Tập làm văn kể lại câu chuyện ba lưỡi rìu lớp 5 ngắn gọn, điểm cao

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Thanh Thảo
Cập nhật 29/11
12650 lượt xem

Bạn đang tìm một bài tập làm văn kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu lớp 5 thật ngắn gọn và dễ hiểu? Bài viết dưới đây AVAKids sẽ giúp các em học sinh nắm lại diễn biến câu chuyện, hiểu ý nghĩa về lòng trung thực và biết cách kể lại bằng lời văn của mình một cách tự nhiên nhất.

1Dàn ý chi tiết bài tập làm văn kể lại câu chuyện ba lưỡi rìu lớp 5

I. Mở bài

  • Giới thiệu nhân vật: Ngày xưa, có một chàng tiều phu nghèo, cha mẹ mất sớm.

  • Tài sản: Gia tài duy nhất của chàng là một chiếc rìu sắt.

  • Công việc hàng ngày: Chàng sống hiền lành, chăm chỉ, ngày ngày vào rừng đốn củi để kiếm sống.

  • Dẫn dắt vào tình huống truyện: Một hôm, như thường lệ, chàng vác rìu vào rừng đốn củi cạnh một con sông nước chảy xiết.

II. Thân bài

1. Sự việc khởi đầu: Mất rìu

  • Chàng chọn một cây cổ thụ to bên bờ sông để chặt.

  • Đang chặt hăng say thì bất ngờ lưỡi rìu bị lỏng cán, văng mạnh ra và rơi "tõm" xuống sông.

  • Tâm trạng của chàng tiều phu:

    • Chàng buồn bã nhìn dòng nước chảy xiết.

    • Chàng lo lắng vì dòng sông quá sâu và nguy hiểm, không thể tự lặn xuống tìm.

    • Tuyệt vọng vì mất đi công cụ kiếm sống duy nhất: "Giờ lấy gì để làm việc, lấy gì để sống đây?".

2. Sự việc phát triển: Ông bụt xuất hiện

  • Khi chàng đang ôm mặt khóc than, bỗng nhiên có một ánh hào quang hoặc một làn khói trắng hiện lên.

  • Một cụ già râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc, vẻ mặt nhân từ xuất hiện (đó là ông Bụt/Tiên ông).

  • Cụ già hỏi: "Này con, vì sao con khóc?".

  • Chàng tiều phu thật thà kể lại sự tình. Cụ già mỉm cười và hứa sẽ giúp chàng lặn xuống sông tìm hộ.

3. Thử thách lòng trung thực (3 lần vớt rìu)

  • Lần thứ nhất (Lưỡi rìu vàng):

    • Cụ già lặn xuống sông, một lát sau ngoi lên, tay cầm một lưỡi rìu bằng vàng sáng chói lóa.

    • Cụ hỏi: "Đây có phải là rìu của con không?".

    • Phản ứng của chàng: Chàng nhìn lưỡi rìu vàng, lắc đầu quầy quậy và đáp: "Dạ thưa cụ, đây không phải là rìu của con. Rìu của con là rìu sắt cũ kĩ cơ ạ".

  • Lần thứ hai (Lưỡi rìu bạc):

    • Cụ già lại lặn xuống, lần này mang lên một lưỡi rìu bằng bạc, sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt.

    • Cụ hỏi: "Thế cái này có phải của con không?".

    • Phản ứng của chàng: Chàng tiều phu vẫn xua tay, kiên quyết: "Dạ, cái này cũng không phải của con. Con nghèo lắm, làm sao có rìu đẹp thế này được ạ".

  • Lần thứ ba (Lưỡi rìu sắt):

    • Lần này cụ già lặn xuống và mang lên đúng chiếc rìu sắt đen sì, cũ kĩ của chàng.

    • Phản ứng của chàng: Vừa nhìn thấy, chàng reo lên mừng rỡ: "Dạ đúng rồi! Đây chính là rìu của con! Con cảm ơn cụ nhiều lắm!".

4. Kết quả (Phần thưởng)

  • Cụ già mỉm cười hài lòng trước sự thật thà của chàng trai.

  • Cụ khen ngợi: "Con là người nghèo nhưng rất thật thà, không tham lam của cải người khác. Ta tặng con cả hai lưỡi rìu vàng và bạc này".

  • Chàng tiều phu cúi đầu cảm tạ. Khi ngẩng lên thì cụ già đã biến mất (hóa thành làn khói bay về trời).

III. Kết bài

  • Kết cục của nhân vật: Chàng tiều phu trở nên giàu có nhờ ba lưỡi rìu nhưng vẫn giữ lối sống chăm chỉ, hiền lành, hay giúp đỡ mọi người.

  • Bài học rút ra:

    • Câu chuyện ca ngợi đức tính trung thực, thật thà.

    • Người ở hiền sẽ gặp lành, người trung thực sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

  • Cảm nghĩ của em: Em rất yêu thích câu chuyện và hứa sẽ luôn noi gương chàng tiều phu, sống trung thực trong học tập và cuộc sống.

Một số lưu ý giúp bài văn hay hơn:

  • Dùng từ gợi tả: Dùng các từ láy (lấp lánh, đen sì, bạc phơ, buồn bã, mừng rỡ...) để miêu tả rìu và cảm xúc.

  • Lời thoại: Chú ý lời đối thoại giữa ông Bụt và chàng trai cần lễ phép, từ tốn.

  • Sáng tạo: Có thể miêu tả thêm cảnh khu rừng yên tĩnh hoặc tiếng chim hót khi ông Bụt xuất hiện để tăng phần kỳ ảo.

2Kể chuyện "Ba lưỡi rìu"theo lối truyền thống, gãy gọn (Phù hợp với học sinh thích sự mạch lạc)

Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, em thích nhất là câu chuyện "Ba lưỡi rìu". Câu chuyện đề cao đức tính trung thực – một phẩm chất quý báu mà ai cũng cần có.

Ngày xưa, có một chàng tiều phu nghèo, cha mẹ mất sớm. Gia tài chàng được thừa hưởng chẳng có gì ngoài một chiếc rìu sắt. Dù nghèo khó, chàng vẫn sống rất hiền lành, chăm chỉ, ngày ngày mang rìu vào rừng đốn củi để kiếm sống qua ngày.

Một hôm, như thường lệ, chàng vác rìu vào rừng. Chàng chọn một cây cổ thụ to mọc bên bờ sông để đốn. Dòng sông ở đoạn này nước chảy rất xiết và xoáy mạnh. Chàng vung tay chặt được vài nhát thì bất ngờ, lưỡi rìu bị lỏng cán, văng mạnh ra khỏi tay chàng và rơi "tõm" xuống sông.

Chàng tiều phu ngẩn người, buồn bã nhìn dòng nước cuồn cuộn. Chàng lo lắng vô cùng vì nước sông quá sâu và nguy hiểm, chàng lại không biết bơi giỏi để lặn xuống tìm. Nghĩ đến cảnh mất đi chiếc rìu – "cần câu cơm" duy nhất, chàng tuyệt vọng ngồi thụp xuống gốc cây ôm mặt khóc nức nở: "Giờ lấy gì để làm việc, lấy gì để sống đây?".

Tiếng khóc của chàng vang động cả núi rừng. Bỗng nhiên, một làn khói trắng hiện lên, bước ra là một cụ già râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc, vẻ mặt vô cùng nhân từ. Đó chính là ông Bụt. Cụ hỏi: "Này con, vì sao con khóc?".

Chàng tiều phu thật thà kể lại sự tình. Nghe xong, cụ già mỉm cười hiền hậu và hứa sẽ giúp chàng lặn xuống sông tìm hộ.

Lần thứ nhất, cụ già lặn xuống sông rồi ngoi lên với một lưỡi rìu bằng vàng sáng chói lóa. Cụ hỏi: "Đây có phải là rìu của con không?". Chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu quý giá, lắc đầu quầy quậy: "Dạ thưa cụ, đây không phải là rìu của con. Rìu của con là rìu sắt cũ kĩ cơ ạ".

Lần thứ hai, cụ già lại lặn xuống, lần này mang lên một lưỡi rìu bằng bạc, sáng lấp lánh rất đẹp mắt. Cụ lại hỏi: "Thế cái này có phải của con không?". Chàng tiều phu vẫn xua tay, kiên quyết: "Dạ, cái này cũng không phải của con. Con nghèo lắm, làm sao có rìu đẹp thế này được ạ".

Lần thứ ba, cụ già lặn xuống và mang lên đúng chiếc rìu sắt đen sì, cũ kĩ của chàng. Vừa nhìn thấy, chàng reo lên mừng rỡ: "Dạ đúng rồi! Đây chính là rìu của con! Con cảm ơn cụ nhiều lắm!".

Lúc này, cụ già mới mỉm cười hài lòng. Cụ khen ngợi: "Con là người nghèo nhưng rất thật thà, không tham lam của cải người khác. Ta tặng con cả hai lưỡi rìu vàng và bạc này". Chàng tiều phu cúi đầu cảm tạ, khi ngẩng lên thì cụ già đã hóa thành làn khói bay về trời.

Nhờ lòng trung thực, chàng tiều phu trở nên sung túc nhưng vẫn giữ lối sống chăm chỉ. Câu chuyện nhắc nhở em rằng: "Ở hiền gặp lành", người trung thực luôn nhận được phần thưởng xứng đáng.

Có thể bạn quan tâm:

3Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" sáng tạo, tập trung miêu tả cảnh vật và tâm trạng (Giọng văn giàu cảm xúc)

"Trung thực là đức tính quý báu nhất của con người". Mỗi lần nghe câu nói ấy, em lại nhớ đến chàng tiều phu nghèo trong câu chuyện cổ tích "Ba lưỡi rìu".

Chàng tiều phu ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ, gia tài vỏn vẹn chỉ có chiếc rìu sắt đen nhẻm. Tuy nghèo, nhưng tâm hồn chàng sáng trong như suối nguồn, chàng sống hiền lành và chăm chỉ đốn củi kiếm ăn.

Một buổi trưa hè, nắng xuyên qua kẽ lá, chàng tiều phu vác rìu đến bên bờ sông lớn. Dòng sông nước chảy xiết, bọt tung trắng xóa. Chàng chọn một cây gỗ lớn ven bờ để chặt. "Cốp! Cốp!", tiếng rìu vang vọng cả khu rừng. Bỗng nhiên, "vút... tõm!", lưỡi rìu lỏng cán văng ra, chìm nghỉm xuống dòng nước xoáy sâu thẳm.

Chàng tiều phu chết lặng. Chàng nhìn xuống mặt sông mênh mông mà lòng đau như cắt. Đó không chỉ là cái rìu, đó là miếng cơm, manh áo của chàng. Tuyệt vọng, chàng ôm mặt khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đúng lúc ấy, không gian bỗng trở nên êm dịu lạ thường. Một cụ già râu tóc bạc phơ như mây trời, tay chống gậy trúc xuất hiện trước mặt chàng. Giọng cụ ấm áp: "Này con, làm sao con lại khóc?".

Sau khi nghe chàng kể rõ ngọn ngành, cụ già hiền từ hứa giúp. Cụ rẽ nước lặn xuống. Lát sau, mặt sông xao động, ánh hào quang tỏa ra rực rỡ. Cụ già giơ lên một lưỡi rìu bằng vàng ròng, sáng chói cả một khúc sông. Cụ hỏi: "Cái này là của con chăng?". Chàng trai lóa mắt nhưng vội lắc đầu buồn bã: "Dạ không, rìu của con đâu có quý thế này".

Cụ già lại lặn xuống. Lần này, ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ tỏa ra. Trên tay cụ là lưỡi rìu bằng bạc tinh xảo. Chàng trai vẫn một mực xua tay: "Thưa cụ, cái này cũng không phải của con đâu ạ".

Lần thứ ba, khi cụ già giơ lên lưỡi rìu sắt đen sì, sứt mẻ, mắt chàng trai sáng rực lên. Chàng reo vui như trẻ nhỏ được quà: "A! Đây rồi! Đây đúng là rìu của con rồi! Con tạ ơn cụ!".

Cụ già nhìn chàng trai với ánh mắt trìu mến vô cùng. Cụ nói: "Con là người thật thà nhất ta từng gặp. Con không tham lam vàng bạc, châu báu. Ta tặng con cả ba lưỡi rìu này".

Chưa kịp để chàng cảm tạ, cụ già đã biến mất như một cơn gió. Chàng tiều phu sung sướng mang ba lưỡi rìu về nhà. Câu chuyện đã khắc sâu vào tâm trí em bài học: Lòng trung thực còn quý giá hơn cả vàng bạc.

Tập làm văn kể chuyện Ba cây rìu lớp 5

Tập làm văn kể chuyện Ba cây rìu lớp 5

4Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" theo ngôi thứ nhất (Đóng vai chàng tiều phu kể chuyện)

Tôi là một tiều phu nghèo sống ở bìa rừng. Cha mẹ mất sớm, tôi lớn lên nhờ những cây củi trong rừng già. Gia tài của tôi chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc rìu sắt cũ kĩ cha để lại. Nhưng tôi luôn tự hào vì mình sống bằng sức lao động chân chính.

Hôm ấy, như mọi ngày, tôi vác rìu vào rừng. Thấy một cây cổ thụ bên bờ sông, tôi dang tay chặt mạnh. Chẳng may, cán rìu trơn tuột, lưỡi rìu văng ra rồi rơi thẳng xuống dòng sông nước chảy xiết. Tôi đứng chết lặng. Tôi không biết bơi, dòng sông lại sâu hun hút. Mất rìu rồi, tôi biết lấy gì để sống đây? Tủi thân, tôi ngồi bệt xuống cỏ, bật khóc nức nở.

Bỗng nhiên, một làn khói trắng tỏa ra, và một cụ già râu tóc bạc phơ hiện lên như một vị tiên. Cụ ân cần hỏi tôi: "Này con, vì sao con khóc?".

Tôi gạt nước mắt, thật thà kể cho cụ nghe nỗi khổ của mình. Cụ già mỉm cười, bảo tôi nín khóc rồi lặn xuống sông.

Một loáng sau, cụ ngoi lên, tay cầm một lưỡi rìu bằng vàng sáng chói. Cụ hỏi tôi: "Đây có phải rìu của con không?". Nhìn lưỡi rìu vàng rực rỡ, tôi biết nó rất giá trị, có thể giúp tôi sống sung túc cả đời. Nhưng lương tâm tôi không cho phép nhận bừa. Tôi lắc đầu: "Dạ thưa cụ, không phải ạ. Rìu của con làm bằng sắt cơ".

Cụ già lại lặn xuống và mang lên một lưỡi rìu bằng bạc sáng lấp lánh. Cụ lại hỏi. Tôi vẫn kiên quyết lắc đầu: "Dạ, cái này cũng không phải của con. Con không dám nhận của người khác đâu ạ".

Lần thứ ba, cụ mang lên chiếc rìu sắt đen sì quen thuộc. Vừa nhìn thấy nó, tôi mừng rỡ reo lên: "Đúng là nó rồi! Đây là rìu của con! Con cảm ơn cụ vô cùng!".

Cụ già nhìn tôi, ánh mắt hiền từ đầy vẻ hài lòng. Cụ nói: "Con thật là một chàng trai trung thực. Ta là Bụt, ta muốn thử lòng con. Vì con không tham lam, ta tặng con cả hai lưỡi rìu vàng và bạc này".

Nói rồi, cụ biến mất. Tôi mang ba lưỡi rìu về nhà mà lòng vui phơi phới. Từ đó cuộc sống của tôi đỡ vất vả hơn. Tôi luôn dặn lòng mình và kể lại cho con cháu nghe: Sống ở đời, cái đức thật thà là cái đức quý nhất.

5Kể chuyện "Ba lưỡi rìu"chuyện kết hợp đối thoại sinh động (Tập trung vào cuộc thử thách)

Trong những câu chuyện bà kể em nghe thuở bé, ấn tượng nhất vẫn là chuyện về chàng tiều phu và ba lưỡi rìu. Câu chuyện như một bài học đạo đức vỡ lòng về sự trung thực.

Chuyện kể rằng, có một anh tiều phu nghèo lắm, tài sản duy nhất là chiếc rìu sắt. Anh hiền lành, cục mịch, quanh năm làm bạn với cây rừng. Một hôm, anh đi đốn củi cạnh bờ sông.

  • Chát! Chát!

Tiếng rìu đang vang lên đều đều thì bỗng... "Tõm!". Lưỡi rìu văng khỏi cán, chìm nghỉm dưới dòng nước xoáy. Anh tiều phu hốt hoảng chạy ra mép sông nhưng chỉ còn thấy những vòng nước loang rộng. Anh tuyệt vọng thốt lên:

  • Trời ơi! Mất rìu rồi, ta biết làm sao đây?

Anh ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ. Bỗng nhiên, không gian bừng sáng, Bụt hiện lên, hiền từ hỏi:

  • Làm sao con khóc?

  • Thưa cụ, con lỡ tay làm rơi chiếc rìu – cần câu cơm duy nhất của con xuống sông rồi ạ! - Anh mếu máo trả lời.

Bụt gật đầu:

  • Ta tưởng chuyện gì, để ta vớt hộ con.

Nói đoạn, Bụt lặn xuống và mang lên một lưỡi rìu vàng chói lóa. Bụt hỏi:

  • Rìu này của con phải không?
    Anh tiều phu nhìn lưỡi rìu, vội xua tay:

  • Dạ không phải! Rìu của con đâu có đẹp thế này!

Bụt lại lặn xuống, lần này là lưỡi rìu bạc sáng như trăng rằm:

  • Thế cái này chắc là của con?
    Anh tiều phu vẫn lắc đầu quầy quậy:

  • Dạ cũng không phải ạ! Rìu con cũ kĩ lắm cụ ơi!

Lần thứ ba, Bụt mang lên lưỡi rìu sắt đen sì. Anh tiều phu reo lên:

  • A! Đây đúng là rìu của con rồi! Con cảm ơn cụ!

Bụt mỉm cười rạng rỡ, đưa cả ba lưỡi rìu cho anh và nói:

  • Con là người ngay thẳng. Lưỡi rìu vàng và bạc này là phần thưởng cho lòng trung thực của con. Hãy nhận lấy!

Anh tiều phu cúi đầu tạ ơn, khi ngẩng lên thì Bụt đã biến mất. Anh vui sướng mang rìu về, lòng thầm biết ơn vị tiên ông đã giúp đỡ.

Câu chuyện giản dị nhưng thấm thía. Nó dạy em rằng, người thật thà chẳng bao giờ chịu thiệt thòi, và lòng trung thực chính là kho báu lớn nhất của con người.

6Kể chuyện "Ba lưỡi rìu"chuyện với giọng văn suy ngẫm, nhấn mạnh bài học (Dành cho học sinh khá giỏi)

"Vàng bạc là đá quý, nhưng lòng trung thực còn quý hơn cả châu báu". Câu chuyện cổ tích "Ba lưỡi rìu" mà em được học lớp 5 đã chứng minh chân lý ấy một cách sâu sắc.

Nhân vật chính là một chàng tiều phu nghèo khổ, mồ côi cha mẹ. Chàng chẳng có ruộng vườn, chỉ có sức khỏe và một chiếc rìu sắt làm vốn liếng. Ngày ngày, chàng vào rừng đốn củi, đổi lấy bát cơm manh áo. Dù cuộc sống chật vật, chàng vẫn giữ trọn tấm lòng trong sạch, không tham lam của ai bao giờ.

Biến cố xảy ra vào một ngày chàng đi đốn củi bên bờ sông nước chảy xiết. Vì sơ ý, lưỡi rìu văng khỏi cán, rơi xuống lòng sông sâu thẳm. Mất rìu, chàng như mất đi đôi tay, mất đi nguồn sống. Sự bất lực khiến chàng tiều phu bật khóc nức nở giữa rừng già hoang vu.

Cảm động trước tình cảnh ấy, một ông Bụt râu tóc bạc phơ đã hiện lên giúp đỡ. Đây không chỉ là sự giúp đỡ thông thường, mà là một bài kiểm tra nhân cách.

Lần thứ nhất, Bụt đưa lên lưỡi rìu vàng. Trước sự cám dỗ của vật chất, chàng trai vẫn lắc đầu vì đó không phải đồ của mình. Lần thứ hai, trước vẻ đẹp lấp lánh của lưỡi rìu bạc, chàng vẫn một mực từ chối. Sự từ chối ấy cho thấy lòng tự trọng cao cả của một người lao động nghèo. Chỉ đến khi nhìn thấy chiếc rìu sắt đen sì, thân thuộc, chàng mới vỡ òa hạnh phúc nhận lại.

Hành động reo mừng khi thấy rìu sắt của chàng đã làm lay động lòng Bụt. Bụt đã tặng chàng cả ba lưỡi rìu như một phần thưởng xứng đáng. Chàng tiều phu đổi đời từ đó, nhưng cái quý giá nhất chàng có được không phải là vàng bạc, mà là sự tôn trọng và bài học về nhân cách sống.

Hình ảnh chàng tiều phu cầm ba lưỡi rìu trở về làng mãi là hình ảnh đẹp trong tâm trí em. Câu chuyện nhắc nhở em phải luôn rèn luyện đức tính trung thực – chìa khóa để mở cánh cửa thành công và hạnh phúc bền vững.

Chào bạn, đây là 5 bài văn tiếp theo kể lại câu chuyện "Ba lưỡi rìu" với các phong cách kể chuyện và diễn đạt khác nhau, đảm bảo không trùng lặp và bám sát dàn ý lớp 5.

7Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" với giọng văn nhẹ nhàng, chú trọng miêu tả vẻ đẹp của sự lương thiện

Trong thế giới cổ tích nhiệm màu, có biết bao câu chuyện hay, nhưng câu chuyện về chàng tiều phu và ba lưỡi rìu luôn để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất về lòng trung thực.

Chuyện kể rằng, ở một ngôi làng nọ gần bìa rừng, có một chàng trai mồ côi cha mẹ, làm nghề đốn củi. Gia tài của chàng chỉ vỏn vẹn một chiếc rìu sắt cha để lại. Dù cuộc sống nghèo khó, áo quần vá víu, nhưng chàng rất hiền lành và chịu khó.

Một buổi sáng đẹp trời, chàng vào rừng như mọi khi. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió rì rào. Chàng chọn một cây cổ thụ bên bờ sông để đốn. Dòng nước sông hôm ấy chảy xiết, cuộn trào bọt trắng. Do sơ ý vung tay quá mạnh, chiếc lưỡi rìu lỏng cán văng ra, rơi thẳng xuống dòng nước sâu thẳm.

Chàng tiều phu thẫn thờ nhìn xuống sông. Dòng nước xoáy như muốn nuốt chửng mọi thứ. Chàng không biết bơi, lại chẳng có tiền mua rìu mới. Nghĩ đến những ngày sắp tới không có cái ăn, chàng tủi thân ngồi thụp xuống gốc cây, nước mắt tuôn rơi.

Bỗng nhiên, một làn gió mát thổi qua, ông Bụt râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu hiện lên. Ông ân cần hỏi: "Này con, sao con lại khóc?". Nghe chàng kể rõ sự tình, ông gật đầu và hứa giúp.

Ông Bụt lặn xuống sông. Lát sau, ông ngoi lên với một lưỡi rìu vàng chói lóa, chiếu sáng cả một góc rừng. Ông hỏi: "Cái này của con phải không?". Dù lóa mắt trước vàng ròng, chàng trai vẫn lắc đầu: "Dạ không, rìu con bằng sắt cơ ạ".

Lần thứ hai, ông Bụt mang lên một lưỡi rìu bạc sáng lấp lánh, tinh xảo vô cùng. Chàng trai vẫn buồn rầu xua tay: "Cái này quý quá, không phải của con đâu cụ ơi".

Lần thứ ba, khi nhìn thấy lưỡi rìu sắt đen sì, sứt mẻ trên tay ông cụ, mắt chàng trai sáng rực lên. Chàng reo vui: "Dạ đúng nó rồi! Con cảm ơn cụ!".

Ông Bụt nhìn chàng trai với ánh mắt trìu mến. Ông khen ngợi đức tính thật thà hiếm có của chàng và tặng chàng cả ba lưỡi rìu. Cầm món quà trên tay, chàng tiều phu hiểu rằng: Lòng trung thực chính là phép màu đẹp nhất trong cuộc sống này.

8Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" theo phong cách kịch tính, nhấn mạnh vào diễn biến tâm lý

"Trung thực là liều thuốc thử của nhân cách". Câu chuyện "Ba lưỡi rìu" em được học chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói ấy.

Ngày xưa, có một anh tiều phu nghèo khổ nhưng rất mực thật thà. Anh sống cô độc trong túp lều tranh, hàng ngày vác chiếc rìu sắt cũ kĩ vào rừng kiếm củi. Đó là "người bạn" duy nhất giúp anh nuôi sống bản thân.

Một hôm, anh đang chặt củi cạnh bờ sông chảy xiết. "Cốp! Cốp!", tiếng chặt cây vang động. Bất ngờ, lưỡi rìu văng ra khỏi cán, bay vèo xuống sông rồi mất hút. Anh tiều phu hốt hoảng lao ra mép nước nhưng đã quá muộn. Dòng sông sâu hun hút, lạnh lẽo khiến anh bất lực. Anh ngồi bệt xuống cỏ, ôm mặt khóc nức nở vì tuyệt vọng.

Đúng lúc ấy, một luồng sáng lạ xuất hiện. Một cụ già râu tóc trắng xóa như cước, tay cầm gậy trúc hiện ra. Đó là Bụt. Thấy anh khóc, Bụt hỏi han rồi hóa phép lặn xuống sông.

Phút chốc, Bụt ngoi lên, tay cầm lưỡi rìu bằng vàng ròng. Ánh vàng rực rỡ khiến anh tiều phu lóa mắt. Nhưng ngay lập tức, anh trấn tĩnh lại. Anh nghĩ: "Đây không phải mồ hôi nước mắt của mình". Anh lắc đầu: "Thưa cụ, không phải rìu của con".

Bụt mỉm cười, lặn xuống lần nữa và mang lên lưỡi rìu bằng bạc sáng loáng. Sự cám dỗ càng lớn hơn, nhưng lòng tự trọng của anh chiến thắng. Anh quả quyết: "Dạ, cái này cũng không phải ạ. Rìu con cũ lắm".

Chỉ đến khi Bụt đưa lên chiếc rìu sắt đen sì, anh mới vỡ òa sung sướng nhận lại. Bụt gật đầu hài lòng: "Con nghèo tiền bạc nhưng giàu nhân phẩm. Ta tặng con cả ba lưỡi rìu để thưởng cho lòng trung thực".

Anh tiều phu cúi đầu tạ ơn, lòng tràn ngập niềm vui. Câu chuyện nhắc nhở em rằng, trước mọi cám dỗ, hãy luôn giữ vững sự trung thực của mình.

9Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" dưới dạng lời kể của bà (Gợi cảm giác thân thuộc)

Mỗi tối mùa hè, bà ngoại thường kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích thấm đượm tình người. Trong đó, em nhớ mãi câu chuyện "Ba lưỡi rìu" với bài học về lòng thật thà.

Bà kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai nghèo mồ côi cha mẹ. Chàng hiền lành như cục đất, ngày ngày chỉ biết vác rìu vào rừng đốn củi. Chiếc rìu sắt là gia tài quý giá nhất của chàng.

Một bữa nọ, chàng đang đốn củi bên sông thì chẳng may lưỡi rìu tuột cán, rơi tòm xuống nước. Dòng sông nước chảy cuồn cuộn, chàng không biết bơi nên đành ngồi trên bờ khóc than. Chàng lo sợ ngày mai không biết lấy gì để sống.

Tiếng khóc ai oán của chàng vọng đến tai ông Bụt. Bụt hiện lên, râu tóc bạc phơ, hiền từ hỏi chuyện. Thương tình chàng trai nghèo, Bụt hứa vớt rìu giúp.

Lần đầu, Bụt vớt lên một cái rìu vàng sáng chói. Bà em bảo, ai nhìn thấy vàng mà chẳng ham, nhưng chàng trai này lại lắc đầu ngay: "Dạ không phải của con".
Lần sau, Bụt vớt lên cái rìu bạc đẹp mê hồn. Chàng trai vẫn một mực xua tay: "Cũng không phải của con đâu ạ".
Lần cuối, Bụt vớt lên cái rìu sắt đen thui. Chàng trai mừng rỡ reo lên: "Đây đúng là rìu của con rồi!".

Cảm động trước tấm lòng ngay thẳng ấy, Bụt đã tặng chàng cả ba lưỡi rìu. Bà xoa đầu em và dặn: "Cháu thấy không, người ngay thẳng bao giờ cũng được trời phật phù hộ".

Em luôn ghi nhớ lời bà dạy và lấy chàng tiều phu làm tấm gương sáng để noi theo trong học tập và cuộc sống.

10Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" chuyện tập trung vào các đoạn đối thoại và hành động (Sống động, ngắn gọn)

Trong giờ Tập làm văn hôm nay, em xin kể lại câu chuyện "Ba lưỡi rìu" – một câu chuyện ca ngợi đức tính thật thà của người lao động.

Nhân vật chính là một anh tiều phu nghèo, cha mẹ mất sớm. Anh chỉ có một chiếc rìu sắt để kiếm sống qua ngày. Anh nổi tiếng trong vùng là người chăm chỉ và trung thực.

Một hôm, anh đang chặt một cây gỗ lớn bên bờ sông. "Vút... Tõm!". Do sơ ý, lưỡi rìu văng khỏi cán, chìm nghỉm dưới dòng nước xiết. Anh tiều phu bần thần nhìn dòng sông, rồi ngồi thụp xuống khóc nức nở.

Bỗng nhiên, một ông cụ râu tóc bạc phơ xuất hiện:

  • Này con, sao con khóc thảm thiết thế?

  • Thưa cụ, con lỡ đánh rơi chiếc rìu xuống sông. Giờ con không còn gì để kiếm ăn nữa! – Anh mếu máo.

Ông cụ ôn tồn bảo:

  • Ta sẽ giúp con tìm lại nó.

Ông lặn xuống sông và mang lên một lưỡi rìu vàng chói lóa:

  • Rìu này của con chứ?

  • Dạ không! Rìu con bằng sắt, không quý thế này đâu ạ! – Anh vội đáp.

Ông cụ lại lặn xuống, mang lên lưỡi rìu bạc lấp lánh:

  • Thế cái này chắc là của con?

  • Dạ vẫn không phải cụ ơi! Con nghèo lắm, không có rìu bạc đâu.

Lần thứ ba, ông mang lên chiếc rìu sắt cũ kĩ. Anh tiều phu reo lên:

  • A! Đúng là rìu của con rồi! Con đội ơn cụ!

Ông cụ cười hiền hậu:

  • Con là người rất thật thà. Ta là Bụt, ta tặng con cả hai lưỡi rìu vàng và bạc này. Đó là phần thưởng xứng đáng cho con.

Anh tiều phu cúi lạy tạ ơn, khi ngẩng lên thì Bụt đã biến mất. Từ đó, anh sống sung túc và hay giúp đỡ mọi người. Câu chuyện dạy em rằng: "Thật thà là cha quỷ quái", người sống chân thật sẽ luôn được đền đáp.

11Kể chuyện "Ba lưỡi rìu" với giọng văn suy tưởng, liên hệ thực tế (Dành cho học sinh muốn mở rộng)

Có ai đó đã nói rằng: "Trung thực là chương đầu tiên của cuốn sách trí tuệ". Câu chuyện cổ tích "Ba lưỡi rìu" là một minh chứng sống động cho chân lý đó.

Chuyện kể về một chàng tiều phu nghèo khổ nhưng giàu lòng tự trọng. Cha mẹ mất sớm, gia tài duy nhất của chàng là chiếc rìu sắt đen nhẻm. Hàng ngày, chàng vào rừng đốn củi, đổi lấy bát cơm bằng chính sức lao động của mình.

Biến cố ập đến khi chàng lỡ tay làm rơi chiếc rìu xuống dòng sông nước chảy xiết. Mất đi công cụ lao động, chàng tuyệt vọng và bật khóc. Tiếng khóc ấy đã lay động đến ông Bụt.

Cuộc thử thách bắt đầu khi Bụt lần lượt đưa lên những lưỡi rìu quý giá. Lần thứ nhất là rìu vàng. Đó là sự giàu sang phú quý. Lần thứ hai là rìu bạc. Đó là cuộc sống sung túc, đủ đầy. Nhưng trước những cám dỗ ấy, chàng tiều phu vẫn kiên định lắc đầu. Chàng không nhận những thứ không thuộc về mình. Chàng chỉ nhận lại chiếc rìu sắt – biểu tượng cho sự lao động chân chính và quá khứ nghèo khó của mình.

Chính sự trung thực ấy đã khiến Bụt cảm động. Bụt tặng chàng cả ba lưỡi rìu. Đó không chỉ là món quà vật chất mà là sự khẳng định: Người tốt bụng và trung thực sẽ luôn có được hạnh phúc trọn vẹn.

Chàng tiều phu trở về nhà với niềm vui sướng hân hoan. Câu chuyện khép lại nhưng bài học vẫn còn đó: Hãy sống thật thà, đừng vì lòng tham mà đánh mất chính mình, rồi điều tốt đẹp sẽ đến.

Hy vọng bài tập làm văn kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu lớp 5 trong bài viết trên từ AVAKids sẽ giúp các em có thêm gợi ý và tự tin hơn khi hoàn thành bài tập. Chúc các em học tốt và ngày càng viết văn hay hơn!

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi