30+ mẩu truyện ngắn 20/11 hay, xúc động và ý nghĩa

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Ngọc Diễm
Cập nhật 14/11
30138 lượt xem

Ngày 20 tháng 11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam là dịp đặc biệt để mỗi chúng ta dừng lại giữa nhịp sống hối hả, nhớ về những người thầy, người cô đã thắp sáng tri thức và chở che tuổi thơ bằng cả tấm lòng tận tụy. Trong hành trình khôn lớn, ai cũng có một người thầy để nhớ, một lời dạy để thương và một kỷ niệm khiến ta mỉm cười mỗi khi nhắc lại.

1Bông hoa tặng cô

Buổi sáng 20/11, bé Mai dậy sớm hơn mọi ngày. Hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày cô giáo nói rằng: “Ai cũng là bông hoa đẹp để cô yêu.”Mai muốn tặng cô một bó hoa thật xinh, nhưng nhà em nghèo, mẹ bảo không có tiền mua. Mai buồn lắm, nhìn quanh vườn, thấy mấy bông hoa mười giờ hồng hồng đang rung rinh trong nắng sớm. Bé nhẹ nhàng hái ba bông, rửa sạch rồi gói lại bằng tờ giấy học cũ.

Sáng đến lớp, bạn nào cũng mang hoa to, hộp quà đẹp. Mai giấu bó hoa nhỏ sau lưng, sợ bị chê xấu. Khi cô giáo bước vào, cả lớp đồng thanh hô to: “Chúc cô 20/11 vui vẻ!”Mai rụt rè tiến lại, chìa bó hoa nhỏ ra: “Con tặng cô, hoa nhà con hái đó ạ.”Cô giáo nhìn bó hoa bé xíu, mỉm cười thật hiền. Cô cúi xuống, ôm Mai vào lòng, nói: “Hoa của con là hoa đẹp nhất, vì con hái bằng tấm lòng.”

Chiều hôm ấy, giữa bàn giáo viên đầy hoa sang trọng, cô đặt bó hoa mười giờ của Mai vào chính giữa. Cánh hoa nhỏ xíu mà hương thơm ngọt ngào như tình cô trò. Cô nhìn nó và nghĩ: “Dạy học không chỉ để dạy chữ – mà còn để thấy trẻ con biết yêu thương.”

Xem thêm: Trọn bộ 100+ truyện cười 20/11: Ngắn, hài hước, dễ thương dành cho thầy cô và học trò

2Chiếc nơ đỏ

Cô Lan là cô giáo chủ nhiệm trẻ trung và hiền hậu. Hôm nào cô cũng cài một chiếc nơ nhỏ trên tóc. Có ngày là nơ xanh, hôm khác là nơ trắng, khiến cô lúc nào cũng rạng rỡ.

Bé Hân thích ngắm tóc cô, và từ lâu đã mơ tặng cô một chiếc nơ do chính mình làm. Tối hôm trước 20/11, Hân xin mẹ mẩu ruy-băng đỏ, cắt dán vụng về. Tay bé lem keo, nơ thì méo, nhưng Hân vẫn mỉm cười mãn nguyện. Sáng hôm sau, cô bước vào lớp, Hân giấu chiếc nơ sau lưng. Khi cô chào lớp, bé bước lên, nói lí nhí:

“Con tặng cô nè, con tự làm đó ạ.”

Cô Lan cảm động, cúi xuống cài chiếc nơ lên tóc:

“Đẹp lắm, Hân ơi! Cô sẽ đeo cả ngày luôn nhé.”

Cả lớp reo hò, Hân đỏ mặt. Từ đó, thỉnh thoảng cô Lan lại cài chiếc nơ đỏ lên tóc khi lên lớp. Mỗi lần thấy, Hân lại thấy lòng ấm áp. Bé không biết, chính nụ cười của cô hôm ấy là món quà cô trả lại, cũng bằng cả tấm lòng yêu thương.

3Cô và trò cùng vẽ

Một ngày đầu tháng 11, cô giáo Hồng dặn: “Sắp đến Ngày Nhà giáo Việt Nam rồi, hôm nay mình cùng vẽ bức tranh tặng cô nhé!”

Cả lớp reo lên. Bé Bảo hí hoáy vẽ mãi rồi giơ lên hỏi: “Cô ơi, con vẽ cô được không?”

Cô cười: “Được chứ, cô rất tò mò không biết trong tranh con, cô sẽ như thế nào.”

Bảo chăm chú vẽ, từng nét bút mềm mại. Cô trong tranh có mái tóc dài, đôi mắt to, và nụ cười sáng. Khi nộp bài, cô cười hỏi: “Sao cô lại có đôi mắt to thế này?”

Bảo đáp: “Vì mắt cô nhìn tụi con hiền lắm, con muốn ai nhìn vào cũng biết cô thương tụi con.”

Cô xúc động. Tấm tranh nhỏ nhưng khiến tim cô ấm lên. Buổi chiều, cô treo bức tranh ở bảng lớp. Từ đó, mỗi khi buồn hay mệt, cô chỉ cần nhìn vào bức tranh ấy là thấy lại ánh mắt tin yêu của học trò.

4Thiệp giấy hồng

Bé Vy thích tô màu và xếp giấy. Khi cô bảo: “Ai muốn thì làm thiệp tặng cô nhé,” Vy về nhà hí hoáy cắt giấy hồng, vẽ trái tim thật to, viết dòng chữ nắn nót: “Con yêu cô giáo.”

Sáng hôm sau, Vy đến lớp, đưa tấm thiệp cho cô, mắt long lanh. Cô mở ra, đọc từng chữ, ôm Vy vào lòng: “Cảm ơn con, đây là tấm thiệp đẹp nhất cô từng có.”

Chiều ấy, Vy thấy cô dán tấm thiệp lên bảng lớp. Giữa bao đồ trang trí, tấm thiệp giấy hồng giản dị nhất lại nổi bật nhất. Vy hiểu ra rằng, món quà thật đẹp là món quà gửi bằng trái tim.

5Cô giáo và cây hoa nhỏ

Ở góc lớp, có một chậu hoa cúc nhỏ. Cô Hương bảo: “Hoa cũng cần tình yêu, như chúng ta cần nụ cười.”Mỗi sáng, cô dạy các bé tưới cây, nhổ cỏ, bắt sâu. Thời gian trôi, cây lớn dần, lá xanh mướt, chuẩn bị ra nụ.

Đến ngày 20/11, hoa nở vàng rực. Bé Quân reo lên: “Cô ơi, hoa tặng cô nè!”Cô Hương xúc động, ôm các bé: “Cảm ơn con, đây là món quà quý nhất.”

Cả lớp cùng đặt chậu hoa lên bàn cô. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên cánh hoa, lung linh như niềm vui trong lòng cô trò.Từ hôm ấy, chậu hoa được gọi là “Hoa yêu thương”. Mỗi ngày, các bé vẫn thay nhau tưới nước, còn cô dạy: “Hoa sẽ nở mãi nếu ta biết chăm và yêu nó như yêu nhau.”

6Nụ cười của cô

An mới đi học, lạ chỗ, ngày nào cũng khóc. Cô Hoa chẳng bao giờ la, chỉ nhẹ nhàng dỗ: “Cô thương An mà, cô sẽ chơi với con nhé.” Cô lấy gấu bông, giả giọng nói chuyện. An nín, mắt tròn xoe nhìn cô rồi bật cười.

Vài ngày sau, An đã quen lớp, mỗi sáng đều chào cô bằng nụ cười. Đến 20/11, mẹ hỏi: “Con tặng cô gì?”

An đáp: “Con tặng cô nụ cười của con.”

Sáng hôm đó, An vẽ tờ giấy có hình mặt cười, trao cho cô. Cô Hoa ôm bé, cười hiền: “Cảm ơn con, đây là món quà tuyệt vời nhất.”

Từ đó, mỗi buổi sáng, tiếng cười trẻ thơ hòa cùng nụ cười cô, làm rực sáng cả lớp học nhỏ.

7Cô giáo vùng cao

Cô Linh là giáo viên trẻ lên vùng cao dạy chữ. Đường đến lớp quanh co, phải lội suối, băng rừng. Nhưng sáng nào cô cũng đến trường sớm nhất. Học sinh của cô là những em nhỏ chân đất, tóc rối, ánh mắt trong veo.

Ngày 20/11 năm ấy, cô không mong quà gì. Nhưng khi bước vào lớp, cô thấy bàn giáo viên đầy hoa rừng, quả chuối, củ khoai – tất cả do các em góp lại.

“Cô ơi, tụi con tặng cô nè!” – một bé nói, mặt đỏ hoe.

Cô Linh ôm từng bé, nước mắt rơi mà lòng ấm. Buổi chiều, cô viết vào nhật ký: “Ngày Nhà giáo đầu tiên xa nhà, tôi không có hoa hồng, chỉ có hoa rừng và những trái tim nhỏ – nhưng đó là ngày đẹp nhất trong đời dạy học của tôi.”

8Lớp học hoa giấy

Trường phát động “Làm hoa tặng cô”. Bé Minh hí hoáy cắt dán cả tối, giấy dính keo đầy tay. Mấy lần làm hỏng, bé vẫn kiên trì. Cuối cùng, một bông hoa giấy đỏ thắm ra đời.

Sáng 20/11, Minh chạy vào lớp, giấu hoa sau lưng. Khi cô bước vào, bé đưa ra, nói to: “Con tặng cô hoa con làm nè!”

Cô cười, cầm bông hoa, ngắm thật lâu: “Đẹp quá, Minh ơi. Bông hoa này không bao giờ héo đâu, vì nó được làm bằng tim con.”

Từ hôm ấy, cô đặt hoa lên bàn dạy, giữ mãi suốt năm học. Mỗi khi nhìn nó, cô nhớ đến cậu học trò nhỏ với bàn tay vụng về mà tấm lòng thì sáng như nắng.

9 Mưa 20/11

Sáng 20/11 trời mưa lớn. Bé Hương sợ cô nghỉ, nhưng khi đến trường, cô Mai vẫn đứng ở cổng, áo mưa ướt sũng, đón từng học sinh.

“Cô ơi, cô ướt rồi kìa!” – Hương lo lắng.

Cô cười hiền: “Không sao, thấy các con đến là cô vui rồi.”

Chiều về, Hương vẽ bức tranh cô đội áo mưa đứng trong mưa, viết dòng chữ: “Cô là nắng trong mưa.” Hôm sau, khi nhận được, cô rưng rưng: “Cảm ơn con, bức tranh này làm cô ấm lòng lắm.” Bức tranh được dán giữa lớp, mỗi lần trời mưa, cô nhìn lại, và lòng thấy nắng.

10Bức tranh mặt trời

Cô dặn: “Mai vẽ điều con yêu nhất ở trường nhé.” Bé Tú suy nghĩ mãi rồi vẽ cô giáo đứng giữa mặt trời tỏa sáng. Dưới bức tranh, Tú viết: “Cô là mặt trời của chúng con.”

Khi cô treo tranh lên bảng, nắng chiếu qua khung cửa sổ, làm bức tranh sáng bừng. Cô cười, nói: “Các con cũng là mặt trời của cô đó.”Cả lớp cười vang, và trong lòng mỗi đứa đều hiểu – cô giáo chính là người soi sáng con đường tri thức của chúng em.

11Mẩu phấn cuối cùng

Tiết học cuối cùng trước khi nghỉ hưu, thầy Phong bước lên bục giảng với hộp phấn đã cũ. Cả lớp im phăng phắc, không ai biết rằng đây là lần cuối cùng được nghe thầy giảng. Thầy viết từng chữ chậm rãi: “Hãy sống tử tế và nỗ lực hết mình.” Mẩu phấn trên tay thầy nhỏ dần, vỡ ra thành những hạt bụi trắng.

Khi chữ cuối cùng được viết xong, thầy quay lại, mỉm cười: “Hết bài rồi, các em ạ.” Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng sụt sịt nơi góc lớp. Học trò ùa lên ôm thầy, còn thầy chỉ cười hiền, giọng run run: “Phấn có thể hết, nhưng tri thức và tình thầy trò sẽ mãi còn.”

Chiều hôm đó, thầy rời trường trong tiếng ve muộn, mang theo hộp phấn trống – nhưng đầy ắp kỷ niệm của bao thế hệ học trò.

12 Tấm bảng cũ

Trường được xây mới, mọi thứ sáng sủa, chỉ còn tấm bảng cũ thầy Tín nhất quyết giữ lại. Người ta hỏi: “Sao thầy không thay, bảng này cũ lắm rồi.”

Thầy cười: “Trên bảng này có dấu tay của bao thế hệ học trò. Cũ nhưng đầy ký ức.”

Mỗi lần lau bảng, thầy nhớ lại những cái tên khắc nhỏ nơi góc bảng: chữ viết vụng về nhưng chứa đựng cả tuổi học trò. Ngày 20/11, học sinh cũ quay về, thấy tấm bảng xưa vẫn ở đó. Một em bật cười:

“Thầy ơi, bảng vẫn chưa thay à?”

Thầy đáp: “Cũ thì sao, vì lòng yêu trò của thầy chưa bao giờ cũ.”

Cả lớp im lặng, chỉ nghe tiếng gió lùa qua ô cửa. Ai cũng thấy cay nơi khóe mắt.

13Chiếc khăn tay

Cô giáo Hạnh sắp rời trường. Học trò biết tin, ai cũng buồn. Cả lớp bàn nhau làm một món quà thật đặc biệt. Bé Thu – khéo tay nhất lớp – nảy ý: “Hay tụi mình thêu cho cô một chiếc khăn tay, mỗi người một mũi chỉ.”

Hôm sau, cả lớp chuyền tay nhau thêu chữ “Cô ơi, đừng khóc.” Khi tặng cô, Thu nói nhỏ: “Tụi con biết cô thương tụi con, cô đừng buồn nha.”

Cô cầm chiếc khăn, nước mắt rơi thật. Cô lau nhẹ rồi mỉm cười: “Cô khóc vì hạnh phúc, các con ạ. Từ đó, chiếc khăn trở thành kỷ vật cô luôn mang theo bên mình – nhắc rằng tình thương học trò là món quà vô giá nhất cuộc đời dạy học.

14Người thầy trong ký ức

Anh Minh – một doanh nhân thành đạt – trở lại trường cũ dịp 20/11. Cổng trường, hàng phượng, bậc cầu thang, tất cả như đưa anh về tuổi thơ.

Trong căn phòng nhỏ, thầy giáo năm xưa nay tóc bạc, mắt mờ. Khi thấy Minh, thầy cười hiền: “Thầy nhận ra con ngay. Vẫn ánh mắt ấy, chỉ khác là giờ đã thành người.”

Minh nghẹn ngào: “Thầy còn nhớ con làm vỡ bình hoa không?”

Thầy cười: “Nhớ chứ, thầy không mắng vì thầy biết con biết sai rồi.”

Họ ngồi nói chuyện mãi. Trước khi về, Minh đặt lên bàn bó hoa nhỏ và tấm thiệp ghi dòng chữ: “Con cảm ơn thầy – người đã dạy con bài học đầu tiên về lòng nhân hậu.”

15Lời hứa năm xưa

Năm ấy, lớp 9A hứa với cô giáo chủ nhiệm rằng: “Khi trưởng thành, chúng em sẽ trở lại thăm cô vào mỗi dịp 20/11.” Nhiều năm trôi qua, cô đã về hưu, ngôi trường cũng đổi thay. Nhưng đúng ngày 20/11, những học trò xưa – người là bác sĩ, người là kỹ sư, người là cô giáo – vẫn trở lại.

Cô xúc động: “Các em vẫn nhớ lời hứa ngày xưa sao?” Một học trò nói: “Cô dạy chúng em chữ tín đầu tiên mà.”

Họ ngồi quanh cô, kể chuyện đời, chuyện nghề. Tiếng cười vang lên giữa căn nhà nhỏ, và cô thấy lòng mình trẻ lại như thuở nào.

16Tấm thiệp gấp vội

Tối 19/11, Nam ngồi học bài, chợt nhớ mai là ngày 20/11. Cậu không có tiền mua quà. Nhìn tờ giấy trắng, Nam liền gấp vội tấm thiệp, viết dòng chữ đơn giản: “Con cảm ơn thầy vì đã tin con.”

Sáng hôm sau, Nam đưa thiệp cho thầy. Thầy đọc, mắt rưng rưng. Thầy nhớ hôm cậu bị điểm kém, ai cũng trách, chỉ thầy động viên: “Thầy tin con sẽ tiến bộ.” Giờ đây, Nam đứng đầu lớp.

Thầy xoa đầu Nam: “Cảm ơn con đã không phụ lòng thầy.” Tấm thiệp gấp vội ấy trở thành kỷ vật thầy giữ đến tận sau này.

17Người mẹ thứ hai

Cô Mai là cô giáo mầm non tận tụy. Trong lớp có bé Hương, mồ côi mẹ, rất ít nói. Cô thường ôm bé, chải tóc, kể chuyện, dỗ ăn. Mỗi ngày, bé dần cười nhiều hơn.

Đến 20/11, bé Hương tặng cô tấm hình vẽ bằng bút chì: cô giáo nắm tay bé. Dưới hình, bé viết nguệch ngoạc: “Con yêu cô. Cô là mẹ thứ hai của con.”

Cô Mai nhìn bức vẽ, nước mắt trào ra. Ngày hôm ấy, cô hiểu rằng, nghề giáo không chỉ dạy chữ – mà còn nuôi dưỡng những tâm hồn nhỏ bé bằng tình yêu như của một người mẹ.

18Cô giáo vùng biển

Trường ven biển, gió cát mặn mòi. Cô Hà dạy lớp 5, mỗi sáng đều phải đạp xe qua con đường gió mạnh.Ngày 20/11, học trò tặng cô một giỏ sò trắng xếp thành hình trái tim.“Cô ơi, tụi con nhặt cả tuần đó!” – bọn trẻ hớn hở.

Cô xúc động, chạm tay lên những vỏ sò mặn mòi, nói:“Các con tặng cô quà của biển, còn cô tặng lại các con tri thức – để sau này ra biển lớn mà không sợ sóng.”

Câu nói ấy theo các em mãi. Sau này, nhiều người trong lớp trở thành ngư dân giỏi, kỹ sư hàng hải, luôn nhớ lời cô – người đã gieo trong họ tình yêu biển cả và lòng biết ơn.

19Bức thư không gửi

Cô Hạnh nhận được một phong bì không đề tên trong hộp thư của trường. Bên trong là bức thư viết tay:

“Con là học sinh cũ của cô. Ngày xưa con rất nghịch, làm cô buồn nhiều. Giờ con đã làm cha, mới hiểu hết tấm lòng cô. Con chỉ muốn nói: Con xin lỗi và cảm ơn cô.”

Cô đọc, nước mắt rơi. Dù không biết ai viết, nhưng cô thấy lòng nhẹ nhõm. Với người thầy, lời cảm ơn muộn màng vẫn là món quà ấm áp nhất trong ngày tri ân.

20 Chiếc ghế trống

Năm ngoái, cô giáo chủ nhiệm của lớp 8A qua đời sau cơn bệnh nặng. Năm nay, trường tổ chức lễ 20/11, cả lớp quyết định đặt một chiếc ghế trống trên hàng đầu, dán lên đó tấm ảnh cô. Khi bài hát “Người thầy” vang lên, mọi người đứng dậy, nhìn chiếc ghế. Nhiều học trò rơi nước mắt.

Sau buổi lễ, họ cùng nhau mang hoa đến mộ cô. Một bạn nói khẽ: “Cô đi rồi nhưng trong lòng tụi em, cô vẫn còn nguyên.”

Gió thổi qua hàng cây, hoa phượng rơi đầy, như cô vẫn mỉm cười đâu đó, dõi theo từng học trò mình đã từng dạy dỗ.

21Chiếc áo len đầu tiên

Ngày 20/11 năm ấy trời se lạnh. Cô giáo Thủy vẫn mặc chiếc áo khoác cũ, tay đỏ ửng vì gió. Nhìn thấy, học sinh lớp 5A thầm bảo nhau: “Cô lạnh lắm, mình phải làm gì đó cho cô.”

Cả lớp bàn bạc, cuối cùng quyết định mỗi bạn góp một chút tiền tiết kiệm. Đến hôm sau, họ mang tặng cô một chiếc áo len màu tím, do chính mẹ bạn Lan đan giúp. Khi nhận, cô Thủy cảm động đến nghẹn lời: “Các con ngoan quá, cô sẽ giữ chiếc áo này mãi.”

Mùa đông ấy, cô Thủy mặc chiếc áo đi dạy suốt. Áo không chỉ ấm thân mà còn ấm lòng, bởi đan xen trong từng sợi len là tình yêu của học trò – món quà quý hơn bất cứ thứ gì trên đời.

22Bài giảng cuối cùng

Sau hơn 30 năm gắn bó với bục giảng, thầy Nam chuẩn bị nghỉ hưu. Tiết học cuối cùng, thầy vẫn đứng thẳng, giọng ấm trầm: “Hôm nay, thầy dạy bài cuối – nhưng là bài quan trọng nhất: bài làm người.”

Cả lớp lặng im. Thầy kể chuyện về những thế hệ học trò cũ, về sự tử tế, về lòng biết ơn. Cuối giờ, thầy viết lên bảng:“Tri thức giúp con bay xa – nhân cách giúp con bay cao.”

Khi tiếng trống trường vang lên, mẩu phấn trong tay thầy rơi xuống đất. Học trò ùa lên, ôm thầy khóc nức nở. Thầy cười, giọng run run: “Thầy hết dạy, nhưng các con đừng hết học nhé.”

23Giờ ra chơi đặc biệt

Ngày 20/11, cô giáo Hạnh bước vào lớp, thấy im lặng lạ thường. Bỗng tiếng nhạc vang lên, học sinh ùa ra hô: “Chúc mừng cô 20/11!”

Bàn giáo viên có chiếc bánh kem nhỏ, vài bó hoa giấy và tấm thiệp to viết: “Cô ơi, cô là người mẹ thứ hai của chúng con.”

Cô xúc động rơi nước mắt. Cả lớp ùa lại ôm cô, đứa nhỏ nói: “Cô đừng khóc, tụi con thương cô nhiều lắm.” Hôm đó, cô không dạy bài mới – mà kể cho học trò nghe chuyện tuổi thơ của mình. Tiếng cười vang khắp lớp. Với cô, đó là tiết học đáng nhớ nhất trong đời dạy học.

24Thư gửi thầy

Hải – học sinh lớp 9 – viết một bức thư thật dài gửi thầy chủ nhiệm nhân ngày 20/11: “Thưa thầy, có lúc con bướng bỉnh, cãi lời, thầy giận nhưng không bỏ rơi con. Giờ con mới hiểu, những lời thầy mắng ngày xưa là để con nên người.”

Thầy nhận được thư, lặng người. Thầy gấp lại, mỉm cười: “Chỉ cần học trò biết nghĩ vậy, thầy thấy công sức mình không vô ích.” Bức thư ấy thầy cất trong ngăn bàn, lâu lâu lại mở ra xem, để nhớ rằng nghề giáo dù vất vả nhưng chưa bao giờ cô đơn.

25Người lái đò năm ấy

Người ta gọi thầy Hòa là “người lái đò tận tụy”. Ba mươi năm, thầy dạy bao lớp học trò sang sông. Ngày 20/11, học sinh cũ về thăm, người mang hoa, người mang quà, nhưng điều khiến thầy xúc động nhất là lời nói: “Nhờ thầy, chúng em mới có hôm nay.”

Thầy chỉ cười, nói nhỏ: “Lái đò không giữ khách, chỉ mong người qua sông sẽ nhớ bến cũ.” Buổi chiều, khi sân trường rợp hoa phượng, thầy đứng lặng nhìn sông tri thức mình từng chèo. Trong lòng thầy, mỗi học trò đều là một dòng nước trong – và thầy hạnh phúc vì đã từng được lướt qua cuộc đời các em.

26Ánh mắt của thầy

Thầy Phúc là người nghiêm khắc. Học sinh thường sợ thầy, trừ Tuấn – cậu bé hay làm sai nhưng lại hiểu lòng thầy.Một lần, Tuấn quên làm bài, thầy không mắng, chỉ nhìn bằng ánh mắt buồn buồn. Chính ánh mắt đó khiến Tuấn day dứt cả đêm.

Cậu quyết tâm học chăm, đạt học sinh giỏi. Ngày 20/11, Tuấn mang tặng thầy tấm ảnh kèm dòng chữ: “Con cảm ơn thầy – người đã dạy con bằng ánh mắt, không bằng roi.”

Thầy đọc, cười mà mắt ươn ướt. Thầy biết, đôi khi chỉ cần một ánh nhìn yêu thương cũng đủ làm nên cả một đời người.

27Ngày hội tri ân

Trường tổ chức ngày hội 20/11. Các lớp thi văn nghệ, làm báo tường, trồng cây tặng thầy cô. Lớp 7B của cô Hà chọn kịch “Người gieo hạt”. Khi tiết mục kết thúc, cô bật khóc, bởi nhân vật chính chính là hình ảnh cô ngoài đời.

Sau chương trình, học sinh ùa lại tặng cô cây non nhỏ: “Cây này tượng trưng cho tri thức cô gieo, mai sẽ lớn như tụi con.”Cô cười trong nước mắt, ôm từng đứa học trò bé bỏng – những hạt mầm mà cô đã tưới bằng cả trái tim.

28Cây phượng sân trường

Năm nào cây phượng trước lớp cũng nở rực vào tháng 5, nhưng năm nay đặc biệt – học sinh lớp 9 sắp ra trường, lại trùng 20/11.Các em trang trí cây phượng bằng dây nơ và thiệp nhỏ ghi điều ước: “Cảm ơn thầy cô, chúng em sẽ nhớ mãi.”

Khi tiếng trống vang lên, cánh hoa rơi đầy sân. Cô Hòa đứng nhìn, khẽ nói:“Mỗi cánh hoa là một lời chúc, một nỗi nhớ.”Học trò nhìn cô, hiểu rằng – sau này dù ở đâu, sắc đỏ phượng vẫn là sắc màu của những năm tháng cô trò không thể quên.

29Người cô trong mưa

Chiều 20 tháng 11, trời bất chợt đổ mưa to. Mưa ào xuống như trút, gió lạnh cuốn từng cơn qua sân trường. Tiếng trống tan học vang lên, học sinh ríu rít chào cô, người có áo mưa thì vội khoác vào, người không có thì chạy vội vào hiên trú. Chỉ riêng cô Trang vẫn đứng ở cổng trường, tay cầm chiếc ô cũ, mắt dõi ra xa.

Từng em nhỏ chạy qua, cô lại cúi xuống che ô, dặn dò: “Đi cẩn thận nhé con, đường trơn lắm!”

Có em ngoái lại, nụ cười ngập trong mưa: “Con chào cô ạ!”

Cô gật đầu, nụ cười dịu dàng giữa màn mưa trắng xóa.

Một phụ huynh đi qua, thấy cô vẫn đứng đó, liền hỏi:

“Cô chưa về sao? Mưa to thế này, kẻo ướt mất!”

Cô Trang lắc đầu, giọng nhẹ như gió:

“Còn một bé nữa chưa có người đón, em chờ thêm chút.”

Thời gian trôi, sân trường dần vắng. Dưới mái hiên, đứa bé cuối cùng – bé My – ngồi co ro, đôi mắt ngấn nước. Khi mẹ My hớt hải chạy đến, cô Trang liền cười hiền: “Không sao đâu, My ngoan lắm, chờ mẹ giỏi ghê!” Rồi cô cúi xuống che ô cho hai mẹ con ra cổng, còn mình thì ướt sũng từ đầu đến chân.

Lúc ấy, My bỗng quay lại, chạy đến ôm cô, nói nhỏ qua tiếng mưa: “Cô ơi, con thương cô nhiều lắm.”

Cô Trang ngạc nhiên, rồi mỉm cười, đôi vai run lên vì lạnh nhưng ánh mắt lại ấm lạ thường. “Cảm ơn con. Chỉ cần con về nhà an toàn là cô vui rồi.”

Mưa vẫn rơi đều, áo cô thấm nước lạnh, nhưng trái tim cô thì ấm đến lạ. Giữa buổi chiều xám xịt, dáng người nhỏ bé ấy đứng giữa sân trường ướt át, lặng lẽ nhìn theo những chiếc áo mưa nhỏ bé khuất dần sau cánh cổng.

30Ngọn đèn trong đêm

Ở vùng quê xa, thầy Lâm vẫn thắp đèn dầu soạn bài mỗi tối. Căn nhà nhỏ, ngọn đèn chao nghiêng, bóng thầy in dài trên vách.Học sinh nghèo, nhưng thầy vẫn đến từng nhà dạy kèm miễn phí. Có hôm mưa gió, dép rách, thầy vẫn cười: “Chỉ cần tụi nhỏ còn ham học, thầy không mệt.”

Ngày 20/11, học trò góp nhau mua tặng thầy cây đèn mới. Thầy nhận, giọng nghẹn ngào: “Các em tặng thầy ánh sáng – nhưng chính các em mới là ánh sáng đời thầy.”

Tối ấy, ngọn đèn mới tỏa sáng, soi rõ trang giáo án. Trong tim thầy, có một ánh sáng khác còn rực rỡ hơn – ánh sáng của lòng yêu nghề, thương trò.

31Tiếng đàn trong lớp học

Lớp 6A có cô giáo dạy nhạc tên Yến, giọng hát trong như suối. Mỗi chiều, cô hay đàn piano để cả lớp hát cùng. Có hôm, đàn cũ, dây đứt, tiếng nhạc ngập ngừng, nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Nhạc đẹp nhất là khi các con hát bằng trái tim.”

Ngày 20/11, lớp tặng cô cây đàn nhỏ xinh do các em tự gấp bằng giấy màu. Giữa đàn, các em viết: “Cô là nốt nhạc đẹp nhất trong bài hát tuổi thơ.”Cô Yến xúc động, nước mắt lăn dài: “Các con chính là bản nhạc khiến cô hạnh phúc nhất.”

Từ đó, mỗi buổi học, dù cây đàn cũ hay mới, tiếng hát vẫn vang lên trong lớp – tiếng hát của lòng biết ơn, của những tâm hồn non nớt được cô vun trồng bằng yêu thương.

32Bóng dáng trong khung cửa

Mỗi sáng, khi học sinh đến trường, ai cũng thấy thầy Dũng đứng ở cửa lớp, tay cầm sổ điểm, miệng cười: “Chào các em, chúc một ngày vui!”Có hôm mưa, thầy vẫn đến sớm, lau từng chiếc bàn ướt. Học sinh hỏi:“Thầy làm chi cho cực vậy?”Thầy đáp: “Để khi các em vào lớp, chỉ cần ngồi học thôi.”

Ngày 20/11, khi thầy đến, cả lớp đã đứng chờ trong lớp, đồng thanh hô: “Chúc thầy ngày 20/11 vui vẻ!”Trên bàn, là chiếc khăn lau bảng mới tinh và tấm thiệp ghi: “Thầy dạy chúng em không chỉ chữ, mà cả lòng nhân hậu.”Thầy cười, nhưng nước mắt rơi xuống trang sổ điểm. Ánh nắng chiếu vào khung cửa, bóng thầy in dài – giản dị, mà ấm áp vô cùng.

33Cô giáo và đôi dép cũ

Cô Thảo dạy trường làng, mỗi ngày phải đi hơn 5 cây số. Đôi dép cao su của cô đã sờn quai, học trò thấy vậy mà thương.Ngày 20/11, cả lớp bàn nhau góp tiền mua đôi dép mới. Khi trao, cô bật khóc: “Các con ơi, cô không ngờ các con tinh ý vậy.”

Cô mang đôi dép ấy suốt nhiều năm sau. Có người hỏi sao cô không thay, cô chỉ mỉm cười: “Vì đôi dép này có bước chân của học trò trong đó.”Mỗi bước cô đi, lòng cô lại thấy ấm – bởi tình yêu thương ấy, chẳng món quà nào có thể sánh bằng.

34Người thầy và cánh diều

Thầy Khải dạy ở miền quê gió lộng. Học trò thường mang cánh diều đến thả sau giờ học. Một hôm, thầy hỏi: “Nếu diều đứt dây thì sao?”

Một cậu bé đáp: “Thì nó bay xa lắm!”

Thầy cười: “Đúng, thầy dạy các con như cầm dây diều – đến khi đủ mạnh, thầy buông tay để các con tự bay.”

Nhiều năm sau, khi trưởng thành, học trò trở lại, mang theo một cánh diều lớn. Trên diều viết: “Cảm ơn thầy đã cho chúng em được bay.”

Thầy xúc động: “Thầy chưa bao giờ buông hẳn dây đâu, thầy vẫn nắm một đầu – là niềm tin vào các con.”

35Màu phấn trắng

Cô giáo Ngân dạy Toán đã hơn 20 năm. Bàn tay cô chai sần vì bụi phấn, móng tay luôn vương màu trắng. Một hôm, học sinh hỏi: “Cô ơi, sao tay cô lúc nào cũng dính phấn vậy?”Cô cười: “Vì đó là màu của nghề giáo, là màu của yêu thương.”

Ngày 20/11, cả lớp tặng cô hộp phấn mới, kèm dòng chữ: “Chúng em cảm ơn đôi tay đã viết nên tuổi thơ.”Cô mở hộp phấn, khẽ chạm vào từng viên, giọng nghẹn lại: “Cô sẽ tiếp tục viết – bằng phấn, bằng tim, bằng niềm tin vào các con.”

Bên ngoài, hoa phượng rơi lác đác. Những hạt bụi phấn bay trong nắng – trắng tinh khôi, như tấm lòng của người cô tận tụy cả đời.

Ngoài những mẩu truyện 20/11 đầy cảm xúc, bạn cũng có thể tham khảo các sản phẩm sữa cho người lớn hay nước yến sào – những món quà sức khoẻ thiết thực để tri ân thầy cô trong ngày Nhà giáo Việt Nam.

Xem thêm:

Mỗi truyện là một lát cắt nhỏ của ký ức học trò – có khi là bông hoa mười giờ hái vội, có khi là mẩu phấn trắng rơi lặng lẽ, nhưng tất cả đều chứa đựng tình yêu, lòng biết ơn và ánh sáng của nghề giáo. Đọc những truyện này, ta không chỉ thấy lại hình ảnh thầy cô trong tim mình, mà còn học được cách biết ơn, trân trọng và yêu thương – những điều giản dị nhưng quý giá nhất trong cuộc đời.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi