I. Mở bài
Giới thiệu chung về bố:
Giới thiệu tên bố (có thể là tên thường gọi ở nhà), tuổi của bố (nếu biết).
Tình cảm của em dành cho bố: "Bố là người mà em yêu quý nhất", "Bố là người hùng của em"...
Nêu lý do muốn tả bố: "Hôm nay em sẽ kể về người bố đáng kính của mình."
II. Thân bài
1. Tả ngoại hình của bố (Những đặc điểm dễ nhận biết và nổi bật)
Dáng người:
Bố cao hay thấp, gầy hay hơi mập? (Ví dụ: "Bố em cao lớn, dáng người vạm vỡ như siêu nhân", "Bố em người hơi tròn tròn, ôm rất êm.")
Cách bố đi đứng: "Bố đi nhanh nhẹn", "Bố đi vững chãi", "Mỗi khi bố đi làm về, tiếng bước chân đã vang vọng ngoài sân."
Khuôn mặt:
Hình dáng khuôn mặt: "Khuôn mặt bố vuông vắn", "Khuôn mặt bố phúc hậu".
Làn da: "Làn da bố rám nắng vì hay đi làm ngoài trời", "Làn da bố hồng hào".
Mái tóc: "Tóc bố đen nhánh", "Tóc bố muối tiêu", "Mái tóc bố lúc nào cũng gọn gàng"...
Đôi mắt:
Màu mắt: "Mắt bố đen láy", "Mắt bố nâu hiền lành".
Ánh mắt khi vui, khi nghiêm khắc: "Khi bố cười, đôi mắt híp lại vui vẻ", "Khi em mắc lỗi, ánh mắt bố nhìn em nghiêm nghị nhưng vẫn đầy yêu thương."
Cái mũi: "Mũi bố cao", "Mũi bố thẳng tắp".
Miệng và nụ cười:
Đôi môi: "Môi bố mỏng", "Môi bố hay mỉm cười".
Nụ cười của bố: "Bố có nụ cười rất tươi, để lộ hàm răng trắng bóng", "Nụ cười của bố làm em cảm thấy ấm áp."
Đôi bàn tay: "Bàn tay bố to và chai sạn vì phải làm việc vất vả", "Bàn tay bố ấm áp, mỗi khi bố nắm tay em đi chơi."
Trang phục (Thường ngày hoặc khi đi làm): "Bố thường mặc áo sơ mi khi đi làm", "Ở nhà bố hay mặc quần áo thể thao thoải mái."
2. Tả tính cách của bố
Hiền lành, tình cảm: "Bố rất hiền, chưa bao giờ mắng em nặng lời", "Bố luôn dành thời gian chơi với em", "Bố hay kể chuyện cổ tích cho em nghe."
Vui tính, hài hước: "Bố rất hay pha trò, làm cả nhà cười phá lên", "Bố luôn làm không khí gia đình vui vẻ."
Chăm chỉ, trách nhiệm: "Bố rất chăm chỉ làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình", "Bố luôn hoàn thành tốt công việc của mình."
Nghiêm khắc (khi cần thiết): "Khi em làm sai, bố sẽ nghiêm khắc chỉ bảo nhưng không bao giờ đánh mắng."
Quan tâm, yêu thương mọi người: "Bố luôn quan tâm đến sức khỏe của cả nhà", "Bố hay giúp đỡ ông bà."
3. Kể về hoạt động và kỷ niệm với bố
Công việc của bố: "Bố em là [nghề nghiệp]", "Bố em làm việc [ở đâu]", "Bố rất yêu nghề của mình". (Có thể kể ngắn gọn về sự vất vả hoặc niềm vui trong công việc của bố).
Những việc bố thường làm ở nhà:
Giúp đỡ mẹ việc nhà: "Bố hay tưới cây, sửa đồ điện trong nhà", "Bố giúp mẹ rửa bát, nấu cơm."
Chăm sóc em: "Bố dạy em học bài", "Bố cùng em đọc sách", "Bố chơi cờ vua với em."
Kỷ niệm đáng nhớ với bố:
Một lần bố đưa em đi chơi: "Bố đã đưa em đi công viên chơi và mua kem cho em."
Một lần bố giúp em giải quyết khó khăn: "Khi em không làm được bài toán khó, bố đã kiên nhẫn giảng giải cho em."
Một điều bố đã dạy em: "Bố dạy em phải trung thực, chăm chỉ."
Kể một câu chuyện ngắn về sự quan tâm, chăm sóc của bố dành cho em.
III. Kết bài
Khẳng định lại tình cảm: "Em rất yêu quý và tự hào về bố của mình."
Lời hứa: "Em sẽ cố gắng học thật giỏi, vâng lời bố mẹ để bố vui lòng."
Mong ước: "Em mong bố luôn mạnh khỏe và ở bên em mãi mãi."
Lưu ý cho học sinh tiểu học khi viết:
Sử dụng từ ngữ gợi cảm, giàu hình ảnh: thay vì "bố em cao" có thể là "bố em cao lớn như một cây cổ thụ", "bố em có giọng nói ấm áp như tiếng suối chảy".
Sử dụng các giác quan để miêu tả: nhìn (ngoại hình), nghe (giọng nói, tiếng cười), cảm nhận (bàn tay ấm áp, nụ cười hiền).
Nên kể những điều thật về bố mình: để bài văn chân thực và giàu cảm xúc.
Trong trái tim em, bố luôn là người hùng vĩ đại nhất. Bố em tên là Quang, năm nay bố gần bốn mươi tuổi rồi. Bố không chỉ là người luôn che chở, yêu thương em mà còn là một kỹ sư xây dựng tài giỏi. Em yêu bố rất nhiều và hôm nay, em muốn kể cho các bạn nghe về người bố tuyệt vời của mình.
Bố em có dáng người cao lớn, vạm vỡ. Có lẽ vì tính chất công việc thường xuyên phải đi công trình, giám sát các tòa nhà đang mọc lên mà bố sở hữu một thân hình khỏe mạnh, rắn rỏi. Mỗi khi bố đi bộ về, tiếng bước chân vững chãi vang vọng từ ngoài sân, báo hiệu bố đã về nhà. Làn da bố rám nắng, đôi khi hơi sạm đi vì phải làm việc nhiều dưới cái nắng gay gắt, nhưng điều đó lại khiến bố trông càng mạnh mẽ hơn. Mái tóc bố đen nhánh, được cắt tỉa gọn gàng. Em rất thích vuốt ve mái tóc bố mỗi khi bố đọc sách cho em nghe. Đôi mắt bố đen láy, tinh anh, luôn nhìn em với ánh nhìn trìu mến. Khi bố cười, đôi mắt ấy híp lại, rạng rỡ niềm vui, để lộ hàm răng trắng đều. Cái mũi bố cao, thẳng tắp như chiếc cầu trượt nhỏ xinh trên khuôn mặt. Đặc biệt, bàn tay bố to lớn, chai sạn vì thường xuyên cầm bản vẽ, thước đo và các dụng cụ khác. Đôi bàn tay ấy tuy thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp mỗi khi nắm chặt tay em đi dạo, hay nhẹ nhàng xoa đầu em khi em ngủ quên trên bàn học. Bố thường mặc áo sơ mi công sở khi đi làm và khoác thêm chiếc áo bảo hộ màu xanh khi đến công trường, còn ở nhà, bố thích những bộ quần áo thun đơn giản, thoải mái.
Tính cách của bố em cũng rất đặc biệt. Bố là người rất hiền lành, tình cảm. Bố chưa bao giờ nặng lời mắng em, dù em có nghịch ngợm đến đâu. Bố hay dành thời gian cuối tuần để chơi lắp ghép Lego cùng em, hay kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích về các vị thần Hy Lạp. Bố cũng rất vui tính và hài hước. Bố thường pha trò, kể những câu chuyện cười khiến cả nhà em cười phá lên, làm không khí gia đình lúc nào cũng rộn ràng, ấm cúng. Tuy vậy, bố cũng là người rất nghiêm khắc và trách nhiệm trong công việc. Bố luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ, đảm bảo an toàn và chất lượng cho từng công trình. Mỗi khi em làm sai, bố sẽ nhẹ nhàng giải thích, phân tích cho em hiểu lỗi lầm của mình, chứ không bao giờ nóng giận. Bố còn là người rất quan tâm đến mọi người. Bố luôn hỏi han sức khỏe ông bà, giúp đỡ hàng xóm khi họ cần.
Bố em là một kỹ sư xây dựng. Công việc của bố là thiết kế, giám sát và đảm bảo các công trình được xây dựng đúng tiêu chuẩn, an toàn. Bố thường xuyên phải đi đến các công trường, đôi khi là ở những nơi xa nhà. Có những hôm bố về muộn, người mệt lả nhưng vẫn nở nụ cười tươi khi thấy em ra đón. Bố bảo, công việc của bố tuy vất vả nhưng rất ý nghĩa, vì bố đang góp phần xây dựng nên những ngôi nhà, những con đường, những công trình hiện đại cho mọi người. Ở nhà, bố cũng rất khéo léo. Bố thường giúp mẹ sửa chữa các đồ điện bị hỏng, hay tự tay đóng cho em một chiếc kệ sách mới. Bố còn dạy em cách sắp xếp đồ đạc gọn gàng và kiên nhẫn hướng dẫn em giải những bài toán khó. Kỷ niệm mà em nhớ nhất là lần bố đưa em đi tham quan một công trình mà bố đang phụ trách. Em đã rất ngạc nhiên khi thấy những chiếc cần cẩu khổng lồ, những đống vật liệu xây dựng và rất nhiều công nhân đang hăng say làm việc. Bố đã giải thích cho em về từng công đoạn, về tầm quan trọng của sự tỉ mỉ và an toàn trong xây dựng. Từ hôm đó, em càng thêm ngưỡng mộ bố hơn. Bố còn dạy em rằng, dù làm công việc gì, cũng cần phải có trách nhiệm và luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Em rất yêu quý và tự hào về bố của mình. Em sẽ cố gắng học tập thật giỏi, vâng lời bố mẹ để bố luôn vui lòng. Em mong bố sẽ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và là người hùng của em mãi mãi.
Bố em tên là Nguyễn Văn An, năm nay bố bốn mươi ba tuổi. Trong mắt em, bố không chỉ là người cha mà còn là một người thầy vĩ đại, tận tụy. Bố có dáng người cao, hơi gầy, vai rộng, lưng thẳng, dáng đi chậm rãi nhưng dứt khoát. Làn da bố ngăm ngăm, đặc biệt là hai cánh tay rám nắng vì bố thường xuyên dẫn học sinh đi ngoại khóa dưới trời nắng gắt.
Khuôn mặt bố vuông vắn, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt đen sâu, ánh nhìn luôn dịu dàng ấm áp mỗi khi nhìn em hay học trò. Tóc bố đen điểm vài sợi bạc ở hai bên thái dương, mẹ bảo đó là dấu vết của thời gian, của những đêm chấm bài miệt mài. Đôi môi bố luôn mỉm cười, mỗi khi bố cười để lộ hàm răng đều, sáng và nụ cười khiến cả nhà cảm thấy ấm lòng.
Bố là giáo viên dạy Toán ở trường THCS, học sinh nào cũng yêu quý bố bởi sự tận tâm, kiên nhẫn và lòng nhân hậu. Dù bận rộn với công việc ở trường, bố vẫn dành thời gian giảng bài cho em, hướng dẫn em cách tư duy, giải những bài toán khó. Những đêm khuya, khi cả nhà đã ngủ, em vẫn thấy ánh đèn phòng bố sáng, bố vẫn miệt mài đọc sách, soạn bài giảng mới.
Bố hiền lành, nhẹ nhàng, ít khi to tiếng với ai. Khi em mắc lỗi, bố chỉ nghiêm mặt nhắc nhở, tuyệt đối không quát mắng, luôn giải thích để em hiểu và sửa sai. Bố vui tính, thích kể chuyện hài, đôi khi còn đóng giả học sinh nghịch ngợm để làm cả nhà cười vang.
Em nhớ mãi lần em bị điểm kém, buồn bã khóc, bố đã ôm em vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Thất bại chỉ là khởi đầu, con hãy mạnh mẽ lên." Câu nói ấy đã tiếp thêm động lực cho em. Bố thường đưa em đi dạo công viên cuối tuần, vừa đi vừa giải thích về các hiện tượng tự nhiên, giúp em thêm yêu khoa học.
Em rất tự hào về bố – người thầy mẫu mực, người cha hết lòng vì gia đình. Em hứa sẽ chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng bố và mong bố mãi mạnh khỏe bên em.
Bố em là bác sĩ tên là Lê Văn Bình, năm nay bố bốn mươi bảy tuổi. Dáng người bố cao lớn, vững chãi như một thân cây cổ thụ giữa bệnh viện đông người. Khuôn mặt bố vuông chữ điền, làn da trắng hồng, đôi mắt sâu thẳm luôn ánh lên sự tự tin, bình tĩnh và ân cần với mọi bệnh nhân.
Bố thường mặc áo blu trắng tinh, trên túi áo luôn cài cây bút bi và sổ tay nhỏ. Đôi tay bố dài, các ngón tay thon nhưng có những vết chai ở đầu ngón, bàn tay ấy đã nhiều lần cứu giúp người bệnh qua những ca trực đêm dài. Tóc bố ngắn, hơi lấm tấm bạc hai bên, mẹ bảo là do những tháng năm vất vả lo cho bệnh nhân.
Bố làm ở bệnh viện thành phố, mỗi ngày phải khám cho hàng chục người, đôi lúc còn phải phẫu thuật hay đi cấp cứu giữa đêm. Dù mệt mỏi, về nhà bố luôn nở nụ cười rạng rỡ, xoa đầu em và hỏi han cả nhà. Bố thường dạy em giữ gìn vệ sinh cá nhân, ăn uống lành mạnh và luôn quan tâm sức khỏe mọi người.
Em nhớ mãi lần em sốt cao, bố ở bên cạnh cả đêm, thay khăn, cho em uống thuốc, dỗ em ngủ. Khi em tỉnh, bố vẫn ngồi cạnh, đôi mắt đỏ vì thức trắng đêm. Những lúc như vậy, em càng thương bố nhiều hơn, tự nhủ sẽ luôn ngoan ngoãn để bố yên tâm công tác.
Bố rất nghiêm khắc với bản thân và công việc, nhưng với em, bố luôn dịu dàng, dạy em phải sống nhân ái, biết giúp đỡ mọi người. Em mơ ước sau này lớn lên sẽ trở thành bác sĩ như bố, giúp ích cho đời. Em tự hào về bố lắm, mong bố luôn khỏe mạnh để chăm sóc cho gia đình và bệnh nhân.
Bố em tên là Trần Minh Quân, là một người lính bộ đội cụ Hồ. Bố có dáng người cao to, vai rộng, ngực nở, khi mặc quân phục nhìn càng oai vệ. Nước da bố sạm nắng, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng rực đầy nghị lực và ý chí kiên cường.
Tóc bố cắt ngắn gọn gàng, sống mũi cao, nụ cười hiền lành. Tay bố to và khỏe, có nhiều vết sẹo nhỏ do tham gia diễn tập, cứu hộ. Mỗi khi về phép, bố mặc bộ quân phục xanh thẫm, cài đầy huân chương, dáng đi nghiêm trang, em luôn tự hào khoe với các bạn: "Bố tớ là bộ đội đó!"
Công việc của bố vô cùng vất vả, có khi phải đi xa cả tháng trời, tham gia cứu hộ lũ lụt, giúp đỡ người dân miền núi dựng nhà. Mỗi tối, dù ở xa, bố đều gọi điện về hỏi thăm, động viên em chăm học, giúp mẹ việc nhà.
Em nhớ nhất lần bố về phép, đưa em ra bãi tập, dạy em gấp chăn màn vuông vắn, dạy em hát Quốc ca, kể chuyện về đồng đội. Bố bảo: "Làm lính là phải trung thực, dũng cảm và yêu nước." Những lời dặn ấy đã in sâu vào tâm trí em.
Bố là niềm tự hào lớn của cả nhà. Em mong bố luôn mạnh khỏe, hoàn thành tốt nhiệm vụ và sớm trở về đoàn tụ với gia đình.
Ai cũng có một người bố để yêu thương, và bố của em, bố tên là Bình, là một người bố tuyệt vời nhất trần đời. Bố là một giáo viên dạy môn Toán ở trường cấp hai, và đối với em, bố không chỉ là bố mà còn là người thầy đầu tiên, vĩ đại nhất của cuộc đời em.
Bố em có dáng người không quá cao nhưng rất cân đối, gọn gàng. Bố đi lại nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát, thường xuyên mang theo cặp sách đầy những bài giảng và sách vở. Làn da bố trắng hồng, nhìn rất khỏe mạnh, không hề bị rám nắng như các chú công nhân. Mái tóc bố đen mượt, luôn được chải chuốt cẩn thận, không có một sợi tóc nào lộn xộn. Mỗi lần bố cúi xuống ôm em, em lại ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng từ tóc bố. Đôi mắt bố sáng ngời, long lanh như những vì sao trên bầu trời đêm. Ánh mắt ấy luôn chứa đựng sự ấm áp, yêu thương khi bố nhìn em, nhưng lại trở nên nghiêm nghị, đầy suy tư khi bố đang chấm bài hay chuẩn bị bài giảng.
Nụ cười của bố rất hiền, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Bố ít khi cười lớn, mà thường là nụ cười mỉm nhẹ nhàng, làm khuôn mặt bố thêm phần phúc hậu. Cái mũi bố thẳng tắp, làm khuôn mặt bố thêm thanh tú. Đôi bàn tay bố không to lớn hay chai sạn, mà lại mềm mại và sạch sẽ, đôi khi còn vương mùi mực bút. Bàn tay ấy đã viết không biết bao nhiêu bài giảng, chấm không biết bao nhiêu bài kiểm tra, và cũng chính bàn tay ấy đã nhẹ nhàng vuốt tóc, vỗ về em mỗi khi em buồn. Bố thường mặc áo sơ mi lịch sự khi đi dạy, quần tây và đôi giày da bóng loáng. Ở nhà, bố thích mặc những bộ đồ cotton thoải mái để dễ dàng làm việc nhà hoặc chơi với em.
Bố em có tính cách rất đặc trưng của một người thầy. Bố là người vô cùng kiên nhẫn và điềm đạm. Bố chưa bao giờ quát mắng em, dù em có hỏi đi hỏi lại một bài toán khó đến chục lần. Bố luôn nhẹ nhàng giải thích cho đến khi em hiểu bài. Bố cũng rất vui tính, thỉnh thoảng bố lại kể cho em nghe những câu chuyện hài hước mà các bạn học sinh trong lớp bố kể, làm em cười nắc nẻ. Tuy nhiên, bố cũng rất nghiêm túc và chuẩn mực trong mọi việc. Bố luôn dạy em phải trung thực, làm việc gì cũng phải hết mình và luôn đúng giờ. Bố còn là người rất quan tâm đến mọi người xung quanh. Bố luôn dành thời gian hỏi han, giúp đỡ những người hàng xóm khó khăn, hay sửa giúp họ chiếc quạt điện, cái bóng đèn bị hỏng. Bố là tấm gương sáng để em noi theo.
Công việc chính của bố em là giáo viên. Hằng ngày, bố đến trường để truyền đạt kiến thức môn Toán cho các anh chị học sinh cấp hai. Bố rất yêu nghề của mình. Bố thường dành nhiều thời gian để chuẩn bị bài giảng, tìm tòi những cách dạy mới để các bạn học sinh dễ hiểu bài hơn. Buổi tối, bố hay ngồi bên bàn làm việc, chấm bài và chuẩn bị giáo án cho ngày hôm sau. Đôi khi, em thấy bố thở dài khi có bài kiểm tra của học sinh điểm thấp, nhưng rồi bố lại ngồi cặm cụi sửa bài, ghi chú cẩn thận để các bạn có thể tiến bộ hơn. Ở nhà, bố cũng là một người đàn ông của gia đình. Bố thường giúp mẹ làm bếp, rửa bát, hay hướng dẫn em học bài. Kỷ niệm đáng nhớ nhất của em với bố là khi em còn bé, em rất sợ môn Toán. Bố đã không ngừng động viên, kiên nhẫn cầm tay em nắn nót từng con số, dạy em cách làm phép cộng, phép trừ. Dần dần, em không còn sợ Toán nữa mà còn thấy môn học này thật thú vị. Bố đã dạy em rằng, không có gì là khó nếu mình chịu khó và kiên trì.
Em vô cùng yêu thương, kính trọng và tự hào về người bố giáo viên của mình. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, trở thành một người con ngoan, trò giỏi để không phụ lòng mong mỏi của bố. Em mong bố luôn có thật nhiều sức khỏe, niềm vui để tiếp tục thắp sáng tri thức cho biết bao thế hệ học sinh.
Mỗi người chúng ta đều có một người bố để yêu thương và tự hào. Bố của em, bố tên là Minh, là một người bố đặc biệt. Bố là một chiến sĩ công an, ngày đêm thầm lặng giữ gìn bình yên cho xóm làng, phố phường. Đối với em, bố là biểu tượng của sự dũng cảm và trách nhiệm.
Bố em có dáng người cao lớn, vạm vỡ, mặc dù không quá to con nhưng lại toát lên vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ. Khi bố mặc bộ quân phục màu xanh sẫm, trông bố càng oai vệ và nghiêm nghị hơn. Bố đi lại rất nhanh nhẹn, dứt khoát, tiếng bước chân đôi khi hơi nặng nề nhưng vững chãi. Làn da bố rám nắng vì thường xuyên phải làm nhiệm vụ ngoài trời. Mái tóc bố cắt ngắn, gọn gàng, toát lên vẻ kỷ luật. Em rất thích vuốt ve những sợi tóc hơi cứng của bố mỗi khi bố về nhà sau ca trực. Đôi mắt bố sáng quắc, tinh anh, luôn toát lên vẻ cương trực, dũng cảm. Ánh mắt ấy khi nhìn em thì dịu dàng, ấm áp, nhưng khi làm nhiệm vụ thì trở nên sắc bén, quan sát mọi thứ xung quanh. Nụ cười của bố không thường xuyên xuất hiện, nhưng mỗi khi bố cười thì rất tươi, để lộ hàm răng trắng đều, làm khuôn mặt bố trở nên hiền hậu hơn rất nhiều. Cái mũi bố thẳng tắp, cao. Bàn tay bố to và rắn chắc, có lẽ vì bố thường xuyên phải tập luyện thể thao và cầm súng. Đôi bàn tay ấy tuy mạnh mẽ nhưng lại rất nhẹ nhàng khi nắm lấy tay em dắt đi chơi, hay khi bố đỡ em dậy mỗi lần em bị vấp ngã. Bố thường mặc quân phục khi đi làm, còn ở nhà, bố thích mặc những bộ đồ thể thao để tiện vận động.
Tính cách của bố em có sự kết hợp giữa sự nghiêm khắc và tình cảm. Bố là người rất dũng cảm, không ngại khó khăn, nguy hiểm để hoàn thành nhiệm vụ. Bố luôn dạy em phải biết bảo vệ lẽ phải, không được sợ hãi trước cái xấu. Bố cũng là người rất nghiêm túc và có kỷ luật. Bố luôn nhắc nhở em phải đúng giờ, phải giữ lời hứa và sống có trách nhiệm. Tuy nhiên, bên cạnh vẻ ngoài cương nghị, bố lại là một người cha rất tình cảm và yêu thương gia đình. Bố thường dành những ngày nghỉ hiếm hoi để chơi với em, kể cho em nghe những câu chuyện về công việc, về những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Bố cũng rất hài hước, đôi khi bố lại kể một câu chuyện cười khiến cả nhà cười òa.
Công việc của bố là một chiến sĩ công an, chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh trật tự, bảo vệ sự bình yên cho nhân dân. Bố thường phải đi làm ca đêm, có những hôm bố phải trực Tết, không thể về nhà đón giao thừa cùng gia đình. Có lần, em thấy bố về nhà với bộ quân phục lấm lem bùn đất, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng trên môi bố vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Dù công việc vất vả và nguy hiểm, nhưng bố luôn yêu nghề của mình. Bố bảo, được góp sức mình để bảo vệ sự bình yên cho mọi người là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Ở nhà, bố cũng là một người cha mẫu mực. Bố thường dạy em tập thể dục, hướng dẫn em cách tự bảo vệ mình trong những tình huống nguy hiểm. Bố cũng rất khéo léo, đôi khi bố lại sửa giúp em chiếc xe đạp bị hỏng hay cùng em lắp ghép một mô hình phức tạp. Kỷ niệm mà em nhớ mãi là lần cả khu phố bị mất điện, mọi người đều lo lắng. Bố đã cùng với các chú công an khác tuần tra khắp nơi để đảm bảo an toàn, trấn an bà con. Sau đó, bố còn đến tận nhà những người già neo đơn để hỏi thăm, giúp đỡ. Bố đã dạy em rằng, làm người phải biết yêu thương, giúp đỡ những người xung quanh.
Em rất yêu quý, kính trọng và vô cùng tự hào về người bố công an của mình. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, trở thành một người công dân tốt, biết sống có ích để không phụ lòng mong mỏi của bố. Em mong bố luôn mạnh khỏe, bình an để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả của mình.
Với em, căn bếp không chỉ là nơi nấu ăn mà còn là một thế giới đầy màu sắc và hương vị, nơi bố em thỏa sức sáng tạo. Bố em tên là Hải, bố là một đầu bếp tài ba. Những món ăn bố nấu không chỉ ngon mà còn chứa đựng cả tình yêu thương ấm áp của bố dành cho gia đình.
Bố em có dáng người hơi tròn, nhưng rất nhanh nhẹn và khéo léo. Bố đi lại nhẹ nhàng, đôi khi thoăn thoắt trong bếp, như một vũ công đang biểu diễn vậy. Làn da bố trắng hồng, có lẽ vì bố ít phải làm việc ngoài trời. Mái tóc bố đen nhánh, luôn được đội mũ đầu bếp gọn gàng khi làm việc. Đôi mắt bố sáng, tinh anh, luôn nhìn em với ánh nhìn trìu mến. Khi bố nấu ăn, ánh mắt ấy trở nên vô cùng tập trung, tỉ mỉ, như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vậy. Nụ cười của bố rất tươi, luôn nở trên môi, đặc biệt là khi thấy em và mẹ ăn ngon miệng những món bố nấu. Cái mũi bố cao, thính nhạy, có thể phân biệt được hàng trăm mùi vị khác nhau. Đôi bàn tay bố không to lớn hay chai sạn, mà lại mềm mại, khéo léo và vô cùng tinh tế. Đôi bàn tay ấy đã thái rau, nêm nếm gia vị, trang trí món ăn, và cũng chính đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng bón cho em từng thìa cháo khi em bị ốm, hay cầm tay em nắn nót từng nét vẽ. Bố thường mặc bộ đồng phục đầu bếp màu trắng tinh khi làm việc trong nhà hàng, còn ở nhà, bố thích những bộ đồ thể thao thoải mái.
Tính cách của bố em rất sáng tạo, tỉ mỉ và kiên nhẫn. Bố luôn tìm tòi những công thức mới, kết hợp các nguyên liệu một cách độc đáo để tạo ra những món ăn hấp dẫn. Bố dạy em rằng, muốn làm ra món ăn ngon thì phải có sự đam mê và đặt cả trái tim vào đó. Bố cũng là người rất vui tính và hài hước. Bố hay kể cho em nghe những câu chuyện vui về ẩm thực, về những món ăn đặc sản của các vùng miền, làm em rất thích thú. Bố là một người cha rất tình cảm. Bố luôn dành thời gian nấu những món ăn mà em yêu thích, dù công việc có bận rộn đến đâu.
Công việc của bố em là đầu bếp. Bố làm việc trong một nhà hàng lớn trong thành phố. Hằng ngày, bố phải dậy từ sớm để chuẩn bị nguyên liệu, sau đó bắt đầu chế biến hàng trăm món ăn khác nhau. Tiếng dao thớt lách cách, tiếng chảo xào xèo xèo đã trở thành âm thanh quen thuộc mà em thường nghe thấy từ căn bếp của bố.
Công việc của bố tuy vất vả, đòi hỏi sự khéo léo, nhanh nhẹn và áp lực lớn, nhưng bố luôn yêu nghề của mình. Bố bảo, mỗi khi nhìn thấy khách hàng ăn ngon miệng và hài lòng với món ăn của mình, bố cảm thấy rất vui và tự hào. Ở nhà, bố cũng rất đảm đang. Bố thường xuyên vào bếp nấu những bữa cơm ngon cho cả gia đình. Bố cũng dạy em cách làm những món ăn đơn giản, cách nhận biết các loại gia vị. Kỷ niệm mà em nhớ nhất là lần bố dạy em làm bánh sinh nhật. Bố đã kiên nhẫn hướng dẫn em từng bước, từ việc đánh trứng, trộn bột đến việc trang trí bánh. Chiếc bánh tuy không hoàn hảo như của bố, nhưng lại là chiếc bánh ngon nhất mà em từng ăn, vì nó chứa đựng tình yêu thương của bố. Bố đã dạy em rằng, món ăn ngon nhất là món ăn được nấu bằng cả trái tim.
Em rất yêu quý, kính trọng và tự hào về người bố đầu bếp của mình. Em sẽ cố gắng học tập thật giỏi, chăm ngoan và học nấu ăn thật ngon để sau này có thể phụ giúp bố. Em mong bố luôn mạnh khỏe, có thật nhiều niềm vui và luôn tạo ra những món ăn tuyệt vời.
Bố em tên là Nguyễn Văn Hùng, là công nhân xây dựng đã hơn hai mươi năm. Bố có dáng người cao lớn, vai rộng, nước da rám nắng, đôi tay rắn chắc với nhiều vết chai do ngày ngày cầm búa, xi măng, gạch đá.
Khuôn mặt bố vuông, mắt sáng và hiền, tóc ngắn, thường đội mũ bảo hộ mỗi khi đi làm. Đôi môi bố dày, mỗi khi bố cười lại lộ hàm răng đều, nụ cười của bố luôn khiến em cảm thấy ấm áp.
Bố thường mặc áo bảo hộ màu xanh, quần jean cũ, chân đi giày bảo hộ nặng trịch. Công việc của bố vô cùng vất vả: dậy sớm, ăn cơm hộp rồi leo lên giàn giáo cao hàng chục mét để xây dựng những tòa nhà mới.
Dù công việc nặng nhọc, nhưng về nhà bố vẫn tranh thủ tưới cây, sửa lại hàng rào, lắp lại bóng đèn cho mẹ, dạy em sửa xe đạp, tập cho em làm những việc nhỏ. Có lần bố dẫn em đến công trường, chỉ cho em xem từng viên gạch, kể về những căn nhà mà bố từng xây, em cảm nhận được tình yêu nghề của bố.
Bố luôn dạy em phải chăm chỉ, biết quý trọng lao động và yêu thương gia đình. Em thương và tự hào về bố vô cùng, mong bố luôn khỏe mạnh, công việc an toàn và hạnh phúc bên mẹ con em.
Bố em tên là Đặng Văn Sơn, là chiến sĩ công an nhân dân. Bố có dáng người cân đối, cao vừa phải, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sắc bén nhưng vô cùng ấm áp với gia đình. Mỗi khi bố cười, khóe mắt lại hằn lên những nếp nhăn, trông bố thật hiền hậu.
Bố thường mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, trên vai có đeo quân hàm, đi giày đen bóng loáng, bước đi dứt khoát, tự tin. Đôi bàn tay bố chắc khỏe, mỗi lần dắt em sang đường em cảm giác an toàn vô cùng.
Bố làm việc ở trụ sở công an phường, công việc rất bận rộn, phải trực đêm, tuần tra hoặc xử lý các vụ việc bất ngờ. Có lần bố về nhà rất muộn, cả người đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng ngồi chơi cùng em, dạy em học bài, hỏi han chuyện trường lớp.
Bố nghiêm khắc nhưng luôn lắng nghe và tôn trọng ý kiến của em. Khi em mắc lỗi, bố chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, giải thích lý do đúng sai, không bao giờ la mắng. Những dịp lễ, bố cho em mặc thử chiếc mũ công an, chụp ảnh cùng bố, em thích thú và tự hào vô cùng. Bố dạy em phải sống có trách nhiệm, luôn tuân thủ luật lệ và giúp đỡ người khác.
Em yêu và kính trọng bố rất nhiều. Em mong bố luôn khỏe mạnh, bình an trên mọi nẻo đường và mãi là người bảo vệ tuyệt vời của gia đình.
Bố của em, bố tên là Hùng, là một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường. Bố là một lái xe tải, thường xuyên rong ruổi trên những nẻo đường dài để vận chuyển hàng hóa. Đối với em, bố không chỉ là người cha mà còn là một người hùng thầm lặng, mang những chuyến hàng đến mọi miền Tổ quốc.
Bố em có dáng người cao lớn, vạm vỡ, đôi vai rộng chắc chắn. Có lẽ vì phải ngồi lái xe nhiều giờ liền, nhưng bố vẫn giữ được thân hình khỏe khoắn. Dáng đi của bố vững vàng, mạnh mẽ. Làn da bố rám nắng vì thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời qua khung kính xe. Mái tóc bố cắt ngắn gọn gàng, đôi khi hơi lấm bụi đường nhưng vẫn toát lên vẻ phong trần. Đôi mắt bố sáng, tinh anh, luôn toát lên vẻ cảnh giác, tập trung khi lái xe. Khi bố nhìn em, ánh mắt ấy lại dịu dàng, trìu mến, đầy yêu thương. Nụ cười của bố rất tươi, dù có mệt mỏi đến đâu, bố vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ khi gặp em. Cái mũi bố cao, thẳng tắp. Bàn tay bố to và chai sạn, có lẽ vì phải cầm vô lăng nhiều giờ liền. Đôi bàn tay ấy tuy thô ráp nhưng lại rất ấm áp khi nắm tay em, hay nhẹ nhàng xoa đầu em khi em ngủ quên. Bố thường mặc áo thun, quần jean thoải mái khi lái xe, và có thêm chiếc áo khoác dày dặn khi đi đường dài. Ở nhà, bố thích những bộ đồ cotton đơn giản.
Tính cách của bố em rất điềm tĩnh, cẩn trọng và có trách nhiệm. Bố luôn tuân thủ luật giao thông, đặt sự an toàn lên hàng đầu trong mỗi chuyến đi. Bố dạy em phải luôn cẩn thận, không được vội vàng hấp tấp trong mọi việc. Bố cũng là người rất chịu khó, không quản ngại đường xa, khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ. Dù công việc vất vả, đôi khi phải ăn ngủ trên xe, bố vẫn luôn lạc quan và yêu đời. Bố hay kể cho em nghe những câu chuyện thú vị về những nơi bố đã đi qua, về những con người bố đã gặp. Bố là một người cha rất tình cảm. Bố thường gọi điện về nhà hỏi thăm em và mẹ mỗi khi đi xa.
Công việc của bố em là lái xe tải, vận chuyển hàng hóa từ nơi này đến nơi khác. Bố thường phải đi những chuyến đường dài, xuyên tỉnh, thậm chí xuyên quốc gia. Có những chuyến bố đi vài ngày mới về, em và mẹ rất nhớ bố. Bố bảo, công việc của bố tuy cô đơn trên đường dài nhưng rất ý nghĩa, vì bố đang góp phần đưa hàng hóa đến mọi miền đất nước, giúp cuộc sống của mọi người tiện nghi hơn. Mỗi lần bố về nhà, bố lại mang về cho em những món quà nhỏ xinh từ những vùng đất bố đã đi qua. Ở nhà, bố cũng rất khéo léo. Bố thường sửa chữa những đồ vật bị hỏng trong nhà, hay cùng em lắp ghép những mô hình xe tải lớn. Kỷ niệm mà em nhớ nhất là lần bố cho em theo bố đi một chuyến hàng ngắn. Em đã được ngồi trên chiếc xe tải khổng lồ của bố, nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường và nghe bố kể chuyện. Em thấy bố lái xe rất cẩn thận, tập trung. Bố đã dạy em rằng, dù làm công việc gì, cũng phải có sự tập trung cao độ và luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Em rất yêu quý, kính trọng và tự hào về người bố lái xe tải của mình. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, vâng lời bố mẹ để bố yên tâm công tác. Em mong bố luôn mạnh khỏe, bình an trên mọi nẻo đường và sớm trở về bên gia đình.
Mỗi khi nhìn những chiếc bàn, chiếc ghế hay chiếc tủ xinh xắn trong nhà, em lại nhớ đến bố. Bố em tên là Kiên, bố là một người thợ mộc tài hoa. Dưới bàn tay khéo léo của bố, những khúc gỗ vô tri đã biến thành những món đồ nội thất đẹp đẽ và hữu ích. Em rất yêu và tự hào về bố.
Bố em có dáng người cao ráo, hơi gầy nhưng rất nhanh nhẹn và dẻo dai. Bố đi lại nhẹ nhàng, đôi khi lom khom bên những tấm gỗ lớn. Làn da bố rám nắng vì thường xuyên làm việc trong xưởng, nhưng vẫn toát lên vẻ khỏe khoắn. Mái tóc bố cắt ngắn, gọn gàng, đôi khi còn vương vấn những hạt bụi gỗ li ti. Đôi mắt bố sáng, tinh anh, luôn nhìn em với ánh nhìn trìu mến. Khi bố làm việc, ánh mắt ấy trở nên vô cùng tập trung, chăm chú vào từng đường nét của khúc gỗ, như đang trò chuyện với chúng vậy. Nụ cười của bố rất hiền, luôn nở trên môi, đặc biệt là khi bố hoàn thành một sản phẩm ưng ý. Cái mũi bố cao, thẳng tắp. Đôi bàn tay bố là đặc biệt nhất. Bàn tay bố to, chai sạn và đầy những vết sẹo nhỏ do những lần cắt, gọt gỗ. Thế nhưng, chính đôi bàn tay ấy lại vô cùng khéo léo, tinh tế, có thể biến những khúc gỗ thô kệch thành những tác phẩm nghệ thuật. Bàn tay ấy cũng rất ấm áp khi nắm tay em đi dạo, hay nhẹ nhàng xoa đầu em mỗi khi em buồn. Bố thường mặc bộ quần áo bảo hộ màu xanh đậm khi làm việc trong xưởng, còn ở nhà, bố thích những bộ đồ jeans và áo thun đơn giản.
Tính cách của bố em rất cẩn thận, tỉ mỉ và kiên nhẫn. Bố luôn dành nhiều thời gian để chọn lựa từng thớ gỗ, tính toán từng chi tiết nhỏ nhất. Bố dạy em rằng, muốn làm ra một sản phẩm đẹp, chất lượng thì phải có sự kiên trì và đặt cả tâm huyết vào đó. Bố cũng là người rất sáng tạo, bố thường xuyên tìm tòi những mẫu mã mới, những kỹ thuật mới để nâng cao tay nghề. Bên cạnh đó, bố cũng rất vui tính và hài hước. Bố hay kể cho em nghe những câu chuyện về những loại gỗ khác nhau, về những câu chuyện thú vị xảy ra trong xưởng mộc, làm em rất thích thú. Bố là một người cha rất tình cảm. Bố luôn dành thời gian chơi với em, dạy em cách làm những đồ vật nhỏ xinh bằng gỗ.
Công việc của bố em là thợ mộc. Bố làm việc trong một xưởng mộc nhỏ của gia đình. Hằng ngày, bố phải cưa, xẻ, bào, đục, chạm khắc những tấm gỗ để làm ra các sản phẩm như bàn, ghế, tủ, giường… Tiếng cưa xẻ, tiếng đục đẽo vang lên từ xưởng mộc đã trở thành âm thanh quen thuộc của tuổi thơ em. Công việc của bố tuy vất vả, đòi hỏi sự khéo léo và sức khỏe, nhưng bố luôn yêu nghề của mình. Bố bảo, mỗi khi nhìn thấy một sản phẩm hoàn chỉnh do chính tay mình làm ra, bố cảm thấy rất vui và tự hào. Ở nhà, bố cũng rất khéo tay. Bố thường xuyên sửa chữa những đồ đạc bị hỏng trong nhà, hay tự tay làm cho em những món đồ chơi bằng gỗ rất độc đáo. Kỷ niệm mà em nhớ nhất là lần bố làm cho em một ngôi nhà búp bê bằng gỗ. Bố đã tỉ mỉ cắt, dán, trang trí từng chi tiết nhỏ, từ chiếc cửa sổ tí hon đến chiếc ghế sofa bé xíu. Em đã rất vui và hạnh phúc khi nhận được món quà ấy. Bố đã dạy em rằng, mỗi món đồ đều có linh hồn của nó, nếu mình làm bằng cả trái tim thì nó sẽ trở nên thật đẹp và ý nghĩa.
Em rất yêu quý, kính trọng và tự hào về người bố thợ mộc của mình. Em sẽ cố gắng học tập thật giỏi, chăm ngoan để bố yên tâm làm việc. Em mong bố luôn mạnh khỏe, có thật nhiều niềm vui và luôn tạo ra những tác phẩm gỗ đẹp đẽ.
Bố em là bác sĩ thú y, tên là Trần Văn Tấn. Dáng bố cao, hơi gầy, tóc bù xù vì thường xuyên làm việc với động vật. Khuôn mặt bố hiền từ, đôi mắt sâu, ánh lên sự quan tâm khi nhìn các con vật nhỏ.Bố thường mặc áo blu trắng, quần xanh, tay luôn cầm chiếc hộp đựng dụng cụ y tế. Bàn tay bố thon dài, khéo léo, mỗi lần tiêm hay băng bó cho thú cưng đều rất nhẹ nhàng, từ tốn.Bố rất yêu động vật, ở nhà nuôi mèo, chó, chim cảnh, còn trồng nhiều cây xanh quanh nhà. Bố dạy em cho thú ăn, vệ sinh chuồng trại, chăm sóc khi chúng ốm. Có lần bố cùng em cứu một chú mèo bị thương ngoài đường, em học được từ bố sự kiên nhẫn, lòng nhân ái với muôn loài.Bố hay kể cho em nghe những câu chuyện vui về các con vật ở phòng khám. Em càng yêu quý động vật hơn nhờ có bố.Bố dạy em biết yêu thương, bảo vệ môi trường, sống chan hòa với tự nhiên. Em mong bố luôn mạnh khỏe để giúp nhiều động vật hơn nữa.
Bố em tên là Trần Văn Dũng, là nhà báo của một tờ báo lớn trong thành phố. Bố cao, dáng người gầy, luôn xuất hiện với chiếc máy ảnh và chiếc túi da đeo chéo bên mình. Khuôn mặt bố sáng, sống mũi cao, đôi mắt tinh anh luôn quan sát mọi thứ xung quanh.
Bố thích mặc áo sơ mi, quần vải sẫm màu và giày thể thao để dễ di chuyển. Đôi bàn tay bố mềm, các ngón tay nhanh nhẹn ghi chép, gõ bàn phím rất giỏi. Mỗi ngày, bố đều bận rộn đưa tin, phỏng vấn, đi khắp nơi để ghi lại những câu chuyện đời thường, sự kiện của thành phố.
Buổi tối về nhà, bố vẫn dành thời gian hỏi han em, kể cho em nghe những chuyện thú vị mà bố gặp trong ngày. Có hôm bố cho em xem các tấm ảnh do chính bố chụp, giải thích về ý nghĩa từng khoảnh khắc. Nhờ vậy, em học được cách nhìn nhận sự việc nhiều chiều, biết quan tâm, chia sẻ với mọi người.
Bố dạy em phải trung thực, mạnh dạn, luôn tìm hiểu và yêu quý cuộc sống. Em tự hào về bố – người kể chuyện của thời đại, người luôn truyền cảm hứng cho em biết yêu quý ngôn từ và sự thật.
Bố em tên là Nguyễn Hoàng Phúc, là lính cứu hỏa ở đội phòng cháy chữa cháy thành phố. Dáng người bố cao lớn, mạnh mẽ, vai rộng, nước da ngăm và gương mặt rất rắn rỏi. Mỗi lần mặc bộ đồng phục màu đỏ, đội mũ bảo hiểm, bố trông như siêu nhân thực sự.
Bố thường trực sẵn ở trạm, mỗi khi có chuông báo cháy là lập tức lên xe lao đi. Bố kể với em rằng, công việc rất nguy hiểm nhưng bố tự hào vì có thể cứu giúp mọi người. Có hôm bố phải thức trắng đêm dập lửa, sáng về nhà còn xách nước tưới cây giúp mẹ.
Bố rất nghiêm khắc nhưng luôn dạy em phải sống có trách nhiệm, biết quan tâm tới sự an toàn của bản thân và gia đình. Những buổi chiều rảnh, bố dẫn em ra công viên tập chạy, kể cho em nghe về lòng dũng cảm, sự đoàn kết trong công việc.
Em tự hào về bố, luôn mong bố bình an trên mọi nhiệm vụ. Em hứa sẽ ngoan ngoãn, học tập chăm chỉ để bố yên tâm công tác.
Bố em tên là Đỗ Văn Hoàng, là kỹ sư phần mềm của một công ty công nghệ nước ngoài. Dáng người bố gầy cao, tóc hơi xoăn, khuôn mặt trí thức với cặp kính cận và ánh mắt thông minh. Bố hay mặc áo sơ mi, quần tây lịch sự, ở nhà thì áo phông, quần soóc thoải mái.
Bố rất giỏi sử dụng máy tính, mỗi ngày đều làm việc với các dòng mã lệnh phức tạp. Đôi tay bố nhanh nhẹn trên bàn phím, mỗi khi làm việc chăm chú như quên hết mọi thứ xung quanh.
Dù công việc bận rộn, bố vẫn dành thời gian hướng dẫn em học tin học, dạy em về cách bảo vệ bản thân trên internet, cùng em lắp ráp máy tính, sửa chữa những thiết bị nhỏ trong nhà.
Bố luôn động viên em đọc sách, học ngoại ngữ và khám phá công nghệ mới. Có lần bố kể cho em nghe về những dự án kết nối mọi người trên toàn thế giới, truyền cảm hứng để em nuôi ước mơ làm kỹ sư trong tương lai.
Em tự hào về bố, người giúp em hiểu rằng công nghệ không chỉ là máy móc mà còn là cầu nối của tri thức, của tình cảm và sự sẻ chia. Em mong bố luôn khỏe mạnh, thành công và hạnh phúc bên gia đình.
Trong ngôi nhà nhỏ của em, bố là trụ cột, là người mang đến những hạt gạo thơm, những rau củ tươi ngon từ đồng ruộng. Bố em tên là Tám, bố là một người nông dân hiền lành, quanh năm gắn bó với đồng ruộng, với đất và trời. Em yêu bố và tự hào về công việc của bố.
Bố em có dáng người rắn rỏi, làn da nâu sạm vì nắng gió. Dáng đi của bố vững chãi, bước chân như in sâu vào từng thửa ruộng, từng con đường làng. Mái tóc bố đã điểm bạc đôi chút, nhưng vẫn đen nhánh và trông rất khỏe mạnh. Mỗi lần bố cúi xuống ôm em, em lại ngửi thấy mùi đất, mùi rơm rạ thoang thoảng từ áo bố, mùi hương quen thuộc mà em yêu thích. Đôi mắt bố hiền từ, ánh mắt ấy chứa đựng sự chất phác, thật thà của người nông dân. Khi bố nhìn những luống rau xanh mướt, những bông lúa trĩu hạt, ánh mắt bố ánh lên niềm vui và sự mãn nguyện. Nụ cười của bố rất đôn hậu, mỗi khi bố cười là khuôn mặt bố lại hiện rõ những vết chân chim ở khóe mắt, nhưng nụ cười ấy lại khiến em cảm thấy ấm áp, bình yên. Cái mũi bố không quá cao, nhưng rất hài hòa với khuôn mặt. Đôi bàn tay bố to lớn, thô ráp và chai sạn vì quanh năm làm bạn với cuốc, với liềm, với đất đai. Thế nhưng, chính đôi bàn tay ấy lại khéo léo gieo từng hạt giống, chăm sóc từng luống rau, và cũng chính đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng vỗ về em khi em buồn, hay bóc cho em những quả cam chín mọng. Bố thường mặc áo bà ba hoặc bộ quần áo cũ, đã bạc màu khi ra đồng, còn ở nhà, bố mặc những bộ đồ thoải mái, đơn giản.
Bố em là một người rất hiền lành, chất phác. Bố chưa bao giờ la mắng em, mà luôn nhẹ nhàng chỉ bảo. Bố rất cần cù và chịu khó. Bố dạy em phải biết yêu lao động, không ngại khó, ngại khổ. Dù công việc đồng áng có vất vả đến đâu, bố vẫn luôn lạc quan và yêu đời. Bố hay kể cho em nghe những câu chuyện về những cây lúa, về những loài vật trên đồng ruộng, làm em thấy cuộc sống thật gần gũi và thú vị. Bố cũng rất yêu thương gia đình. Bố luôn cố gắng làm lụng để mang về những bữa cơm ngon, đủ đầy cho cả nhà. Bố còn là người rất quan tâm đến mọi người xung quanh, bố thường xuyên giúp đỡ những người hàng xóm khi họ cần.
Công việc của bố em là nông dân. Bố gắn bó cả đời với đồng ruộng, với cây lúa, cây rau. Hằng ngày, bố ra đồng từ tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa lên, để cày bừa, gieo hạt, chăm sóc cây trồng. Đến chiều tối, bố mới về nhà, người lấm lem bùn đất, mồ hôi ướt đẫm áo. Công việc của bố phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết, đôi khi có những trận mưa bão lớn làm mất mùa, bố rất buồn nhưng vẫn không nản chí. Bố bảo, cây lúa, cây rau cũng như con người, cần phải được chăm sóc tỉ mỉ thì mới lớn lên và cho quả ngọt. Ở nhà, bố cũng rất khéo léo. Bố thường tự tay làm những vật dụng đơn giản bằng tre, nứa, hay sửa chữa những đồ dùng trong nhà. Bố cũng dạy em cách trồng rau, chăm sóc cây cối. Kỷ niệm mà em nhớ nhất là lần em theo bố ra đồng gặt lúa. Dưới cái nắng chang chang, em thấy bố cặm cụi cúi xuống từng khóm lúa, đôi tay thoăn thoắt cắt từng bông. Em đã thử gặt vài nhát, nhưng thấy rất khó và mệt. Em càng thấu hiểu sự vất vả của bố và trân trọng hơn từng hạt gạo mà mình ăn. Bố đã dạy em rằng, "một hạt gạo là một giọt mồ hôi", vì vậy phải biết quý trọng thành quả lao động.
Em rất yêu thương, kính trọng và tự hào về người bố nông dân của mình. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, chăm ngoan để bố vui lòng. Em mong bố luôn mạnh khỏe, an lành để tiếp tục gắn bó với ruộng đồng, mang đến những mùa vàng bội thu.
Bố em tên là Đoàn Văn Nam, là tài xế lái xe tải chở hàng đường dài. Bố có thân hình chắc nịch, vai rộng, lưng vững chãi như ngọn núi, nước da sạm nắng vì dãi dầu mưa nắng trên đường.
Bố hay mặc áo sơ mi cũ, quần kaki, đầu đội mũ lưỡi trai và chân đi giày bata. Khuôn mặt bố góc cạnh, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự tỉnh táo, chăm chú và đầy lạc quan.
Đôi bàn tay bố to, nổi gân xanh, lòng bàn tay chai cứng do phải cầm vô lăng, buộc hàng, kiểm tra xe suốt ngày dài. Mỗi khi về nhà, bố luôn dành thời gian ôm em vào lòng, kể về những chuyến đi qua núi, vượt sông, hay những nơi mà chỉ có xe tải lớn mới vào được.
Bố rất chăm chỉ, ít khi kêu ca dù công việc cực nhọc, phải thức khuya, dậy sớm. Có lần bố cho em lên xe, em được nghe nhạc cùng bố, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, cảm giác ấy thật tuyệt vời.
Bố luôn dạy em phải mạnh mẽ, kiên cường và không ngại khó khăn. Em yêu bố nhiều lắm, chỉ mong bố luôn vững tay lái, đi về bình an với gia đình.
Bố em tên là Lê Anh Tuấn, là nhân viên văn phòng ở một công ty công nghệ lớn. Bố có dáng người vừa phải, lưng thẳng, khuôn mặt tròn, sống mũi cao, đôi mắt cận thị luôn toát lên vẻ chăm chỉ.
Bố thường mặc áo sơ mi trắng, quần tây, thắt cà vạt chỉnh tề, chân đi giày da đen bóng. Đôi tay bố mềm mại, ngón tay thon dài gõ máy tính rất nhanh, các đầu ngón có vết chai do làm việc lâu ngày.
Bố rất chăm chỉ, mỗi ngày làm việc tám tiếng ở công ty, tối về lại giúp mẹ nấu cơm, dạy em học bài, kiểm tra vở cho em. Có lần em không làm được bài Toán, bố kiên nhẫn giải thích từng bước, động viên em cố gắng.
Bố nghiêm khắc nhưng không bao giờ mắng mỏ nặng lời, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, khuyến khích em biết tự giác. Bố dạy em phải chăm học, sống có trách nhiệm, biết sắp xếp thời gian hợp lý. Em yêu và tự hào về bố, mong bố luôn khỏe mạnh để làm việc và chăm lo cho gia đình.
Bố em tên là Phạm Văn Lực, là nông dân trồng lúa, nuôi cá ở quê ngoại. Dáng bố vạm vỡ, vai rộng, nước da đen bóng, lưng hơi gù vì cả đời gắn bó với ruộng đồng.
Tóc bố lúc nào cũng bù xù vì đội nón lá suốt ngày, khuôn mặt rám nắng, hai gò má cao, đôi mắt sâu và sáng. Bố mặc áo bà ba, quần vải nâu, chân đi dép lê, trên tay lúc nào cũng cầm chiếc cuốc hay rổ rau xanh. Đôi bàn tay bố thô ráp, nổi đầy vết chai sần, nhưng mỗi khi vuốt má em lại dịu dàng, ấm áp. Bố rất yêu cây lúa, sáng nào cũng dậy từ tinh mơ ra đồng cấy mạ, trồng rau, tưới cây, chăm sóc ao cá.
Tuy công việc vất vả, nhưng bố chưa bao giờ than phiền, luôn tươi cười kể chuyện đồng ruộng, chuyện làng quê cho em nghe. Bố còn dạy em cách trồng rau, bắt cá, giúp em hiểu giá trị của lao động.
Em nhớ mãi mùa lúa chín, bố chở em trên xe máy đi giữa đồng vàng óng ánh, gió thổi hương lúa thơm ngát.
Bố là niềm tự hào của em, người đã vun trồng, nuôi dưỡng không chỉ cây lúa mà còn vun đắp tình yêu thương trong gia đình.
Bố em là thợ mộc, tên là Nguyễn Văn Phú. Dáng bố rắn chắc, bắp tay nổi cuồn cuộn, da ngăm, lưng rộng, mùi gỗ thơm phảng phất trên người bố mỗi khi về nhà.
Bố thường mặc áo sơ mi kẻ caro, quần vải tối màu, chân đi dép nhựa, tóc bố cắt gọn. Gương mặt bố trầm tĩnh, đôi mắt đen sâu, ánh nhìn chăm chú mỗi khi cưa, bào gỗ.
Đôi bàn tay bố dày, nổi gân xanh, các ngón tay khéo léo, dù có những vết sẹo nhỏ nhưng lại làm ra bao món đồ tinh xảo: tủ, bàn ghế, kệ sách, giường ngủ.
Ở nhà, bố thích sửa sang mọi thứ, đóng bàn học cho em, làm chuồng gà, giá để sách. Bố vui tính, hay kể chuyện hài, làm cả nhà cười vui. Có lần bố dạy em đóng một chiếc hộp bút nhỏ, kiên nhẫn hướng dẫn từng nhát cưa, đường đục.
Bố dạy em phải biết tỉ mỉ, kiên trì, yêu thích lao động và trân trọng thành quả do mình làm ra. Em thương bố nhiều lắm, mong bố luôn mạnh khỏe, sáng tạo ra thật nhiều sản phẩm đẹp cho mọi người.
Trong số tất cả những người mà em yêu quý, bố luôn là một hình mẫu lý tưởng. Bố em tên là Duy, bố là một bác sĩ tận tâm, luôn hết lòng vì bệnh nhân. Mỗi khi nghĩ về bố, em lại thấy tràn đầy sự tự hào và ngưỡng mộ.
Bố em có dáng người cao ráo, thanh mảnh nhưng không hề yếu ớt mà ngược lại, bố rất nhanh nhẹn và năng động. Bố thường đi lại nhẹ nhàng, đôi khi rất vội vã trong bệnh viện, nhưng luôn giữ được phong thái điềm tĩnh, tự tin. Làn da bố trắng hồng, có lẽ vì bố ít phải làm việc ngoài trời nắng gắt. Mái tóc bố đen nhánh, luôn được chải gọn gàng, toát lên vẻ lịch lãm của một người trí thức. Đôi mắt bố sáng, tinh anh, luôn nhìn em với ánh nhìn trìu mến. Khi bố khám bệnh cho bệnh nhân, ánh mắt ấy trở nên vô cùng tập trung, cẩn trọng, như đang dò tìm mọi dấu hiệu nhỏ nhất của bệnh tật. Nụ cười của bố rất hiền, luôn nở trên môi, đặc biệt là khi bố nhìn thấy bệnh nhân hồi phục. Nụ cười ấy mang lại sự ấm áp, tin cậy cho mọi người. Cái mũi bố cao, thẳng tắp. Đôi bàn tay bố không thô ráp mà lại mềm mại, khéo léo và vô cùng tỉ mỉ. Đôi bàn tay ấy đã cầm dao mổ, kê đơn thuốc, và cũng chính bàn tay ấy đã nhẹ nhàng vuốt trán em mỗi khi em bị ốm, hay cầm tay em nắn nót từng nét chữ. Bố thường mặc áo blouse trắng tinh khi làm việc ở bệnh viện, còn ở nhà, bố thích những bộ quần áo đơn giản, thoải mái nhưng vẫn rất gọn gàng.
Tính cách của bố em rất đáng quý. Bố là người vô cùng nhân hậu, luôn đặt sức khỏe và sự sống của bệnh nhân lên hàng đầu. Bố luôn lắng nghe những lời than phiền của bệnh nhân một cách kiên nhẫn và tận tình. Bố cũng là người rất thông minh, có kiến thức sâu rộng. Bố thường xuyên đọc sách, nghiên cứu các tài liệu y học để nâng cao trình độ chuyên môn. Tuy nhiên, bố cũng rất vui tính và hài hước. Bố hay kể cho em nghe những câu chuyện vui về những ca bệnh đặc biệt, hay những lời nói ngây thơ của các bệnh nhi, khiến em cười phá lên. Bố cũng là một người cha rất nghiêm khắc nhưng công bằng. Bố dạy em phải biết quan tâm đến người khác, sống có trách nhiệm và luôn giữ vệ sinh sạch sẽ để phòng tránh bệnh tật.
Công việc của bố em là một bác sĩ. Hằng ngày, bố làm việc ở bệnh viện, khám chữa bệnh cho rất nhiều người. Công việc của bố rất bận rộn và vất vả, đôi khi bố phải trực đêm, không được về nhà. Có những lúc, em thấy bố về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi thấy em, bố lại nở nụ cười tươi rói. Bố bảo, công việc của bố tuy khó khăn nhưng rất ý nghĩa, vì bố đang góp phần mang lại sức khỏe và nụ cười cho mọi người. Em nhớ mãi có lần em bị sốt cao, cả nhà lo lắng. Bố đã thức trắng đêm để chăm sóc em, cặp nhiệt độ, cho em uống thuốc và liên tục kiểm tra tình hình sức khỏe của em. Nhờ có bố, em đã nhanh chóng khỏe lại. Bố đã dạy em rằng, sức khỏe là vốn quý nhất, vì vậy phải biết giữ gìn.
Em vô cùng yêu thương, kính trọng và tự hào về người bố bác sĩ của mình. Em sẽ cố gắng học tập thật giỏi, chăm sóc bản thân và gia đình thật tốt để bố yên tâm công tác. Em mong bố sẽ luôn mạnh khỏe, vững vàng tay nghề để tiếp tục cống hiến cho ngành y, mang lại niềm vui sống cho nhiều người hơn nữa.
Bố em tên là Hoàng Văn Quang, là đầu bếp của một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Dáng bố tròn trịa, bụng hơi to, khuôn mặt luôn rạng rỡ nụ cười. Mái tóc bố cắt gọn, đôi mắt đen láy, mỗi khi nấu ăn lại ánh lên niềm đam mê.
Bố thường mặc áo đầu bếp trắng tinh, quần đen và đeo tạp dề, trên đầu đội mũ cao. Đôi tay bố mềm mại, ngón tay thon dài, khéo léo thái rau, lật cá, bày biện món ăn thành nghệ thuật.
Ở nhà, bố là người nấu cơm chính. Mỗi bữa ăn, bố sáng tạo nhiều món mới, từ các món Âu đến món Việt, lúc thì gà rán, lúc lại phở cuốn, bánh cuốn. Mỗi khi bố nấu ăn, cả nhà đều háo hức chờ thưởng thức.
Bố vui tính, vừa nấu ăn vừa kể chuyện cười làm cả nhà không ngớt tiếng cười. Có lần bố dạy em làm bánh, cẩn thận chỉ từng động tác, dù em làm bánh méo xệch, bố vẫn khen em khéo tay.
Bố dạy em biết yêu thương gia đình qua từng bữa ăn, sống sáng tạo và luôn hết mình với đam mê. Em tự hào về bố, mong bố luôn mạnh khỏe để nấu nhiều món ngon cho gia đình.
Bố em tên là Trần Văn Thắng, là thợ sửa xe máy ở một tiệm nhỏ cuối làng. Bố không cao lắm nhưng người chắc khỏe, làn da sạm, tay chân nhanh nhẹn, đầu tóc lúc nào cũng lấm tấm dầu mỡ.
Bố thường mặc áo thun cũ, quần kaki dày, chân đi dép lê, khuôn mặt vuông, đôi mắt sáng rỡ đầy lạc quan. Đôi tay bố to, có nhiều vết xước nhỏ, nhưng vô cùng khéo léo, chiếc xe nào hỏng qua tay bố cũng chạy êm như mới.
Sau mỗi ngày làm việc vất vả, bố vẫn dành thời gian chơi cùng em, chỉ em cách bơm lốp, tra dầu, sửa xích xe đạp. Bố vui tính, kể chuyện hài hước về những vị khách ngộ nghĩnh, làm không khí gia đình lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Có lần em bị ngã xe, bố vừa sửa xe vừa dỗ em, bóp thuốc cho em, nhẹ nhàng hỏi han. Bố dạy em phải chịu khó, không ngại vất vả, biết yêu quý những vật dụng quanh mình. Em yêu bố nhiều lắm, luôn mong bố khỏe mạnh để cùng em rong ruổi khắp xóm làng.
Bố em tên là Lương Văn Long, là nhạc công chơi guitar cho một ban nhạc trẻ. Dáng bố cao, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt luôn rực sáng mỗi khi chơi nhạc.
Bố thường mặc áo sơ mi họa tiết, quần jeans và đi giày thể thao. Đôi tay bố dài, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn như múa.
Buổi tối, sau khi về nhà, bố thường chơi đàn cho em nghe những bản nhạc thiếu nhi, có hôm lại là những bản tình ca lãng mạn cho mẹ. Cả nhà quây quần bên cây đàn, không khí ấm áp vô cùng.
Có lần bố dạy em chơi đàn, kiên nhẫn hướng dẫn từng hợp âm, động viên khi em nản chí. Bố dạy em rằng âm nhạc giúp con người gần nhau hơn, biết chia sẻ và yêu thương.
Em tự hào về bố, mong bố luôn sáng tạo, thăng hoa cùng âm nhạc và mang lại niềm vui cho mọi người.
Bố em tên là Vũ Văn Việt, là họa sĩ nổi tiếng của thành phố. Bố có dáng người cao, gầy, mái tóc dài ngang vai lúc nào cũng rối tung vì mải mê sáng tác. Khuôn mặt bố lãng tử, đôi mắt sâu thẳm luôn ánh lên vẻ say mê nghệ thuật.
Bố thường mặc áo thun rộng, quần jean cũ, chân đi dép lê, trên tay lúc nào cũng dính vệt màu nước. Trong phòng làm việc của bố đầy tranh vẽ, giá vẽ, bút chì, màu sắc.
Đôi bàn tay bố mềm mại, các ngón tay linh hoạt lướt trên giấy vẽ, tạo ra những bức tranh phong cảnh, chân dung tuyệt đẹp. Ở nhà, bố thường vẽ tặng mẹ và em những bức tranh thật ý nghĩa.
Bố còn dạy em cách vẽ hoa, vẽ nhà, vẽ chân dung. Mỗi khi em buồn, bố vẽ cho em bức tranh thật vui để em thấy yêu đời hơn.
Bố bảo nghệ thuật giúp con người cảm nhận cái đẹp, sống lạc quan, sáng tạo. Em tự hào là con của bố, mong bố mãi khỏe mạnh để vẽ nhiều bức tranh tuyệt vời cho cuộc sống.
Xem thêm:
Hi vọng qua các dàn ý và mẫu bài văn tả bố từ AVAKids tổng hợp, các em học sinh sẽ có thêm nhiều ý tưởng và cảm hứng để hoàn thiện bài viết của mình thật tốt. Chúc các em luôn biết trân trọng, yêu thương bố mẹ và ghi lại thật nhiều kỷ niệm đẹp bên gia đình!
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Cám ơn bạn đã phản hồi!