I. Mở bài:
Giới thiệu về người được tả:
Người đó là ai trong gia đình em (ông, bà, bố, mẹ, anh, chị, em...).
Tên của người đó (nếu muốn).
Tình cảm của em dành cho người đó (yêu quý, kính trọng, ngưỡng mộ, thân thiết...).
Nêu ấn tượng chung nhất của em về người đó (ví dụ: mẹ em rất hiền, bố em rất giỏi...).
II. Thân bài:
1. Tả bao quát hình dáng:
Dáng người: Cao hay thấp, gầy hay béo, cân đối.
Tuổi tác: Trẻ trung, trung niên, già (với ông bà).
Phong thái: Nhanh nhẹn, điềm đạm, khoan thai.
Cảm nhận chung: Hình dáng có gì đặc biệt khiến em nhớ mãi.
2. Tả chi tiết các đặc điểm nổi bật:
a. Khuôn mặt:
Hình dáng: Tròn, trái xoan, vuông chữ điền...
Làn da: Trắng hồng, ngăm đen, rám nắng, có nếp nhăn (với người già).
Nụ cười: Tươi tắn, hiền hậu, rạng rỡ, ấm áp.
Gương mặt khi làm việc/buồn/vui: Có biểu cảm gì đặc biệt.
b. Đôi mắt:
Hình dáng: To tròn, một mí, hai mí, lá răm...
Màu sắc: Đen láy, nâu trong, có tia nhìn ấm áp/nghiêm nghị/tinh anh.
Ánh mắt: Hiền từ, dịu dàng (mẹ), cương nghị (bố), vui vẻ (bạn bè), tinh nghịch (em).
c. Mái tóc:
Màu sắc: Đen nhánh, bạc trắng, muối tiêu, vàng hoe.
Kiểu tóc: Buộc cao, xõa dài, cắt ngắn, uốn xoăn.
Độ dài: Dài, ngắn, chấm vai.
d. Miệng, mũi, tai (nếu có đặc điểm nổi bật):
Mũi: Cao, thanh tú, hếch...
Miệng: Môi hồng, có duyên, tiếng nói ấm áp/trầm bổng.
Tai: Nhỏ nhắn, vành tai dày...
e. Đôi bàn tay (đặc biệt quan trọng với người lao động như bố mẹ, ông bà):
Hình dáng: Mềm mại, thon dài (mẹ), chai sần, gân guốc (bố, ông, bà).
Tác dụng: Đôi tay ấy đã làm gì (nấu ăn, vá víu, bế ẵm, làm việc...).
f. Giọng nói:
Tính chất: Ấm áp, nhẹ nhàng, trầm bổng, khàn khàn, trong trẻo.
Khi nói chuyện/kể chuyện/hát: Có gì đặc biệt.
3. Tả tính tình và hoạt động:
a. Tính cách:
Hiền lành, dịu dàng, nhân hậu, vui tính.
Nghiêm khắc, cương trực, mạnh mẽ, chăm chỉ, cẩn thận.
Thường làm gì (đọc sách, nấu ăn, làm vườn, giúp đỡ mọi người...).
b. Hoạt động hàng ngày/Công việc:
Trong gia đình: Chăm sóc con cái, làm việc nhà, dạy dỗ.
Trong công việc/học tập: Siêng năng, tận tụy, có trách nhiệm.
Kể một vài hoạt động tiêu biểu mà em thường thấy người đó làm.
c. Mối quan hệ với em và mọi người:
Đối xử với em như thế nào (chiều chuộng, dạy dỗ, quan tâm).
Đối xử với mọi người xung quanh (hòa nhã, giúp đỡ).
Kỷ niệm: Kể một câu chuyện/kỷ niệm đáng nhớ giữa em và người đó, thể hiện rõ tính cách hoặc tình cảm.
4. Cảm nghĩ của em về người đó:
Người đó có ý nghĩa như thế nào trong cuộc sống của em.
Em học được gì từ người đó.
III. Kết bài:
Tổng kết lại tình cảm và ấn tượng sâu sắc về người đó: Khẳng định lại tình cảm yêu quý, kính trọng.
Lời hứa của em: Sẽ cố gắng học tập/làm việc tốt để không phụ lòng người thân, để làm người thân vui lòng.
Mong ước: Mong người đó luôn mạnh khỏe, hạnh phúc.
Mẹ em tên là Lan, năm nay ba mươi sáu tuổi. Mẹ có dáng người nhỏ nhắn, làn da hơi rám nắng nhưng khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười hiền hậu. Mái tóc mẹ đen nhánh, luôn được buộc gọn sau gáy khi mẹ làm việc. Đôi mắt mẹ to, đen láy và ánh lên sự yêu thương mỗi khi nhìn em. Đôi bàn tay mẹ không mềm mại như tay cô giáo mà có vài vết chai, dấu hiệu của sự vất vả bao năm chăm lo cho gia đình.
Mẹ là nhân viên kế toán, công việc tuy bận rộn nhưng mẹ luôn sắp xếp chu toàn. Buổi sáng, mẹ dậy sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị áo quần cho cả nhà. Chiều về, mẹ lại đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Mẹ chăm sóc cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Mỗi khi em ốm, mẹ thức cả đêm chườm khăn, canh nhiệt độ, miệng luôn khẽ hát ru.
Em nhớ nhất buổi tối hôm em bị điểm kém, mẹ không mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Con sai cũng được, miễn là con dám sửa.” Câu nói ấy khiến em cảm động và cố gắng hơn. Mẹ không chỉ là người sinh ra em, mà còn là người dạy em biết yêu thương, biết cố gắng và sống tốt.
Em mong mẹ luôn khỏe mạnh, luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm. Em hứa sẽ chăm học, ngoan ngoãn để mẹ luôn tự hào về em.
Bố em tên Minh, năm nay bốn mươi tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Bố có dáng người cao, vai rộng, da sạm nắng vì thường xuyên làm việc ngoài trời. Khuôn mặt bố vuông chữ điền, ánh mắt nghiêm nhưng ấm áp. Bàn tay bố to, chai sạn, nắm chặt tay em mỗi khi qua đường khiến em thấy an toàn vô cùng.
Bố là người nghiêm khắc nhưng rất yêu thương gia đình. Mỗi sáng bố thường dậy sớm pha cà phê cho mẹ, rồi chở em đến trường. Tối đến, dù mệt sau một ngày dài, bố vẫn dành thời gian dạy em học và chơi cờ. Bố giỏi Toán, nên bài nào khó, chỉ cần bố giải thích là em hiểu ngay. Bố còn dạy em cách sửa đồ, đóng kệ sách, thay bóng đèn.
Em nhớ có lần em tập đi xe đạp, ngã đau, nước mắt rơi. Bố chạy tới đỡ em, phủi bụi rồi nói: “Con trai phải kiên cường.” Nhờ lời đó, em học được cách đứng lên sau vấp ngã. Bố luôn làm gương bằng hành động – làm việc chăm chỉ, sống trung thực và thương người.
Với em, bố là người hùng thầm lặng. Em mong bố luôn khỏe mạnh để cùng em đi dã ngoại, cùng mẹ xây ngôi nhà mơ ước. Em hứa sẽ học giỏi và ngoan ngoãn, để bố luôn tự hào vì có người con trai mạnh mẽ giống bố.
Bà ngoại em tên Hạnh, năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Bà có dáng người nhỏ, tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu và đôi mắt hiền từ. Khi bà cười, những nếp nhăn quanh mắt như những sợi chỉ bạc lung linh dưới nắng. Giọng bà chậm rãi, ấm áp, kể chuyện cổ tích nghe hoài không chán.
Bà sống cùng gia đình em nên em được gần gũi bà mỗi ngày. Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu xôi, quét sân rồi tưới mấy chậu hoa cúc trước hiên. Bàn tay bà gân guốc, chai sạn nhưng vẫn nhẹ nhàng khi gấp quần áo hay vuốt tóc em. Em thích nhất là những buổi trưa hè, nằm trong lòng bà nghe chuyện cổ: “Tấm Cám”, “Sọ Dừa”, “Thạch Sanh”. Giọng kể của bà trầm ấm, đưa em vào thế giới cổ tích lung linh.
Một lần, em bị ngã trầy đầu gối, nước mắt rơi, bà vội ôm em, thổi nhẹ và dỗ: “Đừng khóc, có bà đây.” Chỉ một câu nói, mọi đau đớn tan biến. Em học ở bà sự nhân hậu, nhẫn nại và yêu thương mọi người. Bà là người truyền cho em tình yêu quê hương, những bài học làm người giản dị mà sâu sắc.
Em mong bà mãi mạnh khỏe để kể cho em nghe thêm nhiều câu chuyện mới. Em hứa sẽ ngoan, học giỏi để bà luôn vui lòng.
Ông nội em tên Tấn, năm nay bảy mươi ba tuổi. Ông từng là thợ mộc giỏi nhất làng. Dáng ông gầy nhưng nhanh nhẹn, đôi mắt sáng và nụ cười hiền. Mái tóc ông bạc trắng, da rám nắng, bàn tay gân guốc nhưng khéo léo vô cùng.
Ông có một xưởng nhỏ sau nhà. Mỗi sáng, ông mở cửa, ánh nắng chiếu lên những mảnh gỗ thơm. Em thích ngồi cạnh ông, nhìn ông cưa, bào, ghép từng miếng gỗ thành bàn ghế, tủ nhỏ. Ông dạy em cách cầm đinh, đo thước: “Đo hai lần, cắt một lần – làm gì cũng phải chắc.” Câu nói ấy em nhớ mãi.
Buổi tối, ông hay kể chuyện ngày xưa – những năm khó khăn, những người lao động chân chất. Ông bảo: “Người khéo tay chưa chắc giỏi, người có tâm mới là người thợ tốt.” Mỗi lời ông nói đều thấm thía như bài học quý.
Em nhớ nhất lần ông tặng em chiếc hộp bút bằng gỗ do chính tay ông làm. Ông khắc tên em lên nắp, chữ nghiêng nghiêng mà đẹp lạ. Em quý chiếc hộp ấy như kho báu. Ông dạy em biết yêu lao động, tôn trọng từng công việc nhỏ. Em mong ông luôn khỏe, để còn cùng em làm chiếc xe gỗ chạy bánh bi như ông từng hứa.
Chị em tên Thư, học lớp 12. Dáng chị cao, tóc dài ngang lưng, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt sáng. Mỗi khi chị cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh khiến ai cũng thấy dễ mến. Giọng chị trong trẻo, đọc thơ hay và biết đàn guitar.
Chị là người dịu dàng và học rất giỏi. Mỗi sáng, chị dậy sớm giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng, rồi cùng em đến trường. Buổi tối, chị kèm em học, chỉ cách ghi nhớ bài nhanh. Khi em sai, chị không mắng mà giải thích cặn kẽ. Chị luôn bảo: “Biết sai là bước đầu để giỏi hơn.”
Em nhớ có lần trời mưa to, em quên mang áo mưa. Chị liền cởi áo của mình khoác cho em, còn chị ướt hết. Lúc về, chị cười: “Em không ướt là chị vui rồi.” Tình thương của chị giản dị mà sâu sắc. Ngoài học giỏi, chị còn năng động: tham gia văn nghệ, quyên sách cũ tặng các bạn nghèo.
Với em, chị không chỉ là người thân mà còn là tấm gương sáng. Em học ở chị tính kiên trì, biết chia sẻ và yêu thương. Em mong chị thi đỗ đại học, thực hiện ước mơ làm cô giáo. Em hứa sẽ ngoan, giúp đỡ mẹ và học giỏi để chị yên tâm.
Anh trai em tên Quân, học lớp 9. Anh cao hơn em một cái đầu, tóc cắt gọn, khuôn mặt vuông vức và đôi mắt tinh nghịch. Dáng anh nhanh nhẹn, khỏe mạnh, luôn đeo ba lô gọn gàng trước khi đến trường. Mỗi khi anh cười, em thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Anh thích đọc truyện khoa học và làm thí nghiệm nhỏ trong nhà. Bàn học của anh lúc nào cũng có những cuốn sách dày, những mô hình mặt trời, hành tinh bằng giấy. Anh bảo: “Khoa học giúp mình hiểu thế giới.” Khi em thắc mắc, anh kiên nhẫn giải thích, dùng ví dụ dễ hiểu để em nắm được.
Ngoài học giỏi, anh còn biết giúp đỡ mọi người. Buổi chiều, anh thường dắt em ra sân tập bóng rổ, dạy em cách ném chuẩn. Có lần em vấp ngã, anh đỡ dậy, phủi bụi và bảo: “Ngã cũng là bài học, quan trọng là đứng dậy.” Câu nói ấy khiến em nhớ mãi.
Anh còn là “người hùng” của mẹ vì biết sửa đồ điện, rửa bát, trông em khi mẹ bận. Với em, anh là tấm gương sáng, là người bạn lớn luôn đồng hành. Em mong anh thi đỗ trường chuyên, tiếp tục theo đuổi ước mơ làm kỹ sư công nghệ. Em hứa sẽ chăm ngoan để xứng đáng là “em trai của Quân.”
Em gái em tên Na, năm nay bốn tuổi. Na nhỏ nhắn, tóc tơ mềm, da trắng hồng, má phúng phính như hai trái đào. Đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng long lanh như có ánh sao. Mỗi khi cười, Na để lộ mấy chiếc răng sữa trắng xinh, giọng nói thì trong veo và đáng yêu vô cùng.
Na thích chạy quanh sân, nhặt lá rơi, rồi giả vờ “nấu canh lá” trong chiếc nồi đồ chơi. Mỗi sáng, Na ngồi trong lòng mẹ, đòi em kể truyện cổ tích. Em kể mãi mà Na vẫn háo hức, đôi mắt mở to chăm chú. Khi nghe đến đoạn vui, Na cười khanh khách, còn khi đến đoạn buồn, Na lại khẽ nghiêng đầu hỏi: “Chị Tấm có khóc không anh?”
Na rất ngoan, biết nhường đồ chơi và thích hát. Tiếng hát của Na vang khắp nhà, khiến không khí lúc nào cũng rộn ràng. Một lần, Na ốm, cả nhà lo lắng. Em ngồi cạnh, cầm tay bé xíu của Na, thấy thương vô cùng. Khi khỏe lại, Na ôm em và nói ngọng nghịu: “Anh yêu, em hết bệnh rồi.”
Từ Na, em học được niềm vui trong những điều nhỏ bé và cách yêu thương thật lòng. Em mong em gái luôn khỏe mạnh, lớn lên hồn nhiên, đáng yêu như bây giờ. Em hứa sẽ luôn bảo vệ Na, để Na luôn cười tươi như nắng sớm.
Cậu em tên Phong, làm thợ điện trong thị trấn. Cậu có dáng người rắn rỏi, làn da rám nắng, khuôn mặt tròn phúc hậu. Đôi mắt cậu sáng và tinh anh, mái tóc hơi xoăn, luôn cắt ngắn gọn gàng. Cậu nói chuyện hài hước, lúc nào cũng khiến cả nhà cười vang.
Cậu rất khéo tay, có thể sửa bất kỳ thứ gì hỏng. Một lần, cái quạt trong phòng em ngừng quay, chỉ vài phút sau cậu đã sửa xong, lại còn giải thích: “Động cơ bụi bám, phải vệ sinh thường xuyên.” Cậu còn dạy em cách sử dụng điện an toàn, nhắc: “Điện quý nhưng nguy hiểm, phải cẩn thận.”
Cậu thường đến thăm nhà em vào cuối tuần, mang theo túi cam, kẹo và câu chuyện vui trên công trường. Cậu hay chở em ra bờ sông thả diều, vừa chạy vừa cười. Khi diều bay cao, cậu bảo: “Giữ dây chắc, như giữ ước mơ con nhé.” Câu nói ấy khiến em thấy cậu không chỉ vui tính mà còn sâu sắc.
Cậu luôn giúp đỡ hàng xóm, ai nhờ sửa điện, cậu đều giúp, không nhận tiền. Em tự hào vì có người cậu tốt bụng và nhiệt tình như thế. Em mong cậu luôn khỏe mạnh, công việc suôn sẻ và mãi là “mặt trời nhỏ” mang tiếng cười đến mọi nơi.
Dì Quyên – em gái của mẹ – là người mà em vô cùng yêu quý. Dì có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng và nụ cười hiền. Mái tóc đen dài luôn được búi gọn sau gáy. Đôi mắt dì đen láy, ánh lên sự tỉ mỉ và khéo léo.
Dì là thợ may, ngồi bên chiếc máy khâu suốt ngày mà vẫn vui vẻ. Tiếng máy “lạch cạch, lạch cạch” nghe như bản nhạc của sự cần cù. Dì cắt may áo quần rất cẩn thận, từng đường kim mũi chỉ đều tăm tắp. Dì còn dạy em xâu kim, khâu váy búp bê và nói: “Khéo tay là do kiên nhẫn, không phải bẩm sinh.”
Buổi chiều, dì hay gom vải thừa, may thành túi nhỏ tặng các bạn nghèo. Dì bảo: “Cho đi một chút, nhận lại niềm vui.” Em nhớ một lần em làm rách áo trước buổi biểu diễn, dì thức cả tối khâu lại, gắn thêm chiếc nơ nhỏ xinh. Khi em nhận áo, dì chỉ cười: “Đẹp hơn áo mới rồi đó.”
Em thấy dì thật dịu dàng, chăm chỉ và nhân hậu. Em học được từ dì tinh thần sẻ chia, yêu cái đẹp giản dị và trân trọng lao động. Em mong dì luôn khỏe mạnh, cửa hàng may đông khách, để nụ cười của dì mãi tươi như hoa cúc vàng đầu ngõ.
Ông ngoại em tên Trọng, năm nay bảy mươi mốt tuổi. Ông có dáng người cao, hơi gầy, mái tóc bạc trắng. Mỗi sáng, ông đều mặc bộ đồ nâu, đội chiếc nón lá rồi ra vườn tưới cây. Khuôn mặt ông rám nắng, đôi mắt hiền hậu và nụ cười hiền như gió sớm.
Ông yêu cây như yêu con. Trong vườn có đủ loại: khế, ổi, mận, xoài, hoa hồng và cả giàn bầu sai trĩu quả. Ông dạy em cách vun đất, nhổ cỏ, bắt sâu. Ông bảo: “Cây cũng có linh hồn, con chăm bằng tấm lòng thì cây mới tốt.” Những lời ấy khiến em thấy việc trồng cây cũng là một bài học sống.
Buổi trưa, ông ngồi trên ghế tre đọc báo, kể cho em nghe chuyện hồi kháng chiến. Mỗi lần kể, giọng ông trầm và xúc động. Ông từng là bộ đội, từng hành quân giữa rừng, ăn sắn thay cơm. Em nghe mà càng kính trọng ông hơn.
Em nhớ có lần em lỡ bẻ cành ổi non, ông không giận, chỉ nói nhẹ: “Sai thì sửa, cây cũng biết tha thứ.” Em cảm thấy ông không chỉ hiền hậu mà còn đầy bao dung. Em mong ông luôn mạnh khỏe, để mỗi sáng em lại được nghe tiếng cuốc đất, tiếng chim hót trong khu vườn của ông.
Bà nội em năm nay đã ngoài bảy mươi, nhưng dáng bà vẫn nhanh nhẹn. Mái tóc bạc phơ, được búi gọn trên đỉnh đầu. Khuôn mặt bà tròn, làn da nhăn nheo nhưng đôi mắt lại sáng và đầy yêu thương. Mỗi khi bà cười, hai má hằn rõ lúm đồng tiền hiền hậu.
Bà rất thích nấu ăn. Những món bà làm luôn thơm phức: canh chua cá lóc, trứng chiên hành, hay nồi chè đậu xanh nóng hổi. Bàn tay bà gầy, gân guốc, nhưng khéo léo đến lạ. Khi em phụ bà rửa rau, bà kể chuyện ngày xưa – thời ông đi bộ đội, bà ở nhà nuôi con, tần tảo sớm hôm. Giọng kể chậm rãi của bà khiến em càng thương bà hơn.
Buổi chiều, bà hay ra ngồi hiên, đan áo len cho em. Mỗi mũi kim, bà đều tỉ mỉ và nhẫn nại. Có lần em hỏi: “Bà ơi, sao bà không mỏi tay?” Bà cười, xoa đầu em: “Làm cho người mình thương, mỏi cũng thành vui.” Câu nói ấy khiến em cảm động vô cùng.
Bà luôn dạy em lễ phép, hiền lành và biết giúp người. Mỗi khi em mắc lỗi, bà chỉ nhắc nhẹ rồi bảo: “Hiểu ra được là tốt rồi.” Với em, bà không chỉ là người thân mà còn là người thầy dạy điều hay. Em mong bà luôn khỏe mạnh để mãi là ngọn đèn ấm áp sưởi gia đình em.
Cô giáo của em tên Thủy, dạy lớp 4. Cô có dáng người thanh mảnh, mái tóc đen óng buộc gọn phía sau. Khuôn mặt cô trái xoan, nụ cười tươi tắn như hoa nở. Đôi mắt cô sáng và dịu dàng, ánh lên sự bao dung.
Cô dạy Toán và Tiếng Việt rất dễ hiểu. Mỗi khi em không hiểu bài, cô kiên nhẫn giảng lại bằng ví dụ gần gũi. Cô luôn nói: “Không ai giỏi ngay, chỉ cần cố gắng là sẽ tiến bộ.” Nhờ lời ấy, em không còn sợ sai nữa. Cô còn dạy học sinh biết lễ phép, giữ vệ sinh và giúp đỡ bạn bè.
Em nhớ nhất là hôm em bị ngã sân trường, đầu gối rướm máu. Cô vội chạy đến, lấy bông lau rồi dặn: “Lần sau đi chậm thôi nhé, không sao đâu.” Giọng cô nhẹ như gió, khiến em quên cả đau. Cô không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách làm người.
Mỗi sáng đến lớp, em thấy cô đứng ở cửa, nở nụ cười chào học sinh. Hình ảnh ấy khiến em yêu trường, yêu lớp hơn bao giờ hết. Em ước sau này mình cũng trở thành giáo viên như cô, để gieo những hạt mầm tri thức cho học trò. Em mong cô mãi khỏe mạnh và luôn nở nụ cười hiền hậu ấy.
Người bạn thân nhất của em tên Nam. Bạn học cùng lớp, có dáng người nhỏ, mái tóc hơi xoăn và đôi mắt tinh nghịch. Nụ cười của Nam lúc nào cũng tươi rói, khiến ai cũng thấy dễ gần.
Nam học giỏi Toán và rất thích đá bóng. Giờ ra chơi, Nam luôn rủ em ra sân thi sút phạt. Khi em thua, bạn không cười mà còn động viên: “Không sao, mai mình luyện thêm.” Cách bạn nói luôn khiến em cảm thấy nhẹ lòng. Nam còn rất hào phóng, hễ ai quên bút, bạn liền chia đôi cái của mình.
Một lần em bị ốm, nghỉ học ba ngày. Khi trở lại, Nam đã chép giúp em đầy đủ bài vở. Nam còn giảng lại phần khó, nói: “Bạn với nhau là phải giúp nhau chứ.” Em xúc động lắm. Ở trường, Nam hòa đồng, hay giúp cô dọn lớp và nhặt rác sân trường.
Với em, Nam không chỉ là bạn mà như anh em ruột. Em học ở bạn tinh thần kiên trì, biết chia sẻ và yêu thương người khác. Em mong chúng em mãi là đôi bạn thân, cùng nhau cố gắng học tập để sau này cùng đạt ước mơ.
Nhà em cạnh nhà cô Mai – một người hàng xóm mà cả khu ai cũng quý. Cô khoảng bốn mươi tuổi, dáng người tròn trịa, khuôn mặt phúc hậu và luôn nở nụ cười tươi. Mỗi khi cô cười, giọng nói sang sảng khiến không khí trở nên vui vẻ.
Cô bán tạp hóa nhỏ trước nhà. Sáng nào cũng thấy cô bày bánh kẹo, rau quả gọn gàng. Cô nhớ từng sở thích của khách – em thích kẹo dẻo, cô luôn để dành vài viên mới. Có lần em quên ví tiền, cô chỉ cười: “Mai trả cũng được, cô tin con mà.”
Cô không có con, nên coi em như con ruột. Mỗi khi mẹ bận, cô hay sang trông em, kể chuyện cổ tích hoặc chỉ em gói quà, xếp giấy. Khi em đạt điểm cao, cô khen và tặng cây bút mới. Em nhớ nhất buổi chiều mưa, cô chạy sang che ô cho em về nhà, nước mưa hắt vào áo cô mà cô vẫn cười.
Cô Mai hiền hậu, tốt bụng và yêu thương mọi người. Em học ở cô lòng nhân ái và sự vui vẻ trong cuộc sống. Em mong cô luôn khỏe mạnh, cửa hàng buôn may bán đắt, để tiếng cười cô mãi vang trong xóm nhỏ.
Chú Bình là công an khu phố em. Dáng chú cao, khỏe mạnh, vai rộng và ánh mắt nghiêm nghị. Mỗi khi chú mặc bộ quân phục màu xanh, em thấy thật oai hùng. Mái tóc chú cắt ngắn gọn gàng, nụ cười thân thiện khiến ai cũng quý mến.
Chú luôn có mặt khi mọi người cần. Có lần trong khu bị mất xe đạp, chú đến tận nơi điều tra, hỏi thăm từng hộ. Nhờ sự kiên nhẫn và thông minh, chú đã giúp tìm lại xe cho bác chủ tiệm tạp hóa. Khi gặp chú, ai cũng chào: “Chào chú Bình ạ!”, chú luôn mỉm cười đáp lại.
Vào những ngày lễ, chú còn giúp các em nhỏ qua đường, hướng dẫn đội cờ đỏ giữ trật tự. Mỗi lần trường tổ chức tuyên truyền an toàn giao thông, chú lại đến nói chuyện, giọng dõng dạc nhưng ấm áp. Em ấn tượng nhất khi chú nói: “Tuân thủ luật không phải vì sợ phạt, mà vì bảo vệ chính mình.”
Nhờ chú, khu em luôn yên bình. Em ngưỡng mộ chú – một người dũng cảm, hết lòng vì cộng đồng. Em mong sau này mình cũng có thể trở thành người như chú, làm việc có ích cho xã hội, để góp phần giữ bình yên cho mọi người.
Sáng nào đi học em cũng gặp cô Hương – cô bán hàng rong trước cổng trường. Cô tầm bốn mươi lăm tuổi, dáng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn. Mái tóc cô lốm đốm sợi bạc, được buộc gọn sau gáy. Khuôn mặt cô rám nắng, nụ cười luôn hiền hậu.
Gánh hàng của cô là hai thúng nặng trĩu: một bên là bánh giò, bánh rán, bên kia là kẹo, nước ngọt. Tiếng rao của cô nhẹ mà quen thuộc: “Ai bánh rán không, nóng giòn đây!” Nghe tiếng ấy, học sinh chúng em ùa ra, ríu rít như đàn chim non.
Dù công việc vất vả, cô Hương luôn vui vẻ. Cô không bao giờ nói to, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Con ăn bánh gì hôm nay?” Khi ai đó quên tiền, cô vẫn tươi cười: “Mai mang cũng được, cô tin con.” Có lần trời mưa, cô vẫn ngồi co ro dưới mái hiên, che gánh hàng bằng tấm ni lông cũ, tay vẫn gói bánh cẩn thận cho chúng em.
Cô bảo, cô có hai con đang học đại học xa nhà, nên thương học sinh như con mình. Mỗi khi có đồ ăn ngon, cô thường để phần cho các bạn nghèo. Hành động ấy khiến ai cũng cảm động. Em học được ở cô tinh thần chịu khó, tấm lòng nhân hậu và niềm vui trong lao động giản dị.
Nhìn dáng cô dắt gánh hàng đi khuất, em thầm cầu mong cô luôn khỏe mạnh, bán đắt hàng, để tiếng rao quen thuộc mãi vang lên nơi cổng trường thân thương ấy.
Chú Tuấn – bảo vệ trường em – là người mà tất cả học sinh đều yêu quý. Chú khoảng năm mươi tuổi, dáng người chắc khỏe, nước da sạm nắng. Mái tóc chú đã điểm bạc, đôi mắt đen và hiền. Mỗi sáng, chú mặc bộ đồng phục xanh, tay cầm chùm chìa khóa kêu leng keng quen thuộc.
Chú đến trường rất sớm. Khi chúng em còn ngủ, chú đã quét sân, mở cổng, dựng bảng tên lớp ngay ngắn. Giờ ra chơi, chú thường đi một vòng quanh trường để nhắc học sinh không chạy nhảy quá trớn. Nhưng khi có bạn té ngã, chú lại nhanh chóng chạy tới, đỡ dậy, thổi bụi và hỏi: “Đau không con?”
Chiều nào chú cũng là người cuối cùng rời trường. Chú khóa cửa từng lớp, tắt điện, kiểm tra sân bãi rồi mới về. Có hôm trời mưa, chú vẫn cầm ô đứng chờ đến khi phụ huynh đón hết học sinh mới yên tâm. Một lần, em quên áo mưa, chú đã cho em mượn chiếc áo cũ của chú. Mùi áo hơi nồng nhưng lại ấm áp lạ thường.
Mỗi khi gặp học sinh, chú luôn nở nụ cười hiền và chào: “Chào con, hôm nay học tốt nhé!” Nụ cười ấy khiến ai đi học cũng thấy vui. Em hiểu rằng, đằng sau vẻ giản dị ấy là tấm lòng tận tụy, yêu trường như chính ngôi nhà của mình. Em mong chú luôn khỏe mạnh, để mỗi ngày đến trường, em vẫn được thấy hình ảnh quen thuộc – chú bảo vệ hiền hậu bên cánh cổng xanh.
Bác Ba là hàng xóm nhà em, làm nghề nông đã hơn ba mươi năm. Bác có dáng người vạm vỡ, làn da rám nắng, bàn tay chai sạn. Mỗi sáng, khi trời còn mờ sương, bác đã dắt trâu ra đồng, vai vác cày, tay cầm roi tre. Nhìn bác trong bộ áo nâu, bước đi chậm rãi mà vững chãi, em thấy hình ảnh ấy đẹp vô cùng.
Bác làm ruộng quanh năm, không quản nắng mưa. Mùa lúa chín, bác cười hiền: “Cực mấy mà được mùa là vui rồi con ạ.” Em từng theo bác ra ruộng, thấy bác cấy lúa nhanh như gió, những hàng thẳng tắp như kẻ chỉ. Bác bảo, ruộng như đứa con, phải chăm bằng cả tấm lòng.
Trưa hè, bác nghỉ dưới bóng tre, rót ngụm nước chè, kể chuyện đồng quê: “Ngày xưa, cấy bằng tay, gặt bằng liềm, khổ lắm, nhưng vui vì người làng thương nhau.” Em lắng nghe, thấy quý trọng nghề nông biết bao. Nhờ công sức của bác và bao người nông dân, chúng em mới có hạt gạo trắng ngần mỗi ngày.
Bác còn trồng thêm rau sạch cho xóm, ai khó khăn bác đều tặng không. Mẹ em nói: “Bác Ba hiền lành, tốt bụng, ai cũng quý.”
Em ngưỡng mộ bác – người sống chân chất, yêu lao động và cống hiến thầm lặng cho đời. Em mong bác luôn khỏe mạnh, để những cánh đồng quê em mãi xanh mướt và trĩu hạt.
Người bạn cùng bàn thân thiết nhất của em là Lan Anh. Bạn học giỏi, ngoan ngoãn và rất tốt bụng. Lan Anh có mái tóc đen dài, da trắng, khuôn mặt tròn xinh xắn. Mỗi khi cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ khiến ai cũng thấy vui lây.
Lan Anh ngồi cạnh em suốt từ đầu năm, lúc nào cũng nhắc nhở: “Viết chữ cho đều nhé!” Bạn rất cẩn thận, vở lúc nào cũng sạch sẽ, chữ đẹp như in. Khi em viết sai, bạn không chê mà nhẹ nhàng chỉ cách sửa. Mỗi lần làm bài kiểm tra, bạn luôn động viên em: “Đừng lo, cố gắng là được.”
Giờ ra chơi, hai đứa cùng ăn bánh, kể chuyện. Có lần em bị mất thước, Lan Anh lấy thước của mình chia đôi, nói đùa: “Giờ mỗi đứa một nửa, không sợ mất nữa nhé!” Câu nói khiến em bật cười.
Bạn còn là lớp phó học tập, luôn giúp cô thu bài, hướng dẫn các bạn yếu. Trong lớp, ai cần giúp là Lan Anh có mặt ngay.
Hôm em bị ốm nghỉ học, bạn gọi điện hỏi thăm, chép bài giúp. Khi quay lại lớp, em nhận cuốn vở dày ghi chép đầy đủ, thấy lòng ấm áp vô cùng. Với em, Lan Anh là người bạn thân, hiền lành và đáng tin cậy nhất. Em mong chúng em mãi bên nhau, cùng học giỏi, cùng lớn lên và giữ tình bạn đẹp này mãi mãi.
Bố của bạn Nam – người bạn thân của em – là chú Hòa. Chú là bác sĩ ở bệnh viện huyện. Dáng chú cao, khuôn mặt điềm đạm, ánh mắt sáng và nụ cười hiền. Mỗi khi gặp chú, ai cũng cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng.
Công việc của chú rất bận, nhưng chú luôn dành thời gian cho gia đình. Sáng sớm, chú đưa Nam đến trường rồi mới đi làm. Buổi tối, dù mệt, chú vẫn ngồi xem bài cho Nam, dạy bạn học tiếng Anh. Có lần em sang nhà chơi, chú hỏi thăm em học thế nào, còn kể cho nghe vài câu chuyện vui trong bệnh viện.
Chú là người rất nhân hậu. Mẹ Nam kể, nhiều bệnh nhân nghèo không có tiền, chú vẫn khám miễn phí, còn giúp mua thuốc. Có hôm chú về muộn, mặt mệt nhưng vẫn tươi cười: “Cứ giúp được ai là vui rồi.” Lời nói của chú khiến em thấy nghề bác sĩ thật cao quý.
Chú còn dạy Nam và em phải biết yêu thương, sống trung thực. Khi chúng em chơi thể thao, chú hay cổ vũ, nhắc: “Thắng thua không quan trọng, quan trọng là tinh thần đoàn kết.”
Em rất ngưỡng mộ chú – người cha tận tụy, người thầy thầm lặng chữa lành nỗi đau cho bao người. Em mong sau này lớn lên mình cũng có thể sống nhân hậu, cống hiến như chú Hòa – người cha tuyệt vời mà em luôn kính trọng.
Cô Hòa là y tá ở trạm xá xã em. Cô khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt tròn phúc hậu. Mái tóc cô búi gọn sau gáy, đôi mắt hiền và nụ cười ấm áp. Mỗi khi cô mặc chiếc áo blouse trắng, trông cô thật dịu dàng và đáng kính.
Công việc của cô rất bận rộn. Mỗi ngày, cô đón hàng chục bệnh nhân đến khám, lúc tiêm, lúc phát thuốc, lúc dỗ em bé khóc. Dù mệt, cô luôn nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, cố lên nhé, sẽ nhanh khỏi thôi.” Chính giọng nói ấy khiến ai đến trạm xá cũng cảm thấy yên lòng.
Một lần em bị sốt cao, mẹ đưa đến trạm. Cô Hòa nhanh chóng đo nhiệt độ, tiêm thuốc rồi lau mồ hôi cho em. Cô còn pha cốc nước ấm, bảo: “Uống đi, cho khỏe lại nhé.” Em sợ kim tiêm, nhưng khi thấy cô mỉm cười, em hết run.
Cô kể rằng cô chọn nghề y vì muốn giúp người khác, dù đôi khi phải làm việc xuyên đêm. Em thật khâm phục tấm lòng ấy. Với em, cô Hòa không chỉ là y tá mà như một “người mẹ áo trắng” luôn chăm sóc, chữa lành cho mọi người.
Em mong cô luôn mạnh khỏe, tiếp tục mang nụ cười hiền từ ấy đến cho bệnh nhân. Em hứa sẽ chăm học, để sau này được giúp người như cô – người y tá của lòng nhân ái.
Chú Thành là em trai của bố, hiện đang công tác trong quân đội. Mỗi lần chú về phép, cả nhà ai cũng vui mừng. Chú mặc bộ quân phục xanh, vai đeo quân hàm lấp lánh, trông thật oai phong. Dáng chú cao, gương mặt rám nắng, ánh mắt sáng rực niềm tự hào.
Chú rất vui tính nhưng nghiêm khắc. Mỗi sáng, chú dậy sớm tập thể dục, hít đất và chạy quanh sân. Em cũng chạy theo, chú cười: “Phải khỏe thì mới bảo vệ được Tổ quốc.” Những buổi tối, chú kể chuyện trong doanh trại: hành quân, gác đêm, huấn luyện vất vả nhưng đầy ý nghĩa. Em nghe mà say mê, thấy yêu hơn màu áo xanh.
Chú luôn quan tâm mọi người. Khi về quê, chú giúp bà dọn vườn, giúp bố sửa hàng rào, dạy em gấp chăn vuông vức “như cái bánh chưng.” Có lần em hỏi: “Chú có mệt không?”, chú chỉ cười: “Thấy ai yên bình là chú khỏe rồi.”
Em thật khâm phục tinh thần kiên cường của chú. Nhờ những người lính như chú mà đất nước được bình yên. Mỗi khi nhìn lá cờ tung bay, em lại nhớ đến nụ cười rắn rỏi của chú. Em mong chú luôn mạnh khỏe, hoàn thành nhiệm vụ và sớm được về phép dài ngày để cả nhà cùng quây quần bên nhau.
Bác Hòa là tài xế chở hàng cho công ty của bố em. Bác khoảng năm mươi tuổi, dáng người to khỏe, khuôn mặt tròn, làn da sạm nắng. Mái tóc bác điểm bạc, nụ cười hiền và giọng nói sang sảng. Mỗi khi thấy em, bác đều vẫy tay: “Chào cậu học trò nhỏ nhé!”
Công việc của bác rất vất vả. Bác lái xe đường dài, có khi đi suốt đêm. Dù mệt, bác vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan. Bác kể rằng nghề lái xe đòi hỏi kiên nhẫn, cẩn thận và trách nhiệm. “Chỉ một giây lơ đãng là nguy hiểm,” bác nói. Mỗi lần khởi hành, bác đều kiểm tra kỹ phanh, đèn, lốp rồi mới đi.
Em từng được bác cho đi nhờ xe đến trường. Trên đường, bác chỉ cho em cách quan sát gương chiếu hậu, cách giữ khoảng cách an toàn. Bác còn hát những bài dân ca vui nhộn, khiến chuyến đi ngắn mà đầy tiếng cười.
Bác Hòa là người sống giản dị. Bác luôn dừng xe giúp người qua đường, tặng chai nước cho ai đang khát. Bác nói: “Đi nhiều mới thấy, giúp nhau là hạnh phúc.” Em học được ở bác sự tận tụy và lòng nhân hậu. Em mong bác luôn khỏe mạnh, lái xe an toàn trên mọi nẻo đường, để mang hàng hóa đến khắp nơi và niềm vui đến cho mọi người.
Cô Trang là chị gái của mẹ, có tiệm bánh nhỏ ở đầu phố. Mỗi lần đi học về, em đều dừng lại nhìn qua ô cửa kính – nơi những chiếc bánh vàng ươm đang ra lò. Cô có dáng người tròn trịa, khuôn mặt tươi tắn, mái tóc buộc cao. Đôi bàn tay cô nhanh thoăn thoắt nhào bột, cán mỏng rồi nặn hình hoa, hình sao rất đẹp.
Cô Trang làm bánh giỏi nhất khu. Bánh mì, bánh su kem, bánh quy… món nào cũng thơm ngọt. Cô nói: “Làm bánh không chỉ cần công thức, mà cần cả tấm lòng.” Mỗi chiếc bánh là một niềm vui cô gửi gắm. Em thích ngồi nhìn cô phết trứng lên mặt bánh, mùi thơm lan khắp căn bếp khiến bụng em reo lên.
Có lần cô dạy em làm bánh quy. Em làm hỏng vài cái, cô không mắng mà cười hiền: “Bánh xấu mà ngon vẫn là bánh tốt.” Câu nói khiến em thấy cô thật dễ thương. Cô còn tặng bánh cho những người già neo đơn, bảo: “Niềm vui chia sẻ là niềm vui trọn vẹn.”
Cô Trang vừa khéo tay, vừa tốt bụng. Em ngưỡng mộ cô và mơ một ngày được mở tiệm bánh riêng. Em mong cô luôn khỏe mạnh, cửa hàng đông khách, để mùi thơm ngọt ngào từ lò bánh cô tỏa mãi trong khu phố nhỏ thân thương.
Thầy hiệu trưởng của em tên là Nguyễn Văn Tâm. Thầy khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao, khuôn mặt phúc hậu và nụ cười hiền. Mái tóc thầy đã lấm tấm bạc, ánh mắt sáng và ấm áp. Mỗi sáng, thầy luôn đứng ở cổng trường, chào từng học sinh bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Chào con, hôm nay vui học nhé!”
Thầy quản lý công việc bận rộn, nhưng luôn gần gũi học sinh. Giờ ra chơi, thầy đi dạo quanh sân, hỏi han: “Các con chơi vui chứ?” Có lần em bị ngã, thầy tận tay dán lại vở rách và bảo: “Không sao đâu, mai con viết lại là đẹp thôi.” Sự quan tâm ấy khiến em cảm động.
Thầy luôn dặn chúng em giữ trường xanh sạch, nói lời hay, làm việc tốt. Mỗi buổi chào cờ, thầy nói chuyện ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa. Thầy kể về những tấm gương học sinh nghèo vượt khó, về lòng biết ơn thầy cô, cha mẹ. Mỗi lời nói của thầy như gieo hạt giống tốt trong tâm hồn chúng em.
Thầy còn là người yêu văn nghệ. Ngày 20/11, thầy hát cùng giáo viên bài “Người thầy” khiến ai cũng xúc động. Em thấy thầy vừa nghiêm nghị vừa ấm áp như người cha chung của cả trường. Em mong thầy luôn mạnh khỏe để dẫn dắt chúng em trên con đường học tập, giúp ngôi trường nhỏ của em mãi là mái nhà đầy yêu thương.
Xem thêm:
Trên đây là tuyển tập 25 bài văn tả người thân lớp 4 – lớp 5 được AVAKids biên soạn kỹ lưỡng, phù hợp với nhiều đề bài và phong cách viết khác nhau. Hy vọng bộ sưu tập này sẽ giúp các em học sinh có thêm nguồn tham khảo phong phú, học cách quan sát, cảm nhận và diễn đạt tình cảm một cách tự nhiên, chân thành nhất.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Cám ơn bạn đã phản hồi!