I. MỞ ĐẦU (Ai? Khi nào? Chuyện gì?)
Giới thiệu nhân vật kể chuyện: Con sẽ chọn ai để kể lại câu chuyện? (Ví dụ: Chú Kiến, cô Gà Mái, cây Đa cổ thụ, hoặc một người bạn mới,...)
Giới thiệu câu chuyện: Câu chuyện đó là gì? Xảy ra ở đâu?
Tình huống mở đầu: Nhân vật kể chuyện đang làm gì, ở đâu và chứng kiến hoặc biết đến câu chuyện đó như thế nào?
Ví dụ:
"Tôi là cụ Cóc già sống đã hơn trăm năm bên bờ ao. Mỗi đêm trăng rằm, tôi thường được nghe gió kể về những chuyện xảy ra khắp nơi. Có một đêm, gió thì thầm kể về một cậu bé Lọ Lem tốt bụng..."
"Em là chú chim Chích Bông bé nhỏ, hàng ngày bay lượn khắp khu rừng. Em đã tận mắt chứng kiến cuộc phiêu lưu đầy thú vị của Sơn Tinh và Thủy Tinh..."
"Sau một giấc ngủ dài, tôi - chiếc gương thần trong truyện Bạch Tuyết - đã tỉnh dậy và muốn kể lại câu chuyện của mình, từ góc nhìn của một chiếc gương biết hết mọi chuyện."
II. DIỄN BIẾN (Chuyện gì xảy ra? Theo thứ tự nào?)
Kể lại các sự việc chính của câu chuyện theo trình tự thời gian, nhưng bằng lời kể của nhân vật mà con đã chọn.
Chú ý thêm các chi tiết sáng tạo:
Cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật kể chuyện về từng sự việc, nhân vật trong truyện.
Miêu tả cảnh vật, hành động theo góc nhìn của nhân vật đó.
Thêm những chi tiết nhỏ mà chỉ nhân vật này mới biết hoặc chứng kiến.
Đoạn cao trào: Sự việc quan trọng nhất, kịch tính nhất trong câu chuyện.
Ví dụ (nếu kể về Lọ Lem qua lời cụ Cóc):
Cụ Cóc thấy Lọ Lem khổ sở: "Tội nghiệp con bé Lọ Lem, suốt ngày bị mẹ con mụ dì ghẻ hành hạ. Những đêm nó ngồi khóc bên bếp lửa, tôi lại cảm thấy lòng mình se lại."
Cụ Cóc thấy Bà Tiên xuất hiện: "Rồi một ngày, tôi thấy một bà tiên xuất hiện, với ánh sáng lung linh bao quanh. Chắc hẳn Lọ Lem sẽ được giúp đỡ đây mà!"
Cụ Cóc thấy Lọ Lem đi dự tiệc: "Đêm hội, Lọ Lem xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy áo lấp lánh do bà tiên ban tặng. Tôi cứ ước giá mà mình được đến dự buổi tiệc ấy!"
Chiếc giày rơi: "Đến gần nửa đêm, tôi nghe tiếng bước chân vội vã. Lọ Lem đánh rơi chiếc giày. 'Ôi trời đất ơi!' Tôi thốt lên. 'Liệu có tìm lại được không đây?'"
III. KẾT THÚC (Chuyện kết thúc ra sao? Thay đổi gì?)
Kết thúc câu chuyện gốc: Kể lại kết thúc của câu chuyện.
Sáng tạo ở phần kết thúc (nếu có):
Con có thể thay đổi một chi tiết nhỏ làm câu chuyện thêm bất ngờ.
Con có thể tạo ra một kết thúc mới hoàn toàn khác với câu chuyện gốc.
Nêu cảm nghĩ của nhân vật kể chuyện về kết thúc đó.
Ví dụ (nếu kể về Lọ Lem và cụ Cóc thay đổi kết thúc):
Kết thúc gốc: "Hoàng tử tìm thấy Lọ Lem, hai người kết hôn và sống hạnh phúc."
Kết thúc sáng tạo: "Hoàng tử và Lọ Lem kết hôn. Nhưng sau đó, họ đã mời cụ Cóc đến ở trong cung điện, lập riêng một cái hồ nhỏ để cụ được sống thoải mái. Hàng đêm, cụ Cóc lại kể cho Lọ Lem nghe những câu chuyện mới mà gió đã mang tới từ khắp nơi. Lọ Lem không bao giờ quên ơn cụ và bà Tiên đã giúp đỡ mình."
IV. CẢM NGHĨ (Bài học? Ý nghĩa?)
Cảm nghĩ của nhân vật kể chuyện về toàn bộ câu chuyện.
Bài học rút ra từ câu chuyện.
Thông điệp mà nhân vật muốn gửi gắm.
Ví dụ (cụ Cóc): "Sau tất cả, tôi nhận ra rằng, dù gặp bao nhiêu khó khăn, chỉ cần có trái tim nhân hậu và ý chí kiên cường, hạnh phúc nhất định sẽ đến. Và tôi cũng rất vui vì mình đã góp phần nhỏ bé vào việc kể lại câu chuyện đẹp này."
Lưu ý:
Hãy chọn nhân vật kể chuyện mà con thấy hứng thú nhất nhé!
Cố gắng đặt mình vào vị trí của nhân vật đó để kể chuyện tự nhiên nhất.
Không cần kể quá dài dòng, hãy tập trung vào các chi tiết sáng tạo để câu chuyện thêm hấp dẫn.
Viết xong nhớ đọc lại, chỉnh sửa cho câu văn mượt mà hơn.
Chắc hẳn ai cũng biết câu chuyện Tấm Cám, nhưng hôm nay, mình sẽ kể lại câu chuyện ấy với một yếu tố bất ngờ: sự xuất hiện của một chú mèo nhỏ thông minh bên cạnh Tấm.
Ngày xưa, Tấm là cô bé hiền lành sống cùng mẹ kế và em gái Cám. Hai mẹ con Cám luôn bắt Tấm làm việc vất vả, chẳng cho cô được nghỉ ngơi, còn Cám thì chỉ biết nũng nịu bên mẹ. Một lần nọ, khi Tấm ra sông mò cua bắt tép, cô được chú cá bống vàng giúp đỡ. Nhưng mẹ kế và Cám đã lừa bắt mất cá bống, khiến Tấm buồn bã khóc nức nở.
Đúng lúc ấy, một chú mèo nhỏ lông xám đi ngang qua. Thấy Tấm khóc, mèo chạy lại dụi vào chân Tấm, kêu meo meo như muốn chia sẻ nỗi buồn. Chú mèo bỗng cất tiếng nói: “Tấm đừng buồn, tôi sẽ giúp Tấm lấy lại công bằng!” Từ đó, mèo xám trở thành người bạn thân thiết, luôn lắng nghe, an ủi và nghĩ cách giúp Tấm mỗi khi cô bị làm khó.
Đến ngày hội làng, trong khi mẹ kế và Cám mải lo trang điểm, chú mèo đã nhanh chóng dẫn Tấm đi tìm ông Bụt. Nhờ có mèo xám, ông Bụt xuất hiện sớm hơn thường lệ, tặng cho Tấm bộ quần áo đẹp và đôi giày đặc biệt. Mèo xám còn cẩn thận dặn dò Tấm cách giữ giày, giúp cô bình tĩnh và tự tin đến dự hội. Trong hội, Tấm nổi bật giữa đám đông, không chỉ nhờ quần áo mà còn nhờ sự tự tin mà người bạn mèo mang lại.
Khi Tấm đánh rơi giày, mèo xám đã nhanh trí nhặt giúp và đưa tận tay cho Hoàng tử. Chính nhờ thế, Hoàng tử dễ dàng tìm gặp Tấm. Sau nhiều thử thách, Tấm trở thành Hoàng hậu.
Điều kỳ diệu ở cái kết này là mẹ kế và Cám, nhờ chứng kiến tình bạn tuyệt vời của Tấm và mèo xám, đã thay đổi. Họ nhận ra rằng lòng tốt và tình yêu thương có thể làm nên điều kỳ diệu. Mẹ kế quyết tâm làm lại cuộc đời, còn Cám trở thành người bạn thân của mèo, cùng nhau chăm sóc những con vật nhỏ bị bỏ rơi.
Qua câu chuyện, mình nhận ra rằng đôi khi chỉ cần một người bạn nhỏ, một chú mèo thông minh đáng yêu, cuộc sống đã có thể thay đổi hoàn toàn. Lòng nhân hậu, sự sẻ chia và tình bạn thực sự là điều quý giá nhất.
Ai cũng đã nghe câu chuyện Ba chú heo con xây nhà chống lại Sói xám. Nhưng hôm nay, câu chuyện này sẽ có thêm một bí mật bất ngờ từ chính những hạt sữa mà các chú heo yêu quý.
Ngày xửa ngày xưa, ba anh em heo con quyết định ra ở riêng. Anh cả xây ngôi nhà bằng rơm, anh hai làm nhà bằng gỗ, còn anh ba kiên trì xây nhà bằng gạch vững chắc. Sói xám gian ác lần lượt phá hủy nhà anh cả, rồi nhà anh hai, khiến hai chú phải chạy sang nhà anh ba ẩn náu.
Nhưng trong phiên bản mới, ngoài sự thông minh của anh ba, còn có sự xuất hiện của một bình sữa tươi thần kỳ. Đây là món quà mà mẹ heo đã gửi theo các con phòng lúc nguy nan. Khi Sói sắp phá cửa, ba anh em chia nhau uống sữa tươi, cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng. Bộ ba nảy ra một ý: họ sẽ dùng sữa đổ lên mái nhà gạch, biến nó thành một lớp băng trơn trượt.
Khi Sói trèo lên mái định chui vào ống khói, hắn bị trượt ngã rất đau. Ba anh em heo con cùng nhau đối mặt Sói, không còn sợ hãi nữa. Nhìn thấy tình cảm đoàn kết và ý chí kiên cường cùng sức mạnh của sữa tươi, Sói nhận ra lỗi lầm, xin ba chú heo tha thứ. Ba chú đồng ý, còn mời Sói ở lại uống một cốc sữa cho mạnh khỏe.
Nhờ đó, Sói trở thành bạn thân của ba chú heo, không còn hại ai nữa. Kết thúc câu chuyện, ba anh em heo con mở một cửa tiệm sữa tươi, ai cũng được uống và trở nên khỏe mạnh, vui vẻ.
Chuyện về cây khế ai cũng biết: người anh tham lam, người em hiền hậu, và chú chim phượng hoàng biết nói trả ơn. Nhưng nếu câu chuyện có thêm một người bạn nhỏ giúp người em, mọi việc sẽ ra sao?
Ngày xưa, hai anh em mồ côi. Người anh lấy hết gia tài, chỉ để lại cho em một cây khế nhỏ. Người em chăm sóc cây khế rất cẩn thận, cây càng lớn càng cho nhiều quả ngọt. Một hôm, có chú chim phượng hoàng xuất hiện, ăn hết khế rồi hứa trả vàng cho người em.
Nhưng khi người em chuẩn bị lên đường theo chim phượng hoàng, cậu bỗng gặp một bé gái nghèo mồ côi, tay cầm bình sữa hạt. Thấy người em hiền lành, bé gái tặng cậu bình sữa và khuyên: “Anh hãy uống sữa này, sẽ khỏe mạnh để trèo lên lưng chim!” Nhờ nguồn dinh dưỡng từ sữa, người em không bị mệt khi bay trên lưng chim đến núi vàng.
Trở về nhà, người em xây nhà mới, chia sẻ vàng bạc cho người nghèo, không quên cảm ơn bé gái tốt bụng. Người anh tham lam cũng cố bắt chước, nhưng vì không chuẩn bị gì, lại không tốt bụng nên khi đến núi vàng, anh ta mệt lả, làm rơi hết vàng xuống biển.
Kết thúc câu chuyện, người em trở thành người giàu lòng nhân ái, mở trường dạy cho trẻ em nghèo và phát sữa miễn phí cho mọi người. Bé gái tốt bụng ngày nào trở thành người bạn thân thiết, cùng nhau gieo mầm hy vọng cho bao trẻ nhỏ.
Câu chuyện Sọ Dừa vốn cảm động về nghị lực của một cậu bé đặc biệt, nhưng lần này, có thêm sự xuất hiện của một chai sữa nhiệm màu và những chiếc tã quần dễ thương giúp Sọ Dừa vượt qua thử thách.
Ngày xửa ngày xưa, vợ chồng nghèo sinh ra Sọ Dừa – cậu bé không giống người bình thường. Tuy nhiên, Sọ Dừa chăm chỉ, hiền lành, biết thương người. Một ngày, mẹ đi rừng nhặt được một chai sữa đặc biệt, ai uống cũng sẽ trở nên khỏe mạnh, vui vẻ.
Nhờ sữa, Sọ Dừa khỏe hơn, tư duy minh mẫn, giúp mẹ làm việc nhà và nuôi trâu cho phú ông. Các cô con gái phú ông không ai yêu thương cậu, chỉ riêng cô út chân thành. Mỗi khi đi làm đồng, cô đều mang sữa tươi và mang theo vài chiếc tã quần để nếu Sọ Dừa bị bẩn có thể thay nhanh chóng, tiện lợi.
Những ngày trông trâu trên đồi, Sọ Dừa luôn đem theo sữa uống liền, vừa uống vừa kể chuyện cho các bạn nhỏ trong làng. Thế rồi, tài năng của Sọ Dừa được phát hiện. Cậu học giỏi, đỗ trạng nguyên, dẫn mẹ và vợ về kinh thành sống hạnh phúc.
Điều đặc biệt là cả hai vợ chồng mở xưởng làm sữa và sản xuất tã quần, giúp chăm sóc trẻ em nghèo khắp nơi. Nhờ đó, niềm vui và sức khỏe lan tỏa khắp vùng quê.
Câu chuyện này cho mình bài học: dù khác biệt, ai cũng có quyền được yêu thương, chăm sóc và phát triển bản thân. Quan trọng hơn, sự nhiệt tình sẻ chia, chăm sóc trẻ nhỏ cũng góp phần xây dựng cộng đồng hạnh phúc.
Chuyện Cô bé Lọ Lem ai cũng biết, nhưng câu chuyện mình kể hôm nay sẽ khác – với sự xuất hiện của bình sữa phép thuật và những chiếc tã dán giúp cô vượt qua khó khăn.
Lọ Lem là cô bé hiền lành, mồ côi mẹ, chịu nhiều vất vả bởi dì ghẻ và hai chị em con dì. Hàng ngày cô phải làm việc nhà, không ai quan tâm, chăm sóc. Một hôm, trong lúc dọn dẹp, Lọ Lem nhặt được một bình sữa tươi kỳ lạ bên cạnh đống tro tàn, cùng gói tã dán nhỏ xinh.
Mỗi khi mệt, cô lại uống sữa, cảm thấy khỏe khoắn và bớt buồn. Cô còn dùng tã dán chăm sóc cho những chú chó con đi lạc mà cô che chở trong bếp. Đến ngày hội, bà tiên xuất hiện sớm hơn thường lệ nhờ chú chó con mách giúp. Nhờ được uống sữa và giúp đỡ động vật, Lọ Lem nhận được phép màu kỳ diệu: váy áo lộng lẫy, xe ngựa đẹp.
Tại hội, nhờ sự tự tin, Lọ Lem không ngại ngùng như trước. Khi đánh rơi giày, người nhặt giúp lại là một cô bé bán sữa, cũng từng được Lọ Lem giúp đỡ. Nhờ vậy, Hoàng tử tìm lại được Lọ Lem, họ kết đôi hạnh phúc.
Cuối cùng, Hoàng tử và Lọ Lem mở rộng cung điện, nơi chăm sóc cho trẻ em và vật nuôi bị bỏ rơi, phát miễn phí sữa tươi, tã dán, giúp cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Bài học mình rút ra: lòng nhân hậu, chăm sóc lẫn nhau – dù là trẻ nhỏ, động vật hay người già – có thể mang đến phép màu lớn.
Tôi là bác Quạ đen, sống trên cành cây cao rợp bóng bên một ngôi làng nhỏ yên bình. Suốt bao mùa trăng, tôi chứng kiến biết bao sự việc kỳ lạ xảy ra dưới tán cây của mình. Một ngày nọ, khi trời vừa chuyển sang thu, tôi đã tận mắt nhìn thấy một câu chuyện thú vị liên quan đến chú bé Tí và cây bút chì thần kỳ của em. Tôi cảm thấy câu chuyện này thật đặc biệt nên muốn kể lại với các bạn, với đôi mắt tò mò và cái nhìn của một chú quạ già từng trải.
Hôm ấy, tôi đang mổ những quả chín trên cành, thì nghe dưới chân cây các bạn nhỏ tụm năm tụm bảy kể về chú Tí. Chú ấy là học sinh lớp 5 của trường làng, nổi tiếng ngoan ngoãn, tốt bụng và ham học. Ngày hôm đó, mọi chuyện bắt đầu khi tôi nghe tiếng Tí than thở về cây bút chì đã cùn mà chưa thể mua bút mới.
Sáng hôm đó, khi mặt trời vừa nhô lên, tôi đậu trên cành cao, quan sát Tí ngồi bên cửa sổ, chăm chú sửa soạn sách vở. Tí loay hoay với chiếc bút chì đã nhỏ xíu, tay em run run cố gắng gọt cho sắc. Tôi biết, nhà Tí nghèo, bố mẹ vất vả nên mỗi đồng bạc mua đồ dùng học tập đều quý giá. Hôm ấy, Tí buồn bã vì sợ bút cùn sẽ không đủ để viết bài kiểm tra quan trọng vào ngày mai.
Khi các bạn rủ nhau ra sân chơi, Tí vẫn ngồi lặng lẽ bên bàn học. Tôi thấy em đưa mắt nhìn ra vườn, thở dài. Bất chợt, một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, cuốn theo một vật nhỏ lấp lánh rơi ngay góc bàn. Tí tò mò nhặt lên thì phát hiện đó là một cây bút chì vàng óng, trên có khắc hình ngôi sao. Tôi ở trên cao cũng cảm nhận được một luồng ánh sáng dịu dàng tỏa ra quanh nó.
Tí vui mừng cầm lấy cây bút, rồi thử viết vài dòng trên giấy. Lạ thay, dòng chữ hiện lên tròn trịa, đẹp hơn mọi lần em từng viết. Nhìn từ trên cao, tôi thấy nét mặt Tí rạng rỡ khác hẳn lúc trước. Em miêu tả nét chữ này giống như có phép màu. Tí reo lên: “Có khi nào đây là bút chì thần kỳ không nhỉ?” Câu nói vang vọng đến tận tổ tôi, khiến tôi cũng tò mò.
Ngày hôm sau, Tí mang bút đến trường. Mỗi khi em dùng bút, ngoài nét chữ đẹp, em còn thấy các bài toán khó bỗng trở nên dễ hiểu hơn, và những câu văn em viết ra mượt mà hơn hẳn. Tôi ở xa cũng thấy em cười vui suốt cả ngày, các bạn thì ngạc nhiên và hỏi mượn cây bút. Đặc biệt, có lần Tí dùng bút để viết lời xin lỗi gửi cho bạn bị giận, thế là hai bạn lại vui vẻ chơi cùng.
Một buổi chiều, khi tan học, Tí phát hiện cây bút chì đã ngắn đi rất nhiều. Em lo lắng, nghĩ đến lúc phải chia tay với cây bút thần kỳ. Trong lúc băn khoăn, bỗng cây bút phát ánh sáng rồi tan biến khỏi tay Tí. Tôi nghe Tí thở dài, nhưng trên nét mặt em vẫn có nét bình yên.
Ngày hôm ấy, Tí về nhà, kể với bố mẹ về cây bút kỳ lạ đã giúp em vượt qua những ngày học khó khăn. Khi kiểm tra lại bài vở, em mới nhận ra: dù chẳng còn cây bút thần nào, nhưng chính sự cố gắng của bản thân mới là điều quý giá nhất giúp em học tốt. Tí không còn buồn nữa, mà càng thêm tự tin, chăm chỉ rèn chữ, luyện toán.
Nếu được thay đổi, tôi - bác Quạ đen - ước rằng cây bút thần ấy sẽ đến với nhiều bạn nhỏ khác, mỗi lần các em khó khăn, để rồi từ đó các em nhận ra sức mạnh thực sự nằm trong lòng mình, không phải ở vật bên ngoài. Và, biết đâu đấy, chính người kể chuyện như tôi cũng được truyền cảm hứng, học hỏi qua mỗi câu chuyện đời thường giản dị ấy.
Chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ trên cao, tôi nhận ra rằng: Dù là cây bút thần hay bất kỳ phép màu nào, điều quan trọng vẫn là lòng ham học, sự nỗ lực không ngừng của mỗi người. Phép màu lớn nhất là khi các bạn nhỏ học được cách tự tin vào bản thân. Câu chuyện về Tí làm tôi tin rằng: Chỉ cần kiên trì, ước mơ sẽ thành hiện thực không nhờ phép màu nào cả, mà nhờ chính sự cố gắng của mình.
Qua đây, tôi muốn nhắn nhủ với các bạn nhỏ: Đừng trông đợi vào điều kỳ diệu xuất hiện, hãy tự tạo nên phép màu cho chính mình bằng lòng quyết tâm và tình yêu học tập mỗi ngày!
Tôi là bác Gấu Bông, người bạn thân thiết nhất của bé Na. Tôi được Na tặng cái tên dễ thương từ ngày em học lớp Một. Hàng ngày, tôi nằm ngoan trên giường, chứng kiến biết bao vui buồn, ước mơ và cả những bí mật tuổi thơ của Na. Hôm nay, tôi sẽ kể lại câu chuyện về chuyến phiêu lưu vào xứ sở cổ tích của bé Na, một câu chuyện mà tôi luôn nhớ mãi bằng chính con mắt của một chú gấu bông biết lắng nghe.
Câu chuyện ấy diễn ra vào một đêm mưa rả rích, khi Na thủ thỉ cầu mong được đến một thế giới thần kỳ, và điều bất ngờ đã xảy ra...
Đêm hôm đó, Na ôm tôi vào lòng, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve bộ lông mềm mại của tôi. Tôi nghe tiếng em thì thầm: “Ước gì mình được gặp nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, được bay trên không trung như Peter Pan nhỉ?” Ngoài trời, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, cơn gió nhẹ thoảng qua làm cửa sổ khẽ rung lên. Đột nhiên, một ánh sáng mờ ảo tràn ngập căn phòng. Tôi cảm nhận được một luồng hơi ấm kỳ lạ lan tỏa quanh mình và Na.
Bỗng chốc, tôi và Na cùng bay lên, nhẹ nhàng như lông hồng. Khi mở mắt ra, trước mắt chúng tôi là khu rừng cổ tích tuyệt đẹp, cây cối cao lớn, nấm mọc thành từng cụm rực rỡ màu sắc. Tôi nghe tim mình đập thình thịch, còn Na thì mắt tròn xoe kinh ngạc, ôm tôi thật chặt.
Chúng tôi chưa kịp hết bất ngờ thì một chú lùn nhỏ tí xíu tiến lại gần, chào hỏi và mời hai đứa đi tham quan ngôi nhà của bảy chú lùn. Na cười tươi, lòng tràn ngập niềm vui. Tôi cảm nhận được sự háo hức trong từng bước chân của em. Căn nhà ấm cúng, trang trí bằng hoa quả rừng, các chú lùn ai cũng thân thiện, kể chuyện đời sống hòa thuận và chan chứa tình bạn.
Na cùng các chú lùn đi hái quả, chơi trò trốn tìm, còn tôi thì ngồi lắng nghe những câu chuyện cổ tích được kể bằng giọng nói ấm áp và hóm hỉnh. Đến lúc trời sập tối, một bóng người áo đỏ xuất hiện bên rìa khu rừng — đó chính là mụ phù thủy độc ác. Tôi cảm nhận rõ Na có chút run rẩy, nhưng em nhanh trí nghĩ cách: Na nắm tay tôi, xin các chú lùn giúp đỡ để bảo vệ nàng Bạch Tuyết sắp trở về nhà.
Cả nhóm bày mưu tính kế. Tôi bồn chồn theo dõi từng hành động của Na, cảm phục sự dũng cảm và thông minh của em. Nhờ sự hợp tác của tất cả, bọn tôi đã đánh lạc hướng mụ phù thủy, giúp Bạch Tuyết an toàn trở về. Cả khu rừng vỡ òa niềm vui, và tôi — chú Gấu Bông — tự hào chứng kiến người bạn nhỏ của mình trưởng thành hơn bao giờ hết.
Khi mọi chuyện lắng xuống, trời lại sáng bừng lên kỳ diệu. Tôi nghe Na thầm hỏi: “Nếu được, con muốn ở đây mãi.” Nhưng một cơn gió mát ùa tới, mang theo tiếng gọi của mẹ từ xa. Ánh sáng rực rỡ lại ngập khắp khu rừng. Tôi và Na dần bay về thực tại, tỉnh dậy trên giường với tiếng mưa đã ngớt ngoài hiên.
Tôi vẫn nằm ngoan trong vòng tay ấm áp, nhưng từ hôm đó, tôi cảm nhận rõ Na vui vẻ, lạc quan hơn và biết giúp đỡ mọi người xung quanh. Cô bé thường kể cho tôi nghe về chuyến phiêu lưu kỳ diệu, và luôn nhắc nhở bản thân phải dũng cảm, thông minh như trong truyện cổ tích.
Nếu được thay đổi kết thúc, tôi ước mình cũng có thể lên tiếng, kể cho Na nghe những câu chuyện cổ tích mà tôi biết, để em luôn được sống trong niềm vui và trí tưởng tượng tuyệt vời.
Là một chú Gấu Bông, tôi hạnh phúc vì được cùng Na trải qua những giấc mơ tuổi thơ diệu kỳ. Qua chuyến phiêu lưu ấy, tôi nhận ra rằng thật tuyệt vời khi ta có bạn đồng hành, nhất là biết tin tưởng, yêu thương và dũng cảm đối mặt với khó khăn. Mỗi đứa trẻ đều có thể tự tạo nên phép màu cho mình, chỉ cần biết mơ ước và không ngừng cố gắng.
Tôi muốn gửi gắm đến các bạn nhỏ: Hãy giữ lấy nét hồn nhiên, giàu trí tưởng tượng và lòng dũng cảm, vì đó chính là chìa khóa mở ra thế giới hạnh phúc trong chính mình!
Tôi là chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại trên cành cây trước sân trường tiểu học. Suốt bao tháng ngày, tôi chứng kiến biết bao lứa học trò đi qua, ríu rít tiếng cười, thỉnh thoảng là những giọt nước mắt. Tôi muốn kể với các bạn câu chuyện cảm động về một bạn học sinh lớp 5 tên Linh, người đã làm tôi cảm thấy thật tự hào về sức mạnh của sự chia sẻ.
Chuyện xảy ra vào cuối tháng mười, khi gió mùa se lạnh bắt đầu tràn về. Tôi rung nhẹ trên cành, nhìn thấy Linh mỗi ngày đều đi học sớm, và ấy là khởi đầu cho một câu chuyện thật đẹp.
Sáng nào, tôi cũng được ngắm Linh cắp sách đến trường, mái tóc buộc cao, nụ cười tươi tắn. Dưới sân trường, các bạn nhỏ xúng xính áo ấm, ríu rít nô đùa. Nhưng có một điều tôi nhận thấy: Linh lúc nào cũng đợi một bạn gái nhỏ mặc áo cũ, đứng ở góc sân — đó là Hoa, bạn mới chuyển đến từ vùng lũ.
Linh ân cần dẫn Hoa đi khắp nơi, giới thiệu với bạn bè và giúp Hoa hòa nhập với lớp học. Có đôi lần, tôi nghe Linh kể với Hoa về những tán lá vàng như tôi, về sự đổi thay của cây cối theo mùa, rồi động viên bạn cố gắng học tốt.
Một ngày, cả lớp phát động quyên góp áo ấm tặng bạn vùng cao. Thấy Hoa vẫn mặc chiếc áo bạc màu, Linh liền về nhà, tự tay lựa chiếc áo len đẹp nhất của mình, gói cẩn thận rồi để vào ngăn bàn Hoa. Tôi ở trên cao, nhìn thấy nụ cười xúc động của Hoa khi mở ra món quà bất ngờ, còn Linh chỉ lặng lẽ nhìn từ xa, không nói lời nào.
Những ngày sau đó, tôi thấy các bạn nhỏ trong lớp cũng dần học theo Linh, mỗi người góp một chút: bạn thì quyển sách, bạn thì chiếc bút, bạn thì chiếc khăn ấm. Không khí lớp học ấm lên lạ thường, chẳng còn ai e dè hay xa lạ với Hoa nữa, mọi người cùng nhau học, cùng nhau chơi dưới tán cây mà tôi trú ngụ.
Đỉnh điểm câu chuyện xảy ra vào buổi chào cờ cuối cùng của mùa thu, cô giáo khen ngợi Linh trước toàn trường vì tấm lòng nhân ái, đồng thời động viên cả lớp tiếp tục phát huy tinh thần tương thân tương ái ấy. Hoa rưng rưng, nắm chặt tay Linh, còn tôi rơi nhẹ khỏi cành, chao lượn trong gió, như một lời cảm ơn thầm lặng gửi tới hai người bạn nhỏ.
Từ ngày hôm đó, tôi — chiếc lá vàng cuối cùng — đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Dù nhẹ nhàng rơi xuống đất, tôi biết chắc hạt mầm tình bạn và lòng nhân ái đã được gieo trên cánh đồng tuổi thơ của các bạn nhỏ trường tôi. Nếu có thể thay đổi điều gì, tôi ước rằng mọi bạn nhỏ đều biết yêu thương, sẻ chia, để mùa đông năm nào cũng không còn ai phải rét lạnh.
Sau khi chứng kiến câu chuyện đẹp này, tôi càng tin vào sức mạnh kỳ diệu của tình thương. Một hành động nhỏ thôi cũng có thể sưởi ấm trái tim bạn bè, đem lại niềm vui và gắn kết mọi người lại gần nhau hơn. Tôi mong rằng, khi mùa thu qua đi, kỷ niệm về Linh và Hoa sẽ sống mãi trong lòng các bạn nhỏ, như tôi — chiếc lá vàng cuối cùng — sẽ mãi in dấu trên sân trường thân yêu.
Tôi là chiếc đồng hồ treo tường trong lớp 5B của trường tiểu học Kim Đồng. Ngày nào tôi cũng nghe tiếng cười nói, chứng kiến từng tiết học trôi qua, từng câu chuyện nhỏ trong lớp. Đặc biệt, tôi nhớ nhất câu chuyện của Nam và bí mật của tiếng trống trường năm ấy, một câu chuyện mà chính tôi — chiếc đồng hồ có trái tim biết nhảy nhót — đã được "nghe" và "cảm nhận".
Câu chuyện bắt đầu vào dịp chuẩn bị tổng kết năm học, khi mọi thứ trong lớp đều gấp gáp, sôi động nhưng cũng đầy hồi hộp.
Từ trên cao, tôi nhìn rõ Nam — một cậu học sinh trầm lặng, ít nói nhưng sống rất sâu sắc. Nam chuyên làm vệ sinh lớp học cùng nhóm trực nhật, luôn chăm chỉ, không bao giờ kêu ca. Thời điểm chuẩn bị diễn ra buổi tổng kết, các bạn thi nhau tập văn nghệ, trang trí lớp học, chuẩn bị phát quà. Có điều, Nam lại lặng lẽ hơn thường ngày.
Qua những ngày cuối năm, tôi đếm từng tích tắc trôi qua, thấy Nam hay ngồi ngắm chiếc trống trường, thi thoảng lại thở dài. Biết đâu, chỉ mình tôi — người bạn đồng hồ của bao thế hệ — mới nhận ra cậu đang có tâm sự. Đến một buổi chiều, Nam mang ra một hộp nhỏ, đặt dưới trống trường rồi lặng lẽ rời đi. Tôi nhìn thấy ánh mắt cậu lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
Sáng hôm sau, tiếng trống vang lên báo hiệu lễ tổng kết bắt đầu. Nhưng lạ thay, tiếng trống hôm ấy ngân vang, dội vào từng phòng học một giai điệu ấm áp lạ lùng, khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Sau đó, cô giáo chủ nhiệm phát hiện ra trong hộp nhỏ dưới trống là một bức thư tay của Nam viết cho các bạn: “Chúc các bạn luôn vui vẻ, thành công. Cảm ơn đã dành cho mình một tuổi thơ nhiều kỷ niệm.”
Thì ra, Nam sắp chuyển nhà theo bố mẹ đến tỉnh xa, vì thế cậu đã để lại món quà nho nhỏ này, gửi gắm tình cảm vào tiếng trống trường thân thuộc. Cả lớp 5B xúc động, có bạn khóc, có bạn mỉm cười nhắc về những ngày cùng Nam học tập, chơi đùa.
Đến cuối buổi lễ, Nam được các bạn ôm thật lâu. Cô giáo dặn dò mọi người hãy giữ liên lạc, động viên nhau dù xa cách. Tôi — chiếc đồng hồ treo tường — nghe rõ tiếng nhịp tim rộn ràng của mỗi đứa trẻ trong khoảnh khắc chia xa. Nếu được thay đổi, tôi ước gì mình có thể cất tiếng, đánh nhịp phút giây hạnh phúc, để kéo dài mãi tình bạn đẹp đẽ của các em nhỏ.
Sau câu chuyện đó, bản thân tôi — chiếc đồng hồ già nua — càng thấu hiểu giá trị của thời gian và kỷ niệm. Thời gian cứ trôi, nhưng kỷ niệm đẹp, tấm chân tình sẽ còn mãi trong lòng mỗi người. Tôi mong các bạn học sinh hãy quý trọng từng phút giây bên nhau, trân trọng những người bạn tốt như Nam, để tuổi thơ luôn là những hồi ức đẹp nhất của cuộc đời.
Tôi là chú Mèo Mun, thành viên đặc biệt của gia đình nhỏ nhà Huyền. Tôi đã sống ở đây từ năm em mới vào lớp Một. Với đôi mắt tinh nhanh và bộ ria mép nhạy bén, tôi phát hiện ra nhiều bí mật trong ngôi nhà này lắm! Nhưng có một câu chuyện khiến tôi nhớ mãi, đó là kỷ niệm về tình bạn giữa Huyền và cô bạn hàng xóm tên Mai — một cô bé ít nói, nhưng có một trái tim rất đáng quý.
Chuyện xảy ra vào dịp hè năm ngoái, khi cái nắng oi ả trải dài khắp xóm nhỏ và hàng phượng vĩ trước ngõ nhà tôi đã bắt đầu đỏ rực.
Hè đến, Huyền và các bạn thường tụ tập dưới gốc phượng vĩ, chơi nhảy dây, chuyền thẻ, đá cầu. Riêng Mai chỉ ngồi một mình, tay vẽ vẩn vơ lên nền xi măng. Một hôm, khi mọi người mải mê vui chơi, tôi vô tình nghe thấy Mai thút thít khóc vì nhớ bố mẹ đi làm xa.
Huyền quan sát thấy Mai hay buồn, liền chủ động đến rủ bạn chơi cùng, tặng bạn một trái bóng nhỏ xinh do tự tay mình vẽ mặt cười lên đó. Ban đầu, Mai ngại ngùng, nhưng trước sự nhiệt tình của Huyền, dần dần em hòa nhập, cười nói vui vẻ hơn mỗi ngày.
Tôi theo dõi từ xa, chứng kiến hai bạn nhỏ cùng nhau tưới cây, giúp bà cụ hàng xóm quét sân, nhặt rác ở bãi đất trống. Những việc làm tuy nhỏ nhưng khiến tôi cảm nhận rõ tình bạn nảy nở, ngày một bền chặt. Có lần, Mai bị sốt cao, Huyền chạy sang, mang cho bạn lọ nước cam và quyển truyện tranh yêu thích của mình. Cả đêm, Huyền túc trực bên giường bạn, tôi nằm cạnh quan sát, thấy mắt Mai long lanh rưng rưng xúc động.
Khi Mai khỏi bệnh, hai bạn lại dắt nhau ra bãi phượng, cùng nhau vẽ tranh, ghi lại kỷ niệm đẹp của mùa hè. Tôi cũng được Mai vẽ tặng một bức tranh mèo Mun rất đáng yêu!
Hết mùa hè, bố mẹ Mai đón em lên thành phố ở cùng. Huyền ôm bạn thật lâu, tặng bức tranh hai đứa vẽ chung. Tôi thấy Mai vừa đi vừa ngoái lại, đôi mắt ánh lên tình cảm khó tả. Nếu được thay đổi kết thúc, tôi — chú Mèo Mun — ước mình có thể chạy băng qua các con phố, lên thành phố cùng Mai để bạn không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa, như cách Huyền vẫn luôn bên cạnh bạn lúc ở quê.
Từ câu chuyện của Huyền và Mai, tôi càng hiểu rõ sức mạnh kỳ diệu của tình bạn. Chỉ cần chân thành quan tâm, sẻ chia, mọi khoảng cách đều có thể san bằng, mọi cô đơn đều sẽ được xoa dịu. Tôi hy vọng các bạn nhỏ luôn biết mở rộng tấm lòng, sẵn sàng giúp đỡ và làm bạn với mọi người quanh mình, để tuổi thơ luôn rực rỡ như mùa phượng vĩ nở đỏ trước ngõ nhà tôi.
Tôi là chú cá Bống nhỏ bé, sống dưới làn nước trong vắt của chiếc chum cạnh nhà Tấm. Có lẽ không ai biết rõ về Tấm như tôi, vì tôi là người bạn thân thiết nhất của cô bé hiền lành ấy. Mỗi ngày, Tấm đều lén ra sau vườn, nhẹ nhàng thả cho tôi những nắm cơm trắng mềm, thì thầm kể cho tôi nghe về nỗi buồn khi bị mẹ kế mắng mỏ, chị Cám bắt nạt.
Chuyện bắt đầu từ một buổi sáng đẹp trời, tôi nhìn thấy Tấm ôm chiếc giỏ ra đồng bắt tép. Ánh nắng vàng ươm trải dài trên cánh đồng, mùi lúa thơm phảng phất theo gió. Tấm mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn nở nụ cười tươi khi nhìn thấy tôi chờ đợi dưới nước. Những lúc ấy, tôi chỉ ước mình có thể biến thành một chú chim bay lên trời để giúp bạn ấy tránh khỏi bao khổ cực.
Nhưng rồi một ngày nọ, nỗi bất hạnh thật sự ập đến. Tôi nghe tiếng sột soạt trên bờ chum – đó là mẹ kế và Cám rình mò. Tôi run rẩy biết điều không lành sắp xảy ra, nhưng vẫn cố bơi quanh Tấm, mong cô đừng buồn. Khi tôi bị bắt mất, Tấm đã khóc cạn nước mắt… nhưng nhờ sự phù phép của Bụt, tôi vẫn ở lại bên Tấm dưới hình hài khác…
Câu chuyện tiếp tục với cảnh Tấm bị mẹ kế bày mưu chia rẽ. Nhưng tôi, từ dưới đáy nước lặng lẽ, đã giúp Tấm giữ lấy đôi hài ngọc. Qua góc nhìn của mình, tôi chứng kiến bao nỗ lực và lòng nhân hậu của cô bé. Khi Tấm biến thành chim vàng anh, rồi trở lại làm người, tôi mừng đến mức tung tăng bơi lội, vì biết rằng cuối cùng người tốt sẽ được đền đáp.
Kết thúc câu chuyện, Tấm trở thành hoàng hậu, cuộc sống an nhàn và hạnh phúc. Từ dưới làn nước, tôi thầm chúc bạn ấy mọi điều tốt đẹp nhất. Nếu có thay đổi gì, tôi chỉ muốn mình có phép màu để mãi mãi làm bạn với Tấm, cùng sẻ chia mọi niềm vui nỗi buồn.
Qua câu chuyện, tôi học được rằng, dù cuộc đời có bất công đến đâu, chỉ cần giữ vững tấm lòng hiền hậu, nghị lực phi thường thì hạnh phúc sẽ mỉm cười. Đôi khi, một người bạn nhỏ – dù chỉ là chú cá Bống như tôi – cũng có thể mang đến những phép màu cho cuộc sống của ai đó.
Nếu như Tấm từng ôm tôi thì giờ đây, tôi mong rằng mỗi đứa bé đều nhận được sự quan tâm, chăm sóc đầy đủ như việc uống sữa tươi mỗi ngày để luôn khỏe mạnh, lớn khôn và hạnh phúc.
Ta là con ngựa sắt nổi tiếng, đã cùng Thánh Gióng cưỡi gió tung mây diệt giặc Ân. Người đời chỉ kể về Thánh Gióng, nhưng ít ai biết ta cũng góp phần không nhỏ vào chiến thắng ấy.
Ngày ấy, ta chỉ là một đống sắt lạnh lẽo, chờ đợi bàn tay nghệ nhân rèn thành hình vóc ngựa uy nghi. Khi Thánh Gióng vươn vai thành tráng sĩ, ta cảm nhận được khí thế hào hùng lan tỏa đến từng thớ kim loại trên mình. Mỗi lần Thánh Gióng chạm vào ta, sức mạnh kì diệu bỗng tràn về, ta sẵn sàng cùng người lao vào trận chiến.
Trên đường ra trận, ta nghe tiếng vó ngựa vang vọng khắp làng quê, nhìn thấy ruộng đồng xác xơ vì giặc ngoại xâm. Ta thấu hiểu nỗi đau mất mát, tận mắt chứng kiến những giọt nước mắt của bao người mẹ, người già. Và lúc ấy, ta càng quyết tâm, vận toàn bộ sức mạnh của mình, để đưa Thánh Gióng xông thẳng vào giữa quân thù.
Đỉnh điểm là khoảnh khắc ngọn roi sắt trên tay Thánh Gióng gãy vụn, ta dồn hết khí lực, chở người nhổ cả bụi tre làm vũ khí quật sạch giặc Ân khỏi bờ cõi. Cả hai cơ thể nóng rực như thép nung, nhưng ta chưa từng biết mệt mỏi.
Khi đất nước yên bình, Thánh Gióng cưỡi ta bay thẳng lên trời. Nếu có thể thay đổi, ta chỉ muốn được ở lại trần gian để tiếp tục bảo vệ dân làng, chở trẻ em mỗi ngày đi học, giống như những chiếc bình sữa tươi chở dưỡng chất cho các bé khỏe mạnh lớn lên.
Câu chuyện của ta và Thánh Gióng là minh chứng cho tinh thần yêu nước, sự đoàn kết và ý chí vượt mọi gian khó. Ta tin rằng mỗi đứa trẻ, dù nhỏ bé, đều có thể trở thành anh hùng khi nuôi dưỡng lòng dũng cảm và quyết tâm.
Em là cô Út, con gái nhỏ nhất của phú ông giàu có. Nếu ai cũng nghĩ con nhà giàu lúc nào cũng sung sướng thì chắc hẳn mọi người không biết những giây phút em từng day dứt khi chứng kiến Sọ Dừa – người bạn đáng kính nhất đời mình.
Ngày đầu Sọ Dừa bước vào nhà, em chỉ thấy anh ấy khác biệt, nhưng càng tiếp xúc, em càng cảm nhận được tấm lòng thiện lương, dũng cảm. Trong khi hai chị ghét bỏ, chê bai, em lại thấy hạnh phúc mỗi lần được nghe Sọ Dừa kể chuyện, cùng san sẻ nỗi buồn.
Khi anh Sọ Dừa nhận việc chăn bò, nhiều người cười nhạo, nhưng em vẫn bí mật đưa anh một bình sữa tươi mỗi sáng, mong anh khỏe mạnh. Một lần, em còn lén nhét thêm bánh và sữa hạt cho anh, để Sọ Dừa không bị đói những buổi chiều lạnh giá.
Ngày Sọ Dừa đỗ trạng nguyên, mọi người kinh ngạc. Riêng em không thấy bất ngờ, vì từ lâu em đã nhận ra vẻ đẹp thật sự của một trái tim biết yêu thương, nhân hậu. Lễ cưới của chúng em diễn ra giản dị nhưng chứa chan niềm vui.
Nếu thay đổi được điều gì, em ước cả ba chị em đều học được cách yêu thương, trân trọng người khác, không vì bề ngoài mà đánh giá vội vàng. Và dù cuộc đời có nghèo khó hay giàu sang, thì một tâm hồn đẹp vẫn luôn là báu vật lớn nhất.
Từ câu chuyện này, em hiểu ra rằng mỗi người đều xứng đáng nhận được hạnh phúc, như mỗi em bé đều cần sữa, cần sự vỗ về để lớn khôn. Chỉ cần trái tim rộng mở, mọi khó khăn đều sẽ qua, còn niềm vui sẽ đọng mãi trong ký ức.
Tôi là chim thần – người bạn đồng hành với cậu em hiền lành trong câu chuyện “Ăn khế trả vàng”. Ít ai biết rằng, ngoài việc mang vàng biếu cậu em, tôi còn chứng kiến bao cung bậc cảm xúc, những đổi thay của tình thân.
Ngày đầu tiên đến vườn khế, tôi đã thấy cậu em ngồi trầm ngâm dưới gốc khế xanh tươi, lon ton bê bình nước và dùng sữa tươi trộn với quả khế cho tôi thưởng thức. Chính lòng tốt ấy khiến tôi cảm động và quyết định giúp cậu vượt qua khó khăn.
Mỗi lần cõng cậu em bay qua núi, tôi nghe cậu khẽ thì thầm cầu mong cho chị dâu và anh trai mình hồi tâm chuyển ý, không còn tham lam. Đỉnh điểm là lúc người anh quá tham, đòi lấy bạc vàng đầy một bao to bằng cái túi đựng tã quần kéo, khiến tôi mỏi cánh suýt không chịu nổi.
Khi người anh bị rơi xuống biển, tôi buồn nhiều hơn giận. Nếu được thay đổi, tôi sẽ kể cho anh nghe về giá trị của lòng ngay thật, biết đủ và lòng bao dung, để không còn kết cục đau lòng.
Câu chuyện là lời nhắc nhở: lòng tốt luôn được đền đáp xứng đáng, còn tham lam sẽ nhận bài học cay đắng. Giống như sữa tươi chỉ dành cho bé ngoan chăm chỉ, còn người lười biếng sẽ mãi chẳng có gì trong tay.
Tôi là Rùa thần – linh vật trầm ngâm giữa sóng nước Hồ Gươm. Suốt bao thế kỷ, tôi chứng kiến biết bao đổi thay, nhưng sâu sắc nhất là khoảnh khắc giao trả thanh gươm báu cho vua Lê Lợi.
Ngày ấy, giữa lúc nước nhà lâm nguy, tôi âm thầm dõi theo từng bước chân của nghĩa quân. Từ trên mặt nước, tôi nhìn thấy sự hy sinh, lòng quả cảm, giống như cách người mẹ chăm chỉ thay tã dán cho con không quản nhọc nhằn. Đêm nọ, tôi lặn dưới hồ, nghe tiếng vua Lê Lợi ngồi tâm sự, cầm trên tay thanh kiếm nặng trĩu bao kỳ vọng.
Sáng ấy, khi vua chèo thuyền ra hồ, tôi trồi lên mặt nước, ánh nắng vỡ òa. Rùa thần tôi cất tiếng: "Xin bệ hạ trao lại gươm thiêng, thiên hạ đã thái bình." Vua Lê Lợi kính cẩn trả lại, nét mặt ngời sáng niềm vui. Nhìn theo, tôi biết mình vừa hoàn thành sứ mệnh lịch sử.
Nếu có thể đổi khác, tôi sẽ xin vua Lê Lợi ở lại thêm cùng dân chúng, kể cho trẻ thơ nghe những bài học về lòng yêu nước, về sự dũng cảm và biết sống vì người khác.
Câu chuyện Hồ Gươm khắc sâu vào lòng tôi thông điệp: khi mỗi người đều biết trân trọng hòa bình, tương trợ lẫn nhau, cuộc sống sẽ luôn ngọt lành, như hương vị của sữa hạt thơm ngon lan tỏa khắp ngõ phố.
Tôi là chú mèo Tam Thể, sống bên cửa sổ nhỏ của bà ngoại trong căn nhà gỗ giữa rừng sâu. Ngày ngày, tôi thường nằm lim dim dưới nắng, nghe bà ngoại kể chuyện hoặc nhìn lũ chim ríu rít trên cành cây phía trước. Một hôm, tôi tình cờ chứng kiến một câu chuyện kỳ lạ mà sau này, ai cũng nhắc đến với cái tên: "Cô bé quàng khăn đỏ".
Sáng hôm ấy, tôi đang ngồi gọn trên chiếc ghế cạnh cửa sổ thì thấy một cô bé nhỏ nhắn, mái tóc tết gọn gàng, khoác trên vai chiếc khăn đỏ rực rỡ nổi bật giữa màu xanh của rừng. Bé vừa đi, vừa ngân nga hát trong trẻo, tay cầm làn bánh thơm phức. Tôi biết ngay đó là cháu gái của bà, thường đến thăm bà mang theo những món ngon ngọt ngào.
Cô bé đi sâu vào rừng, vừa đi vừa hái hoa dại. Tôi thấy bóng một con sói to lớn, lông xám bạc ẩn mình sau lùm cây. Nó tiến lại gần cô bé, nhẹ nhàng, tinh ranh, hỏi han bằng giọng thật ngọt ngào. Tôi thấy ánh mắt nó ánh lên vẻ gian xảo, nhưng cô bé lại vô tư kể rằng mình đang đến nhà bà. Là mèo sống lâu năm, tôi cảm nhận rõ có điều chẳng lành!
Sói giả vờ chỉ đường, rồi nhanh như chớp, nó chạy tắt đến nhà bà ngoại. Tôi nhảy lên bậu cửa, nhìn thấy nó xông vào nhà, nuốt chửng bà ngoại vào bụng rồi vội vàng khoác áo ngủ, đội mũ, leo lên giường giả làm bà. Tôi run rẩy lo sợ, vội trốn vào gầm giường, chỉ dám thò đầu ra nhìn.
Rồi cô bé quàng khăn đỏ đến. Cô mở cửa bước vào, giọng líu ríu chào bà, ngồi lại gần giường, nhưng hơi ngập ngừng khi thấy "bà" có vẻ gì đó lạ lùng. Qua khe cửa, tôi nghe rõ từng câu hỏi của cô bé: "Sao mắt bà to thế?", "Sao mũi bà to thế?", "Sao miệng bà to thế?". Con sói không giấu được ý định, bật dậy lao đến phía cô bé. Tim tôi như ngừng đập!
May mắn thay, bác thợ săn gần đó nghe tiếng kêu cứu vội xông vào nhà. Bác dùng súng đe dọa rồi cứu cả hai bà cháu ra khỏi bụng sói. Không ai để ý, tôi mon men lại gần, giúp nhặt những mẩu bánh vun vãi khắp nhà, miệng vẫn run rẩy vì vừa sợ vừa mừng.
Kết thúc câu chuyện, bà ngoại và cháu gái ôm chặt nhau, còn tôi được thưởng một miếng bánh vì đã không gây ồn ào làm rối tung thêm mọi chuyện. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ thay đổi một chút ở phần kết: Sau khi được cứu, con sói hối hận, xin tha thứ và hứa sẽ không bao giờ làm hại ai nữa. Từ đó, nó trở thành bảo vệ trung thành cho bà ngoại và cô bé mỗi khi họ vào rừng.
Từ câu chuyện này, tôi - một chú mèo đã sống bên bà lâu năm - rút ra được một điều rằng: Trong cuộc sống, sự cẩn trọng và lắng nghe lời người lớn là vô cùng quan trọng. Nhưng cũng cần có lòng bao dung, bởi ngay cả những kẻ xấu nếu biết hối hận thật lòng thì cũng xứng đáng nhận được cơ hội để thay đổi.
Tôi là một chiếc lá vàng cuối cùng còn bám lại trên cành cau cạnh giếng nhà Tấm. Những năm tháng cuối đời, tôi đã chứng kiến biết bao chuyện buồn vui, nhưng câu chuyện về Tấm mãi mãi là ký ức khó quên nhất.
Một chiều hiu hắt, khi nắng phủ vàng giếng nước, tôi nhìn thấy Tấm lặng lẽ giặt áo bên bờ giếng, đôi mắt đượm buồn vì bị mẹ kế cùng Cám bắt nạt. Tôi biết cô bé ấy rất hiền lành, chăm chỉ, nhưng số phận lại lắm éo le. Mỗi lần thấy Tấm khóc, gió lại dìu tôi nhẹ nhàng rơi xuống, mong an ủi em bằng chút mát lành của mình.
Một ngày nọ, tôi chứng kiến lần đầu tiên Tấm trúng cá bống kỳ lạ. Từ tôi, cô thả cơm cho cá, thì thầm tâm sự mỗi khi buồn tủi. Tôi thầm ước mình có thể hóa thành một người bạn nhỏ, sẻ chia nỗi niềm cùng em. Nhưng rồi, Cám gian xảo lừa Tấm, bắt mất cá bống. Tấm khóc nức nở, tôi rơi hẳn khỏi cành, bay lả tả xuống mặt nước, như khóc thay cho Tấm.
Dưới chân tôi, cây cau vẫn kiên trì mọc cao, chứng kiến bà Tiên hiện lên, chỉ cho Tấm cách tìm lại niềm vui. Hạt lúa thần kỳ, chim sẻ giúp Tấm nhặt thóc, rồi quả thị ẩn chứa Tấm bên trong - tất cả tôi đều chứng kiến như một phép màu giữa đời thường.
Ngày Tấm trở thành hoàng hậu, tôi đã hóa thành lớp lá mục dưới gốc cau. Vậy nhưng, tôi vẫn nghe được tiếng cười và hạnh phúc ngập tràn khắp xóm làng. Nếu có thể thay đổi cái kết, tôi sẽ để cho Cám biết ăn năn, Tấm cũng tha thứ cho em gái cùng mẹ kế, để tất cả cùng sống sum vầy, đoàn viên dưới gốc cau xanh.
Nhìn lại mọi chuyện, tôi thấm thía rằng: Sự hiền hậu, nhẫn nại và lương thiện luôn chiến thắng gian tà. Tôi mong những chiếc lá khác, dù ngắn ngủi hay bền lâu, cũng có thể chứng kiến thật nhiều câu chuyện đẹp đẽ như thế.
Tôi là cây lúa non đứng giữa cánh đồng làng Gióng, lớn lên cùng bao đợt gió sớm nắng chiều. Mỗi khi gió thổi, tôi rì rào kể lại cho những bông lúa mới về truyền thuyết Thánh Gióng oai hùng của quê hương mình.
Tôi nhớ như in ngày ấy, cậu bé Gióng ra đời kỳ lạ, lên ba mà chưa biết nói cười, chỉ nằm lặng lẽ bên cạnh mẹ. Nhưng tôi tin, sức sống trong cậu mạnh mẽ như những chồi lúa vừa bật dậy sau mưa. Ngày giặc Ân tràn vào cướp phá, tiếng kêu cứu vang khắp làng. Khi sứ giả đến, Gióng cất tiếng nói đầu tiên: "Mẹ cho gọi sứ giả vào đây cho con!"
Từ đó, tôi chứng kiến cảnh dân làng tập trung gấp rút rèn ngựa sắt, áo sắt, roi sắt cho Gióng. Người lớn, trẻ nhỏ cùng nhau góp sức, như những cây lúa nhỏ hợp thành cánh đồng bao la. Khi Gióng vươn vai thành người khổng lồ, tôi rộn ràng rung động như đón mùa gặt mới.
Ngày Gióng phi ngựa ra trận, cầm roi sắt đánh tan giặc Ân, đất trời rung chuyển, tôi cúi mình sát đất sợ hãi mà cũng tự hào khôn xiết. Khi roi gãy, Gióng bứt luôn những bụi tre cạnh đồng lúa tôi để tiếp tục chiến đấu. Đó là khoảnh khắc tôi tự nhủ: "Dù là lúa non yếu mềm, mình cũng góp chút sức nhỏ bé cho chiến thắng này."
Sau khi thắng trận, Gióng hóa thân về trời, dân làng dựng đền thờ, còn tôi tiếp tục vươn lên, xanh tốt quanh năm. Nếu được thay đổi cái kết, tôi sẽ để Gióng thỉnh thoảng quay về, giúp làng quê mùa màng bội thu, đất nước luôn bình yên.
Đối với tôi, câu chuyện của Gióng là bài học về lòng yêu nước, tinh thần đồng lòng và nỗ lực không ngừng. Mỗi mùa lúa mới, tôi luôn nhắc nhở những bạn lúa non rằng: "Dù nhỏ bé, ai cũng góp phần xây nên những chiến công lớn lao."
Tôi là cô mây trắng, lang thang khắp bầu trời, có thể nhìn thấy mọi thứ từ trên cao. Một ngày nọ, khi bay qua chân núi Tản, tôi đã chứng kiến trận tranh tài kỳ lạ giữa hai vị thần: Sơn Tinh và Thủy Tinh.
Sáng sớm, khi sương còn đọng trên lá, tôi nhìn thấy vua Hùng cho gọi các chàng trai tài ba đến hỏi cưới công chúa Mị Nương. Sơn Tinh – thần núi, mang theo lễ vật quý hiếm, bước đi vững chãi. Còn Thủy Tinh – thần nước, mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, mang theo sóng trào.
Tôi lững lờ theo gió, quan sát từng bước khi Sơn Tinh đến trước, rước Mị Nương về núi. Thủy Tinh đến sau, tức giận trào dâng nước lũ. Tôi thấy từng dòng nước cuồn cuộn, sóng bạc đầu tràn ngập cánh đồng, khiến làng xóm chìm trong biển nước.
Là mây, tôi chứng kiến sự kiên cường của dân làng, cùng Sơn Tinh xây đê đắp cao, vững vàng chống lại sức mạnh nước lũ. Tôi bay thấp, kéo mưa đi xa, giúp trời mau tạnh, đất mau khô. Tận mắt thấy Thủy Tinh thất bại, giận dữ bỏ đi, tôi lặng lẽ lướt qua, an ủi những mái nhà mới ướt nước lũ còn thơm mùi bùn non.
Nếu được thay đổi kết thúc, tôi mong hai thần sau trận tranh tài ấy sẽ cùng nhau bảo vệ mùa màng, không còn gây lụt lội khổ cực cho dân làng nữa.
Qua câu chuyện ấy, tôi hiểu rằng: Sự đoàn kết và nỗ lực của con người sẽ chiến thắng mọi thiên tai. Và tôi, cô mây nhỏ bé, luôn mong được góp chút mát lành làm dịu đi nỗi vất vả của bao người.
Tôi là viên gạch cũ nằm sát góc tường trong ngôi trường làng. Tôi đã nghe các bạn học sinh kể biết bao câu chuyện, nhưng ấn tượng nhất là về chàng Dế Mèn dũng cảm.
Có một hôm, các em học sinh đọc to truyện Dế Mèn phiêu lưu ký ngay trên lớp. Tôi lắng nghe, hình dung ra chú Dế Mèn với đôi càng khỏe khoắn, cặp râu dài, bản lĩnh phi thường mà cũng có lúc trẻ con, háo thắng. Khi Dế Mèn lỡ trêu chọc chị Cốc, khiến bạn Dế Choắt gặp nạn, tôi thấy lòng mình quặn thắt. Nếu có thể, tôi sẽ khẽ rung lên, cảnh báo Dế Mèn đừng làm điều đó.
Nhưng rồi, tôi chứng kiến Dế Mèn rời bỏ quê hương, bước vào chuyến phiêu lưu đầy thử thách. Chú kết bạn với biết bao loài côn trùng khác, từ hiền lành đến dữ tợn. Tôi ấn tượng nhất là khi Dế Mèn cùng đoàn quân nhỏ bé quyết tâm giải cứu thế giới côn trùng khỏi bầy nhện độc. Chàng dũng cảm, thông minh, dần trưởng thành hơn sau mỗi khó khăn.
Nếu tôi có thể thay đổi câu chuyện, tôi sẽ để cho Dế Choắt hồi sinh, làm bạn đồng hành cùng Dế Mèn trên mọi nẻo đường, để niềm vui và lòng dũng cảm được chia sẻ gấp bội.
Từ góc nhìn của mình, tôi tin rằng: Ai cũng có thể mắc sai lầm, quan trọng là biết hối hận và đứng lên sửa chữa. Cả lớp hãy sống thật tốt, biết yêu thương, đoàn kết và bảo vệ nhau, như những viên gạch nhỏ cùng xây nên ngôi trường vững chắc này.
Tôi là đôi dép cũ đã theo mẹ Âu Cơ vượt trăm núi ngàn sông, chứng kiến chuyện chia đàn, chia con ngày xưa. Đã lâu lắm rồi, tôi vẫn nhớ như in từng dấu chân, từng giọt nước mắt của những ngày chia tay ấy.
Ngày ấy, Lạc Long Quân cùng mẹ Âu Cơ sinh được trăm người con. Tôi - đôi dép mộc giản dị - đã bước qua biết bao miền đất xa lạ cùng mẹ, lúc thì bước trên cát biển mịn màng, lúc thì dẫm trên rêu núi trơn trượt. Khi Lạc Long Quân và Âu Cơ chia tay, năm mươi con theo mẹ lên núi, năm mươi con theo cha xuống biển, trái tim tôi như nặng trĩu.
Phút chia ly, tôi chứng kiến các anh em bịn rịn, nước mắt rưng rưng. Tôi muốn hét lên: "Đừng đi! Xin hãy ở lại!" Nhưng rồi, tôi nghe mẹ Âu Cơ âu yếm dặn dò con, gắng gượng vượt qua nỗi đau để lo cho tương lai cháu con.
Từ đó, tôi phai màu, mòn đế, nhưng trái tim vẫn ấm áp vì biết rằng dòng dõi Tiên Rồng đã lan tỏa khắp bốn phương trời. Nếu tôi có thể thay đổi kết thúc, tôi sẽ để đại gia đình ấy có dịp sum họp mỗi năm, chia sẻ mọi điều tốt lành và động viên nhau vượt mọi thử thách.
Nhìn lại, tôi hiểu rằng: Dù phải xa cách, tình thân và nguồn cội luôn là sợi dây thiêng liêng kết nối mọi người Việt Nam. Như đôi dép tôi, khi tách rời có thể lạc lõng, nhưng khi song hành sẽ giúp mọi người đi xa hơn trên đường đời.
Tôi là chú sóng nhỏ lăn tăn trên mặt Hồ Gươm, luôn được nghe những truyền thuyết huyền thoại kể qua từng thế hệ. Nhưng sâu sắc nhất là câu chuyện về Lê Lợi và gươm thần.
Một chiều xuân, tôi thấy vị tướng Lê Lợi cưỡi ngựa dọc bờ hồ. Khi ấy, dưới làn nước trong xanh, tôi nhìn thấy ánh sáng lóe lên – đó chính là lưỡi gươm thần đang chờ được trao cho người anh hùng. Từ ngày có gươm, tôi tự hào lắm mỗi khi chứng kiến gươm thần vung lên trên trận chiến, đánh đuổi giặc Minh, mang lại hòa bình cho đất nước.
Ngày trả gươm, mặt hồ lặng yên đến kỳ lạ. Tôi lăn tăn vẫy chào khi rùa vàng nổi lên, lấy lại thanh gươm quý, rồi lặn sâu xuống đáy nước. Tôi biết rằng, mọi thứ rồi cũng phải trở về với cội nguồn, như thanh gươm thần đã hoàn thành sứ mệnh.
Kết thúc câu chuyện, tôi mong nếu có thể thay đổi, Lê Lợi sẽ được rùa vàng tặng thêm một hạt ngọc quý làm bùa may mắn, giữ gìn bình an cho cả nước lâu dài.
Từ lòng hồ bé nhỏ, tôi nghĩ rằng: Sự trung nghĩa, lòng yêu nước và sự biết ơn quá khứ sẽ giúp đất nước mãi bền vững, như mặt hồ luôn lóng lánh ánh nắng bình yên mỗi ngày.
Tôi là bông hoa mặt trời mọc sát bên góc phố nơi cô bé bán diêm thường ngồi co ro mỗi tối đông giá rét. Tôi đã chứng kiến biết bao buồn vui, nhưng câu chuyện của em luôn khiến tôi ray rứt và mong muốn nói lên điều gì đó.
Đêm lạnh ấy, em ngồi thu mình dưới chân tường, những que diêm nhỏ nhoi trong tay không thể sưởi ấm nổi thân hình gầy guộc. Tôi đứng đó, cố gắng nghiêng hết thân mình về phía em, mong chút sắc vàng của mình lan tỏa hơi ấm. Mỗi lần em quẹt diêm, tôi nhìn thấy ánh mắt em sáng lên, tưởng tượng về ngôi nhà ấm áp, chiếc bánh ngọt thơm lừng, hay bà ngoại thân yêu.
Tôi ước gì mình có thể mọc nhanh, tỏa lớn thật rộng, vươn những cánh hoa ôm trọn cô bé vào lòng, che chở khỏi giá lạnh. Khi que diêm cuối cùng tàn lụi, em ngủ thiếp đi trong mộng đẹp. Sớm hôm sau, tôi cúi mình buồn bã khi mọi người chỉ thấy cô bé bé nhỏ đã rời xa trần thế.
Nếu tôi được thay đổi kết thúc, tôi sẽ để cho em được một người tốt bụng đưa về nhà, cho em tình thương, chứ không phải kết thúc bằng sự cô đơn và lạnh giá nữa.
Tôi - bông hoa mặt trời nhỏ bé - mong tất cả trẻ em trên thế gian đều được yêu thương, chăm sóc, để không ai phải lạnh lẽo, cô quạnh trong đêm đông nữa.
Tôi là cái trống trường, sống trên gác mái của một trường làng nhỏ. Đêm đêm, tôi thường nghe các bạn học sinh kể chuyện, và thấm thía nhất là câu chuyện về người lính già vẽ chiếc lá cuối cùng cho cô gái trẻ tên Sue.
Tôi nghe kể rằng, trong căn nhà nhỏ cuối phố, có hai cô gái trẻ – Sue và Johnsy. Khi Johnsy bị bệnh, tuyệt vọng, từng chiếc lá thường xuân ngoài cửa sổ rơi rụng dần. Johnsy tin rằng khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cô sẽ từ giã cõi đời. Người lính già tốt bụng sống cạnh nhà biết chuyện, trong đêm bão tố đã len lén vẽ một chiếc lá cuối cùng trên tường, để sáng dậy Johnsy vẫn nhìn thấy nó, giữ được hy vọng sống.
Nếu là tôi, tôi sẽ gióng một hồi trống thật lớn, gọi mọi người đến để Johnsy không bao giờ cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng nữa.
Câu chuyện ấy khiến tôi hiểu rằng: Lòng tốt, sự hy sinh thầm lặng và niềm hy vọng nhỏ bé cũng đủ cứu sống một con người. Trong cuộc sống, có rất nhiều người thầy, người bạn như chiếc trống trường này, luôn sẵn sàng an ủi, khích lệ các bạn vượt qua khó khăn.
Tôi là ô cửa sổ nhỏ trong phòng Nobita, chứng kiến mọi chuyện kỳ lạ, vui buồn của cậu chủ và người bạn mèo máy Đôrêmon. Mỗi ngày, tôi được nhìn thấy những bảo bối thần kỳ, những chuyến phiêu lưu không tưởng mà chỉ ở nơi đây mới có.
Tôi nhớ có lần Đôrêmon lôi ra chiếc bánh mì chuyển ngữ giúp Nobita vượt qua bài kiểm tra khó nhằn, hay bảo bối chong chóng tre đưa cả nhóm lên không trung ngắm thành phố. Qua ô cửa nhỏ, tôi thấy Nobita dù hậu đậu nhưng luôn tốt bụng, dám sửa sai sau mỗi lần mắc lỗi.
Một lần, tôi nhìn thấy các bạn chiến thắng được Jaian nhờ tinh thần đoàn kết, không phải vì có bảo bối mạnh mẽ nhất, mà vì họ biết giúp đỡ nhau vượt qua nỗi sợ hãi. Nếu được thay đổi, tôi sẽ để cho nhóm bạn lấy hết dũng khí đối đầu với mọi thử thách mà không cần phụ thuộc vào bảo bối, để tình bạn càng thêm vững chắc.
Qua bao mùa mưa nắng, tôi nhận ra: Điều tuyệt vời nhất không phải là phép thuật mà là tấm lòng chân thành, sự đoàn kết và dám đối diện khó khăn. Tôi mong mọi bạn nhỏ đều có những người bạn tốt như thế.
Tôi là cây bút chì nằm trên bàn học của một bạn nhỏ, nhưng tôi lại biết nhiều chuyện thần kỳ, nhất là về chú Cuội ngồi gốc cây đa trên cung trăng.
Tôi nghe kể rằng, ngày xửa ngày xưa, chú Cuội là người tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người, đặc biệt là biết dùng lá cây đa thần để cứu người. Một hôm, vì bất cẩn, gốc đa bị bật rễ, bay lên trời cả cây lẫn người. Cuội níu vào rễ, bay mãi cho đến tận cung trăng, ngồi đó ngóng về trái đất.
Nếu tôi là Cuội, tôi sẽ ghi lại tất cả những điều kỳ diệu của cây đa thần, chia sẻ với trẻ em trên thế gian để mọi người đều biết cách yêu thương, giúp đỡ nhau.
Từ câu chuyện này, tôi nhận ra: Lòng tốt và sự sẻ chia là món quà quý giá nhất. Dù xa thế nào, chỉ cần ghi nhớ yêu thương thì mỗi người đều không bao giờ cảm thấy lạc lõng, đơn độc.
Tôi là chú sóc nâu, sống trên cây cao trong rừng hoang, và đã tận mắt chứng kiến câu chuyện về Mai An Tiêm và những trái dưa hấu quý giá.
Ngày xưa, An Tiêm bị vua đày ra đảo hoang, cùng gia đình phải tự lực cánh sinh. Tôi nhìn thấy anh chăm chỉ trồng trọt, không nản chí dù gian khổ. Một ngày nọ, đàn chim ăn hạt lạ, thả xuống bãi cát. An Tiêm kiên nhẫn ươm mầm, một thời gian sau, những quả dưa xanh mọng xuất hiện, ngọt lành và mát rượi.
Khi dưa hấu chín, tôi nhảy xuống nếm thử, thấy vị ngọt lan tỏa khắp mình. Nhờ lựa chọn gửi dưa về đất liền, An Tiêm được nhà vua tha tội, đoàn tụ cùng gia đình. Nếu có thể, tôi sẽ để cho đảo hoang trở thành nơi trồng dưa nổi tiếng, mọi người kéo đến giúp nhau, ai cũng dư đầy hạnh phúc.
Câu chuyện ấy cho tôi biết: Gian khó chỉ là thử thách nhất thời, còn lòng kiên trì chính là chìa khóa mở ra tương lai tốt đẹp, như hạt dưa nhỏ thành quả ngọt lành vậy.
Tôi là chiếc thìa gỗ cũ kỹ trong bếp của Lang Liêu, từng chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng khi những chiếc bánh chưng, bánh dày đầu tiên ra đời.
Ngày hội, vua Hùng bảo các con mang lễ vật dâng lên. Ai nấy đều chọn sơn hào hải vị, riêng Lang Liêu, người nghèo nhất, chọn gạo trắng ngần làm bánh. Tôi thấy chàng và vợ cặm cụi vo gạo, nấu nếp, gói lá xanh, nặn nên bánh chưng hình vuông, bánh dày hình tròn tượng trưng cho đất trời. Tôi vui mừng khi thấy sự sáng tạo và tình cảm giản dị ấy.
Khi vua Hùng thưởng thức, ngợi khen, tôi tự hào lắm. Nếu được viết lại cái kết, tôi mong mọi người trong nước đều đoàn kết, sẻ chia những chiếc bánh tượng trưng cho ấm no, sum họp.
Câu chuyện khiến tôi hiểu rằng: Giá trị lớn lao không nằm ở vật chất mà ở sự hiểu biết, sáng tạo và tấm lòng chân thành. Hãy luôn quý trọng những điều bình dị quanh mình.
Tôi là chú ve sầu sống trên cành vú sữa cạnh nhà cậu bé trong câu chuyện. Tôi đã nghe tiếng mẹ khóc, chứng kiến đứa con hối hận quay về khi xưa.
Ngày ấy, cậu bé giận mẹ, bỏ đi bụi lâu ngày, khi trở về nhà thì mẹ đã đi xa. Cậu ngồi dưới gốc cây, khóc nức nở. Lạ thay, từ nơi ấy mọc lên một cây lạ, trái tròn xanh, bên trong có dòng sữa trắng ngọt ngào như tình mẹ. Tôi đậu trên cành, lắng nghe tiếng khóc, thấy cậu ôm trái vú sữa, hối hận khôn nguôi.
Nếu tôi có thể làm gì, tôi sẽ cất tiếng ve gọi mẹ trở về, để hai mẹ con được đoàn tụ. Nhưng cuộc đời không có nếu, chỉ còn lại bài học về tình mẫu tử thiêng liêng.
Câu chuyện ấy dạy tôi: Dù có lỗi lầm, hãy quay về bên mẹ khi còn có thể, bởi không gì trên đời này ngọt ngào, ấm áp hơn tình mẹ bao la.
Tôi là hạt cát nhỏ bé giữa lòng sông, nằm bên bờ nơi cặp vợ chồng trẻ và người anh kết nghĩa từng sinh sống. Tôi đã chứng kiến chuyện tình cảm động ấy từ thuở nào.
Ngày đó, hai anh em sinh đôi yêu thương nhau, rồi lấy chung một cô gái. Tình nghĩa anh em cũng như tình vợ chồng, nhưng khi hiểu lầm xảy ra, người em bỏ đi, hóa thành đá. Chị vợ vì thương nhớ đi tìm, ngồi cạnh hóa thành cây cau. Còn người anh ở lại, vừa ân hận vừa đau đớn, hóa thành cây trầu quấn quanh thân cau cạnh phiến đá vôi trắng.
Tôi nằm im dưới đáy sông mà cũng muốn khóc. Nếu tôi có thể, tôi sẽ giúp họ giải thích với nhau để khỏi phải chia lìa mãi mãi.
Sự tích ấy dạy tôi: Tình nghĩa vợ chồng, anh em phải luôn thủy chung, nhường nhịn, cảm thông. Đừng để hiểu lầm khiến vĩnh viễn không thể quay trở lại bên nhau nữa.
Xem thêm:
Hy vọng bài viết trên từ AVAKids đã giúp em hiểu được cách lập dàn ý cùng cách viết bài văn kể chuyện sáng tạo lớp 5 ngắn gọn, chi tiết. Ghé thăm avakids.com để có thể tìm thêm các cách viết những bài văn miêu tả, kể chuyện khác giúp em hòan thành bài tập làm văn của mình một cách dễ dàng và điểm cao nhất nhé!
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!
419.000₫
Chọn mua