25+ bài văn thuật lại một sự việc lớp 4 hay, chi tiết, đạt điểm cao

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Ngọc Diễm
Cập nhật 10 giờ trước

Viết bài văn thuật lại một sự việc là dạng bài giúp học sinh lớp 4 rèn luyện khả năng quan sát, ghi nhớ và kể lại những gì mình đã chứng kiến hoặc tham gia một cách rõ ràng, mạch lạc. Ở dạng bài này, người viết cần trình bày lại diễn biến của sự việc theo trình tự thời gian, thể hiện cảm xúc, thái độ của bản thân trước sự việc ấy. Cùng AVAKids khám phá ngay các bài văn mẫu dưới đây nhé!

1 Dàn ý chi tiết bài văn thuật lại một sự việc 

1. Mở bài: Giới thiệu chung về sự việc

  • Nêu sự việc mà em định thuật lại là gì (một kỷ niệm, buổi học, buổi lễ, trò chơi, việc tốt, việc làm sai, v.v.).
  • Giới thiệu thời gian, địa điểm, nhân vật có trong câu chuyện.
  • Gợi mở cảm xúc ban đầu của em về sự việc đó (hồi hộp, vui, lo lắng, bất ngờ, xúc động…).

Ví dụ: Hôm qua, trường em tổ chức Hội thi “Kể chuyện Bác Hồ”. Đây là một sự kiện em rất mong chờ vì lần đầu tiên em được đứng trên sân khấu để kể chuyện trước đông người.

2. Thân bài: Thuật lại diễn biến chính của sự việc

a. Nêu lý do hoặc hoàn cảnh xảy ra sự việc

  • Vì sao sự việc diễn ra (do nhà trường tổ chức, do lớp em tổ chức, do em chủ động thực hiện, do vô tình xảy ra…).
  • Ai là người tham gia, người chứng kiến hoặc người giúp em.

Ví dụ: Hội thi được tổ chức nhân dịp kỷ niệm ngày sinh của Bác Hồ. Các lớp đều chọn ra đại diện để tham gia, và em được cô giáo chọn vì có giọng kể truyền cảm.

b. Thuật lại các diễn biến theo trình tự thời gian

Bắt đầu sự việc: Em chuẩn bị như thế nào (quần áo, bài nói, tâm trạng…).

Diễn biến chính: Sự việc diễn ra ra sao, ai làm gì, điều gì bất ngờ hoặc thú vị xảy ra.

Kết thúc sự việc: Sự việc kết thúc như thế nào, kết quả ra sao, cảm xúc của mọi người.

Ví dụ: Khi bước lên sân khấu, em hơi run, nhưng nhìn thấy cô và các bạn cổ vũ, em mạnh dạn hơn. Em kể xong câu chuyện về tấm gương giản dị của Bác, cả hội trường vỗ tay rào rào. Cuối buổi, em được cô hiệu trưởng trao giải Nhì, em vui lắm!

c. Nêu cảm xúc, suy nghĩ của em trong lúc sự việc diễn ra

  • Lúc đầu: hồi hộp, lo lắng, háo hức.
  • Khi đang diễn ra: vui, căng thẳng, bất ngờ, xúc động.
  • Sau khi kết thúc: vui mừng, tự hào, biết ơn, rút ra bài học.

Ví dụ: Ban đầu em sợ quên lời, nhưng khi kể xong, em thấy tự tin và hạnh phúc vì đã dám vượt qua nỗi sợ của mình.

3. Kết bài

  • Nêu kết quả, cảm nghĩ, bài học rút ra
  • Nêu kết quả cuối cùng của sự việc (thành công, thất bại, kỷ niệm, bài học…).
  • Nêu cảm nghĩ của em: vui, xúc động, tự hào, nhớ mãi, biết ơn ai đó.
  • Có thể thêm lời hứa hoặc mong muốn: sẽ cố gắng hơn, sẽ làm lại tốt hơn, sẽ chia sẻ cùng bạn bè…

Ví dụ: Hội thi hôm ấy đã để lại trong em một kỷ niệm khó quên. Em hiểu rằng chỉ cần cố gắng và tự tin, chúng ta sẽ làm được nhiều điều tốt đẹp hơn. Em mong năm sau lại được tham gia nữa để thể hiện mình tốt hơn.

4. Gợi ý chung khi viết bài thuật lại sự việc:

  • Viết theo thứ tự thời gian (trước – trong – sau).
  • Dùng nhiều từ chỉ thời gian, cảm xúc, hành động để bài sinh động (ví dụ: hôm ấy, lúc đó, sau đó, bất ngờ, vui sướng, xúc động...).
  • Chọn sự việc thật hoặc gần gũi với học sinh: buổi lao động, sinh hoạt lớp, đi dã ngoại, giúp đỡ bạn, nhặt được của rơi, nhận thưởng,…
  • Kết bài nên thể hiện cảm xúc chân thành, có thể nêu bài học hoặc suy nghĩ rút ra từ sự việc.

2Kể lại buổi sinh hoạt lớp đầu tuần

Sáng thứ hai vừa rồi, lớp em đã có một buổi sinh hoạt đầu tuần vô cùng ý nghĩa. Buổi sinh hoạt diễn ra tại sân trường, với sự có mặt của toàn thể học sinh, thầy cô giáo và đặc biệt là thầy hiệu trưởng. Em cảm thấy hồi hộp xen lẫn háo hức vì đây là lần đầu tiên em được đại diện lớp phát biểu trước toàn trường.

Buổi sinh hoạt đầu tuần là hoạt động thường xuyên của trường để tổng kết, nhắc nhở và động viên học sinh. Hôm ấy, sau phần chào cờ trang nghiêm, thầy hiệu trưởng lên phát biểu, nhắc nhở các bạn giữ gìn kỷ luật, chăm chỉ học tập. Tiếp theo là phần tuyên dương những học sinh có thành tích tốt, trong đó có em. Cô giáo chủ nhiệm đã chọn em lên phát biểu cảm nghĩ về việc học tập và giữ gìn nề nếp lớp.

Trước đó, em đã chuẩn bị bài phát biểu cẩn thận, chọn quần áo gọn gàng, chỉn chu. Khi bước lên bục, em hơi run vì có rất nhiều người đang nhìn mình. Nhưng nhớ lại lời động viên của cô giáo và ánh mắt cổ vũ của các bạn, em mạnh dạn đọc to, rõ ràng những suy nghĩ của mình. Sau khi em phát biểu xong, các thầy cô và bạn bè vỗ tay khen ngợi, em cảm thấy rất vui và tự hào.

Lúc đầu em lo lắng sợ nói sai, nhưng khi kết thúc, em thấy mình đã trưởng thành hơn, tự tin hơn rất nhiều. Buổi sinh hoạt ấy giúp em học được cách nói chuyện trước đám đông và rèn luyện sự tự tin.

Kết thúc buổi sinh hoạt, em hứa với bản thân sẽ cố gắng học tập, rèn luyện tốt hơn nữa để xứng đáng với sự tin tưởng của thầy cô và bạn bè. Buổi sinh hoạt đầu tuần hôm ấy là một kỷ niệm đáng nhớ trong năm học này.

3Thuật lại chuyến đi dã ngoại ở công viên

Cuối tuần trước, trường em tổ chức một chuyến đi dã ngoại tại công viên Thủ Lệ. Đây là chuyến đi đầu tiên của em cùng các bạn trong lớp 4B, khiến em vô cùng háo hức và mong chờ từ nhiều ngày trước.

Chuyến dã ngoại được nhà trường tổ chức nhằm giúp học sinh thư giãn sau những ngày học tập căng thẳng và học hỏi thêm về thiên nhiên. Tham gia chuyến đi có cô giáo chủ nhiệm, các bạn trong lớp và một số phụ huynh. Em đã chuẩn bị từ tối hôm trước: chọn quần áo, chuẩn bị mũ, nước uống và đồ ăn nhẹ.

Sáng sớm, xe đưa chúng em đến công viên. Ai cũng vui vẻ, nói cười rộn rã. Đến nơi, chúng em được tham quan vườn thú, ngắm nhìn nhiều loài động vật như voi, hươu, khỉ, cá sấu. Em còn được tận mắt nhìn thấy những chú công xòe đuôi rực rỡ, điều mà trước đây em chỉ thấy trên tivi. Sau đó, cả lớp cùng nhau chơi các trò chơi tập thể, như kéo co, nhảy bao bố, đá cầu. Tiếng cười vang khắp công viên. Đến trưa, chúng em ngồi quây quần ăn trưa dưới bóng cây, cùng nhau chia sẻ đồ ăn và kể chuyện vui.

Trong suốt chuyến đi, em cảm thấy rất vui và học hỏi được nhiều điều về thế giới động vật. Lúc đầu em hơi mệt vì đi bộ nhiều, nhưng càng về sau càng hào hứng vì được trải nghiệm nhiều điều mới lạ.

Chuyến dã ngoại kết thúc bằng một bức ảnh tập thể thật đẹp. Em cảm thấy mình trưởng thành hơn, biết yêu thiên nhiên và gắn bó hơn với các bạn trong lớp. Em mong sẽ có thêm nhiều chuyến đi bổ ích như thế này nữa trong năm học tới.

4Kể lại lần giúp đỡ bạn bị ngã

Một lần vào giờ ra chơi, em đã giúp đỡ bạn Minh bị ngã trong sân trường. Sự việc diễn ra vào một buổi sáng thứ tư, tại sân trường tiểu học, khi các bạn đang chơi đùa vui vẻ. Em cảm thấy hơi lo lắng khi thấy bạn bị đau, nhưng cũng rất quyết tâm giúp bạn.

Sự việc xảy ra khi em và các bạn đang chơi đá cầu. Bất ngờ, bạn Minh bị vấp ngã, đầu gối chảy máu. Các bạn xung quanh có vẻ hoảng hốt, nhưng em nhanh chóng chạy lại, dìu bạn vào phòng y tế. Cô y tế lau vết thương và băng bó cho Minh. Em ngồi bên cạnh động viên, kể chuyện vui để bạn bớt đau.

Sau khi được chăm sóc, Minh cảm ơn em rối rít. Cô giáo chủ nhiệm biết chuyện đã khen ngợi em trước lớp. Em thấy rất vui vì đã kịp thời giúp bạn. Lúc đầu em lo lắng không biết nên làm gì, nhưng sau đó em thấy tự hào vì đã biết quan tâm, chia sẻ với bạn bè.

Sự việc ấy giúp em nhận ra rằng giúp đỡ người khác là việc nên làm, dù nhỏ bé nhưng rất ý nghĩa. Em hứa sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè và mọi người xung quanh khi cần thiết.

5Thuật lại buổi lễ chào cờ đầu tuần

Sáng thứ hai, trường em tổ chức buổi lễ chào cờ đầu tuần như thường lệ. Buổi lễ diễn ra tại sân trường với sự tham gia của toàn thể học sinh và thầy cô giáo. Em cảm thấy rất tự hào và xúc động khi được đứng dưới lá cờ Tổ quốc.

Buổi lễ chào cờ là hoạt động không thể thiếu mỗi tuần, giúp học sinh nhắc nhở về lòng yêu nước, tinh thần đoàn kết. Sau phần hát Quốc ca trang nghiêm, cô tổng phụ trách đội lên phát biểu, nhắc nhở các bạn về việc giữ gìn vệ sinh trường lớp, học tập chăm chỉ. Tiếp đó, cô hiệu trưởng tuyên dương những học sinh xuất sắc và nhắc nhở những bạn còn vi phạm nội quy.

Em và các bạn đứng nghiêm trang, lắng nghe từng lời nhắc nhở. Khi nghe tên mình được tuyên dương vì có thành tích tốt, em rất vui và tự hào. Buổi lễ kết thúc bằng bài hát “Như có Bác trong ngày đại thắng”, cả sân trường vang lên tiếng hát rộn ràng.

Lúc đầu em hơi hồi hộp vì sợ bị nhắc nhở, nhưng khi kết thúc, em cảm thấy tự tin và quyết tâm hơn trong học tập. Buổi lễ chào cờ giúp em thêm yêu trường, yêu lớp và có động lực phấn đấu hơn nữa.

Em mong mỗi tuần đều được tham dự những buổi lễ ý nghĩa như thế để rèn luyện bản thân và cùng các bạn xây dựng tập thể vững mạnh hơn.

6Kể lại lần nhặt được của rơi trả lại người mất

Một buổi trưa sau giờ học, em đã nhặt được một chiếc ví nhỏ dưới gầm bàn trong lớp. Sự việc xảy ra vào ngày thứ sáu, khi các bạn đã ra về gần hết. Em cảm thấy khá bất ngờ và bối rối vì không biết của ai.

Em nhặt chiếc ví lên, thấy bên trong có tiền và một tấm thẻ học sinh tên là Lan. Em liền mang ví lên phòng giáo viên và trình bày sự việc với cô chủ nhiệm. Cô gọi bạn Lan lên, xác nhận đúng là ví của bạn. Bạn Lan cảm ơn em rất nhiều vì đã trả lại đồ bị mất.

Lúc đầu em lo lắng không biết nên xử lý thế nào, nhưng sau khi trả lại cho bạn, em thấy rất vui và nhẹ nhõm. Cô giáo khen em là học sinh trung thực, biết làm việc tốt.

Qua sự việc này, em rút ra bài học rằng trung thực là đức tính quý báu, giúp mình được mọi người tin yêu. Em hứa sẽ luôn giữ gìn phẩm chất tốt đẹp này trong mọi hoàn cảnh.

7Thuật lại buổi sinh nhật đáng nhớ của em

Tuần trước, em đã có một bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ tại nhà với sự tham gia của gia đình và các bạn thân. Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ sáu, tại phòng khách nhà em. Em rất hồi hộp, mong chờ vì đây là lần đầu tiên em tự tay chuẩn bị cho sinh nhật của mình.

Bữa tiệc sinh nhật được mẹ và em lên kế hoạch từ trước. Em đã chuẩn bị thiệp mời, trang trí phòng khách bằng bóng bay và hoa giấy. Các bạn đến rất đông đủ, mang theo quà và lời chúc tốt đẹp. Em cùng các bạn chơi trò chơi, hát karaoke và ăn bánh sinh nhật do mẹ làm.

Lúc mẹ mang bánh ra, mọi người cùng hát mừng sinh nhật, em cảm động suýt khóc. Sau đó, em thổi nến và ước một điều ước nhỏ. Các bạn tặng em những món quà xinh xắn, em cảm thấy rất hạnh phúc và biết ơn.

Buổi sinh nhật kết thúc trong tiếng cười vui vẻ. Em cảm nhận được tình cảm của gia đình và bạn bè dành cho mình. Em tự hứa sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mọi người.

8Kể lại buổi học trực tuyến đầu tiên

Trong đợt nghỉ dịch vừa qua, em đã có buổi học trực tuyến đầu tiên qua máy tính. Buổi học diễn ra vào sáng thứ hai, tại phòng học nhỏ ở nhà. Em vừa hồi hộp, vừa tò mò không biết học online sẽ như thế nào.

Buổi học trực tuyến do nhà trường tổ chức để đảm bảo việc học không bị gián đoạn. Cô giáo chủ nhiệm gửi đường link lớp học qua Zalo cho bố mẹ em. Trước giờ học, em chuẩn bị máy tính, sách vở, kiểm tra mạng internet và ngồi ngay ngắn trước màn hình.

Khi vào lớp, em thấy hình ảnh của cô giáo và các bạn hiện lên trên màn hình. Cô giáo hướng dẫn cách bật, tắt micro, dặn dò các bạn giữ trật tự. Bài học hôm đó là môn Toán, cô giảng bài, gọi em trả lời câu hỏi. Em hơi lo lắng vì sợ mạng yếu hoặc trả lời sai, nhưng nhờ sự động viên của cô, em đã tự tin hơn.

Kết thúc buổi học, cô khen cả lớp đã hợp tác tốt. Em cảm thấy rất vui vì đã vượt qua nỗi sợ ban đầu, học được nhiều điều mới về công nghệ.

Buổi học trực tuyến đầu tiên là một trải nghiệm mới lạ, giúp em rèn luyện tính tự giác và làm quen với cách học hiện đại. Em mong sẽ nhanh được trở lại trường gặp thầy cô, bạn bè.

9Thuật lại một lần đi thăm người thân ốm

Một buổi chiều chủ nhật, em cùng mẹ đi thăm bà ngoại đang ốm ở bệnh viện. Sự việc diễn ra tại phòng bệnh của bà, khiến em vừa lo lắng vừa thương bà rất nhiều.

Bà ngoại bị cảm cúm nên phải nhập viện vài ngày. Em và mẹ chuẩn bị hoa quả, sữa và một bức tranh nhỏ em tự vẽ để tặng bà. Đến nơi, em thấy bà nằm trên giường bệnh, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười khi thấy em.

Em ngồi bên cạnh trò chuyện, kể cho bà nghe chuyện học ở lớp, đọc cho bà nghe một bài thơ em mới học. Bà vui lắm, bảo em rất ngoan và chăm chỉ. Em còn bóp vai, quạt cho bà ngủ. Trước khi ra về, em hứa sẽ học giỏi để bà yên tâm chữa bệnh.

Sau buổi thăm, em cảm thấy thương bà nhiều hơn và hiểu rằng sức khỏe là quý giá nhất. Em mong bà mau khỏe để về nhà cùng em.

10Kể lại lần đầu tiên đi siêu thị

Hè năm ngoái, em được mẹ cho đi siêu thị lần đầu tiên. Đó là một trải nghiệm thú vị mà em nhớ mãi. Siêu thị nằm ở trung tâm thành phố, rất đông người. Em vừa háo hức vừa tò mò vì chưa bao giờ được đi mua sắm ở nơi lớn như vậy.

Mẹ dặn em chuẩn bị danh sách các món cần mua. Khi vào siêu thị, em ngạc nhiên trước các gian hàng đầy màu sắc, hàng hóa xếp ngay ngắn. Em được mẹ cho tự tay chọn bánh kẹo, sữa, hoa quả. Đặc biệt, em còn được thử một chiếc xe đẩy nhỏ, cảm giác rất thích thú.

Sau khi mua xong, hai mẹ con ra quầy thanh toán. Em giúp mẹ xếp đồ vào túi. Trên đường về, em kể cho mẹ nghe cảm xúc vui sướng của mình. Mẹ khen em biết giúp đỡ mẹ và hứa sẽ cho em đi siêu thị nhiều lần nữa.

Lần đầu đi siêu thị giúp em học được cách mua sắm hợp lý và biết phụ giúp mẹ nhiều việc nhỏ. Em mong sẽ được cùng mẹ trải nghiệm thêm nhiều điều mới lạ nữa.

11Thuật lại buổi tổng kết năm học

Ngày cuối cùng của năm học, trường em tổ chức buổi lễ tổng kết tại hội trường lớn. Buổi lễ có sự tham gia của thầy cô, học sinh và phụ huynh. Em cảm thấy vừa vui vừa lưu luyến vì sắp phải xa bạn bè một thời gian.

Buổi tổng kết diễn ra trong không khí trang trọng. Sau phần chào cờ, thầy hiệu trưởng lên phát biểu, tổng kết thành tích của trường trong năm học vừa qua. Cô giáo chủ nhiệm lớp em cũng lên nhận bằng khen cho lớp xuất sắc. Đặc biệt, em được nhận giấy khen học sinh giỏi toàn diện.

Khi lên nhận phần thưởng, em rất hồi hộp nhưng cũng tự hào. Các bạn và thầy cô vỗ tay chúc mừng. Cuối buổi, lớp em chụp ảnh kỷ niệm, ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Buổi tổng kết là dịp để em nhìn lại một năm học, rút ra nhiều bài học quý giá. Em hứa sẽ cố gắng hơn nữa trong năm học tới để đạt thành tích cao hơn.

12Kể lại lần đầu tiên được nhận phần thưởng

Vào cuối học kỳ I, em lần đầu tiên được nhận phần thưởng của trường vì đạt thành tích tốt trong học tập. Buổi lễ trao thưởng diễn ra tại sân trường, có đông đủ thầy cô, bạn bè và phụ huynh. Em rất hồi hộp và háo hức chờ đợi khoảnh khắc được gọi tên.

Phần thưởng do cô giáo chủ nhiệm đề xuất vì em có nhiều tiến bộ trong học tập và tích cực tham gia hoạt động lớp. Khi nghe tên mình vang lên, em bước lên bục nhận thưởng, tay run run nhưng ánh mắt rạng rỡ. Cô hiệu trưởng trao phần thưởng và động viên em tiếp tục cố gắng.

Em cầm phần thưởng về khoe với bố mẹ, ai cũng vui mừng và tự hào. Lúc đầu em lo lắng không biết mình có được nhận hay không, nhưng khi nhận rồi em cảm thấy rất hạnh phúc.

Lần đầu nhận phần thưởng là động lực để em cố gắng nhiều hơn nữa. Em hứa sẽ chăm chỉ học tập để không phụ lòng thầy cô và gia đình.

13Thuật lại một buổi học vẽ ở lớp

Một buổi sáng thứ tư, lớp em có tiết học vẽ với cô giáo Mỹ thuật. Buổi học diễn ra tại phòng học quen thuộc, với đầy đủ màu sắc, giấy vẽ và dụng cụ. Em cảm thấy rất hào hứng vì được thể hiện khả năng sáng tạo của mình.

Tiết học vẽ hôm ấy, cô giáo hướng dẫn vẽ tranh về đề tài “Mùa hè quê em”. Em chọn vẽ cánh đồng lúa chín vàng, xa xa là dòng sông và những chú trâu đang gặm cỏ. Em say sưa tô màu, cố gắng làm cho bức tranh thật sinh động.

Khi cô giáo đi quanh lớp, dừng lại ngắm tranh của em và khen ngợi, em cảm thấy vô cùng vui sướng. Cô còn chọn tranh của em trưng bày ở bảng lớp. Các bạn cũng trầm trồ khen ngợi.

Buổi học vẽ giúp em thêm yêu hội họa và tin vào bản thân mình hơn. Em mong sẽ có nhiều tiết học như vậy để thỏa sức sáng tạo.

14Kể lại lần đầu tiên bị điểm kém

Một lần, em bị điểm kém trong bài kiểm tra Toán. Sự việc xảy ra vào cuối tuần trước, khiến em rất buồn và lo lắng. Bài kiểm tra khá khó, em làm không tốt nên chỉ được 5 điểm.

Khi nhận bài, em thấy buồn và xấu hổ. Cô giáo nhẹ nhàng nhắc nhở em cần cố gắng hơn. Về nhà, em kể cho mẹ nghe, mẹ không trách mắng mà động viên em phải chăm chỉ hơn nữa.

Sau sự việc ấy, em quyết tâm ôn bài kỹ hơn, hỏi cô giáo và bạn bè những phần chưa hiểu. Nhờ đó, những bài kiểm tra sau em đã làm tốt hơn.

Lần bị điểm kém giúp em nhận ra rằng thất bại là bài học quý giá để mình trưởng thành. Em hứa sẽ không lười biếng nữa mà cố gắng học tập chăm chỉ hơn.

15Thuật lại buổi giao lưu văn nghệ của lớp

Vào dịp chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, lớp em tham gia buổi giao lưu văn nghệ do trường tổ chức. Buổi giao lưu diễn ra tại hội trường lớn, với sự tham gia của nhiều lớp. Em rất vui và hồi hộp vì được biểu diễn tiết mục múa cùng các bạn.

Trước buổi diễn, em và các bạn tập luyện chăm chỉ suốt hai tuần. Đến ngày giao lưu, ai cũng mặc đồng phục đẹp, trang điểm nhẹ nhàng. Khi đến lượt lớp em, cả nhóm bước lên sân khấu, biểu diễn bài múa “Bông hoa tặng cô”.

Ban đầu em hơi run, nhưng nhìn xuống thấy cô giáo và các bạn cổ vũ, em tự tin hơn. Kết thúc tiết mục, cả hội trường vỗ tay vang dội. Lớp em được cô hiệu trưởng khen ngợi và nhận giấy khen.

Buổi giao lưu văn nghệ là kỷ niệm đẹp, giúp em thêm yêu âm nhạc, tự tin trước đám đông. Em mong sẽ có nhiều cơ hội tham gia các hoạt động như vậy nữa.

16Kể lại lần đầu tiên đi xe buýt

Một lần, em cùng mẹ đi xe buýt đến thăm bác ở ngoại thành. Đó là lần đầu tiên em được trải nghiệm đi xe buýt, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú.

Trước khi đi, mẹ dặn em chuẩn bị thẻ xe và đồ dùng cá nhân. Khi lên xe, em ngạc nhiên vì xe buýt rất rộng, có nhiều người. Em ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên đường. Mỗi lần xe dừng đón khách, em lại quan sát mọi người lên xuống. Chuyến đi kéo dài gần một tiếng, em không thấy mệt mà còn rất vui vì được trải nghiệm mới. Khi xuống xe, em cảm ơn bác tài xế và hứa với mẹ sẽ ngoan ngoãn khi đi xe buýt lần sau.

Lần đi xe buýt đầu tiên giúp em học được cách tự lập, biết quan sát và cư xử lịch sự nơi công cộng.

17Thuật lại một buổi học tiếng Anh đặc biệt

Sáng thứ sáu tuần trước, lớp em có một tiết học thật đặc biệt — đó là tiết tiếng Anh với cô giáo người nước ngoài. Từ sáng sớm, cả lớp ai cũng háo hức. Phòng học được trang trí nhiều tranh ảnh sinh động, bảng trắng đã sẵn sàng, và một chiếc loa nhỏ được đặt ở góc lớp. Không khí rộn ràng, vui tươi hơn mọi khi. Khi cô giáo bước vào, cả lớp đồng thanh chào bằng tiếng Anh: “Good morning, teacher!”. Cô nở nụ cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hứng khởi khiến chúng em cảm thấy gần gũi ngay từ những phút đầu tiên.

Lúc đầu, em có hơi hồi hộp và lo lắng vì sợ không nghe kịp lời cô nói. Thế nhưng chỉ sau ít phút, nỗi sợ ấy tan biến. Cô phát cho cả lớp những tấm thẻ có hình ảnh đồ vật và yêu cầu chúng em đoán từ tiếng Anh tương ứng. Tiếng cười vang khắp phòng khi bạn này nói nhầm “apple” thành “maple” hay khi cả lớp cùng hô to một đáp án đúng. Sau đó, cô dạy chúng em một bài hát vui nhộn về các con vật. Mọi người cùng vỗ tay theo nhịp, giọng hát trẻ thơ hòa cùng giọng cô tạo nên một bầu không khí thật ấm áp.

Phần em thích nhất là trò chơi “Đóng vai hội thoại”. Em được cùng bạn Minh diễn lại cảnh mua đồ trong siêu thị. Em làm người bán, còn bạn Minh làm khách hàng. Ban đầu em nói còn ngập ngừng, nhưng cô mỉm cười gật đầu động viên. Khi em kết thúc, cô nói bằng tiếng Anh: “Good job! Your pronunciation is very good!” – nghĩa là “Làm tốt lắm! Em phát âm rất tốt!”. Nghe vậy, mặt em nóng bừng vì vui sướng, cả lớp cũng vỗ tay chúc mừng.

Kết thúc tiết học, cô chào tạm biệt chúng em bằng câu “See you next time!”. Ai cũng vẫy tay và nói to “Goodbye, teacher!”. Dù chỉ kéo dài bốn mươi lăm phút, buổi học ấy đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp và ý nghĩa. Em nhận ra rằng học tiếng Anh không hề khó, chỉ cần tự tin, chăm chỉ và dám nói. Từ hôm đó, em càng yêu thích môn học này hơn và luôn mong được gặp lại cô trong những tiết học tới.

18Kể lại lần đầu tiên đi bơi

Hè năm ngoái, em được bố mẹ cho đi học bơi ở bể bơi gần nhà. Đó là lần đầu tiên em được thực sự xuống nước, nên vừa hồi hộp, lo lắng, vừa thích thú, tò mò. Bể bơi hôm ấy rất đông, tiếng nước vỗ, tiếng trẻ con cười đùa vang khắp nơi. Nhìn các anh chị bơi lội nhẹ nhàng như cá, em vừa ngưỡng mộ vừa thấy tim mình đập nhanh liên hồi.

Trước khi vào buổi học, em chuẩn bị rất cẩn thận: bộ quần áo bơi xanh, chiếc kính bơi mới tinh bố mua, cùng khăn tắm mẹ gấp gọn trong túi. Khi tiếng còi của thầy vang lên, mọi người xếp hàng khởi động. Thầy giáo rất hiền, giọng nói rõ ràng, động tác chậm rãi. Thầy hướng dẫn chúng em cách khởi động tay, chân, vai và cổ để làm nóng người. Sau đó, thầy cho từng bạn xuống nước tập cách nín thở, hít thở và làm quen với nước.

Khi thầy bảo em bước xuống hồ, em thấy nước lạnh buốt lan lên tới vai, người nổi da gà, tim đập thình thịch. Em bám chặt vào thành hồ, không dám buông tay. Thầy mỉm cười nói: “Không sao đâu, nước sẽ nâng em lên, cứ tin vào bản thân mình nhé!”

Nghe vậy, em hít sâu một hơi, thử đạp chân theo lời thầy. Ban đầu em uống phải một ngụm nước, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng. Nhưng rồi, nhờ sự kiên nhẫn của thầy và tiếng cổ vũ của các bạn, em dần biết cách giữ thăng bằng, thả lỏng người và đạp nước nhẹ nhàng hơn. Chỉ sau vài lần tập, em đã có thể nổi được trên mặt nước và bơi vài mét ngắn đầu tiên. Cảm giác ấy thật tuyệt vời, như thể em vừa vượt qua chính mình.

Khi buổi học kết thúc, em đứng bên thành hồ, nhìn dòng nước xanh biếc lăn tăn dưới ánh nắng. Em thấy trong lòng vừa vui, vừa tự hào, vì mình đã dám thử điều mới và không bỏ cuộc. Trên đường về, em nói với bố mẹ bằng giọng đầy phấn khởi: “Con đã biết bơi rồi ạ, tuy còn chậm nhưng con sẽ cố gắng hơn!”

Từ hôm đó, em thấy yêu nước và yêu môn bơi hơn bao giờ hết. Em mong hè năm nay sẽ lại được đến bể bơi, để tập bơi giỏi hơn, khỏe mạnh hơn và không còn sợ nước nữa.

19Thuật lại một buổi học nhóm cùng bạn

Chiều hôm ấy, em cùng ba người bạn thân là Lan, Minh và Huy tổ chức một buổi học nhóm tại nhà bạn Lan. Cả nhóm đã lên kế hoạch từ mấy hôm trước để cùng nhau ôn tập môn Toán chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới. Từ sáng, em đã háo hức mang theo tập vở, bút chì và máy tính bỏ túi, cảm giác vừa vui vừa hồi hộp vì sắp được học cùng các bạn trong không khí thân mật.

Nhà bạn Lan nằm trong một con ngõ nhỏ, có khu vườn xinh xắn đầy hoa mười giờ. Khi chúng em đến nơi, Lan đã dọn sẵn bàn học, ghế và chuẩn bị nước uống cho cả nhóm. Ánh nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ, làm căn phòng học sáng bừng, ấm áp. Cả nhóm nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, mở sách vở ra và bắt đầu buổi học.

Ban đầu, em và Huy gặp khó ở phần bài tập về phân số và phép nhân chia số thập phân. Lan là người học giỏi Toán nhất lớp nên hướng dẫn chúng em rất tận tình. Bạn giải thích từng bước, vừa nói vừa viết ví dụ minh họa ra giấy, giọng bạn rõ ràng và dễ hiểu. Nhờ vậy, em cảm thấy mọi thứ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Còn Minh thì giúp chúng em ôn lại bảng công thức, nhắc cả nhóm làm bài đúng theo quy trình. Em cũng góp phần bằng cách giúp các bạn sửa lỗi chính tả trong phần bài Tiếng Việt, khiến ai cũng vui vẻ cười nói rôm rả.

Sau gần hai tiếng học tập nghiêm túc, Lan mang ra một đĩa bánh quy và mấy hộp sữa để cả nhóm cùng thưởng thức. Vừa ăn bánh, chúng em vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện hài hước trong lớp học. Tiếng cười vang khắp căn phòng nhỏ, khiến không khí buổi học nhóm trở nên thật ấm áp và dễ chịu.

Khi ra về, trời đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn phủ lên khu phố một màu vàng dịu. Em vừa đi vừa cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào vì mình đã có một buổi học ý nghĩa. Nhờ học nhóm, em không chỉ hiểu bài hơn mà còn thêm yêu quý bạn bè của mình. Em mong rằng những buổi học sau, cả nhóm sẽ tiếp tục duy trì thói quen này để cùng nhau tiến bộ và ngày càng thân thiết hơn.

20Kể lại lần tham gia trò chơi dân gian

Hôm ấy, trường em tổ chức Ngày hội truyền thống với rất nhiều hoạt động hấp dẫn. Từ sáng sớm, sân trường đã rộn ràng tiếng nói cười, cờ hoa rực rỡ khắp nơi. Thầy cô ai cũng ăn mặc chỉnh tề, còn học sinh thì mặc đồng phục sạch sẽ, gương mặt háo hức chờ đón. Trong số các trò chơi dân gian được tổ chức, em thích nhất là trò kéo co, vì đó là trò chơi thể hiện tinh thần đoàn kết của tập thể.

Trước khi bắt đầu, cô giáo chủ nhiệm dẫn đội lớp em ra sân và dặn dò: “Các con hãy cố gắng hết mình, nhưng quan trọng nhất là phải đoàn kết và vui vẻ nhé!”. Câu nói của cô khiến ai cũng thêm tự tin. Đội em gồm mười bạn, chia đều hai bên dây thừng. Khi nghe tiếng còi của trọng tài vang lên, chúng em nắm chặt sợi dây, chân trụ vững, người ngả ra sau, đồng thanh hô to: “Cố lên! Cố lên!”. Lúc đầu, đội bạn kéo mạnh khiến cả nhóm em bị nghiêng người và trượt vài bước, sợi dây căng ra như muốn đứt.

Thấy vậy, Lan – bạn lớp trưởng – hô lớn: “Cả đội, cùng kéo một nhịp nhé!”. Nghe hiệu lệnh, chúng em dồn hết sức, siết chặt tay và cùng hô “1…2…3, kéo!”. Dây thừng dần dịch về phía đội em. Tiếng giày dép cọ xát, tiếng hô vang xen lẫn tiếng reo hò cổ vũ của các bạn xung quanh khiến không khí thêm náo nhiệt. Cả sân trường như rung lên trong niềm phấn khích. Và rồi, trong tiếng còi dứt khoát của thầy trọng tài, đội em đã giành chiến thắng!

Mọi người ôm nhau cười vang, mồ hôi nhễ nhại nhưng ai nấy đều rạng rỡ. Cô giáo chạy tới, vừa vỗ tay vừa nói: “Các con giỏi lắm! Cô rất tự hào về lớp mình!”. Được cô khen, em cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào. Không chỉ vui vì chiến thắng, em còn thấy hiểu hơn về giá trị của sự đoàn kết, tinh thần đồng đội và nỗ lực không bỏ cuộc.

Khi ngày hội kết thúc, em vẫn còn nhớ mãi cảm giác lúc nắm chặt sợi dây thừng, nghe tiếng hô vang của các bạn. Trò chơi kéo co tuy đơn giản nhưng mang lại cho em bài học quý giá về tình bạn, sức mạnh tập thể và niềm vui khi cùng nhau cố gắng. Em mong rằng năm sau, trường em sẽ lại có thêm nhiều trò chơi tập thể thật vui để chúng em được cười vang và cùng nhau trưởng thành hơn.

21Thuật lại lần đầu tiên đi tham quan bảo tàng

Một ngày chủ nhật cuối tuần, trường em tổ chức cho học sinh khối 4 đi tham quan Bảo tàng Lịch sử Quốc gia. Từ buổi sáng, em đã háo hức chuẩn bị áo đồng phục, mũ, chai nước và quyển sổ nhỏ để ghi chép. Đây là lần đầu tiên em được đến một nơi lưu giữ nhiều hiện vật quý giá như thế, nên trong lòng vừa hồi hộp vừa tò mò.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, cả lớp em ríu rít nói chuyện. Hai bên đường, hàng cây xanh rì rào trong gió, nắng vàng nhẹ chiếu xuống khiến mọi người càng thêm phấn khởi. Chẳng mấy chốc, xe đã đến bảo tàng. Tòa nhà hiện ra uy nghi, cổ kính với những cột trụ cao lớn và lá cờ đỏ bay phấp phới trên nóc. Cô hướng dẫn viên đón chúng em bằng nụ cười thân thiện, sau đó dặn dò: “Các con hãy đi theo cô, không chen lấn và chú ý nghe nhé!”.

Bước vào trong, em ngỡ như được quay ngược thời gian về quá khứ xa xưa. Những gian trưng bày được sắp xếp theo từng thời kỳ: thời Hùng Vương dựng nước, thời Lý – Trần, thời Nguyễn... Ở mỗi khu vực, cô hướng dẫn viên vừa chỉ tay vào hiện vật vừa kể lại những câu chuyện lịch sử hào hùng. Em được thấy trống đồng Đông Sơn, bức tượng Phật cổ, và đặc biệt là bộ áo giáp của nghĩa quân xưa — thứ khiến em ấn tượng nhất. Chiếc áo làm bằng sắt, đã nhuốm màu thời gian, nhưng vẫn sáng bóng như minh chứng cho tinh thần kiên cường của dân tộc.

Nghe cô kể về những vị anh hùng đã chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, trong lòng em dâng lên niềm tự hào và biết ơn sâu sắc. Mỗi hiện vật, mỗi tấm hình đều mang một câu chuyện thiêng liêng. Em ghi chép cẩn thận vào sổ những điều thú vị để sau này còn kể lại cho bố mẹ nghe.

Khi chuyến tham quan kết thúc, chúng em tập trung ngoài sân, chụp một bức ảnh kỷ niệm trước bảo tàng. Ai cũng cười tươi rạng rỡ. Trên đường về, em vẫn nghĩ mãi về buổi học đặc biệt ấy. Em không chỉ học được nhiều kiến thức bổ ích mà còn cảm nhận được vẻ đẹp và niềm tự hào về lịch sử dân tộc Việt Nam. Em mong sau này sẽ được tham quan thêm nhiều nơi ý nghĩa như thế để hiểu hơn về quê hương đất nước mình.

22Kể lại lần đầu tiên đi xem phim ở rạp

Cuối tuần vừa rồi, em được bố mẹ cho đi xem phim hoạt hình ở rạp chiếu phim trung tâm. Đây là lần đầu tiên em được xem phim trên màn ảnh rộng nên trong lòng vừa háo hức, vừa tò mò không biết rạp chiếu phim thật sự trông như thế nào.

Buổi chiều, mẹ giúp em chọn một bộ quần áo đẹp và buộc tóc gọn gàng. Em còn mang theo túi nhỏ đựng bỏng ngô, nước ngọt và vé xem phim mà bố đã đặt trước. Khi cả nhà đến nơi, em choáng ngợp trước tòa nhà rạp chiếu phim sáng rực ánh đèn và dòng người ra vào tấp nập. Bên trong, không khí mát lạnh, mùi bỏng ngô thơm phức lan tỏa khiến em thấy thích thú vô cùng.

Khi nhân viên hướng dẫn chúng em vào rạp, em không khỏi ngỡ ngàng. Căn phòng tối dần, hàng ghế xếp thành từng dãy ngay ngắn, phía trước là màn hình khổng lồ sáng trắng. Lúc ánh đèn vụt tắt, âm thanh vang lên rộn rã khắp phòng, khiến tim em đập nhanh vì hồi hộp. Bộ phim hôm ấy là một phim hoạt hình nói về tình bạn giữa chú mèo nhỏ và cậu bé tốt bụng. Hình ảnh trên màn ảnh sống động như thật: chú mèo nhảy nhót, đuổi bóng, đôi khi lại làm trò khiến cả rạp cười nghiêng ngả. Âm thanh lớn và rõ đến mức em có cảm giác như mình đang đứng ngay trong câu chuyện ấy.

Thỉnh thoảng, em quay sang nhìn bố mẹ, thấy ai cũng mỉm cười vui vẻ. Những đứa trẻ xung quanh em cũng reo lên thích thú mỗi khi nhân vật chính chiến thắng hay cười vang khi có tình huống hài hước. Em cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà bộ phim đã kết thúc. Khi ánh đèn bật sáng, em còn lưu luyến nhìn lại màn hình, tiếc vì phim đã hết.

Trên đường về, em nói không ngớt, kể lại cho bố mẹ nghe từng cảnh vui nhộn, từng nhân vật mà em yêu thích nhất. Bố mẹ mỉm cười bảo: “Lần sau con học giỏi, mình lại đi xem phim nhé!”. Nghe vậy, em càng vui hơn. Buổi xem phim đầu tiên ấy để lại trong em một kỷ niệm thật đáng nhớ, giúp em hiểu rằng xem phim không chỉ là giải trí mà còn là cơ hội để học được nhiều điều hay về tình bạn, lòng dũng cảm và niềm vui trong cuộc sống. Em mong sẽ có nhiều dịp được đến rạp chiếu phim nữa để cùng gia đình tận hưởng những giờ phút thật vui vẻ.

23Thuật lại buổi lễ phát động phong trào “Nói lời hay, làm việc tốt”

Sáng thứ hai đầu tuần, sân trường em rộn ràng và đầy màu sắc hơn mọi khi. Cờ đỏ tung bay trong gió, những hàng ghế học sinh được sắp ngay ngắn, ai cũng mặc đồng phục chỉnh tề, đeo khăn quàng đỏ thắm. Hôm nay, trường em tổ chức lễ phát động phong trào “Nói lời hay, làm việc tốt”, một hoạt động ý nghĩa nhằm khuyến khích học sinh cư xử lễ phép, giúp đỡ mọi người và lan tỏa những hành động đẹp trong trường. Em cảm thấy rất hào hứng và quyết tâm sẽ thực hiện thật tốt phong trào này.

Khi tiếng trống vang lên, buổi lễ chính thức bắt đầu. Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu. Giọng thầy ấm áp và vang rõ khắp sân trường: “Các em học sinh thân mến, mỗi lời nói tử tế, mỗi hành động tốt dù nhỏ bé cũng góp phần làm cho ngôi trường của chúng ta trở nên đẹp hơn, thân thiện hơn.” Cả sân trường im phăng phắc, ai cũng chăm chú lắng nghe. Em cảm nhận được sự tự hào và xúc động trong từng lời nói của thầy. Sau phần phát biểu, cô Tổng phụ trách Đội lên giới thiệu một số tấm gương tiêu biểu trong trường. Các bạn được mời lên sân khấu kể lại những việc tốt đã làm – có bạn giúp người già qua đường, có bạn nhặt được của rơi trả lại, có bạn giúp cô lao công quét rác. Mỗi câu chuyện khiến cả trường đều vỗ tay khen ngợi.

Đến lượt lớp em, cô giáo chủ nhiệm mỉm cười khích lệ: “Lớp mình có ai muốn chia sẻ không?”. Em mạnh dạn giơ tay và kể về lần em giúp bạn nhặt lại chồng sách bị rơi trước cổng trường. Lúc đó, em chỉ nghĩ đơn giản là giúp bạn vì bạn đang loay hoay, nhưng khi thấy mọi người mỉm cười khen ngợi, em cảm thấy thật ấm áp. Cô giáo nói: “Đó chính là một việc tốt rất đáng quý, em đã biết quan tâm đến người khác.” Nghe cô khen, em thấy lòng vui lạ thường.

Buổi lễ kết thúc trong tiếng nhạc rộn ràng của bài hát “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”. Khi trở về lớp, em vẫn nhớ mãi lời thầy hiệu trưởng. Em tự nhủ với bản thân rằng từ hôm nay, em sẽ luôn nói lời lễ phép, cư xử thân thiện với bạn bè và làm nhiều việc tốt hơn nữa. Phong trào “Nói lời hay, làm việc tốt” không chỉ giúp em rèn luyện đạo đức mà còn khiến tập thể lớp em thêm đoàn kết, yêu thương nhau hơn. Em mong rằng phong trào này sẽ được duy trì thật lâu để mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui và ý nghĩa.

24Kể lại một buổi sáng đi học muộn

Một buổi sáng thứ ba, em đã trải qua một kỷ niệm đáng nhớ – lần đầu tiên đi học muộn. Hôm đó, trời hơi lạnh nên em ngủ ngon hơn mọi khi. Chuông báo thức reo lên nhưng em lười biếng tắt đi, nghĩ rằng mình chỉ nhắm mắt thêm “năm phút thôi”. Thế nhưng khi mở mắt ra, ánh nắng đã tràn ngập căn phòng. Em giật mình nhìn đồng hồ – đã bảy giờ mười lăm phút! Trái tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Em vội vàng bật dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc đồng phục và đeo cặp chạy vội ra khỏi nhà. Trên đường đến trường, em vừa chạy vừa thở hổn hển, đầu óc chỉ nghĩ đến việc làm sao để kịp giờ. Khi em đến cổng trường thì tiếng trống vào lớp đã vang lên. Cánh cổng sắt khép lại, bác bảo vệ đang đứng đó. Em rụt rè tiến lại gần, mặt đỏ bừng: “Cháu chào bác, cháu xin lỗi, hôm nay cháu đến muộn, bác cho cháu vào lớp với ạ.”Bác bảo vệ nhìn em một lát rồi mỉm cười hiền hậu: “Lần đầu muộn thì bác cho vào, nhưng lần sau phải đi sớm hơn nhé!”Em cảm ơn bác rối rít rồi chạy nhanh lên lớp.

Khi mở cửa bước vào, cô giáo và các bạn đều đã ổn định chỗ ngồi. Em cúi đầu, khẽ nói: “Em xin lỗi cô và các bạn, vì hôm nay em đến muộn ạ.”Cô giáo nhìn em với ánh mắt hiền từ, nhẹ nhàng bảo: “Lần sau em cố gắng dậy sớm hơn nhé, đi học đúng giờ là thói quen tốt.”Giọng cô không trách mắng nhưng khiến em thấy xấu hổ và hối hận vô cùng. Cả buổi học hôm ấy, em tự nhủ sẽ không bao giờ để mình mắc lỗi như vậy nữa.

Chiều về, em kể lại chuyện cho bố mẹ nghe. Mẹ chỉ cười, xoa đầu em và nói: “Con đã biết nhận lỗi và rút kinh nghiệm là tốt rồi. Tối nay con đi ngủ sớm hơn nhé.”Từ hôm đó, em luôn chuẩn bị sách vở, đồng phục và cặp sách từ tối hôm trước, đặt chuông báo thức cách nhau hai lần để đảm bảo dậy đúng giờ. Nhờ vậy, em không còn bị trễ học nữa.

Lần đi học muộn ấy tuy làm em xấu hổ, nhưng lại là bài học quý giá giúp em hiểu rằng: muốn làm việc gì tốt, trước hết phải biết sắp xếp thời gian và có tinh thần kỷ luật. Em sẽ luôn nhớ mãi kỷ niệm ấy để tự nhắc mình cố gắng hơn mỗi ngày.

25Thuật lại lần được giao nhiệm vụ làm lớp trưởng

Đầu năm học mới, trong buổi sinh hoạt đầu tiên, cô giáo chủ nhiệm lớp em thông báo sẽ chọn bạn làm lớp trưởng. Cả lớp xôn xao bàn tán, ai cũng tò mò không biết cô sẽ giao nhiệm vụ cho ai. Bất ngờ, cô mỉm cười nhìn về phía em và nói: “Cô thấy em có tinh thần học tập tốt, biết giúp đỡ bạn bè. Cô giao cho em làm lớp trưởng nhé!”

Nghe cô nói, em bất ngờ đến nỗi ngồi lặng đi vài giây, tim đập nhanh vì vừa vui lại vừa lo. Em chưa bao giờ làm lớp trưởng, sợ mình không đủ giỏi để quản lý lớp, sợ các bạn không nghe lời. Cô như hiểu được suy nghĩ của em, nhẹ nhàng nói thêm: “Đừng lo, cô sẽ hướng dẫn em. Làm lớp trưởng không khó, chỉ cần gương mẫu và biết quan tâm đến mọi người là được.”Nghe cô nói, em thấy yên tâm hơn một chút và gật đầu nhận nhiệm vụ.

Những ngày đầu tiên, công việc của em khá bỡ ngỡ. Mỗi sáng, em phải đến lớp sớm để cùng tổ trực nhật lau bảng, sắp xếp bàn ghế ngay ngắn. Trong giờ học, em nhắc các bạn giữ trật tự, chú ý nghe giảng; hết giờ thì giúp cô ghi chép sổ đầu bài và báo sĩ số lớp. Có lúc, vài bạn chưa quen, trêu đùa khiến em hơi buồn và nản lòng. Nhưng nhớ lời cô dặn, em bình tĩnh giải thích, nhẹ nhàng khuyên nhủ, dần dần các bạn hiểu và ủng hộ em hơn.

Một buổi sáng, khi em đang ghi chép, cô bước vào lớp và nói: “Hôm nay lớp mình vào nề nếp rất tốt, cô khen lớp trưởng nhé!”Nghe vậy, em thấy lòng vui như mở hội. Cả lớp vỗ tay, còn em chỉ biết cười ngại ngùng. Từ đó, em cố gắng hơn mỗi ngày: luôn đi học đúng giờ, hoàn thành bài tập, giúp đỡ các bạn khi cần. Nhờ vậy, lớp em ngày càng đoàn kết, nề nếp hơn, và cô giáo thường lấy lớp em làm gương cho các lớp khác.

Sau một thời gian, em nhận ra mình trở nên tự tin và có trách nhiệm hơn trước. Em học được cách lắng nghe, biết quan tâm đến bạn bè và làm việc tập thể hiệu quả. Làm lớp trưởng giúp em hiểu rằng, để được mọi người tin tưởng, trước hết phải gương mẫu và chân thành.

Em rất biết ơn cô giáo vì đã tin tưởng giao cho em nhiệm vụ ấy. Em tự hứa sẽ tiếp tục cố gắng để xứng đáng với niềm tin của cô và tình cảm của các bạn trong lớp.

26Kể lại lần đầu tiên tự đi học về nhà

Một buổi chiều, sau giờ tan học, em đã có một trải nghiệm đáng nhớ – lần đầu tiên tự đi bộ từ trường về nhà mà không có bố mẹ đón. Hôm ấy, mẹ em bận công việc đột xuất, còn bố đi công tác xa, nên mẹ gọi điện dặn: “Hôm nay con tan học nhớ đi bộ về nhà nhé, đường không xa đâu, nhưng con phải cẩn thận.”Nghe mẹ nói, tim em đập nhanh vì vừa háo hức, vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên em được tự mình về nhà mà không có ai đi cùng.

Trước khi ra về, em dừng lại trước cổng trường, nghĩ lại kỹ con đường quen thuộc: rẽ phải qua tiệm tạp hóa của cô Lan, đi thẳng qua ngã tư có đèn giao thông, rồi rẽ trái là tới nhà. Em cẩn thận cài lại cặp, đội mũ, đeo khẩu trang và bắt đầu bước đi.

Con đường buổi chiều thật nhộn nhịp. Mấy bác bán hàng rong đang rao bánh giò, bánh rán, tiếng còi xe inh ỏi vang lên, học sinh từ các lớp túa ra đông như đàn ong vỡ tổ. Em bước thật chậm, mắt luôn quan sát xung quanh. Khi đến ngã tư, đèn đỏ bật sáng, em dừng lại đúng vạch, chờ đèn xanh mới đi tiếp. Mỗi lần qua đường, em đều nắm chặt quai cặp, bước thật nhanh nhưng vẫn nhìn hai bên, lòng có chút hồi hộp.

Trên đường, có vài người lạ mỉm cười hỏi: “Con đi đâu đấy?”. Em nhớ lời mẹ dặn, chỉ lễ phép gật đầu chào mà không trả lời. Khi đi ngang qua cửa hàng quen, cô bán tạp hóa vẫy tay: “Hôm nay tự đi về hả cháu?”. Em cười tươi: “Vâng ạ, cháu đang tập đi một mình!”. Cô mỉm cười khen: “Giỏi quá!”. Nghe vậy, em thấy một niềm vui nhỏ len lỏi trong tim, bước chân cũng nhẹ hơn.

Chỉ vài phút sau, em đã đứng trước cổng nhà. Mẹ đang chờ sẵn, vừa thấy em liền chạy ra đón. Mẹ xoa đầu em, ánh mắt rạng rỡ: “Con giỏi lắm! Mẹ rất tự hào vì con đã biết tự lập và đi cẩn thận.”Nghe mẹ khen, em vừa vui, vừa tự hào. Cảm giác được tự mình làm một việc nhỏ mà an toàn khiến em thấy mình trưởng thành hơn.

Từ hôm đó, em hiểu rằng, sự tự lập không chỉ là tự làm việc của mình mà còn là biết bảo vệ bản thân, tuân thủ quy tắc và nghe lời người lớn. Em hứa với mẹ sẽ tiếp tục rèn luyện tính tự lập trong mọi việc – từ chuẩn bị sách vở, gấp quần áo cho đến học bài. Lần đầu tiên tự đi bộ về nhà là một kỷ niệm nhỏ, nhưng là bước ngoặt giúp em lớn thêm một chút trong hành trình khôn lớn của mình.

27Thuật lại một lần làm việc tốt giúp người già qua đường

Chiều hôm ấy, sau giờ tan học, em đeo cặp bước đi trên con đường quen thuộc về nhà. Trời đã dịu nắng, những tia nắng cuối ngày len qua tán lá, soi xuống mặt đường lấp lánh. Tiếng xe cộ chạy qua lại, tiếng rao của cô bán hàng rong hòa vào nhau tạo nên âm thanh nhộn nhịp của buổi chiều. Em vừa đi vừa khẽ hát một bài hát mà cô giáo dạy lúc sáng, lòng thấy thật vui vẻ.

Khi đến gần ngã tư, em bỗng nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng, dáng người gầy gò, đang đứng bên lề đường. Trên tay bà cầm một túi rau và mấy quả trứng. Bà nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập, gương mặt lộ vẻ lo lắng, đôi chân cứ bước lên lại dừng lại. Nhìn cảnh đó, em hiểu ngay rằng bà đang muốn sang đường nhưng sợ xe đông quá.

Không do dự, em vội chạy lại gần, lễ phép hỏi: “Bà ơi, bà có cần cháu giúp sang đường không ạ?”Bà cụ ngẩng lên, mỉm cười hiền hậu: “Cảm ơn cháu, bà già rồi, mắt kém quá, sợ không nhìn kịp xe.”Nghe vậy, em nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, đợi đến khi đèn đỏ bật lên, các xe dừng lại mới dìu bà sang bên kia đường. Em bước thật chậm, luôn quan sát kỹ hai bên để chắc chắn rằng an toàn. Khi đến nơi, bà cụ siết nhẹ tay em, ánh mắt đầy biết ơn: “Cháu ngoan quá, cảm ơn cháu nhiều nhé.”Nói rồi, bà nở nụ cười hiền từ như bà nội của em.

Nhìn dáng bà cụ đi khuất sau dãy nhà, em cảm thấy trong lòng ấm áp và hạnh phúc lạ thường. Một việc nhỏ thôi nhưng khiến em vui cả buổi chiều. Em nghĩ, nếu ai cũng biết quan tâm, giúp đỡ người khác thì cuộc sống này sẽ trở nên tốt đẹp và dễ thương biết bao.

Tối hôm ấy, em kể lại cho bố mẹ nghe chuyện mình đã làm. Bố mẹ mỉm cười khen: “Con đã làm một việc rất ý nghĩa, bố mẹ tự hào về con lắm.”Nghe lời khen ấy, em càng thấy vui hơn. Em hiểu rằng lòng tốt không cần điều gì to tát, chỉ cần một hành động nhỏ, một sự giúp đỡ chân thành cũng đủ để mang lại niềm vui cho người khác.

Từ hôm đó, em tự nhủ sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ người già, trẻ nhỏ hay bất kỳ ai gặp khó khăn. Mỗi khi làm được việc tốt, em cảm thấy như trái tim mình ấm lên — một cảm giác giản dị mà vô cùng đáng quý.

28Kể lại lần đầu tiên tham gia cuộc thi kể chuyện

Hôm qua, trường em tổ chức cuộc thi kể chuyện về Bác Hồ kính yêu. Ngay từ đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm thông báo rằng lớp sẽ chọn một bạn đại diện tham gia. Khi nghe cô gọi tên mình, em vừa bất ngờ, vừa lo lắng, tim đập nhanh vì đây là lần đầu tiên em đứng trên sân khấu kể chuyện trước đông người. Cô giáo mỉm cười động viên: “Cô tin em sẽ làm được. Hãy luyện tập thật tốt nhé!”Nghe cô nói, em thấy tự tin hơn và quyết tâm cố gắng hết mình.

Những ngày trước cuộc thi, em chọn kể câu chuyện “Chiếc áo ấm của Bác Hồ” – một câu chuyện giản dị nhưng đầy cảm động. Mỗi buổi tối, em đều tập kể trước gương, chú ý giọng điệu, nét mặt và cách nhấn nhá ở những đoạn xúc động. Bố mẹ ngồi nghe và góp ý: “Con kể hay rồi, chỉ cần nói to hơn một chút là tuyệt vời.” Nhờ vậy, em dần thuộc bài và cảm thấy tự tin hơn.

Sáng hôm diễn ra cuộc thi, sân trường rực rỡ cờ hoa, hàng ghế được sắp ngay ngắn dưới tán cây phượng. Các lớp tập trung đông đủ, tiếng nói cười rộn rã. Khi cô MC gọi: “Xin mời thí sinh đến từ lớp 4A!”, em đứng dậy, bước lên sân khấu. Dù đã chuẩn bị kỹ, em vẫn run run, bàn tay hơi lạnh. Nhưng khi nhìn xuống dưới, thấy cô giáo đang mỉm cười và các bạn giơ tay vẫy cổ vũ, em bỗng cảm thấy ấm lòng và mạnh mẽ hơn.

Em bắt đầu kể bằng giọng chậm rãi, rõ ràng. Càng kể, em càng say mê, tưởng như đang sống trong câu chuyện giản dị của Bác. Khi kể đến đoạn Bác tặng chiếc áo ấm cho chiến sĩ ngoài mặt trận, em nghe phía dưới có tiếng sụt sịt, ai đó khẽ nói “Cảm động quá!”. Kết thúc bài kể, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào, cô giáo cũng vỗ tay thật lâu. Gương mặt em nóng bừng, vừa xúc động vừa hạnh phúc.

Cuối buổi, thầy tổng phụ trách công bố kết quả: em đạt giải Nhì toàn trường. Cô giáo bước lên trao phần thưởng và nói: “Em đã kể bằng cả tấm lòng, cô rất tự hào.” Em cúi đầu cảm ơn, lòng tràn ngập niềm vui và tự hào khó tả.

Tối về, em kể lại cho bố mẹ nghe, ai cũng chúc mừng. Em hiểu rằng, chỉ cần cố gắng, luyện tập và tự tin, em có thể làm được nhiều điều tốt đẹp hơn nữa. Em mong năm sau sẽ lại được đứng trên sân khấu, kể thêm nhiều câu chuyện ý nghĩa về Bác Hồ – vị cha già kính yêu của dân tộc.

29Một buổi lao động dọn vệ sinh lớp học

Hôm thứ bảy vừa qua, lớp em đã tổ chức một buổi lao động dọn vệ sinh lớp học. Đây là hoạt động thường xuyên vào cuối mỗi tháng để giữ cho lớp luôn sạch sẽ, gọn gàng. Buổi lao động diễn ra tại phòng học của lớp 4A, với sự tham gia của tất cả các bạn trong lớp và cô giáo chủ nhiệm. Ngay từ sáng sớm, em đã cảm thấy háo hức và vui vẻ vì sắp được cùng các bạn chung tay làm đẹp lớp mình.

Sự việc diễn ra do cô giáo chủ nhiệm phát động, mong muốn lớp học luôn sạch sẽ để tạo môi trường học tập tốt. Các bạn trong lớp ai cũng hào hứng hưởng ứng. Em và các bạn được chia thành từng nhóm nhỏ: có nhóm lau bảng, nhóm quét lớp, nhóm lau cửa sổ, nhóm xếp lại bàn ghế. Em được phân công cùng Nam và Linh lau cửa kính.

Trước khi bắt đầu, cả lớp cùng nhau chuẩn bị dụng cụ: khăn lau, chổi, xô nước, nước lau sàn. Mỗi bạn đều rất nhiệt tình, ai cũng muốn hoàn thành phần việc của mình thật tốt. Khi em và các bạn đang lau cửa kính, bất ngờ trời đổ mưa nhẹ, gió thổi làm cửa sổ đóng sập lại, khiến cả nhóm giật mình. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của bạn Nam, nhóm em đã kịp thời mở lại cửa và tiếp tục công việc. Sau gần một giờ làm việc, lớp học trở nên sáng sủa, sạch sẽ hơn hẳn. Cô giáo rất vui, khen ngợi cả lớp và còn chụp ảnh lưu niệm.

Trong suốt buổi lao động, em cảm thấy rất vui và tự hào vì được góp phần làm đẹp lớp học. Lúc đầu hơi mệt, nhưng càng làm em càng thấy phấn khởi vì tinh thần đoàn kết của các bạn. Kết thúc buổi lao động, em cảm nhận rõ ràng rằng mỗi người chỉ cần đóng góp một chút là lớp mình đã thay đổi rất nhiều.

Buổi lao động hôm đó là một kỷ niệm đẹp, giúp em hiểu giá trị của sự đoàn kết và trách nhiệm. Em tự nhủ sẽ luôn giữ gìn vệ sinh lớp học và tích cực tham gia các hoạt động chung để lớp mình ngày càng tốt hơn.

Xem thêm:

Qua những bài văn thuật lại một sự việc, các em không chỉ học cách kể lại những điều đã chứng kiến hay trải qua, mà còn biết bộc lộ cảm xúc chân thật và rút ra bài học ý nghĩa cho bản thân. Mỗi sự việc dù là một buổi học, một trò chơi, hay một hành động nhỏ giúp đỡ người khác đều góp phần giúp các em trưởng thành, tự tin và yêu cuộc sống hơn.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi