1. Mở bài
Giới thiệu địa điểm thiên nhiên mà em định tả (ruộng đồng, dòng sông, bãi biển, rừng, công viên, vườn nhà, con đường làng, hoàng hôn, buổi sớm...).
Nêu cảm xúc chung: yêu mến, tự hào, thấy bình yên,...
2. Thân bài
a. Tả bao quát
b. Tả chi tiết
c. Hoạt động của con người
3. Kết bài
Nêu cảm nghĩ: yêu quê hương, yêu thiên nhiên, mong cảnh đẹp mãi giữ được vẻ bình yên.
Buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên khẽ chiếu xuống, cánh đồng quê em bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Từ xa nhìn lại, cánh đồng như một tấm thảm vàng óng ánh, kéo dài tới tận chân trời, tràn ngập sức sống.
Sương sớm còn giăng mờ trên những bông lúa chín nặng trĩu. Mỗi làn gió thổi qua, đồng lúa lại nghiêng mình, sóng lúa nhấp nhô như biển. Mùi hương lúa mới dịu nhẹ, hòa cùng hương đất ẩm và hương hoa dại ven bờ tạo nên một mùi thơm thật dễ chịu. Xa xa, tiếng gà gáy vang vọng từ mấy ngôi nhà nhỏ giữa đồng. Những chú trâu thong thả gặm cỏ, thỉnh thoảng vẫy đuôi đuổi ruồi. Bác nông dân bước đi trên bờ ruộng, vai gánh cào cuốc, tiếng nói chuyện rộn ràng khiến khung cảnh càng thêm ấm áp.
Mặt trời từ từ nhô lên sau rặng tre làng, ánh sáng vàng rực chiếu lên mặt ruộng, khiến những giọt sương long lanh như ngọc. Đàn cò trắng bay lượn trên cao, vài con sà xuống ruộng tìm mồi. Trẻ con trong làng đi học ngang qua, tiếng cười nói hòa cùng tiếng chim, tiếng gió tạo thành bản nhạc làng quê êm đềm. Em thích nhất khi đứng giữa đồng, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương lúa non thơm ngát lan tỏa trong lồng ngực.
Cánh đồng quê em không chỉ là nơi nuôi sống con người mà còn là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, giản dị. Mỗi sớm đi học, nhìn đồng lúa trải dài trước mắt, em lại thấy lòng nhẹ nhàng, yêu quê hương mình hơn biết bao.
Chiều nào tan học, em cũng đi qua con sông uốn lượn quanh làng. Buổi chiều trên sông quê đẹp như một bức tranh thủy mặc, vừa rực rỡ vừa dịu êm.
Mặt nước sông phẳng lặng, phản chiếu ánh nắng chiều vàng ươm. Sóng nước gợn lăn tăn khi gió thoảng qua. Những chiếc thuyền nan nhỏ trôi lững lờ, tiếng mái chèo khua nước nhịp nhàng vang vọng. Hai bên bờ, hàng tre già rì rào hát ru gió. Xa xa, đàn cò trắng bay về tổ, cánh trắng nổi bật trên nền trời hồng nhạt. Lũ trẻ chăn trâu nô đùa, cười vang cả một khúc sông. Bác ngư dân ngồi bên bờ thả lưới, ánh nắng vàng hắt lên gương mặt rám nắng hiền hậu.
Hương lúa từ cánh đồng bên kia theo gió lan sang, quyện với mùi bùn non và mùi nước sông trong trẻo. Khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực như rải vàng trên mặt nước. Tiếng chuông chùa ngân vang, tiếng gà gáy vọng lại, tất cả hòa vào nhau tạo nên một buổi chiều quê thanh bình, ấm áp.
Mỗi khi nhìn dòng sông, em lại thấy như mình đang được ôm ấp bởi quê hương. Dòng sông ấy không chỉ là nguồn nước, mà còn là nơi chứa đựng tuổi thơ, kỷ niệm và cả tình yêu quê hương sâu sắc của em.
Em sinh ra ở vùng biển miền Trung đầy nắng gió. Mỗi buổi sáng, khi bình minh hé rạng, bãi biển quê em lại hiện lên lung linh, tuyệt đẹp.
Khi mặt trời còn e ấp sau làn mây mỏng, bầu trời đã chuyển dần sang màu hồng cam rực rỡ. Mặt biển lúc ấy phẳng lặng như tấm gương khổng lồ, phản chiếu ánh nắng sớm lung linh. Những con sóng nhỏ vỗ bờ, tạo âm thanh rì rào không bao giờ dứt. Mùi muối biển hòa cùng gió sớm mang lại cảm giác mát lạnh và sảng khoái. Xa xa, những chiếc thuyền đánh cá đang trở về sau đêm dài, tiếng máy nổ vang lên đều đặn, từng giỏ cá tươi được khuân lên bờ.
Trên bãi cát mịn, dấu chân người in hằn nối dài. Những đứa trẻ nô đùa, nhặt vỏ ốc, xây lâu đài cát. Mẹ em thường dắt em đi dọc bờ biển, vừa ngắm bình minh vừa hít hà không khí trong lành. Khi mặt trời nhô hẳn lên, cả mặt biển như được dát vàng, rực rỡ mà huyền ảo. Đàn hải âu bay lượn, tiếng kêu hòa cùng tiếng sóng tạo nên bản hòa ca của đại dương.
Em yêu biển quê em – nơi sáng nào cũng rộn ràng, tươi đẹp, và tràn đầy sức sống. Biển không chỉ đẹp mà còn mạnh mẽ, bao dung như tấm lòng người dân quê em vậy.
Mỗi lần về quê ngoại ở miền Tây, em đều thích được đi thuyền vào rừng tràm. Buổi sớm trong rừng tràm đẹp và yên bình đến nao lòng.
Mặt nước phẳng lặng, phủ kín những mảng bèo xanh biếc. Hai bên là hàng cây tràm thẳng tắp, thân trắng bạc, lá nhỏ, tỏa hương thơm thoang thoảng. Sương sớm giăng khắp lối, ánh nắng yếu ớt chiếu qua kẽ lá, phản chiếu xuống dòng nước lấp lánh. Trên cao, đàn chim bay lượn, hót vang những khúc nhạc chào ngày mới. Em nghe tiếng mái chèo khua nhẹ, tiếng cá quẫy nước và cả mùi hoa tràm thoang thoảng – tất cả hòa vào nhau thành bản giao hưởng dịu dàng của thiên nhiên.
Rừng tràm không chỉ đẹp mà còn chứa đựng sự sống phong phú. Nhiều loài chim làm tổ, nhiều loài cá sinh sôi. Người dân quê ngoại sống dựa vào rừng, hái mật ong, bắt cá, hái lá tràm làm thuốc. Em cảm thấy như đang đi trong giấc mơ xanh mướt, nơi thiên nhiên và con người hòa hợp, chan hòa.
Buổi sớm trong rừng tràm là khoảnh khắc em sẽ không bao giờ quên. Đó là vẻ đẹp trong trẻo, nguyên sơ và gần gũi, khiến lòng em thêm yêu quê hương đất nước Việt Nam tươi đẹp.
Buổi chiều, ngọn núi sau làng quê em trông thật hùng vĩ và nên thơ. Khi mặt trời dần khuất bóng, ánh nắng cuối ngày phủ lên sườn núi một màu vàng rực rỡ như dát mật ong.
Ngọn núi không cao lắm, nhưng đứng từ xa đã thấy bóng núi xanh ngắt nổi bật trên nền trời. Cây rừng phủ kín, xen lẫn những phiến đá xám trầm mặc. Tiếng suối chảy róc rách từ khe núi vọng xuống nghe như bản nhạc thiên nhiên êm dịu. Gió từ trên cao thổi xuống mang theo hơi mát lành, khiến hương cỏ cây lan tỏa khắp không gian. Lũ chim rừng bay về tổ, tiếng hót vang vọng gọi nhau ríu rít. Dưới chân núi, người dân trong làng đang dắt trâu về, khói lam chiều tỏa ra từ những mái nhà nhỏ, khiến khung cảnh càng thêm bình yên.
Khi mặt trời khuất hẳn, ngọn núi chuyển sang màu tím thẫm. Trên cao, mây vàng còn vương ánh sáng cuối cùng, phản chiếu xuống hồ nước lấp lánh. Em ngồi bên hiên nhà nhìn núi, cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Núi quê em không chỉ đẹp mà còn như tấm áo choàng che chở làng quê yên ả.
Em yêu ngọn núi quê em – nơi gắn bó với tuổi thơ, nơi mỗi chiều nhìn lên em lại thấy niềm tự hào dâng tràn.
Mỗi sáng cuối tuần, em thường cùng ba mẹ ra công viên gần nhà để đi dạo. Công viên buổi sáng thật trong lành, rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Từ xa nhìn lại, công viên như một khu vườn khổng lồ với hàng cây xanh mướt, những luống hoa rực rỡ nhiều màu. Mặt hồ giữa công viên phẳng lặng, in bóng bầu trời trong xanh và những tòa nhà cao tầng phản chiếu lung linh. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng nước phun từ đài phun giữa hồ nghe róc rách vui tai. Dọc lối đi, những bác lớn tuổi đang tập thể dục, những em nhỏ chạy nhảy, cười đùa, còn các cô chú bán hàng rong bày sẵn xe nước, xe bánh mì thơm phức.
Khi mặt trời dần lên cao, ánh nắng chiếu xuống tán cây, làm giọt sương long lanh như những hạt ngọc. Hương hoa sữa thoang thoảng trong gió, hương cỏ non tươi mát khiến lòng người nhẹ nhõm. Em thích nhất là đứng nhìn những con chim bồ câu sà xuống nhặt vụn bánh, đôi cánh trắng xòe ra trông như những đám mây nhỏ.
Công viên không chỉ là nơi nghỉ ngơi mà còn là “lá phổi xanh” của thành phố. Mỗi lần đến đây, em như được nạp thêm năng lượng, thấy yêu cuộc sống và yêu thiên nhiên hơn bao giờ hết.
Sau nhà em có một khu vườn nhỏ nhưng lúc nào cũng xanh tốt và ngập tràn sức sống. Mỗi sáng thức dậy, nhìn khu vườn rực rỡ trong nắng sớm, em lại thấy một ngày mới thật tươi đẹp.
Trong vườn có đủ loại cây: cây ổi, cây xoài, cây chuối, cây cam, và cả giàn bầu, giàn mướp leo xanh mướt. Mỗi loại cây mang một vẻ đẹp riêng. Cây ổi trái tròn, da sần sùi, mùi thơm dìu dịu. Cây xoài cao, lá dày, khi ra hoa thì hương ngọt ngào bay khắp vườn. Giàn mướp buông những bông hoa vàng rực rỡ, ong bướm kéo đến hút mật rộn ràng. Bà em thường ra vườn tưới cây, còn em thì giúp nhổ cỏ, nhặt lá khô. Mỗi khi có gió thổi, lá cây xào xạc, ánh nắng chiếu qua tạo thành những đốm sáng lung linh.
Vườn nhà em không chỉ có cây mà còn là nơi trú ngụ của chim chóc. Buổi sáng, tiếng chim hót vang khắp nơi, như đánh thức cả khu vườn. Khi hoàng hôn buông xuống, cỏ cây nhuộm vàng, hoa khép lại, hương đất và hương lá quyện vào nhau thật dễ chịu.
Khu vườn nhỏ ấy là thế giới riêng của em – nơi em tìm thấy bình yên, niềm vui và tình yêu thiên nhiên giản dị.
Con đường làng quê em nhỏ hẹp, uốn quanh giữa hai hàng tre xanh rì. Mỗi buổi sáng, khi em đến trường, con đường lại như khoác lên mình tấm áo mới của bình minh.
Ánh nắng sớm dịu nhẹ len qua tán tre, chiếu xuống mặt đường còn ướt sương, lấp lánh như dát bạc. Tiếng chim hót vang trên cành, tiếng gà gáy, tiếng người gọi nhau đi chợ hòa thành bản nhạc vui tươi. Hương hoa cau, hoa bưởi thoang thoảng trong gió. Em thấy những bác nông dân dắt trâu ra đồng, chiếc nón lá thấp thoáng trong nắng sớm. Mấy em nhỏ cười nói ríu rít, vừa đi học vừa tung tăng. Xa xa, khói bếp từ những mái nhà tranh bay lên, quyện vào sương mỏng như một dải lụa mềm.
Con đường quê không ồn ào như phố xá, nhưng lại chứa đựng sự bình yên và thân thuộc. Mỗi bước chân đi qua, em như cảm nhận được hơi thở ấm áp của quê hương. Khi mặt trời lên cao, con đường sáng rực, lá tre khẽ lay động, bóng nắng đan xen tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.
Con đường làng buổi sáng là hình ảnh giản dị mà thân thương, là nơi em gắn bó từ thuở nhỏ. Dù đi đâu xa, em vẫn sẽ nhớ con đường ấy, nơi bắt đầu của những ngày đến lớp và những ký ức tuổi thơ trong veo.
Chiều nay, một cơn mưa bất chợt đổ xuống làng em. Trời đất như được gột rửa, khoác lên tấm áo mới tinh khôi sau những ngày nắng gắt.
Mây đen kéo đến, gió thổi ào ào, rồi mưa trút xuống ào ạt. Mặt đất bốc lên mùi ngai ngái quen thuộc. Hạt mưa rơi lộp độp trên mái ngói, lăn dài xuống sân. Cánh đồng xa mờ trong màn mưa trắng xóa, chỉ còn thấy thấp thoáng bóng người nông dân vội vã che nón chạy về. Tiếng ếch nhái vang lên rộn ràng như bản hòa ca đồng quê. Một lát sau, mưa nhẹ dần, chỉ còn những hạt nhỏ li ti rơi lả tả. Sông tràn nước, ao hồ đầy ắp, những giọt mưa cuối cùng khẽ đọng trên lá chuối, lăn tròn rồi rơi xuống “tách” một tiếng nghe thật vui tai.
Sau mưa, bầu trời trong xanh trở lại, mây trắng bồng bềnh. Cánh đồng lúa như được gội sạch, vàng óng ánh trong nắng mới. Mùi đất, mùi rơm rạ, mùi cỏ ướt hòa quyện làm lòng người thêm khoan khoái. Trẻ con ùa ra sân chơi, cười vang dưới ánh cầu vồng vừa hiện lên nơi chân trời.
Cơn mưa đồng quê giản dị mà đáng yêu biết bao. Nó mang lại sự tươi mới, mát lành và gợi lên trong em tình yêu quê hương sâu sắc.
Buổi chiều, khi mặt trời dần buông xuống sau rặng tre, cảnh hoàng hôn bên sông quê em trở nên thật huyền ảo.
Mặt trời như quả cầu đỏ rực đang từ từ lặn xuống dòng nước. Ánh nắng cuối cùng chiếu lên mặt sông lấp loáng, phản chiếu những dải màu vàng, cam, tím hòa quyện. Sóng nước lăn tăn, bờ lau rì rào hát ru chiều muộn. Những chiếc thuyền nhỏ thả lưới giữa sông, bóng người in dài trên mặt nước. Tiếng trẻ con gọi nhau í ới, tiếng mẹ giục con về ăn cơm vang vọng khắp nơi. Khói bếp chiều bay lên, quyện cùng ánh hoàng hôn tạo nên khung cảnh thơ mộng.
Khi mặt trời khuất hẳn, bầu trời ngả sang màu tím than, rồi dần tối. Những ánh đèn bên bờ sông bắt đầu sáng lên, phản chiếu xuống dòng nước lung linh như những ngôi sao nhỏ. Lúc ấy, cả không gian chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích.
Hoàng hôn bên sông quê em đẹp đến lặng người – vừa bình dị, vừa ấm áp. Đó là hình ảnh mà mỗi khi nhớ lại, em lại thấy lòng mình dịu xuống, tràn ngập tình yêu quê hương.
Quê em có một cánh đồng hoa hướng dương rộng mênh mông, mỗi khi vào mùa nở, cả vùng quê như sáng bừng lên dưới nắng vàng.
Buổi sáng, khi mặt trời vừa ló rạng, hàng ngàn bông hoa đồng loạt hướng về phía mặt trời. Những cánh hoa vàng óng ánh xòe rộng, giữa là nhụy nâu tròn như chiếc đĩa nhỏ. Mỗi bông hoa như một mặt trời bé con đang mỉm cười với ánh sáng. Gió thổi qua, cả cánh đồng rung rinh như sóng vàng dập dềnh. Mùi hoa thoang thoảng, hòa quyện với hương đất mới thật dễ chịu. Người dân trong làng và khách du lịch kéo đến chụp hình, ai cũng thích thú trước vẻ đẹp rực rỡ ấy. Xa xa, những chú ong, chú bướm bay lượn, đậu nhẹ trên từng cánh hoa, tạo nên khung cảnh vừa sinh động vừa bình yên.
Đến chiều, khi nắng dịu lại, hoa vẫn rực rỡ nhưng ánh vàng đã ngả sang màu mật ong ấm áp. Bầu trời xanh cao, mây trắng lững lờ trôi, phản chiếu xuống cánh đồng vàng rực như tranh. Em đứng giữa đồng hoa, thấy mình nhỏ bé giữa thiên nhiên nhưng lòng lại ngập tràn hạnh phúc.
Cánh đồng hoa hướng dương quê em không chỉ đẹp mà còn như mang đến nguồn năng lượng tích cực. Mỗi bông hoa là một nụ cười, một niềm vui, một điều kỳ diệu của thiên nhiên.
Chiều xuống, biển quê em trở nên dịu dàng và thơ mộng hơn bao giờ hết. Hoàng hôn trên biển là khung cảnh mà em yêu nhất – vừa rực rỡ, vừa bình yên.
Mặt trời đỏ ối như hòn than khổng lồ đang từ từ lặn xuống mặt nước. Ánh sáng cuối cùng trải dài khắp mặt biển, biến từng con sóng nhỏ thành những dải lụa vàng óng ánh. Gió biển thổi mát rượi, mang theo mùi mặn nồng đặc trưng. Tiếng sóng vỗ bờ nghe rì rào như lời ru êm ái. Những con thuyền đánh cá bắt đầu rời bến, cờ phấp phới trong gió chiều. Trên bãi cát, trẻ em nô đùa, người lớn dạo bộ, còn mấy bác ngư dân ngồi vá lưới, miệng hát những câu hò quen thuộc.
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, bầu trời chuyển từ đỏ sang tím, rồi sang xanh đậm. Biển dần chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn thuyền nhấp nháy xa xa như sao đêm. Âm thanh của sóng hòa với tiếng gió, tiếng chim hải âu gọi nhau tạo nên khúc nhạc biển dịu dàng.
Mỗi khi đứng trước biển hoàng hôn, em thấy lòng mình yên bình lạ. Biển quê em đẹp không chỉ vì cảnh, mà còn vì tình người chân chất, vì những ký ức tuổi thơ gắn bó với sóng và gió.
Quê ngoại em có một đồi chè xanh mướt nằm thoai thoải dưới chân núi. Mỗi buổi sáng, khi sương chưa tan, đồi chè như tấm thảm xanh ẩn hiện trong làn khói trắng mờ ảo.
Những luống chè nối nhau dài tít tắp, thẳng hàng, đều đặn như sóng. Lá chè non mướt mát, giọt sương long lanh đọng lại như ngọc. Gió sớm thổi qua làm đồi chè rì rào, mùi hương thanh nhẹ lan tỏa khắp không gian. Xa xa, tiếng cười nói của các cô chú hái chè vang lên rộn rã. Tay họ thoăn thoắt hái những búp chè xanh mướt, thả vào gùi đeo trên lưng. Trên cao, mặt trời dần nhô lên, tia nắng vàng chiếu xuống làm đồi chè sáng lấp lánh.
Khi nắng lên cao, sương tan dần, cả đồi như khoác áo mới. Màu xanh ngọc bích trải rộng, ánh sáng phản chiếu như sóng lăn tăn. Em đứng trên đồi nhìn xuống thung lũng, thấy mái nhà nhỏ, dòng sông uốn lượn, khói lam chiều bay lững lờ – một bức tranh quê thật nên thơ.
Đồi chè quê ngoại là nơi lưu giữ biết bao ký ức của em: những sáng theo bà hái chè, những chiều ngắm nắng tàn. Em yêu nơi ấy như yêu chính tuổi thơ xanh trong của mình.
Mỗi khi thu về, vùng cao quê em lại vàng rực sắc lúa chín. Từng bậc ruộng nối nhau quanh triền núi tạo nên bức tranh tuyệt đẹp mà em không bao giờ quên.
Từ xa nhìn lại, ruộng bậc thang như những nấc thang vàng dẫn lên trời. Ánh nắng chiếu xuống, từng bông lúa chín óng ánh, lay động theo gió. Hương lúa thơm ngào ngạt lan tỏa khắp núi rừng. Tiếng người nói, tiếng cười, tiếng lưỡi liềm cắt lúa hòa cùng tiếng gà gáy, tiếng suối chảy róc rách – tất cả tạo thành bản nhạc mùa gặt vui tươi. Trên cao, mây bay là là, đàn chim én sải cánh, còn những em bé dân tộc tung tăng chạy trên lối nhỏ, tóc bay trong gió.
Khi hoàng hôn buông xuống, cả vùng núi chuyển sang màu mật ong. Khói bếp từ những mái nhà sàn bay lên, quyện cùng hương lúa khiến không gian thêm ấm áp. Đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống, em thấy lòng mình tràn đầy tự hào về quê hương lao động cần cù và tươi đẹp.
Ruộng bậc thang mùa lúa chín chính là món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng, là bức tranh sống động của đất trời và con người hòa làm một.
Giữa cánh rừng xanh bạt ngàn, có một con suối nhỏ len lỏi quanh những tảng đá. Đó là nơi em thích nhất mỗi khi cùng ba đi dã ngoại.
Nước suối trong veo, nhìn thấy rõ từng viên sỏi nhỏ dưới đáy. Hai bên bờ, cây cối xanh mướt, tán lá đan nhau thành mái vòm tự nhiên. Tiếng nước chảy róc rách xen lẫn tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua rừng nghe thật vui tai. Từng đàn bướm bay là là trên mặt suối, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành vệt sáng lấp lánh. Em ngồi bên bờ, thả chân xuống dòng nước mát lạnh, cảm giác như bao mệt mỏi tan biến. Thỉnh thoảng, vài chú cá nhỏ bơi qua, làm nước gợn sóng nhẹ.
Khi mặt trời lên cao, ánh sáng vàng chiếu xuống khiến dòng suối như dải lụa bạc giữa rừng. Tiếng ve kêu râm ran, tiếng suối róc rách như khúc hát của thiên nhiên. Em hái mấy bông hoa dại ven bờ, kết thành vòng nhỏ, đặt lên mặt nước để xem chúng trôi đi đâu.
Con suối nhỏ không chỉ đẹp mà còn mang đến cảm giác yên bình, gần gũi. Mỗi lần đến đây, em lại thấy yêu hơn thiên nhiên và đất trời quê hương mình.
Vào mùa nắng, cánh đồng muối quê em trở nên lấp lánh dưới ánh chiều tà. Hoàng hôn trên đồng muối là khung cảnh lung linh nhất mà em từng thấy.
Những ô muối vuông vức phản chiếu ánh nắng vàng cam của mặt trời sắp lặn. Hạt muối trắng tinh lấp lánh như pha lê. Những bác diêm dân đội nón lá, vai gánh muối nặng trĩu, bước đi chậm rãi giữa nền trời đỏ rực. Tiếng xẻng xúc muối, tiếng gió biển rì rào tạo thành âm thanh lao động quen thuộc. Mùi mặn của muối hòa cùng gió biển thổi vào mát rượi. Xa xa, cánh chim hải âu chao liệng, những tia nắng cuối cùng rơi xuống, biến cả cánh đồng thành biển bạc.
Lúc mặt trời khuất hẳn, đồng muối dần chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng phản chiếu của muối còn sáng lấp lánh. Em nhìn cảnh ấy mà thấy thương những người làm nghề muối, ngày ngày phơi mình giữa nắng để làm ra hạt muối trắng tinh cho đời.
Hoàng hôn trên đồng muối là bức tranh giản dị mà kỳ diệu, là hình ảnh về lao động, về vẻ đẹp bền bỉ của con người quê em.
Khi mùa xuân đến, công viên gần nhà em lại rực rỡ hơn bao giờ hết. Buổi sáng mùa xuân nơi đây như một bức tranh tràn ngập màu sắc và âm thanh tươi vui.
Trời trong xanh, gió nhẹ thoảng qua, nắng sớm vàng dịu phủ lên từng nhành cây. Hàng hoa cúc, hoa hồng, hoa thược dược thi nhau khoe sắc. Trên cao, những búp non hé nở, chim chóc ríu rít hót vang. Hồ nước trong veo, từng gợn sóng nhỏ phản chiếu màu trời trong biếc. Trẻ em nô đùa, người già tập thể dục, còn bác lao công cần mẫn quét lá. Hương hoa, hương cỏ quyện vào nhau, lan tỏa khắp không gian.
Khi nắng lên cao hơn, công viên trở nên đông vui và rộn ràng. Ánh sáng xuyên qua tán cây, chiếu lên khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Em cùng bạn chạy quanh bồn hoa, ngắm bướm bay, lòng thấy vui sướng khôn tả.
Buổi sáng mùa xuân ở công viên không chỉ đẹp về cảnh mà còn chứa đựng sức sống và niềm tin. Em mong nơi đây mãi xanh tươi để mỗi sớm mai, ai cũng có thể hít thở một bầu không khí trong lành và yêu đời hơn.
Cao nguyên quê em mỗi buổi sáng đều phủ một lớp sương mờ ảo, khiến khung cảnh như bức tranh huyền diệu.
Những ngọn đồi nối tiếp nhau, trải dài tít tắp. Cỏ non xanh mướt, còn đọng sương long lanh. Xa xa, mặt trời dần nhô lên, ánh sáng chiếu qua làn sương tạo nên sắc vàng mờ ấm áp. Tiếng chim gọi nhau ríu rít, tiếng gió thổi qua thung lũng nghe vi vu. Trên con đường đất đỏ, vài người cưỡi ngựa chở hàng ra chợ, dáng họ nhỏ bé giữa thiên nhiên hùng vĩ. Những ngôi nhà sàn ẩn hiện trong mây, khói bếp bay lên hòa cùng sương sớm. Mùi cà phê rang từ xa phảng phất khiến lòng người tỉnh táo, dễ chịu.
Khi nắng lên, sương tan, bầu trời trong vắt hiện ra. Cả cao nguyên bừng sáng, hoa dã quỳ ven đường nở vàng rực rỡ. Em hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành, mát lạnh.
Buổi sáng trên cao nguyên mang vẻ đẹp hoang sơ và quyến rũ. Nó khiến em thêm yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và thấy tự hào vì quê hương Việt Nam tươi đẹp biết bao.
Ngay giữa làng em có một hồ nước tròn, bốn mùa trong xanh và mát rượi. Hồ không chỉ đẹp mà còn là nơi sinh hoạt, vui chơi của mọi người.
Buổi sáng, mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu bầu trời trong veo và hàng cây ven bờ. Sương sớm lãng đãng như khói, vài chú cá quẫy nước tạo nên những vòng tròn nhỏ. Trưa đến, ánh nắng chiếu xuống, nước hồ lấp lánh ánh bạc. Mấy bác nông dân nghỉ trưa dưới gốc cây ven hồ, lũ trẻ con thi nhau thả thuyền giấy, tiếng cười vang vọng. Chiều về, hoàng hôn nhuộm đỏ mặt nước, đàn vịt bơi thành hàng, để lại vệt sóng loang loáng.
Mỗi mùa, hồ mang vẻ đẹp khác nhau: mùa xuân trong trẻo, mùa hè xanh biếc, mùa thu vàng óng và mùa đông lặng lẽ. Nhưng dù thế nào, hồ vẫn là trái tim của làng – nơi lưu giữ bao kỷ niệm. Em yêu hồ nước quê em – nơi phản chiếu bầu trời và cả tuổi thơ êm đềm của em.
Vào những ngày hè, cánh đồng sen gần nhà em lại bừng nở sắc hồng rực rỡ. Đó là khung cảnh em yêu nhất mỗi khi hè về.
Từ xa nhìn lại, cánh đồng sen như tấm thảm hồng trải dài đến tận chân trời. Lá sen to, xanh biếc, nổi trên mặt nước, còn hoa sen thì vươn lên kiêu hãnh. Hương sen dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Ong, bướm bay rập rờn, thỉnh thoảng đậu xuống cánh hoa mềm mại. Tiếng ếch kêu, tiếng gió, tiếng nước hòa thành bản nhạc mùa hạ tươi vui. Mỗi khi gió thổi, cả đầm sen khẽ lay động, cánh hoa chao nghiêng như vẫy chào.
Trưa đến, nắng chiếu xuống làm hoa càng rực rỡ, phản chiếu xuống mặt nước long lanh. Buổi chiều, người dân ra hái sen, tiếng cười nói vang vọng. Những bông sen được bó lại, hạt sen trắng thơm, lá sen xanh mướt – tất cả hòa quyện tạo nên mùi hương đồng nội thanh khiết.
Cánh đồng sen mùa hạ là biểu tượng của sự trong lành, tinh khiết. Mỗi lần đứng giữa đồng sen, em thấy lòng mình nhẹ nhõm, yêu cuộc sống và quê hương hơn bao giờ hết.
Mỗi vùng quê, mỗi góc nhỏ đều có vẻ đẹp riêng của thiên nhiên: cánh đồng vàng, con sông xanh, ngọn núi tím, cơn mưa, hoàng hôn,... Những bài văn trên không chỉ giúp học sinh học cách tả cảnh mà còn là hành trình cảm xúc, dạy ta yêu thiên nhiên, trân trọng quê hương và biết ơn cuộc sống quanh mình.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Cám ơn bạn đã phản hồi!