I. Mở bài
Giới thiệu về cây ổi:
Cây ổi được trồng ở đâu? (Góc vườn, bờ ao, trong chậu cảnh trên sân thượng...).
Do ai trồng và trồng bao lâu rồi?
Ví dụ câu văn:
“Trong khu vườn nhỏ của ông ngoại, có rất nhiều loài cây ăn quả, nhưng em thích nhất là cây ổi găng sai trĩu quả ở ngay cạnh bờ tường.”
“Cây ổi này do bố em trồng từ ngày em mới vào lớp 1, đến nay cây đã cao lớn và tỏa bóng mát rượi.”
II. Thân bài
1. Tả bao quát (Nhìn từ xa)
Hình dáng: Cây không quá cao nhưng dáng vẻ cứng cáp, khỏe khoắn.
Tán lá: Tán lá không xòe rộng như cây bàng mà mọc vươn lên cao, nhìn nhưng một bụi nấm màu xanh khổng lồ.
Ví dụ: “Nhìn từ xa, cây ổi giống như một chàng vệ sĩ rắn rỏi, khoác lên mình chiếc áo màu xanh thẫm, đứng canh gác cho khu vườn.”
2. Tả chi tiết (Lại gần - Đặc điểm nổi bật nhất của cây ổi)
Thân cây (Đặc điểm khác biệt nhất):
Thân ổi không sần sùi mà nhẵn bóng, trơn láng.
Vỏ cây thường tróc ra từng mảng mỏng (cây "thay da").
Ví dụ: “Thân cây ổi rất lạ, nó không có lớp vỏ xù xì như cây xoài. Thi thoảng, lớp vỏ khô nâu xám bong ra, để lộ lớp da mới bên trong màu xám trắng, sờ vào mát lạnh và nhẵn thín như da em bé.”
Cành cây:
Cành ổi dẻo dai, uốn lượn, chia thành nhiều nhánh nhỏ (chạc ba, chạc tư).
Ví dụ: “Cành ổi dẻo lắm, uốn lượn như những con rắn. Nhờ sự dẻo dai ấy mà em có thể leo trèo thoải mái để hái quả mà không sợ gãy.”
Lá ổi:
Lá dày, cứng, mặt trên xanh đậm, mặt dưới xanh nhạt, có đường gân nổi rõ.
Mùi hương đặc trưng khi vò nát.
Ví dụ: “Lá ổi mọc đối xứng nhau, sờ vào thấy nhám. Đặc biệt, nếu vò nát một chiếc lá non, một mùi thơm hăng hăng, nồng nàn rất riêng của ổi sẽ tỏa ra.”
Hoa ổi:
Màu trắng tinh khôi, mọc từ nách lá.
Ví dụ: “Hoa ổi nở trắng xóa cả vòm cây. Những cánh hoa trắng muốt, mỏng manh bao bọc lấy nhụy vàng li ti. Khi gió thổi, cánh hoa rụng xuống như mưa tuyết.”
Quả ổi (Từ lúc non đến lúc chín):
Lúc nhỏ quả màu xanh thẫm, cứng. Lúc chín chuyển sang màu xanh nhạt hoặc vàng nhẹ, da căng bóng.
Ruột ổi và hương vị.
Ví dụ: “Quả ổi mọc thành từng chùm, lúc lỉu trên cành. Khi chín, quả to bằng nắm tay người lớn, tỏa hương thơm nức mũi. Cắn một miếng, cảm nhận vị giòn tan, ngọt lịm (hoặc ngọt thanh) thấm vào đầu lưỡi.”
3. Hoạt động và kỷ niệm với cây
Lợi ích: Cây cho bóng mát, cho quả ngon, lá ổi có thể dùng làm thuốc (chữa đau bụng).
Leo trèo hái ổi, cùng bạn bè chấm muối ớt...
Ví dụ: “Vui nhất là những trưa hè, em cùng lũ bạn hàng xóm trèo lên cây chọn những quả chín vàng, chấm với chút muối ớt cay nồng. Vị ngọt, vị chua, vị cay hòa quyện khiến ai cũng xuýt xoa.”
III. Kết bài
Tình cảm của em: Yêu quý, trân trọng công sức người trồng.
Lời hứa: Chăm sóc cây.
Ví dụ câu văn:
“Em coi cây ổi như một người bạn thân thiết của tuổi thơ.”
“Mỗi chiều đi học về, em sẽ tưới nước bắt sâu để cây luôn xanh tốt và năm nào cũng tặng cho em những mùa quả ngọt.”
Mẹo nhỏ để bài văn tả cây ổi hay hơn:
Nhấn mạnh vào thân cây: Cây ổi đặc biệt nhất là ở thân cây nhẵn và bong tróc vỏ (khác hẳn các cây thân gỗ khác).
Tả mùi hương: Mùi lá ổi vò nát và mùi ổi chín rất đặc trưng, hãy miêu tả kỹ chi tiết này.
Sử dụng từ láy: Lúc lỉu, sần sùi, nhẵn thín, thơm phức, ngọt lịm, chi chít...
Dàn ý chi tiết bài văn tả cây ổi lớp 4 ngắn gọn
Trước sân nhà em có trồng một cây ổi găng đã nhiều năm tuổi. Cây không quá cao, chỉ nhỉnh hơn mái hiên nhà một chút nhưng tán lá lại xum xuê tỏa bóng mát rượi. Gốc cây to bằng bắp đùi người lớn, bám chặt vào đất bằng những chiếc rễ cái gồ ghề trồi lên mặt đất. Thân cây ổi rất đặc biệt, nó không sần sùi đen đúa như cây xoài mà lại nhẵn thín, mát lạnh. Lớp vỏ bên ngoài màu vàng nâu nhạt, thi thoảng lại bong ra từng mảng mỏng tang như tờ giấy, lộ ra lớp thân gỗ bên trong màu trắng xanh mịn màng.
Cành ổi dẻo dai, uốn lượn và chia thành nhiều nhánh nhỏ khẳng khiu vươn ra tứ phía. Lá ổi hình bầu dục, mọc đối xứng nhau, mặt trên xanh thẫm và hơi nhám, nổi rõ những đường gân hình xương cá, còn mặt dưới xanh nhạt phủ lớp lông tơ mịn. Nếu vò nát lá ổi, một mùi thơm hăng hăng đặc trưng sẽ tỏa ra. Vào mùa hoa, những bông hoa trắng muốt năm cánh nở rộ, nhụy vàng tỏa hương dịu nhẹ. Khi hoa tàn, những quả ổi găng tròn vo như hòn bi ve xuất hiện, khi chín chuyển màu vàng ươm, tỏa hương thơm nức mũi.
Nhìn những cành ổi dẻo dai ấy, em lại nhớ về kỷ niệm lần đầu tiên tập trèo cây. Hồi đó em còn bé, thấy các anh chị hái ổi trên cao thích quá nên cũng men theo thân cây trơn láng để leo lên. Vì vỏ cây trơn nên em cứ tụt xuống mãi. Em cố gắng bám vào những mấu sần trên thân, đu người lên chạc ba thấp nhất. Khi ngồi vắt vẻo được trên cành cây, cảm giác chiến thắng thật sung sướng. Em với tay hái được quả ổi chín vàng đầu tiên, lau vào áo rồi cắn một miếng giòn tan. Đó là quả ổi ngon nhất mà em từng được ăn. Cây ổi như người bạn lớn đã nâng đỡ bước chân leo trèo đầu đời của em.
Trong khu vườn của ông nội, nổi bật nhất là cây ổi đào trồng cạnh bể nước. Nhìn từ xa, cây giống như một chiếc ô xanh khổng lồ. Gốc cây sần sùi, mốc thếch màu xám trắng, minh chứng cho tuổi đời lâu năm của cây. Thân cây uốn lượn mềm mại, vỏ cây tróc vảy từng mảng lớn để lộ thân gỗ trơn láng bên trong. Cây có rất nhiều cành, đan xen vào nhau chằng chịt tạo nên một bộ khung vững chắc đỡ lấy tán lá dày đặc.
Lá ổi đào to bản, dày và xanh mướt quanh năm. Mùa hè đến, cây đơm hoa kết trái. Hoa ổi đào cũng màu trắng nhưng nhụy hoa có phớt chút hồng. Quả ổi khi còn non màu xanh thẫm, da sần sùi, nhưng khi chín thì da căng bóng, chuyển màu sáng hơn. Đặc biệt nhất là khi bổ quả ra, phần ruột bên trong có màu hồng phấn tuyệt đẹp, hạt nhỏ và mềm, vị ngọt đậm đà và mùi thơm nồng nàn hơn hẳn các loại ổi khác.
Kỷ niệm em nhớ nhất về cây ổi này là những ngày được ông nội dạy cách chọn ổi ngon. Ông dắt em ra gốc cây, chỉ lên những quả trên cao và bảo: "Cháu nhìn nhé, quả nào da căng, rốn ổi giãn rộng và màu hơi ngả vàng thì mới là quả chín và ngọt". Ông dùng sào hái xuống cho em một quả, rồi ông lấy dao gọt vỏ tỉ mỉ, đưa cho em miếng ổi ruột hồng thơm phức. Ông ngồi bên cạnh, móm mém cười nhìn em ăn ngon lành. Giờ ông đã già yếu, không còn ra vườn thường xuyên được nữa, nhưng mỗi khi nhìn cây ổi đào sai trĩu quả, em lại nhớ thương ông vô cùng và tự hứa sẽ thay ông chăm sóc cây thật tốt.
Bên hông nhà em là nơi ngự trị của cây ổi lê Đài Loan cao lớn. Thân cây mọc thẳng đứng, to và chắc khỏe, vỏ cây màu nâu xám đặc trưng với những vết bong tróc tự nhiên. Cành cây vươn dài mạnh mẽ, lá ổi to, dài và xanh đậm, mặt lá nhẵn hơn so với ổi ta. Tán cây không quá rộng nhưng rất thoáng, nắng có thể xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất.
Hoa ổi lê to, trắng muốt, nở từng chùm trông rất đẹp mắt. Nhưng ấn tượng nhất vẫn là những quả ổi. Quả ổi lê rất to, có quả nặng đến nửa cân, hình dáng thon dài giống quả lê. Vỏ quả sần nhẹ, màu xanh tươi tắn. Khi chín, quả vẫn giữ màu xanh nhưng bóng hơn, cùi rất dày, ít hạt và giòn tan. Vị ngọt của ổi lê thanh mát, ăn nhiều cũng không thấy chán.
Gắn liền với cây ổi này là kỷ niệm về một mùa hè em mang ổi đi tặng bạn bè. Năm đó cây ổi sai quả lạ thường, từng chùm quả nặng trĩu kéo cong cả cành cây xuống thấp. Mẹ bảo em hái bớt để cây đỡ kiệt sức. Em hái đầy một rổ lớn, những quả ổi to tròn, xanh mướt. Em mang sang biếu bác hàng xóm và mang đến lớp tặng các bạn trong nhóm học tập. Các bạn ai cũng khen ổi nhà em ngon, giòn và ngọt. Nhìn mọi người vui vẻ thưởng thức thành quả lao động của gia đình, em thấy rất vui. Cây ổi đã dạy em bài học về niềm vui khi biết sẻ chia những điều ngọt ngào với mọi người xung quanh.
Sau vườn nhà em có một cây ổi mỡ, giống ổi này giờ ít người trồng nhưng em lại rất quý. Cây có dáng thấp, cành lá xòa rộng sát mặt đất. Gốc cây xù xì, rễ nổi lên chằng chịt. Thân cây màu vàng óng ả, nhẵn thín như được bôi một lớp dầu. Cành cây nhỏ nhưng rất dẻo, lá ổi mỡ nhỏ, mỏng và có màu xanh tươi sáng hơn lá ổi thường.
Đến mùa, cây ra hoa trắng xóa cả một góc vườn. Quả ổi mỡ khi nhỏ tròn xoe, đến khi chín vỏ chuyển sang màu trắng ngà, bóng loáng và trơn mịn đúng như tên gọi "ổi mỡ". Bên trong quả, lớp thịt trắng mềm mại, nhiều nước và rất thơm. Tuy nhiên ổi mỡ khi chín quá thường dễ bị nát nên phải hái đúng lúc vừa chín tới.
Nhớ nhất là những buổi trưa hè, khi bố mẹ đang ngủ trưa, em và chị gái rón rén ra vườn hái ổi. Hai chị em chọn những quả ổi ương, vỏ bắt đầu chuyển màu vàng nhạt, sờ vào còn cứng. Chị gái pha một bát muối ớt cay nồng, đỏ rực. Hai chị em ngồi bệt xuống cỏ dưới gốc cây, cắt ổi ra chấm muối. Vị chua chua, ngọt ngọt của ổi quyện với vị mặn cay của muối ớt khiến hai chị em vừa ăn vừa xuýt xoa, hít hà. Tiếng cười khúc khích của hai chị em hòa vào tiếng ve kêu râm ran trên vòm lá đã trở thành một mảnh ký ức tươi đẹp không thể nào quên của tuổi thơ em.
Trước cổng nhà em, bố trồng một cây ổi rất lạ, đó là cây ổi tím. Từ gốc đến ngọn, cây đều phủ một màu tím đặc biệt. Thân cây nhỏ nhắn, vỏ cây trơn láng màu nâu tím sẫm. Cành cây mảnh khảnh vươn ra duyên dáng. Lá ổi cũng mang màu tím than ở mặt trên và tím nhạt ở mặt dưới, khi nắng chiếu vào trông lấp lánh rất sang trọng.
Hoa ổi tím có cánh màu hồng phớt, nhụy đỏ tía rực rỡ. Khi hoa tàn, những quả ổi tí hon màu tím đen xuất hiện. Quả ổi tím không to, chỉ bằng quả trứng gà, vỏ bóng loáng. Khi chín, quả mềm, ruột bên trong cũng màu tím hồng. Vị ổi ngọt mát, mềm mại và có hương thơm rất riêng biệt.
Em nhớ mãi lần đầu tiên nhà có khách đến chơi, ai đi qua cổng cũng phải dừng lại ngắm nghía cây ổi lạ lùng này. Một bác khách hỏi em: "Cháu ơi, cây này có phải cây ổi không mà sao lá tím thế kia?". Em hãnh diện trả lời và mời bác nếm thử một quả ổi chín. Bác ăn xong cứ tấm tắc khen ngon và lạ. Em cảm thấy rất tự hào về cây ổi tím của bố. Từ đó, em càng chăm chút cho cây hơn, ngày nào cũng tưới nước, bắt sâu để cây luôn đẹp và là niềm hãnh diện của gia đình em.
Ở bờ ao nhà bà ngoại có một cây ổi mọc nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước. Gốc cây bám chặt vào bờ đất dốc, rễ cây dài thò ra ngoài hút nước từ ao. Thân cây to, vỏ bong tróc từng mảng, uốn cong tạo thành một chiếc cầu tự nhiên vươn ra giữa ao. Cành lá rậm rạp, xanh tốt nhờ đủ nước quanh năm.
Lá ổi ở đây to và xanh mướt, che rợp cả một góc ao. Hoa ổi rụng xuống mặt nước trắng xóa, làm mồi cho lũ cá. Quả ổi cũng rất to, da mỏng và căng mọng nước. Những quả ngon nhất thường mọc ở những cành vươn xa nhất ra phía mặt nước, đung đưa trêu chọc người hái.
Có một kỷ niệm vừa buồn cười vừa đáng nhớ với cây ổi này. Một lần, em nhìn thấy chùm ổi chín vàng ươm treo lủng lẳng ở cành xa tít ngoài mặt ao. Vì quá thèm, em đã đánh liều trèo ra thân cây nghiêng nghiêng ấy để hái. Đang với tay sắp chạm vào quả, chân em trượt một cái trên lớp vỏ trơn tuột của thân cây. "Tùm!" - em rơi xuống ao, ướt sũng như chuột lột. May mà ao nông và em biết bơi nên lồm cồm bò lên bờ được. Bà ngoại nghe tiếng động chạy ra, vừa mắng yêu vừa lấy khăn lau khô cho em. Từ đó, em không bao giờ dám mạo hiểm leo ra cành xa nữa, nhưng mỗi lần nhìn cây ổi, em lại phì cười nhớ về cú ngã năm nào.
Trên sân thượng nhà em có một cây ổi bonsai trồng trong chậu sứ rất đẹp. Khác với ổi ngoài tự nhiên, cây này chỉ cao chừng 60 xăng-ti-mét. Gốc cây phình to, sần sùi mang dáng vẻ cổ thụ. Thân cây uốn lượn hình chữ S mềm mại, vỏ cây màu xám trắng. Các cành được bố cắt tỉa gọn gàng, xếp thành từng tầng tán tròn trịa như mâm xôi.
Lá ổi nhỏ xíu, xanh biếc và dày dặn. Dù nhỏ bé nhưng cây rất sai hoa và quả. Hoa ổi nở trắng xóa xen lẫn trong đám lá xanh. Quả ổi bonsai chỉ bé bằng ngón tay cái, tròn xoe, khi chín vàng ươm trông rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.
Kỷ niệm gắn liền với cây ổi này là những buổi chiều chủ nhật em giúp bố chăm sóc cây. Bố dạy em cách cầm kéo tỉa những chiếc lá già, cách tưới nước dạng phun sương nhẹ nhàng để không làm rụng hoa. Có lần em nóng vội, tưới nước mạnh quá làm rụng mất mấy bông hoa đẹp, em tiếc ngẩn ngơ. Bố bảo: "Chăm cây cảnh phải kiên nhẫn và nhẹ nhàng con ạ". Lời dạy ấy của bố qua việc chăm sóc cây ổi nhỏ bé đã giúp em rèn luyện tính cẩn thận và tỉ mỉ hơn trong mọi việc.
Cây ổi ta ở góc vườn nhà em có thân hình khẳng khiu nhưng dẻo dai vô cùng. Gốc cây chắc chắn, bám sâu vào lòng đất. Thân cây nhẵn, vỏ màu nâu đồng. Cành cây chia làm nhiều nhánh nhỏ, lá mọc đối xứng xanh ngắt. Vào mùa quả, cây cho những trái ổi tròn, vỏ sần sùi nhưng ruột rất ngọt.
Tuy nhiên, điều đáng nói nhất về vẻ ngoài của cây chính là một vết sẹo lớn trên thân. Vỏ cây ở chỗ đó sần lên, đùn ra một lớp gỗ mới bao quanh vết thương cũ, trông như một minh chứng cho sức chịu đựng của cây.
Vết sẹo ấy gắn liền với cơn bão số 10 năm ngoái. Đêm bão về, gió giật mạnh liên hồi. Sáng hôm sau ra vườn, em thấy cây ổi bị gió quật gãy một cành lớn, toác cả một mảng thân, nhựa chảy ròng ròng. Em thương cây lắm, tưởng cây không sống nổi. Bố em đã dùng dây buộc lại vết thương, cắt bỏ cành gãy và vun đất vào gốc. Em cũng ngày ngày tưới nước động viên cây. Thật kỳ diệu, chỉ vài tháng sau, vết thương lành miệng tạo thành vết sẹo, và từ ngay chỗ đó, những chồi non mơn mởn lại nảy lộc. Nhìn cây ổi hồi sinh mạnh mẽ, em học được bài học quý giá về sự kiên cường trước khó khăn.
Vườn nhà bác em có trồng giống ổi xá lị rất nổi tiếng. Cây cao lớn, tán lá xum xuê che rợp cả một khoảng sân. Thân cây to, vỏ tróc từng mảng lớn lộ ra lớp da trơn bóng. Cành cây vươn cao, lá to bản và dài. Hoa ổi xá lị cũng to hơn hoa ổi thường, cánh trắng muốt.
Quả ổi xá lị khi chín rất to, có hình dáng hơi thuôn dài chứ không tròn vo. Vỏ quả màu xanh sáng, bóng bẩy. Khi bổ ra, lớp cùi rất dày, xốp và giòn, hạt tập trung ở giữa và khá cứng. Vị ổi xá lị ngọt thanh, ăn rất mát và thơm.
Em nhớ mãi lần bác hái ổi xá lị cho em mang về thành phố làm quà. Bác chọn những quả to nhất, đẹp nhất, cẩn thận bọc từng quả vào giấy báo rồi xếp vào thùng xốp. Bác bảo: "Của cây nhà lá vườn, con mang lên biếu bố mẹ và mời các bạn cùng ăn". Khi em mang ổi đến lớp, các bạn xúm lại trầm trồ vì quả ổi to và ngon quá. Vừa ăn những miếng ổi giòn tan, em vừa kể cho các bạn nghe về cây ổi xá lị ở quê. Hương vị của quả ổi đã kết nối tình cảm bạn bè và làm em thêm yêu quý, tự hào về khu vườn của bác.
Em thích ngắm cây ổi sau nhà vào những ngày mùa đông giá rét. Lúc này, cây mang một vẻ đẹp rất khác lạ. Gốc cây mốc thếch, im lìm trong sương giá. Thân cây nhẵn thín dường như co lại vì lạnh, vỏ cây màu xám bạc. Các cành cây khẳng khiu vươn lên nền trời xám xịt.
Điều đặc biệt nhất là lá ổi. Vào mùa đông, lá không còn màu xanh mướt mà chuyển sang màu nâu đỏ hoặc tím sẫm. Những chiếc lá già co lại, bề mặt khô và cứng hơn. Cây ổi như đang khoác lên mình chiếc áo choàng màu đồng để giữ ấm, chờ đợi mùa xuân tới.
Kỷ niệm ấm áp nhất của em vào mùa đông là được cùng bố ra vườn đốt lá sưởi ấm cho cây. Những chiếc lá ổi khô rụng đầy gốc được bố vun lại thành đống nhỏ. Ngọn lửa bập bùng tỏa hơi ấm xua tan cái lạnh, mùi khói lá ổi thơm nồng, hăng hắc bay lên. Em đứng bên đống lửa, áp tay vào thân cây ổi, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Bố bảo làm thế này để ủ ấm cho gốc và diệt trừ sâu bệnh. Những giây phút bình yên ấy bên gốc ổi mùa đông làm em cảm thấy yêu thương ngôi nhà và khu vườn của mình biết bao.
Mẹ em mới mua về trồng một cây ổi giống mới: ổi ruột đỏ không hạt. Cây còn nhỏ, cao ngang ngực em nhưng lá rất xanh tốt. Thân cây mảnh dẻ, vỏ trơn màu nâu nhạt. Lá ổi này to, dài và xanh đậm hơn lá ổi thường, mép lá hơi lượn sóng.
Hoa ổi cũng to và đẹp. Khi kết trái, quả ổi có hình dáng thuôn dài giống quả đu đủ tí hon. Vỏ quả sần sùi nhẹ, màu xanh ngọc. Điểm đặc biệt nằm ở bên trong: khi bổ ra, toàn bộ ruột là một khối đặc màu đỏ hồng rực rỡ, hoàn toàn không có hạt hoặc chỉ có vài hạt lép tí xíu. Cùi ổi dày, giòn tan và ngọt lịm.
Lần đầu tiên cây ra bói được vài quả, cả nhà ai cũng hồi hộp chờ đợi. Khi quả chín, mẹ hái xuống bổ ra đĩa. Em là người đầu tiên được nếm thử. Vừa cắn một miếng, em đã reo lên: "Ôi mẹ ơi, ổi không có hạt, ăn thích quá!". Trước đây em rất ngại ăn ổi vì sợ hạt cứng, nhưng với cây ổi này, em có thể ăn thỏa thích. Cả nhà cười vui vẻ trước sự phấn khích của em. Cây ổi ruột đỏ đã mang đến một trải nghiệm thú vị và trở thành "cây cưng" của em trong vườn.
Ở bờ rào cuối xóm có một cây ổi mọc hoang, không ai chăm sóc nhưng sức sống vô cùng mãnh liệt. Gốc cây chen chúc trong đám cỏ dại. Thân cây cong queo, vỏ bong tróc nham nhở nhưng rắn chắc. Cành lá rậm rạp, xen lẫn gai góc của bụi rậm xung quanh. Lá ổi hoang nhỏ, dày và có mùi hăng rất đậm.
Quả ổi hoang hay còn gọi là ổi sẻ, kích thước rất nhỏ, chỉ nhỉnh hơn ngón tay cái một chút. Khi chín, quả màu vàng ươm, thơm lừng cả một góc xóm. Tuy quả nhỏ, nhiều hạt nhưng vị ngọt của nó thì rất đậm đà, mang hương vị của đất trời tự nhiên.
Hồi bé, mỗi lần đi chăn trâu qua đây, em và lũ bạn thường dừng lại tìm hái những quả ổi sẻ chín vàng. Vì cây mọc trong bụi rậm nên muốn hái được phải chui rúc, nhiều khi bị gai cào xước cả tay chân. Nhưng khi cầm được nắm ổi chín trên tay, chia nhau mỗi đứa vài quả thì bao đau đớn bay biến hết. Vị ngọt thơm lừng của ổi sẻ, tiếng cười đùa của lũ trẻ chăn trâu giữa cánh đồng gió mát là ký ức đẹp đẽ, hồn nhiên nhất mà cây ổi hoang dã ấy đã khắc ghi trong em.
Cây ổi sau nhà em không chỉ là cây ăn quả mà còn được bà em coi như một cây thuốc quý. Cây cao lớn, thân nhẵn bóng, cành lá sum suê tỏa bóng mát. Những chiếc lá ổi già màu xanh đậm, mặt lá nhám, nổi rõ gân. Những búp non đầu cành thì mềm mại, phủ lông tơ và có màu xanh nõn chuối.
Hoa ổi nở từng chùm trắng muốt. Quả ổi sai trĩu cành. Nhưng bà em lại quý nhất là lá ổi. Bà bảo trong lá ổi chứa nhiều tinh dầu có tác dụng kháng khuẩn rất tốt.
Có lần em bị cảm cúm, người sốt cao và đau nhức. Bà đã ra vườn hái một nắm lá ổi già, cùng với lá bưởi, lá sả, hương nhu đem rửa sạch rồi nấu một nồi nước xông lớn. Khi nồi nước sôi sùng sục, mùi thơm nồng nàn của lá ổi hòa quyện với các loại lá khác bốc lên nghi ngút. Bà trùm chăn kín cho em xông hơi. Mồ hôi toát ra, mùi lá thơm dễ chịu làm em thấy nhẹ nhõm hẳn. Cây ổi với những chiếc lá bình dị ấy đã thầm lặng chăm sóc sức khỏe cho em như chính tình yêu thương của bà vậy.
Ở góc vườn yên tĩnh, cây ổi ta đứng lặng lẽ tỏa bóng mát. Thân cây màu nâu xám, trơn láng với những mảng vỏ đang bong dở. Cành cây phân nhánh chằng chịt tạo thành một hệ thống nâng đỡ vững chắc. Tán lá dày đặc, kín mít như một mái nhà an toàn che mưa nắng. Lá ổi to, xanh mướt, đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Vào mùa quả chín, hương ổi thơm lan tỏa thu hút rất nhiều chim chóc bay về. Trên một chạc ba kín đáo khuất sau vòm lá rậm rạp, có một tổ chim nhỏ được kết bằng rơm và cành khô.
Một lần trèo cây hái ổi, em vô tình phát hiện ra tổ chim ấy. Tò mò ghé mắt nhìn vào, em thấy ba quả trứng chim bé xíu, lốm đốm màu nâu nằm gọn trong ổ. Em nín thở, nhẹ nhàng leo xuống vì sợ làm chim mẹ sợ hãi bỏ tổ. Từ hôm đó, em trở thành "vệ sĩ" bí mật của gia đình chim chào mào. Em dặn lũ trẻ hàng xóm không được ném đá hay trèo lên cây ổi đó. Ngày ngày, em lén quan sát chim mẹ mớm mồi cho chim non. Cây ổi không chỉ cho em quả ngọt mà còn dạy em biết yêu thương và bảo vệ những sinh linh bé nhỏ trong thiên nhiên.
Gắn bó với em suốt những năm tháng tiểu học là cây ổi găng trước hiên nhà. Cây đã trưởng thành, cao quá mái ngói. Gốc cây to, vững chãi. Thân cây nhẵn thín, mát rượi, in hằn những vết xước nhỏ - dấu tích của những lần em leo trèo. Tán lá tròn xoe, xanh tốt tỏa bóng râm mát cho cả khoảng sân gạch.
Từng chùm hoa trắng, từng quả ổi non xanh biếc đến những quả chín vàng ươm đã trở nên quá đỗi quen thuộc với em. Cây ổi như một người bạn tri kỷ, luôn đứng đó đợi em đi học về mỗi ngày.
Ngày gia đình em quyết định chuyển lên thành phố sống, em buồn lắm. Buổi chiều cuối cùng ở ngôi nhà cũ, em ra gốc ổi đứng thật lâu. Em vuốt ve thân cây mát lạnh, áp má vào lớp vỏ nhẵn nhụi thì thầm lời tạm biệt. Em hái một quả ổi chín muộn, ăn thật chậm để ghi nhớ hương vị giòn ngọt, thơm lừng của quê hương. Gió thổi qua làm lá cây xào xạc như cũng đang vẫy tay chào em. Dù đi xa, hình ảnh cây ổi thân thương với lớp vỏ bong tróc và mùi hương nồng nàn sẽ mãi in đậm trong trái tim em.
Khu vườn nhỏ của gia đình em là nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm tuổi thơ. Nơi đó có cây xoài cao lớn, khóm hoa hồng rực rỡ, nhưng người bạn thân thiết nhất với em chính là cây ổi găng trồng ngay góc sân, gần bể nước mưa. Cây ổi này đặc biệt lắm, nó giống như một người bạn biết "làm điệu", cứ lớn lên là lại thay một lớp áo mới.
Cây ổi không cao vút như cây cau, cũng không to lớn đồ sộ như cây bàng đầu ngõ. Dáng cây mảnh dẻ nhưng rắn rỏi, cao vượt quá đầu người lớn một chút. Thân cây là bộ phận kỳ lạ nhất. Nếu như thân nhãn, thân xoài sần sùi, đen đúa thì thân ổi lại nhẵn thín và mát rượi. Lớp vỏ bên ngoài màu nâu xám, khô khốc, cứ đến một thời điểm nào đó lại tự bong ra từng mảng, cuốn tròn lại như tờ giấy cũ. Khi bóc lớp vỏ khô ấy đi, lộ ra bên trong là lớp da mới màu xanh xám, trơn láng và mát lạnh. Ngày bé, em cứ thích thú đứng bóc những mảng vỏ ấy, cảm giác như đang giúp cây trút bỏ chiếc áo chật chội để lớn nhanh hơn.
Cành ổi rất dẻo dai, uốn lượn uyển chuyển như những cánh tay vũ công vươn ra đón nắng. Lá ổi mọc đối xứng nhau, phiến lá dày và cứng. Mặt trên lá xanh thẫm, hơi nhám, nổi rõ những đường gân hình xương cá. Mặt dưới lá xanh nhạt hơn, phủ một lớp lông tơ mịn màng. Em thích nhất là hái một chiếc lá ổi non, vò nát trong lòng bàn tay rồi đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương hăng hăng, nồng nàn đặc trưng xộc vào mũi, làm em tỉnh táo hẳn người. Bà em bảo lá ổi còn là vị thuốc hay, mỗi khi em đau bụng, bà lại hái búp ổi non cho em nhai, vị chát chát nhưng lại rất công hiệu.
Mùa hè đến, hoa ổi nở trắng xóa cả một góc vườn. Những bông hoa năm cánh trắng muốt, nhụy vàng tỏa hương thơm dịu nhẹ, thu hút ong bướm bay về rập rờn. Rồi hoa rụng, nhường chỗ cho những quả ổi non bé xíu như hòn bi ve màu xanh thẫm. Quả ổi lớn nhanh như thổi, da căng bóng, chuyển dần sang màu xanh nhạt rồi vàng mơ.
Cây ổi găng nhà em quả không to nhưng rất sai và ngon. Khi ăn, cắn vào thấy giòn tan, vị ngọt đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng. Mỗi trưa hè, ngồi dưới bóng mát của cây, thưởng thức những trái ổi thơm ngon do chính tay mình chăm sóc, em thấy hạnh phúc vô cùng. Cây ổi đã trở thành một phần không thể thiếu của ngôi nhà, là người bạn chứng kiến em lớn lên từng ngày.
Mỗi lần về quê thăm bà, vừa bước chân qua cổng, mùi hương ổi chín thơm lừng đã ùa ra đón chào em. Đó là hương vị của cây ổi đào do chính tay ông ngoại trồng ngày xưa. Dù ông đã đi xa, nhưng cây ổi vẫn đứng đó, xanh tốt và trĩu quả như tình thương của ông dành cho con cháu.
Cây ổi của ông được trồng cạnh bờ ao, rễ cây cắm sâu vào lòng đất ẩm ướt nên lúc nào cũng xanh mướt. Nhìn từ xa, tán cây xòe rộng, tròn vo như một chiếc nấm khổng lồ màu xanh ngọc bích. Thân cây to bằng bắp đùi người lớn, uốn cong mềm mại nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước. Lớp vỏ cây màu nâu đồng, bóng loáng, sạch sẽ chứ không hề bám rêu mốc.
Những cành cây mập mạp chia làm nhiều nhánh nhỏ, đan xen vào nhau tạo thành một mái nhà che mát cho lũ cá dưới ao. Lá ổi to bản, xanh đậm, dày dặn. Vào những ngày gió nồm, tán lá rung rinh, tiếng lá va vào nhau xào xạc nghe vui tai như tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Điều đặc biệt nhất của cây ổi này chính là quả. Đây là giống ổi đào, rất quý. Bên ngoài, quả ổi tròn trịa, da láng mịn màu xanh sáng. Nhưng khi bổ ra, bên trong lại là một lớp ruột màu hồng đào tuyệt đẹp. Hương thơm của ổi đào quyến rũ hơn bất kỳ loại ổi nào khác, ngọt ngào và nồng nàn. Em nhớ ngày xưa, ông thường chọn những quả chín mềm nhất, gọt vỏ cẩn thận rồi cắt thành từng miếng nhỏ màu hồng phấn cho em ăn. Vị ổi ngọt lịm, mềm tan nơi đầu lưỡi, hạt ổi nhỏ xíu, mềm mại chứ không cứng.
Giờ đây, mỗi mùa ổi chín, em lại cùng bà ra vườn thu hoạch. Bà đứng dưới gốc, em trèo lên những cành thấp hái quả. Những trái ổi chín thơm phức nằm gọn trong lòng bàn tay em như những món quà quý giá. Cầm quả ổi trên tay, em lại rưng rưng nhớ về hình bóng ông ngoại đang cặm cụi vun xới gốc cây năm nào.
Cây ổi không chỉ cho trái ngọt, bóng mát mà còn là kỷ vật thiêng liêng kết nối tình cảm gia đình. Em hứa sẽ cùng bà chăm sóc cây thật tốt, để cây ổi đào mãi xanh tươi, tỏa hương thơm ngát như tấm lòng thơm thảo của ông ngoại vẫn luôn ở bên cạnh chúng em.
Trước sân nhà em có trồng một cây ổi xá lị rất to. Bố em bảo cây đã có từ trước khi em sinh ra. Trải qua bao mùa mưa nắng, thậm chí cả những cơn bão lớn, cây ổi vẫn đứng đó hiên ngang như một chàng vệ sĩ dẻo dai bảo vệ ngôi nhà.
Khác với những loài cây thân gỗ cứng nhắc, cây ổi mang vẻ đẹp của sự mềm mại nhưng kiên cường. Thân cây màu nâu nhạt, trơn láng, chia thành ba nhánh lớn ngay từ gân gốc tạo thành thế "kiềng ba chân" vững chãi. Những cành cây vươn dài, khẳng khiu nhưng lại vô cùng dẻo dai. Em còn nhớ có lần bão về, gió quật mạnh khiến ngọn cây xoài bên cạnh bị gãy rạp, nhưng cây ổi chỉ nghiêng ngả, uốn mình theo chiều gió rồi lại bật dậy mạnh mẽ khi gió qua. Sự dẻo dai ấy chính là vũ khí bí mật giúp cây tồn tại.
Tán cây ổi không quá rậm rạp mà thoáng đãng, nắng có thể len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống sân tạo thành những đốm sáng lung linh. Lá ổi già màu xanh thẫm, cứng cáp, còn những búp non ở đầu cành lại có màu xanh nõn chuối, mềm mại phủ lông tơ.
Thú vị nhất là vào mùa hè, cây ổi trở thành "sân chơi" lý tưởng của em và lũ bạn. Nhờ cành cây thấp và dẻo, chúng em có thể dễ dàng leo trèo lên vắt vẻo trên cây để hóng mát và hái quả. Ổi xá lị quả to lắm, có quả nặng gần nửa cân, dáng hơi thuôn dài như quả lê. Khi chưa chín, vỏ ổi màu xanh đậm, ăn vào hơi chát. Nhưng khi chín tới, vỏ chuyển màu sáng bóng, thịt ổi dày, cùi trắng, ít hạt và giòn tan.
Chúng em thường mang theo chén muối ớt cay nồng lên cây. Ngồi vắt vẻo trên chạc ba, cắn một miếng ổi giòn sần sật, chấm chút muối ớt mặn mặn cay cay, vị ngọt của ổi hòa quyện vào nhau tạo nên hương vị tuyệt vời khó quên. Tiếng cười nói râm ran của lũ trẻ làm xôn xao cả một góc vườn.
Cây ổi xá lị mộc mạc, giản dị nhưng lại mang đến cho em bao niềm vui. Cây dạy em bài học về sự mềm dẻo để thích nghi với cuộc sống. Em yêu quý cây ổi lắm, ngày nào đi học về em cũng ra vuốt ve thân cây mát lạnh như chào hỏi người bạn tri kỷ của mình.
Nhà em ở thành phố, không có vườn tược rộng rãi như ở quê. Tuy nhiên, bố em đã biến sân thượng thành một khu vườn mini xinh xắn. Trong đó, em yêu thích nhất là cây ổi Đài Loan được trồng trong một chiếc chậu sứ to màu nâu đỏ.
Dù sống trong chậu đất hạn hẹp, cây ổi vẫn vươn lên mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Thân cây chỉ cao ngang ngực em, nhỏ nhắn nhưng chắc khỏe. Vỏ cây vẫn giữ đặc điểm quen thuộc: nhẵn thín và bong tróc từng mảng để lộ lớp da mới màu vàng xám. Vì trồng trong chậu, bố thường xuyên cắt tỉa nên tán cây tròn xoe, gọn gàng, trông như một cây bon-sai nghệ thuật.
Lá ổi xanh mướt, dày dặn, mọc thành từng tầng lớp lớp che mát cho gốc cây. Mỗi sáng sớm, em lên sân thượng tưới cây, những giọt sương đêm còn đọng trên kẽ lá long lanh như những viên ngọc quý. Mùi hương lá ổi hăng hăng quyện với mùi đất ẩm tạo nên bầu không khí trong lành, dễ chịu giữa chốn đô thị ồn ào khói bụi.
Điều kỳ diệu nhất là khả năng ra quả của cây. Dù nhỏ bé, cây ổi này lại rất "mắn" quả. Hoa ổi nở từng chùm trắng muốt, cánh hoa mỏng manh rụng đầy gốc chậu như thảm tuyết. Sau đó, những quả ổi con con bắt đầu nhú ra. Ổi Đài Loan quả to, vỏ sần sùi nhẹ chứ không láng mịn. Khi chín, quả vẫn giữ màu xanh nhưng sáng hơn.
Cảm giác được tự tay hái quả ổi ngay trên sân thượng nhà mình thật sung sướng. Bố dùng dao bổ quả ổi ra, lớp cùi dày cộp, hạt rất ít và mềm. Cắn một miếng, vị ngọt lịm và giòn tan lan tỏa. Cả nhà em thường quây quần bên bàn trà buổi tối, thưởng thức đĩa ổi "cây nhà lá vườn", vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Mẹ bảo: "Ổi nhà mình trồng không phun thuốc, lại chứa đựng công sức chăm sóc nên ngon hơn hẳn ổi mua ngoài chợ".
Cây ổi nhỏ bé trên sân thượng là niềm tự hào của em. Nó không chỉ cung cấp trái ngọt mà còn mang lại màu xanh bình yên cho ngôi nhà. Em sẽ chăm chỉ tưới nước, bón phân để cây luôn khỏe mạnh, mãi là người bạn xanh tươi của gia đình em.
Người ta thường nhắc đến hoa phượng rực lửa của mùa hè, hoa cúc vàng tươi của mùa thu, mà ít ai để ý đến vẻ đẹp mộc mạc, tinh khôi của hoa ổi. Với em, cây ổi sau nhà đẹp nhất là vào mùa đơm hoa kết trái.
Cây ổi nhà em mọc ngay cạnh bờ tường rêu phong, cành lá xum xuê che rợp một khoảng đất. Vào cuối xuân đầu hè, khi những cơn mưa rào bắt đầu trút xuống, cây ổi như bừng tỉnh, nảy ra chi chít những chồi non và nụ hoa. Chỉ vài ngày sau, cả cây ổi như được khoác lên mình một tấm áo chấm bi trắng tuyệt đẹp.
Hoa ổi không mọc riêng lẻ mà thường mọc thành từng chùm đôi hoặc chùm ba từ nách lá. Bông hoa có năm cánh trắng muốt, mỏng manh xếp khít vào nhau. Ở giữa là nhụy hoa tua tủa màu vàng nhạt, trông giống như những tia nắng mặt trời thu nhỏ. Hương hoa ổi không nồng nàn như hoa sữa, không ngào ngạt như hoa ly mà dịu nhẹ, thanh khiết, thoang thoảng bay trong gió.
Mùi hương ấy quyến rũ biết bao nhiêu là ong bướm. Mỗi buổi sáng, dưới tán cây ổi là một ngày hội náo nhiệt. Những chú ong mật cần mẫn bay đi bay lại, vo ve tìm mật, đôi chân dính đầy phấn hoa vàng. Những chị bướm sặc sỡ lượn lờ múa lượn. Tiếng chim sẻ ríu rít chuyền cành tạo nên một bản nhạc vui tươi. Đứng dưới gốc cây, ngước nhìn lên bầu trời xanh qua kẽ lá và những chùm hoa trắng, em thấy lòng mình thư thái lạ thường.
Khi những cánh hoa trắng rụng xuống lả tả như mưa tuyết, để lộ ra đài hoa xanh biếc, ấy là lúc những quả ổi non bắt đầu hình thành. Lúc đầu, quả chỉ bé bằng hạt đậu, rồi bằng hòn bi, có lớp lông tơ mịn bao phủ. Theo thời gian, quả lớn dần, da căng ra, bóng láng, treo lủng lẳng trên cành chờ ngày chín mọng.
Em yêu cây ổi không chỉ vì trái ngon mà còn vì vẻ đẹp bình dị của mùa hoa. Hoa ổi dạy em rằng, vẻ đẹp không cần phải quá rực rỡ, chói lóa, mà chính sự giản dị, khiêm nhường và có ích mới là vẻ đẹp đáng quý nhất.
Trong vườn cây của bố em có rất nhiều loại cây ăn quả quen thuộc. Nhưng nổi bật nhất, khiến ai đến chơi cũng phải tò mò dừng lại ngắm nhìn, đó chính là cây ổi tím. Em thường gọi nó là "nàng công chúa lạ lùng" của khu vườn.
Tại sao lại lạ lùng? Bởi vì từ gốc đến ngọn, từ lá đến hoa và quả của cây đều mang một màu tím đặc trưng, khác hẳn màu xanh thường thấy của các loài cây khác. Cây ổi tím không cao lắm, chỉ độ hai mét, thân cây mảnh mai, vỏ cây trơn nhẵn màu nâu tím sẫm. Cành cây khẳng khiu, vươn ra các phía rất duyên dáng.
Lá ổi tím có hình dáng giống lá ổi thường nhưng màu sắc lại vô cùng đặc biệt. Mặt trên lá màu tím than, mặt dưới nhạt hơn một chút. Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, cả cây ổi ánh lên màu tím đỏ rực rỡ, trông sang trọng và quý phái vô cùng.
Hoa ổi tím cũng đẹp mê hồn. Cánh hoa màu tím hồng phớt nhẹ, nhụy hoa màu đỏ tía rực rỡ. Hoa nở từng chùm, nổi bật trên nền lá tím sẫm. Mỗi khi có gió thổi, những cánh hoa rơi rụng xuống gốc cây tạo thành một thảm hoa màu tím mộng mơ.
Và tất nhiên, quả ổi cũng mang màu tím. Quả ổi tím không to, chỉ bằng quả trứng gà so. Khi còn non, quả màu tím đen bóng loáng. Lúc chín, quả chuyển sang màu tím đỏ, mềm hơn và tỏa hương thơm nức. Ruột ổi bên trong cũng có màu tím hồng rất đẹp mắt. Khi ăn, ổi tím có vị ngọt mát, mềm và không có hạt hoặc hạt rất mềm, ăn được cả hạt.
Bố em trồng cây ổi tím này trong một cái chậu lớn đặt trước cửa nhà. Cây vừa làm cảnh cho đẹp nhà, vừa cho quả ngon để cả nhà thưởng thức. Em rất thích chăm sóc cây, chiều nào đi học về cũng tưới nước và nhặt lá sâu cho cây.
Cây ổi tím độc đáo là niềm tự hào của bố con em. Nó mang lại vẻ đẹp lạ mắt cho ngôi nhà và những trái ngon ngọt ngào. Em mong cây sẽ luôn khỏe mạnh, mãi là "nàng công chúa" xinh đẹp trong khu vườn nhỏ của gia đình.
Bố em thường bảo: "Muốn ăn quả ngọt phải biết chờ đợi". Em đã hiểu sâu sắc câu nói ấy khi cùng bố trồng và chăm sóc cây ổi găng ở góc vườn từ ngày nó còn bé xíu.
Ngày bố mang cây về, nó chỉ là một nhánh cây chiết nhỏ xíu, cao chưa đến đầu gối em, cắm trong bầu đất đen. Lá cây thưa thớt, rủ xuống trông thật yếu ớt. Em lo lắng hỏi bố liệu cây có sống được không. Bố cười và bảo chỉ cần chăm sóc tốt, cây sẽ không phụ lòng người.
Thế là ngày nào em cũng ra vườn tưới nước cho cây. Em hồi hộp quan sát từng sự thay đổi nhỏ nhất. Tháng đầu tiên, cây bén rễ, những chiếc lá non đầu tiên nhú ra, xanh mơn mởn. Thân cây bắt đầu cứng cáp hơn, lớp vỏ nâu dần hình thành. Qua một năm, cây đã cao ngang ngực em, cành lá bắt đầu xum xuê.
Rồi mùa hoa đầu tiên cũng đến. Những bông hoa trắng ngần e ấp nở. Nhưng bố bảo lứa hoa bói đầu tiên nên vặt bỏ để cây tập trung nuôi thân cho khỏe. Em tiếc lắm nhưng vẫn nghe lời bố. Phải đến năm thứ hai, bố mới cho phép để quả. Những quả ổi non lớn dần từng ngày, từ màu xanh đậm chuyển sang xanh nhạt, rồi căng bóng.
Ngày hái quả ổi đầu tiên là ngày vui nhất. Cầm quả ổi do chính tay mình chăm bón suốt hai năm trời, em thấy nó nặng và quý giá biết bao. Bổ quả ổi ra, hương thơm ngọt ngào bay lên. Cắn một miếng, vị ngọt lịm thấm vào tận ruột gan. Đó là vị ngọt của quả, và cũng là vị ngọt của công sức lao động, của sự kiên nhẫn chờ đợi.
Cây ổi giờ đã cao lớn, tỏa bóng mát rượi. Thân cây nhẵn thín, bóng loáng như muốn khoe sự khỏe mạnh của mình. Cây ổi đã dạy em rằng, mọi thành quả tốt đẹp đều cần có thời gian và sự nỗ lực vun đắp. Em yêu quý cây ổi này lắm, xem nó như một người bạn cùng em lớn lên và trưởng thành.
Sau cơn mưa rào mùa hạ, khu vườn nhà em như được gột rửa sạch sẽ, tươi mới hẳn lên. Mọi vật đều bừng tỉnh, nhưng tươi vui nhất có lẽ là cây ổi mỡ trồng sau nhà. Cây như đang reo vui, mời gọi em ra thưởng thức "bữa tiệc" trái chín ngọt ngào.
Cây ổi mỡ này cao lắm, ngọn vươn lên gần bằng mái bếp. Sau cơn mưa, thân cây ướt đẫm nước mưa trở nên bóng loáng, màu nâu đồng sẫm lại trông rất khỏe khoắn. Những mảng vỏ cũ bong ra, ngậm nước mềm nhũn. Tán lá được nước mưa rửa sạch bụi bặm, trở nên xanh mướt, sạch bong kin kít. Những giọt nước mưa còn đọng lại trên mép lá, dưới ánh nắng mặt trời hửng lên sau mưa, chúng lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương đính trên chiếc váy xanh lộng lẫy.
Tuyệt vời nhất là những quả ổi chín. Nước mưa làm cho lớp vỏ quả càng thêm căng mọng, bóng bẩy. Giống ổi mỡ này khi chín da màu trắng ngà, bóng như bôi một lớp mỡ, chính vì thế mà có tên gọi là ổi mỡ. Mùi thơm của ổi chín hòa quyện với mùi đất nồng nàn sau mưa tạo nên một hương vị đồng quê dân dã khó quên.
Em chạy ra vườn, kiễng chân với tay hái một quả ổi chín vàng ở cành thấp. Cảm giác quả ổi mát lạnh trong tay thật thích thú. Em đưa lên mũi hít hà hương thơm ngọt lịm rồi lau sơ vào vạt áo và cắn một miếng to. Chao ôi! Lớp vỏ mềm, phần thịt ổi dày và ngọt đậm, hạt ổi nhỏ xíu. Nước ổi tứa ra, ngọt mát như xua tan cái nóng oi ả còn sót lại của mùa hè.
Trên cành cao, mấy chú chim chào mào cũng bay về tranh phần. Chúng mổ vào những quả ổi chín nẫu, kêu lích chích vui tai. Em không đuổi chúng đi mà đứng ngắm nhìn, cảm thấy thiên nhiên thật gần gũi và hào phóng.
Cây ổi sau mưa mang một vẻ đẹp tràn trề sức sống. Nó không chỉ cho em những trái ngon mà còn mang lại những giây phút bình yên, hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp.
Trong vườn thuốc nam nhỏ bé của bà nội, bên cạnh tía tô, ngải cứu, hương nhu... thì cây ổi là loài cây to lớn nhất và được bà quý nhất. Bà bảo, cây ổi không chỉ để ăn quả, mà toàn thân nó là một "vị thuốc" quý giá của người dân quê.
Cây ổi của bà không cao lắm nhưng cành lá rất xum xuê. Thân cây chắc nịch, lớp vỏ tróc vảy đặc trưng để lộ thân gỗ trơn láng. Lá ổi già màu xanh đậm, cứng và nhám. Những búp non ở đầu cành thì mềm mại, phủ lông tơ và có màu xanh nõn.
Em nhớ mãi những lần bị đau bụng "râm râm", bà lại dắt em ra gốc ổi. Bà chọn hái những búp ổi non chưa kịp xòe lá hẳn, rửa sạch rồi đưa cho em nhai cùng vài hạt muối trắng. Vị chát xít, chan chát của lá ổi quyện với vị mặn của muối ban đầu hơi khó ăn, nhưng nuốt nước xuống cổ họng lại thấy ngọ ngọ, thơm thơm. Kỳ lạ thay, chỉ một lúc sau là bụng êm hẳn. Bà bảo trong lá ổi có chất kháng khuẩn rất tốt.
Không chỉ búp non, bà còn hay hái lá ổi già đem nấu nước tắm cho em những khi bị rôm sảy mẩn ngứa mùa hè. Nồi nước lá ổi đun lên có màu nâu vàng, mùi thơm nồng nàn, hăng hăng bốc lên khắp bếp. Tắm xong, da dẻ mát mẻ, thơm tho mùi lá cây, lũ rôm sảy cũng lặn mất tăm.
Đến mùa ổi chín, bà lựa những quả ổi ương ương (chưa chín hẳn, còn giòn) để ăn vì ổi ương có nhiều vitamin C rất tốt cho sức khỏe. Bà gọt vỏ, thái miếng, chấm muối ớt, vừa ăn vừa cười móm mém. Những quả ổi chín mềm quá thì bà dầm đường cho em ăn, ngọt lịm như mật.
Cây ổi trong vườn bà thật giản dị nhưng lại chứa đựng bao điều kỳ diệu. Nó như một người thầy thuốc thầm lặng, chăm sóc sức khỏe cho cả gia đình bằng những bài thuốc dân gian đơn giản mà hiệu quả. Em yêu cây ổi của bà, yêu cả những bài học về cây cỏ quanh ta mà bà đã dạy.
Mùa hè ở quê em nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran khắp xóm. Những lúc ấy, nơi trốn nóng lý tưởng nhất của em chính là gốc cây ổi già mọc ở bờ ao sau nhà.
Cây ổi này có tuổi đời còn lớn hơn cả tuổi của em. Gốc cây to sần sùi, rễ cắm sâu vào đất và bò lan ra cả mặt nước để hút chất dinh dưỡng. Thân cây nghiêng nghiêng, dáng vẻ phong trần sương gió. Những mảng vỏ bong tróc nham nhở tạo nên vẻ đẹp cổ kính.
Tán ổi rộng và dày, tầng tầng lớp lớp lá xanh đan xen vào nhau như một chiếc ô khổng lồ ngăn chặn cái nắng gay gắt. Em thường mang chiếu ra trải dưới gốc cây, nằm ngửa mặt nhìn lên vòm lá. Từ dưới nhìn lên, ánh nắng mặt trời lọc qua kẽ lá trở nên dịu nhẹ, tạo thành những đốm sáng hình tròn nhảy nhót trên mặt đất mỗi khi gió thổi.
Những chiếc lá ổi già màu xanh thẫm, gân guốc nổi rõ. Xen kẽ là những quả ổi đang lớn. Có quả bé xíu núp sau kẽ lá, có quả to tròn treo lủng lẳng ngay trước mặt. Em thích thú quan sát lũ kiến đen đang hành quân trên thân cây trơn láng, hay một chú bọ ngựa đang khoác bộ áo xanh ngụy trang rình mồi trên cành lá.
Gió từ mặt ao thổi lên mát rượi, mang theo hương thơm thoang thoảng của vài quả ổi chín bói đầu mùa. Mùi hương ấy ngọt ngào, dễ chịu, ru em vào giấc ngủ trưa êm đềm. Trong giấc mơ chập chờn, em thấy mình đang bay lên, hái được những quả ổi vàng ươm, ngọt lịm.
Khi tỉnh dậy, trời đã ngả chiều. Em với tay hái một quả ổi ngay tầm mắt, lau vào áo rồi cắn một miếng giòn tan. Vị ngọt của ổi, cái mát của gió và sự bình yên của khu vườn làm em thấy yêu đời biết bao. Cây ổi già như người ông hiền từ, luôn dang rộng vòng tay che chở cho giấc ngủ tuổi thơ của em được tròn đầy.
Xem thêm:
Hy vọng bài văn tả cây ổi lớp 4 ngắn gọn trên sẽ là tài liệu hữu ích giúp các em học tốt môn Tập làm văn. Từ đó, học sinh thêm yêu thiên nhiên và tự tin hơn khi làm bài trên lớp.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!
