Viết đoạn văn nêu lý do em yêu thích một câu chuyện về tình yêu thương hoặc lòng biết ơn

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Ngọc Diễm
Cập nhật 24/11
60 lượt xem

Những câu chuyện về tình yêu thương và lòng biết ơn luôn mang đến cho chúng ta cảm giác ấm áp, dịu dàng như ánh nắng sớm. Qua từng nhân vật, từng chi tiết nhỏ, những câu chuyện đó giúp ta hiểu hơn về sự sẻ chia, trân trọng và lòng tốt trong cuộc sống. Dưới đây là các bài văn mẫu nêu lý do yêu thích một câu chuyện như thế, các em sẽ có dịp bày tỏ cảm xúc chân thật của mình, đồng thời học cách cảm nhận vẻ đẹp của những giá trị tinh thần giản dị mà sâu sắc.

1Dàn ý đoạn văn nêu lý do em yêu thích một câu chuyện về tình yêu thương hoặc lòng biết ơn

1. Mở đoạn

  • Giới thiệu: Tên câu chuyện đời thường mà em yêu thích là gì?
  • Khái quát cảm xúc: Nêu cảm nhận chung của em (xúc động, thấu hiểu, trân trọng) về tình người chân thực trong câu chuyện.

2. Thân đoạn

Ý 1: Tóm tắt ngắn gọn câu chuyện (Rất quan trọng)

  • Kể lại nội dung chính chỉ trong 2-3 câu: Nhân vật là ai? Gặp hoàn cảnh nào? Câu chuyện kết thúc ra sao?
  • Lưu ý: Tập trung vào sự việc thể hiện rõ nhất tình yêu thương hoặc lòng biết ơn.

Ý 2: Lý do yêu thích 1 - Về ý nghĩa nhân văn

  • Câu chuyện phản ánh tình cảm gì? (Tình người, sự hy sinh, lòng biết ơn...).
  • Tại sao thông điệp đó lại ý nghĩa? (Nó sưởi ấm trái tim, giúp con người vượt qua nghịch cảnh...).

Ý 3: Lý do yêu thích 2 - Về nhân vật hoặc chi tiết đắt giá

  • Em ấn tượng nhất với hành động nào của nhân vật?
  • Chi tiết nào làm em xúc động nhất? (Một cử chỉ thầm lặng, một sự hy sinh không cần đền đáp...).

Ý 4: Lý do yêu thích 3 - Sự gần gũi, chân thực (Tùy chọn)

  • Câu chuyện không cần phép màu nhưng vẫn giải quyết được nỗi đau bằng tình người.

3. Kết đoạn

  • Khẳng định giá trị: Câu chuyện tuy giản dị nhưng để lại bài học sâu sắc.
  • Liên hệ: Em học được cách yêu thương, quan tâm đến mọi người xung quanh.

2Bài 1: Kể về câu chuyện người mẹ nhường áo ấm cho con giữa trời đông lạnh

Câu chuyện kể về một người mẹ đơn thân, sống cùng cậu con trai nhỏ trong một căn nhà tranh tạm bợ ở vùng núi. Một hôm, trời trở lạnh đột ngột, gió mùa về dữ dội. Trong nhà chỉ có duy nhất một chiếc áo bông cũ kĩ, đã sờn vai. Nhìn con run rẩy vì lạnh, mẹ không ngần ngại cởi áo của mình, khoác lên cho con rồi ôm chặt con vào lòng. Suốt đêm ấy, nhờ hơi ấm và tình thương của mẹ, cậu bé ngủ ngon lành, còn người mẹ thì lặng lẽ chịu cái rét buốt giá. Sáng hôm sau, khi hàng xóm sang thăm, ai cũng rưng rưng trước hình ảnh người mẹ tím tái nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng, vừa đặt bàn tay lên trán con kiểm tra xem con có lạnh không. Câu chuyện ấy đã lan tỏa trong xóm nhỏ, trở thành tấm gương về tình mẫu tử thiêng liêng.

Em yêu thích câu chuyện này trước hết bởi giá trị nhân văn sâu sắc mà nó truyền tải. Tình mẫu tử vốn dĩ là một trong những tình cảm thiêng liêng, cao đẹp nhất. Sự hi sinh lặng thầm của người mẹ trong câu chuyện không chỉ là hình ảnh đẹp về tình thương mà còn là tấm gương lớn về lòng vị tha, sẵn sàng chịu đựng khó khăn để con được bình yên. Thông điệp của câu chuyện ấy như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim mỗi người – rằng, chỉ cần còn tình yêu thương, con người có thể vượt qua mọi nghịch cảnh, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu. Nó nhắc nhở em rằng, đằng sau mỗi thành công, mỗi niềm vui của con cái, luôn có bóng dáng tảo tần, lặng lẽ của người mẹ hiền.

Có lẽ, chi tiết khiến em nhớ mãi và ấn tượng nhất là hình ảnh người mẹ trong đêm đông, run rẩy trong giá lạnh nhưng vẫn ôm chặt con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ cho con. Đó là một cử chỉ tưởng chừng giản dị nhưng lại chứa đựng biết bao sự hi sinh và yêu thương vô điều kiện. Dù bản thân phải chịu lạnh, mẹ vẫn đặt hạnh phúc và sự an toàn của con lên trên hết. Hành động ấy như một phép màu thầm lặng giúp con vượt qua giá rét, và còn là động lực để con trưởng thành. Em thầm nghĩ, trên thế gian, tình yêu thương đôi khi không cần thể hiện bằng những lời nói lớn lao, mà chỉ cần một cái ôm, một chiếc áo ấm đúng lúc, cũng đủ làm nên điều kì diệu.

Điều làm em càng trân trọng câu chuyện hơn chính là sự gần gũi, chân thực, không có những phép màu hay điều phi thường nào ngoài sức mạnh của tình mẹ. Trong đời sống biết bao người mẹ âm thầm hi sinh, chẳng đòi hỏi báo đáp hay mong chờ được tôn vinh. Câu chuyện không chỉ giúp em hiểu rõ hơn về lòng biết ơn mà còn thôi thúc mỗi người hãy trân trọng và gìn giữ mái ấm gia đình, bởi ở đó luôn có một tình yêu chân thật, bền bỉ như vậy.

Kết lại, câu chuyện về người mẹ nhường áo ấm giữa đêm đông tuy giản dị nhưng đã để lại trong em một bài học thấm thía về tình cảm gia đình, về lòng hiếu thảo và biết ơn những người đã yêu thương, chăm sóc mình. Em học được rằng, hãy biết quan tâm, yêu thương, đỡ đần cha mẹ từ những điều nhỏ nhất, vì tình cảm ấy là món quà vô giá mà không gì có thể thay thế. Câu chuyện cũng nhắc nhở em mỗi ngày luôn biết nói lời cảm ơn, và đền đáp sự hi sinh của mẹ cha bằng chính hành động và tình cảm chân thành của mình.

Đoạn văn mẫu nêu lý do em yêu thích một câu chuyện về tình yêu thương hoặc lòng biết ơn

Đoạn văn mẫu nêu lý do em yêu thích một câu chuyện về tình yêu thương hoặc lòng biết ơn

3Bài 2: Câu chuyện về người bạn nhường phần ăn trưa cho bạn cùng lớp bị đói

Trong những câu chuyện về tình bạn và lòng yêu thương, em đặc biệt yêu thích câu chuyện về một người bạn nhỏ sẵn sàng nhường phần ăn trưa cho bạn cùng lớp khi biết bạn ấy đang đói. Dù chỉ là một câu chuyện đời thường, nhưng nó đã khiến em vô cùng xúc động, cảm phục và học được nhiều điều ý nghĩa về sự đồng cảm, sẻ chia giữa bạn bè với nhau.

Câu chuyện diễn ra vào một giờ nghỉ trưa tại trường tiểu học. Khi các bạn nhỏ đang chuẩn bị lấy cơm ra ăn, Minh – một cậu học sinh hiền lành, chăm chỉ trong lớp – nhận thấy bạn Hùng hôm ấy chẳng đem theo gì ăn, ngồi im lặng ở góc bàn, khuôn mặt buồn rầu và lặng lẽ vuốt bụng. Hỏi thăm, Minh biết được hôm ấy nhà bạn Hùng có việc đột xuất, mẹ bạn bận nên không kịp chuẩn bị cơm hộp như mọi ngày. Không ngần ngại, Minh liền chia cho Hùng một nửa phần ăn của mình, dù chính phần ăn ấy cũng không hề nhiều. Hùng cảm động và liên tục cảm ơn Minh. Nhìn hai bạn vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, nhiều bạn khác cũng hào hứng góp chút bánh, sữa trái cây cho Hùng. Câu chuyện kết thúc bằng nụ cười hạnh phúc của cả nhóm bạn nhỏ, không ai cảm thấy thiếu thốn hay thiệt thòi, mà chỉ còn lại niềm vui của tình bạn gắn bó.

Em yêu thích câu chuyện này vì nó phản ánh giá trị nhân văn vô cùng sâu sắc về tình bạn, sự sẻ chia và lòng đồng cảm giữa những con người nhỏ bé. Ở lứa tuổi học trò, những hành động như vậy không chỉ giúp người được nhận cảm thấy ấm áp mà còn gieo hạt giống tốt lành trong tâm hồn mỗi người. Thông điệp mà câu chuyện mang lại thật ý nghĩa: chỉ một hành động nhỏ, một phần ăn được sẻ chia cũng đủ xóa tan đói rét, mang lại niềm vui và sưởi ấm trái tim. Đôi khi, yêu thương và giúp đỡ người khác không cần xuất phát từ điều to tát, mà chỉ là sự nhường nhịn và quan tâm chân thật dành cho nhau.

Điều làm em ấn tượng nhất trong câu chuyện chính là hành động tự nguyện, không đắn đo của bạn Minh khi chia phần ăn của mình cho Hùng. Minh không hề hỏi ý kiến ai, cũng không khoe khoang về việc làm ấy. Đó là một cử chỉ giản đơn mà chân thành khiến ai chứng kiến cũng cảm động. Nhìn thấy Hùng vui vẻ ăn trưa, Minh mỉm cười hài lòng, không ngần ngại gì về việc mình sẽ bị thiếu. Chính sự tinh tế và tấm lòng của Minh đã lan tỏa tới các bạn trong lớp, khiến ai cũng muốn góp chút gì đó cho Hùng. Điều này làm em nhớ mãi và càng yêu quý bạn Minh hơn.

Sự chân thực và gần gũi của câu chuyện cũng là một điều em rất trân trọng. Đó không phải là việc gì quá phi thường, không có phép màu, chỉ là những cậu bé, cô bé hàng ngày vẫn học tập, vui chơi cùng nhau. Nhưng nhờ lòng tốt và tình bạn, mọi khó khăn đều có thể được giải quyết một cách nhẹ nhàng, tự nhiên. Đây là điều mà mỗi học sinh như em đều có thể noi gương và thực hiện được trong thực tế.

Có thể nói, câu chuyện về bạn nhỏ nhường phần ăn trưa cho bạn là một bài học vô cùng quý giá đối với em. Nó nhắc nhở em phải biết sống chia sẻ, quan tâm, và giúp đỡ bạn bè quanh mình, bởi những việc làm nhỏ ấy có thể mang lại niềm vui, sự an ủi to lớn cho người khác. Cũng nhờ câu chuyện ấy, em càng thêm trân quý tình bạn, hiểu rằng hạnh phúc thực sự là khi mình biết cho đi, lan tỏa yêu thương và lòng biết ơn trong cuộc sống hàng ngày.

4Bài 3: Câu chuyện người hàng xóm giúp đỡ gia đình khó khăn khi bố mẹ đi làm xa

Có một câu chuyện mà em rất yêu thích kể về lòng tốt và sự quan tâm của những người hàng xóm xung quanh. Đó là câu chuyện về bác Lan – người đã giúp đỡ hai anh em nhỏ trong xóm khi bố mẹ các em phải đi làm xa nhiều ngày liền. Chính tình người giản dị ấy đã để lại trong em nhiều xúc cảm khó quên, giúp em nhận ra sức mạnh của sự gắn kết cộng đồng.

Câu chuyện bắt đầu khi bố mẹ của Bình và An – hai bạn nhỏ sống gần nhà em – phải rời quê lên thành phố mấy ngày để giải quyết việc gia đình. Ở nhà chỉ còn hai anh em tự chăm sóc nhau. Ban đầu, mọi việc có vẻ ổn, nhưng đến khi tiền ăn dần cạn, đồ ăn cũng hết, hai anh em loay hoay không biết xoay sở ra sao. Bác Lan ở nhà bên cạnh phát hiện ra điều đó khi thấy hai bạn không còn vui vẻ chạy nhảy, và bữa nào cũng chỉ ăn cơm trắng với muối vừng. Không đành lòng, bác đã chủ động nấu thêm mỗi bữa một phần cơm, chia cho hai anh em, lại còn giúp giặt giũ quần áo và trò chuyện động viên hai bạn. Đến khi bố mẹ Bình, An về, hai anh em khỏe mạnh, vui vẻ, còn bác Lan thì vẫn nhẹ nhàng bảo rằng, “Giúp được các cháu lúc này là bác vui rồi.”

Em yêu thích câu chuyện này vì nó thể hiện rõ giá trị nhân văn về tình làng nghĩa xóm, về sự quan tâm, chia sẻ giữa những con người gần gũi nhất trong cuộc sống thường ngày. Khi gặp khó khăn, chỉ cần có sự giúp đỡ, cưu mang của mọi người xung quanh cũng đủ khiến ta cảm thấy ấm lòng và vững tin hơn. Câu chuyện như một lời nhắc nhở về truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam: “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, rằng chỉ cần sống đoàn kết, biết giúp đỡ lẫn nhau thì dù khó khăn đến đâu cũng sẽ vượt qua.

Điều khiến em xúc động và ấn tượng nhất chính là hành động âm thầm, không phô trương của bác Lan. Bác không kể lể, khoe khoang về việc mình làm, mà chỉ âm thầm chuẩn bị cơm, giúp đỡ hai anh em từng chút một. Hình ảnh bác Lan chắt bóp từng đồng lương hưu, vẫn cố san sẻ cùng người khác, khiến em cảm phục vô cùng. Đó là tấm lòng vị tha, là nghĩa cử cao đẹp mà em luôn mong muốn học theo.

Điều đặc biệt ở câu chuyện này là nó rất gần gũi, chân thật với cuộc sống hàng ngày. Không có gì kì diệu hay phi thường, chỉ là sự quan tâm của người hàng xóm dành cho nhau trong lúc hoạn nạn. Tình người đã trở thành phép màu, giúp hai anh em vượt qua những ngày khó khăn một cách bình an và vui vẻ.

Nhờ câu chuyện này, em hiểu rằng, đôi khi tình cảm và lòng biết ơn không cần phải nói ra to tát, mà chỉ cần thể hiện qua những hành động giản dị hàng ngày. Em học được cách quan tâm, giúp đỡ mọi người xung quanh để xây dựng một cộng đồng ấm áp, chan hòa yêu thương. Câu chuyện về bác Lan tuy giản dị nhưng luôn là bài học sâu sắc, nhắc nhở em sống biết ơn và sẻ chia với mọi người xung quanh.

5Bài 4: Câu chuyện về chiếc áo len của mẹ

Trong số những câu chuyện đời thường mà em yêu thích nhất, có lẽ câu chuyện về chiếc áo len cũ của mẹ là câu chuyện làm em xúc động và trân trọng hơn bao giờ hết về tình yêu thương giản dị mà lớn lao trong gia đình. Đó không chỉ là một ký ức ấm áp mà còn như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn em mỗi khi nhắc lại.

Nội dung chính của câu chuyện này xoay quanh mẹ em và một mùa đông giá lạnh hồi em học lớp Ba. Khi ấy, thời tiết rất lạnh mà nhà lại chưa đủ điều kiện để mua cho em chiếc áo ấm mới. Mẹ đã mang chiếc áo len cũ của mình ra, cẩn thận đan lại, sửa từng đường kim mũi chỉ để may thành áo vừa vặn cho em mặc đến trường. Chiếc áo ấy không chỉ giữ ấm cho em mà còn chan chứa tình thương yêu, hy sinh thầm lặng của mẹ. Câu chuyện kết thúc bằng hình ảnh em tự hào khoác chiếc áo len ấy, cảm thấy ấm áp cả về thể xác lẫn tâm hồn nhờ tình thương vô bờ bến của mẹ.

Điều khiến em yêu thích sâu sắc câu chuyện này chính là ý nghĩa nhân văn ẩn chứa trong đó. Mẹ đã dùng tình thương của mình để vượt qua khó khăn, mang lại cho em cảm giác được che chở, yêu thương. Tình mẹ thật giản dị mà lớn lao, không cần những món quà đắt giá, chỉ cần một sự hy sinh lặng lẽ như thế cũng đủ để sưởi ấm trái tim em. Thông điệp của câu chuyện khiến em nhận ra rằng, trong cuộc sống, chỉ cần tình thương chân thành, con người có thể vượt qua mọi nghịch cảnh.

Hành động khiến em ấn tượng nhất chính là khi mẹ tỉ mỉ tháo từng sợi len cũ, không quản ngại mệt mỏi để đan lại chiếc áo cho em. Sự kiên trì, chịu khó và lòng thương con sâu sắc hiện lên rõ nét qua từng cử chỉ nhỏ bé ấy. Đặc biệt, hình ảnh mẹ ngồi bên cửa sổ, dưới ánh đèn vàng yếu ớt, đôi tay vẫn cần mẫn đan áo cho em suốt đêm đông giá lạnh, là chi tiết khiến em xúc động nhất. Đó không phải là sự hy sinh to lớn nào mà là những việc làm nhỏ nhặt, thầm lặng mỗi ngày mà chỉ tình yêu thương thật sự mới làm được.

Điều em cảm nhận rõ ràng là câu chuyện này không cần phép màu, cũng không phải là câu chuyện cổ tích kỳ diệu mà chỉ là một câu chuyện rất đỗi đời thường, rất gần gũi với mỗi người chúng ta. Bằng tình người, nỗi đau về cái lạnh và sự thiếu thốn đã được xoa dịu một cách ấm áp, chân thực nhất. Chính sự bình dị, chân thật ấy đã khiến câu chuyện ghi dấu sâu sắc trong tâm trí em, để lại bài học quý giá về sức mạnh của tình thân và lòng biết ơn.

Tuy đơn giản nhưng câu chuyện về chiếc áo len của mẹ đã để lại cho em bài học vô cùng sâu sắc về giá trị của tình yêu thương. Mỗi lần nghĩ về câu chuyện, em càng thêm kính yêu và biết ơn mẹ nhiều hơn. Em hiểu rằng chỉ cần biết yêu thương, quan tâm, chia sẻ với những người xung quanh, mỗi chúng ta đều có thể mang lại niềm vui, sưởi ấm trái tim của nhau trong những ngày khó khăn nhất.

6Bài 5: Câu chuyện về người bạn cùng lớp chia sẻ bữa trưa

Một trong những câu chuyện về lòng biết ơn mà em nhớ mãi chính là lần em được bạn cùng lớp chia sẻ bữa trưa khi em quên mang cơm. Câu chuyện tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại để lại cho em cảm xúc biết ơn và trân quý tình bạn chân thành vô cùng.

Khi ấy, em còn học lớp Bốn. Một buổi sáng đi học vội nên em quên mang theo hộp cơm trưa. Đến giờ nghỉ trưa, em ngồi buồn bã một mình trong lớp. Lúc ấy, Minh – người bạn ngồi cùng bàn, nhận ra điều đó và không ngần ngại chia đôi hộp cơm của mình, nhường cho em một nửa. Nhờ vậy, em không còn cảm thấy cô đơn hay tủi thân nữa. Câu chuyện kết thúc khi cả hai cùng nhau vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, từ đó trở nên thân thiết hơn bao giờ hết.

Điều làm em yêu thích câu chuyện này là bởi nó phản ánh một tình bạn trong sáng, chân thành, nơi sự quan tâm, sẻ chia được thể hiện bằng hành động thiết thực nhất. Dù chỉ là một phần cơm giản dị nhưng đó là cả tấm lòng, sự hào phóng và tinh thần sẵn lòng giúp đỡ người khác của bạn Minh. Thông điệp của câu chuyện rất ý nghĩa, cho em hiểu rằng chỉ một chút quan tâm, chia sẻ đã đủ để làm dịu đi nỗi buồn, tiếp thêm sức mạnh cho người khác, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn.

Hình ảnh làm em nhớ mãi chính là lúc Minh nhẹ nhàng đưa cho em nửa phần cơm và nói: “Cậu ăn cùng cho vui nhé!”. Câu nói ấy giản đơn nhưng chứa đựng biết bao yêu thương, khiến em rất xúc động. Bạn không chỉ giúp em bằng vật chất mà còn bằng sự chân thành, không toan tính, không cần đáp trả, khiến em cảm động và biết ơn vô cùng.

Sự việc diễn ra rất tự nhiên, không cần đến những phép màu hay điều phi thường nào, chỉ là một hành động nhỏ nhưng chân thật và đầy nhân văn. Nhờ tình bạn, nỗi buồn của em đã được xoa dịu, thay vào đó là sự ấm áp, gắn kết và niềm vui giản đơn mà cuộc sống mang lại.

Từ câu chuyện ấy, em nhận ra rằng, những hành động tuy nhỏ bé nhưng xuất phát từ tấm lòng chân thành lại có sức mạnh lan tỏa lớn lao. Em càng thêm trân trọng, học được cách biết ơn và sẵn lòng chia sẻ, giúp đỡ bạn bè cũng như mọi người xung quanh mỗi khi ai đó gặp khó khăn.

7Bài 6: Câu chuyện về người thầy dạy em vượt qua sợ hãi

Trong hành trình học tập của mình, em luôn nhớ mãi câu chuyện về thầy giáo chủ nhiệm đã giúp em vượt qua nỗi sợ khi thuyết trình trước lớp. Đó là câu chuyện giản dị nhưng đã để lại trong em sự biết ơn sâu sắc và lòng kính trọng đối với người thầy tận tâm.

Chuyện xảy ra vào năm em học lớp Năm. Em luôn sợ phải đứng trước lớp nói chuyện vì giọng nói nhỏ, dễ hồi hộp. Một lần, trong giờ tập nói, em lo lắng đến mức không cất được thành lời. Thầy chủ nhiệm đã bước lên, nắm nhẹ vai em, mỉm cười động viên và nói: "Cứ nói sai cũng không sao, thầy và các bạn sẽ luôn ủng hộ em." Chính nhờ sự động viên ấy, em lấy lại bình tĩnh và nói trọn vẹn phần thuyết trình. Câu chuyện kết thúc bằng tràng vỗ tay động viên của cả lớp và nụ cười ấm áp của thầy.

Điều làm em yêu thích câu chuyện này là bởi trong đó thầy giáo đã truyền cho em lòng dũng cảm, kiên nhẫn và niềm tin vào bản thân. Tình cảm thầy trò thật sâu sắc, không chỉ là dạy kiến thức mà còn truyền cảm hứng, động lực vượt qua nỗi sợ hãi. Thông điệp ấy khiến em hiểu rằng, chỉ cần một lời động viên, một ánh mắt cảm thông cũng đủ để giúp ai đó thay đổi, trưởng thành hơn mỗi ngày.

Hành động làm em ấn tượng nhất là khi thầy lặng lẽ bước xuống dưới lớp, đặt tay lên vai em, nhìn bằng ánh mắt đầy khích lệ thay vì trách mắng hay chê bai. Sự kiên trì và tấm lòng thầy dành cho học sinh khiến em vô cùng cảm kích. Em không bao giờ quên ánh mắt và nụ cười hiền hậu ấy, bởi đó là cột mốc đánh dấu lần đầu tiên em vượt qua được chính mình nhờ tình yêu thương của thầy.

Câu chuyện này không có điều gì phi thường mà chỉ là sự quan tâm, chia sẻ rất đời thường nhưng lại tạo nên sức mạnh to lớn. Thầy giáo đã giúp em vượt qua nỗi sợ bằng tình người, bằng sự chân thật hiếm có giữa đời thường.

Từ câu chuyện về thầy, em học được rằng sự động viên, khích lệ của những người xung quanh có thể tạo nên sự thay đổi lớn lao trong mỗi cá nhân. Nhờ tình thương và lòng biết ơn thầy, em càng tự tin và cố gắng hoàn thiện bản thân từng ngày, đồng thời học cách quan tâm, giúp đỡ và động viên các bạn có hoàn cảnh giống mình.

8Bài 7: Câu chuyện về chú bảo vệ trường học

Một trong những câu chuyện về lòng biết ơn mà em trân trọng nhất đó là câu chuyện về chú bảo vệ ở trường. Sự tận tâm, nhiệt tình và tình yêu thương của chú đã để lại trong em nhiều suy ngẫm về giá trị của sự quan tâm lặng thầm trong cuộc sống.

Câu chuyện xảy ra vào một ngày trời mưa lớn. Hôm đó em quên mang theo áo mưa, khi tan học chẳng may mưa to kéo dài. Trong lúc em loay hoay không biết làm sao để về nhà thì chú bảo vệ trường nhẹ nhàng tiến lại, cho em mượn chiếc áo mưa của mình. Chú còn dặn dò kỹ lưỡng đường về nhà cho an toàn rồi mới an tâm trở về trông trường trong cơn mưa lạnh. Nhờ vậy, em về nhà an toàn, còn chú thì ướt lem người vì không áo che. Câu chuyện kết thúc với hình ảnh chú luôn nở nụ cười hiền hậu, mặc kệ những nhọc nhằn riêng.

Em yêu thích câu chuyện này nhất là vì nó phản ánh sự tận tụy, hy sinh thầm lặng của những người lao động bình dị quanh ta. Chú bảo vệ không quản ngại mưa gió, không nghĩ cho bản thân mà chỉ nghĩ cho sự an toàn của học sinh. Thông điệp về tinh thần sẻ chia, việc tốt không cầu đáp lại trong câu chuyện làm lòng em ấm lại mỗi lần nhớ đến.

Hành động khiến em nhớ mãi là khoảnh khắc chú đưa áo mưa cho em mà không chần chừ, chỉ khẽ nói: “Con mặc vào nhanh kẻo lạnh!”. Đôi bàn tay chai sạn cùng nụ cười hiền hậu của chú là những hình ảnh làm em không bao giờ quên. Sự hy sinh thầm lặng, không ồn ào nhưng rất đỗi cao thượng.

Câu chuyện của chú bảo vệ không cần đến điều kỳ diệu hay phép màu, chỉ đơn giản là tấm lòng yêu người, những hành động nhỏ nhưng thiết thực có thể giải quyết nỗi lo toan, tiếp thêm sức mạnh, niềm tin cho học trò nhỏ như em.

Từ câu chuyện đó, em học được cách biết ơn, quan tâm, giúp đỡ và chia sẻ với mọi người quanh mình, nhất là với những người đã luôn chăm sóc, bảo vệ mình một cách thầm lặng, không mong báo đáp. Câu chuyện giản dị ấy vẫn luôn là bài học lớn trong tâm trí em về giá trị của lòng nhân ái.

9Bài 8: Câu chuyện về bạn nhỏ nhặt rác trong sân trường

Trong số những câu chuyện về tình yêu thương mà em từng được chứng kiến, câu chuyện về bạn nhỏ nhặt rác trong sân trường đã để lại trong em nhiều xúc cảm và bài học ý nghĩa về việc sống có trách nhiệm với cộng đồng.

Câu chuyện đơn giản thôi: Một ngày nọ, sau giờ ra chơi, sân trường ngập tràn giấy vụn, vỏ bánh kẹo. Khi ai cũng vội vã trở về lớp, em thấy bạn Trang – một học sinh lớp em – lặng lẽ nhặt từng mảnh rác, không ngần ngại tay bẩn, không cần ai nhắc nhở. Bạn gom sạch rác vào túi rồi còn quét lại nền sân cho thật sạch, sau đó mới trở vào lớp. Nhờ hành động của bạn, sân trường trở nên sạch đẹp hơn, ai nấy cũng ý thức hơn trong việc giữ gìn vệ sinh chung.

Câu chuyện này phản ánh tình yêu thương dành cho môi trường, cho cộng đồng của bạn nhỏ. Đó là tình cảm xuất phát từ trái tim biết yêu cái đẹp, biết quan tâm và có trách nhiệm với không gian chung. Thông điệp của câu chuyện khiến em nhận ra: chỉ bằng những hành động nhỏ mỗi ngày, chúng ta cũng có thể góp phần xây dựng môi trường sống lành mạnh, tốt đẹp hơn.

Điều em ấn tượng nhất là bạn Trang không cần ai khen ngợi hay chú ý, cũng không đợi thầy cô nhắc nhở mà tự giác làm việc tốt. Hình ảnh bạn cặm cụi nhặt từng rác nhỏ giữa sân trường vắng lặng gợi trong em lòng tự hào và xúc động. Đó là sự hy sinh thầm lặng, là tấm gương sáng cho bạn bè noi theo.

Câu chuyện diễn ra hết sức gần gũi, đời thường, không cần một phép màu hay phần thưởng nào. Chính tình yêu thương dành cho những điều bình dị xung quanh đã giúp bạn Trang giải quyết được vấn đề ô nhiễm, góp phần xây dựng môi trường học tập sạch đẹp.

Bài học em nhận được từ câu chuyện là hãy sống có trách nhiệm, biết yêu thương và quan tâm đến cộng đồng bằng những việc nhỏ nhất. Em thầm cảm ơn và học tập theo bạn, tự nhắc mình từ nay phải giữ gìn vệ sinh chung, bảo vệ môi trường học đường mỗi ngày.

10Bài 9: Câu chuyện về em bé giúp mẹ hàng xóm

Trong những câu chuyện đời thường về tình yêu thương mà em yêu thích, câu chuyện về em bé giúp đỡ mẹ hàng xóm khi bác ấy đau chân là một câu chuyện rất cảm động, để lại trong em nhiều bài học ý nghĩa.

Chuyện xảy ra khi nhà hàng xóm bên cạnh có bác gái chân bị đau, đi lại khó khăn. Khi ấy, em bé tên Hoa – chỉ mới học lớp Hai – tự nguyện qua nhà bác, giúp bác nấu cơm, rửa chén, quét dọn nhà cửa trong nhiều ngày liền. Nhờ sự giúp đỡ của Hoa, bác hàng xóm yên tâm dưỡng thương, không phải lo lắng quá nhiều về việc nhà cửa. Khi khỏi đau, bác đã tới cảm ơn Hoa bằng một cái ôm rất chặt, ánh mắt đầy xúc động.

Em yêu thích câu chuyện này vì nó chứa đựng ý nghĩa nhân văn sâu sắc về lòng nhân ái, tinh thần tương thân tương ái trong cộng đồng. Hành động nhỏ bé của Hoa đã giúp bác hàng xóm vượt qua khó khăn, khiến em cảm nhận được tình người vẫn luôn hiện hữu, lan tỏa quanh ta. Thông điệp của câu chuyện khiến em hiểu rằng, những việc làm đơn giản nhưng xuất phát từ trái tim nhân hậu sẽ mang lại giá trị lớn lao cho xã hội.

Điều em ấn tượng nhất là hành động Hoa tự giác giúp đỡ hàng xóm, không cầu mong điều gì, không để ai nhắc nhở. Sự tận tâm, chăm chỉ của Hoa trong từng việc nhỏ, từng nụ cười động viên của em dành cho bác gái làm em cảm động nhất. Đó là những hy sinh thầm lặng nhưng rất đáng trân trọng.

Câu chuyện về Hoa hoàn toàn không phải điều phi thường, chỉ là một việc bình dị, có thể bắt gặp ở bất kỳ khu phố, xóm làng nào. Nhưng bằng tình người chân thành, Hoa đã giúp bác hàng xóm vượt qua nỗi đau, làm cho cuộc sống trở nên ấm áp hơn.

Từ câu chuyện này, em học được cách quan tâm, giúp đỡ người khác bằng những hành động nhỏ nhất. Em nhận ra rằng, mỗi người hãy sống biết yêu thương, sẻ chia, bạn sẽ nhận lại được rất nhiều nụ cười, niềm vui và sự biết ơn trong cuộc sống.

11Bài 10: Câu chuyện về người cha đi làm về muộn

Trong những câu chuyện về tình yêu thương gia đình mà em từng nghe, câu chuyện về người cha đi làm về muộn nhưng vẫn dành thời gian chơi với con mình khiến em xúc động và kính phục vô cùng.

Chuyện kể về một người cha bận rộn thường xuyên tăng ca, về nhà lúc tối muộn. Dù rất mệt, cha vẫn không quên dành 15 phút mỗi ngày để chơi cùng con, hỏi han chuyện học hành, lắng nghe những vất vả, niềm vui của con. Nhờ vậy, em bé trong câu chuyện luôn cảm nhận được sự yêu thương, che chở và không bao giờ cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Câu chuyện kết thúc bằng hình ảnh cha con ôm nhau vui vẻ trước giờ đi ngủ, sau một ngày học tập và làm việc vất vả.

Điều em yêu thích nhất ở câu chuyện này là ý nghĩa nhân văn về tình cảm gia đình. Dù bận rộn đến đâu, người cha vẫn dành trọn vẹn tình yêu thương cho con, không để công việc làm mất đi sự gắn kết, ấm áp của tổ ấm nhỏ. Thông điệp ấy làm em hiểu rằng, tình cảm gia đình luôn là điều quý giá, là điểm tựa cho mỗi người trên đường đời.

Hành động khiến em ấn tượng mạnh nhất là hình ảnh người cha mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ, ngồi trên sàn nhà chơi cùng con, lắng nghe từng câu chuyện nhỏ của con dù mắt thỉnh thoảng díp lại vì buồn ngủ. Đó là sự hy sinh thầm lặng của cha, là tình thương lớn lao không cần đền đáp.

Câu chuyện diễn ra rất đời thường, giản dị mà sâu sắc. Không cần đến phép màu, chỉ cần sự kiên trì, lòng yêu thương chân thật đã đủ để sưởi ấm trái tim của mọi thành viên trong gia đình.

Từ câu chuyện này, em thêm yêu quý gia đình, học được cách trân trọng từng khoảnh khắc bên người thân và biết dành thời gian quan tâm, sẻ chia với cha mẹ, anh chị em mỗi ngày, dù đời sống có bận rộn đến đâu.

12Bài 11: Câu chuyện về chiếc bánh mì chia sẻ

Trong những câu chuyện đời thường về lòng biết ơn, câu chuyện về chiếc bánh mì mình từng nhận được từ một người xa lạ vào lúc khó khăn đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm trí em.

Chuyện xảy ra vào một buổi sáng khi em cùng mẹ đi bán hàng rong, bất ngờ bị mưa to nên chưa kịp ăn sáng. Đang đói và mệt mỏi, em và mẹ ngồi trú dưới mái hiên thì một cô bán bánh mì gần đó đã mang lại cho hai mẹ con hai cái bánh nóng hổi, mời ăn mà không lấy tiền. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Cứ ăn no bụng rồi đi tiếp, hôm nay trời lạnh lắm.” Nhờ có chiếc bánh mì ấy, em và mẹ đã đỡ đói, cảm thấy ấm áp, tràn đầy hy vọng hơn để tiếp tục công việc.

Em yêu thích câu chuyện này bởi ý nghĩa nhân văn lan tỏa qua hành động sẻ chia và lòng tốt của người xa lạ. Tấm lòng nhân hậu của cô bán bánh mì khiến những người gặp khó khăn như mẹ con em cảm nhận được sự tử tế, niềm tin vào cuộc sống. Thông điệp của câu chuyện rất sâu sắc: chỉ một hành động nhỏ nhưng đúng lúc sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với ai đó.

Trong câu chuyện, điều em nhớ nhất là hình ảnh cô bán bánh mì tươi cười động viên, ân cần đưa chiếc bánh cho em và mẹ. Ánh mắt trìu mến ấy theo suốt em cả ngày hôm đó, khiến em càng biết ơn và mong muốn một ngày nào đó cũng sẽ được giúp đỡ người khác như vậy.

Câu chuyện gần gũi, thực tế, chẳng cần phép màu hay tiền bạc lớn lao. Chỉ cần lòng tốt, sự sẻ chia giản dị giữa con người với nhau cũng đủ mang lại hy vọng, động lực và niềm tin cho những ai đang gặp khó khăn.

Nhờ câu chuyện đó, em hiểu rằng lòng tốt luôn hiện hữu quanh mình. Em học cách sống biết ơn, rộng lòng và sẵn sàng chia sẻ những gì mình có cho người khác khi cần thiết, bởi biết đâu, chính sự sẻ chia ấy sẽ thay đổi cả một ngày của ai đó.

13Bài 12: Câu chuyện về người bà và tấm chăn bông

Một trong những câu chuyện về tình yêu thương ấm áp mà em nhớ mãi là câu chuyện về người bà tặng em tấm chăn bông vào những ngày đông giá lạnh. Đó là một câu chuyện giản dị, gần gũi nhưng chứa đựng tình thân sâu sắc.

Ngày ấy trời rét đậm, em hay bị lạnh khi ngủ. Biết vậy, bà đã nhường lại cho em tấm chăn bông mà bà quý nhất, dù chính bà cũng rất cần giữ ấm vì tuổi đã cao. Bà bảo: “Con còn nhỏ, phải ấm mới khỏe mạnh, bà chịu lạnh chút cũng không sao.” Nhờ tấm chăn của bà, em đã ngủ ngon, không còn thức giấc giữa đêm vì lạnh nữa. Đến khi lớn hơn, em vẫn trân trọng giữ gìn tấm chăn ấy như một kỷ vật đặc biệt nhất của tuổi thơ.

Em yêu thích câu chuyện này trước hết vì ý nghĩa nhân văn về sự hy sinh, lòng yêu thương bao la của bà dành cho cháu mình. Bà sẵn sàng chịu thiệt thòi để con cháu được hạnh phúc, khỏe mạnh. Thông điệp mà câu chuyện đem lại khiến em xúc động và học được cách quan tâm, nghĩ đến người khác nhiều hơn.

Hành động làm em nhớ mãi là lúc bà lặng lẽ đắp chăn cho em giữa đêm khuya, ân cần xoa đầu và khẽ hát ru để em ngủ ngon. Sự chăm sóc dịu dàng ấy là nguồn động viên, là nơi dựa dẫm vững chắc của em trong từng giấc ngủ lạnh giá.

Câu chuyện rất đời thường, không cần đến sự kỳ diệu hay những điều phi phàm. Tình bà cháu được thể hiện bằng sự quan tâm giản dị, lặng thầm nhưng vô cùng lớn lao, bền chặt như sợi chỉ đỏ nối liền các thế hệ trong gia đình.

Từ câu chuyện này, em thêm yêu thương, kính trọng bà của mình và học được cách quan tâm, chăm sóc lại những người thân yêu khi họ cần. Em hiểu rằng, tình yêu thương giữa các thành viên trong gia đình luôn là món quà quý giá và là động lực để em sống tốt, sống đẹp hơn mỗi ngày.

14Bài 13: Câu chuyện về món quà sinh nhật tự làm của bạn

Câu chuyện về món quà sinh nhật tự làm của bạn thân dành cho em là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất về tình bạn và lòng biết ơn. Đó là lần đầu tiên em cảm nhận rõ ràng sức mạnh của sự quan tâm, chia sẻ giữa những người bạn nhỏ.

Năm ấy, đến sinh nhật em mà gia đình còn khó khăn nên không tổ chức tiệc lớn. Bạn Hà – thân nhất với em – đã lặng lẽ tự làm một tấm thiệp chúc mừng bằng chính đôi tay, còn cẩn thận vẽ lên đó hình ngôi nhà nhỏ, những bông hoa và dòng chữ thân thương. Trong thiệp, bạn còn viết lời chúc khiến em cảm động nghẹn ngào: “Tớ mong cậu thật vui và luôn bên cạnh tớ như tớ luôn bên cạnh cậu!”. Nhờ món quà ấy, em thấy mình không hề cô đơn mà còn rất hạnh phúc vì có bạn bè luôn quan tâm.

Em yêu thích câu chuyện này bởi ý nghĩa nhân văn sâu sắc về tình bạn chân thành, biết sẻ chia và mang lại hạnh phúc cho nhau bằng những điều giản dị nhất. Dù không phải món quà đắt tiền, nhưng công sức, tấm lòng của Hà đã khiến em cảm động thật nhiều. Thông điệp của câu chuyện là: chỉ cần tình cảm chân thành, mọi món quà đều trở nên vô giá.

Điều khiến em nhớ mãi là hình ảnh Hà hồi hộp, đỏ mặt trao tận tay em tấm thiệp và chờ lời nhận xét. Ánh mắt bạn sáng long lanh, nụ cười rạng rỡ và sự chân thành trong từng nét chữ, từng nét vẽ đã làm em xúc động đến rơi nước mắt.

Đây là câu chuyện rất đời thường, chẳng cần đến những phép màu, nhưng lại mang sức mạnh hàn gắn, làm lòng người ấm lại mỗi khi nhớ về. Tình bạn, sự quan tâm lẫn nhau mới là điều quý giá nhất.

Từ món quà của bạn thân, em học được cách quý trọng bạn bè, biết ơn những điều nhỏ bé mà mọi người dành cho mình và mong muốn cũng sẽ đem lại niềm vui cho họ bằng hành động, tấm lòng chân thành của mình.

15Bài 14: Câu chuyện về chú chó trung thành

Trong số các câu chuyện về tình yêu thương, câu chuyện về chú chó trung thành của gia đình em là một trải nghiệm xúc động, dạy em biết quý trọng mọi sinh vật bên cạnh và trân trọng nghĩa tình sâu sắc.

Chú chó tên Vàng sống với gia đình em từ nhỏ, luôn làm bạn chơi đùa, bảo vệ, giữ nhà và đặc biệt rất quấn quýt bên em. Một lần em bị ốm nằm li bì cả tuần, Vàng không rời nửa bước, luôn nằm bên cạnh, thi thoảng liếm nhẹ bàn tay hoặc ngẩng đầu nhìn em lo lắng. Khi em khỏe lại, Vàng nhảy nhót reo mừng, như chia sẻ niềm vui cùng cả nhà. Tình cảm ấy khiến gia đình em ai cũng cảm động và càng yêu thương chú chó nhiều hơn.

Lý do em yêu thích câu chuyện này là bởi ý nghĩa nhân văn lớn lao về tình cảm trung thành, gắn bó giữa con người và vật nuôi. Chú chó Vàng không nói được nhưng đã thể hiện tình cảm, sự lo lắng, yêu thương chân thành không điều kiện với em và gia đình. Thông điệp của câu chuyện là: tình yêu thương và trung thành không chỉ có ở con người, mà còn ở cả những sinh vật bé nhỏ quanh ta.

Điều khiến em xúc động nhất là khoảnh khắc Vàng nằm im lặng suốt đêm, không ngủ, chỉ canh chừng bên giường em. Những hành động nhỏ như tha thức ăn lại gần hay liếm má em khi thấy em mềm yếu là biểu hiện chân thật nhất của sự quan tâm, chia sẻ mà em từng nhận được.

Câu chuyện rất gần gũi, giản dị trong cuộc đời, nhưng lại có sức lay động đặc biệt. Không cần đến những điều kỳ diệu, chỉ cần tình thương chân thực đã hóa giải mọi nỗi đau, mang lại niềm vui lớn lao cho các thành viên trong gia đình.

Qua câu chuyện về chú chó trung thành, em biết quý trọng, yêu thương loài vật, học được cách sống trung thành, biết ơn với những ai luôn bên cạnh, chăm sóc và yêu thương mình vô điều kiện.

16Bài 15: Câu chuyện về đôi dép cũ của anh trai

Câu chuyện về đôi dép cũ được anh trai nhường lại cho em ngày nhập học là một trong những ký ức đáng nhớ nhất về tình anh em và sự sẻ chia thấm đẫm yêu thương trong gia đình em.

Hồi em chuẩn bị vào lớp Một, nhà còn nghèo nên không có đủ tiền mua đôi dép mới cho em. Anh trai thấy vậy đã mang đôi dép cũ của mình, dù vẫn còn đang dùng, lau chùi thật sạch, vá lại những chỗ rách rồi tặng em. Anh bảo: “Em đi học cần dép mới, còn anh thì đi chân đất cũng quen rồi, không sao đâu.” Nhờ đôi dép ấy, em tự tin ngày đầu đến trường, không thua kém bạn bè. Khi em lớn lên, đôi dép ấy cũ mòn nhưng luôn được em giữ gìn như bảo vật.

Điều đáng quý nhất ở câu chuyện này là ý nghĩa nhân văn về lòng hy sinh, sự yêu thương và chia sẻ giữa anh em ruột thịt. Anh trai sẵn sàng nhường phần tốt cho em, chịu thiệt về mình. Thông điệp ấm áp ấy khiến em hiểu rằng tình cảm gia đình là chốn bình yên, là nơi mọi người luôn nghĩ cho nhau.

Em xúc động nhất ở chi tiết anh trai nhẫn nại khâu từng sợi chỉ, vá lại dép giữa đêm khuya chỉ để em có thể yên tâm đến trường. Đôi mắt anh dõi theo em trong buổi sáng đầu tiên nhập học, ánh lên niềm vui và tự hào không gì diễn tả nổi.

Câu chuyện rất quen thuộc trong những gia đình đông anh em. Không cần những món quà giá trị, không cần đến sự giúp đỡ của người ngoài, chỉ bằng sự yêu thương, hy sinh lặng thầm trong mái nhà nhỏ ấy đã đủ hóa giải mọi khó khăn, nghèo khó.

Từ câu chuyện của anh trai, em nhận ra giá trị thiêng liêng và sức mạnh lớn lao của tình cảm gia đình. Em học cách biết ơn, trân quý những điều nhỏ bé mà người thân dành cho mình và hứa sẽ luôn yêu thương, chia sẻ, giúp đỡ những người xung quanh mỗi khi có thể.

Những câu chuyện thấm đượm tình yêu thương và lòng biết ơn luôn có sức lan tỏa mạnh mẽ, nuôi dưỡng tâm hồn và giúp ta sống nhân ái hơn mỗi ngày. Hy vọng rằng qua những gợi ý trên, các em sẽ viết được những đoạn văn giàu cảm xúc, thể hiện được sự đồng cảm, trân trọng và những điều tốt đẹp mà câu chuyện đã mang lại. Chúc các em có những trang viết tràn đầy yêu thương và ý nghĩa.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi