Dàn ý chi tiết bài văn kể lại câu chuyện Cây khế
I. Mở bài
Giới thiệu câu chuyện: Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, em thích nhất là câu chuyện "Cây khế".
Giới thiệu nhân vật/hoàn cảnh: Chuyện kể về hai anh em nhà kia, cha mẹ mất sớm nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược nhau.
II. Thân bài
1. Sự việc 1: Chia gia tài
Tính cách: Người anh tham lam, lười biếng, ích kỷ. Người em hiền lành, chịu khó, thật thà.
Phân chia: Khi cha mẹ qua đời, người anh vơ vét hết nhà cửa, ruộng vườn, trâu bò. Hắn chỉ chia cho người em một túp lều lụp xụp và một cây khế già trước sân.
Thái độ: Người em không hề oán trách, vui vẻ nhận lấy phần mình, ngày ngày chăm bón cho cây khế xanh tốt, mong cây sớm ra quả.
2. Sự việc 2: Chim lạ đến ăn và lời hứa
Cây khế ra quả: Nhờ công chăm sóc, cây khế ra rất nhiều quả vàng, quả nào cũng to, chín mọng, ngọt lịm.
Chim lạ xuất hiện: Một hôm, có con chim đại bàng rất lớn bay đến ăn khế. Vợ người em than khóc: "Ông chim ơi, ông ăn hết khế thì nhà cháu lấy gì mà sống?".
Lời hứa thần kỳ: Chim bỗng cất tiếng người:
"Ăn một quả, trả cục vàng
May túi ba gang, mang đi mà đựng."
Chuẩn bị: Hai vợ chồng nghe lời chim, may một chiếc túi đúng ba gang.
3. Sự việc 3: Người em đi lấy vàng (Ở hiền gặp lành)
Hành trình: Hôm sau, chim hạ cánh đón người em. Chim bay qua bao núi cao, biển rộng rồi đáp xuống một hòn đảo đầy vàng bạc, châu báu sáng lấp lánh.
Hành động: Người em tuy thấy nhiều vàng nhưng chỉ nhặt vừa đủ đầy túi ba gang rồi lên lưng chim trở về.
Kết quả: Từ đó, gia đình người em trở nên giàu có. Tuy giàu nhưng người em vẫn giữ lối sống giản dị và hay giúp đỡ người nghèo trong làng.
4. Sự việc 4: Người anh đổi gia tài (Sự tham lam)
Ghen tị: Nghe tin em giàu, người anh lân la đến dò hỏi. Biết chuyện, hắn nổi lòng tham, đòi đổi toàn bộ gia sản của mình lấy túp lều và cây khế của em.
Đồng ý: Người em thật thà đồng ý ngay.
Chờ đợi: Cả gia đình người anh dọn ra ở túp lều, ngày ngày chỉ chực chờ dưới gốc khế mong chim đến.
5. Sự việc 5: Kết cục của kẻ tham lam
Chim đến: Mùa khế chín, chim lại đến ăn. Người anh giả vờ khóc lóc, chim lại nói câu thần chú cũ: "Ăn một quả, trả cục vàng...".
Lòng tham vô đáy: Vốn tính tham lam, người anh không may túi ba gang mà may cái túi to tận mười hai gang (hoặc túi to như cái bị).
Lấy vàng: Khi đến đảo vàng, hắn lóa mắt trước kho báu, nhét vàng đầy chặt túi, nhét thêm cả vào ống tay áo, ống quần.
Tai họa:
Trên đường về, vì chở quá nặng, chim bay rất mệt mỏi.
Gặp cơn gió lớn (bão), chim kiệt sức nên nghiêng cánh hất người anh cùng túi vàng rơi xuống biển sâu.
Người anh chết vì lòng tham không đáy.
III. Kết bài
Kết cục nhân vật: Người em sống hạnh phúc và được mọi người yêu mến. Người anh phải trả giá đắt.
Bài học rút ra:
Khuyên con người phải sống hiền lành, chăm chỉ, biết chia sẻ, anh em phải yêu thương đùm bọc nhau.
Phê phán thói tham lam, ích kỷ ("Tham thì thâm").
Cảm nghĩ bản thân: Em sẽ cố gắng học tập đức tính tốt đẹp của người em.
Một số gợi ý để viết bài văn kể chuyện cây khế hay hơn:
Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, em thích nhất là câu chuyện "Cây khế". Câu chuyện không chỉ hấp dẫn bởi những tình tiết kỳ ảo mà còn mang lại bài học sâu sắc về tình anh em và lòng tham của con người.
Chuyện kể rằng, ngày xưa có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm. Tuy là anh em ruột nhưng tính tình họ lại trái ngược nhau hoàn toàn. Người anh thì tham lam, lười biếng, còn người em lại hiền lành, chịu thương chịu khó. Khi chia gia tài, người anh cậy quyền làm lớn, chiếm hết nhà cửa ruộng vườn, chỉ chia cho vợ chồng người em một túp lều nhỏ và cây khế già trước sân.
Người em không hề phàn nàn, ngày ngày chăm bón cho cây khế tươi tốt. Chẳng bao lâu, cây ra quả sai trĩu cành, quả nào cũng vàng ươm, mọng nước. Một hôm, có con chim lạ rất lớn bay đến ăn khế. Thấy chim ăn nhiều quá, vợ người em than thở: "Chim ơi, nhà tôi chỉ có cây khế này làm vốn, chim ăn hết thì chúng tôi lấy gì mà sống?".
Kỳ lạ thay, con chim bỗng cất tiếng người: "Ăn một quả, trả cục vàng
May túi ba gang, mang đi mà đựng."
Nghe lời chim, hai vợ chồng may chiếc túi đúng ba gang. Hôm sau, chim thần đến đón người em bay ra một hòn đảo hoang giữa biển khơi. Nơi đó chứa đầy vàng bạc châu báu sáng lấp lánh. Người em tuy ngỡ ngàng nhưng vốn tính thật thà, chàng chỉ nhặt một ít vàng vừa đủ đầy túi rồi theo chim trở về. Từ đó, gia đình người em trở nên giàu có và hay giúp đỡ người nghèo.
Tiếng lành đồn xa, người anh biết chuyện bèn lân la đến hỏi. Biết ngọn ngành, hắn nằng nặc đòi đổi toàn bộ gia sản của mình lấy túp lều và cây khế. Người em thương anh nên đồng ý ngay.
Đến mùa khế chín, chim thần lại đến. Người anh giả vờ khóc lóc và cũng được chim hứa chở đi lấy vàng. Nhưng vốn tính tham lam vô độ, hắn không may túi ba gang mà may cái túi to tận mười hai gang. Khi đến đảo vàng, hắn nhét vàng đầy chặt túi, nhét cả vào ống tay áo, ống quần đến mức bước đi xiêu vẹo.
Trên đường về, vì chở quá nặng lại gặp cơn gió lớn, chim thần mỏi cánh nghiêng người hất văng người anh cùng túi vàng xuống biển sâu. Thế là hết đời kẻ tham lam.
Câu chuyện khép lại với cái kết có hậu cho người em hiền lành. Qua đó, ông cha ta muốn răn dạy con cháu bài học: "Ở hiền gặp lành", chớ nên tham lam, ích kỷ mà rước họa vào thân.
"Ăn một quả, trả cục vàng...". Mỗi khi nghe câu ca dao ấy, lòng em lại bồi hồi nhớ đến câu chuyện cổ tích "Cây khế" đầy màu sắc huyền bí mà bà thường kể.
Chuyện xảy ra ở một làng quê nọ. Có hai anh em mồ côi cha mẹ nhưng lòng dạ khác xa nhau một trời một vực. Người anh tham lam, độc ác bao nhiêu thì người em lại hiền hậu, chất phác bấy nhiêu. Sau khi cha mẹ qua đời, người anh vơ vét hết tài sản, đẩy vợ chồng người em ra ở riêng với vỏn vẹn một cây khế già.
Vợ chồng người em dựng túp lều bên gốc khế, coi cây như bạn hiền. Năm ấy, cây khế đột nhiên sai quả lạ thường. Những chùm khế chín vàng rực rỡ dưới nắng hè. Bỗng đâu, một con chim đại bàng khổng lồ từ phương xa bay tới. Tiếng cánh chim vỗ phạch phạch tạo nên luồng gió mạnh. Chim ăn khế rất ngon lành. Thương xót công sức chăm bón, người vợ buông lời than vãn. Ngờ đâu chim thần đáp lại bằng lời hứa trả vàng và dặn may túi ba gang.
Hành trình đi lấy vàng thật kỳ diệu. Người em ngồi trên lưng chim, bay qua bao nhiêu núi cao, biển rộng. Gió rít bên tai, mây trắng bồng bềnh ngay dưới chân. Cuối cùng, chim đáp xuống một hòn đảo rực rỡ ánh hào quang. Khắp nơi là vàng bạc, đá quý chất cao như núi. Người em lóa mắt nhưng vẫn giữ trọn lòng tham, chỉ nhặt vừa đủ túi ba gang rồi xin chim đưa về.
Cuộc sống đổi đời, người em sung túc nhưng vẫn giữ nếp sống giản dị. Người anh thấy vậy liền nổi máu tham, gạ đổi gia tài lấy cây khế. Hắn hí hửng chờ đợi cơ hội làm giàu.
Ngày ấy cũng đến, chim thần đưa người anh ra đảo. Đứng trước núi vàng, lòng tham của hắn trỗi dậy mãnh liệt. Hắn vứt bỏ lời dặn, mang theo cái túi mười hai gang to tướng và nhét vàng đến mức không lê bước nổi. Trên đường về, biển động dữ dội. Chim thần kiệt sức vì sức nặng của vàng và sự độc ác của người anh, nó nghiêng cánh một cái. Tên anh tham lam cùng khối vàng rơi tòm xuống biển, bị sóng cuốn trôi vĩnh viễn.
Câu chuyện kết thúc thật bi thảm cho kẻ tham lam nhưng lại công bằng cho người lương thiện. Đó là bài học muôn đời về luật nhân quả mà người xưa gửi gắm.
Trong các câu chuyện cổ tích, "Cây khế" là câu chuyện để lại cho em nhiều suy nghĩ nhất về tình người và sự tham lam.
Hai nhân vật chính là hai anh em ruột nhưng cách sống hoàn toàn đối lập. Người anh ích kỷ, sau khi cha mẹ mất đã chiếm đoạt hết nhà cao cửa rộng, ruộng vườn cò bay thẳng cánh. Hắn đẩy em mình ra rìa với một cây khế còi cọc. Ngược lại, người em không một lời oán thán, vẫn vui vẻ chấp nhận và chăm chỉ làm lụng. Chính thái độ sống "an phận thủ thường" và lương thiện ấy đã mang lại may mắn cho chàng.
Phép màu xuất hiện khi chim thần đến ăn khế và hứa trả vàng. Chi tiết "túi ba gang" chính là thước đo lòng người. Người em may đúng túi ba gang, chứng tỏ chàng biết đủ, không tham vọng quá tầm tay. Khi đứng trước kho báu, chàng cũng chỉ lấy đủ dùng. Nhờ vậy, chàng được chim đưa về an toàn và có cuộc sống hạnh phúc.
Ngược lại, người anh khi nghe tin đã vội vã đổi gia tài để chiếm cây khế. Sự tham lam của hắn thể hiện rõ nhất qua chi tiết cái túi "mười hai gang". Hắn muốn mang cả đảo vàng về nhà. Tâm trí hắn bị lòng tham che mờ đến mức không còn nghĩ đến sự an toàn của bản thân và con chim.
Kết cục bi thảm của người anh trên biển cả là cái giá phải trả cho thói tham lam vô độ. Hình ảnh người anh chới với giữa biển khơi cùng túi vàng nặng trịch là lời cảnh tỉnh sâu sắc nhất: Tiền bạc không mua được mạng sống, và lòng tham chính là hố sâu chôn vùi nhân cách con người.
Em rất yêu mến nhân vật người em. Chàng là tấm gương sáng về đức tính cần cù, thật thà và biết yêu thương, chia sẻ. Câu chuyện "Cây khế" vì thế mà mãi sống động trong tâm trí em.
Tôi là người em trong câu chuyện "Cây khế" mà mọi người vẫn thường kể. Hôm nay, tôi xin kể lại câu chuyện về cuộc đời mình và người anh trai bất hạnh.
Cha mẹ mất sớm, hai anh em tôi nương tựa vào nhau. Nhưng anh tôi tính tình tham lam, khi chia gia tài, anh lấy hết nhà cửa, ruộng đất, chỉ để lại cho vợ chồng tôi túp lều nát và cây khế già. Vợ chồng tôi không trách anh, chỉ biết bảo ban nhau chăm chỉ làm ăn và chăm sóc cây khế.
Trời không phụ lòng người, năm ấy cây khế ra quả sai trĩu trịt. Một hôm, chim đại bàng rất lớn bay về ăn. Thấy vợ tôi khóc vì tiếc của, chim bỗng nói tiếng người, hứa sẽ trả vàng và dặn may túi ba gang. Tôi bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo.
Sáng hôm sau, chim đưa tôi bay ra một hòn đảo xa lạ. Ôi chao! Cả một vùng trời rực rỡ vàng bạc. Dù choáng ngợp, nhưng tôi nghĩ mình chỉ cần đủ tiền để sửa lại túp lều và mua ít ruộng cày cấy nên chỉ nhặt đầy túi ba gang rồi về. Nhờ số vàng đó, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn. Tôi mang vàng chia sẻ cho bà con xóm giềng và giúp đỡ những người khó khăn.
Anh tôi thấy tôi giàu lên thì ngạc nhiên lắm. Khi nghe tôi kể sự tình, anh nằng nặc đòi đổi cả gia sản lấy cây khế. Tôi thương anh, lại chẳng màng của cải nên đồng ý. Anh tôi mừng rỡ dọn ra ở túp lều, ngày đêm mong ngóng chim thần.
Đúng như lời hứa, chim lại đến và chở anh tôi đi. Nhưng lòng tham của anh quá lớn, anh may cái túi to gấp ba, gấp bốn lần lời dặn. Khi về, vì quá nặng, chim thần loạng choạng chao đảo. Gặp cơn gió lớn, chim nghiêng cánh, anh tôi cùng túi vàng rơi xuống biển sâu.
Tôi đau xót vô cùng nhưng không thể làm gì được. Cái chết của anh là bài học đắt giá mà tôi luôn nhắc nhở con cháu mình sau này: Hãy sống lương thiện, biết điểm dừng và đừng bao giờ để lòng tham làm mờ mắt.
Ngày xửa ngày xưa, ở một làng nọ có hai anh em trai. Anh thì béo tốt, giàu có nhưng keo kiệt vô cùng. Em thì gầy gò, nghèo khó nhưng tốt bụng hay làm.
Chuyện bắt đầu khi người anh chiếm hết gia tài, đẩy em ra ở túp lều rách với cây khế chua. Người em chẳng than vãn, cứ thế mà sống vui vẻ. Ai ngờ cây khế "trả ơn" người chăm sóc bằng những chùm quả vàng ươm, ngọt lịm. Rồi một con chim khổng lồ sà xuống đánh chén no nê. Bị vợ người em than trách, chim liền đọc câu "thần chú": "Ăn một quả, trả cục vàng...".
Thế là người em được đi du lịch miễn phí trên lưng chim, đến "vương quốc vàng". Chàng em thật thà chỉ nhặt vừa đủ túi ba gang rồi về nhà, trở thành phú ông bất đắc dĩ. Chàng lại còn tốt bụng đem vàng đi giúp người nghèo khắp nơi.
Tin đồn đến tai người anh keo kiệt. Hắn ta tức tốc chạy đến, gạ gẫm đổi nhà lầu xe hơi (ý là trâu bò ruộng vườn thời đó) lấy gốc khế. Người em đồng ý cái rụp. Người anh hí hửng dọn đến, ngày ngày ngửa cổ chờ chim.
Chim đến thật! Hắn ta sướng rơn, vác theo cái túi không phải ba gang mà là... mười hai gang, to như cái bao tải. Đến đảo vàng, mắt hắn sáng rực như đèn pha ô tô, tay nhặt vàng lia lịa, nhét đầy túi, đầy túi áo, túi quần, thậm chí nhét cả vào mồm cho chắc ăn.
Lúc bay về, chim nặng quá kêu quang quác, bảo vứt bớt vàng đi thì hắn không chịu. Đúng lúc đi qua biển rộng, một cơn gió lốc nổi lên. Chim mệt quá nghiêng cánh hất "cục nợ" xuống biển. Thế là tòm! Cả người cả vàng chìm nghỉm.
Đấy, các bạn thấy không? Câu chuyện "Cây khế" hài hước mà cũng thật thấm thía. Người em hiền lành thì được hưởng phúc, còn kẻ tham lam như người anh thì nhận cái kết đắng lòng. Chúng ta hãy nhớ nhé: "Tham thì thâm", sống ở đời phải biết chia sẻ và biết đủ mới là hạnh phúc.
Câu chuyện "Cây khế" không chỉ hấp dẫn bởi yếu tố thần kỳ mà còn bởi sự đấu tranh tâm lý sâu sắc giữa thiện và ác, giữa cho đi và nhận lại.
Người em trong truyện là một người có nội tâm phong phú và lương thiện. Khi bị anh đối xử bất công, chàng buồn nhưng không hận. Nỗi buồn của chàng lặn vào trong, biến thành động lực để lao động. Khi được chim thần ban thưởng, tâm trạng chàng chuyển từ lo sợ sang ngỡ ngàng, rồi hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc của người em rất bình dị, chàng không hét lên sung sướng hay nhảy múa điên cuồng, mà chỉ lặng lẽ cảm tạ trời đất. Sự bình thản ấy cho thấy một bản lĩnh vững vàng trước tiền tài.
Trái ngược hoàn toàn là diễn biến tâm lý phức tạp của người anh. Hắn sống trong sự ghen tị và dằn vặt. Khi thấy em nghèo, hắn khinh miệt. Khi thấy em giàu, hắn đố kỵ đến mất ăn mất ngủ. Tâm trí hắn lúc nào cũng chỉ có tính toán: "Làm sao để giàu hơn?", "Làm sao để lấy được vàng?".
Đỉnh điểm của sự dằn vặt là lúc hắn đứng trên đảo vàng. Hắn hoảng loạn, tham lam nhặt cái này, bỏ cái kia, muốn lấy tất cả nhưng không biết chỗ nào để chứa. Sự tham lam khiến hắn mất đi lý trí, trở nên điên cuồng. Và giây phút hắn chới với giữa không trung khi chim nghiêng cánh, có lẽ là lúc hắn hối hận nhất, nhưng mọi sự đã quá muộn màng.
Câu chuyện là một bài học tâm lý xuất sắc, dạy cho chúng ta biết kiểm soát ham muốn của bản thân để tìm được sự thanh thản trong tâm hồn.
"Loa! Loa! Loa! Bà con cô bác ra mà xem! Nhà chú Út hôm nay lại mở kho phát gạo cho người nghèo đấy!". Tiếng mõ làng vang lên, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi vợ chồng người em út hiền lành, tốt bụng. Nhưng ít ai biết rằng, để có được ngày hôm nay, họ đã trải qua một câu chuyện kỳ lạ.
Chuyện là, hai anh em nhà nọ mồ côi sớm. Người anh tham lam nói với em:
Tao là anh cả, tao phải giữ việc thờ cúng. Nhà cửa, ruộng vườn tao giữ hết. Vợ chồng mày ra túp lều kia mà ở, tao cho thêm cây khế đấy!
Người em chỉ biết cúi đầu: "Dạ, anh dạy thế nào em xin nghe".
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến ngày chim lạ đến. Thấy chim ăn khế, vợ người em khóc mếu:
Chim ơi! Cả nhà tôi trông vào mỗi cây khế. Chim ăn hết thì chúng tôi sống bằng gì?
Chim lạ bỗng cất tiếng ồm ồm:
Ăn một quả, trả cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng!
Thế là người em đổi đời nhờ chiếc túi ba gang biết đủ ấy. Tin đến tai người anh, hắn chạy sang quát:
Chú giàu rồi, giờ đổi lại cho anh. Anh lấy túp lều và cây khế, chú lấy hết gia sản của anh. Chịu không?
Người em cười hiền: "Vâng, anh thích là được ạ".
Người anh dọn đến, lòng đầy toan tính. Vợ hắn thức đêm may cái túi mười hai gang to tướng. Hắn lẩm bẩm: "Phen này ông vơ hết vàng cho chúng mày lác mắt".
Ngày đi lấy vàng, hắn nhét chật ních túi, nhét cả vào ống quần. Chim thần kêu lên:
Nặng quá! Nặng quá! Ta không bay nổi đâu!
Hắn quát lại:
Cố mà bay! Vàng của ông, cấm được bỏ lại!
Ra đến biển, gió bão nổi lên. Chim kiệt sức nghiêng cánh một cái. "Á... á... cứu tôi với!". Tiếng kêu thất thanh của người anh chìm nghỉm trong tiếng sóng gầm gào.
Câu chuyện kết thúc thật bi thảm cho kẻ tham lam. Qua đó, em học được rằng: Lời nói và hành động phải đi đôi với đạo đức, sống tham lam độc ác thì chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, “Cây khế” là câu chuyện gắn bó với tuổi thơ và chứa đựng bài học sâu sắc về anh em, lòng hiền hậu và đạo lý ở hiền gặp lành. Chuyện kể rằng ở một làng quê nọ có hai anh em mồ côi cha mẹ. Tuy lớn lên cùng nhau nhưng tính cách trái ngược: người anh tham lam, chỉ muốn hưởng thụ, còn người em hiền lành, chịu khó và luôn nhẫn nhịn.
Khi chia gia tài, người anh chiếm gần hết ruộng vườn, nhà cửa, chỉ để lại cho em túp lều tạm bợ và một cây khế già. Người em vẫn vui vẻ nhận phần, chăm sóc cây khế mỗi ngày. Nhờ vậy, cây bỗng xanh tốt, ra hoa kết trái vàng ươm, ngọt lịm.
Một hôm, một con chim đại bàng sải cánh lớn đáp xuống ăn khế. Vợ người em lo lắng than thở thì chim bỗng cất tiếng:“Ăn một quả, trả cục vàngMay túi ba gang, mang đi mà đựng.”Hai vợ chồng nghe theo, may túi đúng ba gang. Hôm sau chim đến, đưa người em đến hòn đảo đầy vàng bạc. Người em chỉ lấy vừa đủ đầy túi rồi trở về. Nhờ đó gia đình anh sống sung túc nhưng vẫn hiền hậu, luôn giúp đỡ người nghèo.
Tin ấy lan khắp làng, đến tai người anh tham lam. Hắn tìm đến, giả vờ hỏi chuyện rồi đòi đổi hết gia sản lấy túp lều và cây khế. Người em hiền lành đồng ý. Đến mùa khế, chim lại xuất hiện. Người anh cũng giở trò than khóc và được chim đáp lời như trước. Nhưng vì lòng tham vô đáy, anh ta may túi thật to, còn nhét thêm chỗ giấu vàng trong ống tay áo, ống quần.
Được chim đưa ra đảo, hắn vơ vét vàng bạc chất đầy túi lớn. Khi quay về, số vàng quá nặng khiến chim kiệt sức giữa trời. Một cơn gió mạnh thổi đến, chim mất thăng bằng, người anh cùng đống vàng rơi xuống biển và không bao giờ trở lại.
Từ đó, chỉ còn người em sống yên bình. Sự thật thà, biết đủ và chăm chỉ của anh được đền đáp; người làng đều yêu quý. Câu chuyện “Cây khế” nhắc nhở rằng hiền lành sẽ gặp điều tốt, còn tham lam chỉ chuốc lấy hậu quả. “Tham thì thâm” luôn là lời cảnh tỉnh để mỗi người sống đẹp hơn, biết chia sẻ và siêng năng như người em trong truyện.
Tôi là một cây khế già, thân hình xù xì, cành lá xum xuê, đứng sừng sững ở góc vườn đã bao năm nay. Tôi đã chứng kiến biết bao thăng trầm của gia đình này, từ khi ông bà chủ cũ còn sống cho đến khi hai anh em họ chia lìa. Hôm nay, gió mát trăng thanh, tôi xin kể lại cho các bạn nghe câu chuyện về hai người chủ của tôi.
Ngày trước, khi cha mẹ họ qua đời, người anh cả với bản tính tham lam đã chiếm hết nhà ngói, ruộng vườn thẳng cánh cò bay. Hắn chỉ để lại cho vợ chồng người em út – những con người hiền lành, chất phác – một túp lều nát và mảnh vườn nhỏ, nơi có tôi đang sinh sống. Tôi thương vợ chồng người em lắm. Họ nghèo nhưng tình nghĩa. Ngày ngày, người chồng đi cày thuê cuốc mướn, người vợ mò cua bắt ốc. Dù đói khổ, họ vẫn dành cho tôi những gáo nước mát lành, vun xới từng gốc rễ. Đáp lại tấm lòng ấy, năm đó tôi dồn hết nhựa sống để trổ ra những chùm quả vàng ươm, ngọt lịm, sai trĩu từ gốc đến ngọn.
Thế nhưng, một con chim đại bàng khổng lồ từ đâu bay tới. Nó đậu trên cành của tôi, mổ ăn những quả khế ngon nhất. Thân hình nó to lớn làm cành lá tôi rung lên bần bật. Vợ người em nhìn thấy, ứa nước mắt than thở: "Chim ơi, gia tài nhà tôi chỉ có cây khế này. Chim ăn hết thì chúng tôi lấy gì mà sống?". Nghe tiếng than ai oán, chim lạ bỗng ngừng ăn, cất tiếng người: "Ăn một quả, trả cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng".
Tôi ngỡ ngàng nhìn người em thật thà may chiếc túi đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đưa người em đi. Khi trở về, người em mang theo vàng bạc, đổi đời thành người giàu có nhưng vẫn giữ nếp sống giản dị, chăm sóc tôi như xưa.
Tiếng lành đồn xa, người anh tham lam biết chuyện liền chạy sang. Hắn gạ đổi cả gia sản kếch xù lấy túp lều và tôi. Người em thương anh nên đồng ý. Tôi buồn bã khi phải xa người chủ tốt bụng. Vợ chồng người anh dọn đến, ngày nào cũng ra ngước nhìn lên cành lá của tôi, thúc giục tôi mau chín. Khi chim thần đến, hắn hiện nguyên hình là kẻ tham lam vô độ. Hắn mang theo cái túi to như cái bị, dài tận mười hai gang.
Chim chở hắn đi. Lúc về, tôi thấy chim bay rất nhọc nhằn, cánh chao đảo vì sức nặng của vàng và của sự tham lam. Rồi bỗng một cơn gió lớn nổi lên, chim nghiêng cánh. Tôi không bao giờ thấy người anh trở về nữa. Nghe gió kể lại, hắn đã rơi xuống biển sâu cùng túi vàng nặng trịch. Tôi vẫn đứng đây, đơm hoa kết trái mỗi mùa, nhưng câu chuyện buồn về lòng tham thì mãi khắc ghi trong từng thớ gỗ.
Ta là loài chim thần sống ngàn năm trên đảo vàng giữa biển khơi. Nhiệm vụ của ta không chỉ là cai quản kho báu mà còn là thử thách lòng người chốn trần gian. Câu chuyện về hai anh em nhà kia là một trong những chuyến đi đáng nhớ nhất của ta.
Lần ấy, ta bay qua một vùng quê nghèo, thấy một cây khế sai quả. Ta sà xuống ăn. Chủ nhà là hai vợ chồng trẻ, áo quần vá víu nhưng đôi mắt sáng ngời vẻ lương thiện. Dù tiếc của, họ chỉ nhẹ nhàng than vãn chứ không xua đuổi hay đánh đập ta. Cảm kích tấm lòng ấy, ta hứa trả vàng cho họ. Ta dặn rất kỹ: "May túi ba gang".
Chàng trai trẻ ấy thật thà đến mức khiến ta ngạc nhiên. Đứng trước núi vàng lấp lánh, nơi mà đá sỏi cũng là ngọc bích, chàng chỉ nhặt những cục vàng vừa phải, bỏ đầy túi ba gang rồi thôi. Chàng còn chắp tay vái tạ thần linh trên đảo. Trên đường về, dù bay qua mây gió, ta cảm thấy nhẹ tênh. Chàng trai ấy có tâm hồn nhẹ nhàng như mây trắng. Ta đưa chàng về an toàn, ban cho chàng cuộc sống sung túc.
Nhưng lòng tham con người thật đáng sợ. Ít lâu sau, ta quay lại. Vẫn cây khế ấy, nhưng người chủ là một gã đàn ông béo tốt, mắt đảo như rang lạc. Khi ta hứa trả vàng, hắn vội vã lôi ra một cái túi khổng lồ, ta ước chừng phải đến mười hai gang. Ta đã lắc đầu ngán ngẩm nhưng vẫn làm theo lời hứa đưa hắn đi.
Vừa đặt chân lên đảo, hắn lao vào vơ vét như một con thú đói. Hắn nhét vàng đầy túi, nhét vào ống tay áo, ống quần, thậm chí còn định nhét vào miệng. Ta giục hắn về kẻo bão đến, hắn mới lặc lè leo lên lưng ta.
Ôi, sức nặng của vàng và cái tâm địa đen tối của hắn đè nặng lên đôi cánh ta! Bay đến giữa biển, trời nổi cơn giông tố. Ta mệt mỏi bảo hắn vứt bớt vàng đi để thoát nạn, nhưng hắn ôm chặt cái túi, thà chết không buông. Sức ta có hạn, một luồng gió xoáy ập đến, ta chao mình nghiêng cánh. Hắn rơi xuống biển sâu thẳm cùng giấc mộng giàu sang. Đó là sự trừng phạt thích đáng mà trời cao dành cho kẻ tham lam, bội tín.
Trong những câu chuyện bà kể đêm trăng, em mê mẩn nhất là chuyến phiêu lưu kỳ thú của người em trong truyện "Cây khế". Đó là một hành trình mở ra những chân trời mới lạ mà bất cứ đứa trẻ nào cũng ao ước.
Người em, một chàng trai nghèo nhưng nhân hậu, sau khi nhận được lời hứa của chim thần, đã hồi hộp chuẩn bị chiếc túi ba gang. Sáng sớm tinh mơ, khi sương mù còn giăng mắc trên ngọn tre, con chim đại bàng khổng lồ đã hạ cánh giữa sân nhà, tạo nên một cơn gió lớn. Người em bám chặt vào cổ chim, và rồi... vút một cái, cả người và chim lao vào không trung.
Cảm giác bay lượn thật kỳ diệu! Gió rít bên tai vù vù, mây trắng bồng bềnh trôi ngay sát mặt như những cục bông gòn khổng lồ. Nhìn xuống dưới, những cánh đồng lúa chỉ còn bé như ô bàn cờ, dòng sông uốn lượn như dải lụa đào. Chim bay mãi, bay qua những dãy núi cao hiểm trở, xuyên qua những tầng mây xám xịt. Cuối cùng, trước mắt người em hiện ra một vùng biển xanh thẳm mênh mông, sóng vỗ rì rào.
Giữa đại dương bao la ấy, một hòn đảo hiện lên rực rỡ, tỏa ánh hào quang sáng chói hơn cả mặt trời. Chim đáp xuống. Người em choáng ngợp đến mức phải dụi mắt mấy lần. Ôi chao! Mặt đất không phải là đất đá bình thường mà toàn là vàng, bạc và châu báu. Những viên kim cương to như quả trứng gà nằm lăn lóc, những thỏi vàng ròng chất cao như núi, phản chiếu ánh nắng lấp lánh đủ sắc màu. Cây cỏ ở đây cũng lạ kỳ, lá như ngọc bích, hoa như hồng ngọc.
Khung cảnh đẹp như chốn thần tiên khiến người em ngẩn ngơ. Nhưng nhớ lời chim dặn và bản tính vốn không tham lam, chàng chỉ đi dạo một vòng, nhặt những thỏi vàng vừa phải bỏ vào túi ba gang. Chàng không dám nán lại lâu, sợ làm phiền chim thần. Hành trình trở về cũng êm ái như lúc đi.
Chuyến đi ấy không chỉ mang lại sự giàu sang cho người em mà còn là một trải nghiệm tuyệt vời, chứng minh rằng những điều kỳ diệu chỉ đến với những người có trái tim trong sáng và biết điểm dừng.
Mỗi lần đọc truyện "Cây khế", bên cạnh hai anh em, em lại chú ý đến hình ảnh hai người vợ. Họ chính là người đứng sau, tác động mạnh mẽ đến số phận của chồng mình, tạo nên hai bức tranh tương phản gay gắt.
Vợ của người em là hiện thân của người phụ nữ nông dân Việt Nam xưa: chịu thương, chịu khó và giàu lòng trắc ẩn. Khi bị người anh đẩy ra túp lều rách nát, chị không một lời oán trách, cùng chồng rau cháo nuôi nhau. Em nhớ mãi chi tiết khi chim thần đến ăn khế, chị khóc lóc van xin. Nước mắt ấy không phải vì chị tiếc của cải cho riêng mình, mà chị lo cho sự sống còn của cả gia đình, lo những ngày tháng tới không có gì ăn. Và khi chồng mang vàng về, chị cũng không vì thế mà kiêu ngạo, xúng xính lụa là, chị vẫn sống chan hòa, cùng chồng giúp đỡ người nghèo. Tâm hồn chị đẹp như ánh trăng rằm.
Ngược lại, vợ của người anh lại là một người đàn bà tham lam, toan tính. Nghe tin em giàu, mụ ta chính là người giục chồng sang dò la tin tức. Khi biết bí mật về con chim, mụ ta hí hửng bàn mưu tính kế đổi nhà. Sự tham lam của mụ lên đến đỉnh điểm vào đêm trước ngày chồng đi lấy vàng. Trong ánh đèn dầu leo lét, mụ thức trắng đêm để may túi. Nhưng không phải cái túi ba gang nhỏ nhắn, mụ may cái túi to như cái bị, dài tận mười hai gang. Vừa may, mụ vừa tưởng tượng đến cảnh vàng bạc đầy nhà, miệng cười đắc ý. Mụ còn dặn chồng: "Ông nhớ lấy cho thật nhiều, nhét cả vào người nữa nhé!".
Chính sự xúi giục và lòng tham không đáy của người vợ đã tiếp tay đẩy người chồng vào chỗ chết. Kết cục, người vợ hiền lành của người em được hưởng hạnh phúc viên mãn, còn vợ người anh phải sống trong cô độc và hối hận muộn màng. Hai người vợ, hai tính cách, hai số phận, để lại cho ta bài học thấm thía về đạo làm người.
"Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần."
Câu ca dao ấy vang lên khiến lòng em chùng xuống khi nghĩ về câu chuyện "Cây khế". Đó không chỉ là chuyện cổ tích về phép màu, mà là một bi kịch đau lòng về tình máu mủ ruột rà bị lòng tham chia cắt.
Hai anh em họ từng lớn lên bên nhau, cùng chung một mái nhà, cùng gọi cha gọi mẹ. Vậy mà khi trưởng thành, đồng tiền và của cải đã làm người anh mờ mắt. Khi cha mẹ mất đi, người anh lộ rõ bản chất ích kỷ, vơ vét hết tài sản, nhẫn tâm đẩy đứa em ruột của mình ra túp lều nát với cây khế già cỗi. Hành động ấy tàn nhẫn biết bao! Nhưng người em, với trái tim nhân hậu, vẫn một lòng kính trọng anh, không oán thán nửa lời.
Bước ngoặt xảy ra khi người em đổi đời nhờ chim thần. Chi tiết người em thật thà kể hết sự tình cho anh nghe khi anh đến hỏi thăm đã làm em xúc động. Chàng không hề giấu giếm, không sợ anh ghen tị, bởi trong mắt chàng, anh trai vẫn là người thân thiết nhất. Nhưng đáp lại sự chân thành ấy là sự toan tính lạnh lùng. Người anh đổi gia sản không phải vì hối hận, muốn bù đắp cho em, mà vì muốn chiếm đoạt nguồn lợi từ cây khế.
Bi kịch lên đến đỉnh điểm ở cái kết. Khi người anh rơi xuống biển sâu cùng túi vàng mười hai gang, hắn đã đánh mất tất cả: mạng sống, của cải và cả tình anh em thiêng liêng. Người em đứng trên bờ, nhìn về phía biển xa xăm, có lẽ chàng không chỉ tiếc thương cho anh mà còn đau đớn nhận ra: Lòng tham đã giết chết tình thân.
Câu chuyện khép lại với sự giàu sang của người em nhưng cũng để lại một nốt trầm buồn. Nó cảnh tỉnh chúng ta rằng: Tiền bạc có thể kiếm được, nhưng tình anh em một khi đã mất đi thì vĩnh viễn không thể tìm lại.
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có hai anh em trai mồ côi cha mẹ. Cùng chung một dòng máu nhưng lòng dạ họ lại khác xa nhau như vực thẳm với trời cao. Người anh thì tham lam, keo kiệt, còn người em thì hiền lành, chất phác như cục đất.
Sau khi cha mẹ qua đời, người anh cậy quyền làm lớn, chiếm đoạt hết nhà cửa khang trang, ruộng vườn màu mỡ. Hắn đuổi vợ chồng người em ra ở riêng chỉ với một túp lều tranh xiêu vẹo và một cây khế ngọt trước sân. Vợ chồng người em không một lời kêu ca, ngày ngày chồng đi cày thuê, vợ đi cấy mướn, rảnh rỗi lại chăm chút cho cây khế. Cây khế cũng chẳng phụ công người, năm ấy cành nào cũng sai trĩu quả, vàng ươm mọng nước.
Một hôm, trời bỗng nổi gió lớn, một con chim đại bàng khổng lồ sà xuống ăn khế. Thấy chim ăn nhiều quá, người vợ rưng rưng nước mắt: "Ông chim ơi, ông ăn hết khế thì nhà cháu lấy gì mang ra chợ bán đong gạo?". Chim thần nghe vậy liền nghiêng đầu bảo: "Ăn một quả, trả cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng".
Người em nghe lời chim, may cái túi vải thô đúng ba gang tay. Chim chở người em bay qua bao nhiêu núi cao biển rộng, đến một hòn đảo đầy vàng bạc. Người em chỉ nhặt vừa đủ túi rồi về. Nhờ đó, gia đình trở nên sung túc, thường xuyên mở kho thóc giúp đỡ dân làng.
Người anh thấy em giàu thì ghen tị đỏ mắt. Hắn sang lân la dò hỏi rồi nằng nặc đòi đổi cả gia tài lấy cây khế. Người em thương anh nên đồng ý. Người anh hí hửng dọn đến, ngày đêm mong ngóng chim thần.
Đúng hẹn, chim lại đến. Vốn tính tham lam, người anh mang theo cái túi to tướng mười hai gang. Ra đến đảo vàng, hắn mờ mắt trước kho báu, nhét vàng đầy túi, đầy người, nặng đến mức không bước nổi. Trên đường về, chim mỏi cánh, lại gặp bão lớn. Chim nghiêng mình một cái, người anh cùng khối vàng rơi tòm xuống biển sâu. Thế là hết đời kẻ tham lam, để lại bài học muôn đời cho hậu thế.
Người xưa có câu: "Tham thì thâm". Lời răn dạy ấy chưa bao giờ là cũ, và nó được thể hiện sống động nhất qua câu chuyện cổ tích "Cây khế". Câu chuyện không chỉ là phép màu, mà là tấm gương phản chiếu nhân cách con người trước sự cám dỗ của vật chất.
Hai nhân vật chính, hai người anh em, đại diện cho hai thái cực của cuộc sống. Người em đại diện cho sự "biết đủ". Khi bị anh chiếm hết gia tài, chàng chấp nhận. Khi đứng trước đảo vàng rực rỡ, chàng cũng chỉ lấy vừa đủ túi ba gang. Cái "túi ba gang" ấy nhỏ bé thôi, nhưng nó chứa đựng sự tự trọng và trí tuệ của người biết điểm dừng. Chính vì biết đủ, chàng mới giữ được mạng sống, giữ được hạnh phúc và sự an yên trong tâm hồn.
Ngược lại, người anh là hiện thân của lòng tham vô đáy. Cái "túi mười hai gang" của hắn là hình ảnh ẩn dụ cho dục vọng không bao giờ được lấp đầy. Hắn có nhà cao cửa rộng vẫn muốn cây khế của em. Hắn có cơ hội lấy vàng nhưng lại muốn lấy tất cả. Lòng tham đã làm hắn mù quáng, quên mất rằng sức người có hạn, sức chim có hạn. Hắn chất lên lưng chim gánh nặng của vàng bạc và gánh nặng của tội lỗi.
Cái kết cục người anh rơi xuống biển là quy luật tất yếu. Biển cả bao dung nhưng cũng rất công bằng, nó nuốt chửng những kẻ tham lam để trả lại sự bình yên cho thế gian. Đọc "Cây khế", em càng thấm thía hơn: Hạnh phúc không nằm ở việc ta sở hữu bao nhiêu, mà là ta có biết hài lòng với những gì mình có hay không. Em sẽ luôn ghi nhớ bài học về chiếc túi ba gang để rèn luyện mình thành người có ích.
Chào bạn, để tiếp nối mạch cảm xúc và đa dạng hóa cách kể chuyện cho học sinh lớp 5, mình xin gửi thêm 4 bài văn nữa (Bài 16 đến Bài 19). Những bài này sẽ khai thác các góc nhìn mới lạ như: lời kể của người hàng xóm, giấc mơ của em, hoặc tập trung miêu tả sự giận dữ của thiên nhiên trước lòng tham.
Tôi là một người hàng xóm sống cạnh nhà hai anh em trong câu chuyện "Cây khế". Sống ở đây đã lâu, tôi chứng kiến từ đầu đến cuối sự hưng thịnh và suy vong của gia đình họ, một câu chuyện mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy rùng mình về luật nhân quả.
Gia đình họ vốn êm ấm, nhưng từ khi cha mẹ mất, tính nết người anh thay đổi hẳn. Hắn ta bộc lộ rõ sự tham lam, ích kỷ. Ngày chia gia tài, tôi thấy vợ chồng người em lầm lũi dọn ra túp lều tranh bé tẹo sát vách nhà tôi. Thương tình, thỉnh thoảng tôi mang sang cho họ bát canh, củ khoai. Tài sản duy nhất họ có là cây khế già. Vợ chồng người em chăm chỉ lắm, ngày nào cũng tưới tắm, bắt sâu nên cây khế xanh tốt lạ thường.
Rồi sự lạ xuất hiện. Một con chim khổng lồ, sải cánh che rợp cả góc sân thường xuyên bay về ăn khế. Tôi nghe thấy tiếng chim nói tiếng người vang vọng: "Ăn một quả, trả cục vàng...". Lúc đầu tôi tưởng mình nghe nhầm, ai ngờ vài hôm sau, tôi thấy người em cưỡi chim bay đi. Chiều tối hôm đó, ngôi nhà tranh rách nát bỗng sáng rực lên. Người em mang về vàng bạc, nhưng cậu ấy không giấu giếm mà mang sang biếu tôi và giúp đỡ dân làng sửa sang đường sá. Ai cũng mừng cho người ở hiền gặp lành.
Tin này đến tai người anh. Hắn lập tức chạy sang, nằng nặc đòi đổi nhà. Tôi đã khuyên can người em đừng đổi, nhưng cậu ấy vốn thương anh nên gật đầu ngay. Thế là gia đình người anh dọn về làm hàng xóm với tôi. Khác hẳn với không khí đầm ấm trước kia, nhà hắn lúc nào cũng bàn tán chuyện vàng bạc, cãi nhau xem may túi to bao nhiêu. Vợ hắn may cái túi to như cái bao tải, nhìn mà phát khiếp.
Ngày chim đến, người anh leo lên lưng chim với vẻ mặt hí hửng, tay ôm cái túi khổng lồ. Tôi đứng bên rào nhìn theo, lòng dấy lên nỗi bất an. Quả nhiên, chiều hôm đó chim bay về một mình, dáng vẻ mệt mỏi. Người anh không bao giờ trở lại nữa. Nghe đâu vì quá tham lam, chở quá nặng nên hắn đã rơi xuống biển.
Nhìn túp lều trống hoác và cây khế rì rào trong gió, tôi thầm nhủ: Trời cao có mắt, phúc đức tại mẫu, tham lam quá độ thì chỉ rước họa vào thân mà thôi.
Trong câu chuyện "Cây khế", ngoài các nhân vật con người và chim thần, còn có một nhân vật âm thầm nhưng đầy quyền uy, đó chính là Biển Cả. Chính Biển Cả là vị quan tòa cuối cùng phán xét lòng tham của người anh.
Hôm ấy, khi chim thần chở người em ra đảo vàng, Biển Cả hiền hòa đến lạ. Mặt biển êm đềm, sóng vỗ rì rào như hát ru. Những ngọn sóng xanh biếc nâng đỡ cánh chim, gió nhẹ đẩy đưa giúp người em bay bổng. Biển Cả mỉm cười chào đón người thiện lương, mở ra hòn đảo kho báu lấp lánh để thưởng cho tấm lòng trung thực, biết đủ của chàng trai nghèo với chiếc túi ba gang.
Thế nhưng, vào cái ngày người anh tham lam cưỡi chim ra đảo, Biển Cả dường như đã cảm nhận được luồng khí đen tối của sự tàn độc. Khi người anh nhét vàng đầy cái túi mười hai gang, nhét cả vào ống quần, ống áo, cả hòn đảo trĩu xuống. Biển bắt đầu gầm gừ. Những con sóng bạc đầu chồm lên giận dữ.
Trên đường về, gánh nặng ngàn cân đè lên đôi cánh chim thần. Chim mỏi mệt, chao đảo. Lúc này, Biển Cả thực sự nổi giận. Bầu trời đen kịt, gió rít lên từng hồi ghê rợn. Sóng biển cuộn trào như những con quái vật khổng lồ muốn nuốt chửng mọi thứ. Tiếng sóng gào thét hòa lẫn tiếng chim kêu quang quác:
Nặng quá! Vứt bớt vàng đi!
Nhưng người anh vẫn ôm khư khư cái túi, hét lại trong tiếng gió:
Không! Vàng của tao! Chết cũng không bỏ!
"Được, vậy thì ngươi hãy giữ lấy vàng mà chìm xuống đáy sâu!", Biển Cả dường như phán quyết. Một cơn gió lốc xoáy ập tới, cánh chim nghiêng hẳn sang một bên. Người anh cùng khối vàng nặng trịch rơi tòm xuống nước. Biển mở miệng rộng nuốt chửng kẻ tham lam.
Ngay sau đó, mặt biển trở lại bình yên. Biển Cả đã thực thi công lý, rửa sạch lòng tham, để lại bài học muôn đời cho thế gian: Trước thiên nhiên và lẽ phải, mọi sự tham lam đều trở nên nhỏ bé và phải trả giá đắt.
Đêm qua, sau khi đọc xong truyện cổ tích "Cây khế", em ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ kỳ diệu, em thấy mình lạc vào một khu vườn xanh mát, nơi có một túp lều tranh nhỏ và một cây khế sai trĩu quả.
Dưới gốc cây, một người đàn ông hiền lành đang ngồi đan rổ. Em nhận ra ngay đó là người em trong câu chuyện. Em rụt rè bước lại gần:
Cháu chào chú ạ! Chú có phải là người đã được chim thần chở đi lấy vàng không ạ?
Người đàn ông ngẩng lên, mỉm cười hiền hậu:
Chào cháu, đúng là chú đây.
Em tò mò ngồi xuống bên cạnh chú, hỏi tiếp:
Chú ơi, khi đứng trước cả núi vàng như thế, chú không muốn lấy nhiều hơn sao? Tại sao chú chỉ may túi ba gang thôi ạ?
Chú xoa đầu em, ánh mắt nhìn xa xăm:
Cháu à, vàng bạc ai mà chẳng quý. Nhưng chú nghĩ, sức mình có hạn, sức chim cũng có hạn. Lấy đủ dùng để sửa nhà, mua ruộng là tốt rồi. Tham quá thì nặng mình, khổ chim, mà biết đâu còn gặp tai họa. Ông trời cho bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu thôi cháu ạ.
Em gật gù tâm đắc. Rồi em lại hỏi giọng buồn buồn:
Thế còn bác trai... bác ấy bây giờ ra sao rồi ạ?
Nét mặt chú chùng xuống, giọng trầm buồn:
Đó là điều chú ân hận nhất. Giá như chú ngăn cản anh ấy quyết liệt hơn. Anh ấy vì cái túi mười hai gang mà giờ nằm lại mãi mãi dưới đáy biển sâu lạnh lẽo. Sự giàu sang mà anh ấy đánh đổi bằng mạng sống, giờ cũng tan thành mây khói.
Đúng lúc đó, một tiếng chim kêu "Kéc! Kéc!" vang lên chói tai làm em giật mình tỉnh giấc. Trời đã sáng. Giấc mơ tuy ngắn ngủi nhưng cuộc trò chuyện với người em đã khắc sâu vào tâm trí em bài học về sự "biết đủ". Em tự hứa sẽ luôn sống trung thực, không để lòng tham làm mờ mắt như người anh trong truyện.
Trong câu chuyện "Cây khế", nhân vật bí ẩn và quyền năng nhất chính là Chim Thần. Đó không phải là một con vật bình thường, mà dường như là sứ giả của trời xanh phái xuống để thử thách lòng người.
Chim Thần xuất hiện với hình dáng kỳ vĩ: thân hình to lớn như một tòa thành, sải cánh rộng che khuất cả mặt trời, tiếng kêu vang động cả núi rừng. Chim chọn cây khế nhà người em để hạ cánh, có lẽ vì nó cảm nhận được sự lương thiện tỏa ra từ ngôi nhà tranh nghèo khó ấy. Câu nói: "Ăn một quả, trả cục vàng" chính là một lời cam kết thiêng liêng, một phép màu chỉ dành cho người xứng đáng.
Đối với người em, Chim Thần tỏ ra rất ân cần, nhẹ nhàng. Chim hạ cánh thấp xuống cho người em leo lên, bay lượn êm ái như ru. Bởi vì trên lưng chim lúc này là một tâm hồn nhẹ nhõm, không vướng bận bụi trần của lòng tham. Chiếc túi ba gang của người em làm chim bay vút lên cao, lướt cùng mây gió.
Nhưng đối với người anh, Chim Thần lại trở thành một quan tòa nghiêm khắc. Khi thấy người anh vác cái túi mười hai gang nặng trịch, ánh mắt chim trở nên sắc lạnh. Chim đã cảnh báo, đã kêu lên vì nặng, nhưng người anh vẫn phớt lờ. Hành động nghiêng cánh hất người anh xuống biển không phải là sự vô tình, mà là sự trừng phạt đích đáng. Chim Thần không thể chở che cho cái ác, không thể nâng đỡ cho lòng tham không đáy.
Sau khi trừng trị kẻ ác, Chim Thần vỗ cánh bay về trời cao, để lại thế gian một bài học sâu sắc. Hình ảnh cánh chim khuất dần trong mây trắng nhắc nhở chúng ta rằng: Trời xanh luôn có mắt, công lý luôn hiện hữu. Người tốt sẽ được nâng đỡ, còn kẻ ác, kẻ tham lam sẽ bị loại bỏ khỏi cuộc đời này.
Chiều nay, đứng trước biển cả mênh mông, nhìn những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ đá, lòng tôi lại quặn thắt nỗi nhớ thương và xót xa. Tôi là người em trong câu chuyện Cây Khế năm nào. Đã bao năm trôi qua, nhưng ký ức về người anh trai và con chim thần vẫn vẹn nguyên trong tâm trí tôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi cha mẹ tôi qua đời. Ngày ấy, anh trai tôi vì lòng tham đã lấy hết gia sản, đẩy vợ chồng tôi ra túp lều nát. Tôi không giận anh, chỉ buồn vì tình máu mủ mà sao lạnh nhạt. Tài sản duy nhất của tôi là cây khế già. Nhờ ơn trời, cây khế sai quả và dẫn đường cho chim thần đến.
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên được chim thần chở đi. Gió lộng trên cao, và hòn đảo vàng rực rỡ hiện ra như một giấc mơ. Tôi đã may chiếc túi ba gang theo lời dặn, và chỉ lấy vừa đủ để lo cho cuộc sống. Sự giàu sang đến với tôi thật bất ngờ, nhưng tôi luôn tâm niệm phải sống sao cho phải đạo.
Giá như anh tôi cũng nghĩ được như vậy. Khi anh nằng nặc đòi đổi gia tài lấy cây khế, tôi đã linh cảm điều chẳng lành nhưng không ngăn được anh. Sự tham lam đã khiến anh may chiếc túi mười hai gang to lớn. Và rồi, chuyến đi định mệnh ấy đã cướp mất anh tôi mãi mãi.
Chim thần trở về một mình, kể lại việc anh rơi xuống biển vì quá nặng. Tôi đã khóc rất nhiều. Vàng bạc, châu báu của anh giờ nằm lạnh lẽo dưới đáy biển sâu. Sự giàu sang mà anh khao khát cuối cùng lại trở thành nấm mồ chôn vùi anh. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy cây khế trổ hoa tím ngắt, tôi lại nhắc nhở con cháu mình: Hãy sống lương thiện, đừng để lòng tham che mờ lý trí như bác của các con.
Xem thêm:
Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng khám phá cách kể lại câu chuyện “Cây khế” một cách mạch lạc, cảm xúc và phù hợp yêu cầu chương trình lớp 5. Bài văn không chỉ tóm lược đầy đủ nội dung truyện mà còn giữ được những chi tiết tiêu biểu như cây khế, chim thần và bài học “tham thì thâm” quen thuộc. Qua đó, học sinh có thể dễ dàng hoàn thành bài văn kể chuyện vừa hay vừa đúng trọng tâm.
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!
