Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích hay, sáng tạo

Đóng góp bởi: Nguyễn Thị Ngọc Diễm
Cập nhật 24/11
1563 lượt xem

Kỹ năng đóng vai kể chuyện không chỉ giúp bài văn thêm sinh động mà còn nuôi dưỡng trí tưởng tượng phong phú cho học sinh. Dưới đây là tổng hợp các bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích, cùng AVAKids tham khảo ngay nhé!

1Dàn ý bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích

1. Mở bài

Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh kể chuyện

Gợi ý:

  • Em chọn nhân vật nào trong truyện cổ tích? (Thạch Sanh, Sọ Dừa, Tấm, Cám, cô bé Lọ Lem…)
  • Tại sao hôm nay nhân vật kể lại câu chuyện?
  • Câu mở đầu có thể tự xưng “Tôi là…” để nhập vai.

Ví dụ gợi mở: Tôi là Thạch Sanh, hôm nay tôi muốn kể lại câu chuyện của chính mình.

2. Thân bài

  • Kể lại diễn biến câu chuyện theo góc nhìn nhân vật
  • Phần này quan trọng nhất. Hãy kể như chính nhân vật đang trải qua.

a. Giới thiệu bối cảnh truyện khi nhân vật xuất hiện

  • Nhân vật sống ở đâu?
  • Hoàn cảnh ban đầu như thế nào?
  • Cuộc sống có gì khó khăn/vui vẻ?

b. Những sự việc quan trọng của truyện (kể theo trình tự)

  • Mỗi sự việc nên kể bằng lời nhân vật, kèm cảm xúc, suy nghĩ, hành động.
  • Tùy từng truyện cổ tích, nhưng thông thường gồm 3–4 sự kiện lớn:

Sự việc 1: Nhân vật gặp khó khăn đầu tiên (bị đối xử tệ, gặp thử thách, gặp người xấu…).

  • Tôi đã cảm thấy như thế nào?
  • Tôi đã làm gì để vượt qua?

Sự việc 2: Nhân vật được hỗ trợ, có thay đổi đặc biệt

  • Tôi gặp ai? (Bụt, Tiên, nhân vật tốt…)
  • Tôi nhận được gì? (vật thần, lời khuyên, phép màu…)
  • Tôi cảm thấy ra sao? Ngạc nhiên? Biết ơn?

Sự việc 3: Cao trào – đối mặt thử thách lớn nhất

  • Tôi đã chiến đấu, giải quyết, hoặc vượt qua như thế nào?
  • Tôi lo lắng, sợ hãi hay tự tin?
  • Diễn biến ra sao? Kết quả thế nào?

Sự việc 4: Kết thúc câu chuyện

  • Tôi đạt được điều gì?
  • Tôi cảm thấy thế nào khi công bằng được thực hiện?
  • Cuộc sống của tôi thay đổi ra sao?

c. Thể hiện cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật

  • Sự việc này khiến tôi học được gì?
  • Nếu gặp lại tình huống đó, tôi sẽ làm sao?
  • Cảm xúc như thế nào?

3. Kết bài

Cảm nghĩ của nhân vật sau khi kể chuyện

  • Nhân vật rút ra bài học gì? (nhân nghĩa, trung thực, chăm chỉ, dũng cảm…)
  • Nhân vật muốn nhắn gửi điều gì đến người nghe?
  • Có thể cảm ơn, chúc phúc hoặc đưa lời hứa.

2Bài 1: Tôi là Thạch Sanh kể lại chuyện đời mình

Tôi là Thạch Sanh, người con trai nghèo khổ từng sống dưới gốc đa già làng nọ. Hôm nay, sau bao sóng gió đi qua, tôi muốn kể lại câu chuyện của chính mình cho các bạn nghe, để mọi người hiểu rằng trên đời này chỉ cần sống hiền lành, thật thà thì sẽ gặp điều tốt đẹp.

Ngày xưa, tôi sinh ra trong cảnh nghèo khó, cha mẹ mất sớm, chỉ còn thân mình sống ven rừng, lấy nghề đốn củi mưu sinh. Mỗi ngày, tôi chăm chỉ làm lụng để tự nuôi sống bản thân, dù cảnh nghèo nhưng lòng tôi luôn rộng mở, giúp đỡ mọi người xung quanh. Dưới gốc đa ấy, cuộc sống tuy vất vả nhưng tôi cũng chẳng bao giờ than vãn.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi chặt củi trong rừng, chợt có một người lạ mặt tên Lý Thông đến nhờ tôi chặt giúp cây. Anh ta nói chuyện rất tử tế, rủ tôi về nhà ở chung. Tôi nghĩ con người nên sống chan hòa, liền nhận lời. Không ngờ, chính điều đó đã mở ra những thử thách lớn trong đời tôi. Đêm đó, Lý Thông lừa tôi đi canh miếu và muốn tôi thay mình vào miếu để bị chằn tinh ăn thịt. Biết rõ sự tình, tôi vẫn nhận lời, vì không muốn người khác gặp nguy hiểm.

Gặp chằn tinh, tôi vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ mình không thể để nó hại dân làng nên đã dùng rìu giết chết con ác thú. Sáng hôm sau, Lý Thông giả vờ biết ơn, nhưng lại lừa tôi bỏ đi, nhận công trạng về mình. Tôi chỉ biết lặng lẽ quay lại gốc đa sống qua ngày.

Sau đó, nhờ sự chân thành, tôi được thần linh giúp sức. Tôi kết bạn với hoàng tử bị nhốt trong hang sâu, chia sẻ từng miếng cơm. Khi hoàng tử quay lại cung, nhờ ân nghĩa mà tôi được vua ưu ái, gọi vào cung trợ giúp. Tôi còn có dịp cứu công chúa khỏi đại bàng hung ác khi nàng bị bắt cóc. Cuộc chiến với đại bàng làm tôi lo lắng nhưng tôi không bỏ cuộc, dùng hết sức mạnh chiến đấu, cuối cùng cứu được công chúa và trở lại hoàng cung.

Lúc này, tôi lại bị mẹ con Lý Thông hãm hại, vu khống là kẻ xấu. Tôi chịu nhiều đau đớn, oan uổng, nhưng luôn giữ lòng trong sạch. Nhờ sự giúp đỡ của thần linh và lòng tin của mọi người, cuối cùng chân tướng sáng tỏ, tôi được minh oan. Nhà vua gả công chúa, tôi trở thành phò mã, cuộc sống của tôi từ đó thay đổi hẳn.

Nhìn lại tất cả, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc. Bao nhiêu khó khăn, thử thách đã rèn giũa tôi thành người mạnh mẽ, biết yêu thương, tha thứ. Tôi học được rằng chỉ cần luôn sống tử tế, sẵn sàng giúp đỡ, vượt qua mọi thử thách thì sẽ được đền đáp xứng đáng.

Câu chuyện của tôi đến đây là hết. Tôi gửi gắm đến mọi người rằng, dù hoàn cảnh ra sao, hãy cứ giữ lòng nhân hậu, dũng cảm đối mặt thử thách, rồi cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn.

Bài 2: Tôi là Sọ Dừa, kể về hành trình vươn lên của mình

Tôi là Sọ Dừa – đứa trẻ kỳ lạ được mẹ nhặt về từ vườn sau một giấc mơ thần. Hôm nay, khi nhìn lại những tháng năm đã qua, tôi muốn kể lại câu chuyện đời mình để ai gặp cảnh khó cũng sẽ biết vươn lên, không tự ti.

Khi còn nhỏ, tôi chẳng giống ai. Người tôi tròn xoe như cái sọ dừa, chẳng có tay chân, chỉ lăn mình quanh góc nhà. Mẹ tôi nghèo khổ nhưng thương yêu tôi vô cùng, làm lụng nuôi tôi khôn lớn. Dù xóm làng ai cũng dè bỉu, tôi vẫn tin mình có thể làm nên điều gì đó tốt đẹp.

Lớn lên, thương mẹ vất vả, tôi ngỏ ý xin đi chăn bò cho nhà phú ông. Ban đầu, phú ông không đồng ý nhưng mẹ tôi nài nỉ mãi mới cho. Ngày ngày tôi lăn ra đồng, chăn dắt đàn bò về đầy đủ, không con nào mất. Ba cô con gái phú ông thay nhau đưa cơm, ai cũng chê cười, chỉ duy nhất cô út nhẹ nhàng đối xử tử tế với tôi.

Một lần nọ, phú ông mở tiệc lớn, tôi cũng xin mẹ cho đi. Nhờ phép màu, tôi biến thành chàng trai khôi ngô tuấn tú mặc áo đẹp đến dự tiệc, khiến ai cũng ngỡ ngàng. Sau lần ấy, tôi xin cưới cô út. Phú ông nghĩ tôi nghèo hèn, đưa sính lễ thật khó, nào trâu trắng, lợn béo, nào nếp thơm… Tôi vẫn lo chu toàn đủ lễ, khiến phú ông không còn cách nào từ chối.

Ngày về nhà vợ, tôi lại trở về hình dạng Sọ Dừa. Nhưng cô út không sợ, một lòng yêu thương, chăm sóc tôi. Đêm đến, tôi hóa thân thành người thật, hai vợ chồng sống hạnh phúc, viên mãn. Khi vua mở cuộc thi lớn, tôi lại trở về hình dáng tuấn tú, đỗ trạng nguyên, rước vợ vào kinh đô sum vầy.

Nghĩ lại những tháng ngày đã qua, tôi cảm thấy mình thật may mắn. Nhờ có tấm lòng nhân hậu của mẹ và vợ, cùng với ý chí không bỏ cuộc, tôi đã vượt qua mọi lời chê bai, kỳ thị. Tôi học được rằng, giá trị thật sự nằm ở tấm lòng chứ không phải ở hình dạng bên ngoài. Nếu không có cô út hiền lành, chắc tôi chẳng có được ngày hôm nay. Ơn nghĩa đó tôi không bao giờ quên.

Câu chuyện của tôi kết thúc ở đây, chỉ mong các bạn nhỏ hãy luôn tin vào bản thân, thì chắc chắn sẽ vượt qua mọi thử thách, đạt được hạnh phúc.

Bài 3: Tôi là Tấm kể lại truyện của mình

Tôi là Tấm, cô gái mồ côi phải chịu nhiều điều bất công. Hôm nay, nhân lúc sum vầy bên mái ấm hạnh phúc, tôi muốn kể lại câu chuyện của mình để nhắc mọi người rằng lòng nhân hậu sẽ chiến thắng gian ác.

Ngày trước, mẹ tôi mất sớm, cha lấy dì ghẻ, sinh ra em Cám. Tôi bị đối xử tệ bạc, phải làm mọi việc trong nhà, chịu đủ cay đắng. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chăm lo cho gia đình. Một lần, mẹ kế cho tôi và Cám ra đồng bắt tép, ai bắt được nhiều sẽ thưởng. Tôi vất vả bắt được cả giỏ đầy, nhưng Cám lừa lấy hết, bỏ lại tôi với chiếc giỏ rỗng.

Tôi buồn lắm, ngồi khóc một mình bên bờ sông thì ông Bụt hiện lên an ủi, giúp tôi nhặt lại cá bống còn sót. Tôi thương bống, ngày nào cũng cho ăn, nhưng mẹ kế ác độc cũng không tha, lừa giết bống của tôi. Tôi lại khóc, Bụt lại giúp, chỉ tôi chôn xương bống dưới chân giường. Nhờ đó, mỗi lần gặp khó khăn, tôi đều nhận được sự giúp đỡ linh thiêng.

Ngày làng mở hội, mẹ con Cám tìm cách không cho tôi đi. Họ bắt tôi nhặt thóc lẫn gạo, âm mưu giữ tôi ở nhà. Nhờ Bụt và chim sẻ giúp sức, tôi hoàn thành việc, lại có cả váy đẹp đi hội. Không ngờ, trên đường đi tôi đánh rơi chiếc giày, nhà vua nhặt được, tìm chủ nhân và chọn tôi làm hoàng hậu.

Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu, mẹ con Cám tiếp tục bày kế hãm hại tôi, đẩy tôi xuống giếng chết để soán ngôi. Nhờ tấm lòng lương thiện và sự phù trợ của Bụt, tôi hóa thân thành chim vàng anh, cây xoan đào, rồi quả thị để có cơ hội trở về bên vua, vạch mặt kẻ ác.

Cuối cùng, công bằng được thực hiện, mẹ con Cám đền tội, còn tôi lại được sống hạnh phúc bên người mình yêu thương. Nghĩ lại mọi sự, tôi càng thấu hiểu giá trị của lòng kiên nhẫn, hiền hậu và niềm tin vào những điều tốt lành.

Câu chuyện của tôi khép lại với mong ước mọi người sống lương thiện, không tham lam, ghen ghét, chắc chắn hạnh phúc sẽ đến.

Bài văn mẫu đóng vai Tấm kể lại câu chuyện của mình

Bài văn mẫu đóng vai Tấm kể lại câu chuyện của mình

Bài 4: Tôi là cô bé Lọ Lem kể chuyện đời mình

Tôi là Lọ Lem – cô bé mồ côi mẹ sống với mẹ kế cùng hai chị con riêng. Nhân một đêm hội đã thay đổi cuộc đời tôi, tôi muốn kể chuyện mình để mọi người tin rằng điều tốt đẹp sẽ đến với người có tấm lòng trong sáng.

Ngày còn nhỏ, tôi sống hạnh phúc bên cha mẹ. Nhưng rồi mẹ mất sớm, cha lấy vợ kế. Từ đó, cuộc sống của tôi tràn đầy nỗi buồn. Tôi bị mẹ kế và hai chị bắt làm việc quần quật suốt ngày, không lúc nào được nghỉ ngơi, quần áo rách rưới, mặt mày lem luốc nên mọi người đặt cho tôi cái tên Lọ Lem.

Dù bị đối xử tệ, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, giúp đỡ mọi người bằng tấm lòng chân thành. Tôi thường gặp mẹ mỗi khi làm việc mệt, mẹ dặn tôi hãy luôn giữ trái tim hiền hòa.

Một ngày nọ, nhà vua tổ chức dạ hội, mời tất cả gái làng đến dự để hoàng tử chọn vợ. Mẹ kế không cho tôi đi, còn nhốt tôi lại. Tôi buồn bã khóc thì bà Tiên xuất hiện, dùng phép màu giúp tôi có váy áo lộng lẫy và đôi giày thủy tinh xinh đẹp. Bà dặn tôi phải trở về trước nửa đêm.

Tại buổi dạ hội, tôi hồi hộp bước vào cung điện, ai cũng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tôi. Hoàng tử chỉ khiêu vũ với tôi, khiến các chị ghen tức ra mặt. Khi đồng hồ điểm nửa đêm, tôi vội vã chạy đi, đánh rơi một chiếc giày thủy tinh. Hoàng tử nhặt lấy, nhất định tìm tôi bằng được.

Ngày hôm sau, hoàng tử đi khắp nơi thử giày. Đến nhà tôi, hai chị cố nhét chân vào không vừa, chỉ tôi đi thì chiếc giày vừa khít. Ai cũng kinh ngạc, hoàng tử nhận ra tôi chính là cô gái trong đêm hội, liền xin cưới tôi làm vợ. Từ đó, tôi có cuộc sống hạnh phúc, sung túc bên người mình yêu.

Tôi luôn biết ơn những người đã giúp mình và không bao giờ quên khó khăn đã trải qua. Tôi mong các bạn nhỏ hãy giữ lòng lương thiện, giúp đỡ người khác, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng dù ở hoàn cảnh nào!

Bài 5: Tôi là Cám – tâm sự của người đã sai

Tôi là Cám, người con gái đã từng làm điều gian ác với chị Tấm. Nhân lúc suy ngẫm về những gì đã qua, tôi muốn kể lại câu chuyện của mình, hy vọng mọi người không phạm phải những sai lầm như tôi.

Từ nhỏ, tôi được mẹ chiều chuộng, luôn coi mình là trung tâm. Cùng chị Tấm đi bắt tép, tôi lừa lấy hết phần của chị mà không thấy băn khoăn. Mẹ tôi cũng dạy tôi nhiều mẹo vặt để hơn chị. Khi nghe tin nhà vua mở hội, tôi và mẹ nghĩ cách giữ chị ở nhà để mình có cơ hội được chọn làm hoàng hậu. Nhưng dù gian xảo, tôi vẫn không được chọn.

Sau khi chị Tấm lên ngôi, tôi sống trong ghen tỵ. Mẹ tôi bày kế hãm hại chị bằng cách đẩy xuống giếng. Tôi lên thay, cố gắng làm vừa lòng vua nhưng không bao giờ được lòng người. Suốt ngày sợ hãi, lo lắng, tôi biết mình sai mà không dám sửa.

Chị Tấm trở về bằng những cách ly kỳ mà tôi không hiểu nổi. Đến khi bị trả giá, tôi mới biết thế nào là ân hận. Nhìn lại, tôi thấy lòng mình tràn đầy hối tiếc. Nếu ngày xưa tôi biết nghĩ cho người khác, biết thương yêu chị, chắc sẽ không có kết cục buồn như hôm nay.

Tôi mong mọi người hãy biết trân trọng, yêu thương, đừng vì ích kỷ mà làm tổn thương người thân. Bài học tôi nhận được chính là: làm điều xấu sẽ nhận kết quả xấu, chỉ có việc thiện mới mang lại hạnh phúc lâu bền.

Bài 6: Tôi là chú Cuội kể lại chuyện cây đa

Tôi là Cuội, người gắn bó với cây đa trên cung trăng. Hôm nay, ngồi dưới bóng mát vầng trăng, tôi muốn kể lại chuyện mình để mọi người hiểu giá trị của chữ tín và lòng vị tha.

Tôi sống cùng vợ trong ngôi làng nhỏ, nghề chính là chăn bò, cắt cỏ. Một lần tình cờ, tôi thấy con hổ bị thương, liền cứu nó bằng cách băng bó vết thương và cho ăn cỏ cây ở bờ suối. Nhờ đó, tôi phát hiện ra loại cây đa có phép kỳ diệu: hồi sinh cả sinh mạng.

Mang cây về nhà trồng, tôi dặn vợ phải luôn tưới bằng nước sạch. Một ngày đi vắng, vợ tôi quên lời dặn, tưới nước bẩn lên cây. Cây đa bật gốc, bay lên trời. Tôi vội vàng nắm rễ, bay tít lên tận cung trăng, đành phải ở lại mãi nơi ấy.

Trên cung trăng, tôi sống cô đơn, chỉ trò chuyện với cây đa già. Nhớ nhà, nhớ làng quê, tôi buồn lắm. Giờ đây, tôi chỉ mong ai cũng biết giữ chữ tín, nghe lời căn dặn của người thân để không phải hối tiếc như tôi.

Câu chuyện của tôi là bài học về sự cẩn trọng và lòng vị tha. Dù lạc lõng giữa trăng, tôi vẫn hy vọng các bạn nhỏ sẽ sống cẩn thận, tin tưởng nhau và luôn biết yêu thương gia đình, quê hương mình.

Bài 7: Tôi là Thánh Gióng kể lại chiến công năm xưa

Tôi là Gióng, cậu bé làng Gióng từng gắn liền với chiến công chống giặc Ân. Hôm nay, nhân ngày hội làng, khi mọi người nhắc lại chiến tích, tôi muốn kể lại câu chuyện của mình để các bạn hiểu sức mạnh của ý chí và lòng yêu nước.

Tôi sinh ra trong gia đình nghèo, lên ba mà chưa biết nói, biết cười. Mẹ tôi rất lo lắng, nhưng vẫn chăm sóc tôi chu đáo. Khi nghe tin giặc Ân tràn vào xâm lược, nhà vua ban lệnh tìm người tài cứu nước. Lúc ấy, tôi cất tiếng nói đầu tiên, bảo mẹ ra báo với sứ giả rằng tôi sẽ ra trận.

Từ đó, tôi lớn nhanh như thổi. Mỗi ngày ăn hết cả giỏ cơm, ao nước, quần áo, đòi sắt làm ngựa sắt, roi sắt. Nhờ lòng yêu nước và sự giúp đỡ của dân làng, tôi hoàn thành mọi thứ chuẩn bị. Đến ngày ra trận, tôi cưỡi ngựa sắt, vung roi xông pha chiến trường. Dù gặp nhiều hiểm nguy, đối mặt với giặc đông đúc, tôi vẫn không lùi bước, chiến đấu với tất cả sức mạnh.

Roi sắt gãy, tôi nhổ tre ven đường làm vũ khí, dồn giặc đến tận sông Cầu rồi dìm chúng xuống. Hòa bình trở lại, tôi thúc ngựa bay lên trời, từ biệt quê hương, trở thành vị thần bất tử. Tôi vui vì đã hoàn thành sứ mệnh với Tổ quốc.

Mỗi lần nhìn khói hương nghi ngút ở đền làng, lòng tôi tự hào và hạnh phúc. Mong rằng các bạn nhỏ hôm nay luôn yêu nước, dũng cảm, sống có chí hướng để góp phần xây dựng quê hương mạnh giàu.

Bài 8: Tôi là nàng tiên Ốc kể về tấm lòng hiếu thảo

Tôi là nàng tiên Ốc, hóa thân giúp đỡ mẹ con nghèo khổ. Hôm nay, trong cảm giác an yên, tôi muốn kể lại câu chuyện của mình để các bạn hiểu giá trị của lòng hiếu thảo và nhân hậu.

Tôi vốn là nàng tiên sống ở trên trời nhưng cảm động trước hoàn cảnh của hai mẹ con nghèo khổ dưới trần. Hằng ngày, người mẹ tảo tần vất vả nuôi con, còn cô gái ngoan hiền thì chăm sóc mẹ, chịu thương, chịu khó. Tôi hóa thành con ốc bé xinh, trốn vào giỏ của cô gái.

Mỗi ngày cô gái đi làm đồng, tôi hiện lên thành người, quét dọn nhà cửa, nấu cơm giúp cô. Lúc ấy luôn nghĩ về nụ cười hiền lành, ánh mắt biết ơn của cô gái nên tôi càng vui hơn nữa. Nhưng rồi một ngày, bà mẹ phát hiện ra bí mật, vô tình làm vỡ vỏ ốc của tôi. Tôi không giận, mà chỉ cảm động vì tấm lòng của hai mẹ con.

Nhờ tấm lòng nhân hậu, tôi được trở lại trần gian, tiếp tục giúp đỡ mẹ con sống ấm no. Tôi vô cùng hạnh phúc vì đã mang lại niềm vui cho người lương thiện, thấm thía rằng chỉ có tình thương mới khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp.

Câu chuyện của tôi dành tặng những ai luôn hiếu thảo, chăm chỉ và tốt bụng. Hãy sống yêu thương, sẻ chia, hạnh phúc chắc chắn sẽ tìm tới bạn.

Bài 9: Tôi là Đăm San kể lại khát vọng chinh phục

Tôi là Đăm San, vị tù trưởng anh hùng của người Ê-đê. Nhìn lại cuộc đời mình, tôi muốn chia sẻ câu chuyện để các bạn hiểu ý nghĩa của khát vọng vươn lên và đoàn kết cộng đồng.

Tôi lớn lên giữa núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ, mang trong mình hoài bão lớn. Khi vợ tôi – Hơ Nhị – bị tù trưởng Sắt bắt đi, tôi quyết không lùi bước, dẫn người làng vượt núi, băng rừng đi cứu vợ. Đối mặt với kẻ thù hung dữ, tôi không hề sợ hãi, một lòng chiến đấu vì hạnh phúc gia đình, vì danh dự của buôn làng.

Sau chiến thắng, tôi lại phải đương đầu với thử thách lớn hơn – đại hội các tù trưởng. Các tù trưởng lần lượt thách thức tôi. Dù bị thương, tôi không bỏ cuộc, nhờ sự đoàn kết và cổ vũ của dân làng, tôi chiến thắng tất cả. Tên tuổi tôi nổi khắp Tây Nguyên, buôn làng ngày càng đông vui, giàu có.

Nhìn lại, tôi tự hào vì đã sống có lý tưởng, vì người dân, vì hạnh phúc chung. Tôi nhận ra rằng đoàn kết là sức mạnh lớn nhất, chỉ cần gắn bó, đồng lòng thì mọi khó khăn đều vượt qua.

Câu chuyện của tôi gửi lời nhắn nhủ: Hãy sống có khát vọng, biết yêu thương và đoàn kết, thành công chắc chắn sẽ đến.

Bài 10: Tôi là cô bé quàng khăn đỏ kể lại cuộc phiêu lưu

Tôi là cô bé quàng khăn đỏ, người từng trải qua chuyến phiêu lưu đầy bất ngờ trong khu rừng. Hôm nay, khi nghĩ về những kỷ niệm ấy, tôi kể lại để nhắc nhở các bạn phải luôn cẩn trọng.

Một ngày đẹp trời, mẹ nhờ tôi mang bánh và sữa đến cho bà ngoại bị ốm. Trước khi đi, mẹ dặn rất kỹ phải đi đường chính, không được nói chuyện với người lạ. Tôi vui vẻ lên đường, trên đầu quàng chiếc khăn đỏ mẹ tặng.

Trên đường, tôi gặp con sói già xảo quyệt. Sói hỏi thăm nơi tôi đến rồi bày kế đến nhà bà ngoại trước, giả làm tôi. Tôi không nghi ngờ gì, còn mải mê hái hoa ven đường. Khi tới nhà bà, sói đã đóng giả bà ngoại nằm trên giường. Tôi nghi ngờ khi thấy 'bà' có đôi mắt, tai, răng to khác thường, nhưng quá muộn, sói lao tới bắt tôi.

Rất may, bác thợ săn đi ngang nghe tiếng kêu cứu, đã nhanh trí giải cứu cả tôi và bà ngoại. Tôi vô cùng biết ơn, thấm thía bài học về sự cẩn trọng. Từ đó, tôi hứa luôn vâng lời mẹ, không la cà, không nghe lời người lạ.

Câu chuyện của tôi là lời nhắc nhở: Hãy luôn nghe lời cha mẹ, giữ an toàn và cảnh giác với nguy hiểm xung quanh.

Bài 11: Tôi là nàng Bạch Tuyết kể về bảy chú lùn

Tôi là Bạch Tuyết – cô gái từng trải qua những tháng ngày nguy hiểm, nhờ bảy chú lùn mà có được hạnh phúc. Nhân lúc yên bình, tôi kể lại chuyện mình cho các bạn cùng nghe.

Tôi sinh ra là công chúa, nhưng mẹ mất sớm, cha lấy vợ kế độc ác. Vì nhan sắc của tôi nổi bật, mẹ kế ghen ghét, tìm cách hãm hại tôi nhiều lần. Một ngày kia, tôi phải bỏ trốn vào rừng sâu, may mắn được bảy chú lùn tốt bụng cưu mang.

Ở bên các chú, tôi cảm nhận được tình yêu thương, sự quan tâm như gia đình. Nhưng mẹ kế không tha, mang táo độc vào rừng lừa tôi ăn. Tôi ngất đi, bảy chú lùn đau buồn vô cùng. May thay, hoàng tử xuất hiện, nhìn thấy tôi thì đem lòng yêu mến. Nhờ tình yêu và phép màu, tôi tỉnh lại, mọi người mừng rỡ.

Câu chuyện của tôi khẳng định lòng tốt luôn chiến thắng cái ác. Tôi biết ơn bảy chú lùn, hoàng tử và tất cả những người đã giúp đỡ mình.

Tôi mong các bạn hãy sống lương thiện, tin vào điều tốt để cuộc sống luôn tràn đầy hạnh phúc.

Bài 12: Tôi là Aladdin kể về cây đèn thần

Tôi là Aladdin – chàng trai nghèo nhờ cây đèn thần mà đổi đời. Nhân lúc ngồi nhìn lại quá khứ, tôi muốn kể về chuyện mình cho các bạn nhỏ nghe.

Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó, từ nhỏ đã quen lam lũ. Một lần, tôi được một ông già lạ mặt thuê đi đào kho báu ở hang động sâu. Vào trong, tôi phát hiện ra cây đèn thần cũ kỹ. Khi xoa lên, một vị thần hiện ra, giúp tôi thực hiện mọi điều ước.

Nhờ cây đèn, tôi lấy được công chúa, sống hạnh phúc và giàu sang. Nhưng rồi, kẻ gian cướp đi cây đèn, tôi và vợ bị đẩy vào cảnh khốn cùng. Không nản chí, tôi dùng lòng dũng cảm và trí tuệ tìm lại đèn thần, cứu vợ và vạch mặt kẻ ác.

Tôi nhận ra hạnh phúc thật sự đến từ ý chí và lòng trung thực, chứ không phải phép màu. Nếu không có ý chí kiên trì, tôi đã đánh mất tất cả.

Tôi mong các bạn hãy tin vào nỗ lực bản thân, không ỷ lại vào phép màu bên ngoài. Thành công bền vững nhất là do chính mình xây dựng nên.

Bài 13: Tôi là nàng tiên cá kể lại chuyện tình buồn

Tôi là nàng tiên cá nhỏ bé sống nơi biển sâu. Hôm nay, khi sóng biển vỗ về, tôi muốn kể lại chuyện tình của mình để các bạn hiểu ý nghĩa của sự hy sinh và ước mơ.

Tôi sinh ra dưới đáy biển, mơ ước một ngày được sống trên cạn, gặp gỡ loài người. Tình cờ cứu một hoàng tử bị đắm tàu, tôi đem lòng yêu chàng. Vì tình yêu, tôi tìm đến mụ phù thủy xin đổi giọng hát lấy đôi chân người, chấp nhận mọi đau đớn.

Lên bờ, mỗi bước chân của tôi như giẫm lên dao sắc, nhưng tôi không từ bỏ. Tôi ở bên hoàng tử, âm thầm chịu đựng, dù người không biết mình là ai. Khi hoàng tử kết hôn với người khác, tôi đau khổ, hóa thành bọt biển, nhưng không hận thù, chỉ mong chàng hạnh phúc.

Câu chuyện của tôi là bài học về sự hy sinh, lòng vị tha và biết sống vì người khác. Tôi mong các bạn hãy yêu thương, chia sẻ và dũng cảm theo đuổi ước mơ chính đáng của mình.

Bài 14: Đóng vai Thạch Sanh kể lại truyện cổ tích Thạch Sanh

Tôi là Thạch Sanh, người từng sống trong một túp lều nhỏ dưới gốc đa già ven làng. Hôm nay, trong phút yên tĩnh lúc màn đêm vừa buông, tôi muốn kể lại câu chuyện đời mình, mong rằng ai nghe qua sẽ thêm yêu quý nghĩa tình và sự thật.

Tôi sinh ra mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chỉ biết dựa vào bóng cây đa và nghề kiếm củi qua ngày. Cuộc sống đơn độc, quanh năm chỉ có chim muông và dòng suối làm bạn. Tuy vậy, lòng tôi luôn hướng về điều thiện lành, luôn mong giúp đỡ người khác dù bản thân cơ cực.

Một ngày nọ, có gã Lý Thông đi ngang qua, thấy tôi lực lưỡng liền tỏ vẻ thân tình, rủ về nhà gọi là kết nghĩa anh em. Lòng tôi vui mừng vì lần đầu có người gọi mình là em, không hề nghĩ đến điều xấu. Nhưng rồi, tôi nhận ra lòng tốt của mình không được đáp lại như mong đợi; một biến cố lớn xảy ra khi mẹ con Lý Thông lợi dụng tôi xuống hang diệt chằn tinh để thoát nạn thay hắn. Tôi lạnh lẽo, run sợ trước con quái vật khủng khiếp, nhưng không cho phép mình bỏ cuộc. Trong giây phút đối diện cái chết, tôi dồn hết sức mạnh, dùng búa bổ liên tục, cuối cùng tiêu diệt được chằn tinh. Khi lên miệng hang, lại bị mẹ con Lý Thông lừa đẩy đá lấp hang, khiến tôi tưởng khó toàn mạng.

Nằm giữa tối tăm cô độc, bất ngờ tôi được các thần linh thương xót, ban cho cây đàn thần kỳ. Nhờ đàn, tôi được cứu ra khỏi hang, lòng ngập tràn biết ơn trời đất và cảm kích ơn trên đã che chở cho mình.

Về sau, tôi còn trải qua nhiều thử thách khốc liệt hơn. Có lần, nghe tiếng khóc não lòng của công chúa bị đại bàng khổng lồ bắt đi, tôi không chút do dự lao vào nguy hiểm, trèo lên tận tổ chim để giải cứu cho nàng. Cuộc chiến đó thật cam go, đôi khi tôi như muốn kiệt sức, nhưng nghĩ đến nỗi đau của người khác, tôi lại không cho phép mình dừng lại. Cuối cùng, tôi đã cứu được công chúa, trả nàng về bên cha mẹ. Cảm giác lúc ấy vỡ òa, bao nhiêu mệt nhọc tan biến khi thấy nụ cười biết ơn của công chúa và nhà vua.

Tưởng mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp thì Lý Thông lại dùng mưu hại tôi, đổ oan, khiến tôi bị giam cầm. Tôi đau khổ, thất vọng, nhưng nhờ cây đàn thần, tôi đã đánh đàn cho nhà vua nghe, kể lại mọi oan khuất. Sự thật được phơi bày, tôi được minh oan và trở thành phò mã.

Từ một anh tiều phu nghèo hèn, tôi được sống hạnh phúc, trọn vẹn bên người mình yêu thương. Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi cảm thấy biết ơn vô hạn. Chính lòng nhân hậu, dũng cảm và niềm tin vào cái thiện đã giúp tôi vượt qua tất cả.

Tôi mong mọi người, đặc biệt là các em nhỏ, hãy sống thật lòng, biết giúp đỡ người khác và dũng cảm đối diện khó khăn. Rồi nhất định hạnh phúc sẽ đến, như tôi đã từng.

Bài 15: Đóng vai Cám kể lại truyện cổ tích Tấm Cám

Tôi là Cám – cô gái thường bị nhắc đến như người em ích kỷ trong chuyện cổ tích Tấm Cám. Hôm nay, khi ngồi bên cửa sổ ngắm mưa rơi, lòng tôi chợt trào dâng nhiều cảm xúc. Xin hãy nghe tôi kể thật lòng về câu chuyện đã qua.

Thuở ấy, tôi sống cùng mẹ và chị Tấm sau khi cha mất sớm. Mẹ tôi luôn yêu thương tôi hết mực, nhưng cũng vì vậy mà tôi dần sinh tính ỷ lại, hay ganh tị với chị Tấm hiền lành. Mỗi ngày, tôi nhìn chị Tấm vất vả mà chẳng mấy bận tâm, chỉ mải theo ý mẹ, để mặc chị hứng chịu tất cả việc nặng nhọc.

Một ngày nọ, mẹ tôi giao cho hai chị em đi bắt tôm tép ngoài đồng. Tôi vốn lười biếng, không chịu khó nên chẳng thu được nhiều. Thấy chị Tấm được rổ tôm đầy, tôi nghe mẹ xúi giục lừa lấy của chị. Khi ấy, tôi không nhận ra nỗi buồn trong mắt chị, chỉ biết hả hê vì đã lấy được phần về cho mình.

Những ngày sau đó, tôi thấy chị Tấm đủ điều khổ sở. Khi biết chị có cá bống làm bạn, tôi cùng mẹ tìm cách làm hại nốt, rồi tự nhiên cảm thấy có chút trống trải. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục ganh ghét, nhất là khi nhà vua chọn chị làm hoàng hậu.

Trái tim tôi bắt đầu phân vân, không còn dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu hiền của chị. Song, trước sự thúc giục của mẹ, tôi lại nghe theo và cùng mẹ bày mưu hại chị. Mỗi lần như thế, tôi vừa vui mừng vừa thấp thỏm lo sợ. Đỉnh điểm là ngày chị Tấm trở về trong hình dạng khác, lòng tôi run lên vì sợ hãi. Dù được lên ngôi hậu thay chị, tôi chẳng hề thấy vui, chỉ thấy ngày càng bất an.

Cuối cùng, khi sự thật phơi bày, tôi lặng người hối hận khi nhận ra cuộc sống của mình chẳng còn gì ngoài tội lỗi và trống rỗng. Nếu ngày ấy tôi biết yêu thương, nhường nhịn chị Tấm, chắc mọi chuyện đã khác.

Nay ngồi nhớ lại, tôi thấu hiểu rằng, lòng ghen tị chỉ khiến con người đau khổ. Ai cũng có thể lầm lỗi, nhưng dám nhận và thay đổi mới là điều đáng quý. Tôi muốn nhắn nhủ các bạn nhỏ: hãy sống tốt bụng, nhân hậu như chị Tấm, biết tha thứ và yêu thương. Đừng bao giờ để sự ích kỷ dẫn lối, bởi chỉ có chân thành mới mang lại bình yên cho tâm hồn.

Bài 16: Đóng vai ông Bụt kể lại truyện cổ tích Tấm Cám

Ta là ông Bụt – người luôn xuất hiện những khi ai đó gặp khổ đau, tuyệt vọng. Hôm nay, trong không gian thanh tịnh của chốn thần tiên, ta xin kể lại câu chuyện về cô gái Tấm mà ta từng giúp đỡ.

Câu chuyện bắt đầu nơi mái nhà đơn sơ ngoài làng, nơi Tấm mồ côi mẹ sống cùng mẹ con Cám. Tấm hiền lành, chịu thương chịu khó, nhưng lại chịu nhiều bất công, cực nhọc. Mỗi lần trông thấy Tấm rơi nước mắt, lòng ta xót xa, thương cảm, mong được giúp cháu vượt qua héo hon, u uất.

Lần đầu ta xuống trần là khi Tấm khóc bên bờ suối, bị Cám lừa mất giỏ tôm tép. Ta hiện lên, nhẹ nhàng an ủi, chỉ cho Tấm cách tìm được con cá bống làm bạn. Khi cá bống bị ăn mất, ta lại giúp Tấm nhặt xương cá, gieo thành cây đa, mang đến hy vọng mới. Ta luôn ở bên, mỗi khi Tấm khốn khổ, lặng lẽ dõi theo và trợ giúp bằng phép mầu nhỏ bé.

Ngày hội làng, Tấm bị mẹ con Cám trộn thóc gạo khó nhặt riêng. Ta lại hiện ra, nhờ chim sẻ giúp Tấm hoàn thành nhanh chóng, rồi ban cho Tấm đôi giày thêu xinh đẹp. Nhờ đó, Tấm được nhà vua chọn làm hoàng hậu, thay đổi cuộc đời vốn chỉ toàn cay đắng.

Nhưng số phận nghiệt ngã khiến Tấm vẫn phải chịu bao lần mất mát. Ta đau lòng chứng kiến Tấm bị hại, rồi hóa thân thành chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi, quả thị. Mỗi lần ấy, ta vẫn giúp Tấm trở về, giữ mãi niềm tin vào cái thiện, để cuối cùng, sự công bằng được trả lại cho người xứng đáng.

Ta học được rằng, dù cuộc đời có bao khó khăn, chỉ cần giữ được lòng tốt, chân thành, thì phép màu sẽ xuất hiện, mở lối cho ta đi tới. Ta mong rằng, ai nghe câu chuyện này cũng sẽ sống lương thiện, nhân hậu và kiên định, rồi hạnh phúc sẽ đến như Tấm đã từng.

Bài 17: Đóng vai chú Sọ Dừa kể lại truyện cổ tích Sọ Dừa

Tôi là Sọ Dừa – cậu bé kỳ lạ mà mọi người trong làng từng chê cười bởi dáng vẻ dị dạng. Ngày hôm nay, khi ngồi giữa sân nhà, ngắm những bông hoa rực rỡ, tôi muốn kể lại cuộc đời mình – một hành trình từ bóng tối đến hạnh phúc.

Từ khi sinh ra, tôi chỉ có mẹ là nơi nương tựa. Thân hình tròn lăn như chiếc sọ dừa, tôi chẳng thể làm được việc nặng. Nhiều người xa lánh, dè bỉu, khiến tôi và mẹ luôn sống trong cô đơn, nghèo đói. Nhưng mẹ chưa bao giờ bỏ rơi tôi, luôn động viên, dạy tôi biết vượt qua số phận.

Một ngày nọ, biết nhà phú ông cần người chăn bò, tôi quyết xin vào làm. Ban đầu, phú ông khinh thường, nhưng rồi thấy tôi chăm chỉ, tài giỏi, ông đành đồng ý. Trong mắt mọi người, tôi vẫn là kẻ khác biệt, nhưng tôi không buồn, chỉ lặng lẽ làm tốt bổn phận.

Ba cô con gái phú ông mỗi người đối xử theo cách khác nhau. Riêng cô út dịu dàng, nhân hậu, không bao giờ chê bai tôi. Thấy lòng nhân ái của nàng, tôi dần cảm mến và mong muốn được bên cạnh che chở.

Khi phú ông gả chồng cho ba con gái, tôi mạnh dạn ngỏ lời cầu hôn cô út. Ai cũng kinh ngạc, không tin nổi. Chỉ riêng nàng đồng ý. Ngày cưới, tôi hóa thành chàng trai tuấn tú, tài giỏi khiến ai nấy ngỡ ngàng. Được sống hạnh phúc bên người yêu thương mình thật lòng, tôi hiểu rằng hình hài bên ngoài chẳng quan trọng bằng trái tim nhân hậu.

Nhớ lại quãng đời bị coi thường, tôi càng quý trọng gia đình nhỏ của mình. Nếu không nhờ mẹ, nếu không nhờ lòng tốt của cô út, chắc tôi chẳng bao giờ có được hạnh phúc như hôm nay.

Tôi mong mọi người hãy sống nhân ái, đừng đánh giá ai qua dáng vẻ bề ngoài. Chỉ có tình yêu thương và chân thành mới mang lại điều tốt đẹp cho cuộc đời mỗi người.

Bài 18: Đóng vai cô Tấm kể lại truyện cổ tích Tấm Cám (góc nhìn trưởng thành)

Tôi là Tấm – người nhiều lần trải qua khổ đau và hạnh phúc trong cùng một quãng đời. Giờ đây khi đã là hoàng hậu, ngồi bên khung cửa sổ nhìn về quê xưa, tôi muốn kể lại chuyện đời mình như một lời gửi gắm đến tất cả.

Lúc nhỏ, tôi mất mẹ từ sớm, sống chung cùng mẹ kế và em gái là Cám. Tôi bị đối xử lạnh lùng, giao cho những việc nặng nhọc, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Cả tuổi thơ tôi là chuỗi ngày cặm cụi, lặng lẽ chịu đựng, nhưng chưa từng oán trách, chỉ mong đủ đầy cho mẹ mình nơi chín suối.

Hồi nhỏ, mỗi khi gặp khó khăn cùng cực, tôi may mắn nhận được sự giúp đỡ của ông Bụt hiền lành. Ông cho tôi những lời khuyên, những điều kỳ diệu giúp tôi có thêm hy vọng, vượt qua thử thách. Tôi thấy lòng mình luôn an yên, chưa từng nghĩ làm hại ai, dù đối xử với tôi có tệ đến đâu.

Sau này, nhờ sự dịu dàng và may mắn, tôi được nhà vua yêu thương, trở thành hoàng hậu. Nhưng sóng gió chưa qua, tôi vẫn phải đối diện với bao hiểm nguy. Có khi mất đi, rồi lại được hồi sinh với nhiều hình hài khác. Dù trải qua bao biến cố, lòng tôi vẫn chọn tha thứ, không trả thù cay nghiệt, để giữ cho mình sự bình yên.

Nay ngồi nhớ lại, tôi chỉ mong ai cũng biết yêu thương, sống chân thành, và có thêm lòng vị tha. Nghĩa tình và lương thiện rồi sẽ mang lại hạnh phúc, như cuộc sống tôi hiện giờ.

Bài 19: Đóng vai người mẹ cô bé Lọ Lem kể lại truyện cổ tích Lọ Lem

Ta là mẹ của Lọ Lem, dù đã khuất xa trần thế nhưng chưa từng rời bỏ con gái thân yêu trong tâm hồn. Ngày hôm nay, khi nhìn từ trên cao xuống, ta muốn kể lại câu chuyện của con gái mình, với cả niềm đau và hạnh phúc khôn nguôi.

Trước khi mất, điều ta lo lắng nhất là để Lọ Lem lại cho cha và mẹ kế. Ta biết, con gái ta ngoan hiền, giỏi giang, nhưng sợ lực yếu khó chống chọi được hoàn cảnh nghiệt ngã. Đúng như những gì ta linh cảm, Lọ Lem phải chịu bao điều cay đắng, bị mẹ kế và hai chị ghẻ hà hiếp, bắt làm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Ta đau lòng, chỉ biết lặng lẽ phù hộ cho con mỗi ngày.

Mỗi khi thấy con tuyệt vọng, ta cùng các bà tiên luôn âm thầm giúp đỡ, để con có phép màu nhỏ nhoi, vượt qua khó khăn. Đặc biệt, vào đêm vũ hội, nhờ sự mong ước chân thành của con, các bà tiên hoá phép cho con bộ váy đẹp nhất, giúp Lọ Lem tỏa sáng rồi nên duyên cùng hoàng tử.

Ta cảm nhận rõ rằng, chỉ có nghị lực và lòng nhân hậu mới giúp con vượt qua mọi hoàn cảnh. Dù đã xa, ta luôn gửi trọn niềm tin cho con – người con gái mạnh mẽ nhất trong trái tim người mẹ. Ta mong các bạn nhỏ sẽ học theo Lọ Lem: sống lạc quan, tốt bụng và luôn tin vào điều kỳ diệu.

Bài 20: Đóng vai chàng hoàng tử kể lại truyện cổ tích Lọ Lem

Ta là hoàng tử – người đã tìm thấy tình yêu đích thực nơi trái tim cô gái Lọ Lem. Có lẽ nhiều người từng nghe chuyện ta và nàng, nhưng hôm nay, ta muốn kể lại bằng chính cảm xúc của mình.

Trong một buổi vũ hội lộng lẫy, giữa bao cô gái kiêu sa, ta đã bị thu hút bởi ánh mắt trong veo và sự dịu dàng của Lọ Lem. Nàng không giống bất kỳ ai – giản dị nhưng cao quý, khiến ta muốn hiểu thêm và che chở. Khi nàng vội vàng rời đi, để lại một chiếc giày thủy tinh nhỏ, lòng ta bỗng hụt hẫng, quyết chí tìm cho bằng được người con gái ấy.

Hành trình tìm kiếm thật gian nan, ta mang chiếc giày đến từng nhà thử. Bao cô gái đều không vừa, mãi cho tới khi vừa chạm vào bàn chân Lọ Lem, mọi chuyện bừng sáng như phép màu. Ta biết chắc nàng chính là người con gái mà ta hằng tìm kiếm, không phải vì váy áo mà vì tâm hồn ngời sáng của nàng.

Khi Lọ Lem trở thành hoàng hậu, ta hiểu rằng hạnh phúc không chỉ dành cho người quyền quý mà cho cả những ai sống thật đẹp, biết vượt qua nghịch cảnh. Ta mong rằng tất cả sẽ biết trân trọng giá trị của sự chân thành, nhân hậu – giống như nàng.

Bài 21: Đóng vai cô bé quàng khăn đỏ kể lại truyện cổ tích Cô bé quàng khăn đỏ

Tôi là cô bé quàng khăn đỏ, người từng dũng cảm vượt rừng sâu đến thăm bà ngoại. Hôm nay, khi ngồi bên cạnh bà, tôi muốn kể cho các bạn nghe về chuyến phiêu lưu kỳ thú của mình.

Sáng hôm ấy, mẹ nhắc tôi mang bánhsữa đến cho bà ngoại đang bị ốm. Tôi vui vẻ lên đường, quàng chiếc khăn đỏ mẹ may, lòng vừa háo hức vừa lo lắng đôi chút. Đường vào rừng dày đặc cây cối, tiếng chim hót ríu rít khiến tôi quên hết sợ hãi.

Đang đi, tôi gặp con sói gian ác. Nó giả vờ hỏi han, tôi thật thà kể hết mọi chuyện. Không ngờ, sói liền lừa tôi đi hái hoa, rồi chạy trước tới nhà bà, nuốt luôn cả bà và giả dạng nằm đợi tôi. Khi tới nơi, tôi ngạc nhiên khi thấy bà trông khác lạ. Tôi hỏi: “Sao mắt bà to thế?”, “Sao miệng bà rộng thế?” Cho tới khi nhận ra sự nguy hiểm thì đã muộn – con sói nhảy bổ ra, nuốt chửng tôi luôn.

Nhưng may mắn thay, bác thợ săn nghe tiếng kêu cứu đã tìm đến, mổ bụng sói cứu tôi và bà ngoại ra ngoài. Lúc ấy, tôi vừa sợ hãi vừa biết ơn, thầm hứa sẽ không bao giờ nói chuyện với người lạ nữa.

Qua chuyến phiêu lưu, tôi học được rằng, đôi khi thật thà quá cũng có thể gặp nguy hiểm. Tôi muốn nhắc các bạn nhỏ hãy luôn nghe lời cha mẹ, cảnh giác trước người lạ và đừng bao giờ quên yêu thương, quan tâm đến gia đình.

Bài 22: Đóng vai nàng Bạch Tuyết kể lại truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Tôi là Bạch Tuyết – nàng công chúa từng trải qua bao gian nan nhờ sự giúp đỡ của bảy chú lùn tốt bụng. Hôm nay, khi ôm chú thỏ nhỏ trong vườn hoa, tôi muốn kể lại câu chuyện của mình cho các bạn nhỏ nghe.

Ngày xưa, tôi sống trong cung điện cùng mẹ ghẻ độc ác, luôn ganh tị vì tôi có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như hoa hồng. Một ngày, bà ta sai thợ săn giết tôi. May mắn thay, người thợ săn tốt bụng đã thả tôi đi, chỉ dặn tôi hãy trốn thật xa.

Tôi lang thang giữa rừng sâu, mệt nhọc và sợ hãi, cho tới khi được bảy chú lùn cứu giúp, cho tôi mái nhà ấm áp, tình cảm đong đầy. Tôi sống cùng các chú, học làm việc, vui cười mỗi ngày, quên đi bao nỗi buồn cũ. Mỗi lần các chú lùn đi làm, tôi lại dặn mình phải cẩn thận, không cho ai lạ vào nhà.

Thế nhưng, mụ hoàng hậu độc ác vẫn không buông tha, mấy lần dùng mưu độc hại tôi: nào là lược độc, áo siết cổ, táo tẩm thuốc độc. Có lần, tôi ngất đi, tưởng như không thể tỉnh dậy, nhưng nhờ tình thương của các chú lùn, tôi được cứu sống. Sau cùng, chàng hoàng tử đến và đánh thức tôi bằng một nụ hôn chân thành.

Tôi trở về cung điện, sống hạnh phúc bên người yêu và không bao giờ quên ơn các chú lùn. Tôi muốn nói với mọi người rằng, chỉ cần sống chân thật, lương thiện, ta sẽ gặp được nhiều điều tốt đẹp. Dù cuộc đời có thử thách đến đâu, hãy giữ lòng tin và tình yêu thương nhé!

Bài 23: Đóng vai chú bé chăn cừu kể lại truyện cổ tích Chú bé chăn cừu và con sói

Tôi là chú bé chăn cừu – người từng khiến cả làng bận tâm vì những lời nói dối của mình. Trưa nay, ngồi cạnh đàn cừu dưới gốc cây, tôi muốn kể lại câu chuyện làm thay đổi cả cuộc đời mình.

Ngày ấy, tôi được giao nhiệm vụ đưa cừu lên núi gặm cỏ. Ban đầu, tôi thấy công việc này thật nhàm chán, nên nảy ra ý nghĩ trêu chọc mọi người bằng cách la làng “Sói! Sói đến rồi!” Khi nghe tôi kêu, dân làng hốt hoảng chạy lên cứu, nhưng chỉ thấy tôi cười nắc nẻ vì trò đùa.

Tôi lặp lại mấy lần, làm ai nấy đều mất lòng tin. Rồi một ngày, bầy sói thật sự xuất hiện, tôi hoảng sợ hét to “Sói! Sói đến rồi!” Nhưng lần này chẳng ai tin, không ai đến giúp. Đàn cừu bị sói tha đi mất, tôi vừa buồn vừa ân hận vô cùng.

Từ đó, tôi hiểu rằng lời nói dối sẽ khiến mình mất đi niềm tin của người khác. Tôi mong các bạn nhỏ luôn trung thực, đừng bao giờ đùa cợt bằng những lời dối trá, kẻo đến lúc cần giúp đỡ, không ai còn tin mình nữa.

Bài 24: Đóng vai chàng Aladin kể lại truyện cổ tích Aladin và cây đèn thần

Tôi là Aladin – chàng trai nghèo ở xứ Ba Tư từng gặp bao sóng gió. Giờ đây, khi ngồi bên ngai vàng, tôi muốn kể lại câu chuyện kỳ diệu dẫn dắt cuộc đời mình.

Ngày trước, tôi và mẹ sống trong cảnh khó khăn, đôi lúc không đủ ăn. Một hôm, một ông lạ mặt, tự xưng là chú tôi, đến bảo tôi đi tìm cây đèn cũ trong hang động. Không ngờ, ông ta chỉ lợi dụng tôi. Khi lấy được đèn, ông nhốt tôi lại trong hang. Trong lúc tuyệt vọng, tôi vô tình cọ vào đèn, và một vị thần hiện ra.

Nhờ thần đèn, tôi thoát khỏi hang, rồi dùng phép thuật giúp mẹ và mình sống đầy đủ. Sau này, tôi còn nhờ thần đèn xây cung điện nguy nga, chinh phục trái tim công chúa. Nhưng rồi, tên pháp sư độc ác lại cướp lấy đèn thần, biến tôi trở về cảnh khốn khổ.

Tôi không bỏ cuộc, tìm cách lấy lại đèn, cứu công chúa và lấy lại mọi thứ đã mất. Qua bao thử thách, tôi hiểu rằng phép màu chỉ thực sự có giá trị khi ta dám nỗ lực và không ngừng yêu thương. Tôi mong mọi người hãy sống lương thiện, dũng cảm, rồi điều tốt sẽ đến.

Bài 25: Đóng vai chú mèo trong truyện Chú mèo đi hia kể lại truyện cổ tích Chú mèo đi hia

Tôi là chú mèo đi hia – chú mèo thông minh nhất mà các bạn từng biết! Hôm nay, khi thư thái liếm lông bên cửa sổ, tôi muốn kể về hành trình giúp chủ mình đổi đời.

Lúc đầu, chủ tôi chỉ là một chàng trai nghèo, chẳng có gì ngoài tôi. Nhưng tôi không cam chịu số phận, quyết tâm dùng trí thông minh để lo cho chủ. Tôi xin chủ may cho đôi hia mới, rồi bắt đầu kế hoạch tiếp cận nhà vua.

Tôi khôn khéo hái cà rốt, bắt chim, mang biếu nhà vua, mượn danh “bá tước Carabas”. Tôi còn nghĩ ra cách cứu chủ khỏi bọn lính, bày mưu để công chúa chú ý đến chủ mình. Khi gặp gã khổng lồ giàu có, tôi giả vờ ngây thơ, khiến hắn biến thành chuột – rồi chộp lấy ngay!

Nhờ những mưu mẹo ấy, chủ tôi có đất đai, trở thành bá tước, còn tôi thì được ăn ngon mặc đẹp. Cuộc sống thay đổi, tôi hiểu rằng trí tuệ, bản lĩnh và lòng trung thành sẽ giúp người ta vượt qua mọi khó khăn. Tôi mong các bạn nhỏ hãy chăm chỉ học hỏi, sáng tạo và yêu thương động vật như tôi nhé!

Hy vọng những hướng dẫn và bài văn mẫu được chia sẻ trên đây sẽ là hành trang thiết thực, giúp các em học sinh nắm vững phương pháp làm bài và thêm yêu thích môn Văn.

Bài viết có hữu ích với bạn không?

Không

Cám ơn bạn đã phản hồi!

Xin lỗi bài viết chưa đáp ứng nhu cầu của bạn. Vấn đề bạn gặp phải là gì?

Bài tư vấn chưa đủ thông tin
Chưa lựa chọn được sản phẩm đúng nhu cầu
Bài tư vấn sai mục tiêu
Bài viết đã cũ, thiếu thông tin
Gửi