I. Mở bài:
Giới thiệu về cảnh bình minh:
Trong một ngày, khoảnh khắc nào làm em yêu thích nhất? (Ví dụ: "Trong các khoảnh khắc tuyệt đẹp của một ngày, em yêu nhất là cảnh bình minh trên quê hương mình.").
Em thường ngắm bình minh ở đâu? (Ban công, sân nhà, cánh đồng, bờ sông, ngọn đồi...). (Ví dụ: "Mỗi sáng sớm, khi ông mặt trời còn say ngủ, em thường thức dậy thật sớm, ra ban công hoặc đứng ở sân nhà để đón những tia nắng đầu tiên.").
Cảm nhận chung của em về cảnh bình minh (Trong lành, tươi mới, đẹp đẽ, yên bình, đánh thức vạn vật...). (Ví dụ: "Bình minh mang đến một không khí thật trong lành, tươi mới và đánh thức vạn vật sau một đêm dài yên giấc.").
II. Thân bài:
1. Tả bao quát cảnh bình minh khi trời vừa hửng sáng:
Bầu trời và không khí:
Trời lúc ấy như thế nào? (Vẫn còn tối nhẹ, lờ mờ, dần chuyển sang màu xám tro, rồi hồng nhạt...). (Ví dụ: "Khi gà trống cất tiếng gáy rộn rã lần thứ hai, bầu trời vẫn còn một màu xám tro mờ ảo, lờ mờ. Xa xa, những ngôi sao đêm đã nhạt dần, ẩn mình vào khoảng không.").
Không khí? (Trong lành, se se lạnh, tĩnh mịch, thanh khiết...). (Ví dụ: "Không khí buổi sớm mai se se lạnh, trong lành đến lạ thường, mang theo hơi sương mờ ảo phảng phất khắp không gian.").
Cảnh vật xung quanh: (Mọi vật còn chìm trong giấc ngủ, im lìm, mờ ảo trong sương sớm...). (Ví dụ: "Lúc ấy, mọi vật xung quanh dường như vẫn còn đang say giấc nồng. Cây cối, nhà cửa, con đường làng đều tĩnh lặng, chìm trong màn sương mỏng manh.").
2. Tả chi tiết diễn biến cảnh bình minh và sự thay đổi của cảnh vật:
Mặt trời và bầu trời (Điểm nhấn của bình minh):
Mặt trời bắt đầu nhô lên ở đâu? (Phía đông, sau lũy tre làng, sau ngọn núi, sau những ngôi nhà, từ phía chân trời...). (Ví dụ: "Rồi đột nhiên, một vệt sáng mỏng manh bắt đầu xuất hiện ở phía đông, nơi lũy tre làng đang vươn mình đón nắng. Dần dần, vệt sáng ấy lớn hơn, rõ hơn.").
Hình ảnh mặt trời: (Màu đỏ ối, tròn vành vạnh như quả cầu lửa, dần chuyển sang vàng tươi, rực rỡ...). (Ví dụ: "Ông mặt trời tròn vành vạnh, đỏ ối như một quả cầu lửa khổng lồ từ từ nhô lên, đẩy dần những màn sương mù đi xa.").
Bầu trời thay đổi thế nào? (Từ hồng nhạt, chuyển dần sang cam, vàng rồi xanh trong, trong vắt...). (Ví dụ: "Cả bầu trời bỗng chốc được nhuộm một màu hồng cam rực rỡ, rồi chuyển dần sang vàng tươi và cuối cùng là một màu xanh trong veo, cao vời vợi.").
Những đám mây: (Được nhuộm hồng, vàng rực rỡ, bồng bềnh trôi, xếp thành từng dải...). (Ví dụ: "Những đám mây trắng bồng bềnh như những dải lụa mềm mại, cũng được khoác lên mình chiếc áo màu hồng, màu cam lấp lánh, trôi nhẹ nhàng.").
Ánh sáng và sương sớm:
Ánh sáng: (Nắng trải vàng trên con đường, trên mái nhà, xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi khắp nơi...). (Ví dụ: "Những tia nắng ban mai yếu ớt đầu tiên, rồi mạnh dần, như những sợi tơ vàng óng ả, trải khắp con đường, đậu trên mái ngói đỏ tươi và xuyên qua từng kẽ lá cây, làm mọi vật bừng sáng.").
Sương sớm: (Bảng lảng trên mặt đất, trên ngọn cỏ, đọng trên lá cây, long lanh như hạt ngọc, dần tan biến khi nắng lên...). (Ví dụ: "Những hạt sương đêm còn đọng trên lá cỏ, lá cây long lanh như những viên kim cương nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, rồi từ từ tan biến vào không khí.").
Âm thanh của sự sống: (Sự "thức tỉnh" của vạn vật):
Âm thanh tự nhiên: (Tiếng gà gáy rộn ràng, tiếng chim hót líu lo từ vòm cây, tiếng chó sủa...). (Ví dụ: "Từ những vòm cây xanh, tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp không gian như bản hòa tấu chào ngày mới. Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, nghe thật vui tai.").
Âm thanh của con người, cuộc sống: (Tiếng người thức giấc, tiếng xe cộ bắt đầu, tiếng rao hàng, tiếng nói cười...). (Ví dụ: "Dần dần, những âm thanh quen thuộc của cuộc sống bắt đầu vang lên. Tiếng bước chân lạch bạch của bà ngoại ra sân, tiếng xe đạp lạo xạo trên con đường đất, tiếng mẹ gọi em dậy đi học...").
Mùi hương và không khí:
Mùi hương: (Mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ, mùi khói bếp, mùi lúa chín thoang thoảng...). (Ví dụ: "Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm, mùi hương thoang thoảng của những bông hoa dại ven đường và cả mùi khói bếp từ nhà ai đó, tạo nên một cảm giác thật bình yên và thân thuộc.").
Hoạt động của con người và vật nuôi:
Người dân: (Thức dậy, tập thể dục, ra đồng, đi chợ, trẻ em cắp sách đến trường, người lớn đi làm...). (Ví dụ: "Trên con đường làng, từng tốp người đã vội vã ra đồng, các bà, các mẹ xách giỏ đi chợ. Các bạn học sinh cũng í ới gọi nhau, cắp sách đến trường. Cả làng quê em như bừng tỉnh, bắt đầu một ngày mới thật nhộn nhịp và tràn đầy năng lượng.").
Vật nuôi: (Đàn gà lục tục ra sân, chú chó vẫy đuôi mừng chủ, đàn trâu thong dong ra bãi...). (Ví dụ: "Đàn gà con ríu rít chạy ra sân kiếm mồi, chú chó vàng nằm cuộn tròn dưới hiên nhà cũng vươn vai thức giấc, vẫy đuôi mừng chủ.").
III. Kết bài:
Cảm nghĩ của em về bình minh trên quê hương:
Bình minh là khoảnh khắc đẹp nhất, ý nghĩa nhất trong ngày. (Ví dụ: "Bình minh trên quê hương em thật đẹp, không chỉ là một cảnh tượng thiên nhiên tuyệt vời mà còn là khởi đầu cho một ngày mới đầy hy vọng.").
Em yêu và tự hào về cảnh bình minh trên quê hương mình. (Ví dụ: "Em yêu những tia nắng ban mai ấm áp, yêu không khí trong lành và tất cả những âm thanh, hình ảnh quen thuộc của buổi bình minh nơi đây. Em rất tự hào về quê hương mình.").
Mong muốn được ngắm nhìn cảnh bình minh mỗi ngày/giữ gìn vẻ đẹp ấy. (Ví dụ: "Em mong rằng mỗi ngày đều có thể thức dậy sớm để đón bình minh, để cảm nhận sự bình yên và tươi mới mà nó mang lại.").
Sáng sớm mùa gặt, em theo mẹ ra đồng từ khi mặt trời còn chưa thức dậy. Cả không gian mờ ảo, sương giăng kín lối, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích lẫn trong hơi lạnh se se. Trên cánh đồng rộng mênh mông, những bông lúa chín cúi đầu nặng trĩu, hương thơm thoang thoảng quyện trong gió, ngọt ngào như mùi sữa non.
Phía đông, một vệt sáng mảnh dần hiện lên, nhuộm hồng chân trời. Ánh sáng ấy như ngón tay dịu dàng vén màn sương trắng, đánh thức vạn vật còn đang say ngủ. Từng tia nắng yếu ớt len qua tán cây, phản chiếu trên giọt sương đọng trên bông lúa, khiến cả cánh đồng như dát bạc. Rồi ông mặt trời từ từ nhô lên, đỏ ối như quả cầu lửa khổng lồ. Ánh nắng sớm chiếu nghiêng, làm bừng lên sắc vàng óng ả của lúa chín, đẹp đến ngỡ ngàng.
Cùng lúc đó, không gian bắt đầu chuyển mình. Tiếng gà gáy rộn rã từ đầu làng vọng lại. Những chú trâu lững thững ra bãi, hơi thở phả khói trắng trong sương. Đàn chim sẻ bay vút lên, hót líu lo như bản nhạc chào ngày mới. Gió thổi nhè nhẹ làm sóng lúa nghiêng ngả, gợn lên như biển vàng dưới nắng mai.
Dọc bờ ruộng, mấy bác nông dân đội nón lá, tay cầm liềm đi cắt lúa. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng liềm cắt xoèn xoẹt hòa vào âm thanh của thiên nhiên thành khúc nhạc mùa gặt. Mùi rơm rạ, mùi đất mới, mùi nắng quyện lại thành hương quê dịu dàng mà thân thương.
Em ngồi trên bờ ruộng nhìn mặt trời lên cao dần, ánh nắng trong vắt trải dài trên đồng lúa. Mẹ em khom người gặt, dáng mẹ nhỏ bé nhưng khỏe khoắn giữa biển vàng rực rỡ. Bàn tay mẹ thoăn thoắt, nụ cười hiền lấp lánh mồ hôi, đẹp như nắng sớm. Em thấy bình minh không chỉ là một cảnh đẹp, mà còn là khởi đầu của một ngày lao động ấm no, là niềm tin, là hạnh phúc của người quê.
Cánh đồng quê hương trong buổi bình minh thật đẹp, thật hiền hòa. Mỗi lần được đón nắng sớm trên đồng lúa chín, lòng em lại dâng lên một niềm yêu tha thiết với mảnh đất nơi mình sinh ra.
Em yêu nhất là những buổi sáng mùa hạ được ra bờ sông sau nhà ngắm bình minh. Khi gà vừa gáy canh ba, màn đêm vẫn còn phủ nhẹ lên mặt nước. Không khí se lạnh, hơi sương mỏng manh như tấm khăn voan trắng ôm lấy con sông hiền hòa.
Từ phía đông, một vệt sáng nhạt dần xuất hiện. Mặt nước sông chuyển dần từ màu xám đục sang ánh hồng nhạt. Sóng lăn tăn, gợn nhẹ như tấm lụa mềm đang khẽ rung trong gió. Rồi ánh sáng ấy lan dần, đến khi ông mặt trời tròn đỏ như quả trứng gà từ từ nhô lên khỏi rặng tre, chiếu rọi cả một vùng sông nước.
Những tia nắng đầu tiên dát vàng lên mặt nước, khiến dòng sông như được khoác tấm áo mới lấp lánh. Hai bên bờ, những hàng dừa nghiêng mình soi bóng xuống nước, dáng vẻ duyên dáng như đang chào ngày mới. Tiếng chim ríu rít trên cành, tiếng cá quẫy đuôi đớp sương, tiếng mái chèo khua nhẹ – tất cả hòa quyện thành bản giao hưởng của buổi sớm mai.
Bác Tư đánh cá chèo thuyền ngang qua, chiếc thuyền nhỏ lướt êm, để lại vệt nước loang loáng ánh nắng. Mấy đứa trẻ chăn trâu đi học sớm đứng trên bờ vẫy tay, tiếng cười vang xa. Xa xa, khói bếp nhà ai bốc lên nhẹ như dải mây, mùi rơm khô thoang thoảng làm lòng em thêm bình yên.
Khi mặt trời lên cao hơn, bầu trời chuyển xanh trong, từng đám mây trắng bồng bềnh như bông gòn. Dòng sông lúc này đã bừng sáng, phản chiếu cả trời mây và nắng, lung linh như gương. Em thấy sông quê hương không chỉ mang vẻ đẹp dịu dàng mà còn là hơi thở của cuộc sống – nơi gắn bó bao ký ức tuổi thơ.
Bình minh trên bờ sông quê em giản dị nhưng tuyệt đẹp. Mỗi lần ngắm nhìn, em lại thấy yêu hơn dòng sông hiền lành và yêu hơn quê hương thân thương của mình.
Sáng sớm, con đường làng quê em còn chìm trong màn sương trắng. Hai hàng tre hai bên đường khẽ lay mình, rì rào như lời ru. Em khoác chiếc áo len mỏng, hít căng lồng ngực mùi cỏ dại, mùi đất ẩm ngai ngái của đêm qua.
Phía cuối con đường, một dải sáng hồng dần hiện ra. Bầu trời đổi màu từ xám sang tím, rồi cam và cuối cùng là vàng rực. Ông mặt trời đỏ au như quả cầu lửa, từ từ nhô lên khỏi rặng tre đầu làng. Ánh nắng len qua kẽ lá, rải lên mặt đường những đốm sáng nhỏ li ti như vảy cá vàng.
Sương đêm đọng trên lá chuối, lá dâm bụt ven đường long lanh như những viên ngọc nhỏ. Dưới hàng rào, những bông hoa mười giờ khẽ hé nụ. Tiếng chim sẻ gọi bầy, tiếng gà gáy dồn dập, tiếng chó sủa xa xa — tất cả báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Người trong làng cũng dần thức dậy. Mấy bà, mấy chị đội thúng ra chợ sớm, bước chân lạo xạo trên đường cát. Mấy bác nông dân vác cuốc ra đồng, tiếng chào hỏi rộn ràng. Bọn trẻ con í ới gọi nhau đi học, tiếng cười vang như gió. Trên trời, đám mây trắng lững lờ, bay chậm như sợ phá vỡ sự bình yên buổi sớm.
Khi mặt trời nhô cao, con đường làng bỗng bừng sáng. Ánh nắng chiếu lên những bức tường rêu, những mái ngói đỏ au. Con đường quen thuộc bỗng trở nên đẹp lạ kỳ, như khoác tấm áo vàng óng. Em thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy năng lượng.
Bình minh trên con đường làng quê em không ồn ào, không rực rỡ mà dịu dàng, ấm áp như lòng mẹ. Mỗi buổi sáng đi học, bước trên con đường ấy, em lại thấy yêu hơn từng viên gạch, từng bóng tre, từng hơi thở của quê hương.
Đêm qua, trời đổ mưa lớn, cả làng ngập trong tiếng mưa rơi rào rạt. Sáng nay, khi em thức dậy, trời đã quang, và bình minh hiện ra trong trẻo lạ thường.
Không khí buổi sáng mát rượi, trong lành, mùi đất ẩm quyện trong gió như hương của đồng quê. Bầu trời phía đông đang dần sáng, những đám mây đen của cơn mưa đêm qua tan dần, nhường chỗ cho ánh hồng ấm áp của nắng sớm. Từng giọt nước còn đọng trên mái ngói, trên lá chuối, trên ngọn cỏ — lấp lánh như pha lê khi ánh nắng chiếu vào.
Từ xa, ông mặt trời từ từ nhô lên, đỏ rực như than hồng. Tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp sương, soi lên mặt đường còn ướt loáng nước, phản chiếu lấp lánh như tấm gương khổng lồ. Tiếng gà gáy, tiếng chim ríu rít trên mái nhà, tiếng ếch nhái còn vương lại trong mương nước tạo nên bản nhạc đồng quê đầy sức sống.
Trên con đường nhỏ, những người đi chợ sớm cẩn thận bước qua những vũng nước nhỏ. Trẻ con cắp sách tung tăng, áo đồng phục phất phơ trong gió. Cây cối hai bên đường tươi hơn, lá rửa sạch bụi, ngời lên màu xanh mướt mát.
Ánh sáng vàng trải khắp, sưởi ấm cả không gian. Mùi khói bếp từ nhà ai đó bay lên, hòa cùng mùi rơm khô và mùi mưa còn sót lại, tạo nên hương vị thân thuộc mà chỉ quê hương mới có. Em hít một hơi thật sâu, thấy lòng tràn đầy niềm vui, như thể cơn mưa đã gột sạch mọi âu lo, chỉ còn lại sự tinh khôi của buổi sớm.
Bình minh sau cơn mưa thật đẹp, vừa tươi mới, vừa yên bình. Em cảm nhận được sự hồi sinh của đất trời, của cây cỏ và của chính lòng mình – trong trẻo, đầy hy vọng.
Sáng sớm, khi sương còn phủ kín triền đồi, em theo bố lên đồi hái chè. Không khí nơi đây mát lạnh và tinh khiết. Mỗi hơi thở đều mang vị ngọt của lá non và hương đất mới.
Từ chân đồi nhìn lên, những luống chè xếp hàng thẳng tắp, trải dài như tấm thảm xanh mướt. Khi bầu trời phía đông dần sáng, từng vệt hồng nhạt len qua mây, chiếu xuống mặt đồi lấp lánh. Rồi mặt trời tròn vành vạnh từ từ nhô lên sau dãy núi xa, ánh sáng vàng tràn xuống những đọt chè non còn đẫm sương. Cả đồi chè bừng tỉnh, sáng rực như dát vàng.
Những giọt sương long lanh rơi xuống theo nhịp gió, hạt này nối hạt kia như chuỗi pha lê. Tiếng chim hót líu lo khắp nơi, tiếng suối nhỏ róc rách dưới chân đồi. Mấy cô bác công nhân đã bắt đầu hái chè, bàn tay thoăn thoắt, từng búp chè rơi vào giỏ kêu sột soạt nhẹ nhàng.
Xa xa, làn khói bếp từ khu nhà sấy chè bốc lên trắng mờ. Hương chè tươi thoang thoảng lan khắp không gian, hòa cùng ánh nắng ấm làm lòng người thật dễ chịu. Em đứng giữa đồi, dang tay đón nắng, nghe gió mơn man qua tóc, thấy cả người như tan vào thiên nhiên.
Khi mặt trời lên cao, sương tan dần, đồi chè hiện rõ trong sắc xanh ngút mắt. Bình minh nơi đây không chỉ đẹp mà còn đầy sức sống. Em yêu cảm giác bình yên ấy – nơi con người, cây cỏ và ánh sáng cùng hòa làm một, bắt đầu một ngày mới đầy hứng khởi.
Mặt trời đã lên cao, bầu trời trong xanh vô tận, mây trắng bồng bềnh trôi. Biển quê em khi ấy vừa hùng vĩ vừa hiền hòa, như vòng tay ôm ấp cuộc sống. Em thấy lòng mình cũng sáng lên, ấm áp như nắng ban mai. Bình minh trên biển thật đẹp, vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng – như chính quê hương em.
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa mọc, em theo cha ra bãi biển. Bầu trời vẫn phủ một màu tím than, gió biển thổi nhẹ mang theo vị mặn và hương rong rêu ngai ngái. Sóng vỗ ì oạp, bọt trắng trườn lên bãi cát mịn, để lại vệt nước lấp lánh như dát kim tuyến. Xa xa, những chiếc thuyền câu nằm im lìm, mũi hướng về phía chân trời.
Phía đông bắt đầu hửng sáng. Một dải đỏ hồng mảnh mai lan dần trên nền trời. Rồi ông mặt trời tròn vành vạnh, đỏ ối như quả cầu lửa khổng lồ, từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên con đường vàng lấp lánh kéo dài đến tận bờ. Gió sớm thổi, sóng xô, nước lăn tăn, ánh nắng nhảy múa trên từng con sóng nhỏ.
Trên bãi, người dân làng chài đã bắt đầu một ngày mới. Những chiếc thuyền từ ngoài khơi trở về, chở đầy cá tôm tươi rói. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới hòa lẫn tiếng sóng, tiếng chim hải âu kêu vang. Mùi cá tươi, mùi khói bếp và mùi muối biển quyện vào nhau thành hương vị đặc trưng của buổi sớm miền biển.
Khi mặt trời lên cao, bầu trời trong xanh, sóng vỗ nhịp nhàng, ánh nắng chiếu vàng ấm khắp nơi. Em hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị mặn của gió và niềm vui rộn ràng của một ngày mới. Bình minh trên biển quê em thật đẹp – rực rỡ, trong lành và tràn đầy sức sống.
Quê em nằm dưới chân núi nhỏ. Mỗi sáng, khi mặt trời còn ngủ, sườn núi phủ một màn sương trắng mỏng manh như chiếc khăn lụa. Em thường cùng ông leo lên triền núi ngắm bình minh.
Khi gà trong làng vừa gáy canh ba, bầu trời phía đông đã bắt đầu hửng sáng. Một dải hồng nhạt lan dần qua đỉnh núi, khiến cả khu rừng bừng lên trong màu ánh sáng mờ ảo. Sương đọng trên lá rơi tí tách, hòa cùng tiếng chim gọi nhau ríu rít. Rồi bất chợt, mặt trời xuất hiện, đỏ rực và tròn đầy như chiếc trống đồng khổng lồ. Ánh nắng xuyên qua màn sương, chiếu vào những tán lá còn ướt, lấp lánh như đính vàng.
Dưới chân núi, làng quê bắt đầu thức giấc. Khói bếp từ mái nhà bốc lên, mảnh và nhẹ như sợi tơ. Tiếng chày giã gạo, tiếng xe đạp lọc cọc, tiếng trẻ con cười nói vang vọng. Mùi hoa rừng và mùi đất mới hòa vào nhau, ngai ngái mà dễ chịu.
Khi nắng lên cao hơn, núi chuyển màu xanh biếc, từng vạt cây lấp lánh ánh sáng. Ông em chậm rãi nói: “Bình minh mà rực thế này thì hôm nay trời sẽ đẹp lắm.” Em nhìn quanh, thấy mọi thứ đều căng tràn sức sống – cây cối, cỏ hoa, chim chóc, và cả lòng người. Bình minh trên núi khiến em hiểu: dù ở đâu, khi mặt trời mọc, thế giới luôn bắt đầu lại trong trẻo và đầy hy vọng.
Mỗi sáng, khi em đến trường sớm, điều khiến em thích nhất chính là được ngắm bình minh trên sân trường thân yêu. Lúc ấy, ngôi trường vẫn còn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi và lá cây xào xạc.
Trời còn nhạt màu xám, mấy ngọn đèn hành lang vẫn sáng leo lét. Rồi phía chân trời, ánh sáng đầu tiên hiện ra, mỏng manh mà ấm áp. Mặt trời từ từ nhô lên, ánh vàng len qua kẽ lá, xuyên qua khung cửa lớp, đậu lên những viên gạch sân còn đọng sương. Cả sân trường bỗng sáng bừng như khoác lên chiếc áo mới.
Hàng phượng đỏ rực dọc lối đi, những chùm hoa còn đẫm nước sương lấp lánh như được gắn kim tuyến. Tiếng chim sẻ, chim sâu ríu rít trên cành như đang hát khúc ca chào buổi sáng. Xa xa, tiếng trống trường vang lên “tùng... tùng... tùng...” làm rộn ràng cả không gian.
Bạn bè em bắt đầu đến, tiếng nói cười hòa vào tiếng gió, tiếng lá. Cô lao công đang quét sân, chiếc chổi tre quét qua sàn gạch kêu sột soạt nhẹ nhàng. Mùi hoa sữa từ góc sân phảng phất, quyện cùng mùi phấn, mùi giấy vở thơm dịu.
Khi nắng rải đều khắp sân, bóng cây phượng đổ xuống như chiếc ô lớn, che mát cả một khoảng trời. Em nhìn ngôi trường thân quen, lòng dâng lên niềm vui và yêu thương. Bình minh trên sân trường thật ấm áp, giản dị mà tràn đầy sức sống – giống như tuổi học trò hồn nhiên của chúng em.
Buổi sáng mùa hè, em cùng anh trai dậy sớm leo lên đồi cát sau nhà ngắm mặt trời mọc. Cát vẫn còn lạnh và mềm dưới chân trần. Không gian im phăng phắc, chỉ nghe tiếng sóng vỗ xa xa và tiếng gió thổi vi vu qua những bụi cây dại.
Trời dần sáng, từ phía chân trời, một vệt hồng cam nhạt loang ra. Rồi từ từ, mặt trời xuất hiện, tròn trịa, đỏ au, tỏa ánh sáng rực rỡ khắp nơi. Cả đồi cát như được nhuộm vàng óng ả, hạt cát lấp lánh như hàng triệu viên kim cương nhỏ.
Phía xa, biển gợn sóng nhẹ, phản chiếu ánh nắng sớm lung linh. Mấy con thuyền câu nằm nghỉ, thân thuyền sẫm màu ánh lên vệt sáng mỏng. Đàn chim hải âu bay là là mặt nước, kêu vang trong gió.
Gió thổi mạnh hơn, cuốn cát bay thành từng vệt mỏng. Em dang tay cảm nhận hơi mặn của biển và nắng ấm dần lan trên da. Anh trai gọi to: “Mặt trời lên rồi đó!” – giọng anh vang vọng, hòa trong tiếng sóng, tiếng gió.
Khi mặt trời lên cao, bầu trời chuyển xanh thẳm. Màu vàng của cát, màu lam của biển, màu hồng cam của nắng hòa vào nhau rực rỡ. Đứng giữa khung cảnh ấy, em cảm nhận rõ sức sống mạnh mẽ của thiên nhiên. Bình minh trên đồi cát quê em vừa hùng vĩ, vừa hiền hòa, khiến em yêu thêm từng tấc đất nơi mình sinh ra.
Quê em có một con phố nhỏ yên bình nằm ven thị trấn. Em thích nhất là những buổi sáng mùa thu được dậy sớm nhìn bình minh từ ban công tầng hai của nhà mình.
Khi ấy, phố vẫn còn ngủ yên. Đèn đường chưa tắt hẳn, ánh sáng vàng hắt lên những mái ngói cũ. Không khí se lạnh, thoang thoảng mùi sương và hương hoa dạ lan còn sót lại. Từ xa, bầu trời dần sáng, mây hồng nhuộm nhẹ phía đông. Rồi mặt trời ló rạng, tỏa ánh sáng vàng ấm khắp dãy nhà.
Cửa hàng hai bên đường bắt đầu mở cửa, tiếng kéo cửa sắt vang “keng keng” nghe vui tai. Chị bán hàng rong đẩy xe bánh mì đi qua, mùi pate, bơ, thịt nướng quyện cùng hương cà phê sáng sớm khiến bụng em reo lên. Tiếng rao “Ai bánh mì nóng đây!” vang lên thân thuộc.
Người đi tập thể dục qua, chú chạy bộ, bác đạp xe, các cô cười nói rôm rả. Lũ học sinh chúng em lục tục ra đường, cặp sách trên vai, áo đồng phục trắng tinh dưới nắng sớm. Mặt trời đã lên cao, ánh sáng rọi qua những tán cây bằng lăng, làm hoa tím càng thêm rực rỡ.
Bình minh trên phố nhỏ không ồn ào, không náo nhiệt như thành phố lớn, mà ấm cúng, thân thương. Mỗi sáng nhìn ánh nắng tràn qua ô cửa, nghe tiếng chào nhau đầu ngày, em thấy quê hương mình tuy nhỏ bé nhưng bình yên và đầy sức sống.
Khi trời còn lờ mờ sương, em được theo cha ra bến sông, nơi những chiếc ghe nhỏ tấp nập buôn bán vào mỗi buổi sáng. Không khí sớm mai còn hơi lạnh, mặt nước sông phẳng lặng, thi thoảng gợn lên vài vòng sóng nhỏ khi có chiếc xuồng chèo ngang. Mùi khói bếp từ những chiếc ghe chở hàng hòa cùng mùi phù sa tạo nên hương thơm đặc trưng của vùng sông nước quê em.
Từ phía đông xa xa, ánh sáng yếu ớt dần len qua tầng mây mỏng. Trời chuyển dần từ xám sang hồng, rồi nhuộm vàng mặt sông. Ông mặt trời đỏ ối như hòn than lớn đang nhô dần khỏi đường chân trời, ánh nắng phản chiếu xuống mặt nước, lấp lánh như dát kim tuyến. Từng con sóng nhỏ long lanh dưới nắng sớm, trông như hàng ngàn viên pha lê nhảy múa.
Trên bến, ghe thuyền bắt đầu tấp nập. Tiếng máy nổ “pành pạch”, tiếng nước rẽ ù ù, tiếng người gọi nhau vang dội khắp mặt sông. Chị bán dưa hấu gọi với sang ghe bên: “Mua dưa ngọt không em ơi?”, tiếng rao thân thuộc vang lên giữa không gian sông nước mênh mông. Những chiếc ghe nhỏ đầy ắp hàng hóa – nào là cam, bưởi, chuối, bí đỏ, cà chua, rau muống – chen nhau trôi lững lờ, người bán kẻ mua ríu rít.
Bên bờ, lũ trẻ chăn trâu tụ tập ngắm thuyền qua lại. Chúng reo lên khi thấy chiếc thuyền nào chở đầy cá tươi nhảy tanh tách. Một vài người dân tranh thủ tắm giặt, tiếng nước bì bõm xen giữa tiếng cười vang. Xa hơn nữa, một cậu bé ngồi câu cá, chiếc cần rung nhẹ trong tay, ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt ngây thơ, rạng rỡ.
Khi mặt trời lên cao, bầu trời xanh trong, mây trắng bồng bềnh, gió sông mát rượi. Cả bến sông như bừng tỉnh, sôi động mà vẫn hiền hòa. Em ngồi trên cầu gỗ nhìn xuống, thấy dòng sông chảy chậm rãi, cuốn theo ánh sáng vàng óng và những mảng lục bình trôi. Bình minh trên bến sông quê em không chỉ đẹp mà còn đầy sức sống, là bức tranh dung dị mà ấm áp của người miền sông nước.
Mỗi khi mùa đông sắp qua, làng em lại vàng rực sắc hoa cải. Và khi bình minh lên, cánh đồng ấy hóa thành bức tranh thần tiên mà em không bao giờ quên được.
Khi gà vừa gáy, trời còn tối mờ, sương mỏng phủ khắp cánh đồng. Không khí se lạnh, hơi sương làm tóc em ướt nhẹ. Những bông cải vàng vẫn khép nép, phủ đầy giọt sương long lanh. Từ phía xa, bầu trời hửng dần, mảng sáng màu hồng cam loang ra, ánh sáng như những dải lụa mềm vắt ngang chân trời.
Rồi mặt trời xuất hiện, tròn vành vạnh, đỏ rực như viên ngọc khổng lồ. Ánh nắng đầu tiên rọi xuống cánh đồng khiến cả biển hoa cải sáng rực rỡ. Từng giọt sương bỗng tan chảy, phản chiếu ánh nắng thành muôn ngàn tia sáng lấp lánh. Mùi hoa cải dìu dịu lan tỏa trong không khí, ngọt ngào và ấm áp.
Em cùng mẹ đi dạo giữa đồng. Dưới chân, đất mềm ẩm, nghe xào xạc tiếng cỏ khô. Xa xa, đàn ong vàng bay lượn quanh những bông hoa, chăm chỉ tìm mật. Tiếng chim ríu rít trên cành tre, tiếng gió thổi qua ruộng lúa non bên cạnh hòa vào nhau tạo nên bản nhạc dịu dàng của bình minh.
Trên con đường làng, vài bác nông dân đi cày sớm, khói bếp từ những mái nhà thấp thoáng bay lên, tan vào nắng sớm. Mẹ bảo: “Mùa cải này, trời ấm dần rồi, sắp sang xuân đấy con.” Em nhìn quanh, thấy thiên nhiên như cũng đang mỉm cười, mọi thứ bừng dậy sức sống.
Bình minh trên cánh đồng hoa cải là bức tranh rực rỡ nhất của quê em. Đó là vẻ đẹp giản dị mà tinh khôi, khiến lòng em rộn ràng như đang bước vào mùa mới – mùa của hy vọng và yêu thương.
Mỗi sáng sớm, khi sương còn giăng kín bãi, em thường cùng bạn Hưng dắt trâu ra đồng. Bãi cỏ xanh mướt nằm ven con sông nhỏ, trải dài đến tận chân trời. Hơi sương còn đọng, từng giọt li ti rơi trên cỏ, thấm lạnh vào chân trần.
Phía xa, ánh sáng dần hiện ra sau hàng tre. Ông mặt trời từ từ nhô lên, đỏ ối như hòn lửa lớn. Ánh nắng sớm phản chiếu trên những vũng nước nhỏ, lấp lánh như pha lê. Cả bãi cỏ bừng sáng, hương cỏ non bay lên dịu nhẹ.
Đàn trâu thong dong gặm cỏ, hơi thở phả khói trắng trong không khí lành lạnh. Mấy chú chim sẻ đậu trên lưng trâu, thỉnh thoảng tung cánh bay vút lên. Xa xa, tiếng chim cu gáy vọng lại, tiếng trâu rống hòa cùng tiếng sáo diều ngân nga trên cao, nghe êm như lời ru.
Bọn trẻ chăn trâu chúng em chia nhau từng góc bãi, vừa thổi sáo vừa chơi chuyền, tiếng cười vang khắp không gian. Khi mặt trời nhô cao, nắng chiếu xuống vàng rực, chiếu lên những giọt sương còn sót lại, khiến bãi cỏ sáng như dát bạc.
Khung cảnh bình minh trên bãi chăn trâu thật thanh bình. Trâu ăn cỏ, trẻ thổi sáo, chim hót líu lo, gió mơn man qua tóc – tất cả hòa thành bản nhạc êm đềm. Em yêu buổi sáng ấy vô cùng, vì nó là một phần tuổi thơ, một phần của quê hương, hiền lành mà chan chứa yêu thương.
Ngay sau nhà em là hồ nước rộng, phẳng lặng như tấm gương khổng lồ. Em thường dậy sớm ra bờ hồ ngồi đợi bình minh lên. Khi đó, không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng giọt sương rơi xuống mặt nước.
Trời còn mờ tối, chỉ thấy vài ánh sao nhạt lấp ló phía tây. Bỗng phía đông xuất hiện một vệt sáng hồng nhạt, lan dần thành dải đỏ rực. Mặt hồ như được nhuộm màu, nước chuyển từ xám sang ánh vàng. Rồi mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng chói lọi soi qua làn sương mỏng, rọi xuống mặt nước lung linh như dát bạc.
Hồ như bừng tỉnh, từng con sóng nhỏ lan tỏa ra xa. Đàn cá nhảy lên mặt nước, vẽ nên những vòng tròn lan dần. Tiếng chim hót từ rặng cây ven hồ vang lên trong trẻo. Những cụ già đi tập thể dục dọc bờ, tiếng cười nói khẽ vang trong gió.
Ánh nắng phản chiếu qua làn sương, chiếu lên mái tóc bạc của ông em, trông ấm áp lạ thường. Mẹ em ra sau nhà rửa rau, tiếng nước vỗ vào chậu hòa cùng tiếng chim gọi bạn, tạo nên bản nhạc bình minh thật êm đềm.
Em nhìn mặt trời soi bóng mình trên mặt nước, cảm thấy như đang trò chuyện với chính ánh sáng. Hồ nước lặng yên, trời trong veo, gió nhẹ lướt qua. Tất cả đều như ngừng lại trong khoảnh khắc hoàn hảo ấy – khi ngày mới bắt đầu, khi quê hương em bừng dậy sức sống.
Mùa gặt năm nay đến sớm. Từ tờ mờ sáng, em đã nghe tiếng máy gặt vọng lại từ cánh đồng. Sương giăng mờ, không khí còn lành lạnh, hương lúa chín theo gió lan tỏa thơm ngào ngạt.
Bầu trời phía đông dần sáng. Mây bị ánh nắng nhuộm đỏ hồng, rồi chuyển cam rực rỡ. Ông mặt trời to tròn, chậm rãi nhô lên khỏi lũy tre, ánh sáng chiếu nghiêng lên cánh đồng vàng rực. Giọt sương đọng trên bông lúa phản chiếu ánh sáng, lấp lánh như ngọc.
Người nông dân đã ra đồng, tay cầm liềm, tiếng nói, tiếng cười rộn rã. Những bao lúa đầu tiên được gặt chất đống, mùi rơm mới quyện với hương nắng sớm thơm dịu dàng. Mấy chú trâu đi cày thong thả, hơi thở phả khói trắng. Xa xa, tiếng chim chiền chiện líu lo, bay cao giữa trời nắng nhẹ.
Em ngồi trên bờ ruộng, ngắm mẹ gặt lúa. Mặt mẹ hồng lên trong nắng, những giọt mồ hôi long lanh như sương sớm. Bố em kéo xe lúa về, bánh xe lăn kẽo kẹt trên đường đất, để lại vệt dài in nắng.
Khi mặt trời lên cao, cả đồng lúa như biển vàng óng ánh, gió thổi thành sóng lúa uốn lượn. Nắng vàng, gió nhẹ, tiếng cười của người lao động vang xa — tất cả tạo nên bức tranh bình minh trù phú, ấm no.
Em yêu cảnh bình minh mùa gặt trên quê mình, vì đó là lúc thiên nhiên và con người hòa làm một, cùng nhau mở đầu cho ngày mới tràn đầy niềm vui và hi vọng.
Khi gió biển còn lạnh buốt và bầu trời vẫn phủ một màu tím than, em đã cùng ba ra bến cá. Trên bãi cát, hàng chục chiếc thuyền thúng úp ngược nằm nghỉ, bên cạnh là những chiếc ghe lớn đang lắc lư nhẹ theo nhịp sóng. Không khí sớm tinh khôi, mùi muối, mùi cá và cả mùi dầu máy hòa quyện trong gió khiến em cảm nhận rõ rệt vị mặn mòi của biển cả quê hương.
Phía xa, chân trời dần ửng sáng. Màu tím nhạt biến thành hồng cam, rồi loang ra rực rỡ. Ông mặt trời từ từ nhô lên từ mặt nước, đỏ ối, tròn đầy, ánh sáng phản chiếu khắp mặt biển lấp lánh như hàng triệu viên kim cương. Từng con sóng xô vào bờ tung bọt trắng xóa, tiếng rì rào hòa cùng tiếng gió nghe thật vui tai.
Khi nắng lan khắp bờ, thuyền đánh cá lần lượt trở về sau một đêm ra khơi. Tiếng máy tàu nổ giòn giã, tiếng người gọi nhau í ới, tiếng sóng vỗ hòa thành bản hòa ca rộn ràng của buổi sáng. Những chú cá bạc nhảy tanh tách trong khoang thuyền, tôm mực tươi rói ánh lên dưới nắng vàng. Mẹ em và các cô chạy ra giúp gỡ lưới, giọng nói rộn rã, nụ cười giòn tan trong gió.
Dọc bãi, những người buôn bán nhỏ mang giỏ nhựa chờ sẵn. Tiếng mặc cả vang lên sôi nổi. Bọn trẻ con chạy quanh, vừa đùa vừa nhặt vỏ ốc, vỏ sò. Phía xa, những hàng dừa đung đưa, tán lá rung rinh trong nắng. Cả làng chài bừng tỉnh trong ánh bình minh rực rỡ.
Em đứng lặng ngắm cảnh tượng ấy, lòng tràn đầy tự hào. Bình minh nơi làng chài không chỉ đẹp bởi ánh nắng và sóng biển, mà còn đẹp bởi nụ cười của người lao động — những con người sớm hôm bám biển, nuôi sống bao mái nhà.
Mỗi sáng mùa xuân, em thích dậy thật sớm ra vườn sau nhà ngắm bình minh. Khu vườn không rộng nhưng trồng đủ loại cây: xoài, mít, ổi, hoa hồng, và cả giàn mướp đang mùa ra hoa vàng rực.
Trời lúc ấy còn mờ sương, không khí trong lành đến mức em có thể nghe thấy cả tiếng giọt sương rơi trên lá. Từ phía xa, ánh sáng nhạt dần xuất hiện, những đám mây tím hồng trôi nhẹ trên nền trời. Rồi ông mặt trời tròn vành vạnh nhô lên khỏi hàng tre cuối vườn, ánh sáng đỏ ấm lan tỏa khắp nơi.
Những giọt sương đêm còn đọng trên cánh hoa hồng, long lanh như viên ngọc. Lá cây xanh biếc rũ xuống nặng trĩu, rồi khẽ rung mình khi ánh nắng chiếu đến. Chim chóc ríu rít trên cành, đôi khi sà xuống mổ vài hạt cơm rơi trên sân, cánh vỗ phấp phới trong ánh sáng vàng óng.
Mẹ em ra vườn hái rau, mùi rau thơm hòa cùng mùi đất mới và hương hoa tạo nên mùi hương đặc biệt chỉ có ở buổi sớm quê nhà. Tiếng gà trống gáy vang, tiếng chó sủa, tiếng người trong xóm bắt đầu gọi nhau dậy làm việc. Cả không gian bừng tỉnh, rộn ràng mà vẫn bình yên.
Khi nắng lên cao, những tán cây đổ bóng xuống mặt đất, ánh sáng lung linh xuyên qua giàn mướp, đậu lên vai em ấm áp. Bình minh trong khu vườn nhỏ thân thương khiến em thấy mình thật may mắn khi được lớn lên giữa thiên nhiên hiền hòa của quê hương.
Phía sau bản em là khu rừng keo bạt ngàn, mỗi khi bình minh lên, rừng như được đánh thức sau một đêm dài say ngủ.
Trời còn tờ mờ sáng, sương phủ trắng khắp lối mòn, không khí se lạnh, hơi ẩm bám trên tóc và áo. Từng hàng keo cao vút, thân cây thẳng tắp, lá rung rinh khẽ reo trong gió. Rồi từ phía đông, ánh sáng nhạt dần hiện ra, mảng trời xám đổi sang cam hồng, len lỏi qua từng kẽ lá.
Ánh nắng đầu tiên chiếu xuống, soi lên lớp sương mỏng khiến cả khu rừng như bốc khói. Tiếng chim gù, tiếng chào mào gọi bạn vang lên khắp nơi, rộn ràng như dàn hợp xướng. Dưới gốc cây, những bụi cỏ còn đọng sương lấp lánh như dát bạc. Hương nhựa keo và mùi đất ẩm quyện vào nhau tạo thành mùi hương đặc trưng của núi rừng.
Em cùng bố đi nhặt củi khô, tiếng bước chân lạo xạo trên thảm lá rụng. Thỉnh thoảng, vài con sóc chạy vụt qua, thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện. Xa xa, ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây, tạo nên từng vệt sáng đan xen, đẹp như tấm rèm vàng.
Khi mặt trời lên cao, rừng keo bừng sáng. Lá cây óng ánh ánh vàng, gió thổi làm cả cánh rừng xào xạc như tiếng nói của đất trời. Em hít căng lồng ngực hương rừng buổi sớm, cảm nhận lòng mình nhẹ nhõm và tràn đầy sức sống. Bình minh nơi rừng quê em thật kỳ diệu – vừa hoang sơ vừa ấm áp, vừa tĩnh lặng vừa rộn ràng.
Quê em có một bến xe nhỏ nằm ngay đầu thị trấn. Sáng sớm, khi trời còn mờ sương, em theo cha ra bến để kịp chuyến xe đi chợ đầu mối. Không khí lạnh nhẹ, mùi xăng dầu quyện trong hơi sương, nhưng lạ thay, em lại thấy dễ chịu đến lạ.
Bầu trời phía đông đang sáng dần, vài tia sáng vàng yếu ớt xuyên qua màn sương. Đèn bến xe vẫn còn bật, ánh sáng vàng ấm hắt xuống nền đường ướt, phản chiếu lung linh. Rồi đột nhiên, ánh mặt trời ló rạng sau dãy nhà, xua tan màn sương mờ, làm mọi vật trở nên rõ nét.
Từng chiếc xe bắt đầu nổ máy, tiếng động cơ ầm ì hòa cùng tiếng còi xe vang vọng khắp bến. Tiếng rao hàng rong, tiếng chào hỏi, tiếng cười nói rộn ràng khiến bến xe bừng lên sức sống. Những bác tài quấn khăn cổ, nhấp ngụm cà phê nóng, khói bay nghi ngút. Mấy cô bán bánh mì, xôi sáng tất bật với khách.
Ánh nắng lan dần, soi lên những giọt sương còn đọng trên nóc xe, tạo thành vệt sáng lấp lánh. Mặt trời nhô cao hơn, bầu trời xanh trong, từng đàn chim sẻ bay qua, hót líu lo. Những chuyến xe lần lượt rời bến, khói bụi bay mờ, nhưng trong đó lại ẩn chứa nhịp sống sôi động của quê hương đang thức giấc.
Em nhìn theo những chiếc xe chạy xa dần trong ánh nắng ban mai, lòng thấy nao nao. Bình minh trên bến xe không có hương đồng gió nội, nhưng vẫn mang vẻ đẹp riêng — đó là vẻ đẹp của lao động, của khởi đầu, của niềm tin vào một ngày mới.
Trên triền đồi sau nhà, những luống ngô xanh mướt chạy dài tít tắp. Mỗi sáng, em theo ông lên nương tưới cây, và cũng là để ngắm bình minh.
Trời còn tối lắm, chỉ nghe tiếng dế gáy và tiếng suối chảy róc rách dưới chân đồi. Rồi phía đông bắt đầu ửng sáng. Mảng trời tím sẫm dần loang hồng, mây trắng chuyển màu như tấm khăn lụa bị nhuộm nắng. Khi mặt trời ló dạng, ánh sáng tràn qua đỉnh núi, chiếu xuống nương ngô rực rỡ.
Những giọt sương đêm còn bám trên lá ngô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như pha lê. Cây ngô vươn cao, lá rung rinh trong gió, nghe xào xạc vui tai. Xa xa, đàn chim sà xuống, đậu lên ngọn cây, hót vang chào nắng mới.
Ông em nhóm lửa nấu nước pha trà, khói lam bay mảnh mai giữa không trung. Hương trà và hương đất hòa quyện với mùi ngô non thơm dịu, khiến lòng em thấy yên bình đến lạ. Từ xa, tiếng người gọi nhau, tiếng trẻ cười, tiếng trâu bò lục đục ra bãi — tất cả hòa thành khúc nhạc vui tươi.
Mặt trời lên cao, sương tan dần, nắng rải đều khắp nương, vàng ươm và ấm áp. Mỗi lá ngô, mỗi cành cây như được dát vàng. Em đứng giữa nương, nghe tim mình rộn rã. Bình minh trên nương ngô thật đẹp, giản dị mà sâu lắng. Nó nhắc em nhớ rằng: mỗi ngày mới đều là một món quà – chỉ cần biết ngẩng đầu đón nắng, ta sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp biết bao.
Mỗi sáng mùa hè, em thường cùng bà ra sân đình tập thể dục. Sân đình rộng, lát gạch đỏ, xung quanh trồng nhiều cây cổ thụ rợp bóng. Khi trời còn mờ sương, những tán đa, tán si phủ lên mặt sân một màu xanh trầm tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi xào xạc qua lá.
Phía đông bắt đầu ló dạng ánh sáng yếu ớt. Trời chuyển dần từ màu tím nhạt sang cam hồng dịu nhẹ. Rồi từ sau lũy tre, ông mặt trời từ tốn nhô lên, đỏ rực như quả cầu lửa. Ánh sáng chiếu lên mái ngói đình rêu phong, phản chiếu ánh vàng lấp lánh. Tiếng chim sẻ, chim chào mào ríu rít khắp vòm cây, tạo nên bản nhạc vui tươi chào ngày mới.
Khói bếp từ các mái nhà quanh đình bốc lên, tan dần trong ánh nắng. Hương khói trầm từ gian thờ trong đình lan tỏa, hòa cùng mùi hoa cau, hoa sữa thoang thoảng. Tiếng mõ sớm của bác thủ từ vang đều, ngân dài như lời gọi bình yên.
Mấy cụ già trong làng ra sân tập dưỡng sinh, động tác chậm rãi mà dẻo dai. Mấy em nhỏ chơi chuyền, cười khanh khách. Bà em vừa tập vừa kể chuyện xưa: “Ngày nhỏ, bà cũng chạy chơi quanh sân đình này.” Em mỉm cười, nghe lòng mình nhẹ tênh.
Ánh nắng sớm chiếu qua kẽ lá, hắt xuống sân những đốm sáng lung linh. Mỗi viên gạch như được dát vàng, mỗi tán lá như khoác áo mới. Tiếng gà gáy, tiếng chuông chùa xa xa vang vọng khiến cảnh vật thêm linh thiêng. Bình minh trên sân đình làng em không chỉ đẹp, mà còn thấm đẫm hơi thở quê hương, gắn bó với ký ức bao thế hệ.
Thị trấn miền núi nơi em sống nằm giữa bạt ngàn đồi chè và sương sớm. Bình minh ở đây có một vẻ đẹp riêng – vừa hùng vĩ vừa dịu dàng.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, màn sương dày phủ kín con đường quanh co. Những ngôi nhà ẩn hiện như đang trôi bồng bềnh trong mây. Không khí se lạnh, hơi thở phả ra khói trắng. Từ phía xa, dãy núi hiện lên mờ ảo, xanh lam nhạt.
Rồi phía đông hửng sáng. Mây bị nhuộm màu hồng cam rực rỡ, ánh nắng đầu tiên chiếu xuống đỉnh núi, soi lên những giọt sương đọng trên lá chè khiến cả đồi lấp lánh. Mặt trời từ từ nhô lên, tỏa những tia sáng mạnh mẽ như gọi cả thị trấn thức dậy.
Trên con đường dốc nhỏ, tiếng xe máy, tiếng chó sủa, tiếng trẻ con gọi nhau í ới vang lên. Chị bán hàng rong gánh giỏ bánh rán đi qua, mùi bánh nóng hòa trong hơi sương thơm nức. Bác nông dân đội nón, vác cuốc đi rẫy, dáng hình in nghiêng trong nắng sớm.
Từng cơn gió thổi nhẹ mang theo hương cà phê rang từ quán đầu dốc. Tiếng chim hót vang từ rừng xa vọng lại, ngân dài. Cả phố núi ngập trong nắng vàng, những ngôi nhà mái ngói đỏ rực lên giữa màu xanh của rừng.
Bình minh nơi phố núi không ồn ào, chỉ có tiếng thiên nhiên hòa cùng nhịp sống chậm rãi. Em yêu khoảnh khắc ấy – khi mặt trời lên sau đỉnh núi, sương tan, mọi người bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng và hi vọng.
Đầu làng em có một hồ sen rộng. Mỗi sáng, khi bình minh đến, cả mặt hồ như tấm gương khổng lồ phản chiếu bầu trời đang chuyển màu.
Trời còn lờ mờ, hơi sương bay là là trên mặt nước. Gió khẽ lay khiến những lá sen rung rinh, nước đọng trên mặt lá tròn trịa, long lanh như hạt ngọc. Rồi phía đông, ánh sáng hồng rực dần loang ra. Mặt trời tròn vành vạnh nhô lên, ánh sáng soi qua lớp sương, chiếu xuống hồ tạo thành vệt vàng lung linh.
Những bông sen hồng hé nở, cánh mềm mại khẽ rung trong gió, tỏa hương thơm dịu nhẹ. Mấy con chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước, phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Ếch nhái bắt đầu cất tiếng kêu, xen lẫn tiếng chim hót ríu rít, khiến mặt hồ như bừng tỉnh.
Bà cụ đi hái sen, tay nhẹ nhàng vươn ra hái từng bông, tiếng gió và tiếng nước hòa quyện nghe êm đềm. Xa xa, mấy em nhỏ đi học, tiếng cười vang lên trong nắng. Mẹ em gánh đôi thùng nước ra giếng gần hồ, ánh nắng chiếu lên làn nước long lanh như kim tuyến.
Khi mặt trời lên cao, hồ sen rực rỡ trong ánh sáng. Hương sen lan tỏa khắp không gian, thanh khiết và dịu dàng. Em đứng nhìn, cảm thấy lòng bình yên lạ thường. Bình minh trên hồ sen quê em đẹp như một bức tranh, nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến ai đi xa cũng không thể nào quên.
Quê em gần biển, có cánh đồng muối trắng trải dài tít tắp. Mỗi khi bình minh lên, nơi ấy như khoác lên mình tấm áo mới, lung linh huyền ảo.
Trước khi mặt trời mọc, cả cánh đồng chìm trong màn sương mỏng. Những ô muối xếp đều tăm tắp, phản chiếu ánh trăng tàn nhạt nhòa. Người làm muối đã bắt đầu ra đồng từ rất sớm, tiếng guốc gỗ, tiếng kéo cào lạo xạo vang lên đều đặn.
Phía xa, đường chân trời chuyển dần từ xanh tím sang hồng rực. Mặt trời tròn vành vạnh nhô lên, tỏa ánh sáng vàng rực rỡ phủ khắp cánh đồng. Hàng ngàn hạt muối nhỏ li ti lấp lánh như kim cương, ánh sáng phản chiếu khiến mặt đất rực rỡ không kém gì bầu trời.
Những người thợ muối khoác áo nâu, đầu đội nón lá, vai gánh quang gánh muối trắng tinh, bóng họ in dài trên nền sáng. Tiếng họ cười nói, tiếng gió biển vi vu, tiếng chim hải âu bay ngang trời tạo nên âm thanh lao động rộn ràng.
Khi nắng lan rộng, những ô muối càng thêm chói lóa. Xa xa, biển và trời hòa vào nhau một màu xanh biếc. Hương mặn của muối, vị mặn của gió, vị ngọt của nắng hòa quyện, tạo thành mùi hương quen thuộc của quê em.
Bình minh trên đồng muối thật đẹp – giản dị mà mạnh mẽ, sáng trong như tinh thần người lao động. Mỗi sáng nhìn thấy cảnh này, em lại thấy quê hương mình tràn đầy sức sống, tràn đầy hy vọng.
Sau những ngày Tết rộn ràng, sáng mồng Bốn, em dậy thật sớm. Không khí trong lành, gió nhẹ thổi, mùi nhang trầm và hương bánh chưng còn vương trong không gian. Trời hơi se lạnh, hơi sương mờ phủ lên mái nhà.
Phía đông dần sáng. Bầu trời pha trộn sắc tím, hồng và cam dịu. Mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng chiếu qua hàng cây, phản chiếu trên những tấm liễn đỏ còn dán trước cửa. Tiếng pháo đì đùng đêm qua dường như vẫn còn vang vọng đâu đây.
Con đường làng lác đác người đi chúc Tết. Các cụ ông mặc áo dài, đội khăn đóng; trẻ con áo mới, tay cầm phong bao lì xì cười rạng rỡ. Tiếng chào hỏi, tiếng cười xen lẫn tiếng chim hót khiến không khí bình minh thêm rộn ràng.
Khói bếp bay lên từ mái nhà, thơm mùi bánh chưng chiên và hành phi. Trên bàn thờ, hương khói nghi ngút. Mẹ em dọn lại mâm ngũ quả, bố mang chậu hoa ra phơi nắng. Nắng sớm ấm áp rọi lên khắp sân, phản chiếu trên chén nước trà trong veo.
Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, mọi vật như vừa được gột rửa. Em đứng trước sân, hít sâu mùi không khí thanh sạch, lòng nhẹ nhõm. Bình minh sau Tết thật khác – vừa yên bình, vừa tươi vui, mang theo hứa hẹn cho một năm mới an lành và trọn vẹn.
Mùa xuân năm nay, lúa trên đồng quê em đang thì con gái. Mỗi sáng sớm, em thường theo cha ra ruộng xem lúa, ngắm mặt trời mọc. Không khí buổi sớm mát lành và ẩm ướt, hơi sương như chiếc khăn mỏng quấn quanh đồng ruộng mênh mông.
Từ xa, bầu trời dần ửng sáng. Màu tím sẫm của đêm chuyển sang xanh nhạt rồi hồng nhạt. Tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, đáp lại là tiếng vịt kêu từ ao bên. Rồi ông mặt trời đỏ ối nhô lên khỏi hàng tre, ánh sáng dát vàng cả cánh đồng.
Những giọt sương trên lá lúa long lanh phản chiếu ánh nắng, trông như chuỗi ngọc lung linh. Mùi lúa non thoang thoảng trong gió, thơm dịu nhẹ và mộc mạc. Gió sớm thổi làm cả ruộng lúa xào xạc, sóng lúa lăn tăn như mặt biển nhỏ.
Xa xa, vài bác nông dân đi cấy muộn, chiếc nón lá nghiêng che nửa mặt. Tiếng guốc gỗ lộc cộc trên bờ ruộng xen lẫn tiếng nói cười rộn rã. Một chú trâu đang thong thả kéo cày, tiếng lách cách của dây cày vang đều. Mặt trời lên cao dần, sương tan, không gian ngập tràn sắc vàng ấm áp.
Em đứng trên bờ ruộng, hít thật sâu mùi hương đồng quê. Bình minh trên ruộng lúa non mang đến cho em cảm giác trong trẻo, bình yên và đầy hy vọng — như chính sự khởi đầu tươi đẹp của một ngày mới trên quê hương thân yêu.
Sáng nào cũng vậy, em luôn cố gắng đến trường thật sớm để được nhìn thấy cảnh bình minh nơi cổng trường thân yêu. Khi ấy, sân trường còn phủ sương, lá cờ trên cột chưa kịp tung bay, chỉ khẽ đung đưa trong gió nhẹ.
Trời dần sáng. Phía đông, ánh hồng bắt đầu lan tỏa, xua tan làn sương mỏng trên hàng cây phượng. Ông mặt trời tròn vành vạnh nhô lên sau dãy nhà, chiếu những tia nắng đầu tiên xuống sân trường. Ánh sáng vàng óng trải dài trên những viên gạch lát sân, lấp lánh như được dát kim tuyến.
Từng hàng ghế đá ướt đẫm sương, phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Những giọt nước long lanh trên cánh hoa mười giờ như những viên pha lê nhỏ. Tiếng chim sẻ ríu rít trên cành cây, tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá hòa vào nhau thành bản nhạc buổi sớm.
Một vài cô bác lao công đã quét xong sân, tiếng chổi tre sột soạt đều đặn. Rồi tiếng xe đạp, tiếng bước chân học sinh vang lên rộn ràng. Các bạn đến trường, áo trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ. Thầy hiệu trưởng giơ tay chào, nụ cười hiền hậu dưới nắng ban mai.
Khi trống trường vang lên “tùng! tùng! tùng!”, ánh nắng đã rải khắp sân. Bình minh trước cổng trường thật đẹp, rộn ràng mà ấm áp. Em thấy lòng mình dâng lên niềm vui và biết ơn, vì mỗi sớm mai đến trường, em lại được bắt đầu một hành trình học tập đầy ước mơ.
Sau mỗi mùa lũ, dòng sông quê em lại để lại những bãi bồi phù sa màu mỡ. Đó là nơi mẹ em trồng ngô, trồng khoai, và cũng là chỗ em thích nhất mỗi khi ngắm bình minh.
Buổi sáng, hơi nước từ sông bay lên mờ ảo, phủ kín bãi bồi. Mặt đất ẩm ướt, những vệt nước còn in rõ dấu chân trâu đi qua. Không khí se lạnh, thoang thoảng mùi bùn non đặc trưng của phù sa.
Trời dần sáng, mây phía đông nhuộm hồng. Ông mặt trời tròn vành vạnh từ từ nhô lên khỏi dòng nước, ánh sáng phản chiếu lung linh như tấm gương khổng lồ. Nước sông cuộn chảy, sóng lăn tăn, lấp lánh ánh vàng.
Trên bãi bồi, những cây ngô non rung rinh trong gió, lá long lanh hạt sương. Đàn cò trắng bay qua, sải cánh mềm mại, để lại bóng in dài trên nền nước. Mẹ em lom khom nhổ cỏ, tiếng liềm lách cách xen tiếng chim hót ríu rít.
Xa xa, chiếc thuyền nhỏ neo gần bờ, khói bếp từ một chiếc ghe bốc lên nghi ngút. Tiếng trẻ con trong xóm gọi nhau tắm sông, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp nơi. Bình minh trên bãi bồi thật trong trẻo và ấm áp – vừa giản dị, vừa tràn đầy sức sống, như chính quê hương yêu dấu của em.
Triền đê sau làng em chạy dài men theo sông. Mỗi sáng, em cùng ông ra đó tập thể dục. Khi ấy, không gian còn chìm trong làn sương trắng mỏng, cỏ ven đê ướt đẫm, lấp lánh giọt sương như kim cương nhỏ.
Phía chân trời, bầu trời dần sáng. Một dải đỏ hồng xuất hiện, lan dần thành màu cam rực rỡ. Rồi ông mặt trời tròn vành vạnh từ từ nhô lên, ánh sáng tỏa khắp triền đê, khiến cỏ cây như được dát vàng.
Gió sớm mơn man, hương cỏ tươi quyện trong không khí trong lành. Tiếng chim hót, tiếng trâu bò gọi nhau, tiếng chổi tre quét đường hòa vào nhau thành bản nhạc dịu dàng của buổi sáng. Mấy cụ già đi bộ, tay cầm gậy, vừa đi vừa chuyện trò.
Xa xa, cánh đồng dưới chân đê trải dài vàng óng, khói bếp nhà ai bay mảnh như sợi chỉ. Con đường làng quanh co, vài em nhỏ đạp xe đi học, tiếng chuông xe leng keng vang vọng.
Ánh nắng chiếu nghiêng qua tán cây, soi bóng ông cháu em đổ dài trên cỏ. Em thấy lòng mình tràn ngập niềm vui, vì mỗi sớm bình minh trên triền đê là một bức tranh bình dị mà ấm áp, khiến em thêm yêu quê hương mình biết bao.
Đêm qua trời mưa rào, sáng sớm em dậy thật sớm để ngắm bình minh. Không khí sau mưa thật trong lành, mát mẻ, mang mùi đất ẩm và hương hoa ngọc lan thoang thoảng.
Cả làng vẫn còn ướt át, những giọt nước còn đọng trên mái ngói, nhỏ tí tách xuống sân gạch. Cây cối như được rửa sạch, lá xanh biếc, long lanh giọt nước trong suốt. Xa xa, bầu trời hửng sáng, mây đen đã tan, chỉ còn vài dải mây trắng trôi lững lờ.
Từ sau lũy tre, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên, ánh sáng chiếu lên những giọt nước còn vương, khiến cả không gian rực rỡ như ngàn viên ngọc sáng. Hơi nước bốc lên mờ ảo, tạo thành lớp sương mỏng bay lơ lửng.
Tiếng chim hót rộn rã, như đang vui mừng vì cơn mưa đã đi qua. Trên con đường làng, vài người gánh hàng đi chợ sớm, bước chân in hằn trên mặt đất còn ướt. Tiếng chó sủa, tiếng gà gáy, tiếng trẻ con gọi nhau đi học khiến không gian trở nên náo nức.
Mặt trời dần lên cao, nắng rọi xuống, khô dần từng giọt nước trên lá, từng vệt mưa trên mái ngói. Bầu trời xanh trong vắt, gió nhẹ thổi mang theo hương đồng cỏ. Bình minh sau mưa đẹp đến lạ – tươi sáng, tinh khôi và đầy sức sống. Em thấy quê hương mình như vừa được gột rửa, sáng trong và đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Xem thêm:
Hy vọng qua bài viết này, em sẽ tìm được cảm hứng để viết nên bài văn tả bình minh trên quê hương em thật sinh động và chan chứa tình yêu quê nhà. Hãy luyện viết thường xuyên để trau dồi kỹ năng diễn đạt và nuôi dưỡng tâm hồn yêu thiên nhiên. Phụ huynh có thể truy cập AVAKids để tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu, hướng dẫn luyện viết và tài liệu học tập hữu ích cho học sinh tiểu học.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!