốc hác, phờ phạc sau những đêm dài thức trắng chăm người thân.

Không khí buổi phát cháo diễn ra khẩn trương nhưng trật tự. Tôi được phân công múc cháo vào cặp lồng. Tôi cố gắng múc những muôi cháo thật đầy, thật sánh và trao bằng hai tay kèm lời nhắn: "Cháu mời bác, chúc người nhà bác mau khỏe ạ". Đáp lại tôi là những ánh mắt rưng rưng và nụ cười hiền hậu. Hình ảnh ám ảnh tôi nhất là một cụ ông gầy gò, mặc chiếc áo nâu sờn vai, tay run run đưa chiếc cà mèn cũ móp méo. Cụ lí nhí xin: "Cô cho tôi xin nhiều nước một chút, bà nhà tôi yếu quá chưa ăn được cái". Nhìn dáng đi xiêu vẹo của cụ khuất sau hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, sống mũi tôi cay xè.

Nồi cháo hết veo chỉ sau một tiếng đồng hồ. Dù mệt và chân mỏi nhừ, nhưng nhìn những cặp lồng cháo nóng hổi đang được mang về các phòng bệnh, lòng tôi thấy ấm áp lạ thường. Bát cháo tuy nhỏ bé, giá trị vật chất chẳng đáng là bao, nhưng nó chứa đựng tình người, giúp sưởi ấm những trái tim đang lo âu vì bệnh tật.

7Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số  7

1. Mở bài:

  • Giới thiệu: Lớp học tình thương buổi tối tại nhà văn hóa xóm, dành cho trẻ em lang thang, bán vé số, đánh giày không có điều kiện đến trường.

  • Vai trò: "Thầy giáo" trẻ tình nguyện dạy chữ và toán.

2. Thân bài:

  • Lớp học đặc biệt:

    • Cơ sở vật chất: Bàn ghế cũ kỹ cọc cạch, bảng đen nứt một góc, ánh đèn neon chập chờn.

    • Học sinh: Đủ mọi lứa tuổi (từ 6 đến 12 tuổi), mặc quần áo lấm lem, có em còn mang theo cả xấp vé số ế chưa bán hết.

  • Giờ học:

    • Khó khăn: Các em hiếu động, mất tập trung, bàn tay quen cầm xấp vé số giờ cầm bút cứ cứng đờ, nét chữ nguệch ngoạc.

    • Sự kiên nhẫn: Tôi cầm tay uốn từng nét chữ O, chữ A cho bé Hùng. Em đánh vần ngọng nghịu làm cả lớp cười ồ.

    • Khoảnh khắc xúc động: Bé Lan (10 tuổi) khoe điểm 10 đầu tiên. Em bảo: "Em muốn biết chữ để sau này đọc báo cho bà mù nghe".

  • Giờ giải lao: Chia nhau gói kẹo, nghe các em kể chuyện mưu sinh vất vả ngoài đường phố.

3. Kết bài:

  • Tan lớp: Các em chào to rồi tỏa đi mưu sinh hoặc về nhà trọ.

  • Suy ngẫm: Tri thức là con đường duy nhất giúp các em thay đổi số phận. Tự hứa sẽ gắn bó với lớp lâu dài.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 7

Giữa lòng thành phố nhộn nhịp, có một góc nhỏ bình yên mà mỗi tối thứ bảy tôi đều tìm về. Đó là lớp học tình thương tại nhà văn hóa khu phố 5 – nơi thắp sáng ước mơ con chữ cho những đứa trẻ kém may mắn.

Lớp học bắt đầu lúc 7 giờ tối, nhưng từ sớm, những "học sinh đặc biệt" đã có mặt. Gọi là đặc biệt bởi các em không mặc đồng phục trắng tinh, không có cặp sách đẹp. Đó là những cậu bé đánh giày, những cô bé bán vé số, hay nhặt ve chai... Làn da đen nhẻm vì nắng gió, bộ quần áo xộc xệch lấm lem, nhưng trong đôi mắt các em luôn ánh lên niềm khao khát được học.

Cơ sở vật chất của lớp học rất đơn sơ: vài bộ bàn ghế cũ kỹ xin lại từ các trường học, một chiếc bảng đen đã nứt góc và ánh đèn neon đôi khi chập chờn. Tôi được phân công kèm cặp nhóm các em lớp 1 tập viết. Việc dạy học ở đây vất vả hơn nhiều so với tưởng tượng. Những đôi bàn tay nhỏ bé vốn quen cầm xấp vé số, cầm bao tải ve chai nay cầm bút cứ cứng đờ, run rẩy. Những nét chữ nguệch ngoạc như gà bới, những tiếng đánh vần ngọng nghịu vang lên khiến tôi vừa buồn cười vừa thương.

Tôi ngồi cạnh bé Hùng, cậu bé 8 tuổi ngày ngày đi bán vé số dạo. Hùng viết mãi không tròn chữ "O". Em nản chí, định buông bút. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chai sần của em, kiên nhẫn uốn từng nét. Khi viết được chữ cái đầu tiên ngay ngắn, Hùng reo lên: "Anh ơi, em viết được rồi này!". Nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng sún của em làm sáng bừng cả căn phòng tối. Trong giờ giải lao, bé Lan thì thầm với tôi: "Em muốn biết chữ nhanh để đọc truyện cổ tích cho bà em nghe, mắt bà mù không thấy đường". Ước mơ giản dị ấy khiến tôi lặng người đi vì xúc động.

9 giờ tối, lớp học tan. Các em lễ phép khoanh tay chào thầy cô rồi lại tỏa ra các ngả đường, tiếp tục cuộc mưu sinh hoặc trở về những căn trọ chật hẹp. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của các em khuất dần trong đêm, tôi tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa. Tôi tin rằng, từng con chữ, từng phép tính hôm nay sẽ là hành trang giúp các em mở cánh cửa tương lai tươi sáng hơn, thoát khỏi cái nghèo đeo bám.

8Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 8

1. Mở bài:

  • Dự án: "Khoác áo mới cho bức tường cũ" do Đoàn thanh niên phát động nhằm xóa các quảng cáo rác và làm đẹp ngõ phố.

  • Đối tượng: Bức tường dài 20m đầu ngõ, bong tróc và dán đầy tờ rơi "khoan cắt bê tông".

2. Thân bài:

  • Xử lý bề mặt (Buổi sáng):

    • Công việc: Cạo sạch lớp vôi cũ, bóc dỡ giấy dán quảng cáo, chà nhám. Bụi bay mù mịt.

    • Quét lót: Phủ một lớp sơn trắng tinh khôi làm nền. Bức tường lem luốc bỗng chốc sáng bừng.

  • Vẽ tranh (Buổi chiều):

    • Chủ đề: Bảo vệ môi trường và làng quê Việt Nam.

    • Thực hiện: Bạn nào khéo tay thì đi nét, phác thảo hình ảnh. Tôi và các bạn khác phụ trách pha màu và tô các mảng lớn.

    • Không khí: Vui như hội. Trẻ con trong xóm chạy ra xem, xin được tô thử vài bông hoa. Người dân đi qua trầm trồ, khen ngợi.

    • Chi tiết: Tôi say sưa tô màu xanh cho tán cây bàng, màu vàng rực rỡ cho cánh đồng lúa. Màu sơn dính đầy tay và quần áo nhưng ai cũng thấy vui.

3. Kết bài:

  • Thành quả: Bức tường trở thành một bức tranh khổng lồ rực rỡ sắc màu, thay thế sự nhếch nhác trước kia.

  • Ý nghĩa: Làm đẹp cảnh quan và nâng cao ý thức người dân không dán quảng cáo bừa bãi.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 8

Con ngõ nhỏ dẫn vào khu phố nhà tôi vốn yên bình, nhưng bức tường dài đầu ngõ từ lâu đã trở thành "bảng tin" bất đắc dĩ cho đủ loại quảng cáo rao vặt, từ khoan cắt bê tông đến hút bể phốt, trông rất nhem nhuốc và mất mỹ quan. Để thay đổi diện mạo khu phố, chủ nhật vừa qua, chúng tôi đã tham gia dự án "Con đường bích họa" đầy thú vị.

Công việc bắt đầu từ sáng sớm với khâu vất vả nhất: làm sạch bề mặt. Chúng tôi dùng dao sủi để cạo bỏ những lớp giấy quảng cáo dán chồng chất lên nhau, dùng giấy nhám chà phẳng những chỗ bong tróc. Bụi vôi bay mù mịt khiến ai nấy đều ho sù sụ, mặt mũi lấm lem. Sau khi bức tường được làm sạch, một lớp sơn trắng tinh khôi được phủ lên. Chỉ riêng việc nhìn thấy màu trắng sạch sẽ ấy thay thế cho sự nhếch nhác cũ kỹ đã khiến lòng tôi thấy phấn chấn lạ thường.

Đến phần vẽ tranh mới thực sự sôi nổi. Dưới bàn tay khéo léo của anh Bí thư đoàn vốn là sinh viên Mỹ thuật, những đường nét phác thảo hiện ra: một cánh đồng lúa chín vàng, những đứa trẻ chăn trâu thả diều, và cả những thông điệp bảo vệ môi trường. Nhiệm vụ của tôi là pha màu và tô các mảng lớn. Cầm cây cọ trên tay, tôi cẩn thận tô màu xanh non cho những bụi tre, màu đỏ rực cho mái ngói đình làng.

Không khí làm việc vui như trẩy hội. Mấy em nhỏ trong xóm tò mò chạy ra xem, mắt tròn xoe thích thú. Chúng tôi còn hướng dẫn các em cùng tham gia tô màu những bông hoa nhỏ sát chân tường. Tiếng cười nói rộn rã cả một góc phố. Các bác đi chợ về, dừng lại ngắm nghía, gật gù khen ngợi: "Thế này thì đố ai dám dán quảng cáo bậy bạ nữa nhé, đẹp thế này cơ mà!". Câu nói ấy như tiếp thêm năng lượng cho chúng tôi quên đi cái nắng chiều oi ả.

Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc tác phẩm hoàn thành. Bức tường cũ kỹ, mốc meo giờ đây đã biến thành một bức tranh sống động, rực rỡ sắc màu, mang lại sức sống mới cho cả con ngõ. Nhìn ngắm bàn tay dính đầy sơn màu, tôi mỉm cười tự hào. Chúng tôi không chỉ vẽ tranh, mà đang vẽ nên ý thức văn minh và tình yêu cho nơi mình sinh sống.

9Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số 9

1. Mở bài:

  • Bối cảnh: Dịch sốt xuất huyết đang bùng phát tại địa phương.

  • Nhiệm vụ: Tham gia đội "Thanh niên xung kích" đi từng ngõ, gõ từng nhà để tuyên truyền và diệt lăng quăng (bọ gậy).

2. Thân bài:

  • Hành động cụ thể:

    • Đi vào các hộ gia đình, kiểm tra bể nước, chậu cây cảnh, lọ hoa.

    • Lật úp các vật dụng phế thải đọng nước mưa (vỏ dừa, lốp xe cũ, mảnh sành) – nơi muỗi đẻ trứng.

    • Phát tờ rơi và thuốc diệt bọ gậy (Abate).

  • Thử thách:

    • Gặp một hộ dân khó tính, cho rằng "nhà tôi sạch lắm làm gì có muỗi" và không muốn cho vào.

    • Cách giải quyết: Kiên trì giải thích, chỉ cho bác chủ nhà thấy ổ lăng quăng lúc nhúc trong cái lọ hoa để quên sau vườn.

    • Kết quả: Bác chủ nhà giật mình, thay đổi thái độ và cảm ơn ríu rít.

  • Cảm xúc: Mệt vì phải đi bộ nhiều, leo trèo kiểm tra, nhưng vui vì giúp dân phòng bệnh.

3. Kết bài:

  • Tổng kết: Khu phố gọn gàng, không còn các vũng nước đọng.

  • Thông điệp: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh", mỗi người dân là một chiến sĩ diệt dịch.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 9

Mùa mưa đến cũng là lúc dịch sốt xuất huyết bùng phát mạnh mẽ. Khu phố tôi đã có vài ca mắc bệnh phải nhập viện. Trước tình hình đó, tôi đã hăng hái đăng ký tham gia đội "Xung kích diệt lăng quăng" do phường tổ chức vào chủ nhật vừa qua. Một ngày hoạt động vất vả nhưng đã cho tôi nhiều bài học quý giá về kỹ năng giao tiếp và trách nhiệm cộng đồng.

Sáng sớm, sau khi nhận băng rôn và dụng cụ, đội chúng tôi tỏa đi các ngõ ngách. Nhiệm vụ là "đi từng ngõ, gõ từng nhà", kiểm tra tất cả các dụng cụ chứa nước và tuyên truyền cho người dân. Chúng tôi không ngại ngần xắn tay áo, lật úp những chiếc xô chậu vỡ, thu gom vỏ dừa, lốp xe cũ đọng nước mưa nằm lăn lóc ở các góc vườn ẩm thấp.

Thử thách lớn nhất không phải là sự bẩn thỉu của rác thải mà là thái độ của một số người dân. Khi đến nhà bác Hùng ở cuối ngõ, bác tỏ vẻ khó chịu và xua tay: "Nhà bác sạch sẽ lắm, ngày nào chả quét, làm gì có muỗi mà kiểm tra, các cháu đi chỗ khác đi". Không nản chí, tôi lễ phép nhưng kiên quyết xin bác cho phép xem qua khu vườn sau nhà. Sau một hồi thuyết phục, bác mới miễn cưỡng đồng ý.

Vừa ra đến vườn, tôi phát hiện ngay một chiếc bình gốm cũ bỏ quên dưới gốc cây, bên trong nước mưa đọng lại đen ngòm. Tôi soi đèn pin vào, hàng trăm con lăng quăng đang bơi lúc nhúc. Tôi chỉ cho bác Hùng xem, bác giật mình thốt lên: "Trời ơi, chết thật! Bác cứ tưởng dọn nhà là sạch, quên mất cái góc này". Ngay lập tức, bác cùng chúng tôi đổ bỏ nước, cọ rửa chiếc bình. Thái độ của bác thay đổi hẳn, từ khó chịu sang ân cần, bác còn mang nước mát mời cả đội uống và cảm ơn rối rít.

Kết thúc buổi ra quân, đôi chân tôi mỏi nhừ vì đi bộ khắp ngõ xóm, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn. Chúng tôi đã xử lý được hàng chục ổ dịch tiềm tàng. Tôi nhận ra rằng, đôi khi sự nguy hiểm ẩn nấp ngay trong sự chủ quan của con người. Việc tuyên truyền không chỉ là lời nói suông mà cần hành động cụ thể để thay đổi nhận thức của cộng đồng, bảo vệ sức khỏe cho mọi người.

10Dàn ý kể lại một hoạt động xã hội chi tiết số  10

1. Mở bài:

  • Sự kiện: "Phiên chợ Tết 0 đồng" tổ chức tại sân vận động xã dịp giáp Tết Nguyên Đán.

  • Đối tượng: Người nghèo, người khuyết tật đến "mua sắm" bằng những tấm phiếu nghĩa tình thay vì tiền mặt.

  • Nhiệm vụ: Hỗ trợ người già chọn đồ và xách hàng ra xe.

2. Thân bài:

  • Không gian phiên chợ:

    • Trang trí đậm chất Tết: Cành đào, bánh chưng xanh, các gian hàng bày biện đẹp mắt (gạo, mắm, muối, quần áo, bánh kẹo).

    • Điểm đặc biệt: Giá niêm yết là "0 đồng".

  • Hoạt động hỗ trợ:

    • Dìu các cụ già đi từng gian hàng.

    • Tư vấn chọn đồ: "Cụ ơi, chai dầu ăn này to lắm, cụ lấy nhé", "Áo ấm này vừa với cụ đấy".

    • Chi tiết cảm động: Một bà cụ tần ngần đứng trước gian hàng bánh kẹo, chỉ dám cầm lên rồi đặt xuống. Tôi giục cụ lấy, cụ rơm rớm: "Cả đời bà chưa bao giờ được mua sắm thoải mái thế này, bà lấy về cho cháu ở nhà".

  • Ý nghĩa: Không chỉ là cho quà, mà là trao cho họ sự tôn trọng, được quyền lựa chọn thứ mình cần như đi chợ thật.

3. Kết bài:

  • Cảm xúc: Nhìn những giỏ hàng đầy ắp và nụ cười mãn nguyện của bà con.

  • Bài học: "Của cho không bằng cách cho". Phiên chợ mang lại phẩm giá và niềm vui trọn vẹn ngày Tết.

Bài văn kể lại một hoạt động xã hội số 10

Tết Nguyên Đán đang đến rất gần, nhưng không phải ai cũng có điều kiện sắm sửa một cái Tết đủ đầy. Để san sẻ nỗi lo với người nghèo, địa phương tôi đã tổ chức "Phiên chợ Tết 0 đồng". Tôi may mắn được tham gia làm tình nguyện viên hỗ trợ bà con mua sắm trong phiên chợ đặc biệt này.

Sân vận động xã hôm nay rực rỡ cờ hoa, tiếng nhạc xuân rộn ràng. Các gian hàng được dựng lên san sát, bày bán đủ mọi thứ từ nhu yếu phẩm như gạo, nước mắm, dầu ăn đến bánh mứt, quần áo mới. Điều kỳ diệu là tất cả bảng giá đều ghi con số "0 đồng". Người dân đến chợ không cần mang ví tiền, chỉ cần mang theo tấm phiếu nghĩa tình và những chiếc giỏ mây để đựng niềm vui mang về.

Nhiệm vụ của tôi là đi cùng các cụ già sức yếu để xách đồ giúp và tư vấn cho các cụ. Tôi ấn tượng mãi với cụ Mận, một người già neo đơn trong xóm. Cụ bước đi chậm chạp, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn ngắm các quầy hàng đầy ắp. Tôi dìu cụ đến quầy gạo, giúp cụ đong 5kg gạo nếp thơm. Rồi chúng tôi sang quầy bánh kẹo. Cụ Mận cứ cầm gói mứt gừng lên rồi lại đặt xuống, vẻ mặt tần ngần. Tôi khẽ hỏi: "Cụ thích mứt gừng ạ? Cụ lấy đi ạ, miễn phí mà cụ". Cụ rơm rớm nước mắt, giọng run run: "Cả đời bà đi chợ toàn phải đếm từng hào, chưa bao giờ dám mua gói mứt to thế này. Bà lấy về thắp hương cho ông nhà".

Nghe cụ nói, lòng tôi thắt lại vì xúc động. Phiên chợ này không chỉ đơn thuần là phát quà từ thiện, mà nó trao cho người nghèo quyền được lựa chọn, được "mua sắm" với tâm thế đàng hoàng, tự chủ. Họ không phải là người chìa tay xin bố thí, mà là những "khách hàng" được trân trọng.

Kết thúc phiên chợ, chiếc làn của cụ Mận và bao người khác đều đầy ắp hàng hóa. Tôi giúp cụ buộc đồ lên chiếc xe đạp cũ kỹ. Cụ nắm chặt tay tôi, bàn tay nhăn nheo mà ấm áp lạ thường: "Cảm ơn cháu, cảm ơn mọi người, Tết này bà ấm rồi". Nhìn bóng cụ đạp xe khuất dần trong nắng xuân, tôi thấy lòng mình phơi phới niềm vui. Phiên chợ 0 đồng đã dạy tôi bài học sâu sắc về "cách cho": Sự sẻ chia ý nghĩa nhất là khi nó đi kèm với sự tôn trọng và tình yêu thương chân thành.

Xem thêm:

Hy vọng dàn ý kể lại một hoạt động xã hội trên từ AVAKids sẽ giúp các em học tốt dạng bài này và tự tin hơn khi làm văn. Đừng quên luyện tập thường xuyên để nâng cao khả năng viết văn ngày càng mạch lạc và giàu cảm xúc.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi