Lòng biết ơn là khi con nhận ra có ai đó đã vì mình mà cố gắng, và con cảm ơn họ bằng nụ cười, lời nói hay hành động tốt đẹp.
Đó có thể là:
Biết ơn giúp trẻ:
Nói đơn giản: khi trái tim biết ơn, con sẽ luôn thấy niềm vui trong cuộc sống và trở thành người biết yêu thương mọi người.
Lòng biết ơn là khi con nhận ra có ai đó đã vì mình mà cố gắng
Khi những câu chuyện về lòng biết ơn được kể đều đặn, chúng không chỉ mang đến giây phút thư giãn mà còn âm thầm nuôi dưỡng tâm hồn trẻ. Bé học cách thấu hiểu, trân trọng và sẻ chia yêu thương một cách tự nhiên nhất – thông qua từng nhân vật, từng chi tiết nhỏ đầy cảm xúc trong truyện.
Câu chuyện về lòng biết ơn giúp bé học cách thấu hiểu, trân trọng và sẻ chia yêu thương
Một giáo sư người Mỹ làm giảng viên tại một viện đại học ở nước Ba Tây (Brazil) đã nhắc lại một kỷ niệm khó quên. Ông thuật lại rằng một ngày kia khi đang trên con đường đến trường đại học, ông cảm thấy có ai đó kéo quần mình, quay đầu lại, ông thấy một cậu bé độ 5 hay 6 tuổi với đôi mắt tròn đen và sáng trong khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu.
Cậu bé nhìn ông với lời van xin: “Thưa ông! Cho con bánh mì”. Khác với những lần trước, mỗi khi gặp trẻ ăn xin trên đường phố, mở lời van xin, ông thường phớt lờ, lạnh lùng bước đi, vì có nhiều trẻ ăn xin quá, nhưng không biết vì sao lần này ông lại dừng bước, rồi bảo cậu cùng đi với ông ta vào quán cà phê gần đó. Sau khi mua cho cậu một bánh kem và thức ăn khác mà cậu muốn, ông mua cho mình một tách cà phê, rồi bước ra khỏi tiệm, quên hẳn cậu bé.
Nhưng khi ông đi được ít bước thì có người đụng vào lưng ông, quay nhìn lại, ông thấy cậu bé khi nãy. Cậu bé vẫn cầm ổ bánh kem và run run nói: “Con cám ơn ông!”. Vị giáo sư nầy cảm động vì lời cám ơn của cậu bé ăn xin đáng thương đó, trong khi đó có những trẻ ăn xin khác đã nhận tiền hay thức ăn ông cho nhưng chưa có em nào có lòng biết ơn như thế!"
Bài học: Khi nhận được sự giúp đỡ từ người khác, hãy nói lời cảm ơn.
Một ngày nọ, một gia đình quý tộc giàu có nước Anh đã đưa con về miền quê nghỉ mát. Trong khi nô đùa, tai nạn đã xảy ra: cậu con trai nhỏ của họ sa chân ngã xuống vực nước sâu. Tất cả tưởng chừng như vô vọng, không còn phương cách nào cứu sống cậu bé không biết bơi. Thế rồi, từ xa, nghe tiếng kêu thất thanh, một chú bé nhem nhuốc, con của một nông dân nghèo trong vùng đã chạy đến tiếp cứu.
Nhà quý tộc đã hết sức biết ơn cậu bé nhà nghèo. Thay vì chỉ nói lời cảm ơn và kèm theo một ít tiền hậu tạ, ông ân cần hỏi cậu bé:
– Khi lớn lên, cháu muốn làm gì?
Cậu bé nhỏ nhẹ thưa:
– Thưa ông, chắc cháu sẽ tiếp tục nghề làm ruộng của cha cháu.
Nhà quý tộc lại gặng hỏi:
– Thế cháu không còn ước mơ nào lớn hơn nữa sao?
Cậu bé im lặng cúi đầu một lúc rồi mới trả lời:
– Dạ thưa bác, nhà cháu nghèo thế này thì cháu còn biết ước mơ điều gì nữa đây?
Lại tiếp tục một câu hỏi chân tình:
– Nhưng bác muốn biết, nếu cháu được phép mơ ước thì cháu sẽ ước mơ điều gì?
Và lần này cũng lại là một câu trả lời thật thà:
– Thưa bác, cháu muốn được đi học, cháu muốn trở thành một bác sĩ!
Sau này, cậu bé ngày xưa không biết bơi được cứu sống đã trở thành một vĩ nhân, đã làm cho cả nước Anh hãnh diện tự hào, đó chính là Thủ tướng Winston Churchill. Còn cậu bé quê nhà nghèo đã không còn chỉ biết đặt ước mơ đời mình nơi cụm cỏ bờ đê.Cậu đã trở thành một bác sĩ lừng danh thế giới, cũng đồng thời là ân nhân của cả nhân loại khi tìm ra được thuốc kháng sinh penicillin. Tên của ông là Alexander Fleming.
Không ai ngờ rằng đến thủ tướng nước Anh lâm bệnh trầm trọng, cả vương quốc Anh đã đi tìm những vị danh y lẫy lừng để cố cứu sống nhà lãnh đạo tối cao của mình. Tất cả đã bó tay. Thế rồi bác sĩ A.Fleming đã tự ý tìm đến và ông đã cứu sống, một lần nữa, người mà ông đã từng cứu sống năm xưa.
Bài học: Khi bạn cho đi lòng tốt bạn sẽ nhận lại sự biết ơn và người tốt sẽ luôn được báo đáp.
Một cậu bé mù ngồi trên bậc thềm của một tòa nhà với chiếc mũ bên chân. Cậu bé giơ tấm biển có dòng chữ: "Tôi bị mù, xin hãy giúp tôi".
Chỉ có một vài đồng xu trong chiếc mũ - tiền lẻ của những người đi ngang qua.
Một người đàn ông đi ngang qua. Ông ta lấy một vài đồng xu từ trong túi ra và thả vào chiếc mũ. Sau đó, ông ta cầm tấm biển, xoay nó lại và viết một vài chữ, rồi đặt lại tấm biển vào tay cậu bé để mọi người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy dòng chữ mới.
Chiếc mũ nhanh chóng đầy tiền. Ngày càng có nhiều người hơn nữa đã cho cậu bé tiền.
Chiều hôm đó, người đàn ông đã thay đổi tấm biển quay lại để xem mọi thứ thế nào. Cậu bé nhận ra tiếng bước chân của ông ta và hỏi: "Anh có phải là người đã thay đổi tấm biển của tôi sáng nay không? Anh đã viết gì?"
Người đàn ông nói: "Tôi chỉ viết sự thật. Tôi đã nói những gì cậu viết nhưng theo một cách khác".
Tôi đã viết: "Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng tôi không thể nhìn thấy".
Bài học rút ra: Cả hai tấm biển đều nói lên sự thật. Nhưng biển báo đầu tiên chỉ nói rằng cậu bé bị mù, trong khi biển báo thứ hai truyền đạt cho mọi người đi ngang qua rằng họ nên biết ơn như thế nào khi được nhìn thấy…
Một cậu bé ăn cơm nhưng thường chê: “Cơm nhạt quá, con không thích ăn!”. Một hôm, mẹ dắt cậu ra đồng. Trưa nắng, mẹ lom khom gặt lúa, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Cậu bé thấy hạt lúa rơi xuống đất, mẹ lại nhặt lên từng hạt, cẩn thận như nhặt vàng.
Tối về, mẹ nấu cơm, cậu bé nhìn bát cơm trắng mà nghẹn ngào. Từ hôm đó, cậu không bao giờ chê cơm nữa.
Bài học: Mỗi hạt gạo là giọt mồ hôi của cha mẹ, hãy biết ơn lao động và trân trọng những gì mình có.
Một cậu bé nghèo đi xin ăn. Một người phụ nữ tốt bụng mời cậu vào nhà, cho cậu một ly sữa thay vì ổ bánh mì. Nhiều năm sau, người phụ nữ ấy bị bệnh nặng và được một bác sĩ giỏi cứu sống. Khi bà nhận hóa đơn viện phí, dòng chữ cuối cùng khiến bà rơi nước mắt:
“Tiền viện phí đã được thanh toán bằng một ly sữa nhiều năm về trước.”Người ký tên: Bác sĩ Kevin – cậu bé năm xưa.
Bài học: Lòng tốt và sự biết ơn luôn quay trở lại – đôi khi theo cách kỳ diệu nhất.
Một người thợ mộc già, đã gần hết tuổi đời, chuẩn bị nghỉ hưu. Một ngày, ông nhận được yêu cầu từ một người khách yêu cầu làm một chiếc ghế mới cho mình. Nhưng vì muốn nghỉ ngơi, ông đã trả lời rằng mình không còn sức làm việc nữa. Tuy nhiên, người khách lại thuyết phục ông bằng một câu nói: “Chỉ một chiếc ghế thôi, ông có thể làm để tôi có thể ngồi thư giãn trong những năm tháng còn lại của mình.”
Với một chút đắn đo, người thợ mộc già quyết định làm chiếc ghế ấy. Trong suốt quá trình làm việc, ông cẩn thận và tỉ mỉ hơn bao giờ hết, bởi ông biết rằng đây là công việc cuối cùng của mình trước khi nghỉ hưu. Sau khi hoàn thành chiếc ghế, ông trao nó cho người khách với một nụ cười mãn nguyện.
Tuy nhiên, sau khi nhận chiếc ghế, người khách nói rằng sẽ không dùng nó mà sẽ để nó trong phòng khách để mọi người đều có thể thấy được công sức mà người thợ mộc đã bỏ ra. “Cảm ơn ông vì chiếc ghế này,” người khách nói. “Chính chiếc ghế này là biểu tượng của sự biết ơn.”
Một người lính trẻ trong một cuộc chiến tranh khốc liệt đã bị thương nặng và nằm bất động trên chiến trường. Mọi người tưởng rằng anh đã chết, nhưng một người đồng đội đã mạo hiểm mạng sống để cứu anh và đưa anh ra khỏi vùng nguy hiểm. Người lính trẻ sống sót, và sau khi trở lại quê hương, anh luôn nhớ đến ân nhân của mình, người đã cứu mạng anh.
Nhiều năm sau, người lính trẻ trở thành một bác sĩ nổi tiếng, và anh đã giúp đỡ rất nhiều người trong cộng đồng của mình. Một ngày nọ, anh gặp lại ân nhân của mình, người mà anh đã cứu mạng khi xưa. Người đồng đội lúc đó đã trở thành một người già, nghèo khó và phải điều trị một căn bệnh hiểm nghèo. Người bác sĩ không do dự, lập tức giúp đỡ người đồng đội của mình.
Khi người đồng đội hỏi tại sao anh lại làm như vậy, người bác sĩ trả lời: “Đơn giản là tôi không thể quên ân huệ mà anh đã dành cho tôi. Lòng biết ơn là thứ không bao giờ mất đi.”
"Vào cái thời mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện của một cậu bé lúc đó 10 tuổi: Vào một hôm nọ, Jim – đó là tên của cậu, sau một hồi đi qua đi lại trước cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, ngó vào quán nơi mà có món kem hoa quả mà cậu rất thích. Mạnh dạn cậu bé đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào. Jim chọn một bàn trống ngồi xuống và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người phục vụ lại gần đặt lên bàn cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một ly kem nước hoa quả ạ?” “50 xu” cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, cậu bé lại hỏi: “Vậy bao nhiêu một ly kem bình thường ạ?” “35 xu” cô phục vụ kiên nhẫn trả lời cậu bé, mặc dù cửa hàng rất đông và đang cần phục vụ nhanh.
Một câu chuyện nhỏ ý nghĩa lớn
Cuối cùng, người phục vụ mang ra món kem mà cậu đã gọi và sang phục vụ cho những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn sau đó ra về. Khi người phục vụ quay lại để dọn bàn và lấy tiền kem, cô đã bật khóc khi nhìn đến tiền trên bàn, trên bàn có 2 đồng kẽm và 5 đồng xu lẽ đặt ngay ngắn trên bàn bên cạnh 35 xu trả cho ly kem mà khi nãy cậu bé đã gọi. Jim đã không thể ăn món kem nước hoa quả mà cậu rất thích bởi vì cậu chỉ đủ tiền để trả cho ly kem bình thường và một ít tiền boa cho cô".
Bài học: Thể hiện lòng biết ơn của mình từ những hành động nhỏ nhất là điều đáng quý, hãy giúp đỡ người khác khi có thể bạn nhé!
Ngày xưa có cậu bé thường chơi bên một cây táo. Cây luôn cho cậu bóng mát, táo ngon và cả cành cây để đu vui vẻ. Nhưng khi lớn lên, cậu chỉ quay lại mỗi khi cần thứ gì đó: táo để bán lấy tiền, gỗ để làm nhà… Và cây táo vẫn âm thầm cho đi tất cả. Đến cuối đời, khi bé chỉ còn là một ông lão, cây cũng chỉ còn lại gốc cây già – thế mà vẫn sẵn lòng cho ông tựa lưng nghỉ ngơi.
Bài học: Những điều yêu thương ta nhận được từ bố mẹ luôn vô điều kiện. Hãy biết ơn và yêu thương họ khi còn có thể.
Ngày tựu trường đang đến gần, mẹ dẫn cậu bé đến cửa hàng và mua cho cậu một đôi dép mới màu xanh biển. Mẹ nở nụ cười hiền:“Con đi đôi này sẽ thoải mái và chạy nhảy dễ dàng hơn nhé!”
Cậu bé mang dép vào, rồi nhìn sang chiếc dép đỏ của bạn hàng xóm. Đôi dép ấy có hình nhân vật hoạt hình rất đẹp. Cậu bắt đầu buồn, chậm chạp lẩm bẩm:“Sao dép của con không đẹp bằng của bạn…”
Suốt buổi, cậu chẳng vui chút nào. Nhưng rồi, trên đường về, cậu gặp một bạn nhỏ đang ngồi trên ghế đá. Bạn ấy chỉ có hai chân quần trống trơn — bạn không có chân để đi dép.
Bạn nhỏ vẫn cười thật tươi, nói chuyện cực kỳ vui vẻ với mẹ bạn. Cậu bé đứng lặng người. Cậu nhìn xuống đôi dép của mình, rồi nhìn lại đôi chân khỏe mạnh… đột nhiên, đôi dép xanh trên chân cậu trở nên đẹp nhất thế giới.
Tối hôm đó, khi mẹ hỏi:“Con có thích đôi dép mới không?”Cậu ôm mẹ thật chặt và trả lời:“Con yêu nó lắm mẹ ơi. Và con yêu cả đôi chân này nữa!”
Bài học cho bé: Hạnh phúc không nằm ở việc có thứ đẹp nhất, mà nằm ở việc biết quý trọng những gì mình đang có.
Một hôm, Thỏ chạy nhảy quá đà và bị trượt chân ngã vào bùn. Lông trắng bị bám đầy đất, chẳng còn xinh đẹp nữa. Thỏ buồn rười rượi và vừa khóc vừa đi tìm chỗ rửa.
Bất ngờ, Thỏ gặp một dòng suối trong veo. Dòng nước mát lành nhẹ nhàng rửa sạch lớp bùn trên lông Thỏ. Chẳng phải làm gì, Thỏ đã lại trắng sạch như bông!
Thỏ vui mừng reo lên:“Cảm ơn suối nhé! Nhờ suối mà tớ sạch trở lại rồi!”
Dòng suối mỉm cười khẽ khàng dưới ánh nắng sớm.
Hôm sau, Thỏ trở lại. Thỏ mang theo vài hạt giống hoa và bắt đầu trồng quanh bờ suối. Ngày này qua ngày khác, Thỏ tưới nước, chăm sóc từng cây nhỏ. Chẳng bao lâu, những bông cúc trắng nở rộ xung quanh dòng suối, giúp nơi đây trở nên lung linh và vui tươi hơn.
Dòng suối khẽ thì thầm:“Cảm ơn Thỏ nhiều lắm…”
Thỏ mỉm cười:“Tớ chỉ muốn suối cũng vui như tớ thôi!”
Bài học cho bé: Biết ơn không chỉ là nói lời cảm ơn – mà là đáp lại sự giúp đỡ bằng hành động tốt đẹp.
Ngày còn trẻ, họa sĩ mê vẽ đến mức ai cũng bảo ông “không thực tế”. Những bức tranh đầu tiên của ông không ai chịu mua. Nhiều hôm ông đói bụng, nản lòng và suýt bỏ nghề.
Một buổi chiều mưa, ông ngồi nép dưới mái hiên, ôm bức tranh còn chưa khô. Một cậu bé bán vé số bước lại, nhìn thật lâu và nói:“Cháu không có nhiều tiền… nhưng cháu rất thích bức tranh này. Chú bán cho cháu được không?”
Cậu bé trả bằng những đồng tiền lẻ kiếm được cả ngày. Với người khác, đó là số tiền nhỏ, nhưng với người họa sĩ lúc ấy, đó là niềm tin quý giá nhất:“Có người tin vào nghệ thuật của mình!”
Ông giữ mãi cảm xúc đó để kiên trì theo đuổi con đường nghệ thuật. Nhiều năm sau, ông nổi tiếng khắp nơi.
Một ngày, ông quay lại đúng góc phố năm xưa tìm cậu bé. Cậu giờ đã lớn, cuộc sống vẫn khó khăn. Ông nắm lấy tay cậu và nói:“Chính em đã cho anh niềm tin để tiếp tục. Bây giờ anh muốn đáp lại một phần nhỏ lòng tốt đó.”
Người họa sĩ giúp đỡ cậu bé học hành, có nghề nghiệp ổn định và cuộc sống tốt hơn.
Bài học cho bé: Một hành động nhỏ cũng có thể thay đổi cả cuộc đời người khác. Biết ơn giúp tình yêu thương được lan tỏa.
Một ngày nọ, có một người phụ nữ nghèo sống trong một ngôi làng nhỏ. Cô ta đã trải qua một cuộc sống rất khó khăn, với những bữa ăn thiếu thốn và không có đủ tiền để mua quần áo mới. Một buổi sáng, khi đang lang thang trên con đường làng, cô gặp một người bán bánh mì. Người bán bánh mì là một người đàn ông lớn tuổi, mắt sáng và nụ cười hiền hậu.
Người phụ nữ dừng lại và nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì nóng hổi đang bày bán. Cô rất muốn mua một chiếc bánh mì nhưng lại không có đủ tiền. Thấy vậy, người bán bánh mì mỉm cười và nói: “Tôi thấy bạn đói lắm, thôi thì lấy một chiếc bánh mì đi, coi như tôi cho bạn.” Người phụ nữ không thể tin vào những gì mình vừa nghe, nhưng rồi cô nhận lấy chiếc bánh mì và cám ơn người đàn ông một cách chân thành.
Nhiều năm sau, người phụ nữ ấy trở thành một doanh nhân thành đạt, với sự nghiệp vững vàng. Một hôm, cô trở về làng cũ và gặp lại người bán bánh mì. Nhớ lại kỷ niệm xưa, cô cười và nói: "Chính chiếc bánh mì mà ông đã cho tôi hôm ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi không bao giờ quên ơn ông." Người đàn ông chỉ cười hiền hậu và nói: "Chính bạn đã cho tôi niềm tin vào lòng tốt và sự biết ơn."
"Một du khách nhìn thấy một cụ bà đang đứng bên bờ một dòng suối lênh láng nước sau một trận mưa lớn. Trông bà có vẻ rất lo lắng và bất đắc dĩ phải băng qua nó.
Người khách du lịch tiến lại gần và hỏi bà lão:
“Bà ơi, bà có muốn con cõng bà vượt suối không?”
Bà lão rất ngạc nhiên và lẳng lặng gật đầu đồng ý. Anh cõng bà băng qua suối và anh dần đuối sức. Sau khi sang bờ bên kia, bà lão vội vội vàng vàng rời đi mà không nói lời cảm ơn nào. Vị du khách đang rã rời vì đuối sức kia có chút hối tiếc vì giúp đỡ bà lão ấy. Anh không mong cầu bà báo đáp, nhưng nghĩ rằng chí ít thì bà cũng nên nói với anh đôi lời bày tỏ sự cảm kích.
Vài giờ sau, du khách này đi tới vùng núi. Đó là một hành trình đầy gian nan với anh, chân của anh bị côn trùng cắn sưng tấy. Lát sau, trên đường đi, có một thanh niên bắt kịp theo anh và nói: “Cảm ơn anh đã giúp bà tôi. Bà bảo anh sẽ cần những thứ này và muốn tôi mang chúng đến cho anh.”
Nói đoạn, cậu ấy lấy ra một ít thức ăn và thuốc men trong túi ra. Hơn nữa anh còn dắt thêm một con lừa và giao nó cho du khách tốt bụng. Vị du khách không ngừng nói cảm ơn anh thanh niên. Sau đó người thanh niên này nói tiếp: “Bà của tôi không nói được, cho nên bà muốn tôi thay mặt bà cảm ơn anh!”
Bài học: Xung quanh chúng ta có rất hoàn cảnh khó khăn cần đến sự giúp đỡ của người khác ví như trẻ em, người già, người khuyết tật thế nên hãy học cách trao yêu thương đến người khác nhiều hơn bạn nhé!
Kể chuyện cho bé nghe về lòng biết ơn không chỉ là việc truyền đạt nội dung, mà còn là hành trình cảm xúc giữa bố mẹ và con. Khi bố mẹ kể bằng tình yêu, bằng sự tương tác nhẹ nhàng, câu chuyện sẽ đi vào trái tim bé tự nhiên hơn rất nhiều. Dưới đây là những cách đơn giản giúp mỗi buổi kể chuyện trở thành khoảnh khắc ý nghĩa, để bé không chỉ nghe mà còn thực sự cảm nhận và thực hành biết ơn trong cuộc sống.
Xem thêm:
Dạy trẻ lòng biết ơn không phải là điều xảy ra trong một ngày – mà là cả một hành trình vun đắp yêu thương. Qua những câu chuyện giản dị, trẻ sẽ hiểu rằng mỗi món đồ, mỗi cái ôm, mỗi bữa ăn… đều chứa đựng sự quan tâm của ai đó dành cho mình. Khi trẻ biết ơn, con sẽ luôn hạnh phúc. Và đó chính là món quà lớn nhất bố mẹ có thể trao cho con.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!

