30 bài văn tả ngày 20/11 lớp 4 ngắn gọn, điểm cao, xúc động nhất

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Thanh Thảo
Cập nhật 17/11
11882 lượt xem

Ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam – là dịp đặc biệt để học sinh bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới thầy cô, những người đã lặng thầm dạy dỗ và nâng bước chúng ta khôn lớn. Dưới đây là tuyển chọn 30 bài văn tả ngày 20/11 lớp 4 hay nhất đến từ AVAKids, với lời văn mộc mạc, giàu cảm xúc và gần gũi, giúp các em học sinh dễ dàng tham khảo và sáng tạo cho bài viết của mình.

1Dàn ý chi tiết cho bài văn tả ngày 20/11 lớp 4 ngắn gọn

I. Mở bài:

  • Giới thiệu về ngày 20/11: Là ngày Hiến chương Nhà giáo Việt Nam, ngày để học sinh bày tỏ lòng biết ơn đến thầy cô giáo.

  • Nêu cảm xúc chung về ngày này: Một ngày thật đặc biệt, ý nghĩa, vui vẻ và tràn đầy yêu thương.

II. Thân bài:

1. Chuẩn bị cho ngày 20/11:

  • Ở nhà:

    • Học sinh chuẩn bị quà, làm thiệp (ví dụ: tự làm bông hoa, thiệp có hình vẽ, lời chúc).

    • Chuẩn bị tiết mục văn nghệ (nếu có): tập hát, múa, đọc thơ.

  • Ở trường:

    • Lớp học được trang trí: Bảng được vẽ đẹp, trang trí hoa, bong bóng, khẩu hiệu chúc mừng.

    • Không khí chuẩn bị rộn ràng, háo hức của học sinh và thầy cô.

2. Diễn biến ngày 20/11 tại trường:

  • Buổi sáng đến trường:

    • Cảm xúc của học sinh: Vui vẻ, háo hức, hồi hộp.
    • Cảnh sân trường: Đông vui, nhộn nhịp hơn ngày thường, nhiều học sinh mang hoa, quà.
  • Các hoạt động chính:

    • Lễ chào cờ đặc biệt:

      • Thầy cô giáo mặc trang phục đẹp.
      • Lời phát biểu của thầy Hiệu trưởng: Nhấn mạnh ý nghĩa ngày 20/11, tri ân thầy cô.
      • Học sinh đại diện lên tặng hoa cho Ban Giám hiệu và các thầy cô.
    • Tiết mục văn nghệ:

      • Các tiết mục hát, múa, đọc thơ do các lớp biểu diễn.
      • Khen ngợi sự chuẩn bị công phu, tài năng của các bạn.
      • Cảm xúc của thầy cô và học sinh khi xem.
  • Hoạt động tại lớp học (sau lễ):
      • Học sinh tặng hoa, thiệp, quà cho giáo viên chủ nhiệm.
      • Những lời chúc chân thành, xúc động của học sinh gửi đến thầy cô.
      • Giáo viên chủ nhiệm phát biểu cảm nghĩ, dặn dò học sinh.
      • Cả lớp cùng liên hoan nhỏ (nếu có): ăn bánh kẹo, trò chuyện vui vẻ.
      • Ghi lại một kỷ niệm đáng nhớ trong ngày (ví dụ: cô giáo xúc động, một lời khuyên hay).

3. Cảm xúc và ý nghĩa:

  • Cảm xúc của học sinh:

    • Vui sướng, hạnh phúc vì được bày tỏ lòng biết ơn.
    • Tự hào về thầy cô.
    • Nhận ra công lao to lớn của thầy cô.
  • Ý nghĩa của ngày 20/11:

    • Là dịp để tri ân, tôn vinh những người lái đò thầm lặng.
    • Giúp học sinh hiểu hơn về giá trị của sự học và công ơn của thầy cô.
    • Gắn kết tình cảm thầy trò.

III. Kết bài:

  • Khẳng định lại cảm xúc về ngày 20/11: Một ngày thật đẹp, đáng nhớ.
  • Lời hứa của bản thân: Cố gắng học tập thật tốt để đền đáp công ơn thầy cô.
  • Lời chúc đến tất cả các thầy cô giáo.

Lưu ý khi viết bài:

  • Sử dụng nhiều từ ngữ gợi tả, so sánh, nhân hóa để bài văn thêm sinh động (ví dụ: "nụ cười hiền hậu như nắng mai", "ánh mắt trìu mến", "giọng nói ấm áp").
  • Kể chi tiết những hoạt động mà em tham gia hoặc chứng kiến.
  • Thể hiện rõ cảm xúc của bản thân trong từng đoạn văn.
  • Có thể chọn tả một vài thầy cô giáo cụ thể mà em yêu quý nhất.
Ngoài việc tham khảo các bài văn tả ngày 20/11 để giúp bé học tốt hơn, ba mẹ cũng có thể lựa chọn thêm các sản phẩm sữa cho người lớn hay nước yến sào – những món quà sức khoẻ thiết thực để tri ân thầy cô trong dịp đặc biệt này.

2Bài 1: Ngày 20/11 đầy ắp yêu thương

Sáng sớm ngày 20/11, khi những tia nắng đầu tiên khẽ len qua khung cửa, em đã nghe lòng mình rộn ràng lạ thường. Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày để tất cả học sinh bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến những người thầy, người cô đã dìu dắt chúng em khôn lớn. Không khí trong nhà như cũng vui lây. Mẹ giúp em gói lại bó hoa cúc vàng, còn em cẩn thận đặt tấm thiệp nhỏ xinh do chính tay mình làm vào trong cặp.

Trước ngày lễ, lớp em đã chuẩn bị thật chu đáo. Cả lớp cùng nhau tập hát bài “Bụi phấn” để tặng cô giáo chủ nhiệm. Mấy bạn khéo tay còn cắt giấy màu, vẽ hoa trang trí quanh bảng. Chúng em bàn nhau gom tiền mua một món quà nhỏ tặng cô – một chiếc khăn quàng cổ màu tím nhạt, bởi chúng em biết cô rất thích màu này. Mỗi buổi chiều tan học, cả lớp lại tụ tập ở phòng nghệ thuật để tập múa, tập hát, ai cũng chăm chỉ và háo hức.

Sáng 20/11, sân trường em thật khác lạ. Từng chùm bong bóng rực rỡ đung đưa theo gió, những bông hoa tươi thắm khoe sắc dưới ánh nắng vàng. Học sinh nào cũng ăn mặc chỉnh tề, mang theo hoa, thiệp, quà. Tiếng cười nói vang khắp sân trường khiến ai đi qua cũng thấy lòng ấm áp. Lễ chào cờ hôm nay đặc biệt hơn mọi khi. Sau khi quốc ca vang lên, thầy hiệu trưởng phát biểu, giọng thầy trầm ấm, nhấn mạnh ý nghĩa của ngày 20/11 và gửi lời cảm ơn đến toàn thể giáo viên trong trường. Khi đại diện học sinh lên tặng hoa, mọi người cùng vỗ tay rộn rã, gương mặt thầy cô ai cũng ánh lên niềm vui.

Sau buổi lễ, lớp em tổ chức buổi liên hoan nhỏ. Chúng em tặng cô giáo những tấm thiệp với lời chúc giản dị mà chân thành: “Em chúc cô luôn khỏe mạnh, mãi yêu nghề và hạnh phúc bên học trò của mình”. Cô xúc động cười hiền hậu, nói rằng món quà quý giá nhất chính là sự cố gắng học tập của chúng em. Nghe vậy, em thấy sống mũi mình cay cay. Cô dặn chúng em hãy luôn chăm ngoan, đoàn kết và giữ mãi tình yêu thương trong lớp. Sau đó, cả lớp cùng hát, cùng ăn bánh, cười nói vui vẻ.

Kết thúc buổi lễ, em cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc. Ngày 20/11 không chỉ là dịp để tôn vinh thầy cô, mà còn giúp em hiểu rõ hơn giá trị của tri thức và lòng biết ơn. Em tự hứa sẽ cố gắng học thật tốt để xứng đáng với công lao dạy dỗ của cô. Trong lòng em, ngày hôm nay thật đẹp – một kỷ niệm ấm áp mà em sẽ mãi ghi nhớ.

3Bài 2: Kỷ niệm khó quên ngày 20/11

Ngày 20/11 năm nay đối với em thật đặc biệt, bởi đây là lần đầu tiên em được tham gia chương trình văn nghệ chào mừng thầy cô. Từ nhiều tuần trước, lớp em đã háo hức chuẩn bị. Bạn Lan phụ trách vẽ khẩu hiệu “Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11”, còn nhóm bạn nam thì treo cờ, dán bóng bay khắp lớp. Nhìn lớp học rực rỡ sắc màu, ai cũng thấy vui lạ thường.

Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, những tia nắng vàng nhẹ chiếu xuống sân trường. Em mang theo bó hoa hồng nhung tươi thắm cùng tấm thiệp nhỏ ghi dòng chữ: “Em cảm ơn cô – người mẹ thứ hai của chúng em.” Khi đến trường, em thấy các bạn cũng rạng rỡ trong đồng phục mới. Cả sân trường như một vườn hoa rực rỡ. Tiếng loa vang lên báo hiệu buổi lễ sắp bắt đầu.

Lễ chào cờ diễn ra trang nghiêm. Thầy hiệu trưởng phát biểu, nhắc nhở học sinh phải luôn kính trọng và biết ơn thầy cô – những người đã tận tụy cống hiến. Khi thầy dứt lời, cả sân trường vang dậy tiếng vỗ tay. Tiếp đó là phần văn nghệ – khoảnh khắc em mong đợi nhất. Em cùng các bạn trong lớp trình diễn tiết mục múa “Người thầy”. Dù tim đập thình thịch, nhưng khi bước ra sân khấu, em vẫn cố mỉm cười. Nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm bên dưới mỉm cười động viên, em thấy mình có thêm sức mạnh.

Khi chương trình kết thúc, chúng em cùng đến tặng hoa cho cô. Cô nhận bó hoa, đôi mắt ánh lên niềm xúc động. Cô bảo: “Các con chính là niềm hạnh phúc của cô.” Nghe vậy, tim em như tan chảy. Sau đó, cả lớp tổ chức liên hoan nhỏ trong lớp, vừa ăn bánh, vừa kể chuyện vui. Cô còn kể lại những kỷ niệm khi cô mới đi dạy, khiến ai cũng lắng nghe say sưa.

Ngày 20/11 khép lại, nhưng trong lòng em vẫn vẹn nguyên niềm vui và lòng biết ơn. Em nhận ra rằng, tình cảm thầy trò là một điều thật thiêng liêng và cao quý. Em hứa sẽ luôn cố gắng học thật tốt để không phụ công ơn dạy dỗ của thầy cô.

4Bài 3: Ngày hội tri ân thầy cô

Sáng 20/11, trời se lạnh, những cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa sữa thoang thoảng. Từ sáng sớm, em đã dậy thật sớm, chọn chiếc áo trắng tinh khôi, cẩn thận đặt bó hoa hướng dương trong tay. Hôm nay là ngày tri ân thầy cô, ngày mà mọi học sinh trên khắp đất nước đều mong chờ.

Trường em như khoác lên chiếc áo mới. Dọc hành lang treo đầy cờ, bóng bay, những bức tranh học sinh tự vẽ về thầy cô được dán khắp nơi. Lớp em được giao nhiệm vụ biểu diễn tiết mục hát hợp xướng “Người lái đò”. Cả tuần qua, chúng em luyện tập miệt mài dưới sự hướng dẫn của cô Mỹ – giáo viên âm nhạc. Dù mệt nhưng ai cũng háo hức mong chờ giây phút được hát tặng thầy cô.

Buổi lễ bắt đầu trong tiếng trống rộn ràng. Sân trường chật kín học sinh, phụ huynh và thầy cô. Khi dàn đồng ca lớp em cất lên những giai điệu đầu tiên, em nhìn xuống hàng ghế phía dưới, nơi cô giáo chủ nhiệm đang ngồi. Ánh mắt cô sáng lên đầy tự hào. Em chợt thấy sống mũi mình cay cay, cảm nhận được niềm xúc động dâng trào.

Kết thúc buổi lễ, chúng em quay về lớp. Cô chủ nhiệm nhận những bó hoa từ học sinh, đôi bàn tay cô run run khi đọc những dòng chữ nhỏ trong thiệp. Cô cười và nói: “Cô cảm ơn các em, cảm ơn vì đã mang đến cho cô một ngày thật ý nghĩa.” Cả lớp cùng reo lên: “Chúng em yêu cô!” – tiếng nói vang vọng, hòa cùng nụ cười rạng rỡ.

Ngày 20/11 khép lại bằng niềm vui, bằng tình yêu thương lan tỏa. Em thấy yêu cô hơn, yêu mái trường hơn bao giờ hết. Em thầm nhủ sẽ học thật giỏi để mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui.

5Bài 4: Ngày 20/11 trong tim em

Hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày 20/11, ngày mà em luôn mong chờ. Từ sáng sớm, cả nhà em đã rộn ràng. Mẹ giúp em chuẩn bị quà cho cô giáo chủ nhiệm, còn em thì hồi hộp không ngủ được. Ngoài trời, nắng nhẹ, những bông hoa trước sân rung rinh như cũng vui chung.

Ở trường, mọi người tất bật chuẩn bị. Bảng lớp em được vẽ hình những cành hoa điểm tô bằng phấn màu. Trên tường treo dòng chữ: “Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam”. Không khí trong lớp ấm áp và tươi vui. Khi lễ bắt đầu, tiếng nhạc vang lên, cờ tung bay rực rỡ. Thầy hiệu trưởng phát biểu, nhấn mạnh công lao của thầy cô – những người “gieo hạt giống tri thức”. Em lắng nghe mà lòng bồi hồi.

Sau phần nghi lễ là tiết mục văn nghệ. Các bạn lớp em hát vang bài “Cô ơi”. Tiếng hát trong trẻo hòa cùng nụ cười cô giáo khiến không gian như bừng sáng. Khi kết thúc, chúng em chạy lại tặng hoa cho cô. Cô xúc động, đôi mắt long lanh. Cô nói nhỏ: “Cô tự hào về các em lắm.” Câu nói ấy khiến em nhớ mãi.

Buổi chiều, cả lớp liên hoan nhỏ. Bánh kẹo, nước ngọt, tiếng cười rộn rã. Nhưng điều em nhớ nhất là lúc cô kể: “Ngày xưa, khi cô còn là học sinh, cô cũng từng làm thiệp tặng thầy như các em bây giờ.” Câu chuyện giản dị mà ấm lòng. Em hiểu rằng nghề giáo là nghề của yêu thương, của những hy sinh thầm lặng.

Kết thúc ngày 20/11, em thấy mình trưởng thành hơn. Em biết ơn thầy cô – những người đã kiên nhẫn uốn nắn từng nét chữ, từng phép tính cho chúng em. Em tự nhủ sẽ luôn cố gắng để xứng đáng với công lao ấy.

Xem ngay: Lập dàn ý cho bài văn thuật lại một sự việc lớp 4 chi tiết, điểm cao

6Bài 5: Bông hoa tri ân trong ngày 20/11

Ngày 20/11 đến rồi! Từ sáng sớm, con đường đến trường ngập tràn sắc hoa. Những bó hoa cúc, hoa hồng, hoa hướng dương rực rỡ trên tay học sinh. Em cũng mang theo bó hoa nhỏ, tuy giản dị nhưng chứa chan tấm lòng biết ơn dành cho cô giáo chủ nhiệm.

Trước đó, lớp em đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô giáo dạy nhạc hướng dẫn chúng em tập bài múa “Bụi phấn”, còn cô chủ nhiệm thì giúp chúng em vẽ tranh để trưng bày. Không khí trong lớp suốt tuần qua thật náo nhiệt. Ai cũng háo hức, muốn dành điều đặc biệt nhất cho thầy cô.

Buổi lễ bắt đầu bằng tiếng trống rộn ràng. Khi thầy hiệu trưởng bước lên sân khấu, mọi người im phăng phắc lắng nghe. Thầy nói về ý nghĩa của nghề giáo – nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Lời thầy khiến em thấy xúc động. Rồi đến phần văn nghệ, lớp em biểu diễn bài múa, được mọi người vỗ tay khen ngợi. Em nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt cô như một vì sao sáng giữa sân trường.

Khi trở về lớp, em cùng các bạn tặng hoa, thiệp cho cô. Cô nhận, nhẹ nhàng nói: “Cô cảm ơn các em nhiều lắm.” Cô còn dặn dò chúng em phải luôn nỗ lực, vì đó là món quà lớn nhất dành cho thầy cô. Sau đó, cả lớp cùng nhau cắt bánh, chia kẹo, hát vang khúc ca vui vẻ.

Buổi lễ 20/11 kết thúc, nhưng dư âm vẫn đọng lại mãi trong tim em. Em hiểu rằng, tình thầy trò là món quà vô giá. Những bông hoa hôm nay rồi sẽ tàn, nhưng lòng biết ơn và tình yêu dành cho cô sẽ mãi xanh tươi như mùa xuân vĩnh cửu.

7Bài 6: Ngày 20/11 rộn ràng tiếng cười

Từ sáng sớm, em đã nghe thấy tiếng chim hót ríu rít trên cành như cũng muốn hòa vào niềm vui của ngày đặc biệt – ngày 20 tháng 11, Ngày Nhà giáo Việt Nam. Hôm nay, chúng em sẽ tổ chức buổi lễ tri ân thầy cô, những người đã lặng thầm dạy dỗ, chăm sóc chúng em từng ngày.

Những ngày trước đó, lớp em chuẩn bị rất kỹ. Chúng em cùng nhau trang trí lớp học thật đẹp: bảng được vẽ hình bông hoa phấn trắng, cửa sổ dán những tấm thiệp tự làm, còn bàn cô được trải khăn ren tinh khôi. Ai nấy đều háo hức, vừa làm vừa cười đùa. Nhóm bạn nữ khéo tay còn gấp những bông hoa giấy rực rỡ. Em thì đảm nhận viết khẩu hiệu “Mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11” bằng phấn màu đỏ thắm.

Sáng nay, sân trường em như một vườn hoa thu nhỏ. Học sinh các lớp đều diện đồng phục đẹp nhất. Tiếng cười nói, tiếng trống vang dồn dập. Buổi lễ bắt đầu bằng tiết mục múa của khối 4 – lớp em. Khi bước lên sân khấu, em cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm mỉm cười động viên, em liền thấy tự tin hơn. Bài múa kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội. Em vui đến mức chỉ muốn chạy đến ôm cô thật chặt.

Sau phần văn nghệ, chúng em xếp hàng lên tặng hoa cho thầy cô. Những bó hoa tươi thắm được trao tận tay, cùng những lời chúc giản dị mà ấm lòng. Cô chủ nhiệm nhận bó hoa từ lớp em, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui. Cô nói: “Cô cảm ơn các em, chỉ cần các em ngoan ngoãn, học giỏi là cô vui rồi.” Câu nói ấy khiến cả lớp xúc động.

Buổi chiều, lớp em tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Chúng em ăn bánh, uống nước cam, hát những bài hát về thầy cô. Em nhớ mãi khoảnh khắc cô ngồi giữa vòng tròn, nhẹ nhàng kể chuyện về những thế hệ học trò cũ. Giọng cô ấm áp, đầy yêu thương. Em nhận ra rằng, tình thầy trò là một thứ tình cảm thật thiêng liêng, chẳng thể đong đếm được.

Khi hoàng hôn buông xuống, em ra về mà lòng vẫn lâng lâng. Em thầm hứa sẽ học thật tốt, ngoan ngoãn để xứng đáng là học trò của cô. Ngày 20/11 đã để lại trong tim em một kỷ niệm thật đẹp, như bông hoa rực rỡ nở mãi trong vườn ký ức tuổi học trò.

8Bài 7: Niềm vui dâng trào trong ngày tri ân

Ngày 20/11 – một ngày mà em luôn mong đợi nhất trong năm học. Từ sáng sớm, em đã thức dậy với tâm trạng háo hức. Ngoài trời, nắng vàng nhẹ trải dài khắp sân, từng làn gió mang theo hương hoa sữa thoang thoảng. Hôm nay, em sẽ được gặp cô giáo chủ nhiệm, tặng cô tấm thiệp do chính tay mình làm.

Cả tuần trước, lớp em đã rộn ràng chuẩn bị cho buổi lễ. Bọn em tập hát bài “Người thầy”, làm hoa giấy, vẽ tranh và tổng vệ sinh lớp học thật sạch sẽ. Nhìn bảng được trang trí bằng những đường phấn sắc màu, cửa sổ dán đầy bóng bay và hình trái tim, em thấy lớp mình thật xinh đẹp. Không khí chuẩn bị khiến ai cũng cảm thấy ấm lòng.

Đúng tám giờ, buổi lễ bắt đầu. Tiếng trống vang lên rộn rã, từng hàng học sinh ngay ngắn dưới sân. Sau phần chào cờ, thầy hiệu trưởng phát biểu, gửi lời chúc đến các thầy cô – “những người lái đò cần mẫn đưa bao thế hệ cập bến tri thức”. Nghe những lời ấy, em nhìn sang cô giáo chủ nhiệm, thấy ánh mắt cô ánh lên niềm xúc động.

Tiếp theo là phần biểu diễn văn nghệ. Các lớp lần lượt lên sân khấu. Khi đến tiết mục của lớp em, tim em đập thình thịch, nhưng vừa cất tiếng hát, mọi lo lắng đều tan biến. Tiếng vỗ tay vang dội khi kết thúc bài hát khiến em thấy tự hào vô cùng. Sau đó, lớp em cử bạn Lan đại diện lên tặng hoa cho cô. Cô đón nhận, nụ cười hiền hậu nở trên môi. Cô nói nhỏ: “Các em hát hay lắm, cô rất hạnh phúc.”

Khi trở về lớp, chúng em cùng ngồi quanh bàn, tặng cô những món quà nhỏ. Có bạn tặng thiệp, có bạn tặng khăn tay, có bạn chỉ gửi lời chúc. Nhưng cô đều trân trọng tất cả. Cô bảo: “Cô không cần quà, chỉ mong các em chăm chỉ học tập, đó là niềm vui lớn nhất của cô.”

Ngày 20/11 trôi qua trong niềm vui và tiếng cười. Với em, đó là một ngày ý nghĩa, giúp em hiểu rằng lòng biết ơn là điều quý giá nhất mà học sinh dành tặng cho thầy cô. Em sẽ nhớ mãi nụ cười của cô hôm nay – nụ cười như ánh nắng dịu dàng sưởi ấm tim em.

9Bài 8: Ngày 20/11 – ngày em thấy cô cười

Sáng nay, bước chân vào sân trường, em ngỡ như đang đi giữa vườn hoa muôn sắc. Bóng bay rực rỡ, những chùm hoa khoe sắc thắm. Không khí rộn ràng, ai cũng nở nụ cười tươi tắn. Hôm nay là ngày 20/11, ngày đặc biệt để tri ân những người thầy, người cô đáng kính.

Lớp em đã chuẩn bị suốt cả tuần. Bọn em tự tay vẽ tranh, cắt giấy, viết những lời chúc dễ thương. Em còn cùng nhóm bạn làm tấm thiệp lớn dán ngay giữa bảng, ghi dòng chữ: “Chúng em yêu cô giáo Linh”. Cô chủ nhiệm không biết, nên khi bước vào lớp sáng nay, cô đứng lặng một lúc rồi cười thật tươi. Ánh mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc. Em biết, bao công sức tụi em bỏ ra đã được đền đáp bằng nụ cười ấy.

Buổi lễ bắt đầu bằng những tiết mục văn nghệ rộn ràng. Khi lớp em biểu diễn bài múa “Bụi phấn”, cô đứng bên dưới, vừa xem vừa ngân nga theo nhịp. Nhìn nụ cười của cô, em thấy lòng mình nhẹ bẫng. Khi tiết mục kết thúc, cô vỗ tay đầu tiên, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.

Sau buổi lễ, chúng em trở về lớp. Mỗi bạn mang đến một món quà nhỏ: hoa, thiệp, khăn tay… Cô nhận từng món quà, đôi mắt long lanh xúc động. Cô nói: “Các con đã làm cô hạnh phúc lắm rồi.” Rồi cô kể chuyện về những ngày đầu đi dạy, về những thế hệ học sinh đã trưởng thành. Giọng cô nhẹ nhàng như ru, khiến cả lớp lắng nghe say sưa.

Buổi trưa, lớp em tổ chức liên hoan nhỏ. Tiếng cười nói vang lên không ngớt. Em thầm nghĩ, không chỉ chúng em hạnh phúc, mà cô cũng vậy. Bởi trong ngày 20/11 này, chúng em đã mang đến cho cô những phút giây đáng nhớ.

Khi ra về, ánh nắng chiều phủ vàng khắp sân trường. Em quay lại nhìn cô vẫn đứng vẫy tay tạm biệt, nụ cười hiền từ vẫn sáng mãi trong tim em. Ngày 20/11 – ngày em thấy cô cười – sẽ mãi là kỷ niệm đẹp nhất của tuổi học trò.

10Bài 9: Ngày 20/11 và bài học về lòng biết ơn

Trời đầu đông se lạnh, nhưng lòng em lại ấm áp lạ thường. Hôm nay là ngày 20 tháng 11, ngày tri ân thầy cô giáo. Em cảm nhận được niềm vui lan tỏa khắp nơi – từ nhà ra ngõ, từ sân trường đến từng gương mặt học sinh.

Những ngày trước đó, lớp em bận rộn chuẩn bị. Em được giao nhiệm vụ đọc bài phát biểu cảm nghĩ trong lễ kỷ niệm. Em đã tập luyện nhiều lần, run đến nỗi phải đứng trước gương để lấy tự tin. Buổi sáng hôm nay, em mang theo bó hoa nhỏ và tờ giấy đã ghi sẵn bài phát biểu, lòng hồi hộp xen lẫn háo hức.

Sân trường trang hoàng rực rỡ: bóng bay, cờ, hoa và những tấm băng rôn đầy màu sắc. Khi buổi lễ bắt đầu, tiếng trống vang lên dồn dập. Sau phần phát biểu của thầy hiệu trưởng, em được mời lên sân khấu. Đứng trước hàng trăm ánh mắt, tay em run run, nhưng khi nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đang mỉm cười khích lệ, em liền mạnh dạn cất giọng:“Thưa thầy cô kính mến, hôm nay chúng em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc…”Giọng em vang đều, rõ ràng. Khi kết thúc, tiếng vỗ tay vang khắp sân trường. Em nhìn thấy cô gật đầu, nụ cười cô dịu dàng như lời khen thầm lặng.

Sau buổi lễ, cô giáo bước đến ôm em. Cô nói: “Con đã làm rất tốt. Cô tự hào về con.” Em thấy tim mình ấm áp như có nắng mai. Hôm đó, lớp em còn cùng nhau tặng hoa và thiệp cho cô. Cả lớp chụp ảnh lưu niệm, ai cũng cười tươi. Buổi chiều, khi về nhà, em vẫn nghĩ mãi về ánh mắt trìu mến của cô.

Ngày 20/11 đã dạy em bài học quý giá về lòng biết ơn. Em hiểu rằng, không có công sức của thầy cô, sẽ chẳng có chúng em hôm nay. Từ đó, em tự hứa sẽ học thật giỏi, chăm ngoan để không phụ lòng những người đã tận tụy dạy dỗ mình.

11Bài 10: Ngày 20/11 ấm áp tình thầy trò

Sáng nay, trời trong xanh và mát mẻ. Những tia nắng vàng óng trải khắp sân trường, soi rực từng tà áo dài thướt tha của các cô giáo. Không khí rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Hôm nay là ngày 20/11, ngày để tất cả học sinh bày tỏ lòng tri ân đến thầy cô thân yêu.

Lớp em chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu. Bạn Minh làm thiệp, bạn Hoa gấp hoa giấy, bạn Tuấn luyện tiết mục đàn, còn em cùng nhóm bạn viết lời chúc thật đẹp để dán quanh bảng. Khi nhìn lớp học được trang hoàng rực rỡ, ai cũng thấy hãnh diện. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, đôi mắt cô long lanh xúc động. Cô nói: “Cô cảm ơn các em, hôm nay lớp mình thật tuyệt vời!”

Buổi lễ diễn ra trên sân trường. Những tiết mục hát, múa, đọc thơ nối tiếp nhau. Tiếng nhạc vang lên rộn ràng, những tràng pháo tay giòn giã. Em ngồi trong hàng ghế học sinh, nhìn các thầy cô mỉm cười, trong lòng dâng lên niềm tự hào. Thầy hiệu trưởng phát biểu, nhắc nhở học sinh phải luôn kính trọng và biết ơn những người đã truyền dạy tri thức.

Khi chương trình kết thúc, lớp em trở về lớp tổ chức buổi tiệc nhỏ. Cô ngồi giữa vòng tròn học sinh, nhận những bó hoa tươi thắm. Cô nói: “Các con chính là niềm vui của cô.” Giọng cô ấm như nắng, khiến ai cũng xúc động. Rồi cô kể cho chúng em nghe câu chuyện về những ngày đầu tiên cô đi dạy, về những học trò đã trưởng thành. Nghe xong, em cảm thấy yêu cô hơn bao giờ hết.

Chiều về, em vẫn nhớ mãi hình ảnh cô trong tà áo dài trắng, mái tóc bay nhẹ trong gió, nụ cười hiền như ánh nắng. Ngày 20/11 không chỉ là ngày tri ân, mà còn là ngày em cảm nhận sâu sắc tình thầy trò – thứ tình cảm trong sáng, thiêng liêng và ấm áp như ngọn lửa không bao giờ tắt.

12Bài 11: Ngày 20/11 rực rỡ sắc hoa

Sáng sớm 20/11, con đường đến trường như đẹp hơn mọi ngày. Từng hàng cây nghiêng mình đón gió, những chùm hoa giấy hồng rực rỡ nở bung như muốn chào đón ngày tri ân thầy cô. Em ôm bó hoa cúc vàng, lòng rộn ràng niềm vui.

Lớp em chuẩn bị cho ngày này từ cả tuần trước. Bạn thì làm thiệp, bạn tập hát, bạn gấp hoa. Không khí rộn ràng, ai cũng muốn gửi đến thầy cô điều đặc biệt nhất. Cô giáo chủ nhiệm của em rất thích hoa cúc, nên em đã chọn những bông vàng tươi nhất để tặng cô.

Buổi lễ diễn ra trong không khí trang trọng mà ấm áp. Khi thầy hiệu trưởng phát biểu, cả sân trường im phăng phắc lắng nghe. Những tràng pháo tay vang dội khi các tiết mục văn nghệ được trình diễn. Lúc lớp em lên múa, em thấy cô ngồi dưới hàng ghế giáo viên, ánh mắt dịu dàng và nụ cười hiền hậu. Em chỉ ước thời khắc ấy kéo dài mãi.

Khi buổi lễ kết thúc, chúng em về lớp, tặng cô hoa và thiệp. Cô xúc động nói: “Cảm ơn các em, món quà này cô sẽ giữ mãi.” Em thấy lòng mình dâng tràn niềm hạnh phúc. Ngày 20/11 hôm nay đã khắc sâu trong tim em một ký ức rực rỡ như chính những bông hoa cúc vàng kia.

13Bài 12: Buổi lễ 20/11 đáng nhớ

Ngày 20/11 năm nay trời trong vắt, nắng nhẹ như rắc mật vàng trên sân trường. Em đến lớp sớm hơn thường lệ, trên tay là tấm thiệp nhỏ ghi dòng chữ “Em yêu cô giáo của em!”. Cảm giác hồi hộp xen lẫn vui sướng khiến tim em đập nhanh hơn.

Cả tuần trước, lớp em trang trí lớp học thật đẹp. Những chùm bóng bay, dòng chữ “Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam” được treo ngay ngắn. Tiếng cười nói vang khắp nơi. Buổi sáng hôm nay, khi cô giáo bước vào, cô ngỡ ngàng rồi bật cười hạnh phúc.

Buổi lễ diễn ra ở sân trường. Sau phần chào cờ, thầy hiệu trưởng phát biểu đầy xúc động, rồi học sinh đại diện tặng hoa cho thầy cô. Lớp em biểu diễn tiết mục hát “Bụi phấn”, dù hơi run nhưng ai cũng nỗ lực hết mình. Khi nhìn thấy cô mỉm cười vỗ tay, em biết rằng mọi công sức đều được đền đáp.

Sau buổi lễ, cô nhận quà của lớp và nói rằng: “Các em là món quà lớn nhất của cô.” Em sẽ nhớ mãi câu nói ấy, như một lời nhắc để luôn chăm ngoan và nỗ lực hơn trong học tập.

14Bài 13: Niềm vui trong ngày của cô

Từ sáng sớm, khắp trường em ngập tràn sắc hoa và tiếng cười. Hôm nay là ngày 20/11, ngày để học sinh bày tỏ lòng biết ơn với thầy cô. Em cảm thấy thật vui khi được là một phần trong ngày lễ này.

Lớp em đã chuẩn bị rất công phu: bảng được trang trí bằng phấn màu, cửa sổ dán hoa giấy, bàn cô có một chiếc khăn ren trắng. Khi cô bước vào, cô nở nụ cười hiền hậu. Cô nói: “Lớp mình hôm nay đẹp quá!” – câu nói khiến ai cũng sung sướng.

Buổi lễ diễn ra trong tiếng nhạc tưng bừng. Các tiết mục văn nghệ nối tiếp nhau. Khi lớp em biểu diễn, cô đứng dõi theo với ánh mắt trìu mến. Sau đó, chúng em tặng hoa và thiệp cho cô. Cô xúc động nói: “Cảm ơn các em – những bông hoa nhỏ của cô.”

Ngày 20/11 ấy đã để lại trong tim em hình ảnh cô giáo với nụ cười tươi tắn, dịu dàng – một kỷ niệm mà em sẽ mang theo suốt đời học trò.

15Bài 14: Ngày hội thầy cô yêu dấu

Sáng 20/11, khi ánh nắng vừa hé rạng, sân trường em đã rực rỡ sắc màu. Những chùm bóng bay đủ sắc tung bay trong gió, những dải ruy băng đỏ thắm được treo cao trên cổng trường, nổi bật dòng chữ: “Chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11”. Không khí trong lành và rộn ràng khiến ai đi qua cũng cảm nhận được niềm hân hoan lan tỏa.

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt – ngày để học sinh trên khắp đất nước bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới thầy cô – những người đã lặng thầm dạy dỗ chúng em khôn lớn từng ngày. Em đến trường sớm hơn mọi khi, trên tay cầm bó hoa cúc vàng tươi thắm. Mẹ bảo: “Cúc vàng là loài hoa tượng trưng cho lòng tôn kính, con hãy tặng cô bằng cả tấm lòng nhé.” Em khẽ gật đầu, trong tim rộn ràng niềm vui xen lẫn xúc động.

Những ngày trước, lớp em đã tất bật chuẩn bị. Cả lớp cùng nhau trang trí phòng học: bạn thì vẽ hoa lên bảng, bạn cắt giấy làm bướm, bạn khác lại tỉ mỉ dán từng bông hoa giấy lên tường. Em và các bạn nam cùng nhau sắp xếp bàn ghế ngay ngắn, lau chùi sạch sẽ. Khi mọi thứ hoàn thành, lớp em như khoác lên chiếc áo mới – rực rỡ mà thân thương vô cùng.

Buổi lễ bắt đầu trong tiếng trống trường rộn rã. Sân trường hôm nay đông hơn hẳn. Các thầy cô trong tà áo dài truyền thống dịu dàng, thanh thoát. Còn học sinh chúng em thì gương mặt ai nấy cũng rạng rỡ. Sau phần chào cờ, thầy hiệu trưởng phát biểu. Giọng thầy trầm ấm vang vọng qua loa, nhấn mạnh ý nghĩa của nghề dạy học và nhắc nhở học sinh phải luôn biết ơn những người đã truyền đạt kiến thức. Em lắng nghe mà thấy lòng mình như được sưởi ấm.

Tiếp đó là những tiết mục văn nghệ đặc sắc. Các lớp lần lượt biểu diễn những bài múa, bài hát ca ngợi công lao thầy cô. Đến lượt lớp em, cả nhóm bước lên sân khấu trong tiếng nhạc quen thuộc của bài “Người thầy”. Em vừa hát vừa nhìn xuống hàng ghế giáo viên, thấy cô giáo chủ nhiệm đang mỉm cười, ánh mắt hiền từ lấp lánh niềm tự hào. Em cảm nhận rõ niềm hạnh phúc lan tỏa trong lòng.

Khi buổi lễ kết thúc, lớp em về phòng học. Bạn Lan đại diện lớp cầm bó hoa tươi trao tặng cô. Em cũng đưa tấm thiệp nhỏ mà mình đã nắn nót viết từng dòng: “Em chúc cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, cô mãi là người mẹ thứ hai của chúng em.” Cô nhận hoa, mắt cô rưng rưng xúc động. Cô nói nhỏ:– “Cô cảm ơn các em, cô hạnh phúc lắm. Cô chỉ mong các em luôn chăm ngoan, học thật giỏi để sau này trở thành người tốt.”

Cả lớp vỗ tay rộn ràng. Sau đó, chúng em cùng liên hoan nho nhỏ. Tiếng cười vang lên khắp lớp. Em nhìn quanh – mọi gương mặt đều rạng ngời. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, chỉ là được cùng nhau hát vang một bài ca, tặng một bó hoa, một tấm thiệp – nhưng chứa đựng bao tình cảm chân thành.

Chiều về, em vẫn còn nhớ ánh nắng vàng nhẹ rơi trên tà áo dài của cô. Trong tim em, ngày 20/11 không chỉ là ngày lễ, mà còn là ngày thắp sáng lòng biết ơn – thứ ánh sáng sẽ mãi theo em suốt quãng đời đi học.

16Bài 15: Ngày 20/11 ngập tràn nụ cười

Từ khi mở mắt ra, em đã nghe thấy tiếng chim ríu rít ngoài hiên như khúc nhạc vui chào ngày mới. Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 – ngày đặc biệt mà em luôn mong chờ. Em vội vàng mặc đồng phục, cẩn thận đặt bó hoa hồng đỏ lên bàn rồi cùng mẹ đến trường.

Con đường quen thuộc dường như cũng tươi tắn hơn. Gió nhẹ thổi, những tán phượng khẽ lay, cánh hoa rụng xuống sân như muốn hòa vào niềm vui của ngày lễ. Sân trường hôm nay rực rỡ sắc màu: những dải băng rôn đỏ, những chùm bóng bay xanh, vàng, tím đung đưa trong nắng. Tiếng nhạc từ loa phát ra rộn ràng, khiến ai cũng háo hức.

Tuần trước, lớp em đã cùng nhau tập hát bài “Bụi phấn” để tặng cô giáo chủ nhiệm. Cô là người hiền hậu, luôn nhẹ nhàng với học trò. Cả lớp quyết tâm hát thật hay để khiến cô vui. Khi đứng trên sân khấu, em nhìn thấy cô đang ngồi dưới hàng ghế giáo viên, mái tóc đen óng ánh dưới nắng, nụ cười cô dịu dàng và ấm áp. Giây phút ấy, em thấy bao vất vả luyện tập đều xứng đáng.

Sau tiết mục của lớp, tiếng vỗ tay vang dội khắp sân trường. Thầy hiệu trưởng lên phát biểu, nói về ý nghĩa to lớn của nghề giáo – “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý.” Những lời thầy nói khiến em càng thêm khâm phục và biết ơn cô.

Khi trở về lớp, bạn Lan – lớp trưởng – thay mặt cả lớp tặng cô bó hoa tươi thắm. Em cũng tiến lên đưa tấm thiệp nhỏ, bên trong có dòng chữ: “Cô ơi, chúng em yêu cô thật nhiều!” Cô xúc động cười, nói rằng món quà lớn nhất chính là khi học sinh của cô biết cố gắng và sống tốt.

Buổi chiều, lớp em tổ chức liên hoan nhỏ. Bánh, kẹo, nước ngọt được bày biện gọn gàng. Tiếng cười, tiếng hát hòa quyện, tạo nên bầu không khí ấm áp. Cô ngồi giữa vòng tròn học sinh, kể lại những câu chuyện vui thời cô còn nhỏ. Mỗi lời kể của cô như một làn gió mát, nhẹ nhàng thổi vào lòng chúng em.

Khi ra về, em ngoái nhìn lại lớp học. Hoa vẫn còn rực rỡ trên bàn cô, thiệp vẫn xếp ngay ngắn. Em thầm nghĩ: “Cảm ơn cô vì tất cả.” Ngày 20/11 ấy, không chỉ tràn ngập nụ cười mà còn đong đầy tình yêu thương.

17Bài 16: Lời chúc gửi thầy cô kính yêu

Buổi sáng 20/11, bầu trời cao và trong xanh lạ thường. Từng đám mây trắng lững lờ trôi như đang nhảy múa chào mừng ngày hội của những “người lái đò thầm lặng.” Em cầm bó hoa hướng dương vàng rực, lòng hồi hộp xen lẫn niềm tự hào.

Trước ngày lễ, lớp em đã cùng nhau tập tiết mục đọc thơ “Ơn thầy cô.” Cô giáo dạy văn hướng dẫn từng câu, từng giọng đọc. Em được chọn làm người đọc mở đầu, nên phải luyện tập suốt nhiều ngày liền. Đêm trước, em còn soi gương đọc lại cho trôi chảy.

Sáng nay, khi bước lên sân khấu, em nhìn thấy phía dưới là cả biển người: thầy cô, học sinh, phụ huynh… Ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm hướng về em, ấm áp và khích lệ. Em hít một hơi thật sâu rồi cất giọng:“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay,Người ta gọi là nghề trong sạch nhất...”Giọng em run run lúc đầu, rồi dần trở nên mạnh mẽ hơn. Khi kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp sân trường. Em thấy cô cười rạng rỡ, mắt ánh lên niềm tự hào.

Sau buổi lễ, cô bước đến, khẽ đặt tay lên vai em:– “Cô cảm ơn con, con làm rất tốt.”Lời khen của cô như một món quà vô giá. Em chợt hiểu rằng, những điều giản dị nhất – một lời chúc, một bài thơ, một nụ cười – cũng có thể khiến thầy cô hạnh phúc.

Ngày 20/11 đã giúp em hiểu sâu sắc hơn về lòng biết ơn. Từ hôm đó, em tự hứa sẽ luôn chăm chỉ học tập để không phụ lòng những người đã dành cả thanh xuân vì học trò.

18Bài 17: Buổi sáng đặc biệt của em

Hôm nay là ngày 20/11 – ngày mà em đã mong chờ từ rất lâu. Vừa tỉnh giấc, em đã cảm nhận được sự khác biệt: bầu trời trong veo, ánh nắng vàng nhẹ trải trên mái nhà. Mẹ chuẩn bị cho em bó hoa hồng tươi thắm, em nâng niu như một báu vật.

Từ xa, em đã nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng vang lên từ trường. Cổng trường hôm nay đông vui hơn hẳn. Học sinh nào cũng mang theo quà, hoa và những tấm thiệp đầy màu sắc. Sân trường rợp bóng áo dài trắng, những tà áo bay nhẹ theo gió.

Buổi lễ diễn ra long trọng. Thầy hiệu trưởng phát biểu, nhắc đến công lao to lớn của các thầy cô. Khi nghe đến câu: “Không có thầy cô thì sẽ không có chúng ta hôm nay,” tim em bỗng đập mạnh. Em nhìn sang cô giáo chủ nhiệm, thấy cô lặng lẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng sớm.

Sau phần văn nghệ, lớp em tặng hoa cho cô. Em đưa tấm thiệp nhỏ, nói khẽ:– “Em chúc cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.”Cô nhận, bàn tay ấm áp siết nhẹ tay em. Em thấy tim mình run lên, hạnh phúc lạ thường.

Chiều về, khi ánh nắng đã dịu, em vẫn còn nghe vang đâu đây tiếng nhạc, tiếng cười của buổi lễ. Ngày 20/11 đã qua, nhưng cảm xúc thì vẫn đọng mãi trong tim.

19Bài 18: Kỷ niệm ngày tri ân thầy cô

Mỗi năm, em đều háo hức chờ đợi ngày 20/11 – ngày tôn vinh những người thầy, người cô đáng kính. Nhưng năm nay, niềm vui ấy lại lớn hơn bao giờ hết vì em được chọn làm người dẫn chương trình cho lễ kỷ niệm của trường.

Suốt một tuần, em và bạn Hương tập dượt cùng thầy giáo Tổng phụ trách. Thầy dặn: “Khi nói, các con phải mỉm cười và rõ ràng, như đang nói bằng cả trái tim.” Câu nói ấy khiến em nhớ mãi.

Sáng hôm nay, khi đứng trên sân khấu, em thấy hàng trăm ánh mắt hướng về mình. Tay em run, nhưng khi nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đang mỉm cười động viên, em lấy lại bình tĩnh. Buổi lễ diễn ra suôn sẻ, những tiết mục múa hát nối tiếp nhau trong tiếng vỗ tay vang dội.

Khi chương trình kết thúc, cô bước đến nói: “Cô tự hào về con lắm.” Em chỉ biết cười, mà nước mắt cứ rưng rưng. Lần đầu tiên em cảm nhận sâu sắc thế nào là niềm vui của người học trò khi được cô khen.

Buổi chiều, em viết thêm vào nhật ký: “Ngày 20/11 hôm nay thật đáng nhớ. Em sẽ mãi ghi nhớ nụ cười của cô, như ánh nắng ấm áp soi sáng con đường em đi.”

20Bài 19: Một ngày ấm áp tình thầy trò

Sáng 20/11, bầu trời xanh trong, những tia nắng nhẹ rải vàng trên mái ngói đỏ của trường em. Từ cổng, em đã nghe tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng. Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày của yêu thương và biết ơn.

Lớp em chuẩn bị từ nhiều ngày trước. Mỗi bạn một việc: người gấp hoa giấy, người viết thiệp, người lau bảng. Em được giao viết dòng chữ “Chúc mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11” bằng phấn màu thật đẹp. Khi cô bước vào lớp, cô ngỡ ngàng rồi mỉm cười hạnh phúc.

Buổi lễ diễn ra trên sân trường rợp bóng cờ hoa. Khi thầy hiệu trưởng phát biểu, em chăm chú lắng nghe từng lời nhắc nhở. Tiết mục múa của lớp em nhận được nhiều tràng pháo tay. Em nhìn xuống hàng ghế giáo viên, thấy cô giáo chủ nhiệm mỉm cười, ánh mắt cô ấm như nắng sớm.

Sau buổi lễ, chúng em về lớp, tặng cô bó hoa nhỏ. Cô xúc động nói: “Cảm ơn các con, chỉ cần các con cố gắng học thật tốt là cô vui rồi.” Câu nói giản dị ấy khiến em cảm thấy ấm áp và tự nhủ sẽ luôn cố gắng để xứng đáng với tình yêu của cô.

21Bài 20: Ngày tri ân đáng nhớ nhất

Ngày 20/11 năm nay thật khác. Ngay từ sáng sớm, sân trường em đã rực rỡ sắc hoa. Bóng bay tung bay trong gió, những tấm thiệp nhiều màu được treo khắp lớp. Không khí vui tươi, rộn ràng như một ngày hội.

Cả lớp em đã tập hát bài “Người thầy” suốt một tuần. Khi bước lên sân khấu, em thấy cô giáo chủ nhiệm đang ngồi phía dưới, ánh mắt cô dịu dàng và đầy tự hào. Tiếng hát vang lên, trong lòng em dâng trào cảm xúc.

Sau buổi lễ, cô nhận bó hoa hồng từ chúng em, khẽ nói: “Các em chính là món quà quý nhất của cô.” Mọi người cùng vỗ tay, ai cũng xúc động.

Buổi chiều, lớp em tổ chức liên hoan nhỏ. Tiếng cười, tiếng hát vang khắp phòng. Cô kể chuyện về những học trò cũ, giọng cô nhẹ mà ấm. Em hiểu rằng, tình thầy trò là sợi dây vô hình nhưng bền chặt, sẽ theo em mãi về sau.

22Bài 21: Ngày 20/11 rộn ràng niềm vui

Sáng 20/11, em thức dậy với niềm vui lâng lâng. Hôm nay, em sẽ được tặng hoa và thiệp cho cô giáo chủ nhiệm mà em yêu quý. Con đường đến trường hôm nay rợp bóng nắng, gió nhẹ thổi làm hoa phượng ngoài sân rung rinh như cũng vui cùng.

Ở lớp, mọi người trang trí thật đẹp. Bảng viết lời chúc, cửa sổ treo bóng bay. Khi cô bước vào, cả lớp đồng thanh hô vang: “Chúc cô 20/11 vui vẻ!” Cô bật cười, ánh mắt rạng ngời.

Buổi lễ chào mừng diễn ra long trọng. Các tiết mục hát, múa nối tiếp nhau. Khi lớp em lên biểu diễn, cô chăm chú dõi theo. Bài hát kết thúc, cô vỗ tay thật lâu, gương mặt ánh lên niềm tự hào.

Sau buổi lễ, em cùng các bạn tặng hoa cho cô. Cô nói: “Cảm ơn các con, cô vui lắm.” Ngày hôm ấy, em cảm nhận rõ ràng rằng, niềm vui của cô chính là thấy học trò mình trưởng thành và hạnh phúc.

23Bài 22: Kỷ niệm ngày 20/11 năm ấy

Sáng 20/11, không khí trong lành, bầu trời trong xanh. Em mang theo bó hoa cúc vàng – loài hoa cô yêu thích nhất. Hôm nay, trường em tổ chức lễ kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam.

Buổi lễ diễn ra trên sân trường rợp nắng. Sau phần chào cờ, thầy hiệu trưởng phát biểu, nhắc đến công lao thầy cô. Tiếp đó, là những tiết mục văn nghệ đặc sắc. Khi lớp em hát vang bài “Bụi phấn”, em thấy cô giáo chủ nhiệm khẽ lau giọt nước mắt.

Khi chương trình kết thúc, em chạy lại tặng cô bó hoa. Cô nở nụ cười hiền, nói: “Cảm ơn em, cô sẽ luôn nhớ ngày hôm nay.” Lời cô khiến em xúc động, lòng trào dâng niềm biết ơn.

Chiều về, em vẫn nghe vang đâu đây tiếng nhạc, tiếng cười. Ngày 20/11 ấy đã để lại trong tim em một ký ức thật đẹp – ký ức về tình thầy trò thiêng liêng và ấm áp.

24Bài 23: Bài học về lòng biết ơn

Ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam – luôn là dịp em mong chờ nhất trong năm học. Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, những tia nắng vàng nhẹ chiếu qua hàng cây, làm sân trường bừng sáng.

Cả tuần qua, lớp em chuẩn bị rất kỹ. Ai cũng háo hức muốn làm điều gì đó tặng cô giáo. Em được giao nhiệm vụ đọc lời chúc trong lễ chào cờ. Đứng trên sân khấu, em run lắm, nhưng khi nhìn thấy cô mỉm cười động viên, em liền mạnh dạn hơn.

“Chúng em xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến các thầy cô…” – em cất giọng. Cả sân trường vỗ tay vang dội. Cô bước đến ôm em, nói nhỏ: “Con giỏi lắm!”

Buổi chiều, em ghi vào nhật ký: “Hôm nay, em đã học được một điều quý giá – biết ơn và yêu thương những người đã dạy dỗ mình.” Ngày 20/11 năm ấy, với em, không chỉ là ngày lễ, mà còn là một bài học đẹp trong hành trình khôn lớn.

25Bài 24: Ngày 20/11 và nụ cười của cô giáo

Sáng sớm, sân trường em rộn ràng tiếng cười. Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, ngày mà tất cả học sinh đều mong chờ để bày tỏ lòng biết ơn tới thầy cô.Bầu trời trong xanh, nắng vàng trải nhẹ trên hàng cây phượng. Từng chùm bong bóng đủ màu tung bay, khiến sân trường trông như một khu vườn cổ tích.

Cả tuần qua, lớp em tập bài hát “Cô ơi” để biểu diễn trong buổi lễ. Ai cũng chăm chỉ, mong đem đến món quà tinh thần ý nghĩa nhất cho cô giáo chủ nhiệm. Khi chúng em cất giọng hát, cô ngồi dưới hàng ghế giáo viên, nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt long lanh xúc động. Em biết, nụ cười ấy chính là phần thưởng quý giá nhất.

Sau buổi lễ, lớp em tặng cô bó hoa hồng tươi thắm. Cô nói: “Cô hạnh phúc vì có những học trò ngoan ngoãn, biết yêu thương.” Buổi chiều, cô kể chuyện thời còn làm sinh viên, khi cô cũng từng tặng hoa cho thầy.Em hiểu ra rằng: tình cảm thầy trò giống như dòng sông mát lành, chảy mãi qua từng thế hệ học sinh. Ngày 20/11 ấy, em nhớ nhất nụ cười ấm áp của cô – nụ cười mà em sẽ mang theo mãi trên con đường học tập sau này.

26Bài 25: Món quà nhỏ tặng cô

Ngày 20/11 đến, bầu trời như cũng vui theo niềm hân hoan của học sinh khắp nơi. Em dậy thật sớm, tự tay gói tấm thiệp nhỏ mà tối qua em đã vẽ. Trên đó, em viết: “Em chúc cô luôn vui vẻ và mạnh khỏe để dạy chúng em nên người.”

Đến trường, em thấy cổng trường rực rỡ cờ và hoa. Sân trường đông vui như ngày hội. Ai cũng mang trên tay một bó hoa hoặc món quà nhỏ. Lớp em được chọn biểu diễn bài múa “Người thầy”. Khi bước ra sân khấu, tim em đập nhanh, nhưng ánh mắt khích lệ của cô giáo chủ nhiệm khiến em tự tin hơn.

Sau buổi lễ, em tiến lại gần tặng cô tấm thiệp ấy. Cô mỉm cười, khẽ nói: “Cảm ơn em, món quà nhỏ mà ý nghĩa lắm.” Ánh mắt cô dịu dàng như ánh trăng đầu tháng. Em cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì món quà giản dị của mình lại khiến cô xúc động như thế.

Buổi chiều, em vẫn giữ nguyên cảm giác vui sướng. Em nhận ra, đôi khi hạnh phúc không nằm ở món quà lớn, mà ở tấm lòng chân thành gửi gắm trong từng dòng chữ, từng nụ cười.

27Bài 26: Ngày 20/11 trong nắng vàng

Sáng 20/11, mặt trời lên cao, tỏa ánh sáng vàng rực khắp sân trường. Tiếng chim hót trên cành hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của học sinh. Trường em hôm nay khoác lên tấm áo mới với cờ hoa rực rỡ và những dòng khẩu hiệu đỏ thắm.

Lớp em được giao trang trí bảng. Em viết bằng phấn hồng dòng chữ: “Chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11”, bên cạnh là hình bông hoa em tự vẽ. Khi cô bước vào lớp, cô ngạc nhiên rồi cười hiền. “Lớp mình hôm nay đẹp quá!” – cô nói, giọng đầy tự hào.

Buổi lễ diễn ra long trọng. Khi thầy hiệu trưởng phát biểu, em nhìn quanh – ai cũng chăm chú lắng nghe. Đến tiết mục hát của lớp em, cô dõi theo bằng ánh mắt trìu mến. Bài hát kết thúc, cả sân trường vỗ tay vang dội. Em thấy niềm vui ánh lên trong nụ cười cô.

Ngày hôm ấy, nắng vàng rải trên tà áo dài trắng, trên khuôn mặt rạng rỡ của thầy cô. Với em, đó là một ngày thật đẹp, để em hiểu rằng lòng biết ơn cũng lung linh như những tia nắng, sưởi ấm trái tim mỗi con người.

28Bài 27: Ngày hội của những người lái đò

Cứ mỗi năm đến tháng 11, không khí trong trường lại trở nên khác lạ. Những chậu hoa trước lớp nở rộ, những tấm thiệp xinh xắn được học sinh tỉ mỉ trang trí. Ai cũng háo hức đón chờ Ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày hội của những người lái đò tận tụy.

Sáng nay, sân trường em rợp bóng áo dài. Tiếng nhạc, tiếng hát vang khắp nơi. Lễ kỷ niệm bắt đầu trong không khí trang trọng. Khi thầy hiệu trưởng nói: “Công ơn của thầy cô như biển rộng, như trời cao,” em thấy cô giáo chủ nhiệm khẽ cúi đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi.

Sau buổi lễ, chúng em cùng tặng cô bó hoa hồng đỏ. Cô nhận, giọng xúc động: “Cảm ơn các con, cô rất tự hào về lớp mình.” Rồi cô kể rằng: “Dạy học là hạnh phúc vì mỗi học trò là một bông hoa trong vườn của cô.”

Em lặng người nghe, chợt hiểu rằng, thầy cô chính là người gieo hạt giống yêu thương, còn học trò chúng em là những mầm xanh đang lớn lên trong tình thương ấy.

29Bài 28: Kỷ niệm ấm lòng trong ngày 20/11

Ngày 20/11 năm nay thật đặc biệt. Trời trong xanh, gió mát, hương hoa sữa phảng phất khắp sân trường. Em đến lớp từ rất sớm, mang theo bó hoa nhỏ mẹ mua từ tối qua.

Cả lớp đã chuẩn bị chu đáo. Trên bảng là dòng chữ phấn hồng: “Chúc mừng cô nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam.” Khi cô bước vào, cô khựng lại, rồi mỉm cười xúc động. Cô nói: “Các con giỏi lắm, cô cảm ơn!”

Buổi lễ ở sân trường diễn ra thật vui. Các tiết mục múa hát nối tiếp nhau. Khi lớp em biểu diễn, cả trường reo vang. Cô ngồi bên dưới, mắt long lanh niềm tự hào.

Sau buổi lễ, chúng em cùng cô chụp ảnh lưu niệm. Em đứng cạnh cô, nghe cô nói nhỏ: “Cô sẽ nhớ mãi các em.” Giây phút ấy, em thấy cổ họng mình nghẹn lại.Trên đường về, em cứ mỉm cười mãi. Ngày 20/11 ấy không chỉ là ngày tri ân, mà còn là kỷ niệm đẹp khiến em thêm yêu cô, yêu mái trường thân thương này.

30Bài 29: Bài văn tả ngày 20/11 – Ngày tri ân dưới cơn mưa nhẹ

Sáng ngày 20 tháng 11, trời bỗng đổ mưa lất phất. Những hạt mưa nhỏ như rắc bụi bạc xuống sân trường, khiến không khí trở nên lành lạnh nhưng thật dễ chịu. Dù vậy, lòng em lại ấm áp vô cùng, vì hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày em được bày tỏ tình cảm với người cô kính yêu của mình.

Từ hôm trước, lớp em đã chuẩn bị rất chu đáo. Chúng em cùng nhau cắt dán giấy màu, làm hoa giấy và trang trí bảng lớp thật đẹp. Trên bảng, bạn Minh khéo léo viết dòng chữ: “Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20–11” bằng phấn hồng, viền quanh là những bông hoa nhỏ xinh. Không khí chuẩn bị khiến ai cũng háo hức, vui tươi.

Sáng hôm ấy, dù mưa nhẹ, các bạn vẫn đến trường đúng giờ. Từng chiếc áo mưa đủ sắc màu như những cánh bướm sặc sỡ trên sân. Em cẩn thận che bó hoa hồng mẹ mua trong tờ giấy bóng, sợ mưa làm ướt. Khi bước qua cổng, em nhìn thấy các cô giáo trong tà áo dài rực rỡ. Mưa nhẹ bay, tà áo dài tím của cô giáo chủ nhiệm em khẽ lay động trong gió, trông đẹp như một cánh hoa mềm mại.

Buổi lễ kỷ niệm ngày 20/11 diễn ra trong hội trường thay vì ngoài sân như mọi năm. Mặc dù không gian nhỏ hơn, nhưng không khí vẫn ấm cúng và đầy cảm xúc. Khi tiếng nhạc bài “Bụi phấn” vang lên, mọi người cùng hát theo, giọng ai cũng nhẹ nhàng và xúc động. Thầy hiệu trưởng lên phát biểu, nhắc lại công lao to lớn của thầy cô và gửi lời chúc mừng đến những người đang làm nghề giáo.

Sau đó là phần văn nghệ. Tiết mục múa “Bông hồng tặng cô” của lớp 4A khiến cả hội trường vỗ tay không ngớt. Lớp em tham gia tiết mục đọc thơ. Em là người cầm micro đọc câu mở đầu:

“Cô như mẹ hiền bao dung,Dạy con chữ đẹp, tình thương vơi đầy.”

Giọng em run nhẹ, nhưng khi nhìn thấy cô giáo mỉm cười khích lệ, em bỗng tự tin hơn. Kết thúc bài thơ, tiếng vỗ tay vang lên như mưa rào. Em cúi đầu chào và thấy cô lặng lẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Sau buổi lễ, lớp em quay lại phòng học. Bạn Lan – lớp trưởng – đại diện cả lớp tặng hoa và thiệp cho cô. Em cũng chạy đến, đưa cho cô tấm thiệp do chính tay mình làm. Cô nhìn tấm thiệp, nở nụ cười hiền hậu và nói: “Cảm ơn con, cô rất vui vì món quà ý nghĩa này.”

Sau đó, cô chia bánh kẹo cho cả lớp. Tiếng cười vang khắp căn phòng nhỏ. Cơn mưa ngoài trời vẫn rơi nhẹ, lộp độp trên mái tôn, tạo nên âm thanh êm dịu như một bản nhạc nền cho ngày vui. Em cảm thấy thật hạnh phúc khi được ngồi cạnh cô, cùng các bạn chia sẻ niềm vui trong ngày đặc biệt này.

Trước khi ra về, cô dặn: “Các con hãy luôn chăm ngoan, học giỏi để cô mãi tự hào.” Lời nói của cô giản dị mà thấm thía. Em chào cô rồi chạy ra sân. Mưa đã ngừng, cầu vồng hiện lên phía cuối chân trời, rực rỡ như nụ cười của cô giáo.

Ngày 20/11 năm nay đối với em thật đáng nhớ. Không chỉ vì buổi lễ ấm áp, mà còn bởi em đã hiểu thêm rằng, thầy cô chính là người thắp sáng tương lai cho chúng em. Dù thời gian trôi qua, em vẫn luôn khắc ghi hình ảnh cô trong tà áo dài tím, mỉm cười dưới cơn mưa nhẹ hôm ấy – một kỷ niệm thật đẹp trong đời học sinh của em.

Xem thêm:

Ngày 20/11 không chỉ là ngày lễ tri ân thầy cô, mà còn là dịp để mỗi học sinh nhìn lại hành trình học tập của mình, trân trọng hơn công lao dạy dỗ của “những người lái đò thầm lặng”. Hy vọng với 30 bài văn tả ngày 20/11 lớp 4 từ AVAKids phía trên, các em sẽ tìm được nguồn cảm hứng để viết nên những trang văn chân thật và cảm động nhất – món quà tinh thần ý nghĩa gửi đến thầy cô yêu dấu.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi