I. Mở bài:
Giới thiệu chung về bà ngoại:
Tên bà ngoại (ví dụ: Bà Lan, Bà Thoa, Bà Đào...), tuổi của bà.
Bà là người thân yêu nhất của em trong gia đình (hoặc là người em yêu quý nhất sau mẹ/bố...).
Tình cảm của em dành cho bà (yêu thương, kính trọng, biết ơn, coi bà như người bạn thân...).
Câu nói khái quát về bà (ví dụ: "Bà ngoại là vầng trăng dịu hiền soi sáng tuổi thơ em.", "Bà là cả một kho tàng truyện cổ tích của em.", "Bà là người đã dành trọn tình yêu thương cho em.").
II. Thân bài:
1. Tả hình dáng chung của bà:
Dáng người:
Hơi gầy, nhỏ nhắn, lưng đã còng xuống theo năm tháng...
Hay đi lại chậm rãi, khoan thai...
(Có thể tả thêm: bà thường mặc áo bà ba, áo len cũ, quần vải mềm...).
Mái tóc:
Bạc phơ, trắng như cước, như mây (vì tuổi già)...
Thường búi gọn gàng sau gáy, hoặc thả xoăn nhẹ...
2. Tả chi tiết các bộ phận:
Khuôn mặt:
Tròn, bầu bĩnh, phúc hậu...
Làn da: nhăn nheo với những nếp nhăn hằn sâu (nhấn mạnh dấu vết thời gian và sự vất vả của bà)...
(Có thể so sánh: "những nếp nhăn như in hằn dấu vết thời gian và sự tần tảo của bà").
Đôi mắt:
Hiền từ, ấm áp, trìu mến...
Hơi mờ đục vì tuổi tác nhưng vẫn ánh lên sự tinh anh khi bà kể chuyện...
(Có thể tả thêm: ánh mắt bà dõi theo em mỗi khi em chơi, học...).
Cái mũi:
Thanh tú, cao, hoặc nhỏ nhắn...
Nụ cười / Đôi môi:
Nụ cười: hiền hậu, móm mém (nếu bà đã rụng răng), ấm áp, làm hiện ra những nếp nhăn nơi khóe mắt...
Đôi môi: mỏng, hồng hào hoặc hơi tái...
Đôi tay:
Gầy gò, xương xương, nổi rõ gân xanh...
Bàn tay: chai sần, thô ráp vì đã trải qua bao vất vả nuôi con, cháu...
(Nhấn mạnh sự tần tảo, chăm sóc của đôi tay bà: "đôi bàn tay đã nâng niu, chăm sóc em từ thuở lọt lòng").
Giọng nói:
Trầm ấm, dịu dàng, trìu mến, thủ thỉ...
(Có thể thêm: Giọng bà kể chuyện cổ tích thật hay, giọng bà ru em ngủ thật ngọt ngào...).
3. Tả tính tình và hoạt động của bà:
Tính tình:
Hiền lành, nhân hậu, bao dung, vị tha...
Kiên nhẫn, cần cù, tần tảo...
Yêu thương con cháu hết mực...
Hài hước, vui tính (nếu có)...
Hoạt động thường ngày:
Chăm sóc vườn cây, tưới rau, nuôi gà...
Nấu những món ăn ngon, đặc biệt là những món mà em thích...
Đan áo, vá quần, may vá cho cả nhà...
Kể chuyện cổ tích, hát ru, đọc thơ cho em nghe...
Dạy em học bài, chỉ bảo em những điều hay lẽ phải...
Ngồi cạnh em vuốt ve mái tóc, thủ thỉ những lời yêu thương...
Nêu một vài kỷ niệm đáng nhớ với bà:
Lần bà dỗ em khi em khóc, lần bà che chở em khi em bị mắng...
Lần bà thức đêm chăm sóc em khi em ốm...
Lần bà kể một câu chuyện mà em nhớ mãi...
Lần bà dạy em làm một việc gì đó (như đan len, nấu ăn...).
Thể hiện sự quan tâm của bà đối với em và gia đình:
Bà luôn lo lắng cho sức khỏe của mọi người.
Bà luôn nhắc nhở em ăn uống, học hành...
Bà là cầu nối, là người giữ lửa cho gia đình...
III. Kết bài:
Tóm tắt lại tình cảm của em dành cho bà:
Bà ngoại là người thân yêu nhất của em...
Em yêu bà bằng cả tấm lòng...
Bà là tuổi thơ, là ký ức đẹp nhất của em...
Lời hứa của bản thân / Mong ước của em:
Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời để bà vui lòng...
Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình...
Em muốn được mãi mãi sống trong vòng tay yêu thương của bà...
Lưu ý khi viết bài:
Sử dụng nhiều từ ngữ gợi tả, gợi cảm: Các tính từ (hiền từ, móm mém, bạc phơ, chai sần...), các động từ (vuốt ve, thủ thỉ, tần tảo, nâng niu...) và các biện pháp so sánh, nhân hóa để bài văn thêm sinh động, giàu cảm xúc.
Nêu các chi tiết cụ thể, chân thực: Ví dụ về một câu nói của bà, một kỷ niệm, một hành động nhỏ nhưng chứa chan tình yêu thương của bà.
Thể hiện cảm xúc thật của bản thân: Tình cảm yêu thương, kính trọng, biết ơn, sự biết ơn sâu sắc đối với bà.
Bài văn nên có sự liên kết hợp lý: Từ tả ngoại hình đến tả tính cách, rồi đến các hoạt động và kỷ niệm.
Bà ngoại của em tên là Lan. Trong đại gia đình, bà là người em yêu kính và thân thiết nhất. Mỗi lần nghĩ đến bà, em lại nhớ về những câu chuyện cổ tích dịu dàng mà bà thường kể cho em nghe mỗi tối. Đối với em, bà giống như vầng trăng dịu hiền soi sáng tuổi thơ em.
Bà Lan đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng người bà nhỏ nhắn, lưng đã còng xuống vì bao năm tháng tảo tần nuôi con, nuôi cháu. Bà đi lại chậm rãi, khoan thai, thường mặc những chiếc áo bà ba cũ mềm mại và quần vải đen giản dị. Mái tóc bà bạc trắng, mỗi sáng bà thường tự tay chải tóc rồi búi gọn gàng phía sau gáy.
Gương mặt bà bầu bĩnh, làn da đã nhăn nheo với những nếp nhăn hằn sâu như những dấu vết thời gian. Đôi mắt bà dịu dàng, ánh lên vẻ trìu mến mỗi khi bà nhìn em. Dù đã hơi mờ đục nhưng mỗi khi kể chuyện cho em nghe, đôi mắt ấy vẫn lấp lánh, tinh anh. Nụ cười của bà hiền hậu, móm mém, để lộ những vết chân chim nơi khóe mắt, khiến em thấy ấm áp vô cùng. Đôi môi bà mỏng, hơi nhạt màu nhưng lúc nào cũng động viên, vỗ về em.
Đôi tay bà gầy guộc, xương xương, gân xanh nổi rõ. Đó là đôi bàn tay đã nâng niu, bồng bế, chăm sóc em từ khi em còn đỏ hỏn. Mỗi tối bà lại nhẹ nhàng xoa lưng, vuốt tóc cho em, thủ thỉ những lời âu yếm trước khi em chìm vào giấc ngủ. Giọng bà trầm ấm, ngọt ngào, nhất là lúc bà ru em hoặc kể chuyện cổ tích. Em thích nhất là được ngồi bên bà, nghe tiếng bà thủ thỉ, cả thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn hai bà cháu.
Bà rất hiền lành, bao dung và tần tảo. Dù tuổi đã cao, bà vẫn thường thức dậy sớm chăm sóc vườn cây, tưới rau, cho gà ăn. Bà nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món chè đậu xanh mà em thích nhất. Bà còn khéo tay đan áo len, vá quần áo cho cả nhà. Những buổi chiều, bà dạy em làm bánh, dạy em hát những bài dân ca mà bà yêu thích. Bà kiên nhẫn chỉ bảo em từng chút một, dạy em học bài, rèn cho em nết chăm chỉ, hiền lành.
Có lần em bị ốm, bà thức trắng đêm bên em, vừa chườm trán vừa thầm thì hát ru. Khi em bị mẹ mắng, bà luôn là người đứng ra dỗ dành, ôm em vào lòng và thủ thỉ: “Có bà ở đây, cháu đừng buồn nhé!”. Những lúc ấy, em cảm nhận được tình yêu của bà bao la như biển lớn.
Bà luôn lo lắng, nhắc nhở cả nhà giữ gìn sức khỏe, nhắc em học hành chăm chỉ, ăn uống đầy đủ. Bà là người gắn kết các thành viên, giữ lửa yêu thương cho gia đình em.
Em yêu bà ngoại của em bằng tất cả tấm lòng. Bà là cả tuổi thơ ngọt ngào, là ký ức đẹp nhất đời em. Em mong bà mãi mạnh khỏe, sống bên em thật lâu. Em hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để bà luôn tự hào về em.
“Bà là cả một kho tàng truyện cổ tích của em.” Đó là câu nói mà em nghĩ đến đầu tiên khi nhắc về bà ngoại – người mà em thương yêu và ngưỡng mộ nhất.
Bà ngoại em tên là Thoa. Bà đã ngoài bảy mươi, nhưng vẫn minh mẫn và vui tính. Dáng bà nhỏ gầy, đôi vai đã hơi cong xuống, mỗi bước đi của bà đều chậm rãi, cẩn thận. Thường ngày, bà hay mặc áo len cũ màu xám, bên ngoài khoác chiếc khăn choàng mỏng khi trời se lạnh.
Mái tóc bà bạc như sợi cước, những lúc trời nắng, tóc bà như ánh lên màu bạc óng ánh dưới nắng vàng. Bà thích để tóc búi gọn sau đầu, trông rất hiền hậu. Khuôn mặt bà tròn trịa, làn da nhăn nheo như vỏ quả hồng khô, những nếp nhăn ấy như in đậm cả một đời tảo tần, hi sinh.
Đôi mắt bà sâu, đen, hơi mờ nhưng vẫn sáng rực mỗi khi bà kể chuyện hay nhìn các cháu vui chơi. Ánh mắt ấy luôn dõi theo từng bước chân của em, lo lắng, yêu thương. Cái mũi bà nhỏ nhắn, cao vừa phải, nụ cười của bà thật hiền hậu, móm mém, để lộ đôi môi mỏng hồng nhạt và những nếp nhăn xinh xắn bên khóe miệng.
Bàn tay bà gầy, các ngón tay dài, nổi gân xanh. Đó là đôi tay đã không biết bao lần bế em, dắt em đi chơi, cho em ăn, ru em ngủ. Mỗi khi em buồn, được bàn tay bà vuốt ve, mọi lo lắng trong em đều tan biến.
Bà rất hiền từ, vị tha, hết mực yêu thương con cháu. Ngày nào bà cũng tưới cây, nhổ cỏ, dọn dẹp nhà cửa. Bà thích nấu canh chua, thịt kho và đặc biệt là những món ăn dân dã quê hương. Mỗi lần em về quê, bà lại chuẩn bị những món em thích. Những lúc rảnh, bà lại ngồi đan áo, kể chuyện cổ tích hoặc hát ru em nghe.
Em nhớ có lần em khóc vì giận mẹ, bà đã ôm em vào lòng, thủ thỉ kể cho em nghe truyện “Tấm Cám”, dạy em phải biết yêu thương, tha thứ. Có đêm em sốt, bà thức trắng chăm sóc, không rời em nửa bước.
Đối với em, bà ngoại là người luôn dành trọn vẹn tình yêu, là kho tàng truyện cổ tích, là chỗ dựa bình yên nhất. Em mong bà luôn vui khỏe, sống thật lâu để em được quấn quýt bên bà. Em sẽ luôn ngoan ngoãn, chăm học để bà vui lòng.
Trong sâu thẳm trái tim em, có một người phụ nữ luôn hiện hữu như vầng trăng dịu hiền, soi sáng tuổi thơ em bằng tình yêu thương vô bờ bến. Đó chính là bà ngoại của em, bà Nguyễn Thị Lan. Bà là người em yêu quý nhất trong gia đình, là cả thế giới tuổi thơ tràn ngập kỷ niệm đẹp đẽ.
Năm nay bà Lan đã ngoài bảy mươi, dáng người bà hơi gầy và nhỏ nhắn. Theo dòng chảy của thời gian, lưng bà đã hơi còng xuống, bước đi cũng chậm rãi, khoan thai hơn xưa. Bà thường mặc những chiếc áo bà ba cũ sờn nhưng luôn sạch sẽ, gọn gàng, toát lên vẻ hiền lành, chất phác. Mái tóc bà đã bạc phơ như cước, trắng xóa như những áng mây bồng bềnh buổi chiều tà, thường được bà búi gọn gàng sau gáy bằng một chiếc kẹp tóc đơn giản.
Khuôn mặt bà Lan tròn trịa, phúc hậu. Làn da nhăn nheo với những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, trán và miệng, như những dấu vết thời gian ghi lại bao tháng năm vất vả, tần tảo của bà. Đôi mắt bà, dù đã hơi mờ đục vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên vẻ hiền từ, ấm áp và trìu mến. Mỗi khi bà nhìn em, em cảm thấy như được bao bọc trong một tình yêu thương vô điều kiện. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, hài hòa với khuôn mặt. Nụ cười của bà hiền hậu, móm mém vì đã rụng hết răng cửa, nhưng vẫn ấm áp lạ thường, làm hiện rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em càng thêm yêu bà. Đôi bàn tay bà gầy gò, xương xương, nổi rõ những đường gân xanh và chai sần, thô ráp vì đã trải qua bao công việc nặng nhọc, tảo tần nuôi mẹ và em khôn lớn. Đôi tay ấy đã nâng niu, chăm sóc em từ thuở lọt lòng. Giọng nói của bà trầm ấm, dịu dàng, thủ thỉ như dòng suối mát lành, mỗi khi bà kể chuyện cổ tích hay ru em ngủ, em lại chìm đắm trong thế giới mơ mộng.
Bà Lan là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng bao dung. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực, không bao giờ nặng lời với bất cứ ai. Mỗi sáng, bà thường thức dậy sớm để chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà, tưới cây, nhổ cỏ. Sau đó, bà lại vào bếp chuẩn bị những bữa ăn ngon lành, đặc biệt là món chè kho mà em vô cùng yêu thích. Mỗi buổi trưa, bà lại ngồi trên chiếc võng tre, đan áo len cho em hoặc vá lại những chiếc quần áo cũ.
Em nhớ nhất là lần em bị sốt cao, bà đã thức trắng đêm, ngồi bên cạnh em, lau mát, thay khăn và thủ thỉ những lời động viên. Đôi bàn tay chai sần của bà vuốt ve mái tóc em thật nhẹ nhàng, giúp em ngủ ngon hơn. Bà cũng là người kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích hay nhất, dạy em những bài học đầu tiên về cuộc sống, về lòng tốt và sự sẻ chia. Bà luôn nhắc nhở em phải ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ và biết vâng lời người lớn.
Bà ngoại là tất cả tuổi thơ và ký ức đẹp nhất của em. Em yêu bà bằng cả tấm lòng và luôn biết ơn bà vì tất cả những gì bà đã hy sinh. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt để bà luôn vui lòng. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình, để em mãi được sống trong vòng tay yêu thương và những câu chuyện cổ tích ngọt ngào của bà.
Nếu phải chọn một người em yêu thương và ngưỡng mộ nhất, đó chắc chắn là bà ngoại của em. Bà tên là Nguyễn Thị Thu Thoa, với em bà không chỉ là bà ngoại mà còn là cả một kho tàng truyện cổ tích sống động, người đã dệt nên những giấc mơ đẹp đẽ cho tuổi thơ em.
Bà em năm nay đã gần bảy mươi lăm, dáng người bà nhỏ nhắn, lưng đã hơi còng như dấu hỏi. Bà đi lại chậm rãi, khoan thai nhưng vẫn rất cẩn thận. Bà thường mặc bộ đồ bà ba màu nâu giản dị hoặc những chiếc áo len cũ, mềm mại vào mùa đông. Mái tóc bà bạc trắng như sương mai, óng ánh dưới nắng, thường được búi cao gọn gàng, trông rất phúc hậu.
Khuôn mặt bà bầu bĩnh, phúc hậu, với làn da nhăn nheo đầy những vết chân chim ở khóe mắt, trán. Những nếp nhăn ấy không làm bà già đi, mà ngược lại, chúng khắc họa vẻ đẹp của sự tần tảo, bao dung. Đôi mắt bà đã hơi mờ đục nhưng vẫn ánh lên vẻ tinh anh, hiền từ. Mỗi khi bà kể chuyện, đôi mắt ấy lại lấp lánh như đang nhìn thấy các nhân vật hiện ra trước mắt. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, hài hòa. Đặc biệt là nụ cười của bà, hiền hậu và móm mém vì bà đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường. Đôi môi bà mỏng, thường chúm chím khi bà cười hoặc thủ thỉ kể chuyện. Đôi bàn tay bà gầy gò, xương xương, nổi rõ những đường gân xanh, chai sần và thô ráp. Những ngón tay bà tuy không còn linh hoạt như xưa nhưng vẫn khéo léo đan lát, may vá. Giọng nói của bà trầm ấm, nhẹ nhàng, truyền cảm và đặc biệt rất hay khi kể chuyện cổ tích.Bà là người hiền lành, nhân hậu và cực kỳ kiên nhẫn. Bà luôn yêu thương và chiều chuộng chúng em. Hằng ngày, bà thường ngồi ở hiên nhà, cặm cụi đan những chiếc áo len ấm áp cho con cháu hoặc vá lại những chiếc quần áo cũ. Bà cũng rất thích chăm sóc vườn cây cảnh nhỏ trước nhà.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của em với bà là mỗi buổi tối. Bà thường ngồi bên cạnh em, kể cho em nghe hàng trăm câu chuyện cổ tích: từ Tấm Cám, Cô bé quàng khăn đỏ đến Thạch Sanh, Sọ Dừa… Giọng bà lúc trầm ấm, lúc lại giả giọng các nhân vật, khiến em như lạc vào thế giới thần tiên. Bà cũng là người dạy em những bài học đầu tiên về đạo đức, về tình yêu thương con người qua những câu chuyện. Bà luôn dặn dò em phải biết quan tâm, giúp đỡ mọi người. Có lần em bị bạn bè trêu chọc ở trường, em về nhà mách bà. Bà không trách mắng mà nhẹ nhàng an ủi, phân tích cho em hiểu rằng không nên chấp nhặt chuyện nhỏ.
Em yêu bà vô cùng! Bà không chỉ là người bà hiền lành mà còn là người bạn tâm giao, là cả một kho tàng truyện cổ tích không bao giờ cạn của em. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu để mãi mãi là người bạn đồng hành của em trong những câu chuyện thần tiên. Em hứa sẽ học thật giỏi và vâng lời bà.
Mỗi khi nghĩ về bà ngoại, em lại hình dung ra hình ảnh một người phụ nữ với những dấu vết thời gian hằn sâu trên khuôn mặt, nhưng ẩn chứa trong đó là cả một biển trời yêu thương. Bà em tên là Nguyễn Thị Đào, là người đã dành trọn tình yêu thương cho em từ những ngày em còn bé xíu.
Bà năm nay đã ngoài tám mươi, dáng người bà đã rất gầy và nhỏ nhắn, lưng bà còng hẳn xuống. Bà bước đi rất chậm rãi, cần phải có gậy chống hoặc có người dìu dắt. Bà thường mặc những bộ quần áo vải mềm mại, rộng rãi để dễ chịu, với gam màu trầm ấm. Mái tóc bà đã hoàn toàn bạc trắng, óng ánh như tơ, thường được búi cao lỏng lẻo sau gáy.
Khuôn mặt bà tròn trịa, phúc hậu. Làn da nhăn nheo chằng chịt những nếp nhăn sâu, nhất là ở khóe mắt và trán, giống như những dòng sông nhỏ uốn lượn trên bản đồ cuộc đời bà, ghi lại bao gian truân vất vả. Đôi mắt bà đã hơi mờ đục, có khi còn khó nhìn rõ, nhưng vẫn ánh lên vẻ hiền từ và bao dung vô bờ. Ánh mắt bà dõi theo em mỗi khi em chơi, học, dù có xa xôi cũng không rời. Cái mũi bà nhỏ nhắn, hài hòa với khuôn mặt. Nụ cười của bà hiền hậu, móm mém vì đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường, làm hiện rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em cảm thấy được che chở. Đôi môi bà mỏng, hơi tái đi theo tuổi tác. Đôi bàn tay bà gầy guộc, xương xương, nổi rõ gân xanh, chai sần và thô ráp. Bàn tay ấy đã làm biết bao công việc không tên, đã nâng niu, chăm sóc em từng bữa ăn, giấc ngủ. Giọng nói của bà trầm ấm, thều thào vì đã yếu đi, nhưng vẫn thủ thỉ những lời yêu thương, động viên em.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng vị tha. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực và không bao giờ trách mắng gay gắt ai. Hằng ngày, bà thường ngồi trên ghế tựa ở hiên nhà, nhìn ngắm khu vườn nhỏ và trò chuyện với những đứa cháu. Dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn cố gắng tự mình gấp quần áo, hoặc nhặt rau giúp mẹ em.
Em nhớ nhất là lần em bị mẹ mắng vì làm vỡ lọ hoa. Em sợ hãi chạy đến nép vào lòng bà. Bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em, ánh mắt bà bao dung và đầy sự thấu hiểu. Sau đó, bà thủ thỉ khuyên em nên nhận lỗi và cẩn thận hơn. Lời nói của bà luôn nhẹ nhàng nhưng lại thấm thía vô cùng. Bà cũng là người dạy em cách yêu thương mọi người, cách sống thật thà và biết chia sẻ. Bà luôn lo lắng cho sức khỏe của cả nhà, nhắc nhở mọi người ăn uống đầy đủ, giữ ấm khi trời lạnh.
Bà ngoại là tất cả những gì em yêu quý và kính trọng. Bà là hiện thân của tình yêu thương, sự tần tảo và bao dung. Em sẽ luôn trân trọng những lời dạy của bà và cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi để bà tự hào. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em, để em mãi được sống trong vòng tay ấm áp của bà.
Bà ngoại em tên là Minh. Trong gia đình, ngoài mẹ, bà là người thân thiết, gần gũi nhất với em. Có lúc, em còn coi bà như một người bạn lớn, luôn lắng nghe, chia sẻ và cùng em vượt qua mọi nỗi buồn.
Bà đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng nhỏ nhắn, tóc bạc trắng như mây. Mỗi ngày, bà đều mặc chiếc áo len cũ, đi lại chậm rãi quanh nhà. Gương mặt bà tròn, phúc hậu, làn da hằn sâu những nếp nhăn nhưng luôn rạng rỡ khi bà cười.
Đôi mắt bà trìu mến, ánh nhìn luôn động viên, khích lệ em. Đôi môi bà mỏng, thường mỉm cười dịu dàng. Tay bà xương xương, chai sạn nhưng mỗi lần bà vuốt tóc, xoa lưng cho em, em lại thấy yên bình.
Giọng nói của bà dịu dàng, lúc kể chuyện thì thủ thỉ, lúc động viên lại tràn đầy ấm áp. Bà rất kiên nhẫn, luôn lắng nghe em kể chuyện ở lớp, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn. Bà còn dạy em nấu ăn, thêu thùa, đan len.
Có lần em buồn vì bị điểm thấp, bà ngồi bên, vừa xoa lưng vừa khuyên nhủ: “Không sao đâu, lần sau con cố gắng hơn nhé!”. Nhờ bà, em học được sự kiên trì, vững vàng vượt qua khó khăn.
Em yêu quý và biết ơn bà ngoại. Em mong bà sống thật lâu, mãi là người bạn thân thiết của em, cùng em trải qua mọi buồn vui trong cuộc sống.
Nhắc đến bà ngoại, em luôn tự hào và biết ơn vì bà là người đầu tiên dạy em những điều hay lẽ phải. Bà tên là Sen, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng trí nhớ vẫn rất tốt.
Dáng bà hơi gầy, đi lại nhẹ nhàng, khoan thai. Bà thích mặc áo dài cũ và đội khăn mỏ quạ mỗi khi ra vườn. Mái tóc bà bạc trắng, thường được bà búi cao phía sau gáy. Gương mặt bà bầu bĩnh, làn da rám nắng, những nếp nhăn in hằn dấu vết vất vả cả đời bà.
Đôi mắt bà sáng, nhìn cháu trìu mến, lúc nghiêm nghị dạy em học bài lại càng thêm sâu sắc. Mũi bà thanh tú, nụ cười hiền hậu khiến mọi người đều thấy ấm lòng. Bàn tay bà gầy, gân guốc, từng ngón tay thoăn thoắt may vá, thêu thùa. Đó là đôi bàn tay luôn cẩn thận từng ly từng tí chăm sóc con cháu.
Bà rất nghiêm khắc nhưng cũng bao dung. Mỗi lần em mắc lỗi, bà phân tích, giải thích cặn kẽ, dạy em biết nhận sai và sửa sai. Bà dạy em phải lễ phép, thật thà, thương yêu mọi người. Em nhớ mãi những tối bà ngồi dạy em học, kể chuyện cổ tích và dạy em từng câu ca dao ý nghĩa. Nhờ bà, em lớn lên ngoan ngoãn, trưởng thành.
Em yêu bà ngoại rất nhiều. Em hứa sẽ học tốt, ngoan ngoãn để bà vui lòng. Bà luôn là người thầy đầu tiên, là ánh sáng soi đường cho em.
Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất sau bố mẹ chính là bà ngoại. Bà ngoại em tên là Nguyễn Thị Mai, năm nay bà đã bảy mươi ba tuổi nhưng trong mắt em, bà lúc nào cũng dịu dàng, nhân hậu và tràn đầy tình yêu thương.
Dáng người bà nhỏ nhắn, hơi gầy, lưng đã còng xuống theo năm tháng vất vả nuôi con, nuôi cháu. Mỗi bước chân của bà chậm rãi, khoan thai, nhưng vẫn toát lên sự chắc chắn, vững vàng. Bà thường mặc áo bà ba màu nâu sậm, quần vải đen mềm mại, giản dị mà rất đỗi thân thương. Mái tóc bà bạc trắng như cước, được búi gọn gàng phía sau gáy, thỉnh thoảng những sợi tóc lòa xòa trước trán càng làm bà thêm phúc hậu.
Gương mặt bà tròn trịa, làn da đã nhăn nheo với bao nếp nhăn sâu nơi khóe mắt, trên trán, chứng tích của biết bao vất vả, hi sinh. Đôi mắt bà tuy đã hơi mờ đục vì tuổi già nhưng lúc nào cũng ánh lên sự ấm áp, hiền từ. Khi em buồn hay vui, ánh mắt ấy luôn dõi theo, an ủi và động viên em. Nụ cười của bà móm mém, hiền hậu, mỗi khi bà cười là bao nhiêu mệt mỏi trong em đều tan biến.
Đôi tay bà gầy gò, nổi rõ gân xanh, bàn tay chai sần, thô ráp vì bao năm tần tảo. Chính đôi tay ấy đã nâng niu, chăm sóc em từ khi còn thơ bé, bón cho em từng thìa cháo, dỗ dành em mỗi lần khóc nhè. Em thích nhất là cảm giác được bà ôm vào lòng, xoa nhẹ mái tóc và kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích bằng giọng nói trầm ấm, dịu dàng.
Bà ngoại rất hiền lành, kiên nhẫn và bao dung. Hàng ngày, bà thường dậy sớm quét sân, chăm vườn rau, tưới hoa, rồi lại tất bật vào bếp nấu những món ăn ngon cho cả nhà. Em thích nhất món canh cua rau đay và cá kho tộ của bà – những món ăn dân dã mà chỉ có bàn tay bà mới làm ra hương vị đặc biệt như vậy.
Buổi tối, sau khi em học bài xong, bà lại ngồi cạnh, vừa vuốt tóc vừa thủ thỉ kể chuyện, dặn dò em phải chăm ngoan, lễ phép và biết yêu thương mọi người. Có những đêm em bị ốm, sốt cao, bà thức trắng đêm ngồi bên, đắp khăn lên trán, bón cháo, cho em uống thuốc. Em nhớ mãi câu nói của bà: “Chỉ cần cháu của bà khỏe mạnh, ngoan ngoãn là bà vui rồi.” Mỗi lần nghe bà nói, em lại thấy sống mũi cay cay, thương bà vô cùng.
Bà ngoại không chỉ chăm sóc em mà còn là người giữ lửa, gắn kết mọi thành viên trong gia đình. Mỗi khi có ai buồn hay giận nhau, bà lại nhẹ nhàng khuyên bảo, hòa giải để ai cũng vui vẻ, hòa thuận.
Em yêu quý và biết ơn bà ngoại bằng tất cả tấm lòng. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu để em được ở bên, chăm sóc, phụng dưỡng bà và nghe bà kể chuyện mỗi ngày. Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, luôn ngoan ngoãn, lễ phép để bà ngoại vui lòng và tự hào về em.
Bà ngoại của em tên là Hồng, năm nay bà đã ngoài 70 tuổi. Tuổi thơ của em gắn liền với bà ngoại. Bà là người em yêu thương, kính trọng nhất trong gia đình.
Bà có dáng người nhỏ, lưng hơi còng. Mái tóc bà bạc trắng, lúc nào cũng được búi tròn gọn gàng. Bà thích mặc áo bông, đi dép cũ. Gương mặt bà phúc hậu, da nhăn nheo nhưng ánh mắt hiền từ luôn rạng rỡ.
Bà rất khéo léo, đôi tay gầy gò nhưng nấu ăn cực ngon. Em thích nhất món canh cua đồng và bánh rán của bà. Bà hay kể chuyện cổ tích, hát ru em ngủ. Giọng bà trầm, ấm, khiến em thấy bình yên mỗi khi nghe.
Có lần em bị ốm, bà ngồi bên suốt đêm, vỗ về, đắp khăn cho em. Khi em buồn, bà dỗ dành, kể chuyện cười giúp em vui lên. Bà còn dạy em trồng cây, chăm gà, làm việc nhà.
Bà là người lưu giữ, làm đẹp thêm tuổi thơ của em bằng những hành động giản dị, yêu thương. Em mong bà mãi mạnh khỏe, sống lâu bên con cháu.
Trong ngôi nhà nhỏ của em, bà ngoại không chỉ là một thành viên mà còn là người giữ lửa, là sợi dây vô hình kết nối mọi thành viên trong gia đình. Bà ngoại của em tên là Nguyễn Thị Yến, là người mà em luôn kính trọng và yêu thương sâu sắc.
Bà năm nay đã sáu mươi lăm, dáng người bà vẫn còn khá nhanh nhẹn nhưng đã hơi gầy đi một chút. Lưng bà vẫn thẳng, bước đi khoan thai, điềm đạm. Bà thường mặc những bộ quần áo bà ba giản dị nhưng luôn tươm tất, sạch sẽ, với màu sắc nhẹ nhàng, nhã nhặn. Mái tóc bà đã lấm tấm bạc ở hai bên thái dương, còn phần lớn vẫn đen nhánh, thường được búi cao gọn gàng, trông rất hiền từ.
Khuôn mặt bà Yến tròn trịa, phúc hậu. Làn da đã xuất hiện những nếp nhăn ở khóe mắt và trán, nhưng không quá sâu, chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của sự từng trải. Đôi mắt bà to tròn, đen láy, ánh lên vẻ hiền từ, ấm áp và tinh anh. Mỗi khi bà nhìn em, em cảm thấy được sự quan tâm vô bờ bến. Ánh mắt bà luôn dõi theo em mỗi khi em chơi, học, hay khi em ngồi ăn cơm. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, thanh tú. Nụ cười của bà Yến hiền hậu, ấm áp, làm hiện ra những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em cảm thấy bình yên. Đôi môi bà mỏng, hồng hào, thường thủ thỉ những lời khuyên răn, động viên. Đôi bàn tay bà vẫn còn khá khỏe khoắn nhưng cũng đã nổi rõ gân xanh, chai sần ở lòng bàn tay, chứng tỏ bà đã làm lụng vất vả biết bao năm tháng. Đôi tay ấy đã nấu biết bao bữa cơm ngon, chăm sóc biết bao người thân yêu. Giọng nói của bà trầm ấm, dịu dàng, thủ thỉ, mỗi lời bà nói đều mang theo sự quan tâm, lo lắng.
Bà Yến là người hiền lành, nhân hậu, kiên nhẫn và vô cùng cần cù, tần tảo. Bà luôn yêu thương và lo lắng cho cả gia đình. Hằng ngày, bà là người dậy sớm nhất, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Sau đó, bà lại chăm sóc khu vườn nhỏ, tưới rau, tỉa cây. Bà đặc biệt thích nấu những món ăn ngon, những món mà em thích như canh bí đao nấu sườn, cá kho tộ... Không chỉ vậy, bà còn là người khéo léo đan áo len, may vá quần áo cho mọi người trong nhà.
Em nhớ nhất là lần mẹ em và dì có chuyện hiểu lầm, bà Yến đã nhẹ nhàng ngồi lại, phân tích cho cả hai hiểu rõ vấn đề và giảng hòa. Bà luôn là người giữ cho không khí gia đình luôn hòa thuận, ấm cúng. Bà cũng thường xuyên kể cho em nghe những câu chuyện về ngày xưa, về ông bà, cha mẹ, giúp em hiểu hơn về nguồn cội của mình. Bà luôn nhắc nhở em phải biết yêu thương, quan tâm đến mọi người.
Bà ngoại Yến là cả một bầu trời yêu thương và sự bình yên của em. Bà không chỉ là người bà hiền hậu mà còn là người giữ lửa, là trụ cột tinh thần của gia đình. Em yêu bà bằng tất cả trái tim mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình, để em mãi được sống trong vòng tay ấm áp và sự che chở của bà. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt.
Bà ngoại em tên Đào, đã ngoài tám mươi tuổi nhưng bà vẫn khỏe mạnh, minh mẫn. Trong nhà, bà là người em kính trọng và thương yêu nhất sau mẹ. Với em, bà là hình mẫu của sự tần tảo, kiên nhẫn và bao dung.
Bà có vóc dáng thấp, gầy, lưng còng vì đã gánh trên vai bao vất vả của cuộc đời. Bà thường mặc bộ đồ nâu giản dị, chiếc áo len cũ đã sờn vai là vật bà yêu thích nhất. Mái tóc bà bạc trắng, lòa xòa bên má rồi bà búi tròn sau gáy.
Khuôn mặt bà phúc hậu, làn da xạm, nhăn nheo với những nếp nhăn sâu như kể lại những năm tháng khó khăn, vất vả. Đôi mắt bà hiền từ, ánh lên tình yêu thương, luôn dõi theo các cháu. Khi bà kể chuyện, ánh mắt ấy sáng bừng, khiến em mê mẩn lắng nghe. Mũi bà nhỏ, đôi môi móm mém thường nở nụ cười trìu mến.
Đôi tay bà gầy gò, xương xẩu, bàn tay chai sạn do làm việc vất vả. Mỗi lần em bị đau, đôi bàn tay ấy lại dịu dàng xoa bóp cho em, truyền cho em cảm giác an toàn. Giọng bà trầm, ấm, thủ thỉ như lời ru ngọt ngào, mỗi câu chuyện bà kể đều in sâu trong tâm trí em.
Bà rất siêng năng, sáng nào cũng dậy sớm tưới vườn, cho gà ăn, nấu bữa sáng cho cả nhà. Bà còn thích đan áo len, vá quần áo cho cháu. Bà thường dạy em cách thêu, may vá, dạy em biết quý trọng sức lao động.
Một lần em ốm, bà không ngủ cả đêm để chườm trán, cho em uống thuốc. Có lần em bị ngã, bà là người băng bó và an ủi em. Dù có bận rộn đến đâu, bà vẫn dành thời gian chơi cùng em, dạy em đọc thơ, kể chuyện cười.
Em biết ơn bà vô cùng. Em hứa sẽ học giỏi, vâng lời để bà vui. Em chỉ mong bà luôn khỏe mạnh, vui vẻ bên con cháu thật lâu.
Với em, bà ngoại không chỉ là một người thân mà còn là người bạn tri kỷ, người đã cùng em trải qua những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi thơ. Bà ngoại của em tên là Nguyễn Thị Nga, và bà là người em luôn yêu quý, tin tưởng để chia sẻ mọi điều.
Bà em năm nay đã gần bảy mươi, dáng người bà vẫn còn khá nhanh nhẹn nhưng đã hơi gầy đi một chút. Lưng bà vẫn thẳng, bước đi nhanh nhẹn nhưng đôi khi vẫn có vẻ mỏi mệt. Bà thường mặc những bộ đồ bà ba giản dị, sạch sẽ, với tông màu tươi sáng hơn một chút. Mái tóc bà đã lấm tấm bạc, nhưng vẫn còn khá dày và đen, thường được búi gọn gàng sau gáy hoặc thả tự nhiên.
Khuôn mặt bà trái xoan, với làn da đã xuất hiện những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt và trán, nhưng trông bà vẫn còn khá trẻ trung. Đôi mắt bà to tròn, đen láy, ánh lên vẻ tinh anh, hiền từ và một chút hóm hỉnh. Mỗi khi em có chuyện buồn, ánh mắt bà nhìn em đầy thấu hiểu, như đã đọc được mọi suy nghĩ của em. Khi bà kể chuyện, đôi mắt ấy lại lấp lánh sự tinh nghịch. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, thanh tú. Nụ cười của bà Nga rất tươi tắn, hiền hậu, làm hiện ra những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em cảm thấy bình yên và tin cậy. Đôi môi bà hồng hào, thường chúm chím khi bà cười hoặc thủ thỉ những lời khuyên. Đôi bàn tay bà vẫn còn khá mềm mại nhưng cũng đã nổi rõ những đường gân xanh, chai sần ở lòng bàn tay, chứng tỏ bà đã làm lụng vất vả. Đôi tay ấy đã dắt em đi chơi, vuốt ve mái tóc em mỗi khi em buồn. Giọng nói của bà trong trẻo, dịu dàng, trìu mến, thủ thỉ, và đặc biệt rất hay khi trò chuyện với em.
Bà là người hiền lành, nhân hậu, kiên nhẫn và rất vui tính. Bà luôn yêu thương và chiều chuộng em. Hằng ngày, bà thường cùng em ra vườn hái rau, tưới cây, hoặc cùng em chơi những trò chơi dân gian. Bà rất khéo léo trong việc nấu nướng, đặc biệt là những món bánh rán, bánh trôi mà em vô cùng yêu thích.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của em với bà là những buổi chiều hè, bà thường dẫn em ra đồng thả diều. Bà kể cho em nghe những câu chuyện về ngày xưa, về tuổi thơ của bà. Em cũng thường xuyên tâm sự với bà những chuyện ở trường, chuyện bạn bè. Bà luôn lắng nghe một cách kiên nhẫn, không bao giờ phán xét mà chỉ nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên. Có lần em bị điểm kém, em sợ mẹ mắng nên không dám nói. Bà đã nhận ra sự buồn bã của em, nhẹ nhàng hỏi han và an ủi, giúp em có dũng khí nói thật với mẹ. Bà luôn nhắc nhở em phải biết chia sẻ, quan tâm đến mọi người xung quanh.
Em yêu bà vô cùng! Bà không chỉ là bà ngoại mà còn là người bạn tri kỷ thân thiết nhất của em. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em, để em mãi được chia sẻ mọi điều và được sống trong vòng tay yêu thương của bà. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt.
Trong gia đình, bà ngoại tên là Cúc chính là người luôn đem lại không khí ấm áp, gắn kết mọi thành viên. Với em, bà là người mà em yêu thương, kính trọng vô cùng.
Bà có dáng người thấp, tóc bạc trắng, da nhăn nheo nhưng nụ cười luôn nở trên môi. Mỗi ngày, bà đều tự tay chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc khu vườn nhỏ. Đôi mắt bà sáng, nhìn cháu trìu mến. Đôi tay gầy, nổi gân xanh đã vất vả nhiều năm. Bà nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món xôi vò và chè ngọt mà em thích nhất.
Bà thích dạy em những trò chơi dân gian, kể chuyện ngày xưa. Có lần em làm vỡ bát, bà không trách mà nhẹ nhàng dạy em biết xin lỗi, biết sửa sai. Giọng bà ngọt ngào, truyền cảm. Bà luôn lo cho sức khỏe từng người, nhắc em học bài, ăn uống điều độ. Đối với em, bà là trái tim ấm áp, là mái nhà của tuổi thơ.
Em mong bà luôn mạnh khỏe, vui tươi, sống lâu để gia đình luôn sum vầy bên nhau.
Trong cuộc sống của em, có một người phụ nữ luôn âm thầm hy sinh, tần tảo vì gia đình mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đó chính là bà ngoại của em, bà Nguyễn Thị Minh. Với em, bà là hiện thân của sự tần tảo vô bờ bến và tình yêu thương bao la.
Bà năm nay đã ngoài bảy mươi, dáng người bà hơi gầy, nhỏ nhắn nhưng vẫn còn khá nhanh nhẹn. Lưng bà đã hơi còng xuống theo năm tháng. Bà đi lại chậm rãi, khoan thai nhưng rất vững vàng. Bà thường mặc những bộ quần áo vải thô, đã cũ sờn nhưng luôn sạch sẽ, tươm tất, toát lên vẻ tần tảo, chất phác. Mái tóc bà đã bạc phơ như cước, trắng xóa như mây, thường được búi cao gọn gàng sau gáy, trông rất phúc hậu và hiền lành.
Khuôn mặt bà Minh tròn trịa, phúc hậu. Làn da nhăn nheo với những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, trán và miệng, như những dấu vết thời gian ghi lại bao tháng năm vất vả, tần tảo của bà. Đôi mắt bà, dù đã hơi mờ đục vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên vẻ hiền từ, ấm áp và trìu mến. Mỗi khi bà nhìn em, em cảm thấy như được bao bọc trong một tình yêu thương vô điều kiện. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, thanh tú. Nụ cười của bà Minh hiền hậu, móm mém vì đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường, làm hiện rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em càng thêm yêu bà. Đôi môi bà mỏng, hồng hào hoặc hơi tái. Đôi bàn tay bà gầy gò, xương xương, nổi rõ gân xanh, chai sần và thô ráp. Đôi tay ấy đã làm biết bao công việc không tên, đã nâng niu, chăm sóc em từ thuở lọt lòng. Giọng nói của bà trầm ấm, dịu dàng, thủ thỉ như dòng suối mát lành, mỗi khi bà kể chuyện cổ tích hay ru em ngủ, em lại chìm đắm trong thế giới mơ mộng.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng bao dung. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực, không bao giờ nặng lời với bất cứ ai. Mỗi sáng, bà thường thức dậy sớm nhất để chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà, tưới cây, nhổ cỏ. Sau đó, bà lại vào bếp chuẩn bị những bữa ăn ngon lành, đặc biệt là món chè kho mà em vô cùng yêu thích. Mỗi buổi trưa, bà lại ngồi trên chiếc võng tre, đan áo len cho em hoặc vá lại những chiếc quần áo cũ.
Em nhớ nhất là lần em bị sốt cao, bà đã thức trắng đêm, ngồi bên cạnh em, lau mát, thay khăn và thủ thỉ những lời động viên. Đôi bàn tay chai sần của bà vuốt ve mái tóc em thật nhẹ nhàng, giúp em ngủ ngon hơn. Bà cũng là người kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích hay nhất, dạy em những bài học đầu tiên về cuộc sống, về lòng tốt và sự sẻ chia. Bà luôn nhắc nhở em phải ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ và biết vâng lời người lớn.
Bà ngoại Minh là tất cả tuổi thơ và ký ức đẹp nhất của em. Bà là hiện thân của sự tần tảo và tình yêu thương vô bờ bến. Em yêu bà bằng cả tấm lòng và luôn biết ơn bà vì tất cả những gì bà đã hy sinh. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt để bà luôn vui lòng. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình, để em mãi được sống trong vòng tay yêu thương và những câu chuyện cổ tích ngọt ngào của bà.
Trong cuộc đời em, bà ngoại là người đã luôn đồng hành, yêu thương và che chở cho em như một ngọn đèn dầu nhỏ bé nhưng ấm áp.
Bà ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng bà gầy gò, lưng hơi còng nhưng lúc nào cũng nhanh nhẹn. Mái tóc bạc phơ như mây chiều, bà thường búi gọn phía sau gáy. Trên khuôn mặt bà hiện rõ những nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại luôn ánh lên sự hiền từ, trìu mến.
Đôi bàn tay bà gầy guộc, chai sạn vì năm tháng tần tảo nuôi con cháu. Những buổi chiều, bà thường ngồi đan áo hoặc vá lại những chiếc quần cũ. Bà nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món canh chua cá lóc mà cả nhà ai cũng thích. Kỷ niệm em nhớ nhất là lần em bị sốt cao, bà đã thức trắng đêm ngồi bên, đặt khăn mát lên trán em, thì thầm ru em ngủ.
Bà ngoại là nguồn yêu thương vô bờ bến của em. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi ở bên cạnh em và gia đình.
Bà ngoại em tên là Ngân, đã ngoài tám mươi tuổi. Dù tuổi cao, bà vẫn minh mẫn, vui vẻ, là nguồn cảm hứng cho em mỗi ngày.
Bà có dáng người nhỏ bé, tóc bạc phơ, gương mặt phúc hậu. Đôi mắt bà hiền hậu, môi bà luôn nở nụ cười hiền từ. Đôi tay bà thô ráp, xương xẩu nhưng lúc nào cũng chăm chút vườn rau xanh mướt. Bà thích dạy em học, đọc sách, kể chuyện cổ tích. Bà luôn khuyến khích em mơ ước, động viên em cố gắng. Có lần em đạt điểm tốt, bà ôm em vào lòng, ánh mắt rạng ngời tự hào.
Bà luôn quan tâm từng bữa ăn, giấc ngủ của mọi người. Em biết ơn bà vì nhờ bà, em lớn lên trong yêu thương, nuôi dưỡng những ước mơ đẹp đẽ.
Em mong bà sống thật lâu, tiếp tục dạy dỗ, truyền cảm hứng cho em mỗi ngày.
Mỗi buổi tối, em đều mong chờ được chìm vào thế giới cổ tích huyền ảo qua giọng kể ấm áp của bà ngoại. Bà ngoại của em tên là Lê Thị Kim. Bà là người em yêu quý nhất, là người đã dệt nên những giấc mơ đẹp đẽ cho tuổi thơ em bằng những câu chuyện thần tiên.
Bà em năm nay đã gần bảy mươi lăm, dáng người bà nhỏ nhắn, hơi gầy và lưng đã hơi còng như dấu hỏi. Bà đi lại chậm rãi, khoan thai nhưng vẫn rất cẩn thận. Bà thường mặc bộ đồ bà ba màu nâu giản dị hoặc những chiếc áo len cũ, mềm mại vào mùa đông. Mái tóc bà bạc trắng như sương mai, óng ánh dưới nắng, thường được búi cao gọn gàng, trông rất phúc hậu.
Khuôn mặt bà bầu bĩnh, phúc hậu, với làn da nhăn nheo đầy những vết chân chim ở khóe mắt, trán. Những nếp nhăn ấy không làm bà già đi, mà ngược lại, chúng khắc họa vẻ đẹp của sự tần tảo, bao dung. Đôi mắt bà đã hơi mờ đục nhưng vẫn ánh lên vẻ tinh anh, hiền từ. Mỗi khi bà kể chuyện, đôi mắt ấy lại lấp lánh như đang nhìn thấy các nhân vật hiện ra trước mắt. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, hài hòa. Đặc biệt là nụ cười của bà, hiền hậu và móm mém vì bà đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường. Đôi môi bà mỏng, thường chúm chím khi bà cười hoặc thủ thỉ kể chuyện. Đôi bàn tay bà gầy gò, xương xương, nổi rõ những đường gân xanh, chai sần và thô ráp. Những ngón tay bà tuy không còn linh hoạt như xưa nhưng vẫn khéo léo đan lát, may vá. Giọng nói của bà trầm ấm, nhẹ nhàng, truyền cảm và đặc biệt rất hay khi kể chuyện cổ tích. Giọng bà lúc trầm bổng, lúc giả giọng nhân vật, khiến em như lạc vào thế giới thần tiên.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và cực kỳ kiên nhẫn. Bà luôn yêu thương và chiều chuộng chúng em. Hằng ngày, bà thường ngồi ở hiên nhà, cặm cụi đan những chiếc áo len ấm áp cho con cháu hoặc vá lại những chiếc quần áo cũ. Bà cũng rất thích chăm sóc vườn cây cảnh nhỏ trước nhà.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của em với bà là mỗi buổi tối. Bà thường ngồi bên cạnh em, kể cho em nghe hàng trăm câu chuyện cổ tích: từ Tấm Cám, Cô bé quàng khăn đỏ đến Thạch Sanh, Sọ Dừa… Giọng bà lúc trầm ấm, lúc lại giả giọng các nhân vật, khiến em như lạc vào thế giới thần tiên. Bà cũng là người dạy em những bài học đầu tiên về đạo đức, về tình yêu thương con người qua những câu chuyện. Bà luôn dặn dò em phải biết quan tâm, giúp đỡ mọi người. Có lần em bị bạn bè trêu chọc ở trường, em về nhà mách bà. Bà không trách mắng mà nhẹ nhàng an ủi, phân tích cho em hiểu rằng không nên chấp nhặt chuyện nhỏ.
Em yêu bà vô cùng! Bà không chỉ là người bà hiền lành mà còn là người bạn tâm giao, là cả một kho tàng truyện cổ tích không bao giờ cạn của em. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu để mãi mãi là người bạn đồng hành của em trong những câu chuyện thần tiên. Em hứa sẽ học thật giỏi và vâng lời bà.
Đối với em, bà ngoại là vầng trăng dịu dàng, lặng lẽ chiếu rọi và soi sáng cả tuổi thơ em bằng những lời yêu thương, những câu chuyện cổ tích, những bữa cơm giản dị mà ấm áp.
Bà em tên là Nguyễn Thị Xuân. Dáng bà nhỏ, lưng đã còng xuống, tóc bạc như cước, khuôn mặt tròn trịa, hiền hậu. Làn da bà sạm màu nắng gió, những nếp nhăn chằng chịt như bản đồ cuộc đời bà đã đi qua.
Đôi mắt bà lúc nào cũng hiền từ, trìu mến dõi theo em. Đôi môi mỏng, hơi tái, mỗi khi cười để lộ chiếc răng cửa đã rụng, nhìn thương lắm. Đôi tay bà nhỏ, gầy, sờ vào rất ấm. Bà thường ngồi vuốt tóc em, hát ru những khúc ca nhẹ nhàng làm em say giấc.
Bà rất cần cù, kiên nhẫn. Sáng bà dậy sớm quét sân, nhặt lá, rồi đi chợ nấu cơm. Món canh rau ngót bà nấu em thích nhất. Bà thích kể chuyện xưa, chuyện làng quê, những câu chuyện ấy nuôi dưỡng tâm hồn em. Có lần em bị điểm kém, bà không trách mà động viên: “Thất bại là mẹ thành công. Cháu của bà rồi sẽ lớn khôn!” Câu nói ấy khiến em nhớ mãi, không bao giờ quên.
Em luôn biết ơn và yêu quý bà ngoại. Em mong bà mãi là vầng trăng dịu dàng, soi sáng và chở che cho em trong suốt cuộc đời này.
Trong sâu thẳm trái tim em, đôi mắt bà ngoại là khung cửa sổ mở ra cả một thế giới của sự hiền từ và bao dung. Bà ngoại của em tên là Nguyễn Thị Hạnh, và bà là người em yêu quý nhất, là nguồn bình yên vô tận trong cuộc đời em.
Bà Hạnh năm nay đã gần tám mươi, dáng người bà hơi gầy, nhỏ nhắn và lưng đã còng xuống theo năm tháng. Bà bước đi rất chậm rãi, khoan thai, luôn cần sự cẩn trọng. Bà thường mặc những bộ quần áo vải mềm mại, rộng rãi, với tông màu trầm ấm, toát lên vẻ hiền lành, phúc hậu. Mái tóc bà đã bạc trắng hoàn toàn, óng ánh như tơ, thường được búi gọn gàng sau gáy, trông rất nền nã.
Khuôn mặt bà Hạnh tròn trịa, phúc hậu. Làn da nhăn nheo chằng chịt những nếp nhăn sâu, nhất là ở khóe mắt và trán, giống như những dòng sông nhỏ uốn lượn trên bản đồ cuộc đời bà, ghi lại bao gian truân vất vả. Đôi mắt bà, dù đã hơi mờ đục vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên vẻ hiền từ và bao dung vô bờ. Mỗi khi bà nhìn em, em cảm thấy được che chở, mọi lỗi lầm dường như được tha thứ. Ánh mắt ấy luôn dõi theo em một cách ân cần, dù em có ở đâu đi chăng nữa. Cái mũi bà nhỏ nhắn, hài hòa với khuôn mặt. Nụ cười của bà hiền hậu, móm mém vì đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường, làm hiện rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em cảm thấy bình yên. Đôi môi bà mỏng, hơi tái đi theo tuổi tác. Đôi bàn tay bà gầy guộc, xương xương, nổi rõ gân xanh, chai sần và thô ráp. Bàn tay ấy đã làm biết bao công việc không tên, đã nâng niu, chăm sóc em từng bữa ăn, giấc ngủ. Giọng nói của bà trầm ấm, thều thào vì đã yếu đi, nhưng vẫn thủ thỉ những lời yêu thương, động viên em.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng vị tha. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực và không bao giờ trách mắng gay gắt ai. Dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn cố gắng tự mình làm những việc lặt vặt trong nhà như gấp quần áo, nhặt rau. Bà cũng rất thích ngồi ở hiên nhà, nhìn ngắm khu vườn nhỏ và trò chuyện với những đứa cháu.
Em nhớ nhất là lần em lỡ làm hỏng một món đồ kỷ niệm của mẹ. Em sợ mẹ mắng nên không dám nói. Bà đã nhẹ nhàng gọi em lại, vuốt ve mái tóc em và nói rằng "Ai cũng có lúc mắc lỗi, quan trọng là mình biết nhận lỗi và sửa chữa". Đôi mắt bà nhìn em đầy bao dung, không hề có một chút trách móc nào. Lời nói của bà đã giúp em dũng cảm nhận lỗi với mẹ. Bà cũng là người dạy em cách yêu thương mọi người, cách sống thật thà và biết chia sẻ. Bà luôn lo lắng cho sức khỏe của cả nhà, nhắc nhở mọi người ăn uống đầy đủ, giữ ấm khi trời lạnh.
Bà ngoại là tất cả những gì em yêu quý và kính trọng. Đôi mắt hiền từ của bà là biểu tượng của tình yêu thương, sự tần tảo và bao dung. Em sẽ luôn trân trọng những lời dạy của bà và cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi để bà tự hào. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em, để em mãi được sống trong vòng tay ấm áp của bà và ngắm nhìn đôi mắt hiền từ ấy.
Bà ngoại em là người thầy dạy em yêu lao động, biết trân trọng những giá trị giản dị của cuộc sống.
Tên bà là Vũ Thị Hảo. Bà có dáng người nhỏ nhắn, tóc bạc cắt ngắn, làn da ngăm, tay chân gầy guộc, nổi gân xanh rõ. Khuôn mặt bà xương xương, ánh mắt sáng và nụ cười ấm áp, hiền từ. Bà rất chăm chỉ, không lúc nào ngơi tay. Bà thích trồng rau, tưới cây, dọn vườn. Những ngày hè, em theo bà ra vườn nhổ cỏ, nhặt rau, học cách trồng bí, trồng mướp. Bà kiên nhẫn chỉ em từng động tác, động viên khi em lóng ngóng.
Buổi chiều, bà nấu ăn, thường cho em phụ giúp nấu món trứng rán hoặc luộc rau. Bà bảo: “Ai biết lao động sẽ hiểu giá trị của bát cơm, sẽ lớn khôn hơn.” Em rất nhớ lời dạy ấy. Tối đến, bà kể chuyện về những ngày gian khó, về cuộc sống thời xưa, khiến em thêm yêu thương và kính trọng bà.
Em hứa sẽ luôn chăm ngoan, biết yêu lao động như bà, để bà vui lòng và tự hào về em.
Mỗi khi nghĩ về bà ngoại, em lại hình dung ra hình ảnh bà trong chiếc áo bà ba giản dị, đã gắn liền với tuổi thơ em. Bà ngoại của em tên là Nguyễn Thị Hiền, và bà là người em yêu thương, kính trọng vô cùng, một người bà hiền hậu, tảo tần cả đời vì con cháu.
Bà em năm nay đã ngoài bảy mươi, dáng người bà nhỏ nhắn, hơi gầy nhưng vẫn còn khá nhanh nhẹn. Lưng bà đã hơi còng xuống theo năm tháng. Bà đi lại chậm rãi, khoan thai nhưng vẫn rất vững vàng. Bà thường mặc những chiếc áo bà ba bằng vải lụa tơ tằm mềm mại, đã cũ sờn nhưng luôn sạch sẽ, tươm tất, với màu sắc nhẹ nhàng, nhã nhặn. Mái tóc bà đã bạc phơ như cước, trắng xóa như mây, thường được búi cao gọn gàng sau gáy, trông rất phúc hậu và hiền lành.
Khuôn mặt bà tròn trịa, phúc hậu. Làn da nhăn nheo với những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, trán và miệng, như những dấu vết thời gian ghi lại bao tháng năm vất vả, tần tảo của bà. Đôi mắt bà, dù đã hơi mờ đục vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên vẻ hiền từ, ấm áp và trìu mến. Mỗi khi bà nhìn em, em cảm thấy như được bao bọc trong một tình yêu thương vô điều kiện. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, thanh tú. Nụ cười của bà hiền hậu, móm mém vì đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường, làm hiện rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em càng thêm yêu bà. Đôi môi bà mỏng, hồng hào hoặc hơi tái. Đôi bàn tay bà gầy gò, xương xương, nổi rõ gân xanh, chai sần và thô ráp. Đôi tay ấy đã làm biết bao công việc không tên, đã nâng niu, chăm sóc em từ thuở lọt lòng. Giọng nói của bà trầm ấm, dịu dàng, thủ thỉ như dòng suối mát lành, mỗi khi bà kể chuyện cổ tích hay ru em ngủ, em lại chìm đắm trong thế giới mơ mộng.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng bao dung. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực, không bao giờ nặng lời với bất cứ ai. Mỗi sáng, bà thường thức dậy sớm để chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà, tưới cây, nhổ cỏ. Sau đó, bà lại vào bếp chuẩn bị những bữa ăn ngon lành, đặc biệt là món chè kho mà em vô cùng yêu thích. Mỗi buổi trưa, bà lại ngồi trên chiếc võng tre, đan áo len cho em hoặc vá lại những chiếc quần áo cũ.
Em nhớ nhất là lần em bị sốt cao, bà đã thức trắng đêm, ngồi bên cạnh em, lau mát, thay khăn và thủ thỉ những lời động viên. Đôi bàn tay chai sần của bà vuốt ve mái tóc em thật nhẹ nhàng, giúp em ngủ ngon hơn. Bà cũng là người kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích hay nhất, dạy em những bài học đầu tiên về cuộc sống, về lòng tốt và sự sẻ chia. Bà luôn nhắc nhở em phải ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ và biết vâng lời người lớn.
Bà ngoại là tất cả tuổi thơ và ký ức đẹp nhất của em. Hình ảnh bà trong chiếc áo bà ba giản dị đã in sâu vào tâm trí em. Em yêu bà bằng cả tấm lòng và luôn biết ơn bà vì tất cả những gì bà đã hy sinh. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt để bà luôn vui lòng. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình, để em mãi được sống trong vòng tay yêu thương và những câu chuyện cổ tích ngọt ngào của bà.
Nếu không có bà ngoại, có lẽ em sẽ không biết bao điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Bà là người đã chỉ dạy, uốn nắn em từ khi em còn thơ dại.
Bà em tên là Lê Thị Tuyết. Dáng bà hơi thấp, lưng đã còng nhiều, mái tóc bạc cắt ngắn, da ngăm, bàn tay gầy gò nhưng đầy sức sống. Gương mặt bà vuông, đậm chất Nam Bộ, ánh mắt hiền lành, đôi môi luôn nở nụ cười nhẹ.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng bao dung. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực, không bao giờ nặng lời. Dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn cố gắng tự mình làm những việc lặt vặt trong nhà như gấp quần áo, nhặt rau. Bà cũng rất thích ngồi ở hiên nhà, nhìn ngắm khu vườn nhỏ và trò chuyện với những đứa cháu.
Em nhớ nhất là mỗi buổi trưa hè oi ả, bà thường ngồi trên chiếc võng tre, quạt mát cho em và cất tiếng hát ru. Tiếng ru của bà trầm ấm, ngọt ngào, đưa em vào giấc ngủ thật nhanh. Bà cũng là người kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích hay nhất, dạy em những bài học đầu tiên về cuộc sống, về lòng tốt và sự sẻ chia. Bà luôn nhắc nhở em phải ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ và biết vâng lời người lớn.
Bà ngoại là tất cả tuổi thơ và ký ức đẹp nhất của em. Tiếng ru hời của bà là giai điệu của tình yêu thương, là biểu tượng của sự bình yên. Em yêu bà bằng cả tấm lòng và luôn biết ơn bà vì tất cả những gì bà đã hy sinh. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt để bà luôn vui lòng. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình, để em mãi được sống trong vòng tay yêu thương và nghe những câu hát ru ngọt ngào của bà.
Đối với em, bà ngoại là cả một kho tàng cổ tích vô tận. Tuổi thơ em lớn lên với những lời ru, câu chuyện thần tiên của bà.
Bà tên là Nguyễn Thị Hạnh. Dáng người bà nhỏ nhắn, hơi gầy, lưng còng xuống vì tuổi tác. Mái tóc bà bạc trắng, búi tròn nhỏ sau gáy. Em thích nhất lúc bà ngồi đan áo len bên hiên, đôi mắt hiền hậu nhìn ra sân, gương mặt rạng rỡ khi thấy em chạy về.
Gương mặt bà tròn, phúc hậu, làn da nhăn nheo với bao nếp nhăn, như cuốn sách ghi lại cả cuộc đời tảo tần. Đôi mắt bà ấm áp, ánh lên vẻ thông minh mỗi khi kể chuyện. Nụ cười bà hiền từ, móm mém mà thật dễ thương.
Bà là người hiền lành, nhân hậu, bao dung và vô cùng kiên cường, cần cù. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực và là người đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn cố gắng tự mình chăm sóc khu vườn nhỏ sau nhà, vun xới từng gốc cây, tỉa từng cành hoa. Bà cũng rất khéo léo trong việc chế biến các món ăn dân dã, đậm chất quê hương mà em vô cùng yêu thích.
Em nhớ nhất là lần bà kể cho em nghe về những ngày tháng khó khăn thời chiến tranh. Giọng bà trầm ấm, đôi mắt bà xa xăm nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên cường. Bà đã dạy em về sự chịu đựng, về lòng yêu nước và ý chí vươn lên. Bà luôn nhắc nhở em phải biết trân trọng cuộc sống hiện tại, phải cố gắng học hành để xây dựng quê hương. Bà cũng thường xuyên kể cho em nghe những câu chuyện về ông ngoại, về những người thân đã khuất, giúp em hiểu hơn về gia đình mình.
Em còn nhớ, có lần em bị đau bụng, bà ngồi xoa bụng, nấu cháo, chăm em suốt đêm. Khi em buồn vì điểm kém, bà không trách mắng mà động viên: “Cháu của bà cố lên, thất bại là mẹ thành công!” Những câu nói ấy tiếp thêm cho em nghị lực.
Em yêu thương, kính trọng bà ngoại bằng tất cả trái tim. Em mong bà luôn khỏe mạnh để mỗi tối lại được nghe bà kể chuyện cổ tích.
Nếu hỏi em yêu ai nhất sau bố mẹ, em sẽ không ngần ngại trả lời: Đó là bà ngoại em – người đã dành trọn cả tuổi xuân cho con cháu, là người giữ lửa, gắn kết các thành viên trong gia đình em lại với nhau.
Bà ngoại tên là Trần Thị Thoa, dáng người bà nhỏ nhắn, lưng còng xuống, mái tóc bạc trắng búi thành cuộn phía sau đầu. Áo bà ba màu nâu sẫm, quần vải đen là bộ đồ bà thích nhất. Dáng đi của bà chậm rãi nhưng mỗi khi cần giúp ai đó, bà lại nhanh nhẹn lạ thường.
Gương mặt bà tròn đầy đặn, làn da đã có nhiều nếp nhăn. Đôi mắt bà dù hơi mờ đi vì tuổi già nhưng vẫn ánh lên sự vui vẻ mỗi khi nhìn thấy con cháu quây quần bên nhau. Nụ cười của bà hiền hậu, ấm áp, lộ ra vài chiếc răng đã rụng. Đôi tay gầy gò, xương xương, nổi rõ gân xanh, bàn tay chai sần vì làm lụng cả đời.
Bà là người hiền lành, nhân hậu, kiên nhẫn và vô cùng cần cù, tần tảo. Bà luôn yêu thương và lo lắng cho cả gia đình. Hằng ngày, bà là người dậy sớm nhất, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Sau đó, bà lại chăm sóc khu vườn nhỏ, tưới rau, tỉa cây. Bà đặc biệt thích nấu những món ăn ngon, những món mà em thích như canh bí đao nấu sườn, cá kho tộ... Không chỉ vậy, bà còn là người khéo léo đan áo len, may vá quần áo cho mọi người trong nhà.
Em nhớ nhất là những buổi chiều bà dạy em học bài. Bà kiên nhẫn cầm tay em nắn nót từng nét chữ cái, từng con số. Bà giải thích những điều em chưa hiểu một cách tỉ mỉ, dễ hiểu nhất. Có lần em làm sai, bà không hề la mắng mà chỉ nhẹ nhàng sửa sai, động viên em cố gắng hơn. Bà cũng là người kể cho em nghe những câu chuyện về lịch sử, về phong tục tập quán, giúp em mở rộng kiến thức. Bà luôn nhắc nhở em phải biết yêu thương, quan tâm đến mọi người.
Bà ngoại là cả một bầu trời yêu thương và sự bình yên của em. Bà không chỉ là người bà hiền hậu mà còn là người thầy đầu tiên, người đã đặt nền móng vững chắc cho con đường học vấn của em. Em yêu bà bằng tất cả trái tim mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em và gia đình, để em mãi được sống trong vòng tay ấm áp và sự che chở của bà. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời và chăm sóc bà thật tốt.
Trong ký ức của em, bà ngoại luôn gắn liền với một nụ cười thật đặc biệt. Đó là nụ cười móm mém, hiền hậu, đã in sâu vào tâm trí em từ thuở còn bé thơ. Bà ngoại của em tên là Trần Thị Cúc, và bà là người em yêu thương vô cùng, người đã dành trọn cả cuộc đời để chăm sóc con cháu.
Bà năm nay đã ngoài tám mươi, dáng người bà nhỏ nhắn, hơi gầy và lưng đã còng hẳn xuống. Bà bước đi rất chậm rãi, run rẩy, thường phải vịn vào tường hoặc chống gậy. Bà thường mặc những bộ áo bà ba cũ sờn nhưng luôn sạch sẽ, tươm tất, với tông màu tối giản. Mái tóc bà đã bạc trắng hoàn toàn, óng ánh như tơ bạc, thường được búi gọn gàng sau gáy, trông rất phúc hậu và hiền lành.
Khuôn mặt bà tròn trịa, phúc hậu. Làn da đã nhăn nheo, chằng chịt những nếp nhăn sâu nơi khóe mắt, trán và miệng, như những dòng sông nhỏ uốn lượn, ghi lại bao vất vả của cuộc đời. Đôi mắt bà đã hơi mờ đục vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên vẻ hiền từ và bao dung vô bờ. Mỗi khi bà nhìn em, em cảm thấy như được sưởi ấm trong tình yêu thương. Ánh mắt ấy luôn dõi theo em một cách ân cần. Chiếc mũi bà nhỏ nhắn, thanh tú. Đặc biệt là nụ cười của bà – nụ cười móm mém vì đã rụng hết răng, nhưng lại ấm áp lạ thường, làm hiện rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, khiến em cảm thấy bình yên và được che chở. Đôi môi bà mỏng, hơi tái đi theo tuổi tác, nhưng vẫn thủ thỉ những lời yêu thương. Đôi bàn tay bà gầy guộc, xương xương, nổi rõ gân xanh, chai sần và thô ráp. Những ngón tay bà đã run rẩy theo tuổi tác nhưng vẫn cố gắng vuốt ve mái tóc em, nắm chặt tay em mỗi khi em cần. Giọng nói của bà trầm ấm, thều thào vì đã yếu đi, nhưng vẫn thủ thỉ những lời yêu thương, động viên em.
Bà là người hiền lành, nhân hậu và vô cùng vị tha. Bà luôn yêu thương con cháu hết mực, không bao giờ nặng lời. Dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn cố gắng tự mình làm những việc lặt vặt trong nhà như gấp quần áo, nhặt rau. Bà cũng rất thích ngồi ở hiên nhà, nhìn ngắm khu vườn nhỏ và trò chuyện với những đứa cháu.
Em nhớ nhất là lần em bị ngã xe đạp, chân bị trầy xước. Em vừa khóc vừa chạy về nhà. Bà đã nhanh chóng đến bên, nhẹ nhàng ôm em vào lòng, rồi tự tay rửa vết thương, bôi thuốc cho em. Đôi tay gầy guộc của bà thật khéo léo và ân cần. Bà không hề la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên em nên cẩn thận hơn. Sự bao dung và tình yêu thương của bà đã xoa dịu mọi nỗi đau của em. Bà cũng là người dạy em cách yêu thương mọi người, cách sống thật thà và biết chia sẻ. Bà luôn lo lắng cho sức khỏe của cả nhà, nhắc nhở mọi người ăn uống đầy đủ, giữ ấm khi trời lạnh.
Bà ngoại là tất cả những gì em yêu quý và kính trọng. Nụ cười móm mém của bà là biểu tượng của tình yêu thương, sự tần tảo và bao dung. Em sẽ luôn trân trọng những giây phút được ở bên bà và cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi để bà tự hào. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên em, để em mãi được sống trong vòng tay ấm áp của bà và ngắm nhìn nụ cười hiền hậu ấy.
Xem thêm:
Hy vọng với những bài văn tả bà ngoại lớp 5 từ AVAKids trên đây, các em học sinh sẽ tìm thấy cảm hứng để viết nên trang văn của riêng mình, bày tỏ trọn vẹn tình yêu thương, kính trọng đối với bà ngoại. Dù bằng những ngôn từ giản dị hay trau chuốt, điều quan trọng nhất vẫn là sự chân thành xuất phát từ trái tim. Chúc các em học tốt và luôn lưu giữ những ký ức đẹp bên bà ngoại thân yêu!
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Cám ơn bạn đã phản hồi!