1. Mở bài: Giới thiệu người mà em muốn tả
Ví dụ: Trong cuộc sống, em gặp rất nhiều người tốt, nhưng người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất là ông nội – người luôn yêu thương và dạy em những điều hay lẽ phải.
2. Thân bài: Miêu tả chi tiết về người đó
a. Tả bao quát
Ví dụ: Ông em đã ngoài sáu mươi tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc bạc trắng. Khuôn mặt ông hiền hậu, luôn ánh lên vẻ hiền từ và phúc hậu.
b. Tả chi tiết ngoại hình và cử chỉ
Ví dụ: Mỗi sáng, ông thường dậy sớm tập thể dục và tưới cây. Giọng nói của ông trầm ấm, khi kể chuyện thì nhẹ nhàng, vui vẻ khiến em luôn thích nghe.
3. Tả tính cách, việc làm hoặc kỷ niệm khiến em ấn tượng
Ví dụ: Em nhớ có lần em bị ngã xe, ông vội vàng đỡ em dậy, vừa băng bó vừa an ủi: “Không sao đâu, cháu giỏi lắm.” Tình yêu thương của ông khiến em thấy ấm lòng và biết ơn vô cùng.
3. Kết bài: Nêu cảm nghĩ của em về người đó
Ví dụ: Em rất yêu quý và biết ơn ông. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi kể cho em nghe những câu chuyện tuổi thơ thật vui.
Gợi ý chung cho học sinh tiểu học:
Trong cuộc sống, em gặp rất nhiều người tốt, nhưng người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất là ông nội – người luôn yêu thương và dạy em những điều hay lẽ phải. Ông không chỉ là người thân mà còn là người bạn lớn luôn sát cánh bên em.
Ông em đã ngoài sáu mươi tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc bạc trắng như cước. Khuôn mặt ông hiền hậu, luôn ánh lên vẻ hiền từ và phúc hậu. Đôi mắt ông sâu thẳm, lúc nào cũng ánh lên sự ấm áp và quan tâm dành cho mọi người xung quanh. Nụ cười của ông lúc nào cũng dịu dàng, khiến em cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn thấy.
Mái tóc ông bạc phơ, thường được ông chải gọn gàng. Đôi bàn tay ông gầy gầy, nổi rõ những đường gân xanh, nhưng lúc nào cũng ấm áp khi nắm lấy tay em. Ông thường mặc quần áo giản dị, sạch sẽ và luôn gọn gàng. Mỗi sáng, ông dậy rất sớm tập thể dục rồi tưới cây trong vườn. Giọng nói của ông trầm ấm, kể chuyện thì nhẹ nhàng, vui vẻ khiến em luôn say mê lắng nghe.
Ông nội em là người hiền lành, nhân hậu và rất chăm chỉ. Ông luôn quan tâm, giúp đỡ mọi người trong gia đình cũng như hàng xóm láng giềng. Em nhớ có lần em bị ngã xe khi đi học về, ông đã vội vàng chạy ra đỡ em dậy, vừa băng bó vết thương vừa nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, cháu giỏi lắm.” Tình yêu thương và sự chăm sóc của ông khiến em thấy ấm lòng và biết ơn vô cùng.
Em rất yêu quý và kính trọng ông nội. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi bên em, kể cho em nghe những câu chuyện tuổi thơ thật vui và dạy em những điều hay lẽ phải. Em sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để ông luôn vui lòng.
Trong gia đình, người mà em yêu quý và ngưỡng mộ nhất chính là mẹ. Mẹ không chỉ là người sinh ra em mà còn là người luôn bên cạnh chăm sóc, dạy dỗ em từng ngày.
Mẹ em năm nay ngoài ba mươi tuổi, là giáo viên dạy tiểu học. Dáng người mẹ thanh mảnh, mái tóc dài đen óng thường được mẹ buộc gọn sau gáy. Khuôn mặt mẹ tròn đầy phúc hậu, đôi mắt to tròn, ánh lên sự dịu dàng và ấm áp. Nụ cười của mẹ tươi tắn, mỗi khi nhìn thấy mẹ cười, em cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.
Mẹ ăn mặc rất giản dị, thường mặc áo dài khi đi dạy và ở nhà thì mặc quần áo gọn gàng, sạch sẽ. Đôi bàn tay mẹ thon dài, rất khéo léo khi nấu ăn hay làm việc nhà. Mỗi sáng, mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, rồi nhẹ nhàng gọi em dậy đi học. Giọng nói của mẹ nhẹ nhàng, ấm áp, mỗi khi mẹ kể chuyện hay dạy bảo em đều rất kiên nhẫn.
Mẹ là người hiền hậu, chăm chỉ và rất yêu thương gia đình. Dù công việc bận rộn, mẹ luôn dành thời gian để dạy em học bài, chơi cùng em và lắng nghe những tâm sự nhỏ nhặt của em. Em nhớ có lần em bị điểm kém, mẹ không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng động viên em cố gắng hơn. Nhờ mẹ, em luôn cảm thấy tự tin và được yêu thương.
Em rất biết ơn mẹ và luôn mong mẹ thật khỏe mạnh, hạnh phúc. Em hứa sẽ chăm ngoan, học giỏi để mẹ luôn vui lòng và tự hào về em.
Người để lại trong em nhiều ấn tượng tốt đẹp nhất chính là cô Lan – cô giáo chủ nhiệm lớp em năm nay. Cô không chỉ dạy em kiến thức mà còn dạy em cách làm người.
Cô Lan năm nay khoảng bốn mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc cô đen nhánh, luôn được búi gọn phía sau. Khuôn mặt cô tròn, làn da trắng hồng và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự dịu dàng, quan tâm. Nụ cười của cô tươi tắn, mỗi lần cô cười, cả lớp như bừng sáng.
Cô thường mặc áo dài khi lên lớp, trông rất duyên dáng và gọn gàng. Đôi tay cô mềm mại, khi cầm phấn viết bảng hay xoa đầu học trò đều rất nhẹ nhàng. Giọng nói cô trong trẻo, truyền cảm, mỗi khi giảng bài hay kể chuyện đều làm cả lớp chăm chú lắng nghe.
Cô Lan rất tận tâm với nghề, luôn kiên nhẫn chỉ bảo từng học sinh. Cô không chỉ dạy chúng em học mà còn dạy cách cư xử, lễ phép với người lớn, biết giúp đỡ bạn bè. Em nhớ có lần em làm sai bài tập, cô không la mắng mà nhẹ nhàng giảng lại cho em hiểu. Nhờ sự tận tình của cô, em ngày càng tiến bộ hơn trong học tập.
Em rất yêu quý và kính trọng cô Lan. Em mong cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để tiếp tục dìu dắt nhiều thế hệ học trò như em.
Trong gia đình, người em kính trọng nhất chính là bố. Bố là người luôn làm việc chăm chỉ để lo cho gia đình và dạy em những điều quý giá trong cuộc sống.
Bố em năm nay gần bốn mươi tuổi, là công nhân xây dựng. Dáng người bố cao to, rắn rỏi, làn da ngăm đen do phải làm việc ngoài trời nhiều. Mái tóc bố cắt ngắn, hơi lấm tấm bạc ở hai bên thái dương. Khuôn mặt bố vuông vức, đôi mắt sâu và ánh lên vẻ kiên nghị. Nụ cười của bố hiền hậu, làm em thấy yên tâm mỗi khi ở bên.
Bố thường mặc quần áo lao động khi đi làm, còn ở nhà thì mặc đồ giản dị, sạch sẽ. Đôi bàn tay bố to, chai sạn vì phải làm việc nặng nhọc, nhưng khi xoa đầu em lại rất dịu dàng. Giọng nói của bố trầm ấm, vang vọng, mỗi khi kể chuyện hay dặn dò em đều rất chân thành.
Bố là người chịu khó, luôn hy sinh vì gia đình. Dù công việc vất vả, bố vẫn dành thời gian giúp em học bài và chơi cùng em. Em nhớ có lần em bị ốm, bố đã thức cả đêm chăm sóc, lau mát cho em. Sự quan tâm của bố khiến em cảm động và biết ơn vô cùng.
Em rất yêu thương và kính trọng bố. Em hứa sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để bố luôn vui lòng và tự hào về em.
Người mà em yêu quý và nhớ nhất chính là bà ngoại. Bà luôn dành cho em tình yêu thương vô bờ bến và dạy em biết sống tốt với mọi người.
Bà ngoại em năm nay đã bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy nhưng rất nhanh nhẹn. Mái tóc bà bạc phơ, thường được búi gọn phía sau. Khuôn mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ với nụ cười nhân hậu. Đôi mắt bà sáng, ánh lên sự yêu thương và bao dung.
Bà ăn mặc giản dị, thường mặc áo bà ba và quần đen. Đôi tay bà gầy gầy, nổi rõ gân xanh, nhưng khi ôm em lại rất ấm áp. Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu ăn và chuẩn bị mọi việc trong nhà. Giọng nói của bà nhỏ nhẹ, truyền cảm, mỗi khi kể chuyện hay dạy bảo em đều rất dễ nghe.
Bà là người hiền lành, chăm chỉ và luôn nghĩ cho người khác. Bà thường dạy em phải lễ phép, biết giúp đỡ mọi người. Em nhớ có lần em bị bạn hiểu lầm, bà đã an ủi và chỉ cho em cách giải quyết vấn đề. Nhờ bà, em học được nhiều điều quý giá trong cuộc sống.
Em rất yêu quý và biết ơn bà ngoại. Em mong bà luôn khỏe mạnh để có thể ở bên em thật lâu.
Trong lớp, người bạn thân nhất của em là Minh. Bạn không chỉ học giỏi mà còn rất tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè.
Minh bằng tuổi em, dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc bạn cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt tròn, đôi mắt sáng tinh anh. Nụ cười của Minh rất tươi, mỗi khi bạn cười, cả lớp đều vui lây.
Minh ăn mặc giản dị, sạch sẽ. Bạn luôn xuất hiện với bộ đồng phục phẳng phiu và đôi giày thể thao trắng tinh. Minh nói chuyện nhỏ nhẹ, lễ phép với thầy cô và bạn bè. Mỗi khi có ai cần giúp đỡ, Minh luôn sẵn sàng giúp mà không ngần ngại.
Minh học rất giỏi, đặc biệt là môn Toán. Bạn thường xuyên giúp em giải những bài khó. Em nhớ có lần em bị điểm kém, Minh không chê trách mà còn động viên em cố gắng hơn. Tấm lòng của Minh khiến em rất cảm động và biết ơn.
Em rất quý mến và biết ơn Minh. Em mong tình bạn của chúng em sẽ mãi bền lâu và cùng nhau tiến bộ trong học tập.
Người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp là bác Nam – người hàng xóm sống cạnh nhà em. Bác luôn vui vẻ, chan hòa với mọi người.
Bác Nam năm nay khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao to, khỏe mạnh. Mái tóc bác đã điểm bạc, khuôn mặt vuông, làn da rám nắng. Đôi mắt bác sáng, luôn ánh lên sự chân thành. Nụ cười của bác lúc nào cũng tươi rói, làm ai nhìn cũng thấy mến.
Bác ăn mặc giản dị, thường mặc áo sơ mi và quần kaki. Bác hay giúp đỡ mọi người, từ việc sửa đồ điện đến dọn dẹp đường làng. Mỗi sáng, bác dậy sớm tập thể dục và tưới cây quanh nhà. Giọng nói của bác to, rõ ràng, nghe rất ấm áp.
Bác Nam rất tốt bụng, ai khó khăn bác cũng sẵn sàng giúp đỡ. Em nhớ có lần em bị lạc đường, bác đã tìm giúp em về nhà an toàn. Tấm lòng nhân hậu của bác khiến em rất kính trọng.
Em rất quý mến bác Nam và mong bác luôn khỏe mạnh để giúp đỡ mọi người xung quanh.
Người em ngưỡng mộ nhất trong gia đình là chị gái. Chị không chỉ học giỏi mà còn rất đảm đang, luôn giúp đỡ bố mẹ và chăm sóc em.
Chị em năm nay học lớp 9, dáng người cao, thon gọn. Mái tóc chị dài, đen óng, thường buộc gọn khi học bài. Khuôn mặt chị trái xoan, đôi mắt to, lông mày đậm. Nụ cười của chị rạng rỡ, luôn khiến em cảm thấy vui vẻ.
Chị ăn mặc giản dị, gọn gàng. Ở nhà, chị thường giúp mẹ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và còn dạy em học bài. Đôi bàn tay chị mềm mại, rất khéo léo khi nấu ăn hay làm đồ thủ công. Giọng nói của chị nhẹ nhàng, ấm áp, mỗi khi chị kể chuyện cho em nghe đều rất cuốn hút.
Chị rất chăm chỉ, luôn đạt thành tích cao trong học tập. Em nhớ có lần em bị ốm, chị đã thức khuya chăm sóc và động viên em. Sự quan tâm của chị khiến em cảm động và biết ơn.
Em rất yêu quý và ngưỡng mộ chị gái. Em mong chị luôn học giỏi và hạnh phúc.
Người để lại trong em nhiều ấn tượng tốt đẹp là thầy Hùng – thầy giáo dạy Toán của em. Thầy không chỉ dạy giỏi mà còn rất tận tâm với học sinh.
Thầy Hùng năm nay khoảng bốn mươi lăm tuổi, dáng người cao, hơi gầy. Mái tóc thầy điểm bạc, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng rất hiền hậu. Đôi mắt thầy sáng, ánh lên sự thông minh và tận tâm. Nụ cười của thầy ít khi xuất hiện nhưng rất ấm áp.
Thầy thường mặc áo sơ mi trắng, quần tây và mang kính cận. Giọng nói của thầy trầm, rõ ràng, mỗi khi giảng bài đều rất dễ hiểu. Đôi bàn tay thầy gầy, cầm phấn viết bảng rất nhanh nhẹn.
Thầy rất nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm đến học sinh. Thầy thường ở lại sau giờ học để giảng bài cho những bạn chưa hiểu. Em nhớ có lần em làm sai bài toán, thầy đã kiên nhẫn chỉ dẫn cho em từng bước. Nhờ thầy, em yêu thích môn Toán hơn và học tốt hơn trước rất nhiều.
Em rất kính trọng và biết ơn thầy Hùng. Em mong thầy luôn mạnh khỏe để tiếp tục dạy dỗ nhiều thế hệ học sinh.
Người để lại cho em ấn tượng tốt đẹp là cô Mai – cô lao công trường em. Cô là người luôn âm thầm làm việc để trường lớp sạch đẹp.
Cô Mai khoảng năm mươi tuổi, dáng người thấp bé, nhanh nhẹn. Mái tóc cô ngắn, hơi bạc, khuôn mặt rám nắng, luôn tươi cười. Đôi mắt cô nhỏ, ánh lên sự hiền hậu và chăm chỉ.
Cô mặc bộ đồng phục lao công màu xanh, đi đôi dép nhựa giản dị. Đôi bàn tay cô chai sạn vì công việc vất vả, nhưng lúc nào cũng sạch sẽ. Mỗi sáng, cô có mặt từ rất sớm để quét dọn sân trường, lau sạch từng lớp học. Giọng nói cô nhỏ nhẹ, vui vẻ khi trò chuyện với học sinh.
Cô Mai rất tận tâm với công việc, luôn giữ cho trường lớp sạch sẽ. Dù vất vả, cô vẫn luôn vui vẻ, không bao giờ than phiền. Em nhớ có lần em bị ngã ở sân trường, cô đã nhanh chóng chạy lại giúp em đứng dậy và dặn dò em cẩn thận hơn. Sự quan tâm của cô khiến em rất cảm động.
Em rất quý mến và biết ơn cô Mai. Em mong cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.
Người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp là ông Tám – ông hàng xóm sống cạnh nhà em. Ông luôn vui vẻ, hòa đồng với mọi người.
Ông Tám khoảng sáu mươi tuổi, dáng người thấp, hơi mập. Mái tóc ông bạc trắng, khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ, ánh lên sự thân thiện. Nụ cười của ông tươi rói, lúc nào cũng khiến mọi người vui vẻ.
Ông thường mặc áo sơ mi ngắn tay, quần kaki và đi dép tổ ong. Ông rất thích kể chuyện cười cho trẻ con trong xóm nghe. Mỗi buổi chiều, ông hay ngồi trước cổng nhà kể chuyện, lũ trẻ chúng em ai cũng thích nghe.
Ông Tám rất tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Em nhớ có lần em bị lạc, ông đã dắt em về tận nhà. Sự vui tính, thân thiện và tấm lòng của ông khiến em rất mến.
Em rất quý ông Tám và mong ông luôn khỏe mạnh để kể chuyện cho chúng em nghe.
Người để lại cho em ấn tượng tốt đẹp là bác Sơn – bác bảo vệ trường em. Bác luôn tận tụy với công việc và quan tâm đến học sinh.
Bác Sơn khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao, rắn chắc. Mái tóc bác ngắn, hơi bạc, khuôn mặt vuông, làn da rám nắng. Đôi mắt bác sáng, ánh lên sự nghiêm nghị nhưng cũng rất hiền hậu.
Bác thường mặc đồng phục bảo vệ, đi giày đen bóng. Đôi bàn tay bác to, chắc khỏe, lúc nào cũng giữ trật tự cho trường. Giọng nói của bác to, rõ ràng, mỗi khi nhắc nhở học sinh đều rất dứt khoát nhưng không làm ai sợ.
Bác Sơn rất trách nhiệm, luôn có mặt ở cổng trường từ sớm đến tối. Bác hay giúp học sinh qua đường, nhắc nhở giữ gìn trật tự. Em nhớ có lần em quên mũ bảo hiểm, bác đã nhắc và dặn dò em cẩn thận hơn. Sự quan tâm của bác khiến em rất cảm động.
Em rất kính trọng và biết ơn bác Sơn. Em mong bác luôn khỏe mạnh để tiếp tục bảo vệ trường học của chúng em.
Trong gia đình, người mà em luôn nhớ và yêu mến nhất chính là em trai nhỏ của em. Dù mới chỉ lên bốn tuổi, nhưng em trai đã mang đến cho cả nhà tiếng cười và niềm vui mỗi ngày.
Em trai em năm nay vừa tròn bốn tuổi, dáng người nhỏ nhắn, bụ bẫm và rất đáng yêu. Mái tóc em được cắt ngắn, đen nhánh và mềm mượt. Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn đen láy lúc nào cũng ánh lên vẻ hồn nhiên, tinh nghịch. Nụ cười của em trai tươi tắn, trong sáng, mỗi khi em cười là cả nhà như rộn ràng hơn. Em trai rất thích mặc quần áo nhiều màu sắc và luôn chạy nhảy khắp nơi, mang theo năng lượng vui tươi. Đôi bàn tay bé xíu nhưng khéo léo, em có thể xếp hình, tô màu và vẽ những bức tranh ngộ nghĩnh. Giọng nói của em líu lo suốt ngày, kể đủ chuyện vui khiến ai nghe cũng bật cười.
Em trai em rất hiếu động, thích khám phá mọi thứ xung quanh. Dù nhỏ tuổi nhưng em rất tình cảm và biết quan tâm đến người khác. Em nhớ có lần em bị ngã, em trai vội chạy lại đỡ em dậy, còn dùng đôi tay nhỏ xíu lau nước mắt cho em. Hành động ngây thơ ấy khiến em cảm thấy thật ấm lòng và hạnh phúc.
Em rất yêu thương và tự hào về em trai của mình. Với em, em trai không chỉ là một đứa trẻ tinh nghịch mà còn là niềm vui và hạnh phúc lớn nhất của gia đình. Em mong em trai sẽ luôn mạnh khỏe, ngoan ngoãn và mãi giữ được nụ cười hồn nhiên đáng yêu ấy.
Mỗi ngày đi học, em đều ghé qua tiệm sách nhỏ gần trường. Người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp nhất chính là cô Hạnh – cô chủ tiệm sách ấy. Cô luôn vui vẻ, thân thiện với học sinh và dành tình yêu đặc biệt cho những quyển sách, khiến ai ghé qua cũng cảm thấy ấm áp và gần gũi.
Cô Hạnh khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc cô đen nhánh, thường búi gọn phía sau đầu. Khuôn mặt cô tròn trịa, đôi mắt sáng ánh lên sự vui vẻ, thân thiện. Nụ cười của cô tươi tắn, luôn chào đón học sinh bằng giọng nói nhẹ nhàng, trìu mến. Cô thường mặc áo sơ mi cùng quần vải giản dị, gọn gàng. Đôi bàn tay cô mềm mại, khéo léo khi sắp xếp từng quyển sách ngay ngắn trên kệ. Mỗi khi học sinh đến mua sách, cô đều tận tình giới thiệu những quyển sách hay, phù hợp với lứa tuổi.
Cô Hạnh là người rất tốt bụng và nhân hậu. Nhiều lần em thấy cô tặng vở, bút cho những bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Em nhớ có lần em quên mang tiền, cô vẫn vui vẻ cho em mượn sách về đọc và nói: “Học sinh ham đọc là cô vui rồi!”. Chính sự ân cần và tấm lòng bao dung ấy khiến em rất cảm động và quý mến cô.
Em rất yêu quý và kính trọng cô Hạnh – người bán sách giản dị, tốt bụng và luôn dành tình yêu thương cho học sinh. Em mong cô sẽ luôn mạnh khỏe, thành công trong công việc và tiếp tục mang tri thức, niềm vui đến cho thật nhiều người qua những quyển sách hay.
Trong cuộc sống, em đã gặp nhiều người tốt bụng và đáng quý, nhưng người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp nhất là bác Hòa – bác tài xế xe buýt chở học sinh trường em. Bác luôn vui vẻ, thân thiện và hết lòng với công việc, khiến ai đi cùng xe cũng cảm thấy yên tâm và quý mến.
Bác Hòa khoảng năm mươi tuổi, dáng người to khỏe và rắn rỏi. Mái tóc bác cắt ngắn, đã điểm vài sợi bạc. Khuôn mặt bác tròn, làn da rám nắng vì thường xuyên làm việc ngoài trời. Đôi mắt bác hiền hậu, ánh lên vẻ nhân hậu và vui tính. Nụ cười của bác luôn tươi tắn, rạng rỡ mỗi khi chào hỏi học sinh lên xe. Bác thường mặc đồng phục tài xế màu xanh, đi đôi giày đen bóng và đội mũ bảo hộ cẩn thận. Đôi bàn tay bác to, chắc khỏe, cầm vô-lăng thật vững vàng, giúp mọi người yên tâm mỗi khi ngồi trên xe.
Bác Hòa là người rất tận tâm và chu đáo trong công việc. Ngày nào bác cũng đến đón học sinh đúng giờ, dù trời nắng hay mưa. Bác luôn nhắc nhở chúng em lên xuống xe từ tốn, không chen lấn, giữ trật tự để đảm bảo an toàn. Giọng nói của bác ấm áp và thân thiện, thỉnh thoảng còn kể những câu chuyện vui khiến cả xe cười vang. Em nhớ có lần em sơ ý quên hộp bút trên xe, hôm sau bác đã giữ cẩn thận và trao lại cho em kèm nụ cười hiền hậu. Hành động nhỏ ấy khiến em vô cùng cảm động và biết ơn.
Em rất quý mến và kính trọng bác Hòa – người tài xế tận tâm, chu đáo và luôn hết lòng vì học sinh. Em mong bác sẽ luôn mạnh khỏe, vui vẻ để tiếp tục công việc đưa đón học sinh đến trường an toàn mỗi ngày. Bác Hòa thật xứng đáng là tấm gương sáng về lòng trách nhiệm và sự tận tụy trong cuộc sống.
Trong gia đình, người mà em yêu quý và ngưỡng mộ nhất chính là dì Út – người luôn mang đến cho mọi người niềm vui và sự ấm áp. Dì không chỉ là người thân thiết mà còn là người luôn quan tâm, chăm sóc và yêu thương em hết lòng.
Dì Út năm nay khoảng ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn và nhanh nhẹn. Mái tóc dì dài, đen óng, thường được buộc cao gọn gàng. Khuôn mặt dì trái xoan, đôi mắt sáng và luôn ánh lên niềm vui. Nụ cười của dì tươi tắn, khiến ai gặp cũng cảm thấy dễ chịu và gần gũi. Dì ăn mặc giản dị, sạch sẽ, nhưng lúc nào trông cũng rất chỉn chu. Đôi bàn tay dì nhỏ nhắn, trắng trẻo, mềm mại và khéo léo. Dì rất giỏi nấu ăn, đặc biệt là các món bánh mà cả nhà ai cũng thích. Mỗi lần dì kể chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm của dì lại khiến em chăm chú lắng nghe, không rời mắt.
Dì Út là người vui vẻ, tốt bụng và luôn nghĩ cho người khác. Dì thường giúp đỡ hàng xóm, quan tâm đến từng thành viên trong gia đình. Có lần em bị điểm kém, dì không trách mà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng động viên: “Không sao đâu, cố gắng hơn là được rồi!”. Câu nói ấy khiến em thấy ấm lòng và có thêm động lực học tập. Với em, dì Út không chỉ là người dì thân yêu mà còn là người bạn tâm tình luôn ở bên khi em buồn.
Em rất yêu thương và biết ơn dì Út – người luôn mang đến cho em sự yêu thương và niềm vui trong cuộc sống. Em mong dì sẽ luôn khỏe mạnh, hạnh phúc và mãi giữ được nụ cười tươi tắn, dịu dàng ấy để lan tỏa yêu thương đến mọi người xung quanh.
Trong gia đình, người em thân thiết và yêu quý nhất chính là cậu Dũng – em trai của mẹ em. Cậu không chỉ là người thân mà còn giống như một người bạn lớn, luôn quan tâm, dạy dỗ và mang đến cho em niềm vui mỗi ngày.
Cậu Dũng năm nay gần bốn mươi tuổi, có dáng người cao và khỏe mạnh. Mái tóc cậu đen, hơi xoăn tự nhiên, khuôn mặt vuông vức với đôi mắt sáng và nụ cười hiền hậu. Mỗi khi cậu cười, khuôn mặt rạng rỡ, toát lên vẻ thân thiện và vui tính. Cậu thường mặc trang phục giản dị nhưng trẻ trung, năng động. Cậu rất yêu thể thao, đặc biệt là bóng đá và bơi lội. Những buổi chiều rảnh, cậu thường dắt em ra sân đá bóng hoặc ra hồ tập bơi. Đôi bàn tay cậu to và chắc, mỗi khi cậu nắm tay em, em luôn cảm thấy an toàn và ấm áp. Giọng nói của cậu trầm, pha chút hài hước, mỗi khi cậu kể chuyện cười, cả nhà đều bật tiếng cười vui vẻ.
Cậu Dũng là người rất tốt bụng và luôn quan tâm đến mọi người xung quanh. Cậu thường giúp đỡ hàng xóm khi họ gặp khó khăn và luôn dạy em biết sống lễ phép, trung thực. Em nhớ có lần em bị bạn bắt nạt ở trường, cậu không la mắng mà nhẹ nhàng an ủi, sau đó dạy em cách cư xử khôn khéo và tự bảo vệ mình. Nhờ có cậu, em cảm thấy tự tin và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Kết bài:Em rất yêu quý và biết ơn cậu Dũng – người cậu hiền lành, vui tính và luôn quan tâm đến em. Cậu không chỉ là người thân trong gia đình mà còn là tấm gương để em noi theo. Em mong cậu luôn mạnh khỏe, thành công trong công việc và mãi là chỗ dựa vững chắc cho em và cả gia đình.
Năm nay lớp em có thêm nhiều bạn mới, nhưng người khiến em ấn tượng và quý mến nhất là bạn Hương – cô bạn mới chuyển đến lớp. Ngay từ lần đầu gặp, em đã thấy Hương rất thân thiện, hòa đồng và dễ gần.
Hương bằng tuổi em, có dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc của bạn dài, đen mượt và thường được buộc gọn gàng. Khuôn mặt Hương trái xoan, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ thông minh và hiền hậu. Mỗi khi Hương cười, gương mặt bạn rạng rỡ, tươi tắn khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ. Hương luôn ăn mặc gọn gàng, đồng phục sạch sẽ, phẳng phiu. Giọng nói của bạn nhỏ nhẹ, lễ phép với thầy cô và bạn bè, khiến mọi người trong lớp đều yêu quý.
Không chỉ dễ thương và ngoan ngoãn, Hương còn học rất giỏi, đặc biệt là môn Tiếng Việt. Trong giờ học, bạn chăm chú nghe giảng và thường xuyên giơ tay phát biểu. Hương luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn khi có ai gặp khó khăn trong học tập. Em nhớ có lần em quên mang vở, Hương đã vui vẻ cho em mượn mà không hề ngần ngại. Chính sự tốt bụng, hòa đồng và tinh thần giúp đỡ của Hương khiến em càng thêm quý mến bạn.
Em rất yêu quý và cảm phục bạn Hương – người bạn mới nhưng đã nhanh chóng trở nên thân thiết và gần gũi với mọi người trong lớp. Em mong rằng chúng em sẽ mãi là đôi bạn tốt, cùng nhau học giỏi, chăm ngoan và có thật nhiều kỷ niệm đẹp dưới mái trường thân yêu.
Người em yêu quý và kính trọng nhất là bà nội. Bà luôn dành cho em tình yêu thương và dạy em những điều hay lẽ phải.
Bà nội em năm nay đã bảy mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc trắng như cước. Khuôn mặt bà hiền từ, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ với nụ cười ấm áp. Đôi mắt bà sáng, ánh lên sự bao dung, dịu dàng.
Bà ăn mặc giản dị, thường mặc áo dài và quần đen. Đôi bàn tay bà gầy gầy, nổi rõ gân xanh nhưng rất ấm áp khi nắm tay em. Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu ăn và chăm sóc vườn rau. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, kể chuyện rất hấp dẫn.
Bà rất hiền lành, chăm chỉ và luôn nghĩ cho người khác. Em nhớ có lần em bị cảm, bà đã chăm sóc và kể chuyện cho em nghe suốt đêm. Tình yêu thương của bà khiến em rất cảm động.
Em rất yêu quý và biết ơn bà nội. Em mong bà luôn khỏe mạnh, sống lâu bên con cháu.
Trong khu phố nơi em sinh sống, có rất nhiều người mà em yêu quý và kính trọng, nhưng người để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất là chú Tuấn – chú công an khu phố. Chú là người luôn tận tụy với công việc, hết lòng bảo vệ sự bình yên cho mọi người xung quanh.
Chú Tuấn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn và khỏe mạnh. Mái tóc chú cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt rám nắng toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng cũng rất thân thiện. Đôi mắt chú sáng, ánh lên sự quyết đoán và tinh anh của một người làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự. Khi chú cười, gương mặt trở nên hiền hậu, gần gũi khiến ai gặp cũng thấy quý mến. Chú thường mặc bộ đồng phục công an màu xanh, đi đôi giày đen bóng, trông rất oai nghiêm và chỉnh tề. Đôi bàn tay chú rắn rỏi, chắc khỏe, mỗi khi bắt tay ai cũng cảm nhận được sự ấm áp. Giọng nói của chú vang và rõ, nhưng khi nói chuyện với trẻ con lại rất nhẹ nhàng, gần gũi.
Chú Tuấn luôn tận tâm và có trách nhiệm trong công việc. Dù ngày hay đêm, chú vẫn thường xuyên đi tuần tra để đảm bảo an ninh cho khu phố. Chú luôn nhắc nhở mọi người khóa cửa cẩn thận, chấp hành tốt luật giao thông và sống hòa thuận với nhau. Em nhớ có lần em bị mất chiếc xe đạp, chú đã giúp em tìm lại chỉ sau một ngày. Khi em cảm ơn, chú chỉ cười hiền và nói: “Đó là nhiệm vụ của chú mà con!”. Chính sự tận tụy, nhiệt tình và nhân hậu của chú khiến em vô cùng kính phục.
Em rất kính trọng và biết ơn chú Tuấn – người công an khu phố luôn hết lòng vì công việc và vì mọi người. Em mong chú luôn mạnh khỏe, vui vẻ và hoàn thành tốt nhiệm vụ để giữ cho khu phố của em mãi bình yên, an toàn. Chú Tuấn thật xứng đáng là tấm gương sáng cho mọi người noi theo.
Trong lớp em có rất nhiều bạn ngoan và học giỏi, nhưng người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp nhất chính là bạn Linh – lớp trưởng của lớp em. Linh luôn là tấm gương sáng trong học tập, gương mẫu trong mọi việc và rất quan tâm, giúp đỡ bạn bè.
Linh bằng tuổi em, có dáng người cao và thanh mảnh. Mái tóc bạn đen óng, luôn được buộc gọn gàng phía sau. Khuôn mặt Linh trái xoan, đôi mắt sáng và nụ cười tươi tắn khiến ai nhìn cũng thấy dễ mến. Bạn luôn mặc đồng phục phẳng phiu, gọn gàng, đeo khăn quàng đỏ ngay ngắn mỗi khi đến lớp. Linh rất chăm chỉ và có tinh thần trách nhiệm cao. Trong vai trò lớp trưởng, bạn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ: ghi chép sĩ số, nhắc nhở các bạn giữ trật tự và giúp thầy cô trong các giờ học. Linh học rất giỏi, đặc biệt là môn Tiếng Anh. Khi có bạn nào gặp khó khăn, Linh luôn sẵn sàng giúp đỡ. Em nhớ có lần em bị ốm nghỉ học, Linh đã chép bài đầy đủ và còn giảng lại cho em những phần khó hiểu. Chính sự tận tình, chu đáo và tốt bụng ấy khiến em vô cùng cảm động và quý mến bạn.
Em rất yêu quý và ngưỡng mộ bạn Linh – người lớp trưởng gương mẫu, học giỏi và luôn biết quan tâm đến mọi người. Em mong rằng chúng em sẽ mãi là đôi bạn tốt, cùng nhau cố gắng học tập thật giỏi và xây dựng tập thể lớp ngày càng đoàn kết, vững mạnh.
Trong cuộc sống, có rất nhiều người khiến em kính trọng và biết ơn, nhưng người để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất chính là bác sĩ Lan – người làm việc tại trạm y tế xã em. Bác sĩ luôn tận tình chăm sóc bệnh nhân, mang đến sự an tâm và niềm hy vọng cho mọi người mỗi khi đau ốm.
Bác sĩ Lan khoảng bốn mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Mái tóc bác cắt ngắn, đen mượt và gọn gàng. Khuôn mặt bác hiền hậu, đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng khiến ai gặp cũng cảm thấy yên tâm. Mỗi khi làm việc, bác luôn mặc chiếc áo blouse trắng tinh tươm – biểu tượng của người thầy thuốc. Giọng nói của bác ấm áp, nhẹ nhàng, luôn biết cách trấn an và động viên bệnh nhân.
Bác sĩ Lan rất tận tâm với nghề. Đôi bàn tay bác mềm mại, khéo léo khi khám bệnh, tiêm thuốc hay băng bó vết thương. Bác luôn hỏi han và dặn dò từng bệnh nhân cẩn thận. Em nhớ có lần em bị sốt cao, mẹ đưa em đến trạm y tế, bác sĩ Lan đã khám, cho thuốc và dặn dò em uống đúng giờ, ăn uống đủ chất. Nhờ sự chăm sóc chu đáo của bác mà em nhanh chóng khỏi bệnh. Sự tận tâm và tấm lòng nhân hậu của bác khiến em vô cùng biết ơn.
Em rất kính trọng và yêu quý bác sĩ Lan – người đã hết lòng vì sức khỏe của mọi người. Em mong bác luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và tiếp tục mang đến niềm vui, sự an lành cho các bệnh nhân. Bác sĩ Lan chính là tấm gương sáng về lòng nhân ái và trách nhiệm mà em luôn muốn noi theo.
Trong khu phố nơi em sống có rất nhiều người lao động chăm chỉ và hiền lành, nhưng người để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất là bác Bình – bác thợ sửa xe gần nhà em. Bác không chỉ khéo tay, tận tâm với công việc mà còn luôn vui vẻ, tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh.
Bác Bình năm nay khoảng năm mươi tuổi, dáng người chắc khỏe, rắn rỏi. Mái tóc bác đã điểm bạc, khuôn mặt rám nắng vì thường xuyên làm việc ngoài trời. Đôi mắt bác sáng và hiền, luôn ánh lên niềm vui mỗi khi trò chuyện với khách. Bác thường mặc bộ quần áo lao động cũ đã sờn màu, đôi tay bác chai sạn, sạm đen vì ngày nào cũng tiếp xúc với dầu mỡ và dụng cụ sửa xe.
Bác làm việc rất chăm chỉ và khéo léo. Chỉ cần nghe tiếng xe là bác có thể đoán ra chỗ hỏng. Bác sửa xe nhanh, cẩn thận, lại luôn cười nói vui vẻ khiến ai cũng cảm thấy thoải mái. Có lần xe đạp của em bị hỏng giữa đường, bác không ngần ngại dắt xe đến tận nơi giúp em sửa. Khi em cảm ơn, bác chỉ cười hiền và nói: “Không sao đâu, giúp người khác là niềm vui của bác mà!”. Chính sự tận tâm và tốt bụng ấy khiến em vô cùng cảm phục.
Em rất yêu quý và kính trọng bác Bình – người thợ sửa xe giỏi nghề, hiền lành và luôn hết lòng vì mọi người. Bác là tấm gương về sự siêng năng, cần cù và nhân hậu mà em muốn học theo. Em mong bác luôn mạnh khỏe và làm việc thuận lợi để giúp đỡ thêm nhiều người hơn nữa.
Người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp là cô Lan, cô bán hàng tạp hóa gần nhà em. Cô luôn vui vẻ, niềm nở và nói chuyện rất dễ thương với mọi người, nhất là với trẻ con trong xóm.
Cô Lan khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi tròn, khuôn mặt phúc hậu với đôi má lúm đồng tiền rất duyên. Mái tóc cô uốn nhẹ, đen mượt và luôn được buộc gọn gàng. Mỗi khi cười, đôi mắt cô ánh lên vẻ hiền hậu, khiến ai gặp cũng cảm thấy gần gũi, thân quen. Cô thường mặc áo hoa giản dị, sạch sẽ, đôi tay thoăn thoắt sắp xếp hàng hóa trên kệ. Cô Lan rất tốt bụng và trung thực. Cô luôn tính tiền cẩn thận, không bao giờ nói thách. Nhiều lần em ra mua kẹo mà thiếu tiền, cô vẫn tươi cười nói: “Thôi, mai mang ra cũng được con nhé!”.
Chính sự thân thiện và chân thành ấy khiến em rất quý mến cô. Em mong cô luôn buôn may bán đắt, gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp là cô Hoa, cô thủ thư của trường em. Cô luôn nhẹ nhàng, ân cần và tận tình với tất cả học sinh. Mỗi khi bước vào thư viện, em đều thấy nụ cười dịu dàng của cô, khiến ai cũng cảm thấy thoải mái và yêu mến.
Cô Hoa khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài mượt mà luôn được buộc gọn gàng sau lưng. Khuôn mặt cô trái xoan, đôi mắt sáng và nụ cười hiền hậu như tỏa nắng. Cô thường mặc những chiếc áo dài giản dị nhưng luôn sạch sẽ, gọn gàng. Cô rất yêu sách và thường giới thiệu cho học sinh những cuốn truyện hay, ý nghĩa. Đôi bàn tay cô mềm mại, khéo léo khi sắp xếp từng chồng sách ngay ngắn trên kệ. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ấm áp, khiến ai nghe cũng thấy dễ chịu. Cô Hoa luôn tận tâm hướng dẫn học sinh mượn và trả sách đúng quy định. Em nhớ có lần em làm rách một trang trong quyển truyện, cô không trách mà chỉ dịu dàng bảo: “Lần sau em nhớ giữ gìn sách cẩn thận hơn nhé!”. Sự bao dung và tận tâm của cô khiến em vô cùng cảm động.
Em rất quý mến và biết ơn cô Hoa – người đã giúp em thêm yêu sách và biết trân trọng từng trang sách nhỏ. Em mong cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc và mãi giữ nụ cười hiền dịu ấy.
Trong gia đình, em có rất nhiều người mà em yêu quý, nhưng người khiến em ngưỡng mộ nhất chính là anh Hải – anh họ của em. Anh không chỉ học giỏi, chăm chỉ mà còn luôn quan tâm, giúp đỡ em trong học tập cũng như trong cuộc sống hằng ngày.
Anh Hải năm nay học lớp 12, dáng người cao, khỏe mạnh và trông rất chững chạc. Mái tóc anh đen và được cắt ngắn gọn gàng. Khuôn mặt anh vuông vức, đôi mắt sáng và luôn ánh lên vẻ thông minh, tự tin. Nụ cười của anh rạng rỡ, thân thiện khiến ai gặp cũng cảm thấy gần gũi. Anh thường mặc áo sơ mi hoặc áo phông đơn giản, sạch sẽ, thể hiện tính cách giản dị và ngăn nắp của mình. Anh Hải là một người rất chăm chỉ và có ý chí. Dù học lớp 12 với nhiều bài vở khó, anh vẫn luôn sắp xếp thời gian hợp lý để vừa học giỏi vừa giúp đỡ em. Anh thường ngồi cùng em làm bài Toán, giảng giải từng bước cẩn thận, kiên nhẫn cho đến khi em hiểu. Có lần em bị điểm kém, anh không trách mà nhẹ nhàng khuyên: “Thất bại chỉ là bước đệm để mình cố gắng hơn thôi!”. Lời nói ấy khiến em rất cảm động và có thêm động lực để phấn đấu.
Em rất yêu quý và ngưỡng mộ anh Hải – người anh họ gương mẫu, tốt bụng và luôn sống trách nhiệm. Em mong anh sẽ thi đỗ đại học mà anh mơ ước và luôn thành công, hạnh phúc trong cuộc sống. Anh chính là tấm gương sáng để em noi theo và cố gắng mỗi ngày.
Trong lớp em có rất nhiều bạn học giỏi và ngoan ngoãn, nhưng người khiến em quý mến và ấn tượng nhất chính là bạn Quân, người bạn cùng bàn thân thiết của em. Quân không chỉ học giỏi mà còn rất tốt bụng, thân thiện và luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè.
Quân bằng tuổi em, dáng người nhỏ nhắn và nhanh nhẹn. Mái tóc bạn cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt tròn trịa, hồng hào với đôi mắt sáng toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Nụ cười của Quân lúc nào cũng rạng rỡ, khiến mọi người xung quanh cảm thấy vui vẻ. Bạn luôn mặc đồng phục sạch sẽ, phẳng phiu, đôi giày lúc nào cũng được đánh bóng. Trong giờ học, Quân rất chăm chú nghe giảng, thường xuyên giơ tay phát biểu và luôn đạt điểm cao trong các bài kiểm tra. Không chỉ học giỏi, Quân còn là người bạn tốt bụng và hòa đồng. Mỗi khi em gặp bài toán khó, Quân luôn kiên nhẫn giảng giải cho em hiểu. Có lần em quên mang bút, bạn vui vẻ cho em mượn mà không hề ngần ngại. Quân luôn chia sẻ đồ dùng học tập, cùng em làm việc nhóm và giúp đỡ các bạn khác trong lớp. Sự thân thiện và sẵn lòng giúp đỡ của Quân khiến ai trong lớp cũng yêu quý.
Em rất quý mến bạn Quân – người bạn học giỏi, tốt bụng và chan hòa. Em mong rằng chúng em sẽ mãi là đôi bạn thân thiết, cùng nhau cố gắng học tập thật tốt và có thật nhiều kỷ niệm đẹp trong những năm tháng học trò.
Trong cuộc sống, em được gặp gỡ rất nhiều người, nhưng người để lại cho em nhiều ấn tượng tốt đẹp nhất chính là cô Thảo, cô giáo dạy nhạc của em. Cô không chỉ là người truyền cho em tình yêu âm nhạc, mà còn là người luôn dịu dàng, tận tâm và chan chứa tình thương với học sinh.
Cô Thảo khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài mượt mà và khuôn mặt trái xoan rất hiền hậu. Đôi mắt cô sáng và ấm áp, luôn ánh lên niềm vui mỗi khi nhìn học trò. Cô thường mặc những chiếc váy dài giản dị, gọn gàng, khiến cô trông thật duyên dáng. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong trẻo, đặc biệt là khi cô hát thì ai nghe cũng thấy say mê. Đôi bàn tay cô mềm mại, lướt trên phím đàn điêu luyện, tạo nên những giai điệu êm ái. Trong giờ học, cô luôn vui vẻ, tận tình hướng dẫn chúng em từng câu hát. Khi em hát sai, cô nhẹ nhàng sửa và động viên, giúp em tự tin hơn. Chính sự dịu dàng và kiên nhẫn của cô khiến em càng thêm yêu quý cô và thích học môn âm nhạc hơn.
Em rất yêu mến và biết ơn cô Thảo – người cô giáo đã mang đến cho em niềm vui, sự tự tin và tình yêu với âm nhạc. Em mong cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và mãi giữ nụ cười hiền hậu ấy để tiếp tục truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ học sinh sau này.
Mỗi người tốt trong cuộc sống đều là một bông hoa đẹp góp phần làm cho cuộc đời thêm ý nghĩa. Qua bài văn tả người đã để lại cho em ấn tượng tốt đẹp, các em không chỉ học được cách miêu tả sinh động mà còn biết yêu thương, kính trọng và biết ơn những người đã mang đến cho mình niềm vui, bài học và cảm hứng sống tốt đẹp hơn.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Cám ơn bạn đã phản hồi!