Lòng nhân hậu là khả năng biết yêu thương, biết cảm thông, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không mong nhận lại điều gì. Đó là điều tạo nên vẻ đẹp của một con người tử tế.
Ngay từ tuổi mầm non, tiểu học, khi tính cách trẻ đang dần hình thành, việc nuôi dưỡng lòng nhân ái sẽ giúp trẻ:
Nhân hậu không phải là kiến thức thuộc sách vở, mà là bài học nuôi dưỡng bằng trái tim mỗi ngày.
Lòng nhân hậu là khả năng biết yêu thương, biết cảm thông, sẵn sàng giúp đỡ người khác
Lòng nhân hậu không tự nhiên mà có. Nó được gieo trồng mỗi ngày, từ những hành động nhỏ bé nhưng chân thành. Để giúp trẻ (và cả chính chúng ta) nuôi dưỡng và lan tỏa lòng tốt, có thể bắt đầu từ những việc giản dị dưới đây:
Tác phẩm kinh điển của Andersen kể về một cô bé nghèo khổ, phải đi bán diêm trong đêm giao thừa lạnh giá. Em không bán được que diêm nào và không dám về nhà vì sợ cha đánh. Bị lấn át bởi cái đói, cái rét và sự vô tâm của người qua đường, em đã quẹt hết những que diêm để sưởi ấm và tìm kiếm niềm vui trong những mộng tưởng. Sáng hôm sau, người ta thấy em đã chết cóng với nụ cười trên môi.
Bài học: Câu chuyện là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về sự vô cảm của xã hội. Nó cho thấy sự thiếu vắng lòng nhân ái và sự sẻ chia có thể dẫn đến những kết cục bi thảm. Lòng nhân hậu, đôi khi chỉ là một sự quan tâm nhỏ, cũng có thể cứu rỗi một số phận.
Cô bé bán diêm - Sự vô cảm và giá trị của lòng nhân ái
Đây là một truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Turgenev. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ giữa tác giả và một người ăn xin già yếu. Khi người ăn xin chìa bàn tay run rẩy xin bố thí, tác giả sực nhớ mình không mang theo bất cứ thứ gì—không tiền, không khăn tay.
Trong lúc bối rối, ông nắm lấy bàn tay của người ăn xin và nói: "Đừng giận tôi, người anh em, tôi không có gì để cho anh cả". Người ăn xin mỉm cười, đáp lại: "Anh gọi tôi là 'người anh em', anh nắm lấy tay tôi, đó cũng là một món quà rồi".
Bài học: Câu chuyện về lòng nhân hậu này định nghĩa lại khái niệm "cho đi". Lòng nhân ái không chỉ nằm ở giá trị vật chất, mà quan trọng hơn là sự tôn trọng, sự đồng cảm và việc công nhận phẩm giá của người khác.
Một câu chuyện đời thường kể về một bữa tối trong gia đình. Người mẹ, sau một ngày làm việc mệt mỏi, đã vô ý nướng cháy khét mẻ bánh mì. Bà dọn bánh ra bàn với vẻ mặt áy náy.
Thay vì phàn nàn, người cha vui vẻ lấy chiếc bánh mì cháy, ăn ngon lành và trò chuyện về một ngày của mình, đồng thời khen chiếc bánh. Khi người con thắc mắc, người cha giải thích rằng một chiếc bánh mì cháy không thể làm tổn thương ai, nhưng những lời nói gay gắt, chê bai vì một lỗi nhỏ thì có thể.
Bài học: Lòng nhân hậu trong câu chuyện này chính là sự bao dung và thấu hiểu. Đó là khả năng nhìn thấy nỗ lực của người khác và bỏ qua những lỗi lầm nhỏ nhặt, đặt tình yêu thương và sự hòa thuận lên trên sự hoàn hảo.
Chiếc bánh mì cháy - Bài học về sự bao dung
Trời nhá nhem tối, những ngọn đèn đường vàng vọt bắt đầu hắt xuống con phố nhỏ. Cái bụng tôi réo lên từng hồi, sau một ngày dài chạy vạy khắp thành phố tìm việc. Hôm nay lại là một ngày trắng tay. Tôi dừng chân trước một tiệm bánh mì nhỏ, cũ kỹ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra ngoài như một lời mời gọi. Bánh mì ở đây rẻ, nhưng tôi thậm chí còn không có nổi mười nghìn đồng trong túi.
Tôi đứng tần ngần một lúc rồi quay lưng định đi, thì tiếng một bà cụ vang lên từ phía sau: "Cháu trai, cháu có đói không? Vào đây bà cho ổ bánh mì." Tôi ngạc nhiên quay lại, bà cụ có khuôn mặt hiền hậu, nếp nhăn hằn sâu trên trán, đôi mắt mờ đục nhìn tôi trìu mến.
Tôi ngượng ngùng lắc đầu, cố giấu đi cái bụng đang réo ầm ĩ. "Không sao, vào đây đi. Bà biết cháu đói mà," bà cụ nói rồi kéo tay tôi vào trong tiệm. Bà lấy ra một ổ bánh mì nóng hổi, thơm phức, kẹp thêm một ít chả lụa và rau thơm rồi đưa cho tôi. "Ăn đi cháu, ăn no mới có sức mà tìm việc." Tôi cầm ổ bánh mì trên tay, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi cắn một miếng lớn, vị bánh mì giòn tan, vị chả lụa béo ngậy, vị rau thơm tươi mát hòa quyện lại, ngon đến lạ kỳ. Tôi ăn một mạch hết cả ổ bánh mì, bụng dạ no căng, lòng cũng ấm áp hơn rất nhiều. Tôi ngỏ ý muốn trả tiền, nhưng bà cụ xua tay: "Không cần đâu cháu, cháu cứ ăn no là bà vui rồi. Mai mốt tìm được việc làm rồi thì nhớ giúp đỡ người khác nhé."
Tôi cảm ơn bà cụ rối rít rồi rời khỏi tiệm bánh mì, trong lòng tràn ngập sự biết ơn. Ánh đèn vàng ấm áp của tiệm bánh mì cũ kỹ ấy, cùng với tấm lòng nhân hậu của bà cụ, đã sưởi ấm trái tim tôi trong đêm đông giá lạnh.
Ông Ba là người gác chân cầu ở đầu làng tôi. Ngày nào cũng vậy, bất kể nắng mưa, ông đều ngồi lặng lẽ trong cái chòi nhỏ, cần mẫn thu từng đồng tiền lẻ của người qua cầu. Ông Ba gầy gò, da đen sạm, khuôn mặt khắc khổ, ít nói ít cười.
Mọi người trong làng đều nghĩ ông Ba là một người khó tính, keo kiệt. Nhưng tôi lại có một ấn tượng khác về ông. Mỗi khi tôi đi học về, ông Ba đều mỉm cười với tôi, hỏi han tôi dăm ba câu chuyện. Những khi tôi không có tiền trả phí qua cầu, ông Ba đều xua tay cho qua.
Một lần, tôi vô tình nhìn thấy ông Ba đang cho cơm cho một con chó hoang gầy trơ xương. Một lần khác, tôi thấy ông Ba lén bỏ tiền vào thùng từ thiện của nhà chùa. Tôi bắt đầu để ý đến ông Ba nhiều hơn. Tôi nhận ra rằng, ông Ba không hề khó tính hay keo kiệt như mọi người vẫn nghĩ. Ông là một người tốt bụng, chỉ là ông sống kín đáo và không thích phô trương.
Ông Ba sống một mình trong một căn nhà nhỏ, đơn sơ. Ông không có vợ con, cũng không có người thân thích. Cuộc sống của ông rất giản dị, đạm bạc. Ông ăn uống kham khổ, quần áo rách rưới. Nhưng ông vẫn luôn dành một phần tiền của mình để giúp đỡ những người khó khăn hơn mình. Ông Ba chính là một minh chứng sống cho câu nói: "Lòng tốt không cần phải ồn ào, nó chỉ cần sự chân thành."
Tôi từng là một học sinh cá biệt, lười học, thường xuyên trốn học và gây gổ đánh nhau. Tôi bị thầy cô giáo khiển trách, bạn bè xa lánh. Tương lai của tôi tưởng chừng như đã khép lại. Nhưng rồi, tôi gặp được thầy Nam, giáo viên dạy văn của tôi.
Thầy Nam không giống như những giáo viên khác. Thầy không bao giờ mắng mỏ hay trừng phạt tôi. Thay vào đó, thầy luôn kiên nhẫn lắng nghe tôi, tìm hiểu những khó khăn trong cuộc sống của tôi. Thầy Nam nhận ra rằng, tôi không phải là một học sinh hư hỏng, mà chỉ là tôi đang thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm. Thầy Nam bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho tôi.
Thầy dạy tôi học, chia sẻ với tôi những câu chuyện về cuộc sống, khuyên bảo tôi những điều hay lẽ phải. Thầy Nam còn giới thiệu tôi tham gia vào một câu lạc bộ văn học của trường. Ở đó, tôi được thỏa sức thể hiện đam mê viết lách của mình. Dần dần, tôi thay đổi. Tôi bắt đầu chăm chỉ học hành, bỏ những thói hư tật xấu. Tôi trở nên hòa đồng và thân thiện hơn với bạn bè.
Tôi nhận ra rằng, cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp và ý nghĩa. Nhờ sự dìu dắt của thầy Nam, tôi đã thi đỗ vào trường đại học mà tôi mơ ước. Tôi luôn biết ơn thầy Nam vì đã cho tôi một cơ hội thứ hai để làm lại cuộc đời. Thầy Nam không chỉ là một người thầy, mà còn là một người bạn, một người cha, người đã giúp tôi tìm lại được chính mình.
Sau này, dù đi đâu về đâu, tôi vẫn luôn nhớ về thầy Nam và những bài học quý giá mà thầy đã dạy cho tôi. Tôi luôn cố gắng sống tốt hơn, để xứng đáng với sự tin tưởng và kỳ vọng của thầy.
Một chiều mưa tầm tã, cậu bé phát hiện một chú chó con đang co ro dưới gốc cây, cơ thể run rẩy và ánh mắt hoảng sợ. Cậu bé cởi áo mưa, nhẹ nhàng bọc lấy chú và mang về nhà.
Cậu lau khô lông, cho chú ăn và đặt một chiếc khăn mềm làm chỗ ngủ. Suốt buổi tối, cậu vừa ôm chú chó vừa đi gõ cửa từng nhà để hỏi xem chú có chủ hay không.
Cuối cùng, một bác gái chạy đến, ôm chầm lấy chú chó, nước mắt rơi vì vui mừng. Bác cảm ơn cậu bé rối rít và tặng cậu chiếc khăn len tự tay đan, bảo rằng đó là quà dành cho “cậu bé tốt bụng nhất mà bác từng gặp”.
Cậu bé mỉm cười, nhưng điều khiến cậu hạnh phúc nhất không phải chiếc khăn — mà là chú chó đã trở về nhà an toàn.
Bài học: Một hành động nhỏ nhưng xuất phát từ trái tim có thể đem lại niềm vui lớn lao cho người khác.
Một ngày nọ, cô giáo phát cho mỗi bạn trong lớp một hạt giống và yêu cầu chăm sóc trong hai tuần. Bạn nhỏ A vui vẻ ôm chậu đất về nhà, tưới nước đều đặn mỗi ngày, đặt nơi có ánh nắng.
Nhưng lạ thay, hạt vẫn không chịu nảy mầm. Bạn hơi buồn nhưng vẫn tiếp tục chăm chút, hy vọng một ngày nó sẽ mọc lên.
Đến ngày nộp lại, nhiều bạn mang đến những cây xanh non mơn mởn. Riêng bạn A chỉ có chậu đất trống. Bạn ngập ngừng bước lên, sợ sẽ bị chê cười.
Cô giáo mỉm cười và tuyên bố:“Bạn A chính là người chiến thắng. Bởi những hạt giống cô phát ra đều là… hạt khô, không thể mọc được. Bạn ấy đã trung thực và không gian dối để đạt kết quả.”
Cả lớp tròn mắt ngạc nhiên, rồi vỗ tay thật lớn.
Bài học: Nhân hậu luôn đi kèm trung thực. Một trái tim đẹp sẽ không bao giờ chọn sự giả dối.
Trên lối nhỏ đến trường, có một bông hoa dại nhỏ bé. Mọi người thường dẫm lên hoặc xem nó vô dụng. Chỉ có bé Na mỗi ngày đều dừng lại, vuốt nhẹ cánh hoa và tưới cho nó vài giọt nước trong bình.
Một sáng nọ, Na thấy bông hoa rực rỡ hơn, mở rộng cánh chào đón mặt trời. Dưới gốc hoa, một chú sâu nhỏ đang tránh nắng. Nhờ bông hoa ấy, chú sâu có nơi trú ngụ.
Na mỉm cười: “Chỉ cần yêu thương, dù nhỏ bé đến đâu cũng sẽ nở rộ.”
Bài học: Nhân hậu là biết nâng niu những điều nhỏ bé mà đôi khi người khác bỏ quên.
Trong giờ nghỉ trưa, An nhìn thấy Minh – cậu bạn ngồi cuối lớp – chỉ có một hộp sữa nhỏ. Minh lí nhí rằng sáng nay mẹ quên chuẩn bị phần ăn.
Không suy nghĩ lâu, An cẩn thận chia đôi chiếc bánh sandwich của mình và đưa cho bạn:“Nếu chia ra, chúng ta đều có bữa trưa ngon mà!”
Minh ngập ngừng rồi mỉm cười bẽn lẽn. Từ hôm đó, hai bạn trở thành đôi bạn thân không bao giờ tách rời.
Bài học: Chia sẻ không làm ta mất đi, mà giúp ta có thêm một người bạn.
Mỗi sáng, Thy luôn được mẹ chuẩn bị hai chiếc bánh rán: một chiếc cho mình, một chiếc cho ai đó cần. Một lần, Thy thấy một cậu bé bán vé số đứng nhìn cửa tiệm bánh, mắt sáng mà tay trống rỗng.
Thy bước đến:“Cậu ăn cùng mình nhé!”Cậu bé ngạc nhiên rồi đỏ mặt nhận lấy. Hai đứa ngồi ăn trên bậc thềm, tiếng cười vang lên giữa phố.
Ngày hôm sau, Thy vẫn nhận được hai chiếc bánh như mọi khi — bởi lòng tốt luôn được mẹ âm thầm ủng hộ.
Bài học: Nhân hậu là chia sẻ khi mình có thể, không cần phải giàu có mới giúp được người khác.
Xem thêm:
Một câu chuyện kể chỉ kéo dài vài phút, nhưng bài học nhân ái từ câu chuyện đó có thể đi theo trẻ cả đời. Hãy để những câu chuyện về lòng nhân hậu trở thành người bạn đồng hành trong tuổi thơ của trẻ – giúp con lớn lên với trái tim biết yêu thương, biết sẻ chia và luôn tỏa sáng giữa cuộc đời.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!


