I. Mở bài:
Giới thiệu về sông Hồng:
Sông Hồng là con sông như thế nào? (Là con sông lớn, quan trọng ở miền Bắc Việt Nam...).
Sông chảy qua đâu? (Chảy qua thủ đô Hà Nội, qua nhiều tỉnh thành...).
Cảm nhận chung của em về sông Hồng (Vẻ đẹp hùng vĩ, hiền hòa, gắn liền với cuộc sống người dân, là biểu tượng của Hà Nội...).
Ví dụ: "Trong số những dòng sông mà em biết, sông Hồng là con sông để lại trong em nhiều ấn tượng nhất. Không chỉ là một con sông lớn, hiền hòa chảy qua thủ đô Hà Nội, sông Hồng còn mang một vẻ đẹp rất riêng và gắn liền với cuộc sống của biết bao người dân."
II. Thân bài:
1. Tả bao quát dòng sông Hồng từ xa/trên cao (ví dụ: từ cầu):
Hình dáng và màu sắc:
Dòng sông như thế nào? (Như một dải lụa khổng lồ, uốn lượn mềm mại giữa đôi bờ...).
Màu nước sông có đặc điểm gì? (Màu đỏ phù sa, hay còn gọi là "sông Cái", thay đổi theo mùa...).
Mùa mưa: nước đỏ nặng phù sa, cuồn cuộn chảy.
Mùa khô: nước trong hơn, màu vàng nhạt.
Không gian xung quanh:
Hai bên bờ sông có gì? (Những bãi bồi phù sa màu mỡ, những ruộng ngô, bãi mía xanh tốt...).
Xa xa có gì? (Những làng mạc, nhà cửa san sát, hay những tòa nhà cao tầng của thành phố...).
Ví dụ: "Đứng trên cầu Chương Dương nhìn xuống, sông Hồng hiện ra như một dải lụa khổng lồ, uốn lượn mềm mại giữa đôi bờ. Nước sông mang một màu đỏ hồng đặc trưng của phù sa, nhất là vào mùa nước lên, dòng sông càng thêm cuồn cuộn chảy. Xa xa hai bên bờ, những bãi bồi phù sa rộng lớn trải dài, xanh mướt những ruộng ngô, bãi mía."
2. Tả chi tiết dòng sông Hồng và hoạt động trên sông/bên bờ:
Mặt sông:
Khi có gió: (Mặt sông lăn tăn gợn sóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời...).
Khi trời lặng gió: (Mặt sông phẳng lặng như gương, in bóng trời mây, nhà cửa...).
Âm thanh: (Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, tiếng còi tàu xa xa...).
Những con thuyền, tàu bè trên sông:
Hình dáng, kích thước: (Những chiếc thuyền chài nhỏ, những chiếc tàu chở hàng lớn...).
Hoạt động: (Tàu bè tấp nập ngược xuôi, những chiếc thuyền câu nhỏ lững lờ trôi...).
Ví dụ: "Mặt sông Hồng rộng mênh mông, mỗi khi có làn gió thổi qua, mặt sông lại lăn tăn gợn sóng, lấp lánh như dát vàng dưới ánh nắng. Trên sông, những con thuyền chài nhỏ với cánh buồm nâu đang nhẹ nhàng lướt đi. Xa xa hơn là những chiếc tàu chở cát, chở hàng nặng trĩu, rẽ sóng mà tiến về phía trước, tiếng còi tàu vang vọng cả một vùng."
Cảnh hai bên bờ sông:
Bãi bồi: (Màu mỡ, phù sa bồi đắp, người dân trồng trọt cây gì? (Ngô, khoai, mía, rau xanh...)).
Đê sông: (Cao lớn, vững chắc như bức tường thành bảo vệ những cánh đồng, làng mạc bên trong...).
Đường ven sông: (Người dân đi dạo, tập thể dục, hóng mát...).
Hoạt động của con người liên quan đến sông:
Đánh bắt cá: (Những người chài lưới cần mẫn giăng lưới, buông câu...).
Trồng trọt trên bãi bồi: (Người nông dân chăm sóc ruộng vườn...).
Đi lại, vận chuyển hàng hóa bằng thuyền, bè.
Người dân ngắm cảnh, hóng mát, tập thể dục dọc bờ sông.
Ví dụ: "Hai bên bờ sông là những bãi bồi phù sa rộng lớn, xanh mướt những luống ngô, luống khoai. Xa xa là những mái nhà ngói đỏ của làng quê ẩn hiện dưới bóng cây xanh. Người dân nơi đây vẫn ngày ngày gắn bó với dòng sông, có những chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi, có người đang cần mẫn giăng lưới bắt cá."
3. Sông Hồng vào những thời điểm đặc biệt (tùy chọn, nếu có ấn tượng):
Sông Hồng vào buổi sáng sớm: (Mặt sông bảng lảng sương khói, không khí trong lành, bình yên...).
Sông Hồng vào buổi chiều tà/hoàng hôn: (Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, nhuộm vàng, cam, tím cả mặt sông và bầu trời, tạo nên khung cảnh lãng mạn...).
Ví dụ tả hoàng hôn: "Khi hoàng hôn buông xuống, sông Hồng lại mang một vẻ đẹp khác. Ông mặt trời tròn vành vạnh như quả cầu lửa khổng lồ từ từ lặn xuống phía Tây, nhuộm đỏ rực cả một vùng trời và in bóng xuống mặt sông. Khung cảnh lúc ấy thật lãng mạn và yên bình, khiến lòng người thư thái lạ thường."
III. Kết bài:
Cảm nghĩ của em về sông Hồng:
Sông Hồng là con sông hiền hòa, mang nặng phù sa bồi đắp cho đất đai.
Sông không chỉ là nguồn sống mà còn là một phần hồn của quê hương, của Hà Nội.
Em yêu và tự hào về dòng sông Hồng.
Ví dụ: "Sông Hồng không chỉ là một dòng sông lớn mà còn là biểu tượng của thủ đô Hà Nội, là nguồn sống và là người bạn thân thiết của biết bao người dân. Em yêu dòng sông Hồng với vẻ đẹp hiền hòa, nhưng cũng rất hùng vĩ, và em tự hào vì đất nước mình có một dòng sông như thế."
Trong số những con sông mà em từng biết, sông Hồng là con sông để lại cho em nhiều ấn tượng nhất. Con sông ấy không chỉ chảy qua thủ đô Hà Nội thân yêu mà còn gắn bó sâu sắc với cuộc sống của bao người dân nơi đây. Mỗi lần đứng trên cầu Long Biên nhìn xuống, em lại thấy lòng mình dâng lên niềm tự hào xen lẫn yêu thương đối với dòng sông hiền hòa này.
Từ trên cao nhìn xuống, sông Hồng hiện ra như một dải lụa đỏ uốn lượn giữa lòng thành phố. Nước sông mang màu hồng nâu đặc trưng của phù sa – thứ màu của đất, của sự sống. Mỗi khi nắng lên, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước khiến cả dòng sông rực rỡ như dát vàng. Hai bên bờ là những bãi bồi rộng lớn, xanh tốt ruộng ngô, ruộng mía, vườn chuối, tất cả hòa quyện thành bức tranh đồng quê thanh bình ngay giữa lòng đô thị.
Trên mặt sông, từng con thuyền nhỏ lững lờ trôi. Có chiếc chở hàng, có chiếc thuyền chài của bác ngư dân đang giăng lưới. Xa xa, những con tàu chở cát rẽ sóng đi qua, để lại vệt nước trắng xóa. Tiếng còi tàu vang lên trầm ấm, vọng khắp không gian, khiến dòng sông như cũng đang ngân nga hát. Đôi khi, có cơn gió nhẹ thoảng qua làm mặt sông gợn sóng lăn tăn, ánh nước lung linh như ngàn viên pha lê nhảy múa dưới nắng.
Hai bên bờ, con đê lớn uốn cong, phủ đầy cỏ xanh, hàng tre ven đê đung đưa trong gió. Người dân đi dạo, tập thể dục, trẻ con nô đùa thả diều, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi. Xa xa, thành phố soi bóng xuống sông, những tòa nhà cao tầng lấp lánh trong ánh hoàng hôn, hòa cùng màu nước đỏ phù sa tạo nên khung cảnh rực rỡ mà nên thơ.
Sông Hồng vẫn chảy êm đềm như thế suốt bao năm qua, mang theo phù sa bồi đắp cho đôi bờ thêm trù phú. Với em, sông Hồng không chỉ là một dòng nước, mà còn là biểu tượng của Hà Nội – dịu dàng, bền bỉ và chan chứa yêu thương. Em yêu sông Hồng như yêu chính quê hương mình, nơi con sông ấy đã và đang kể mãi câu chuyện về sự sống, về con người Việt Nam hiền hòa và kiên cường.
Một buổi sáng mùa thu, em được theo bố lên cầu Long Biên. Gió từ sông Hồng thổi lên mang theo mùi phù sa ngai ngái, mát rượi và dễ chịu đến lạ. Đứng giữa cây cầu cổ kính, em nhìn xuống dòng sông bên dưới và thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc.
Dòng sông Hồng như dải lụa đỏ mềm mại, uốn lượn giữa lòng Hà Nội. Ánh nắng sớm chiếu xuống, từng gợn sóng nhỏ lấp lánh như dát vàng. Nước sông mùa này hiền hòa, chảy chậm rãi và nhẹ nhàng. Từng cánh buồm nâu thấp thoáng, những chiếc thuyền nhỏ nối đuôi nhau xuôi dòng. Xa xa, bãi bồi phủ xanh ruộng ngô, bãi mía, điểm xuyết vài mái nhà nhỏ nằm e ấp sau rặng cây.
Trên cầu, xe cộ qua lại, tiếng còi tàu vọng lại từ phía xa. Mọi thứ hòa vào nhau thành bản nhạc nhẹ nhàng của buổi sớm. Gió sông thổi mát lạnh làm em thấy người khoan khoái, tâm hồn như được rửa trôi mọi ưu phiền. Dưới kia, người dân đang đi thuyền chài, giăng lưới, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng lên tận cầu.
Em nhìn mãi dòng sông mà không muốn rời mắt. Sông Hồng dưới chân cầu Long Biên không chỉ đẹp mà còn ẩn chứa cả hồn Hà Nội xưa – cổ kính, trầm mặc mà dịu dàng. Dòng sông ấy, dù ngày hay đêm, dù mùa nào trong năm, vẫn luôn chảy êm đềm, chở nặng yêu thương của đất trời và con người nơi đây.
Khi ánh bình minh vừa ló rạng, sông Hồng như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Sương mù mỏng giăng khắp mặt sông, khiến dòng nước trông như dải lụa bạc mềm mại. Từ phía chân trời, mặt trời đỏ au dần nhô lên, soi rọi ánh sáng lung linh xuống làn nước. Cả con sông ánh lên sắc vàng óng ả, đẹp đến mê mẩn.
Trên sông, vài con thuyền đánh cá lững lờ trôi. Tiếng mái chèo khua nước nhẹ nhàng hòa cùng tiếng chim hót ríu ran đầu ngày. Bên bờ, những hàng tre đung đưa theo gió, lá khẽ xào xạc như lời chào buổi sớm. Không khí trong lành, mát rượi, mang theo mùi đất, mùi cỏ và cả vị mặn nhẹ của hơi nước phù sa.
Người dân bắt đầu một ngày làm việc mới. Bác ngư dân giăng lưới, người nông dân gánh nước tưới ngô, vài người lớn tuổi đi tập thể dục ven đê. Mặt trời lên cao dần, bầu trời chuyển sang màu xanh trong vắt, phản chiếu xuống sông khiến cảnh vật càng thêm rực rỡ.
Sông Hồng lúc bình minh thật yên bình và tràn đầy sức sống. Dòng sông ấy không chỉ mang nước về cho ruộng đồng mà còn mang đến niềm vui, niềm hi vọng cho những con người sống bên bờ.
Buổi chiều, khi ông mặt trời sắp lặn, em thường cùng mẹ ra đê hóng gió. Sông Hồng lúc này đẹp lạ thường, như khoác lên mình chiếc áo lụa hồng rực rỡ. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả một vùng trời, phản chiếu xuống mặt nước khiến dòng sông trông như đang cháy sáng.
Gió chiều thổi mát rượi, làm tóc em bay nhẹ. Từng con thuyền nhỏ chậm rãi quay về bến, trên thuyền ánh đèn vàng le lói, tiếng người gọi nhau í ới. Xa xa, khói bếp từ những mái nhà ven sông bay lên nghi ngút, quyện với màu hoàng hôn tạo nên khung cảnh thật bình yên.
Em thích nhất là khi mặt trời chỉ còn nửa quả cầu đỏ, lặng lẽ chìm xuống chân trời. Mặt sông lúc đó chuyển sang màu tím nhạt, sóng nước lăn tăn như đang vẫy chào ngày cũ. Một chút buồn, một chút lãng mạn, khiến ai đứng nhìn cũng phải mỉm cười.
Sông Hồng trong buổi hoàng hôn vừa rực rỡ vừa dịu dàng. Dòng sông ấy gợi trong em niềm yêu thương và tự hào – bởi giữa nhịp sống hối hả, vẫn có một nơi bình yên như thế để con người tìm về.
Đêm rằm tháng Tám năm ngoái, em theo ông ra bờ sông Hồng ngắm trăng. Đó là lần đầu em cảm nhận trọn vẹn vẻ thơ mộng của con sông trong đêm.
Trăng tròn vành vạnh treo cao như chiếc đĩa bạc. Ánh trăng rải xuống mặt sông thành con đường sáng kéo dài đến vô tận. Nước sông hiền như tấm gương, thỉnh thoảng gợn nhẹ khi có làn gió. Trên bờ, hàng tre đổ bóng, lá xào xạc thì thầm. Xa xa, thuyền neo kín bến, đèn mũi thuyền vàng ấm lay động, soi lên làn nước chập chờn.
Ông kể chuyện sông Hồng ngày xưa: phà qua sông, bến nước, chuyến đò… Giọng ông trầm và ấm như tiếng sông đêm. Mấy đứa trẻ thả đèn hoa đăng, ánh nến li ti trôi theo dòng, lung linh như đàn đom đóm. Tiếng còi tàu vọng lại một đường âm dài, rồi lịm vào khoảng lặng.
Đêm trăng, phù sa cũng phảng phất mùi thơm; mùi bùn non, mùi cỏ ẩm, mùi rơm rạ từ bãi bồi hòa vào gió. Em ngồi tựa vai ông, nghe tiếng sóng vỗ bờ đều đều như nhịp tim của sông. Cả bầu trời như hạ thấp xuống gần, ôm trọn con sông vào vòng tay bạc.
Đêm rằm trên sông Hồng thật bình yên và lãng mạn. Con sông trong ánh trăng vừa thân thuộc vừa huyền ảo, như trang cổ tích mở giữa đời thường. Em ước lần sau lại được cùng ông trở ra bờ sông, nghe trăng và sông kể chuyện thêm nữa.
Buổi sáng tinh mơ, khi màn đêm vừa rút, em cùng bố ra bờ sông Hồng để hít thở không khí trong lành. Cả dòng sông lúc ấy như đang còn ngái ngủ trong tấm chăn sương mờ. Mặt nước phẳng lặng, phủ một lớp hơi sương trắng mỏng, khiến con sông trông như dải lụa mềm vắt ngang trời đất.
Từ phía chân trời, mặt trời dần nhô lên, tròn trịa và đỏ au. Ánh sáng đầu ngày lan nhẹ, nhuộm hồng làn sương và phản chiếu trên mặt sông lấp lánh. Từng đợt gió nhẹ mang theo hơi ẩm, mát rượi, phảng phất mùi phù sa nồng nàn. Không khí trong lành, mát lạnh và tĩnh mịch khiến em có cảm giác như nghe thấy cả tiếng sông đang thở.
Những con thuyền chài bắt đầu rời bến. Bác ngư dân vạm vỡ cầm mái chèo khua nước, từng nhịp đều đặn như hòa cùng nhịp tim của dòng sông. Xa xa, vài con chim trắng lượn vòng trên cao, thỉnh thoảng sà xuống rồi lại bay lên, để lại những gợn sóng nhỏ li ti. Hai bên bờ, những hàng tre khẽ lay động, tiếng lá xào xạc hòa với tiếng mái chèo tạo nên bản nhạc nhẹ nhàng của buổi sớm.
Mặt trời lên cao hơn, ánh sáng trải vàng khắp mặt sông. Dòng nước đỏ au bỗng trở nên rực rỡ, lung linh như dát đồng. Bãi bồi ven sông cũng bừng tỉnh, những ruộng ngô, ruộng mía ánh lên trong nắng mới. Người dân bắt đầu ra đồng, tiếng nói cười lan khắp không gian, hòa với tiếng chim, tiếng gió tạo nên một bản hòa ca của buổi sớm mai.
Em đứng lặng nhìn dòng sông chảy êm đềm mà thấy lòng mình dâng lên niềm yêu mến lạ thường. Sông Hồng buổi sáng tinh mơ không ồn ào, không vội vã, chỉ nhẹ nhàng như vòng tay mẹ, vừa ấm áp vừa dịu dàng. Dòng sông ấy dường như mang trong mình hơi thở của đất trời, đánh thức cả một ngày mới đang khẽ khàng bắt đầu.
Chiều xuống, ông mặt trời đỏ rực từ từ hạ xuống phía chân trời, nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt nước. Sông Hồng lúc ấy như khoác lên mình tấm áo lụa vàng cam óng ánh, từng gợn sóng nhỏ ánh lên như những dải lửa li ti. Cả không gian bỗng trở nên ấm áp, lãng mạn và yên bình đến lạ.
Từng con thuyền đánh cá quay về bến, cánh buồm nâu thấp thoáng giữa làn nước đỏ. Tiếng mái chèo khua nhẹ, tiếng gọi nhau í ới của ngư dân hòa trong tiếng gió sông lồng lộng. Gió thổi qua làm mái tóc em tung bay, mang theo mùi phù sa ngai ngái mà thân thương. Xa xa, những hàng phi lao đứng thẳng tắp, lá rung rinh hát khúc hoàng hôn của riêng mình.
Trên bãi bồi, đàn trâu thong thả trở về chuồng. Tiếng mõ lốc cốc vang vọng xen lẫn tiếng chim gọi nhau về tổ. Làng quê hai bên bờ sông chìm trong màu nắng chiều vàng nhạt, khói bếp bay lên nghi ngút hòa vào màu trời tím hồng tạo nên bức tranh bình dị mà thơ mộng.
Em thích nhất là khi mặt trời chỉ còn nửa quả cầu đỏ, lặng lẽ chìm dần sau rặng tre. Lúc ấy, mặt nước chuyển sang sắc tím sẫm, ánh sáng loang dần rồi tan biến. Dòng sông trở nên yên ả, chỉ còn tiếng sóng khẽ vỗ vào bờ như lời thì thầm tiễn ngày cũ.
Sông Hồng trong buổi hoàng hôn thật đẹp, một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, vừa rực rỡ lại trầm lắng. Nhìn dòng sông trong ánh nắng cuối ngày, em bỗng thấy yêu thêm quê hương mình – nơi có con sông đỏ nặng phù sa, gắn bó với bao thế hệ con người đất Bắc.
Cơn mưa mùa hạ vừa dứt, sông Hồng hiện ra rực rỡ và trong trẻo hơn bao giờ hết. Mặt sông loang loáng ánh nước, phản chiếu bầu trời xanh ngắt còn lác đác vài đám mây trắng. Không khí sau mưa mát lạnh, trong trẻo đến mức em có thể cảm nhận rõ mùi đất, mùi cỏ và cả hương phù sa nồng nàn lan tỏa trong gió.
Hai bên bờ, cây cối rung rinh, những giọt nước còn đọng lại long lanh trên lá như chuỗi ngọc. Tiếng chim ríu rít vang lên, gọi bạn sau cơn mưa. Xa xa, vài chiếc thuyền chài lại bắt đầu khua mái chèo rẽ sóng, để lại phía sau những vệt nước trắng xóa. Tiếng nước, tiếng chim, tiếng gió quyện vào nhau nghe thật vui tai.
Bầu trời phía Tây còn vương lại ánh nắng, tạo nên chiếc cầu vồng rực rỡ bắc ngang qua khúc sông. Màu sắc của cầu vồng hòa cùng ánh nắng chiếu xuống mặt nước khiến sông Hồng như dát bạc. Cảnh vật sau mưa mang vẻ tinh khôi và hiền hòa, khiến ai nhìn cũng thấy lòng nhẹ nhõm.
Em đi men theo bờ đê, chân giẫm lên cỏ ướt, hít thật sâu hương gió mới. Mọi thứ quanh em đều tươi tắn, tràn trề sức sống. Sông Hồng sau mưa không chỉ là dòng nước chảy, mà còn như dòng máu ấm của đất trời, đang làm dịu đi cái oi nồng, đem lại cho con người sự thanh thản và tươi mới.
Đến hẹn lại lên, cứ mỗi năm vào mùa mưa, sông Hồng lại trở nên mạnh mẽ và hùng vĩ hơn bao giờ hết. Nước sông dâng cao, dòng chảy cuồn cuộn, đỏ nặng phù sa. Từ trên đê nhìn xuống, con sông như dải lụa khổng lồ rực rỡ sắc nâu đỏ, chảy miết không ngừng. Sóng vỗ vào bờ ầm ào, tung bọt trắng xóa như hàng ngàn bàn tay vỗ nhịp.
Hai bên bờ, người dân tất bật củng cố đê, buộc chặt thuyền bè, ánh mắt ai cũng vừa lo lắng vừa hy vọng. Bởi họ biết, nước sông tuy hung dữ nhưng khi rút đi, sẽ để lại lớp phù sa dày bồi đắp cho ruộng đồng thêm tươi tốt. Trên mặt nước, những cây tre ven bờ nghiêng mình trong gió, như cúi đầu chào dòng sông mẹ đang dâng tràn sức sống.
Trời khi ấy thường mưa rả rích, mây giăng đầy trời, nhưng không khí không hề nặng nề. Trái lại, nó mang một cảm giác thiêng liêng – như chứng kiến sức mạnh của thiên nhiên đang vận động, dâng hiến và bồi đắp cho con người. Khi nước rút, bãi bồi lại hiện ra xanh non, đất tơi xốp, thơm nồng mùi phù sa mới.
Em hiểu rằng, chính mùa nước lên ấy đã nuôi dưỡng sự trù phú của quê hương. Sông Hồng mùa lũ tuy dữ dội nhưng vẫn là người mẹ hiền hậu, lặng lẽ mang đến nguồn sống cho bao thế hệ người Việt.
Đêm về, sông Hồng khoác lên mình vẻ đẹp yên bình và huyền ảo. Bầu trời cao vút, những vì sao lấp lánh soi bóng xuống mặt nước lăn tăn. Gió sông thổi hiu hiu, mang theo mùi bùn non và hơi nước mát lạnh. Từng cơn sóng nhỏ vỗ vào bờ nghe thùy thụy, nhịp nhàng như lời ru.
Trên bờ, hàng phi lao xào xạc, vài con dế cất tiếng gáy, xa xa vang lên tiếng ếch kêu ộp oạp. Ánh trăng non in nghiêng trên mặt nước, tạo thành một vệt sáng dài như con đường bạc. Một vài chiếc thuyền nhỏ neo lại bên bến, đèn dầu hắt ánh sáng vàng nhạt, chập chờn theo nhịp sóng.
Em cùng bố ngồi trên bãi cát, nghe tiếng nước chảy, nhìn ánh trăng lay động mà lòng thấy bình yên đến lạ. Thành phố bên kia sông đã lên đèn, ánh sáng phản chiếu xuống dòng nước lung linh, như muôn vì sao rơi xuống. Không gian ấy vừa quen thuộc vừa mơ màng, vừa giản dị mà nên thơ.
Đêm bên sông Hồng không chỉ là thời khắc nghỉ ngơi của đất trời, mà còn là lúc con người tìm lại sự tĩnh lặng cho tâm hồn. Em yêu biết bao giây phút ấy – nơi dòng sông như người bạn tri kỷ, lặng lẽ kể chuyện về bao mùa nước, bao đời người, chảy mãi giữa lòng đất Việt thân thương.
Mùa xuân đến, sông Hồng như được khoác lên mình tấm áo mới đầy sức sống. Sau những ngày đông lạnh giá, dòng sông lại bừng tỉnh, căng tràn nhựa sống như cô gái trẻ vừa thức dậy sau giấc ngủ dài. Nước sông không còn đục ngầu như mùa mưa, mà chuyển sang màu nâu nhạt pha ánh vàng, lững lờ trôi giữa đôi bờ xanh mướt.
Hai bên bờ, bãi bồi xanh rờn những ruộng ngô, ruộng cải. Hoa cải vàng nở rộ, trải dài như tấm thảm lụa, rung rinh trong gió xuân. Những bụi chuối non, những hàng tre ven sông cũng vươn mình đón nắng, lá non óng ánh dưới sương sớm. Không khí trong lành, mang theo mùi phù sa hòa cùng hương hoa cỏ tạo nên mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của miền quê ven sông.
Người dân bắt đầu mùa vụ mới. Bác nông dân ra đồng sớm, tiếng cuốc đất chan chát hòa với tiếng chim hót. Trên mặt sông, vài chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi, tiếng mái chèo khua nước nghe nhịp nhàng như nhịp thở của dòng sông. Xa xa, mấy đứa trẻ nô đùa, chạy tung tăng trên bãi cỏ, cười vang giòn trong gió.
Mặt trời buổi sáng chiếu ánh vàng xuống, phản chiếu lên mặt nước khiến sông Hồng lấp lánh như dát mật ong. Cảnh vật nơi đây thật yên bình, mộc mạc mà tràn đầy sức sống. Em đứng trên bờ đê, hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương xuân lan tỏa trong không khí.
Sông Hồng mùa xuân hiền hòa và ấm áp, như vòng tay mẹ ôm ấp đất trời. Dòng sông ấy mang theo cả niềm vui, niềm hi vọng cho một năm mới tốt lành, để lại trong lòng em hình ảnh tươi đẹp và khó quên.
Mùa hè, sông Hồng trở nên sôi động và rực rỡ hơn bao giờ hết. Nắng vàng trải dài khắp đôi bờ, phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh như gương. Gió sông thổi về mang theo hơi ẩm mát rượi, xua tan cái nóng oi ả của đất trời.
Buổi trưa, nước sông Hồng ánh lên màu nâu đỏ pha ánh bạc, từng gợn sóng lăn tăn nối nhau chạy dài. Xa xa, những con thuyền chài nhỏ nhấp nhô, cánh buồm nâu trông như cánh bướm giữa nền trời xanh thẳm. Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ, tiếng mái chèo khua nước và tiếng gọi nhau của ngư dân tạo thành bản nhạc vui tươi giữa trưa hè.
Trên bờ, bọn trẻ chăn trâu nô đùa, té nước rộn rã. Tiếng cười của chúng vang vọng khắp cánh đồng, hòa cùng tiếng ve kêu râm ran. Những hàng tre ven sông rung rinh theo gió, lá tre xào xạc như cùng hòa nhịp với niềm vui của con người. Ở phía xa, bãi bồi vàng óng nắng, cây ngô, cây mía cao vút, rung rinh trong nắng hè rực rỡ.
Chiều đến, khi mặt trời dần khuất, không khí trở nên dịu hơn. Gió sông mát lạnh thổi vào từng mái nhà ven đê. Người dân ra bờ sông hóng mát, các cụ già ngồi trò chuyện, trẻ con nô đùa, còn các bác ngư dân chuẩn bị lưới thuyền cho buổi đánh cá đêm.
Sông Hồng mùa hè không chỉ đẹp mà còn sống động như một bức tranh tràn đầy sức sống. Dòng sông ấy mang lại hơi mát, niềm vui và cả nguồn sống cho biết bao con người. Em yêu mùa hè bên sông Hồng, nơi mỗi con sóng như lời ru vui tươi của quê hương.
Mùa thu đến, sông Hồng như chậm lại, hiền hòa và dịu dàng hơn. Nước sông chuyển sang màu vàng nhạt, trong veo, không còn cuộn chảy như mùa mưa. Gió thu mơn man thổi nhẹ, mang theo hơi nước mát lành và mùi cỏ mới cắt từ bãi bồi xa xa.
Buổi sáng, làn sương mỏng giăng nhẹ khắp mặt sông, khiến cảnh vật trở nên mờ ảo, nên thơ. Mặt trời lên, những tia nắng yếu ớt xuyên qua làn sương, chiếu xuống mặt nước khiến nó lấp lánh như dát vàng. Xa xa, những cánh buồm nâu thấp thoáng, nhẹ nhàng xuôi dòng trong không khí tĩnh lặng.
Hai bên bờ, hàng bạch đàn và phi lao rung rinh trong gió. Lá thu vàng rơi lả tả xuống mặt sông, trôi theo dòng nước như những con thuyền nhỏ. Tiếng chim gọi bầy, tiếng nước vỗ vào bờ nghe thật dịu dàng. Ở bãi ngô ven sông, người nông dân đang thu hoạch vụ mùa, tiếng nói cười vang vọng khắp nơi.
Chiều thu, ánh nắng vàng nhạt rải khắp đôi bờ. Mặt sông nhuộm một màu hồng cam óng ánh, từng đàn chim bay về tổ, tiếng kêu vang xa trong không gian yên bình. Cảnh vật khi ấy mang một vẻ đẹp trầm lắng, thơ mộng và đầy hoài niệm.
Sông Hồng mùa thu hiền hòa như lòng người mẹ, lặng lẽ chảy, lặng lẽ hiến dâng. Dòng sông ấy khiến em cảm nhận được vẻ đẹp sâu lắng của thiên nhiên và tình yêu quê hương nồng nàn trong tim mình.
Mùa đông về, sông Hồng khoác lên mình tấm áo trầm mặc và tĩnh lặng. Mặt nước lúc nào cũng phảng phất làn sương mờ dày đặc, khiến dòng sông như ẩn mình trong hơi thở giá lạnh của đất trời.
Buổi sáng, gió bấc thổi hun hút, mang theo hơi nước lạnh buốt. Mặt sông không còn lấp lánh mà trầm ngâm, sóng nước lăn tăn, từng gợn nhỏ trôi đi như rất khẽ. Hai bên bờ, cây cối đứng im lìm, lá rụng đầy lối đi. Thỉnh thoảng, tiếng còi tàu vang lên trong sương, kéo dài, trầm và xa xăm, như đánh thức cả không gian yên tĩnh.
Người dân vẫn miệt mài làm việc. Bác ngư dân khoác áo ấm, giăng lưới trong làn sương trắng. Mấy đứa trẻ mặc áo len dày, chạy lon ton dọc bờ đê, đôi má hồng lên vì lạnh. Dù trời rét, cuộc sống bên sông vẫn tiếp diễn đều đặn, giản dị mà ấm áp.
Khi chiều buông, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống, phản chiếu qua màn sương, khiến cả dòng sông như được phủ lớp bạc mờ. Mặt nước lặng lẽ, nhẹ nhàng trôi, mang theo hơi thở của mùa đông Hà Nội – lạnh mà vẫn chan chứa tình người.
Sông Hồng mùa đông không rực rỡ, không ồn ào, nhưng lại đẹp theo cách riêng: trầm lặng, sâu sắc và đầy cảm xúc. Dòng sông ấy khiến em thấy lòng mình lắng đọng, thêm yêu sự bình yên giản dị của quê hương.
Một buổi tối mùa hạ, em được đi qua cầu Nhật Tân cùng bố mẹ. Khi xe vừa lăn bánh lên cầu, khung cảnh sông Hồng hiện ra trước mắt em đẹp đến ngỡ ngàng. Dòng sông rộng mênh mông, ánh đèn hai bên bờ phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh như dải sao rơi.
Cầu Nhật Tân rực sáng trong ánh đèn nhiều màu, từng nhịp cầu như những cánh sóng khổng lồ vươn lên giữa trời đêm. Ánh sáng hắt xuống mặt nước, phản chiếu lung linh, làm sông Hồng trông như một tấm gương khổng lồ. Gió từ sông thổi lên mát lạnh, mang theo hơi nước mặn và mùi phù sa quen thuộc.
Bên dưới, từng con thuyền nhỏ vẫn trôi, ánh đèn dầu vàng nhạt chập chờn trên sóng. Xa xa, thành phố Hà Nội rực rỡ ánh sáng, hiện bóng in xuống mặt nước. Cảnh vật khi ấy vừa hiện đại, vừa nên thơ, khiến em có cảm giác như sông Hồng đang được điểm tô thêm sắc màu của thời đại mới.
Em nhìn mãi không chán. Dòng sông ấy đã chứng kiến biết bao đổi thay của thủ đô, từ những năm tháng gian khổ đến ngày hôm nay phồn hoa. Dưới chân cầu Nhật Tân rực sáng, sông Hồng vẫn chảy hiền hòa, chở nặng phù sa và ký ức ngàn năm.
Em thầm nghĩ: dù thời gian trôi đi, dù thành phố có đổi thay, sông Hồng vẫn mãi là dòng sông mẹ – nơi nuôi dưỡng, chở che và làm đẹp thêm cho đất trời Hà Nội.
Một buổi chiều cuối hạ, em theo mẹ ra bãi bồi ven sông Hồng hái rau muống. Con đường nhỏ dẫn xuống bãi quanh co, hai bên cỏ mọc xanh rì, gió sông thổi mát rượi. Từ xa, em đã nghe thấy tiếng sóng vỗ đều đều vào bờ cát, mùi phù sa ngai ngái hòa với hương cỏ đồng nội lan tỏa khắp nơi.
Bãi bồi hiện ra trước mắt rộng thênh thang, màu đất nâu pha ánh vàng của cát, mềm mịn và ấm áp dưới chân trần. Trên bãi, những luống ngô xanh thẫm đã cao ngang đầu người, bắp ngô mập tròn, râu vàng óng ánh trong nắng. Xen giữa là ruộng khoai, ruộng mía, hàng rau muống bò dài như dải lụa. Tiếng ếch nhái kêu vang khắp nơi, báo hiệu buổi hoàng hôn đang đến gần.
Xa xa, vài người nông dân đang lúi húi nhổ cỏ, cuốc đất. Tiếng cuốc, tiếng nói cười vang vọng hòa cùng tiếng gió sông nghe thật rộn rã. Một con trâu đen đang thong thả gặm cỏ, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi đuổi ruồi. Trẻ nhỏ nô đùa trên bãi cát, tiếng cười vang giòn tan trong gió, trong khi những cánh diều căng gió bay lượn trên cao.
Mẹ em ngồi hái rau, đôi tay thoăn thoắt, miệng khe khẽ hát một bài ca dân ca Bắc Bộ. Em giúp mẹ gom rau, thỉnh thoảng ngẩng lên ngắm sông. Dòng nước đỏ nặng phù sa lững lờ trôi, phản chiếu ánh chiều tà rực rỡ. Trên mặt sông, những con thuyền chài thấp thoáng, khói bếp trên thuyền bay nghi ngút, gợi cảm giác ấm cúng và yên bình.
Bãi bồi ven sông không chỉ là nơi lao động mà còn là nơi lưu giữ hơi thở của quê hương. Em yêu mảnh đất ấy – nơi những giọt mồ hôi thấm vào đất, nơi sông Hồng vẫn ngày ngày bồi đắp cho con người cuộc sống ấm no.
Ngày mồng Sáu tháng Giêng, làng em tổ chức lễ hội đua thuyền truyền thống trên sông Hồng. Từ sáng sớm, hai bên bờ sông đã tấp nập người dân tụ họp, cờ hoa rợp trời, trống chiêng rộn ràng. Tiếng loa vang xa, tiếng hò reo náo nức khiến bầu không khí trở nên sôi động lạ thường.
Trên mặt sông, những chiếc thuyền đua được trang trí rực rỡ sắc đỏ và vàng, đầu thuyền chạm hình rồng uốn lượn. Các đội đua, ai nấy đều mặc áo đồng phục, tay cầm mái chèo sáng bóng, sẵn sàng cho giờ phút xuất phát. Khi hiệu lệnh vang lên, hàng chục mái chèo cùng quạt nước, tạo nên những dải sóng tung bọt trắng xóa. Tiếng hò “dô ta! dô ta!” vang rền cả một khúc sông.
Hai bên bờ, người xem reo hò cổ vũ, trống đánh dồn dập. Gió sông thổi ào ào, kéo theo cờ phướn bay phần phật. Những con thuyền lướt đi vun vút, sóng nước văng lên lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mặt sông đỏ rực phù sa, nay càng thêm rực rỡ bởi sắc áo, sắc cờ. Không khí lễ hội tràn đầy sức sống, rộn ràng như khúc ca mùa xuân.
Khi thuyền về đích, tiếng trống chiến thắng vang lên, người xem vỗ tay hò reo. Dòng sông dường như cũng vui theo, sóng dậy lăn tăn như vỗ nhịp chúc mừng. Cảnh vật bỗng trở nên lung linh, ấm áp và gần gũi hơn bao giờ hết.
Lễ hội đua thuyền trên sông Hồng không chỉ là trò chơi, mà còn là biểu tượng của tinh thần đoàn kết, sức mạnh và niềm tự hào của người dân quê em. Mỗi năm hội về, dòng sông như lại trẻ ra, sôi động và chan chứa niềm vui của đất trời.
Buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời mới hé rạng, em thấy bác Hòa – người hàng xóm – chèo chiếc thuyền nhỏ ra sông Hồng thả lưới. Bóng bác thấp thoáng trong làn sương trắng mờ, mái chèo khua nước nhẹ nhàng để lại vệt sóng nhỏ loang dần.
Bác Hòa mặc chiếc áo nâu sờn, đầu đội nón lá cũ, đôi tay rắn chắc thoăn thoắt buông từng mẻ lưới. Tiếng lưới rơi xuống mặt nước nghe “rào” một tiếng, bọt nước tung lên lấp lánh trong ánh bình minh. Gió sông mơn man thổi, mái tóc bác rối nhẹ, nhưng nụ cười vẫn hiền hậu, ánh mắt sáng rỡ niềm tin.
Xa xa, những thuyền khác cũng rẽ sóng, người thả câu, người giăng chài. Mặt sông Hồng như bức tranh sinh động của cuộc sống lao động cần cù. Mùi bùn non, mùi nước sông hòa lẫn với tiếng gọi nhau của người dân tạo nên bản nhạc dịu dàng của buổi sớm.
Khi nắng lên, bác kéo lưới lên thuyền, bên trong là những con cá bạc trắng đang quẫy nước. Tiếng cá vẫy nghe vui tai, bác cười vang: “Được rồi, hôm nay có cá to nhé!”. Mồ hôi trên trán bác lấp lánh dưới nắng, giọt nào giọt nấy như ánh châu.
Em ngồi trên bờ nhìn theo, thấy bác nhỏ dần giữa mênh mông sông nước. Dòng sông Hồng ôm lấy con thuyền bé nhỏ như bàn tay mẹ chở che đứa con. Em hiểu, chính dòng sông này đã nuôi sống bao thế hệ, đã chứng kiến bao mồ hôi và niềm vui giản dị của những người lao động chân chất quê hương.
Gần nhà em có một bến phà nhỏ bên sông Hồng, dù giờ đây cầu đã xây, nhưng bến phà vẫn còn đó – trầm lặng mà thân thương. Mỗi khi chiều về, em lại ra ngồi ở đó, nhìn dòng sông trôi êm đềm và nghe tiếng gió thì thầm kể chuyện ngày xưa.
Ngày trước, phà qua sông tấp nập lắm. Tiếng máy nổ “pành pạch”, tiếng còi phà vang xa, tiếng người nói cười rộn rã. Những chiếc xe đạp, xe máy nối đuôi nhau chờ sang bờ bên kia. Giờ đây, phà nghỉ, chỉ còn lại cầu sắt và vài chiếc thuyền nhỏ neo lại, nhưng hồn sông thì vẫn vậy – hiền hòa, sâu lắng.
Bến phà xưa được lát bằng gạch đỏ, rêu đã phủ mờ, nhưng vẫn thơm mùi đất sông. Bãi cát ven bờ phẳng lì, in dấu chân người qua lại. Thỉnh thoảng có vài bác chài ghé neo thuyền, nghỉ chân rồi kể chuyện cũ: chuyện những ngày nước lớn, chuyện chuyến phà đêm mưa bão.
Chiều xuống, ánh nắng cuối ngày trải dài trên mặt sông, chiếu sáng cả bến nước cũ. Mấy đứa trẻ trong làng ra đây thả diều, tiếng cười vang vọng khắp không gian. Em ngồi nghe tiếng sóng vỗ vào bờ gạch, lòng dâng lên niềm thương nhớ lạ kỳ.
Bến phà ấy tuy không còn nhộn nhịp, nhưng vẫn là phần ký ức của dòng sông, của người dân quê em. Nó lưu giữ dấu ấn của thời gian, của bao chuyến đò, bao cuộc đời gắn bó với sông Hồng hiền hòa.
Chiều hè, gió từ sông Hồng thổi lên mát rượi. Trên con đê cao chạy dài uốn lượn, lũ trẻ trong làng tụ tập, tay cầm những con diều rực rỡ sắc màu. Tiếng cười, tiếng gọi nhau vang lên rộn rã như phá tan cái nóng oi nồng của buổi chiều.
Dưới chân đê, sông Hồng lững lờ trôi. Nước sông phản chiếu màu nắng vàng cam, từng đợt sóng nhỏ lăn tăn gợn ánh sáng lung linh. Xa xa, những cánh buồm nâu chậm rãi xuôi dòng, tiếng mái chèo khua nước nghe êm như lời hát.
Trên đê, diều bay cao dần. Có con diều hình chim, có con như rồng, có con đơn giản chỉ là miếng giấy lớn được vẽ cờ đỏ sao vàng. Gió sông mạnh, căng diều lên cao, dây diều rung nhẹ trong tay, nghe vi vu như khúc nhạc vui.
Mấy bác nông dân đang dắt trâu về, dừng lại nhìn bọn trẻ cười hiền. Bầu trời cao vút, diều bay chen lẫn cùng mây trắng, tạo nên khung cảnh bình yên và thơ mộng. Cả dòng sông, cả cánh đồng, cả lũ trẻ như hòa làm một trong bản hòa tấu của mùa hè quê hương.
Em ngồi trên triền đê, nhìn diều bay mà thấy lòng nhẹ tênh. Sông Hồng phía dưới vẫn trôi, vẫn mang nặng phù sa, vẫn là người bạn thân thiết của bao thế hệ. Chiều sông, diều gió và nụ cười trẻ nhỏ – tất cả làm nên bức tranh tuổi thơ trong veo, giản dị mà khó quên.
Đêm rằm tháng Tám, em theo ông ra bờ sông Hồng ngắm trăng. Mặt trăng tròn vành vạnh treo cao, ánh sáng vàng ngà phủ khắp mặt nước lấp loáng như dát bạc. Sông Hồng lúc này hiền hòa đến lạ, dòng nước trôi chậm rãi, phẳng lặng như tấm gương khổng lồ soi bóng trời đêm.
Gió sông thổi mát rượi, mang theo hơi nước và hương phù sa ngai ngái. Hàng tre ven bờ khẽ lay động, tiếng lá xào xạc như lời thì thầm của gió. Xa xa, những chiếc thuyền nhỏ neo lại, đèn mũi thuyền tỏa ánh sáng vàng ấm, hắt xuống mặt nước thành những vệt sáng chập chờn.
Ông kể em nghe chuyện ngày xưa, khi ông còn trẻ, thường chèo đò qua sông mỗi đêm trăng sáng như thế này. Giọng ông trầm, ấm, hòa với tiếng sóng vỗ bờ nghe thật yên bình. Thỉnh thoảng, mấy đứa trẻ trong làng thả đèn hoa đăng. Những ngọn nến nhỏ trôi theo dòng nước, sáng lập lòe như những vì sao lạc xuống sông.
Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu trên từng gợn sóng, tạo nên vô vàn tia sáng lung linh. Mặt nước mênh mang, bầu trời cao vợi, mọi âm thanh như dịu lại. Em ngồi dựa vào vai ông, nghe tiếng gió hát, tiếng nước vỗ bờ đều đều như nhịp tim của sông.
Đêm trăng trên sông Hồng thật đẹp – một vẻ đẹp thanh khiết, hiền hòa và thơ mộng. Dòng sông trong ánh trăng như người bạn thân thiết, lặng lẽ kể chuyện đời, chuyện người qua bao tháng năm. Em mong rằng mỗi mùa trăng sau, vẫn được cùng ông ngồi bên bờ sông, nghe sông kể chuyện, nghe trăng tỏa sáng dịu dàng như thế.
Một buổi sáng mùa thu, em cùng bố đi qua cầu Long Biên – cây cầu đã gắn bó bao năm với người Hà Nội. Đứng trên cầu, em nhìn xuống thấy sông Hồng mênh mông mở ra trước mắt, dòng nước đỏ nặng phù sa cuộn chảy không ngừng, phản chiếu ánh nắng nhạt của buổi sớm mai.
Cầu Long Biên với những thanh sắt uốn cong, rỉ màu thời gian, trông như một chứng nhân trầm lặng của lịch sử. Từ trên cao nhìn xuống, sông Hồng uốn mình giữa đôi bờ rộng lớn, những bãi bồi xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Gió sông thổi lên mang theo hơi nước mát lạnh, khiến tóc em bay phấp phới.
Bên dưới, những con thuyền nhỏ nối đuôi nhau xuôi dòng. Tiếng máy nổ, tiếng nước khua, tiếng người nói vang vọng lên tận cầu. Phía xa, một đoàn tàu hỏa từ từ chạy qua, bánh xe nghiến lên đường ray leng keng, âm thanh vang vọng hòa vào tiếng sóng, nghe thật hào hùng.
Ánh mặt trời dần lên cao, soi sáng cả cây cầu và dòng sông. Màu đỏ của nước, màu xanh của trời, màu xám của thép cũ hòa quyện tạo nên bức tranh tuyệt đẹp. Dưới cầu, những người dân vẫn cần mẫn giăng lưới, trồng rau trên bãi bồi, cuộc sống bình dị cứ thế tiếp diễn.
Đứng trên cầu Long Biên nhìn xuống, em thấy sông Hồng thật vĩ đại mà thân thuộc. Dòng sông không chỉ là nguồn sống, mà còn là chứng nhân cho bao đổi thay của Hà Nội – vừa xưa cũ, vừa tươi mới, vừa trầm mặc, vừa rộn ràng sức sống.
Buổi tối, khi phố xá bắt đầu lên đèn, em đứng trên ban công nhà nhìn ra xa – nơi sông Hồng lững lờ chảy qua lòng Hà Nội. Dòng sông trong đêm mang vẻ đẹp rất khác: vừa hiện đại, vừa yên bình, vừa rực rỡ ánh sáng mà vẫn giữ được nét hiền hòa vốn có.
Ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng, từ cầu Nhật Tân, Long Biên hắt xuống mặt sông lung linh, tạo thành vô số vệt sáng đủ màu – vàng, cam, đỏ, xanh – nhấp nháy như những dải sao rơi. Mặt sông lăn tăn gợn sóng, phản chiếu ánh sáng ấy thành những dải màu chuyển động liên tục, khiến em có cảm giác dòng sông cũng đang thở, cũng đang sống.
Thỉnh thoảng, một con thuyền nhỏ chở hàng lặng lẽ trôi qua, ánh đèn trên thuyền soi rõ bóng người lái đang khom lưng chèo. Xa xa, tiếng còi tàu vọng lại, dài và trầm, vang lên giữa đêm tĩnh lặng nghe thật thân quen.
Gió sông mát rượi thổi vào, mang theo hương phù sa. Thành phố phía sau lưng em vẫn sáng rực, ồn ào, nhưng nơi mặt sông kia lại lặng lẽ, dịu dàng như trái tim của đất mẹ. Dòng nước cứ thế trôi đi, mang theo ánh đèn, mang theo cả nhịp sống của con người, hòa làm một với hơi thở của Hà Nội.
Em nghĩ, sông Hồng và thành phố đã gắn bó với nhau như đôi bạn tri kỷ. Một bên là phố thị lung linh, một bên là dòng sông hiền hòa – cùng nhau tạo nên vẻ đẹp đặc trưng, vừa hiện đại vừa thơ mộng của Thủ đô yêu dấu.
Cuối tháng Năm, khi những bông lúa trên bãi bồi ven sông ngả màu vàng óng, làng em lại bước vào mùa gặt. Từ sáng sớm, tiếng nói cười đã rộn rã khắp nơi. Mùi lúa chín, mùi rơm mới và mùi phù sa hòa quyện trong không khí, ngọt ngào đến lạ.
Sông Hồng khi ấy hiền hòa như người mẹ đang mỉm cười nhìn đàn con tất bật. Nước sông chảy chậm rãi, lấp lánh ánh nắng sớm. Hai bên bờ, những cánh đồng trải dài đến tận chân trời, vàng rực trong nắng. Tiếng liềm cắt lúa xoèn xoẹt, tiếng người hò nhau kéo bó, tiếng trẻ nhỏ cười vang tạo nên bản nhạc mùa gặt vui tươi.
Gió sông thổi làm những bông lúa đung đưa, hạt thóc nặng trĩu nghiêng đầu. Xa xa, vài con trâu thong thả gặm rạ, khói bếp từ các mái nhà bay lên nghi ngút. Trên mặt sông, những chiếc thuyền chở rơm lững lờ trôi, hương rơm mới tỏa ra thơm nồng nàn.
Chiều đến, mặt trời dần khuất, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả dòng sông. Người dân thu dọn nông cụ, tiếng nói cười vẫn vang vọng. Em đứng trên đê nhìn xuống, thấy sông Hồng lấp lánh như dải vàng óng, ôm lấy cánh đồng bội thu.
Mùa gặt bên sông Hồng là mùa của no ấm, của hạnh phúc giản dị. Dòng sông không chỉ mang phù sa cho đất, mà còn mang niềm vui, niềm hi vọng cho người dân quê em qua bao mùa vụ nối tiếp nhau.
Đêm đầu đông, gió bấc từ sông Hồng thổi lên khiến em rùng mình vì lạnh. Mặt sông trong đêm mờ ảo, sương phủ dày như tấm voan trắng, che khuất cả bờ bên kia. Gió thổi qua, mặt nước gợn sóng, tiếng sóng vỗ bờ nghe buốt giá mà vẫn quen thuộc lạ thường.
Dưới ánh trăng mờ, những chiếc thuyền neo lại im lìm, đèn dầu hắt ánh sáng yếu ớt. Xa xa, ánh đèn thành phố như những hạt ngọc nhỏ rải trên nền trời đen thẫm. Cây cối hai bên bờ đứng im, chỉ có lá tre khẽ rung lên, xào xạc trong gió lạnh.
Bên bờ đê, vài bác nông dân đang nhóm lửa sưởi ấm, ngọn lửa bập bùng hắt ánh sáng đỏ lên gương mặt rám nắng. Tiếng nói chuyện, tiếng cười xen lẫn tiếng gió nghe thật gần gũi. Dù trời lạnh, không khí bên sông vẫn ấm áp tình người.
Em kéo áo khoác, hít một hơi sâu, cảm nhận rõ hơi lạnh mằn mặn của sông hòa cùng hương bùn non. Dòng nước vẫn trôi chậm rãi, hiền hòa, như thể cũng đang thở khẽ trong đêm.
Đêm gió lạnh đầu mùa bên sông Hồng khiến em thấy yêu thêm quê hương mình. Dòng sông không chỉ mang hơi lạnh của trời đất mà còn ủ trong lòng hơi ấm của sự sống, của tình người chân thật, bền bỉ và bao dung như chính đất mẹ.
Xem thêm:
Hy vọng qua những gợi ý và ví dụ trên từ AVAKids, em sẽ viết được bài văn tả sông Hồng thật hay, thể hiện được vẻ đẹp dịu dàng và sức sống mạnh mẽ của dòng sông quê hương. Hãy luyện viết thường xuyên để nâng cao khả năng miêu tả và bồi dưỡng tình yêu thiên nhiên, đất nước.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!