30+ bài văn tả người hay nhất, đạt điểm cao cho học sinh tiểu học

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Ngọc Diễm
Cập nhật 14/10
602 lượt xem

Trong cuộc sống quanh ta có biết bao người thân yêu và đáng quý. Họ có thể là cha mẹ, ông bà, anh chị em, thầy cô hay bạn bè – những người luôn âm thầm chăm sóc, yêu thương và mang đến cho ta niềm vui mỗi ngày. Tả một người là một đề tài quen thuộc nhưng cũng rất ý nghĩa, giúp học sinh học cách quan sát, cảm nhận và bày tỏ tình cảm chân thành.

1Dàn ý chung bài văn tả người

1. Mở bài

  • Giới thiệu người mà em định tả (là ai, mối quan hệ với em).
  • Hoàn cảnh tả (gặp khi nào, đang làm gì, trong dịp nào…).
  • Ấn tượng đầu tiên hoặc lý do em yêu quý, ngưỡng mộ người ấy.

Ví dụ:“Trong gia đình, người em yêu quý nhất là mẹ. Mẹ luôn dịu dàng, hiền hậu và chăm sóc cho em từng bữa ăn giấc ngủ.”

2. Thân bài

a. Miêu tả ngoại hình

  • Dáng người: cao, thấp, gầy, khỏe mạnh…
  • Khuôn mặt: tròn, bầu bĩnh, hiền hậu…
  • Mái tóc, đôi mắt, làn da, nụ cười.
  • Giọng nói, dáng đi, nét đặc trưng riêng.

b. Miêu tả tính cách, hành động, lời nói

  • Người đó thường làm gì hằng ngày? (dạy học, chăm sóc, giúp đỡ, làm việc…).
  • Thái độ của họ với mọi người xung quanh: hiền hậu, nghiêm khắc, vui tính, cần cù…
  • Hành động, thói quen thể hiện tính cách.

c. Kể lại một kỷ niệm hoặc tình huống gắn bó

  • Một lần người ấy giúp đỡ, dạy dỗ, an ủi hoặc cùng em vượt khó.
  • Cảm xúc của em trong khoảnh khắc đó.

d. Cảm nhận

  • Em học được điều gì từ người đó?
  • Em yêu quý, ngưỡng mộ người ấy như thế nào?

3. Kết bài

  • Nêu lại tình cảm, lòng biết ơn hoặc niềm tự hào.
  • Có thể bày tỏ ước muốn (muốn người ấy mãi khỏe mạnh, muốn được giống như họ…).

2Bài văn tả người

2.1 Văn tả mẹ

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, người em yêu thương nhất là mẹ. Mẹ không chỉ chăm sóc mà còn là người bạn thân luôn ở bên em mỗi ngày.

Mẹ em dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen óng thường buộc gọn phía sau. Khuôn mặt mẹ tròn, làn da rám nắng vì bao ngày tần tảo. Đôi mắt mẹ hiền từ, ấm áp, mỗi khi nhìn con đều ánh lên sự yêu thương. Hằng ngày, mẹ dậy sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị quần áo cho em đi học rồi mới tất bật đi làm. Dù mệt nhưng mẹ luôn mỉm cười. Tối đến, mẹ lại dạy em học, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên nhẫn. Có hôm em buồn vì điểm kém, mẹ ôm em vào lòng, khẽ nói: “Không sao đâu, lần sau con cố gắng hơn nhé.” Lời mẹ khiến em ấm áp lạ thường.

Em rất yêu mẹ – người luôn âm thầm hy sinh để mang đến cho em cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

Bài văn mẫu số 2 (dài – 900 chữ)

Trong cuộc đời của mỗi người, có lẽ không ai yêu thương ta bằng mẹ. Mẹ là người đã sinh ra, nuôi dưỡng, dạy dỗ và luôn ở bên ta trong mọi vui buồn của cuộc sống. Với em, mẹ chính là người tuyệt vời nhất, là bông hoa đẹp nhất trong khu vườn yêu thương của gia đình.

Mẹ em năm nay vừa tròn ba mươi lăm tuổi. Mẹ có dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc mẹ đen nhánh, thường được buộc gọn phía sau gáy. Khuôn mặt mẹ tròn và phúc hậu, làn da mẹ hơi rám nắng vì những ngày tất bật lo toan. Đôi mắt mẹ to, đen và rất hiền, ánh lên tình thương mỗi khi nhìn em. Giọng mẹ dịu dàng, ấm áp, đôi khi nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ to tiếng. Bàn tay mẹ chai sạn, ngón tay khô gầy, nhưng chính đôi tay ấy đã nấu cho em bao bữa cơm ngon, giặt sạch từng chiếc áo, xoa dịu bao lần em đau ốm.

Mỗi sáng, khi cả nhà còn đang say ngủ, mẹ đã dậy. Tiếng chổi tre xào xạc trước sân, rồi mùi cơm thơm lừng lan khắp nhà. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, gấp gọn quần áo cho ba đi làm, dặn dò em mang áo mưa, kiểm tra cặp sách trước khi ra khỏi nhà. Có hôm trời mưa tầm tã, mẹ vẫn dắt xe đưa em đi học, áo mưa phủ cả hai mẹ con, đôi bàn tay mẹ ấm áp nắm chặt tay em dọc con đường ướt mưa. Buổi chiều đi làm về, dù mệt, mẹ vẫn vào bếp nấu cơm, rửa bát, dọn nhà, rồi ngồi dạy em học bài. Mỗi lần em hỏi, mẹ kiên nhẫn giảng lại, giọng nhẹ như gió. Mẹ chưa bao giờ nổi giận dù em vụng về hay lười biếng.

Có những đêm em ốm, mẹ thức trắng. Mẹ ngồi bên giường, đặt tay lên trán em, lau từng giọt mồ hôi. Khi em mở mắt ra, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt mẹ khiến em thấy sống mũi cay cay. Lúc em khỏe, mẹ chỉ cười: “Con khỏi bệnh là mẹ vui rồi.” Mẹ chẳng bao giờ nghĩ cho mình. Ngày lễ, khi em hỏi mẹ thích gì, mẹ bảo: “Chỉ cần con ngoan và học giỏi là món quà quý nhất.” Câu nói ấy giản dị mà khiến em thấy thương mẹ đến nghẹn ngào.

Mỗi chiều, mẹ thường tưới hoa trước sân. Mẹ bảo cây cối cũng cần được yêu thương. Mẹ chăm hoa như chăm con, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ. Mỗi khi ngắm nhìn mẹ giữa vườn hoa nở rộ, em luôn nghĩ mẹ chính là bông hoa đẹp nhất đời em – bông hoa của tình yêu thương và đức hi sinh thầm lặng.

Em yêu mẹ bằng tất cả trái tim mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng. Mẹ là người đã cho em cả thế giới – một thế giới tràn đầy yêu thương, bình yên và hạnh phúc.

2.2 Bài văn tả bố

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, ba là người em vô cùng kính trọng và yêu thương. Dù ít nói, nhưng ba luôn dành cho em sự quan tâm thầm lặng.

Ba em cao, dáng người rắn rỏi, mái tóc điểm vài sợi bạc. Nước da ba sạm vì nắng gió, đôi bàn tay chai cứng vì lao động. Ba làm nghề lái xe, thường đi sớm về muộn, nhưng mỗi khi về nhà, ba vẫn hỏi han em học hành ra sao. Có những buổi tối, ba ngồi kể chuyện ngày xưa, giọng ấm và trầm, khiến em say mê lắng nghe. Lúc em tập đi xe đạp, ba luôn đi bên cạnh, dang tay đỡ khi em ngã. Ba không la mắng mà chỉ cười: “Con giỏi rồi, cố thêm chút nữa nhé!”

Em hiểu rằng, đằng sau dáng vẻ nghiêm nghị ấy là cả tình thương bao la. Ba chính là người hùng trong lòng em – người cho em điểm tựa vững vàng nhất.

Bài văn mẫu số 2 (dài – 900 chữ)

Ba em là người ít nói nhưng ấm áp, nghiêm khắc mà hiền lành. Với em, ba là người hùng, là điểm tựa vững chắc mà mỗi khi nhìn thấy, em đều cảm thấy yên tâm và tự hào.

Ba em năm nay bốn mươi tuổi, dáng người cao và rắn rỏi. Làn da ba sạm nắng, mái tóc đen điểm vài sợi bạc vì vất vả. Đôi bàn tay ba to và chai cứng, bàn tay ấy đã làm việc không biết mệt để nuôi sống cả gia đình. Mỗi lần ba xoa đầu em, lòng em thấy ấm lạ. Khuôn mặt ba nghiêm nghị, nhưng mỗi khi cười, nụ cười ấy lại rạng rỡ và hiền hậu hơn bất cứ điều gì trên đời.

Ba làm nghề thợ điện. Công việc của ba nặng nhọc, phải đi xa nhiều, nhưng ba luôn cố gắng về nhà đúng giờ cơm tối. Mỗi buổi sáng, khi em còn ngủ, ba đã dắt xe ra ngõ. Đêm về, dù mệt, ba vẫn hỏi han em học hành ra sao. Có hôm em làm sai bài toán, ba kiên nhẫn giảng lại. Giọng ba trầm, dễ nghe, khiến em vừa nể vừa thương. Ba dạy em phải biết cố gắng, không được nản lòng.

Ba yêu lao động. Cuối tuần, ba thường sửa sang lại đồ dùng trong nhà, cắt cỏ, tỉa cây, rồi gọi em ra phụ. Ba dạy em cách cầm búa, cách đóng đinh, cách vặn ốc. Em vụng về, làm rơi đinh, ba chỉ cười hiền: “Không sao, làm lại là được con ạ.” Chính sự kiên nhẫn và bao dung ấy khiến em càng yêu ba hơn.

Một lần, em bị ngã xe, đầu gối chảy máu. Em sợ hãi, nước mắt lăn dài. Ba chạy lại, nhẹ nhàng bế em lên, vừa lau máu vừa nói: “Đau một chút thôi, con trai của ba giỏi lắm.” Lời nói ấy khiến em quên cả cơn đau. Em hiểu rằng, dù ngoài đời ba có nghiêm đến đâu thì trong lòng ba, tình thương dành cho em luôn dạt dào.

Những đêm mùa hè, ba và em nằm ngoài sân, ngắm sao trời. Ba kể chuyện thời còn nhỏ, về những ước mơ giản dị. Ba bảo: “Người đàn ông mạnh mẽ không phải là người không bao giờ khóc, mà là người biết đứng dậy sau khi ngã.” Em nhớ mãi lời dạy ấy, để mỗi khi gặp khó khăn, em lại nghĩ đến hình ảnh ba cần mẫn, trầm lặng mà kiên cường.

Ba không nói những lời yêu thương hoa mỹ, nhưng từng hành động của ba đều chứa đựng tình yêu lớn lao. Mỗi khi nhìn thấy bóng ba giữa ánh hoàng hôn sau một ngày làm việc mệt mỏi, áo thấm đẫm mồ hôi mà nụ cười vẫn hiền, em chỉ muốn chạy đến ôm thật chặt và nói: “Con yêu ba nhiều lắm.”

Với em, ba là người hùng thầm lặng – người đã dạy em về sức mạnh, lòng dũng cảm và tình yêu thương. Em hứa sẽ học thật giỏi để mai này có thể khiến ba tự hào, để đôi vai ba được nghỉ ngơi sau bao năm vất vả.

2.3 Bài văn tả ông nội

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, người em kính trọng nhất là ông nội. Ông luôn dành cho con cháu tình yêu thương ấm áp và dạy dỗ bằng tấm lòng hiền hậu.

Ông em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng như cước. Dáng ông gầy nhưng nhanh nhẹn. Khuôn mặt ông hiền từ, nụ cười luôn rạng rỡ. Mỗi sáng, ông thường dậy sớm tập thể dục, rồi pha ấm trà ngồi trước hiên nhà ngắm nắng sớm. Ông thích trồng cây, chăm hoa. Góc vườn nhỏ của ông lúc nào cũng xanh mướt. Em thích nhất những chiều hè, ông kể chuyện ngày xưa: chuyện đi bộ đội, chuyện quê hương lúc khó khăn. Giọng ông chậm rãi, trầm ấm khiến em say mê lắng nghe.

Em rất yêu ông. Ông không chỉ là người kể chuyện hay, mà còn là tấm gương để em học theo. Em mong ông luôn khỏe mạnh, để mãi được ngồi bên ông nghe tiếng cười hiền lành và những lời dạy quý giá.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Mỗi khi nhắc đến người thân yêu, hình ảnh ông nội luôn hiện lên trong lòng em với nụ cười hiền hậu và ánh mắt bao dung. Ông là người gắn bó với em từ nhỏ, là người đã dạy em biết yêu thương, biết sống hiền lành và lễ phép.

Ông em năm nay bảy mươi hai tuổi. Tóc ông bạc trắng như mây, làn da đã sạm đi vì nắng gió. Khuôn mặt ông hằn những nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn sáng và hiền từ. Ông thích mặc chiếc áo bà ba nâu và đội chiếc nón lá mỗi khi ra vườn. Dáng ông hơi khom, bước đi chậm rãi, nhưng giọng nói thì vẫn trầm ấm và rõ ràng.

Mỗi sáng, ông dậy sớm hơn cả nhà. Tiếng chổi tre xào xạc, tiếng ấm trà sôi lục bục nơi bếp nhỏ khiến không khí buổi sớm trở nên bình yên lạ thường. Sau khi ăn sáng, ông thường ra vườn tưới cây. Ông trồng đủ loại cây: chuối, ổi, mít, cam... Bàn tay gân guốc của ông cẩn thận từng chút một, tưới nước cho gốc, nhặt từng chiếc lá úa. Có lần em hỏi: “Sao ông không nghỉ ngơi?” Ông cười hiền: “Làm việc nhẹ nhàng là niềm vui của ông mà.”

Chiều đến, ông hay ngồi ở chiếc ghế mây trước hiên, đọc báo hoặc kể chuyện cho em nghe. Ông kể về thời trai trẻ đi bộ đội, về những chuyến hành quân giữa rừng, những người bạn thân thiết. Mỗi câu chuyện ông kể đều chứa đựng bài học về lòng dũng cảm, tình đồng đội và sự biết ơn cuộc sống hòa bình hôm nay. Em thích nhất khi ông nói: “Muốn nên người, phải biết sống tốt với mọi người.” Câu nói giản dị ấy theo em đến tận bây giờ.

Những ngày mưa, ông lại ngồi vá lưới bắt cá, vừa làm vừa ngân nga mấy câu hát dân ca. Căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười. Ông không chỉ là người nghiêm khắc, mà còn rất vui tính. Mỗi khi em buồn, ông lại kể chuyện cười để em vui.

Em thương ông lắm. Đôi bàn tay ông chai sạn, những bước chân ông chậm dần theo thời gian. Em chỉ mong ông thật khỏe mạnh để mãi được nghe tiếng ông gọi: “Cháu yêu của ông đâu rồi?”Với em, ông không chỉ là người thân mà còn là cuốn sách sống, dạy em bao điều quý giá về tình yêu thương, sự nhẫn nại và lòng biết ơn.

2.4 Bài văn tả bà nội

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Người em yêu quý nhất trong gia đình là bà nội. Bà hiền lành, chu đáo và luôn dành cho con cháu tình thương bao la.

Bà em năm nay hơn sáu mươi tuổi. Mái tóc bạc phơ, da nhăn nhưng đôi mắt vẫn sáng và nụ cười luôn tươi. Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu cơm, quét sân, cho gà ăn. Bà thích chăm cây cảnh, trồng hoa cúc, hoa hồng quanh nhà. Những buổi trưa hè, bà quạt cho em ngủ, kể chuyện cổ tích: “Tấm Cám”, “Cây khế”, “Sọ Dừa”. Giọng bà ấm áp, nhẹ nhàng như lời ru. Mỗi lần em ốm, bà luôn ở bên, nấu cháo, xoa dầu, chăm em từng chút một.

Em thương bà nội lắm. Bà là người luôn dạy em biết yêu thương, biết kính trọng người lớn và sống ngoan ngoãn. Em mong bà luôn khỏe để mãi được nghe tiếng cười hiền từ của bà vang trong căn nhà nhỏ.

Bài văn mẫu số 2 (dài )

Trong ký ức tuổi thơ em, bà nội là người thân thương và gần gũi nhất. Bà đã gắn bó với em từ những ngày đầu tiên tập đi, tập nói. Hình ảnh bà luôn là nơi bình yên nhất trong tim em.

Bà em năm nay sáu mươi tám tuổi. Mái tóc bạc trắng, được bà búi gọn sau đầu. Gương mặt bà tròn, phúc hậu, làn da nhăn nheo nhưng ánh mắt vẫn sáng long lanh. Bà thường mặc áo bà ba nâu và đội khăn mỏ quạ. Dáng bà nhỏ bé, lưng hơi còng, nhưng giọng nói vẫn sang sảng, ấm áp.

Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu cơm, nhóm bếp bằng rơm khô. Mùi khói rơm hòa với hương gạo mới khiến căn bếp như bừng sáng. Sau bữa ăn, bà tưới hoa, quét sân, rồi ngồi vá áo cho con cháu. Những buổi trưa hè, khi em nằm võng, bà phe phẩy quạt nan, kể chuyện cổ tích. Giọng bà như ru, đưa em vào giấc ngủ say sưa.

Chiều đến, bà thường ngồi nhặt rau, gọi em ra trò chuyện. Bà kể chuyện thuở xưa, lúc còn trẻ, đi gặt lúa, nuôi các bác, các cô. Em nghe mà thương bà vô cùng. Đôi bàn tay bà gầy gầy, nổi gân xanh, nhưng luôn ấm áp. Mỗi khi em ốm, bà thức suốt đêm đo nhiệt, đắp khăn, nấu cháo hành. Bà dạy em phải sống hiền lành, chăm học và biết giúp đỡ người khác. Có lần em giận bạn, bà không mắng mà bảo: “Người tốt là người biết tha thứ, con ạ.” Em nhớ mãi lời ấy.

Em thương bà nội bằng tất cả tấm lòng. Bà đã hi sinh, tần tảo cả đời vì con cháu. Mỗi lần nhìn mái tóc bạc của bà trong nắng chiều, em chỉ mong bà sống thật lâu để mãi được nghe tiếng bà gọi: “Cháu yêu của bà ơi!”

2.5 Bài văn tả ông ngoại

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, em yêu quý nhất là ông ngoại. Ông hiền lành, vui tính và luôn chăm sóc em bằng tình thương ấm áp.

Ông năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Tóc ông bạc trắng, da nhăn nheo, nhưng đôi mắt vẫn sáng và nụ cười vẫn tươi. Ông thích mặc áo sơ mi cũ, đội chiếc mũ vải đã sờn. Mỗi sáng, ông dậy sớm ra sân tập thể dục, rồi ngồi uống trà đọc báo. Ông thường gọi em lại ngồi bên, kể chuyện ngày xưa: thời ông đi học bằng đèn dầu, thời chiến tranh vất vả nhưng nghĩa tình. Giọng ông chậm rãi, trầm ấm khiến em nghe mà tưởng như đang được sống trong những câu chuyện ấy.

Chiều nào ông cũng tưới cây, cho gà ăn, rồi gọi em ra chơi cờ. Ông dạy em phải trung thực, lễ phép và biết giúp đỡ người khác. Em yêu ông ngoại rất nhiều, mong ông luôn khỏe mạnh để mãi được nghe ông kể chuyện và cùng ông chơi đùa dưới bóng mát sân nhà.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Mỗi khi nhớ về quê ngoại, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí em là ông ngoại – người luôn dịu dàng, vui tính và hết mực thương cháu.

Ông ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mái tóc bạc trắng như mây, làn da rám nắng. Dáng ông cao, hơi gầy, đi lại chậm rãi nhưng vẫn nhanh nhẹn trong công việc. Ông có thói quen mặc áo sơ mi sẫm màu, quần vải rộng, chân đi đôi dép nhựa đã cũ. Giọng ông trầm và ấm, mỗi khi cười, đôi mắt híp lại, hiền hậu vô cùng.

Sáng sớm, khi gà vừa gáy, ông đã dậy. Tiếng chổi tre xào xạc nơi sân gạch, rồi tiếng nước chảy róc rách khi ông tưới cây, rửa chum. Ông chăm mảnh vườn nhỏ quanh nhà với niềm vui giản dị. Ông trồng đủ loại cây: chuối, cam, ổi, chanh. Ông bảo: “Mỗi cây đều có linh hồn, phải yêu nó thì mới sai quả.” Em vẫn nhớ những buổi sáng hè, ông dắt em ra vườn hái ổi, vừa hái vừa kể chuyện. Ông nói chuyện nhẹ nhàng, mỗi câu chuyện lại dạy em một điều hay về lòng nhân hậu, về sự chăm chỉ, về cách sống đúng mực.

Buổi trưa, khi trời nắng gắt, ông nằm trên chiếc võng trước hiên, quạt nan phe phẩy. Em nằm cạnh, nghe ông đọc báo, kể chuyện lính thời kháng chiến. Giọng ông chậm rãi, trầm ấm, đưa em vào giấc ngủ ngon lành. Những buổi chiều, ông dạy em chơi cờ, dạy đếm số, rồi kể chuyện đời xưa. Có khi ông nghiêm nghị, có khi lại pha trò khiến em cười vang.

Em thương ông lắm. Mỗi khi nhìn thấy bàn tay gầy gầy, những ngón tay nổi gân xanh của ông, em thấy lòng chùng xuống. Em biết ông đã trải qua bao năm tháng vất vả để nuôi dạy mẹ và các cậu dì. Ông dạy em sống ngay thẳng, không gian dối. Em nhớ lời ông: “Làm người phải giữ chữ tín, con ạ.” Câu nói ấy theo em đến tận bây giờ.

Với em, ông ngoại là cả tuổi thơ êm đềm, là người thầy hiền dạy em bằng tấm lòng yêu thương. Em mong ông luôn mạnh khỏe để mỗi mùa hè, em lại được về quê, ngồi bên ông nghe tiếng kể chuyện ấm áp như gió đồng chiều.

2.6 Bài văn tả bà ngoại

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, người em yêu thương và kính trọng vô cùng là bà ngoại. Bà không chỉ chăm sóc mà còn dành cho em tình yêu thương vô bờ bến.

Bà em đã ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc điểm bạc, khuôn mặt hiền từ. Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho cả nhà. Khi rảnh, bà thích ngồi may vá và kể chuyện ngày xưa. Giọng bà chậm rãi, ấm áp, khiến em nghe mãi không chán. Mỗi khi em mệt, bà lại nấu cháo, xoa dầu và ru em ngủ. Bàn tay bà gầy gầy nhưng ấm lạ. Em thích nhất là những buổi chiều, được cùng bà ra vườn nhổ cỏ, hái rau.

Em yêu bà ngoại nhiều lắm. Bà như người mẹ hiền thứ hai trong đời em. Em mong bà luôn khỏe mạnh để em còn được nghe tiếng gọi dịu dàng: “Cháu của bà ơi, lại đây ăn cơm nào!”

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Bà ngoại là người mà em yêu quý nhất trên đời. Với em, bà không chỉ là người thân mà còn là vòng tay chở che ấm áp suốt tuổi thơ.

Bà năm nay sáu mươi lăm tuổi. Mái tóc bà đã bạc nhiều, thường được búi gọn phía sau đầu. Gương mặt bà đầy những nếp nhăn nhưng vẫn tươi tắn, đôi mắt sáng hiền hậu. Bà thích mặc áo nâu và quấn chiếc khăn mỏ quạ. Mỗi khi cười, đôi mắt bà híp lại, trông hiền như ánh nắng buổi sớm.

Bà sống ở quê. Mỗi dịp hè, em đều về thăm bà. Sáng sớm, khi gà vừa gáy, bà đã dậy nhóm bếp. Tiếng củi cháy tí tách, mùi khói rơm quyện cùng mùi cơm thơm khiến căn nhà nhỏ tràn ngập hương quê. Bà nấu cơm, ra vườn hái rau, cho gà ăn. Dáng bà lom khom bên luống rau khiến em thấy thương vô cùng. Dù đã già, bà vẫn chăm làm, miệng luôn cười: “Làm cho khỏe, cháu ạ.”

Chiều đến, bà dắt em ra đồng ngắm hoàng hôn. Bà kể chuyện thời còn con gái – ngày đi gặt lúa, ngày bị mưa ướt vẫn cười. Bà dạy em biết yêu lao động, biết quý từng hạt cơm, từng giọt nước. Có lần em bị điểm kém, bà không mắng, chỉ nói: “Học dốt không đáng sợ, sợ nhất là không cố gắng.” Câu nói ấy em nhớ mãi.

Buổi tối, bà hay ngồi may vá, đôi bàn tay gầy gầy, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Bà khâu lại áo cho em, ánh mắt hiền hòa nhìn em âu yếm. Bà còn ru em ngủ bằng những câu hát dân ca ngọt ngào, giọng bà ấm như hơi thở quê hương.

Em thương bà lắm. Mỗi khi nhìn mái tóc bạc của bà, em chỉ mong bà sống thật lâu để mãi được tựa vào vòng tay ấm áp ấy. Với em, bà là người mẹ thứ hai – người mang đến tình yêu thương giản dị mà thiêng liêng nhất trên đời.

2.7 Bài văn tả anh trai

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, người em quý mến nhất là anh trai. Anh không chỉ là người bạn thân mà còn là người luôn bảo vệ và chăm sóc em.

Anh hơn em bốn tuổi, đang học cấp hai. Dáng người anh cao, gầy, mái tóc đen cắt gọn. Khuôn mặt anh sáng, đôi mắt đen lanh lợi, nụ cười tươi như nắng. Anh rất chăm học và luôn giúp đỡ em trong học tập. Mỗi tối, khi em gặp bài toán khó, anh kiên nhẫn giảng cho em hiểu. Anh còn khéo tay, biết gấp máy bay, làm diều và sửa đồ chơi.

Em nhớ một lần em ngã xe, đầu gối trầy xước, anh vội vàng đỡ em, lấy nước rửa rồi băng lại. Anh vừa làm vừa mắng yêu: “Lần sau nhớ nhìn đường nhé, đồ hậu đậu!” Giọng anh nghiêm mà đầy thương.

Em rất yêu quý anh trai của mình. Anh vừa là người bạn thân, vừa là tấm gương để em noi theo.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Anh trai em là người em yêu quý và ngưỡng mộ nhất trong gia đình. Anh không chỉ học giỏi mà còn luôn quan tâm, bảo vệ em trong mọi việc.

Anh hơn em bốn tuổi, đang học lớp tám. Anh cao hơn em một cái đầu, dáng người gầy nhưng nhanh nhẹn. Mái tóc anh cắt ngắn, đen nhánh, trông rất gọn gàng. Khuôn mặt anh sáng, đôi mắt đen long lanh và nụ cười luôn rạng rỡ. Mỗi khi cười, gò má anh hơi lúm đồng tiền, khiến khuôn mặt thêm thân thiện. Anh nói năng nhỏ nhẹ, nhưng khi chơi trò chơi thì vui vẻ, hoạt bát vô cùng.

Anh học rất giỏi, đặc biệt là môn Toán. Buổi tối, anh thường ngồi cạnh giúp em làm bài. Có những bài khó, em tính mãi không ra, anh kiên nhẫn giảng lại từng bước. Có lần em chán nản định bỏ cuộc, anh chỉ cười: “Không sao, ai học cũng từng sai. Cứ cố gắng là được.” Lời nói ấy khiến em thấy ấm lòng và có thêm động lực học.

Ngoài học giỏi, anh còn rất khéo tay. Anh biết gấp hạc giấy, làm diều, thậm chí còn sửa được quạt hỏng cho mẹ. Mỗi dịp hè, anh cùng em ra đồng thả diều. Gió thổi, diều bay cao vút, anh cười thật tươi, mái tóc lòa xòa trước trán. Em luôn cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh.

Anh còn là người sống tình cảm. Có lần em bị ốm, anh pha nước ấm, lấy thuốc cho em uống rồi ngồi kể chuyện để em vui. Anh còn nhường phần bánh mình thích cho em. Anh bảo: “Em ăn đi, anh lớn rồi.” Những điều nhỏ bé ấy khiến em thương anh nhiều hơn.

Em luôn tự hào về anh trai mình. Anh không chỉ là người bạn, người thầy nhỏ dạy em học, mà còn là tấm gương sáng cho em noi theo. Em thầm hứa sẽ học giỏi và ngoan ngoãn để xứng đáng với tình thương anh dành cho em.

2.8 Bài văn tả chị gái

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, người em yêu quý nhất là chị gái. Chị luôn dịu dàng, chu đáo và thương em như mẹ hiền thứ hai.

Chị em năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp mười. Chị có mái tóc đen dài, khuôn mặt tròn, đôi mắt hiền và nụ cười rất tươi. Mỗi sáng, chị dậy sớm cùng mẹ nấu ăn, rồi gọi em dậy đi học. Chị còn giúp em chải tóc, buộc nơ thật khéo.

Chiều về, chị hướng dẫn em học bài, giảng lại từng chữ. Có lần em bị điểm kém, chị không mắng mà động viên: “Không sao, cố gắng lần sau nhé!” Giọng chị nhẹ nhàng mà ấm áp. Chị cũng là người bạn thân, luôn chia sẻ với em mọi chuyện vui buồn.

Em rất yêu chị gái của mình. Chị không chỉ là người thân mà còn là tấm gương sáng về sự chăm chỉ, hiền lành và nhân hậu.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Chị gái em là người mà em yêu quý và ngưỡng mộ nhất. Với em, chị không chỉ là chị mà còn là người bạn thân thiết, là người hướng dẫn em trong học tập và cuộc sống.

Chị hơn em sáu tuổi, đang học cấp ba. Chị có dáng người thon thả, cao ráo. Mái tóc chị dài, đen mượt, thường được buộc gọn khi đi học. Khuôn mặt chị tròn, nước da trắng hồng, đôi mắt đen sáng và hàng lông mày cong cong. Mỗi khi chị cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

Chị rất hiền và đảm đang. Buổi sáng, chị phụ mẹ nấu cơm, gấp quần áo, dọn dẹp nhà cửa. Trước khi đi học, chị luôn nhắc em mang sách vở đầy đủ. Mỗi khi em lười học, chị nhẹ nhàng nhắc nhở. Khi em gặp bài khó, chị giảng từng bước, kiên nhẫn cho đến khi em hiểu. Có hôm em buồn vì bị bạn trêu, chị lắng nghe rồi an ủi: “Đừng buồn, ai cũng có lúc như vậy. Quan trọng là mình sống tốt.” Giọng chị nhẹ mà khiến em thấy dễ chịu vô cùng.

Ngoài học giỏi, chị còn hát hay và vẽ đẹp. Chị từng vẽ tặng em bức tranh hai chị em đi chơi công viên. Mỗi khi nhìn bức tranh ấy, em lại thấy như có chị ở bên cạnh. Chị còn thích trồng cây, chăm hoa hồng ngoài ban công. Chị bảo: “Hoa cũng như con người, phải kiên nhẫn mới nở đẹp.” Em nhớ mãi câu nói ấy.

Một lần, em bị ốm nằm liệt giường, chị thức suốt đêm chăm em. Bàn tay chị ấm, đôi mắt thâm quầng, nhưng khi em tỉnh, chị vẫn cười hiền: “Em khỏe rồi là chị vui rồi.” Lúc ấy, em thấy thương chị vô cùng.

Em yêu chị gái của mình bằng cả tấm lòng. Chị vừa là người bạn, vừa là tấm gương để em noi theo. Em thầm hứa sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để chị luôn tự hào và mỉm cười hạnh phúc.

2.9 Bài văn tả em nhỏ

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Trong gia đình, em yêu quý nhất là em trai của mình. Tuy còn nhỏ nhưng em luôn mang đến tiếng cười và niềm vui cho cả nhà.

Em trai em tên Nam, năm nay mới bốn tuổi. Em có khuôn mặt tròn, làn da trắng hồng và đôi mắt to, đen láy. Mái tóc em mềm, lòa xòa trước trán, lúc nào cũng thơm mùi dầu gội trẻ con. Nam rất nghịch ngợm, suốt ngày chạy khắp nhà. Khi em làm bài, Nam thường mang đồ chơi đến khoe: “Chị ơi, xem xe của em này!” Mỗi lần bị mẹ mắng, Nam chu môi làm nũng khiến ai cũng phải bật cười.

Buổi tối, Nam thường chui vào lòng mẹ nghe kể chuyện. Có hôm em giành chỗ nằm cạnh mẹ, Nam phụng phịu: “Em nằm cạnh chị cơ.” Giọng ngọng nghịu ấy khiến em vừa thương vừa buồn cười.

Em rất yêu em trai mình. Dù nhiều lúc Nam nghịch khiến em bực, nhưng chỉ cần thấy nụ cười hồn nhiên ấy, mọi giận dỗi đều tan biến.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Trong gia đình, người em thương nhất là cậu em trai nhỏ tên Nam. Em là món quà quý giá mà ba mẹ dành tặng cho em, là niềm vui bé bỏng khiến căn nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.

Nam năm nay bốn tuổi, đang học lớp mẫu giáo. Cậu bé có khuôn mặt tròn như cái bánh bao, đôi mắt đen láy, hàng mi dài cong vút. Làn da em trắng hồng, mái tóc tơ mềm mượt, mùi dầu gội trẻ con thơm dịu. Mỗi lần em cười, hai má lúm đồng tiền, nhìn đáng yêu vô cùng.

Nam rất hiếu động. Từ sáng sớm, em đã thức dậy, chạy khắp nhà gọi: “Chị ơi dậy đi học!” Có lúc em chơi đồ chơi, làm rơi tung tóe, mẹ mắng, em lại chạy trốn sau lưng chị, nũng nịu: “Chị ơi cứu em!” Nhìn khuôn mặt ngây thơ ấy, ai còn giận cho nổi.

Em thích được chơi với Nam. Hai chị em thường cùng xếp hình, tô màu, rồi đọc truyện tranh. Có lần, Nam vẽ tặng em bức tranh hai chị em nắm tay đi học. Dù nét vẽ nguệch ngoạc, em vẫn cất giữ cẩn thận. Chiều chiều, khi tan học về, Nam chạy ào ra cổng, dang tay kêu to: “Chị ơi!” Tiếng gọi ấy ngọt ngào như một bản nhạc.

Có hôm Nam ốm, nằm thiếp trên giường, khuôn mặt hồng hào bỗng tái nhợt. Em lo lắm, cứ ngồi cạnh quạt cho Nam ngủ. Khi Nam mở mắt, gọi nhỏ: “Chị ơi, em khát nước,” tim em như tan chảy. Lúc ấy, em hiểu rằng mình thương em trai hơn bất cứ thứ gì.

Nam lớn lên mỗi ngày, bớt vụng về, biết nói cảm ơn, biết xin lỗi. Em tự hào khi thấy Nam chăm ngoan và đáng yêu như vậy. Dù sau này ai lớn, ai nhỏ, Nam vẫn mãi là đứa em bé bỏng mà em muốn chở che cả đời.

2.10 Bài văn tả thầy giáo

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Người em kính trọng nhất ở trường là thầy Hưng – giáo viên dạy Toán của lớp em. Thầy luôn nghiêm khắc nhưng rất tận tâm và thương học trò.

Thầy Hưng dáng người cao, gầy, mái tóc đen điểm vài sợi bạc. Khuôn mặt thầy hiền, đôi mắt sáng và giọng nói ấm. Khi giảng bài, thầy nói chậm rãi, rõ ràng, dễ hiểu. Dù học sinh mắc lỗi, thầy không la mắng mà nhẹ nhàng phân tích cho hiểu. Em nhớ có lần em làm sai phép tính, thầy mỉm cười: “Sai để biết cách đúng, con ạ.” Câu nói ấy khiến em nhớ mãi.

Ngoài giờ học, thầy thường kể chuyện vui, dạy chúng em cách sống lễ phép, trung thực. Mỗi khi thấy thầy cười, cả lớp như sáng bừng lên.

Em rất kính trọng thầy Hưng. Thầy không chỉ dạy chữ, mà còn dạy em làm người, biết yêu thương và cố gắng mỗi ngày.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Trong quãng đời học sinh, em đã gặp nhiều thầy cô, nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với em là thầy Hưng – giáo viên chủ nhiệm lớp 5A. Thầy không chỉ dạy Toán giỏi mà còn là người thầy tận tâm, luôn yêu thương học trò bằng tấm lòng bao dung.

Thầy Hưng năm nay khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao, hơi gầy. Mái tóc thầy cắt gọn, đã có vài sợi bạc. Khuôn mặt thầy phúc hậu, đôi mắt sáng và nụ cười hiền. Mỗi khi bước vào lớp, dáng thầy khoan thai, giọng nói vang ấm khiến không khí học tập trở nên vui tươi.

Trong giờ học, thầy giảng rất dễ hiểu. Thầy luôn khuyến khích chúng em đặt câu hỏi, không ngại sai. “Sai một lần, nhớ cả đời,” thầy thường nói vậy. Mỗi khi chúng em làm tốt, thầy không tiếc lời khen. Có khi chỉ là một cái gật đầu, một nụ cười của thầy cũng khiến cả lớp vui suốt buổi.

Em nhớ nhất lần em bị điểm kém trong bài kiểm tra. Em lo lắng, cúi gằm mặt. Thầy không mắng, chỉ gọi em ở lại, nhẹ nhàng nói: “Con sai ở đâu, thầy chỉ cho con nhé.” Rồi thầy cẩn thận giảng từng bước, kiên nhẫn đến khi em hiểu. Khi ra về, thầy vỗ vai nói: “Thầy tin lần sau con sẽ làm được.” Và đúng thật, bài sau em đạt điểm cao.

Ngoài giờ học, thầy còn kể chuyện về tuổi thơ, về những người thầy mà thầy kính trọng. Thầy dạy chúng em phải biết lễ phép, trung thực và sống có lòng nhân ái. Thầy bảo: “Người giỏi chưa chắc là người tốt, nhưng người tốt chắc chắn sẽ làm được nhiều điều hay.”

Với em, thầy Hưng là tấm gương sáng của lòng tận tụy và nhân hậu. Mai này dù đi xa, em vẫn nhớ mãi dáng thầy bên bảng, giọng nói ấm vang trong lớp học đầy nắng.

2.11 Bài văn tả cô giáo

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Người em yêu quý nhất ở trường là cô Hoa – giáo viên chủ nhiệm lớp em. Cô vừa hiền vừa nghiêm, luôn chăm lo cho từng học sinh như con của mình.

Cô Hoa khoảng ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn, làn da trắng hồng. Mái tóc cô đen mượt, thường buộc gọn. Đôi mắt cô sáng, nụ cười hiền khiến ai nhìn cũng thấy gần gũi. Trong giờ học, cô giảng bài chậm rãi, rõ ràng, dễ hiểu. Khi em viết sai, cô nhẹ nhàng nhắc, không bao giờ to tiếng.

Có lần em ốm, cô đến tận nhà thăm, mang theo tập vở và dặn dò: “Em nghỉ nhưng vẫn phải ôn bài nhé.” Giọng cô dịu dàng mà ấm áp.

Em rất yêu cô Hoa. Cô không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người gieo vào lòng em hạt giống yêu thương và lòng biết ơn.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Cô Hoa – giáo viên chủ nhiệm lớp 5A – là người mà em luôn yêu quý và kính trọng. Cô không chỉ dạy em kiến thức, mà còn dạy em biết làm người, biết sống tốt và chan hòa với mọi người xung quanh.

Cô Hoa khoảng ba mươi hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc cô dài, đen mượt, thường buộc cao khi đi dạy. Khuôn mặt cô tròn, phúc hậu, đôi mắt sáng như hai hạt nhãn, giọng nói trong và nhẹ. Mỗi khi cười, nụ cười cô như ánh nắng, khiến cả lớp thấy ấm áp.

Trong giờ học, cô giảng bài rất dễ hiểu. Mỗi khi có bạn không hiểu, cô kiên nhẫn giảng lại, dùng ví dụ thật sinh động. Cô còn hay kể những câu chuyện nhỏ để bài học thêm thú vị. Có lần em bị điểm kém, buồn rầu, cô gọi lại nói: “Điểm số không quan trọng bằng thái độ học tập. Quan trọng là con biết cố gắng.” Lời nói ấy khiến em có thêm động lực.

Cô còn rất thương học trò nghèo. Có bạn không có áo đồng phục, cô âm thầm mua tặng. Có bạn mồ côi, cô thường đến thăm, giúp đỡ. Em nhớ mãi hình ảnh cô ngồi vá lại lá cờ tổ quốc cũ, từng mũi kim tỉ mỉ, đôi mắt ánh lên niềm yêu nghề.

Cô Hoa không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy em lòng nhân hậu. Cô dặn: “Học giỏi là tốt, nhưng sống tử tế mới là quan trọng.” Em luôn khắc ghi lời cô.

Mỗi sáng, khi nhìn thấy bóng dáng cô trong tà áo dài hồng nhạt bước vào lớp, em cảm thấy lòng mình đầy biết ơn và yêu mến. Dù mai này có đi xa, em vẫn luôn nhớ về người cô dịu dàng, đã chắp cánh cho ước mơ của em bay cao.

2.11 Bài văn tả bạn thân

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Người bạn thân nhất của em là Mai – cô bạn cùng bàn dễ thương và tốt bụng. Chúng em đã chơi với nhau từ lớp Một đến nay.

Mai có mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt tròn xinh, đôi mắt đen lánh như hạt nhãn. Nụ cười của bạn rạng rỡ, mỗi khi cười còn lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng. Mai học giỏi Toán và luôn sẵn sàng giúp em khi em không hiểu bài. Trong giờ ra chơi, hai đứa thường ngồi đọc truyện hoặc chơi nhảy dây cùng nhau.

Một lần, em quên hộp bút, Mai lặng lẽ đưa cho em mượn mà không nói gì. Lúc em cảm ơn, bạn chỉ cười: “Chuyện nhỏ mà!” Chính sự tử tế đó khiến em cảm động vô cùng.

Mai không chỉ là bạn học mà còn là người em có thể tin tưởng. Em mong tình bạn này sẽ mãi bền lâu như những bông hoa luôn nở rực rỡ trong nắng.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Người bạn thân nhất của em là Lan – cô bạn nhỏ hiền lành, dễ thương và luôn chia sẻ với em mọi niềm vui, nỗi buồn.

Lan bằng tuổi em, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng hồng. Mái tóc bạn cắt ngắn, để mái ngang. Đôi mắt to, sáng, tràn đầy nét thông minh. Mỗi khi Lan cười, khuôn mặt bạn rạng rỡ, khiến ai nhìn cũng thấy vui.

Lan học giỏi và rất chăm chỉ. Trong giờ học, bạn luôn tập trung, ghi chép cẩn thận. Khi em gặp bài khó, Lan kiên nhẫn giảng lại cho em. Bạn còn giúp đỡ những bạn yếu hơn trong lớp, không bao giờ tỏ ra kiêu căng. Trong giờ ra chơi, Lan thích trồng cây, chăm hoa ở góc sân trường. Bạn bảo: “Cây cũng như con người, cần được yêu thương.” Câu nói ấy khiến em rất khâm phục.

Một lần em bị ngã, đầu gối chảy máu, Lan vội vàng chạy lại đỡ em, lấy khăn lau sạch rồi dìu em vào phòng y tế. Bạn vừa dỗ vừa nói: “Đừng khóc, có tớ đây mà.” Giọng nói dịu dàng ấy khiến em quên cả cơn đau.

Lan còn là người biết quan tâm. Khi em buồn, Lan luôn lắng nghe. Khi em đạt điểm cao, Lan vui như chính mình được vậy. Em nhớ có hôm trời mưa, em quên áo mưa, Lan cởi áo khoác che cho em. Cả hai cùng ướt, nhưng cười rạng rỡ.

Với em, Lan không chỉ là bạn học mà còn là người tri kỷ nhỏ tuổi. Em mong rằng, dù mai này mỗi đứa học ở một nơi, tình bạn này vẫn sẽ tươi đẹp như hoa phượng nở mỗi mùa hè.

2.12 Bài văn tả cô lao công

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Mỗi sáng đến trường, người em luôn gặp đầu tiên là cô Hòa – cô lao công hiền lành và chăm chỉ.

Cô khoảng năm mươi tuổi, dáng người gầy, mái tóc ngắn lốm đốm bạc. Trên khuôn mặt sạm nắng luôn là nụ cười hiền. Cô đến trường từ rất sớm, quét sân, lau hành lang, thu gom rác để ngôi trường luôn sạch sẽ. Dù mệt, cô vẫn vui vẻ chào học sinh: “Các con đến sớm thế!”

Em từng giúp cô nhặt rác một lần, mới hiểu công việc ấy vất vả thế nào. Cô bảo: “Làm gì cũng vui nếu mình thấy ý nghĩa.” Em nghe mà nhớ mãi.

Em rất quý cô Hòa. Nhờ có cô, trường em lúc nào cũng khang trang, sạch đẹp. Cô chính là bông hoa lặng lẽ tỏa hương cho mọi người.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Người mà em rất kính trọng ở trường là cô Hòa – cô lao công tận tụy, luôn âm thầm làm đẹp cho ngôi trường thân yêu.

Cô Hòa năm nay khoảng năm mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Mái tóc cô cắt ngắn, vài sợi bạc lẫn trong mái đen. Khuôn mặt cô rám nắng, hằn vài nếp nhăn nhưng nụ cười thì luôn tươi tắn. Cô mặc chiếc áo đồng phục màu xanh, tay cầm chổi tre và xe rác quen thuộc. Sáng nào cô cũng đến trường từ khi trời còn mờ sương. Khi chúng em còn ngủ, cô đã quét từng góc sân, nhặt từng chiếc lá rụng. Tiếng chổi của cô xào xạc hòa với tiếng chim hót, tạo nên âm thanh bình yên đầu ngày. Đến khi chúng em đến lớp, sân trường đã sạch tinh tươm, lá phượng gom thành từng đống gọn gàng. Có hôm trời mưa, cô vẫn mặc áo mưa, cần mẫn dọn nước đọng để chúng em khỏi trượt ngã. Cô nói: “Chỉ cần các con an toàn là cô vui rồi.” Câu nói giản dị khiến em cảm động. Một lần, em cùng bạn ra sân nhặt rác phụ cô. Cô cười hiền: “Cảm ơn các con nhé, chỉ cần mỗi người giữ gìn một chút thì cô đỡ cực hơn nhiều.” Lời nói nhẹ mà sâu, khiến em hiểu rằng giữ vệ sinh cũng là cách thể hiện tình yêu với trường.

Em rất quý và biết ơn cô Hòa. Cô không dạy chữ, nhưng dạy chúng em bài học về lao động, về sự tận tâm và niềm vui giản dị trong công việc.

2.13 Bài văn tả bác bảo vệ

Bài văn mẫu số 1 (ngắn – 500 chữ)

Người em quý mến ở trường là bác Tâm – bác bảo vệ hiền lành và tốt bụng.

Bác Tâm khoảng sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, dáng người thấp nhưng khỏe mạnh. Mỗi sáng, bác mặc bộ đồng phục xanh, đội mũ cối và đón học sinh bằng nụ cười thân thiện. Khi trống trường vang lên, bác lại đi quanh sân kiểm tra cổng, nhắc nhở học sinh ra về cẩn thận.

Em nhớ có lần em quên chiếc cặp ở lớp, quay lại thì bác đã nhặt sẵn, cất trong phòng bảo vệ. Bác cười hiền: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!” Giọng bác ấm như lời ông nội.

Nhờ có bác, trường em luôn an toàn, yên bình. Bác như người giữ cổng tận tụy, bảo vệ tuổi thơ chúng em mỗi ngày.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Bác Tâm – bác bảo vệ trường em – là người mà em luôn kính trọng. Bác không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn rất yêu quý học sinh.

Bác Tâm năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt rám nắng. Bác có dáng người nhỏ nhưng rắn rỏi, ánh mắt hiền và nụ cười hiền hậu. Mỗi sáng, bác mặc bộ đồng phục màu xanh, treo trên ngực tấm bảng tên sáng bóng. Bác là người đến trường sớm nhất và về muộn nhất. Buổi sáng, bác mở cổng, dắt xe giúp học sinh nhỏ. Khi trống vào lớp vang lên, bác đi quanh sân, nhặt những cành cây rơi, kiểm tra an toàn. Buổi trưa, bác ở lại trông cổng, chiều lại tiếp tục công việc. Dù nắng hay mưa, bác vẫn tận tâm. Có lần em quên áo mưa, đứng nép dưới mái hiên, bác chạy lại, lấy trong phòng ra chiếc áo cũ và nói: “Mặc tạm cái này, kẻo ướt.” Em cảm động lắm. Khi em cảm ơn, bác chỉ cười: “Bác có cháu trạc tuổi con mà.” Bác luôn đối xử với học sinh như người thân. Bác hay nhắc nhở nhẹ nhàng: “Đi chậm thôi, kẻo ngã.” Mỗi khi tan học, bác đứng bên cổng, dõi theo từng đứa trẻ về an toàn. Nhờ có bác, trường em luôn yên bình và ấm áp.

Em kính trọng bác Tâm vô cùng. Bác dạy em hiểu rằng, công việc nào cũng đáng quý nếu làm bằng tấm lòng tận tâm và yêu thương.

2.14 Bài văn tả người hàng xóm

Bài văn mẫu số 1 (ngắn)

Người hàng xóm mà em yêu quý nhất là bác Ba – người luôn mang đến cho em cảm giác gần gũi và ấm áp như người thân trong gia đình.

Bác Ba khoảng năm mươi lăm tuổi, dáng người đậm, làn da ngăm ngăm do phải lao động ngoài trời nhiều. Mái tóc bác đã điểm vài sợi bạc, đôi mắt hiền và nụ cười luôn rạng rỡ. Mỗi sáng, bác thường dậy sớm quét sân, tưới cây, rồi tươi cười chào mọi người đi làm, đi học. Có hôm em còn đang ngáp ngủ, bác đã cười: “Đi học sớm thế con, giỏi quá!” Bác làm nghề sửa xe đạp ở đầu hẻm. Tiệm nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách, bởi bác làm việc rất tận tâm. Dù trời nắng hay mưa, bác vẫn ngồi bên bộ đồ nghề quen thuộc, đôi bàn tay rám nắng cẩn thận vá từng ruột xe. Có hôm người ta hết tiền, bác chỉ cười: “Thôi, lần sau trả cũng được.” Em nhớ một lần em ngã xe trước cổng, bác vội vàng chạy ra đỡ, lấy thuốc rửa vết thương cho em rồi dặn: “Con đi cẩn thận hơn nhé.” Nụ cười hiền và giọng nói ấm áp của bác khiến em thấy như được ông nội dỗ dành.

Nhờ có bác, xóm em lúc nào cũng vui vẻ và chan hòa. Ai cũng quý bác vì bác tốt bụng, chân thành và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Với em, bác Ba không chỉ là hàng xóm, mà còn là tấm gương về sự tử tế và lòng nhân hậu.

Bài văn mẫu số 2 (dài – 970 chữ)

Trong khu xóm nhỏ thân thương, người em yêu quý và kính trọng nhất chính là bác Ba – người hàng xóm tốt bụng luôn coi mọi người như người thân của mình.

Bác Ba năm nay khoảng năm mươi lăm tuổi. Bác có dáng người khỏe mạnh, khuôn mặt phúc hậu, làn da sạm nắng và đôi mắt hiền hậu. Mỗi sáng, khi em vừa mở cổng đi học, bác đã có mặt ngoài sân, đang tưới cây hoặc dọn dẹp. Tiếng chổi của bác khua nhẹ trên nền gạch, hòa cùng tiếng chim hót líu lo. Mỗi lần thấy em, bác đều mỉm cười chào: “Đi học chăm nhé con!”

Bác làm nghề sửa xe đạp đã hơn hai mươi năm. Tiệm của bác nhỏ, chỉ là một mái hiên che bằng tấm bạt cũ, nhưng lúc nào cũng đông người. Bác làm việc tỉ mỉ, khéo léo. Mỗi khi nghe tiếng “keng keng” của dụng cụ, em lại thấy vui vì biết bác đang chăm chỉ làm việc. Có lần, em ngồi xem bác sửa xe, thấy bác lau từng chiếc đinh, vặn từng con ốc, ánh mắt tập trung. Bác nói: “Làm gì cũng phải có cái tâm, con ạ.” Em ghi nhớ mãi câu nói đó.

Bác không chỉ giỏi nghề mà còn rất tốt bụng. Hễ ai đi qua gặp khó, bác đều sẵn sàng giúp. Có hôm, một bạn học sinh bị tuột xích xe, bác vá giúp rồi còn cho luôn chai nước. Bác chỉ cười: “Coi như bác giúp con uống ngon miệng hơn.” Ai cũng quý mến tấm lòng của bác.

Em nhớ mãi một lần trời mưa to, em bị ngã xe ngay trước cổng nhà. Bác đang trú mưa cũng vội chạy ra đỡ em, lấy bông gòn và thuốc rửa vết thương. Bác vừa làm vừa nói: “Đừng sợ, có bác đây.” Giọng bác ấm như lời cha dỗ con.

Ngày Tết, bác hay mang qua nhà em vài đòn bánh tét, còn tặng những chậu hoa cúc tự trồng. Bác bảo: “Cho nhà con có hoa nở suốt năm mới.” Câu nói mộc mạc mà ấm lòng biết bao.

Với em, bác Ba là người hàng xóm đáng quý nhất. Dù không giàu có, bác sống chân thành, luôn giúp đỡ người khác. Em mong sau này lớn lên, em cũng sẽ sống tử tế và chan hòa như bác – người hàng xóm giản dị nhưng đầy yêu thương ấy.

2.15 Bài văn tả người lao động bình dị

Bài văn mẫu số 1 (ngắn)

Mỗi sáng, trên con đường đến trường, em luôn thấy hình ảnh quen thuộc của cô bán xôi đầu ngõ – người lao động bình dị mà em vô cùng yêu quý.

Cô khoảng bốn mươi tuổi, dáng người nhỏ, gương mặt rám nắng, đôi bàn tay chai sần vì phải làm việc sớm khuya. Mỗi sáng, cô dậy từ lúc gà chưa gáy để nấu nếp, đồ xôi. Khi em đi học, khói xôi nghi ngút, hương nếp thơm lan tỏa khắp góc phố.

Cô luôn niềm nở, giọng nói nhẹ nhàng: “Con ăn xôi đi, cho ấm bụng rồi học tốt nhé.” Cô nhớ từng học sinh, ai thích xôi đậu, ai thích xôi gấc, cô đều biết. Có hôm em quên tiền, cô chỉ cười: “Mai trả cũng được con ơi.”

Cô làm việc rất vất vả, mưa gió vẫn ngồi dưới mái bạt che tạm, tay thoăn thoắt gói từng gói xôi nóng. Dù cực, cô vẫn luôn vui vẻ, tận tâm.

Nhìn nụ cười hiền của cô, em thấy cảm phục và biết ơn. Cô không dạy em bằng lời, mà dạy bằng tấm gương của người lao động thật thà, cần cù và giàu lòng nhân ái.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Mỗi buổi sáng, khi em đi học qua con đường nhỏ đầu xóm, hương thơm nếp chín từ gánh xôi của cô Lan lại khiến lòng em ấm áp. Cô là người lao động bình dị mà em luôn kính trọng.

Cô Lan khoảng bốn mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gầy nhưng nhanh nhẹn. Mái tóc cô búi gọn, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt hiền và nụ cười luôn tươi. Cô bắt đầu công việc từ tờ mờ sáng. Khi mọi người còn say ngủ, cô đã nhóm bếp, nấu nếp, chuẩn bị đậu xanh, nước cốt dừa.

Gánh hàng của cô đơn sơ lắm: hai thúng tre, một bên là nồi xôi nóng, bên kia là hộp xốp và lá chuối. Nhưng chính từ gánh hàng ấy, biết bao người có bữa sáng ngon lành. Mỗi khi học sinh đi qua, cô luôn cười: “Ăn xôi cho ấm rồi học nhé con.” Giọng nói của cô ngọt như lời mẹ.

Dù trời mưa gió hay nắng gắt, cô vẫn kiên trì ngồi ở góc phố nhỏ. Có lần, mưa tầm tã, em thấy cô ngồi co mình dưới tấm bạt, tay vẫn gói xôi cho khách. Khi em mua, cô cười: “Cực nhưng vui con ạ, ai cũng có bữa sáng ngon là cô thấy ấm lòng.”

Em nhớ một lần em quên tiền, cô chỉ xua tay: “Thôi, mai trả cũng được, ăn đi kẻo đói.” Hôm sau, khi em mang tiền đến, cô chỉ cười: “Giữ mà mua thêm tập, con ngoan là cô vui rồi.” Giọng cô hiền đến mức em thấy mắt mình cay cay.

Mỗi khi nhìn đôi tay rám nắng và đầy vết nứt của cô, em thấy kính phục vô cùng. Đôi tay ấy làm nên bao bữa sáng thơm, bao nụ cười ấm áp. Em học được từ cô sự chăm chỉ, lòng nhân hậu và tinh thần không ngại khó.

Cô bán xôi giản dị, nhưng chính cô đã gieo vào lòng em bài học sâu sắc: Lao động là vinh quang, là niềm tự hào, và mỗi người đều có thể làm cho cuộc sống tươi đẹp hơn bằng chính công việc của mình.

2.16 Bài văn tả người tốt bụng em từng gặp

Bài văn mẫu số 1 (ngắn)

Một lần đi chợ cùng mẹ, em được gặp một bác tài xế xe ba gác tốt bụng, khiến em nhớ mãi đến tận bây giờ.

Hôm ấy, mẹ em làm rơi túi đồ, trái cây văng tung tóe ra đường. Mọi người chỉ nhìn rồi đi qua. Bỗng một bác dừng xe, khoác chiếc áo mưa cũ, chạy lại nhặt từng món giúp mẹ. Bác cười: “Không sao đâu chị, để tôi giúp.” Bác khoảng năm mươi tuổi, dáng người gầy, khuôn mặt rám nắng, giọng nói hiền lành. Khi nhặt xong, mẹ cảm ơn, bác chỉ xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà.” Rồi bác lên xe đi tiếp giữa cơn mưa, không đợi lời cảm ơn.

Em đứng nhìn theo, lòng bỗng thấy ấm áp. Bác không quen biết mẹ con em, nhưng vẫn giúp đỡ tận tình. Chính hành động nhỏ bé ấy khiến em hiểu rằng lòng tốt thật giản dị mà quý giá.

Bài văn mẫu số 2 (dài)

Một người xa lạ nhưng để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất là bác tài xế xe ba gác – người đã giúp mẹ con em trong một buổi sáng mưa tầm tã.

Sáng hôm ấy, mẹ con em đi chợ về, trời bất ngờ đổ mưa to. Mẹ xách nhiều túi, đi vội nên vấp ngã, bao rau củ văng khắp nơi. Người qua đường nhìn nhưng chẳng ai dừng lại. Em vừa lo vừa sợ, định chạy lại nhặt thì có một bác dừng xe, che tấm áo mưa cũ lên đầu mẹ và nói: “Để tôi giúp chị.” Bác khoảng năm mươi tuổi, dáng người gầy, nước da sạm, tóc điểm bạc. Bác nhặt từng bó rau, từng quả cam, đặt lại gọn gàng vào túi. Mưa vẫn xối xả, áo bác ướt sũng, nhưng bác không màng. Khi mẹ em nói lời cảm ơn và muốn gửi ít tiền, bác lắc đầu: “Giúp người là vui, tôi không nhận đâu.” Rồi bác leo lên xe, nổ máy chạy đi, để lại mẹ con em đứng dưới mưa mà lòng ấm lạ thường. Trên đường về, mẹ nói: “Con thấy không, người tốt ở quanh mình đấy. Lòng tốt không cần lớn lao, chỉ cần chân thành.” Em im lặng, nhưng trong tim trào dâng một cảm xúc khó tả. Từ hôm đó, mỗi khi thấy ai gặp khó, em đều nhớ đến bác. Em đã giúp cụ già qua đường, nhặt rác ở sân trường, đưa bạn té ngã vào phòng y tế. Em nhận ra rằng, lòng tốt lan tỏa từ những điều rất nhỏ.

Người bác xa lạ ấy đã dạy em một bài học sâu sắc – rằng làm việc tốt không cần phải to tát, chỉ cần một trái tim biết thương người. Và có lẽ, chính những tấm lòng bình dị ấy đã làm thế giới trở nên ấm áp hơn.

Xem thêm:

i kết

Mỗi người quanh ta đều là một câu chuyện đẹp. Từ cha mẹ, ông bà, thầy cô, bạn bè cho đến những người lao động bình dị hay một người xa lạ ngoài đường – họ đều để lại trong ta dấu ấn sâu sắc bằng tình yêu thương, sự tử tế và lòng nhân hậu.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi