25+ bài văn tả một người lớn tuổi mà em yêu quý cảm động, hay, dễ đạt điểm cao

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Ngọc Diễm
Cập nhật 18 giờ trước
4 lượt xem

Trong cuộc sống, mỗi người chúng ta đều có những người thân yêu đáng kính, đặc biệt là những người lớn tuổi – ông, bà, cha, mẹ, thầy cô hay những người hàng xóm thân thiết. Họ là những người đã dành cả cuộc đời để chăm sóc, dạy dỗ và yêu thương chúng ta bằng tấm lòng bao dung, hiền hậu. Dưới đây gồm nhiều bài văn tả người lớn tuổi mà em yêu quý lớp 5 hay và cảm động, giúp học sinh học cách quan sát, miêu tả ngoại hình, cử chỉ và tình cảm một cách sinh động, chân thật, thể hiện lòng biết ơn đối với thế hệ đi trước.

1Dàn ý bài văn tả một người lớn tuổi mà em yêu quý

1. Mở bài

Giới thiệu người mà em định tả (họ là ai, quan hệ với em, ấn tượng đầu tiên) và thể hiện tình cảm kính yêu.

Cách 1: Mở bài trực tiếp

  • Giới thiệu ngay nhân vật và tình cảm của em với người ấy.
  • Nêu rõ người định tả (ông, bà, bác, cô giáo cũ, hàng xóm, v.v.).
  • Giới thiệu mối quan hệ và tình cảm của em dành cho họ.

Ví dụ:

Trong gia đình, người mà em yêu quý nhất chính là bà nội. Bà đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và hiền hậu. Với em, bà là người luôn dành cho cháu tình thương bao la như biển.

Đặc điểm:

  • Ngắn gọn, rõ ràng, đi thẳng vào đối tượng.
  • Phù hợp học sinh trung bình – khá.
  • Giúp người đọc biết ngay nhân vật chính của bài.

Cách 2: Mở bài gián tiếp

Dẫn dắt bằng cảm xúc, kỷ niệm, câu nói, hình ảnh gợi nhớ… rồi mới giới thiệu nhân vật.

Cấu trúc:

  • Mở đầu bằng cảm nghĩ, lời kể nhẹ, hình ảnh hoặc âm thanh gợi nhớ.
  • Sau đó dẫn dắt tự nhiên đến người mà em muốn tả.

Ví dụ:

Mỗi buổi chiều, khi tiếng chuông chùa ngân vang trong gió, em lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Đó là lúc bà nội ngồi trước hiên nhà, vừa đan len vừa kể chuyện cổ tích. Hình ảnh ấy mãi là ký ức ngọt ngào nhất trong tuổi thơ em.

Đặc điểm:

  • Giàu cảm xúc, tự nhiên, có “chất văn”.
  • Phù hợp học sinh khá – giỏi.
  • Gợi hình ảnh, không khí và tình cảm ngay từ đầu.

2. Thân bài

Miêu tả rõ nét ngoại hình, tính cách, hoạt động và tình cảm giữa em với người đó. Phải kết hợp cả miêu tả – kể – biểu cảm cho tự nhiên.

a. Tả bao quát ngoại hình

Tuổi tác, dáng vẻ chung, khuôn mặt, nụ cười, mái tóc, ánh mắt.

Dáng đi, giọng nói, đặc điểm riêng dễ nhớ.

Gợi ý:

Bà em đã ngoài bảy mươi tuổi, tóc bạc như mây, gương mặt hiền từ với nhiều nếp nhăn mảnh như vết thời gian. Mỗi khi bà cười, đôi mắt hiền lại sáng lên, ấm áp vô cùng.

b. Tả chi tiết từng nét nổi bật

Chọn 2 - 3 đặc điểm đặc trưng để tả kỹ:

  • Đôi tay: gầy gầy, chai sạn, đã từng làm lụng nuôi con.
  • Ánh mắt: hiền hậu, bao dung, ánh lên niềm vui khi nhìn con cháu.
  • Giọng nói: chậm rãi, ấm áp, đầy yêu thương.

Gợi ý:

Đôi bàn tay bà gầy gò, nổi gân xanh, nhưng khi xoa đầu em, bàn tay ấy lại ấm lạ thường. Giọng bà chậm rãi kể chuyện, đôi khi ngắt quãng vì ho, nhưng vẫn ngân nga như một làn ru dịu dàng.

c. Tả hoạt động, thói quen hoặc kỷ niệm

Kể lại một vài việc làm hằng ngày: chăm vườn, nấu ăn, kể chuyện, cho cháu kẹo, dắt đi học,…

Xen cảm xúc của em (vui, xúc động, biết ơn).

Gợi ý:

Mỗi sáng, bà thường dậy sớm pha ấm trà, tưới cây, rồi gọi em dậy đi học. Buổi tối, bà hay đan áo cho em, vừa đan vừa kể chuyện cổ tích. Những lời kể của bà đưa em vào giấc ngủ êm đềm, ngọt ngào như giọng ru xưa.

d. Nêu tính cách, đức tính đáng quý

  • Hiền hậu, nhân hậu, kiên nhẫn, đảm đang, thương con cháu, sống giản dị.
  • Có thể nêu gương sáng: yêu lao động, siêng năng, giúp đỡ hàng xóm,…

Gợi ý:

Bà không chỉ thương yêu con cháu mà còn rất tốt bụng với mọi người xung quanh. Mỗi khi ai gặp khó khăn, bà đều sẵn lòng giúp đỡ. Em thấy bà giống như “ngọn lửa nhỏ” luôn sưởi ấm cả gia đình.

3. Kết bài

Bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn, sự kính trọng và mong muốn dành cho người ấy.

Gợi ý viết:

Em rất yêu quý bà nội của mình. Bà là người đã cho em những bài học đầu tiên về lòng nhân hậu và tình yêu thương. Em chỉ mong bà luôn mạnh khỏe để em được nghe giọng kể dịu dàng ấy thêm nhiều năm nữa.

Hoặc kết mở:

Mai này lớn lên, dù đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ mãi hình ảnh bà nội hiền từ ngồi bên hiên nhà, đôi tay khéo léo đan nên những sợi len ấm áp – như chính tình yêu bà dành cho em.

1Bài văn 1: Người bà nội hiền hậu mà em yêu quý

Trong gia đình nhỏ của em, người mà em luôn kính trọng và yêu thương nhất chính là bà nội. Bà đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn luôn nhanh nhẹn, tháo vát và dịu dàng. Với em, bà không chỉ là người thân mà còn là người bạn lớn tuổi luôn bên cạnh, chở che và dạy dỗ em từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Bà nội có dáng người nhỏ nhắn, lưng hơi còng do tuổi tác nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn. Mái tóc bà bạc trắng như mây trời, được búi gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt bà phúc hậu, làn da đã xuất hiện nhiều nếp nhăn mảnh như những vết thời gian, nhưng mỗi khi bà cười, đôi mắt lại sáng lên, ấm áp vô cùng. Đôi bàn tay bà gầy gầy, nổi rõ những đường gân xanh, bàn tay ấy đã từng vất vả nuôi nấng cha em khôn lớn và nay lại tiếp tục chăm sóc, yêu thương cháu chắt. Giọng nói của bà chậm rãi, ấm áp, mỗi khi bà kể chuyện cổ tích, em đều cảm nhận được sự dịu dàng, trìu mến trong từng lời bà nói.

Hằng ngày, bà nội thường dậy từ rất sớm để pha ấm trà nóng, chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà rồi mới nhẹ nhàng gọi em dậy đi học. Buổi tối, bà hay ngồi bên hiên nhà, vừa đan áo vừa kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa. Đôi lúc, bà còn chuẩn bị cho em những viên kẹo nhỏ, dặn dò em học hành chăm chỉ. Em luôn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên bà, từng lời kể, từng cái xoa đầu của bà như đưa em vào giấc ngủ êm đềm, ngọt ngào.

Bà nội không chỉ thương yêu con cháu mà còn rất tốt bụng với hàng xóm láng giềng. Mỗi khi ai gặp khó khăn, bà đều sẵn lòng giúp đỡ, chia sẻ từng bó rau, chén muối. Bà sống giản dị, tiết kiệm và luôn dạy em biết yêu lao động, biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Em cảm nhận được ở bà là một “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Bà là người đã dạy em những bài học đầu tiên về lòng nhân hậu và tình yêu thương. Em chỉ mong bà luôn khỏe mạnh để em được nghe giọng kể dịu dàng ấy thêm nhiều năm nữa.

2Bài văn 2: Bà ngoại – Người thầy đầu tiên của em

Tiếng gà gáy vang lên mỗi sáng sớm luôn gợi cho em nhớ đến hình bóng bà ngoại thân yêu. Bà là người mà em kính trọng và yêu quý nhất trên đời, không chỉ bởi bà là ruột thịt mà còn bởi tình cảm bao la bà dành cho em.

Bà ngoại em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, mái tóc bạc phơ như sương sớm. Khuôn mặt bà tròn phúc hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền như làn nước mùa thu, ánh lên niềm vui khi nhìn cháu con sum họp. Đôi bàn tay bà gầy gò, chai sạn bởi năm tháng tần tảo, nhưng mỗi lần xoa đầu em, em lại cảm nhận được sự ấm áp, vỗ về. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, chậm rãi, mỗi lời bà dặn dò đều thấm sâu vào tâm trí em.

Bà ngoại rất thích trồng hoa và chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà. Mỗi buổi sáng, bà lại dậy sớm tưới cây, nhổ cỏ, hái rau cho bữa cơm gia đình. Đôi lúc, bà còn dạy em cách trồng cây, cách nhặt rau và kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích đầy ý nghĩa. Những buổi chiều, bà thường ngồi đan áo len cho cả nhà, vừa làm vừa kể chuyện, tiếng cười nói vang lên ấm áp. Có lần em bị ốm, bà thức suốt đêm để chăm sóc, nấu cháo và xoa dầu cho em. Em cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho con cháu.

Bà ngoại là người sống rất giản dị, tiết kiệm. Bà luôn dạy em biết yêu thương, giúp đỡ mọi người xung quanh. Khi hàng xóm có việc, bà đều sẵn lòng giúp đỡ, không nề hà khó khăn. Đối với em, bà là tấm gương sáng về lòng nhân hậu, sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô điều kiện.

Em rất biết ơn và yêu quý bà ngoại của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa tinh thần cho cả gia đình, để em còn được nghe những câu chuyện cổ tích và cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay dịu dàng của bà.

3Bài văn 3: Ông nội – Người bạn lớn tuổi thân thiết của em

Khi nhắc đến người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, em nghĩ ngay đến ông nội. Ông là người luôn dành cho em tình cảm đặc biệt và dạy em nhiều bài học quý giá trong cuộc sống.

Ông nội năm nay đã bảy mươi lăm tuổi. Dáng ông cao, lưng hơi còng, mái tóc bạc trắng như cước, luôn được chải gọn gàng. Gương mặt ông vuông vức, làn da sạm nắng với nhiều nếp nhăn hằn sâu bởi năm tháng lao động vất vả. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ hiền từ và từng trải. Mỗi khi ông cười, hàm răng trắng đều và nụ cười rạng rỡ luôn khiến em cảm thấy ấm áp. Đôi bàn tay ông to, chai sạn, đã từng cày cuốc, lao động nuôi cả gia đình. Giọng ông trầm ấm, vang vang, mỗi khi kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Hằng ngày, ông nội thường dậy sớm tập thể dục, sau đó chăm sóc vườn cây ăn quả phía sau nhà. Ông rất thích trồng cây và dạy em cách tưới nước, bón phân, tỉa cành. Mỗi buổi chiều, ông thường dẫn em ra bờ ao câu cá, kể cho em nghe những câu chuyện về tuổi thơ của ông. Có hôm, ông còn dạy em làm diều giấy, cùng em thả diều trên cánh đồng lộng gió. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là những khoảnh khắc đẹp đẽ của tuổi thơ.

Ông nội là người hiền hậu, điềm đạm và rất yêu thương con cháu. Ông luôn nhẫn nại chỉ bảo em từng việc nhỏ, dạy em biết lễ phép, chăm chỉ học tập và giúp đỡ mọi người. Ông còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, ai nhờ gì ông cũng sẵn lòng làm giúp. Đối với em, ông là tấm gương sáng về lòng nhân ái, sự kiên trì và tinh thần lạc quan.

Em rất kính trọng và yêu quý ông nội của mình. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình và để em được cùng ông trải qua thật nhiều kỷ niệm đẹp.

4Bài văn 4: Bà hàng xóm tốt bụng mà em yêu quý

Trong khu phố nhỏ nơi em sống, người lớn tuổi mà em yêu quý nhất là bà Tư – bà hàng xóm thân thiết của gia đình em. Tuy không phải là người thân ruột thịt, nhưng bà luôn dành cho em tình cảm ấm áp như chính bà ngoại của mình.

Bà Tư năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, tóc bạc trắng như mây, thường được búi gọn phía sau. Khuôn mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà sáng, ánh lên vẻ hiền từ và thân thiện. Đôi bàn tay bà gầy guộc, nổi rõ những đường gân xanh, đã từng trải qua biết bao công việc vất vả. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, ấm áp, mỗi khi bà kể chuyện hay hỏi thăm, em đều cảm thấy rất gần gũi, thân thương.

Mỗi sáng, bà Tư thường ra vườn tưới hoa, chăm sóc những luống rau xanh mướt. Bà rất thích trồng cây và thường đem tặng hàng xóm những bó rau tươi ngon. Thỉnh thoảng, bà còn làm bánh rồi mang sang cho em và các bạn nhỏ trong xóm. Có những buổi chiều, bà ngồi trước hiên nhà, vừa đan len vừa kể chuyện cho lũ trẻ nghe. Em rất thích nghe bà kể chuyện, bởi giọng bà ấm áp, truyền cảm và luôn lồng ghép những bài học ý nghĩa về cuộc sống.

Bà Tư là người sống giản dị, tiết kiệm và rất tốt bụng. Bà luôn giúp đỡ mọi người xung quanh, ai có việc gì khó khăn bà đều sẵn lòng chia sẻ, giúp đỡ mà không nề hà. Đối với em, bà là hình mẫu về lòng nhân hậu, sự kiên nhẫn và tình yêu thương con người.

Em rất yêu quý và kính trọng bà Tư. Em mong bà luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ để mãi là người bạn lớn tuổi thân thiết của em và các bạn nhỏ trong xóm.

5Bài văn 5: Cô giáo cũ – Người lớn tuổi em luôn kính trọng

Nhắc đến người lớn tuổi mà em yêu quý, em không thể không nghĩ đến cô giáo chủ nhiệm cũ của em – cô Lan. Dù đã về hưu, nhưng cô vẫn luôn là người mà em kính trọng và biết ơn sâu sắc.

Cô Lan năm nay đã hơn sáu mươi tuổi. Dáng cô thanh mảnh, mái tóc hoa râm được cắt ngắn gọn gàng. Khuôn mặt cô hiền hậu, làn da có nhiều nếp nhăn nhưng nụ cười vẫn luôn rạng rỡ. Đôi mắt cô sáng, ánh lên vẻ hiền từ, bao dung. Đôi bàn tay cô gầy gò, thon dài, đã từng cầm phấn, cầm bút dạy dỗ biết bao thế hệ học trò. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, truyền cảm, mỗi khi cô giảng bài hay kể chuyện, em đều chăm chú lắng nghe.

Cô Lan rất yêu nghề và tận tụy với học trò. Ngày còn đi học, em thường được cô chỉ bảo tận tình, dạy dỗ từng nét chữ, từng phép tính. Cô hay kể cho chúng em nghe những câu chuyện về lòng nhân ái, về sự cố gắng không ngừng. Dù đã nghỉ hưu, cô vẫn thường xuyên đến trường thăm các em nhỏ, động viên các thầy cô giáo trẻ và chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy. Thỉnh thoảng, cô còn tổ chức các buổi sinh hoạt, dạy chúng em làm đồ thủ công hay kể chuyện cổ tích.

Cô Lan là người sống giản dị, khiêm tốn và rất tận tâm. Cô luôn giúp đỡ những học trò có hoàn cảnh khó khăn, động viên các em vượt qua thử thách. Đối với em, cô là tấm gương sáng về lòng nhân hậu, sự kiên trì và tinh thần trách nhiệm.

Em rất kính trọng và biết ơn cô Lan – người đã dạy em những bài học đầu tiên về tình yêu thương và nhân ái. Em mong cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc để tiếp tục truyền cảm hứng cho bao thế hệ học trò.

6Bài văn 6: Ông ngoại – Người kể chuyện tuyệt vời của em

Trong gia đình, người lớn tuổi mà em yêu quý nhất là ông ngoại. Ông là người luôn dành cho em những câu chuyện cổ tích hấp dẫn và những bài học quý giá.

Ông ngoại em năm nay đã tám mươi tuổi. Dáng ông cao, tóc bạc trắng như bông, gương mặt hiền hậu, phúc hậu. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ từng trải và nhân hậu. Đôi bàn tay ông to, nổi gân xanh, đã từng trải qua bao năm tháng lao động vất vả. Giọng nói của ông trầm ấm, vang vang, mỗi khi ông kể chuyện, em đều chăm chú lắng nghe, say mê từng câu chữ.

Mỗi buổi tối, sau bữa cơm gia đình, ông thường ngồi bên em kể những câu chuyện cổ tích, những kỷ niệm thời thơ ấu của ông. Ông còn dạy em cách chơi cờ tướng, cách làm diều giấy và nhiều trò chơi dân gian thú vị. Có những lúc, ông dắt em ra vườn, chỉ cho em từng loại cây, dạy em biết quý trọng thiên nhiên và lao động. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là những khoảnh khắc tuyệt vời của tuổi thơ.

Ông ngoại là người hiền hậu, điềm đạm và rất yêu thương con cháu. Ông luôn nhẫn nại chỉ bảo em từng việc nhỏ, dạy em biết lễ phép, chăm chỉ học tập và giúp đỡ mọi người. Ông còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, ai nhờ gì ông cũng sẵn lòng làm giúp. Đối với em, ông là tấm gương sáng về lòng nhân ái, sự kiên trì và tinh thần lạc quan.

Em rất kính trọng và yêu quý ông ngoại của mình. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình và để em được cùng ông trải qua thật nhiều kỷ niệm đẹp.

7Bài văn 7: Bà ngoại – Người tần tảo nuôi em khôn lớn

Trong ký ức tuổi thơ của em, hình ảnh bà ngoại luôn gắn liền với những buổi chiều ấm áp, tiếng ru dịu dàng và vòng tay ấm áp. Bà là người lớn tuổi em yêu quý nhất, là người đã tần tảo nuôi em khôn lớn.

Bà ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, lưng hơi còng, mái tóc bạc như sương mai. Khuôn mặt bà hiền từ, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng ngời mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền như làn nước mùa thu, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi con, nuôi cháu. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện, em đều cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương.

Mỗi ngày, bà ngoại đều dậy sớm nấu ăn, chuẩn bị quần áo cho em đi học. Bà còn chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà, hái từng bó rau, quả cà để nấu những bữa cơm ngon lành cho cả nhà. Buổi tối, bà ngồi bên em, vừa đan áo vừa kể chuyện cổ tích. Những câu chuyện của bà đưa em vào giấc ngủ êm đềm, ngọt ngào. Có lần em bị ốm, bà thức suốt đêm chăm sóc, lo lắng cho em từng chút một. Em cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho em.

Bà ngoại là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Bà dạy em biết yêu thương, quan tâm đến mọi người xung quanh. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà ngoại của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

8Bài văn 8: Ông hàng xóm – Người bạn lớn tuổi vui tính

Ở cạnh nhà em là ông Ba – một người hàng xóm lớn tuổi mà em rất yêu quý. Dù không phải người thân, nhưng ông luôn coi em như cháu ruột và dành cho em nhiều tình cảm đặc biệt.

Ông Ba năm nay đã gần tám mươi tuổi, dáng người cao gầy, tóc bạc trắng, gương mặt hiền hậu với nhiều nếp nhăn. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ vui vẻ, lạc quan. Đôi bàn tay ông to, chai sạn, đã từng làm đủ nghề để nuôi sống gia đình. Giọng nói của ông vang vang, ấm áp, mỗi khi ông kể chuyện hay chỉ bảo, em đều cảm thấy rất gần gũi.

Ông Ba rất thích chơi cờ tướng và thường dạy em cách chơi. Mỗi buổi chiều, ông ngồi trước hiên nhà, vừa nhâm nhi tách trà vừa chỉ cho em từng nước cờ. Ông còn kể cho em nghe những câu chuyện hài hước về thời trẻ, khiến em cười nghiêng ngả. Đôi khi, ông còn dẫn em đi câu cá, dạy em cách buộc dây câu, cách kiên nhẫn chờ cá cắn câu. Những buổi chiều ấy luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui.

Ông Ba là người sống giản dị, vui tính và rất tốt bụng. Ông luôn giúp đỡ hàng xóm, ai cần gì ông cũng sẵn sàng giúp đỡ. Ông dạy em biết yêu lao động, sống chân thành và lạc quan. Đối với em, ông là người bạn lớn tuổi thân thiết, là tấm gương sáng về lòng nhân hậu và sự kiên trì.

Em rất yêu quý và kính trọng ông Ba. Em mong ông luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ để mãi là người bạn lớn tuổi thân thiết của em.

9Bài văn 9: Bà nội – Người giữ lửa cho gia đình

Trong mỗi bữa cơm sum họp, hình ảnh bà nội lom khom bên bếp lửa đỏ hồng luôn in đậm trong tâm trí em. Bà là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, là người đã giữ lửa cho hạnh phúc gia đình em.

Bà nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, lưng còng, mái tóc bạc như mây trời. Gương mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà sáng, ánh lên vẻ yêu thương, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả chăm sóc cả gia đình. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện hay dặn dò, em đều lắng nghe một cách chăm chú.

Mỗi ngày, bà nội đều dậy sớm nhóm bếp, nấu những bữa cơm ngon lành cho cả nhà. Bà còn chăm sóc vườn rau, hái từng quả cà, bó rau cho bữa ăn thêm phong phú. Buổi tối, bà ngồi bên em, vừa đan áo vừa kể chuyện cổ tích. Những câu chuyện của bà như thắp lên ngọn lửa ấm áp trong lòng em. Có lần em bị ốm, bà thức suốt đêm chăm sóc, lo lắng cho em từng chút một. Em cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho em.

Bà nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Bà dạy em biết yêu thương, quan tâm đến mọi người xung quanh. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

10Bài văn 10: Bác tổ trưởng tổ dân phố – Người lớn tuổi gương mẫu

Khu phố em có bác Hùng – tổ trưởng tổ dân phố, là người lớn tuổi mà em vô cùng kính trọng và yêu quý. Bác luôn tận tụy với công việc và hết lòng vì mọi người.

Bác Hùng đã ngoài sáu mươi tuổi, dáng người cao lớn, tóc hoa râm, gương mặt phúc hậu. Đôi mắt bác sáng, ánh lên vẻ cương nghị nhưng cũng rất hiền từ. Đôi bàn tay bác to, chắc khỏe, đã từng trải qua nhiều năm tháng lao động. Giọng nói của bác vang vang, ấm áp, luôn tạo cảm giác tin tưởng cho mọi người.

Hằng ngày, bác Hùng luôn đi kiểm tra các ngõ xóm, nhắc nhở mọi người giữ gìn vệ sinh, an ninh trật tự. Bác còn tổ chức các buổi sinh hoạt, vận động mọi người tham gia phong trào bảo vệ môi trường, giúp đỡ người nghèo. Bác luôn nhiệt tình, trách nhiệm, không quản ngại khó khăn, vất vả. Khi có ai gặp khó khăn, bác đều sẵn lòng giúp đỡ, động viên mọi người cùng nhau vượt qua.

Bác Hùng là người sống giản dị, gương mẫu và rất tận tâm. Bác luôn dạy em biết yêu lao động, sống có trách nhiệm và quan tâm đến cộng đồng. Đối với em, bác là tấm gương sáng về lòng nhân ái, sự kiên trì và tinh thần trách nhiệm.

Em rất kính trọng và yêu quý bác Hùng. Em mong bác luôn khỏe mạnh để tiếp tục cống hiến cho khu phố và là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ chúng em noi theo.

11Bài văn 11: Bà nội – Người dạy em những bài học đầu đời

Mỗi lần nhìn thấy bà nội ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu lên mái tóc bạc phơ, em lại cảm thấy lòng mình tràn đầy yêu thương và biết ơn. Bà là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất trong gia đình.

Bà nội em đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, lưng hơi còng vì tuổi tác. Mái tóc bà bạc trắng như mây trời, được búi gọn gàng phía sau. Gương mặt bà phúc hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền từ, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi nấng cha mẹ em khôn lớn. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện hay dặn dò, em đều lắng nghe một cách chăm chú.

Bà nội là người dạy em những bài học đầu tiên về cách sống, về lòng nhân hậu và tình yêu thương. Bà luôn nhắc nhở em phải lễ phép, biết quan tâm, giúp đỡ mọi người xung quanh. Mỗi ngày, bà đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, chăm sóc vườn rau và dạy em cách trồng cây, chăm sóc hoa lá. Buổi tối, bà ngồi bên em, kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, dạy em biết phân biệt điều hay lẽ phải.

Bà nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

12Bài văn 12: Ông ngoại – Người truyền cảm hứng cho em

Những buổi chiều yên bình, khi ánh nắng nhạt dần sau lũy tre, em lại được ngồi bên ông ngoại nghe kể chuyện. Ông là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, là người đã truyền cho em niềm đam mê học hỏi và khám phá thế giới.

Ông ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng ông cao, tóc bạc trắng như cước, gương mặt hiền hậu với nhiều nếp nhăn. Đôi mắt ông sáng, ánh lên sự thông minh, từng trải. Đôi bàn tay ông to, nổi gân xanh, đã từng lao động vất vả để nuôi sống gia đình. Giọng nói của ông trầm ấm, truyền cảm, mỗi khi ông kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Ông ngoại rất thích đọc sách và kể chuyện cho em nghe. Mỗi buổi chiều, ông thường dẫn em ra vườn, chỉ cho em từng loài cây, dạy em cách chăm sóc cây cối và yêu thiên nhiên. Ông còn dạy em cách làm diều giấy, cách chơi cờ tướng, dạy em biết kiên nhẫn, sáng tạo. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là những khoảnh khắc tuyệt vời của tuổi thơ.

Ông ngoại là người hiền hậu, điềm đạm và rất yêu thương con cháu. Ông luôn nhẫn nại chỉ bảo em từng việc nhỏ, dạy em biết lễ phép, chăm chỉ học tập và giúp đỡ mọi người. Ông còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, ai nhờ gì ông cũng sẵn lòng làm giúp. Đối với em, ông là tấm gương sáng về lòng nhân ái, sự kiên trì và tinh thần lạc quan.

Em rất kính trọng và yêu quý ông ngoại của mình. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình và để em được cùng ông trải qua thật nhiều kỷ niệm đẹp.

13Bài văn 13: Bà nội – Người bạn đồng hành trong tuổi thơ em

Mỗi khi nhớ về tuổi thơ, em lại nhớ đến hình ảnh bà nội ngồi bên hiên nhà, vừa đan len vừa kể chuyện. Bà là người lớn tuổi em yêu quý nhất, là người bạn đồng hành thân thiết trong suốt những năm tháng đầu đời.

Bà nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, lưng hơi còng, mái tóc bạc như mây trời. Gương mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền như làn nước mùa thu, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi con, nuôi cháu. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện, em đều cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương.

Bà nội là người bạn đồng hành với em trong mọi hoạt động hàng ngày. Bà dạy em cách nấu ăn, cách chăm sóc vườn rau, cách thêu thùa, đan len. Mỗi buổi tối, bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, những bài học về lòng nhân ái và sự kiên trì. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là hành trang quý giá cho em trên đường đời.

Bà nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

14Bài văn 14: Ông nội – Người thầy đầu tiên của em

Trong gia đình, người lớn tuổi mà em yêu quý nhất là ông nội. Ông không chỉ là người thân mà còn là người thầy đầu tiên dạy em bao điều hay lẽ phải.

Ông nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng ông cao, lưng hơi còng, mái tóc bạc trắng như cước, luôn được chải gọn gàng. Gương mặt ông vuông vức, làn da sạm nắng với nhiều nếp nhăn hằn sâu bởi năm tháng lao động vất vả. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ hiền từ và từng trải. Mỗi khi ông cười, hàm răng trắng đều và nụ cười rạng rỡ luôn khiến em cảm thấy ấm áp. Đôi bàn tay ông to, chai sạn, đã từng cày cuốc, lao động nuôi cả gia đình. Giọng ông trầm ấm, vang vang, mỗi khi kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Ông nội là người dạy em những bài học đầu tiên về cách sống, về lòng nhân hậu và tình yêu thương. Ông luôn nhắc nhở em phải lễ phép, biết quan tâm, giúp đỡ mọi người xung quanh. Mỗi ngày, ông đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, chăm sóc vườn rau và dạy em cách trồng cây, chăm sóc hoa lá. Buổi tối, ông ngồi bên em, kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, dạy em biết phân biệt điều hay lẽ phải.

Ông nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Ông luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, ông là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng ông nội của mình. Em mong ông luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

15Bài văn 15: Bà ngoại – Người truyền cảm hứng sống đẹp

Mỗi lần nhìn thấy bà ngoại chăm sóc vườn hoa trước nhà, em lại cảm nhận được niềm vui và tình yêu cuộc sống lan tỏa trong không gian. Bà là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, là người đã truyền cho em cảm hứng sống đẹp và ý nghĩa.

Bà ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, mái tóc bạc như sương mai, gương mặt hiền hậu với nhiều nếp nhăn. Đôi mắt bà sáng, ánh lên vẻ hiền từ, bao dung. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi con, nuôi cháu. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, truyền cảm, mỗi khi bà kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Bà ngoại rất thích trồng hoa và chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà. Mỗi buổi sáng, bà lại dậy sớm tưới cây, nhổ cỏ, hái rau cho bữa cơm gia đình. Đôi lúc, bà còn dạy em cách trồng cây, cách nhặt rau và kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích đầy ý nghĩa. Những buổi chiều, bà thường ngồi đan áo len cho cả nhà, vừa làm vừa kể chuyện, tiếng cười nói vang lên ấm áp. Có lần em bị ốm, bà thức suốt đêm để chăm sóc, nấu cháo và xoa dầu cho em. Em cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho con cháu.

Bà ngoại là người sống giản dị, tiết kiệm. Bà luôn dạy em biết yêu thương, giúp đỡ mọi người xung quanh. Khi hàng xóm có việc, bà đều sẵn lòng giúp đỡ, không nề hà khó khăn. Đối với em, bà là tấm gương sáng về lòng nhân hậu, sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô điều kiện.

Em rất biết ơn và yêu quý bà ngoại của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa tinh thần cho cả gia đình, để em còn được nghe những câu chuyện cổ tích và cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay dịu dàng của bà.

16Bài văn 16: Ông ngoại – Người bạn đồng hành của tuổi thơ em

Tuổi thơ của em gắn liền với những buổi chiều cùng ông ngoại ra đồng thả diều, bắt cá. Ông là người lớn tuổi em yêu quý nhất, là người bạn đồng hành thân thiết trong suốt những năm tháng đầu đời.

Ông ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng ông cao, tóc bạc trắng như cước, gương mặt hiền hậu với nhiều nếp nhăn. Đôi mắt ông sáng, ánh lên sự thông minh, từng trải. Đôi bàn tay ông to, nổi gân xanh, đã từng lao động vất vả để nuôi sống gia đình. Giọng nói của ông trầm ấm, truyền cảm, mỗi khi ông kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Ông ngoại là người bạn đồng hành với em trong mọi hoạt động hàng ngày. Ông dạy em cách câu cá, cách làm diều giấy, cách chăm sóc vườn rau. Mỗi buổi chiều, ông dẫn em ra đồng, chỉ cho em từng loài cây, dạy em biết quý trọng thiên nhiên và lao động. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là hành trang quý giá cho em trên đường đời.

Ông ngoại là người hiền hậu, điềm đạm và rất yêu thương con cháu. Ông luôn nhẫn nại chỉ bảo em từng việc nhỏ, dạy em biết lễ phép, chăm chỉ học tập và giúp đỡ mọi người. Ông còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, ai nhờ gì ông cũng sẵn lòng làm giúp. Đối với em, ông là tấm gương sáng về lòng nhân ái, sự kiên trì và tinh thần lạc quan.

Em rất kính trọng và yêu quý ông ngoại của mình. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình và để em được cùng ông trải qua thật nhiều kỷ niệm đẹp.

17Bài văn 17: Bà nội – Người giữ gìn những giá trị truyền thống

Trong mỗi dịp lễ Tết, hình ảnh bà nội chuẩn bị mâm cỗ, dạy em cách gói bánh chưng, làm mứt luôn in đậm trong tâm trí em. Bà là người lớn tuổi em yêu quý nhất, là người giữ gìn và truyền lại cho em những giá trị truyền thống quý báu.

Bà nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, lưng hơi còng, mái tóc bạc như mây trời. Gương mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền như làn nước mùa thu, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi con, nuôi cháu. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện, em đều cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương.

Bà nội là người dạy em cách gói bánh chưng, làm mứt, chuẩn bị mâm cỗ cúng tổ tiên mỗi dịp lễ Tết. Bà kể cho em nghe những câu chuyện về truyền thống gia đình, về lòng biết ơn và sự kính trọng đối với ông bà, cha mẹ. Bà luôn nhắc nhở em phải giữ gìn những giá trị tốt đẹp của gia đình, của quê hương. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là hành trang quý giá cho em trên đường đời.

Bà nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

18Bài văn 18: Ông nội – Người bạn thân thiết của em

Khi nhắc đến người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, em nghĩ ngay đến ông nội. Ông là người bạn thân thiết, luôn bên cạnh em trong mọi khoảnh khắc vui buồn của tuổi thơ.

Ông nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người cao, lưng hơi còng, mái tóc bạc trắng như cước. Gương mặt ông vuông vức, làn da sạm nắng với nhiều nếp nhăn hằn sâu bởi năm tháng lao động vất vả. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ hiền từ và từng trải. Mỗi khi ông cười, hàm răng trắng đều và nụ cười rạng rỡ luôn khiến em cảm thấy ấm áp. Đôi bàn tay ông to, chai sạn, đã từng cày cuốc, lao động nuôi cả gia đình. Giọng ông trầm ấm, vang vang, mỗi khi kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Ông nội là người bạn thân thiết của em trong mọi hoạt động hàng ngày. Ông dạy em cách làm diều giấy, cách chơi cờ tướng, cách chăm sóc vườn rau. Mỗi buổi chiều, ông dẫn em ra đồng, chỉ cho em từng loài cây, dạy em biết quý trọng thiên nhiên và lao động. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là hành trang quý giá cho em trên đường đời.

Ông nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Ông luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, ông là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng ông nội của mình. Em mong ông luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

19Bài văn 19: Bà nội – Người thắp sáng tuổi thơ em

Mỗi buổi chiều, khi tiếng chuông chùa ngân vang trong gió, em lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Đó là lúc bà nội ngồi trước hiên nhà, vừa đan len vừa kể chuyện cổ tích. Hình ảnh ấy mãi là ký ức ngọt ngào nhất trong tuổi thơ em.

Bà nội em đã ngoài bảy mươi tuổi, mái tóc bạc như mây, gương mặt hiền từ với nhiều nếp nhăn mảnh như vết thời gian. Mỗi khi bà cười, đôi mắt hiền lại sáng lên, ấm áp vô cùng. Đôi bàn tay bà gầy gò, nổi gân xanh, nhưng khi xoa đầu em, bàn tay ấy lại ấm lạ thường. Giọng bà chậm rãi kể chuyện, đôi khi ngắt quãng vì ho, nhưng vẫn ngân nga như một làn ru dịu dàng.

Mỗi sáng, bà thường dậy sớm pha ấm trà, tưới cây, rồi gọi em dậy đi học. Buổi tối, bà hay đan áo cho em, vừa đan vừa kể chuyện cổ tích. Những lời kể của bà đưa em vào giấc ngủ êm đềm, ngọt ngào như giọng ru xưa. Bà không chỉ thương yêu con cháu mà còn rất tốt bụng với mọi người xung quanh. Mỗi khi ai gặp khó khăn, bà đều sẵn lòng giúp đỡ. Em thấy bà giống như “ngọn lửa nhỏ” luôn sưởi ấm cả gia đình.

Em rất yêu quý bà nội của mình. Bà là người đã cho em những bài học đầu tiên về lòng nhân hậu và tình yêu thương. Em chỉ mong bà luôn mạnh khỏe để em được nghe giọng kể dịu dàng ấy thêm nhiều năm nữa.

20Bài văn 20: Ông ngoại – Người truyền lửa đam mê học tập

Những ngày hè oi ả, em thường được ông ngoại dạy học và kể chuyện. Ông là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, là người đã truyền lửa đam mê học tập cho em.

Ông ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Dáng ông cao, tóc bạc trắng như cước, gương mặt hiền hậu với nhiều nếp nhăn. Đôi mắt ông sáng, ánh lên sự thông minh, từng trải. Đôi bàn tay ông to, nổi gân xanh, đã từng lao động vất vả để nuôi sống gia đình. Giọng nói của ông trầm ấm, truyền cảm, mỗi khi ông kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Ông ngoại rất thích đọc sách và dạy em học. Mỗi buổi chiều, ông thường dẫn em ra vườn, chỉ cho em từng loài cây, dạy em cách chăm sóc cây cối và yêu thiên nhiên. Ông còn dạy em cách làm diều giấy, cách chơi cờ tướng, dạy em biết kiên nhẫn, sáng tạo. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là những khoảnh khắc tuyệt vời của tuổi thơ.

Ông ngoại là người hiền hậu, điềm đạm và rất yêu thương con cháu. Ông luôn nhẫn nại chỉ bảo em từng việc nhỏ, dạy em biết lễ phép, chăm chỉ học tập và giúp đỡ mọi người. Ông còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, ai nhờ gì ông cũng sẵn lòng làm giúp. Đối với em, ông là tấm gương sáng về lòng nhân ái, sự kiên trì và tinh thần lạc quan.

Em rất kính trọng và yêu quý ông ngoại của mình. Em mong ông luôn khỏe mạnh để mãi là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình và để em được cùng ông trải qua thật nhiều kỷ niệm đẹp.

21Bài văn 21: Bà nội – Người giữ gìn mái ấm gia đình

Trong gia đình, bà nội luôn là người giữ gìn mái ấm, chăm lo cho từng thành viên. Bà là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất, là người đã hy sinh thầm lặng cho hạnh phúc của cả nhà.

Bà nội em đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, lưng hơi còng, mái tóc bạc như mây trời. Gương mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền từ, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi nấng cha mẹ em khôn lớn. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện hay dặn dò, em đều lắng nghe một cách chăm chú.

Bà nội là người giữ gìn mái ấm gia đình, luôn chăm lo cho từng bữa cơm, từng giấc ngủ của các thành viên. Bà dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc vườn rau, dạy em cách nấu ăn, cách sống tiết kiệm, giản dị. Buổi tối, bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, những bài học về lòng nhân ái và sự kiên trì.

Bà nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

22Bài văn 22: Ông nội – Người truyền thống của gia đình

Mỗi dịp lễ Tết, em lại được ông nội kể về những phong tục truyền thống, những câu chuyện xưa cũ của gia đình. Ông là người lớn tuổi em yêu quý nhất, là người truyền lại những giá trị quý báu cho thế hệ sau.

Ông nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người cao, lưng hơi còng, mái tóc bạc trắng như cước. Gương mặt ông vuông vức, làn da sạm nắng với nhiều nếp nhăn hằn sâu bởi năm tháng lao động vất vả. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ hiền từ và từng trải. Mỗi khi ông cười, hàm răng trắng đều và nụ cười rạng rỡ luôn khiến em cảm thấy ấm áp. Đôi bàn tay ông to, chai sạn, đã từng cày cuốc, lao động nuôi cả gia đình. Giọng ông trầm ấm, vang vang, mỗi khi kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Ông nội là người truyền thống của gia đình, luôn nhắc nhở con cháu giữ gìn những giá trị tốt đẹp, sống lễ phép, biết ơn tổ tiên. Ông dạy em cách làm bánh chưng, cách chuẩn bị mâm cỗ, cách kính trọng ông bà, cha mẹ. Những kỷ niệm ấy luôn in đậm trong tâm trí em, là hành trang quý giá cho em trên đường đời.

Ông nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Ông luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, ông là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng ông nội của mình. Em mong ông luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

23Bài văn 23: Bà ngoại – Người bạn lớn tuổi tâm lý

Bà ngoại em không chỉ là người thân mà còn là người bạn lớn tuổi rất tâm lý, luôn lắng nghe và chia sẻ với em mọi điều trong cuộc sống.

Bà ngoại năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc như sương mai. Gương mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà sáng, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi con, nuôi cháu. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, truyền cảm, mỗi khi bà kể chuyện hay dạy bảo, em đều chăm chú lắng nghe.

Bà ngoại luôn lắng nghe em tâm sự, chia sẻ với em những niềm vui, nỗi buồn. Bà dạy em cách đối diện với khó khăn, cách vượt qua thử thách. Mỗi khi em buồn, bà luôn ở bên an ủi, động viên em cố gắng. Bà còn dạy em cách nấu ăn, cách chăm sóc vườn rau, cách sống tiết kiệm, giản dị.

Bà ngoại là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà ngoại của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

24Bài văn 24: Ông hàng xóm – Người truyền cảm hứng sống tích cực

Ông Tám – người hàng xóm lớn tuổi của em – là người luôn truyền cho em cảm hứng sống tích cực và lạc quan. Dù đã ngoài bảy mươi tuổi, ông vẫn luôn vui vẻ, yêu đời và nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Ông Tám có dáng người cao, tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền hậu với nhiều nếp nhăn. Đôi mắt ông sáng, ánh lên vẻ vui vẻ, lạc quan. Đôi bàn tay ông to, chai sạn, đã từng làm đủ nghề để nuôi sống gia đình. Giọng nói của ông vang vang, ấm áp, mỗi khi ông kể chuyện hay chỉ bảo, em đều cảm thấy rất gần gũi.

Ông Tám rất thích chơi cờ tướng và thường dạy em cách chơi. Mỗi buổi chiều, ông ngồi trước hiên nhà, vừa nhâm nhi tách trà vừa chỉ cho em từng nước cờ. Ông còn kể cho em nghe những câu chuyện hài hước về thời trẻ, khiến em cười nghiêng ngả. Đôi khi, ông còn dẫn em đi câu cá, dạy em cách buộc dây câu, cách kiên nhẫn chờ cá cắn câu. Những buổi chiều ấy luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui.

Ông Tám là người sống giản dị, vui tính và rất tốt bụng. Ông luôn giúp đỡ hàng xóm, ai cần gì ông cũng sẵn sàng giúp đỡ. Ông dạy em biết yêu lao động, sống chân thành và lạc quan. Đối với em, ông là người bạn lớn tuổi thân thiết, là tấm gương sáng về lòng nhân hậu và sự kiên trì.

Em rất yêu quý và kính trọng ông Tám. Em mong ông luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ để mãi là người bạn lớn tuổi thân thiết của em.

25Bài văn 25: Bà nội – Người truyền lửa yêu thương cho gia đình

Bà nội em là người lớn tuổi mà em yêu quý nhất. Bà không chỉ là người thân mà còn là người truyền lửa yêu thương, gắn kết các thành viên trong gia đình.

Bà nội đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, lưng còng, mái tóc bạc như mây trời. Gương mặt bà hiền hậu, làn da nhăn nheo nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi bà cười. Đôi mắt bà hiền từ, ánh lên sự bao dung, trìu mến. Đôi bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, đã từng vất vả nuôi nấng cha mẹ em khôn lớn. Giọng nói của bà chậm rãi, dịu dàng, mỗi khi bà kể chuyện hay dặn dò, em đều lắng nghe một cách chăm chú.

Bà nội là người truyền lửa yêu thương cho gia đình, luôn quan tâm, chăm sóc từng thành viên. Bà dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc vườn rau, dạy em cách nấu ăn, cách sống tiết kiệm, giản dị. Buổi tối, bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, những bài học về lòng nhân ái và sự kiên trì.

Bà nội là người sống giản dị, tiết kiệm và rất nhân hậu. Bà luôn giúp đỡ hàng xóm, chia sẻ từng bó rau, củ khoai cho những người khó khăn. Đối với em, bà là “ngọn lửa nhỏ” luôn âm thầm sưởi ấm cho cả gia đình.

Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chắc cho em và cả gia đình.

Xem thêm:

Những bài văn miêu tả người lớn tuổi không chỉ rèn luyện kỹ năng viết mà còn giúp các em học sinh nuôi dưỡng tình yêu thương và lòng hiếu kính. Qua từng câu chữ giản dị, người đọc cảm nhận được sự trân trọng, biết ơn đối với ông bà, cha mẹ, thầy cô – những người đã âm thầm hi sinh cho con cháu.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi