I. MỞ BÀI (Giới thiệu chung về ngày đầu tiên đi học)
Dẫn dắt:
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng có những kỷ niệm không bao giờ phai mờ.
Nhắc đến quãng thời gian học sinh, em lại nhớ về một ngày đặc biệt...
Hôm nay, em muốn kể lại một kỷ niệm đã khắc sâu trong trái tim mình...
Giới thiệu về ngày đầu tiên đi học:
Đó là ngày em bước chân vào lớp Một (hoặc mẫu giáo lớn), ngày mà em chính thức trở thành học sinh.
Ngày ấy diễn ra vào thời gian nào trong năm? (Ví dụ: Một buổi sáng mùa thu se lạnh/nắng vàng...).
Cảm xúc bao trùm: Hồi hộp, lo lắng, bỡ ngỡ, nhưng cũng đầy háo hức, tò mò.
Ví dụ:
"Thời gian cứ thế trôi đi, đã mấy năm rồi kể từ ngày ấy, nhưng trong lòng em, những kỷ niệm về buổi sáng đầu tiên đến trường vẫn còn vẹn nguyên. Đó là một buổi sáng mùa thu, trời trong xanh và nắng dịu dàng, em bé tí tẹo khoác chiếc cặp sách mới tinh, bước những bước chân đầu tiên trên con đường đến trường làng. Lòng em lúc ấy vừa bỡ ngỡ, vừa hồi hộp lạ thường."
II. THÂN BÀI (Kể chi tiết những kỷ niệm)
Kể theo trình tự thời gian, từ lúc chuẩn bị ở nhà đến khi kết thúc buổi học đầu tiên.
1. Sự chuẩn bị và khởi hành từ nhà
Trước khi đi ngủ (đêm hôm trước):
Cảm xúc: Nôn nao, mong chờ, không ngủ được.
Sự chuẩn bị của gia đình: Bố mẹ/ông bà chuẩn bị quần áo mới, cặp sách, bút vở...
Ví dụ: "Đêm trước ngày đi học, em cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Bố đã sắm cho em một chiếc cặp sách màu xanh rất đẹp, bên trong có mấy quyển vở ô li và cây bút chì thơm mùi gỗ. Mẹ thì chuẩn bị sẵn bộ quần áo mới tinh, phẳng phiu treo ở đầu giường."
Buổi sáng đầu tiên:
Thức dậy: Có sớm không? Cảm giác như thế nào?
Ăn sáng: Bố mẹ dặn dò gì?
Trang phục: Em mặc gì? Cảm thấy thế nào khi khoác lên mình bộ đồng phục/quần áo mới?
Bố mẹ/người thân đưa đi: Ai đưa em đi học? Dặn dò gì? Nắm tay em đi như thế nào?
Ví dụ: "Sáng hôm ấy, em dậy thật sớm, háo hức hơn mọi ngày. Sau khi ăn vội bữa sáng, em được mẹ giúp mặc bộ quần áo mới tinh. Em thấy mình lớn hẳn lên khi đeo chiếc cặp sách xanh. Mẹ dắt tay em đi trên con đường làng quen thuộc, nhưng hôm nay, con đường ấy như dài hơn, lạ lẫm hơn."
2. Đến trường và những ấn tượng ban đầu
Cảnh trường học:
Từ xa nhìn vào: Trường có lớn không? Có hàng cây, cổng trường, bảng tên trường như thế nào?
Khi bước vào sân trường: Cảm nhận không khí (ồn ào/yên tĩnh, đông đúc/vắng vẻ). Có thấy hoa, cây cảnh gì không?
Ví dụ: "Trường học hiện ra trước mắt em với cổng trường màu vàng tươi, hai bên có hai hàng phượng vĩ cao vút. Sân trường rộng rãi, có nhiều bạn nhỏ đang chạy nhảy nô đùa. Tiếng trống trường vang lên 'tùng... tùng... tùng...', làm em giật mình nhưng cũng thấy rất thích thú."
Bạn bè và các hoạt động đầu tiên:
Những người bạn mới: Em gặp ai? Có nói chuyện với ai không?
Tình huống bỡ ngỡ: Có lúc nào em bám chặt tay mẹ, sợ hãi, khóc không? Có được ai dỗ dành, an ủi không?
Các hoạt động tập thể: Nghe cô giáo nói chuyện, hát một bài, chơi một trò chơi nhỏ...
Ví dụ: "Vừa bước vào sân, em đã níu chặt lấy tay mẹ. Xung quanh em có rất nhiều bạn, bạn nào cũng đeo cặp sách, mắt tròn xoe nhìn nhau. Có một bạn gái tóc tết hai bím, đứng cạnh em, bẽn lẽn cười. Có lúc, em thấy hơi sợ, muốn òa khóc, nhưng mẹ nhẹ nhàng vỗ về, an ủi."
3. Vào lớp học và gặp cô giáo
Phòng học:
Cảm nhận: Bàn ghế mới tinh, bảng đen, phấn trắng, những bức tranh ngộ nghĩnh...
Vị trí ngồi: Em ngồi ở đâu? Ngồi cạnh ai?
Ví dụ: "Cô giáo dắt em vào lớp học. Căn phòng rộng rãi, sáng sủa với những bộ bàn ghế gỗ mới tinh tươm. Trên tường treo những bức tranh vẽ hình con vật ngộ nghĩnh và bảng chữ cái đầy màu sắc. Em được xếp ngồi ở bàn thứ hai, cạnh một bạn trai có má lúm đồng tiền."
Cô giáo:
Ấn tượng đầu tiên: Cô có xinh không? Giọng nói của cô như thế nào? (Hiền từ, ấm áp, nhẹ nhàng...).
Hành động của cô: Cô giới thiệu, hỏi han, dỗ dành các bạn nhỏ, hướng dẫn các bạn làm quen.
Cảm xúc của em: Từ sợ hãi/lo lắng chuyển sang yên tâm, thích thú.
Ví dụ: "Cô giáo em có mái tóc dài óng ả, nụ cười hiền hậu như cô tiên vậy. Giọng cô ấm áp và nhẹ nhàng, cô giới thiệu tên mình rồi hỏi tên từng bạn. Cô còn kể một câu chuyện ngắn về tình bạn, làm cả lớp thích thú quên đi mọi sự bỡ ngỡ ban đầu."
Buổi học đầu tiên:
Nội dung: Học đánh vần chữ cái, tô màu, vẽ tranh, hát một bài hát...
Hoạt động: Em có xung phong không? Có được khen không?
Ví dụ: "Buổi học đầu tiên thật vui! Cô giáo dạy chúng em làm quen với chữ A, B, C... Em còn được tập tô màu một bức tranh bông hoa. Dù nét vẽ còn nguệch ngoạc nhưng em rất vui và cảm thấy tự hào. Lúc tan học, em không còn muốn về nhà nữa."
4. Buổi tan học
Cảm xúc: Vui vẻ, tiếc nuối, mong chờ ngày mai.
Lời hứa: Tự hứa sẽ học thật ngoan.
Ví dụ: "Tiếng trống tan học vang lên, em tạm biệt cô giáo và các bạn. Lòng em lâng lâng một cảm giác vừa vui sướng, vừa tiếc nuối. Em tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để xứng đáng là học sinh ngoan của cô giáo."
III. KẾT BÀI (Cảm nghĩ của bản thân về kỷ niệm đó)
Khẳng định lại kỷ niệm: Ngày đầu tiên đi học là một kỷ niệm khó quên.
Nêu cảm nghĩ sâu sắc:
Em đã trưởng thành hơn như thế nào từ ngày đó?
Em yêu mái trường, yêu cô giáo, bạn bè như thế nào?
Ngày đầu tiên đi học đã mở ra một thế giới mới đầy thú vị cho em.
Ví dụ:
"Những kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học ấy mãi là một dấu ấn khó phai trong tâm trí em. Đó là ngày em chính thức bước vào cánh cửa tri thức, làm quen với những người bạn mới, và nhận được tình yêu thương của cô giáo. Ngày ấy đã mở ra một thế giới mới đầy ắp những điều thú vị, giúp em thêm yêu mái trường, yêu thầy cô và bạn bè. Em sẽ mãi trân trọng những khoảnh khắc đầu tiên ấy."
Thời gian trôi đi thật nhanh, nhưng đối với tôi, những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học vẫn luôn in đậm trong trái tim. Nhắc đến quãng thời gian học sinh, tôi lại nhớ về buổi sáng đầu tiên tự tin bước trên con đường làng quen thuộc, lòng chất chứa biết bao cảm xúc lạ lẫm, hồi hộp nhưng cũng đầy hào hứng. Đó là ngày đầu tiên tôi chính thức trở thành học sinh lớp Một, một buổi sớm mùa thu mát mẻ, những tia nắng dịu dàng len lỏi qua tán cây, gió heo may khẽ lay động tà áo mới.
Tối hôm trước ngày đi học, mẹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi mọi thứ. Tôi nôn nao, thao thức mãi không ngủ được, mãi nghĩ đến ngày mai sẽ như thế nào. Mẹ nhẹ nhàng mở tủ lấy ra bộ đồng phục mới tinh, treo cạnh chiếc ba lô màu xanh mà bố vừa mua. Bên trong ba lô là những quyển tập trắng tinh và cây bút chì thơm mùi gỗ mới. Bố còn mua thêm cho tôi một hộp bút màu nhỏ và hai hộp sữa tươi, dặn tôi uống trước khi đi học để có sức khỏe tốt. Cả nhà ai cũng háo hức mong chờ buổi sáng đặc biệt ấy.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, cảm giác vẫn còn lâng lâng. Mẹ chuẩn bị cho tôi một bữa sáng thật ngon và nhắc nhở tôi phải ăn hết để khỏe mạnh, đi học sẽ vui hơn. Khi tôi uống xong hộp sữa tươi, mẹ dắt tôi ra khỏi nhà. Tôi khoác lên mình bộ đồng phục trắng tinh, đôi giày mới và chiếc ba lô phía sau, cảm thấy mình lớn thêm một chút, như đã thực sự trở thành một học sinh.
Con đường từ nhà đến trường hôm nay như dài hơn mọi khi. Mẹ nắm thật chặt tay tôi, vừa đi vừa kể chuyện ngày xưa mẹ cũng từng hồi hộp như vậy khi đi học. Tiếng chim hót líu lo trên cành, những bông hoa dại ven đường tô điểm thêm cho buổi sáng đầu thu. Hồi hộp, lo lắng và có chút sợ hãi, nhưng trong lòng tôi cũng không kém phần tò mò về thế giới mới đang đón chờ phía trước.
Cổng trường hiện ra trước mắt tôi với màu vàng tươi rực rỡ, phía trên là bảng tên trường nổi bật giữa hai hàng cây xanh cao lớn. Sân trường rộng rãi, nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh dưới đất. Nhiều bạn nhỏ đã đến từ sớm, có người cười nói, có người cũng bám chặt tay mẹ như tôi. Tiếng trống trường vang lên giòn giã khiến tôi giật mình, rồi tự nhủ mình đã chính thức là một phần của mái trường yêu dấu này.
Vừa bước vào sân, tôi vẫn còn bỡ ngỡ nên nắm thật chặt tay mẹ. Xung quanh là những gương mặt xa lạ, nhưng ai cũng ngây thơ và hồi hộp. Có một bạn gái tết hai bím, mặc váy hồng, nhìn tôi rồi mỉm cười bẽn lẽn. Tôi cảm thấy an tâm hơn chút ít. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, thì thầm động viên: "Con mạnh mẽ nhé, mọi người đều giống con thôi mà." Lời nói ấy làm tôi bớt lo lắng.
Khi vào lớp, tôi rụt rè nấp sau lưng mẹ. Căn phòng học hiện ra sáng sủa, bàn ghế kê gọn gàng và thơm mùi gỗ mới. Trên tường là các bức tranh ngộ nghĩnh vẽ các con vật, góc phòng có bảng chữ cái nhiều màu sắc. Tôi được xếp ngồi ở bàn thứ hai cạnh một bạn trai có má lúm đồng tiền rất dễ thương.
Cô giáo bước vào lớp với nụ cười hiền hậu. Mái tóc dài đen nhánh, dáng người thướt tha trong tà áo dài trắng. Giọng cô dịu dàng, ấm áp làm tan biến mọi lo lắng trong lòng tôi. Cô nhẹ nhàng giới thiệu tên mình, hỏi han từng bạn nhỏ rồi kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện nhỏ về tình bạn. Nhờ có cô, không khí lớp học trở nên thân thiện và yên bình hơn rất nhiều.
Buổi học đầu tiên, cô cho chúng tôi làm quen với chữ cái A, B, C. Tôi còn được tô màu và vẽ bức tranh bông hoa mà cô đã chuẩn bị. Dù nét vẽ còn nguệch ngoạc nhưng tôi rất tự hào khi cô khen "Em vẽ đẹp lắm!". Chia sẻ hộp sữa tươi với bạn bên cạnh càng làm tôi cảm thấy vui hơn, chúng tôi còn nói về những loại sữa hạt mà mẹ hay cho uống ở nhà và những chiếc bình sữa xinh xắn mẹ chuẩn bị mỗi sáng.
Khi tiếng trống tan học vang lên, tôi cảm thấy tiếc nuối khi rời khỏi lớp. Tôi vẫy tay tạm biệt cô giáo và các bạn, lòng thầm hứa sẽ học thật ngoan, mai lại đến trường. Mẹ đón tôi về, nghe tôi kể chuyện về buổi học đầu tiên, mẹ mỉm cười hạnh phúc.
Những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học mãi mãi là dấu ấn không thể phai mờ trong tuổi thơ tôi. Đó là ngày tôi bước vào thế giới mới - thế giới của tri thức, của bạn bè và những trải nghiệm tuyệt vời đầu đời. Từ ngày hôm ấy, tôi đã trưởng thành hơn, biết yêu mái trường, quý trọng cô giáo và bè bạn. Mỗi lần nhớ lại, tôi lại bồi hồi và càng trân quý hơn những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, như hương thơm dịu nhẹ của hộp sữa tươi sáng đầu thu vẫn còn vương mãi.
Thời gian trôi qua không bao giờ trở lại, nhưng mỗi lần nghĩ về hồi ức tuổi thơ, trong tôi lại hiện lên rõ nét hình ảnh ngày đầu tiên đi học. Đó là một ngày đặc biệt đã mở ra trước mắt tôi cánh cửa của tri thức, của những người bạn mới và cả những cảm xúc ngập tràn.
Đêm trước hôm khai giảng, tôi không tài nào ngủ được. Tôi cứ háo hức tưởng tượng cảnh mình sẽ ngồi trong lớp học, được nghe cô giáo giảng bài, được gặp gỡ bạn bè mới lạ. Mọi thứ mẹ đã chuẩn bị từ sớm: quần áo được là phẳng phiu treo ở đầu giường, chiếc cặp sách màu đỏ nằm yên trên bàn, bên cạnh là quyển vở trắng tinh, hộp bút chì thơm và một hộp sữa hạt mà mẹ dành cho tôi để uống sáng hôm sau.
Sáng sớm, tôi dậy khi trời còn hơi se lạnh. Ánh nắng vàng đầu thu chưa chiếu rực rỡ nhưng cũng đủ làm bừng sáng xóm nhỏ. Tôi ăn sáng cùng cả nhà, uống hộp sữa hạt thơm nhẹ nhàng rồi mặc bộ đồng phục mới trắng tinh, cài cúc áo cẩn thận và đeo ba lô lên vai. Mẹ nắm tay tôi dắt ra cổng, vừa động viên vừa nhắc nhở con rằng: "Cố gắng nghe lời cô giáo, học thật ngoan nhé!"
Trên đường đến trường, mọi thứ dường như khác lạ hơn ngày thường. Tiếng cười nói rộn ràng của các bạn nhỏ, những chiếc xe đạp đạp chầm chậm trên con đường rợp bóng cây, tôi nhận ra hôm nay là ngày đặc biệt của rất nhiều bạn nhỏ khác nữa. Khi đến nơi, trường học hiện ra với cánh cổng lớn, bảng tên trường sơn đỏ nổi bật giữa hai dãy cây xanh. Sân trường rộng rãi, có nhiều bạn nhỏ rụt rè nép vào bố mẹ, cũng có bạn đã làm quen vui vẻ với nhau từ lúc nào.
Vào đến sân trường, tôi vẫn nắm chặt tay mẹ, lòng bâng khuâng không biết phải làm gì. Xung quanh, mọi thứ đều mới lạ: tiếng trống trường vang lên rộn ràng, lá me vàng rụng trên mái tóc, những bức tranh ngộ nghĩnh trên tường lớp. Tôi nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt bạn gái đeo cặp màu tím, bạn ấy mỉm cười với tôi rồi đi đến bắt chuyện, nhờ vậy tôi bớt lo sợ phần nào.
Lớp học của tôi hôm ấy thật đẹp. Những chiếc bàn ghế gỗ xếp ngay ngắn, bảng đen và hộp phấn trắng tinh, góc lớp là những chậu hoa nhỏ do cô giáo tự tay trồng. Tôi được cô giáo sắp xếp ngồi gần cửa sổ, cạnh bạn Nam tóc xoăn, hai đứa nhanh chóng làm quen và chia sẻ với nhau về việc ai cũng lo lắng ngày đầu tiên đi học thế nào. Cô giáo của tôi có mái tóc bob cá tính, ánh mắt hiền hậu, giọng nói ấm áp như tiếng ru của mẹ. Cô hỏi han từng bạn, kể cho cả lớp nghe những câu chuyện thú vị về ngôi trường, về tình bạn, làm ai nấy đều háo hức, quên hết nỗi sợ hãi.
Sau khi làm quen, cô hướng dẫn chúng tôi nhận biết từng chữ cái, tập tô màu và cùng nhau hát bài "Ngày đầu tiên đi học". Tiếng hát vang lên trong trẻo, trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc mới mẻ. Tôi đã dám xung phong lên bảng vẽ bông hoa, dù những nét vẽ còn vụng về nhưng được cô khen, tôi càng thêm tự tin. Lúc giải lao, tôi cùng bạn Nam thưởng thức hộp sữa hạt mẹ chuẩn bị, cảm nhận sự yêu thương và ấm áp.
Tiếng trống tan học cất lên, tôi vẫy tạm biệt cô giáo và các bạn. Dù vẫn còn bâng khuâng nhưng tôi thầm tự nhủ sẽ chăm ngoan, cố gắng học thật tốt để không phụ lòng bố mẹ và cô giáo. Trên đường về, mẹ hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi kể cho mẹ nghe hết những chuyện đã xảy ra, lòng rạo rực mong chờ ngày mai đến lớp.
Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc, là bước ngoặt đưa tôi đến với thế giới mới, đầy màu sắc và niềm vui. Tôi hiểu rằng mình đã lớn hơn, biết tự lập, hòa nhập với bạn bè, biết lắng nghe và học hỏi. Chính nhờ những trải nghiệm ấy, tôi thêm yêu mái trường, thầy cô và những người bạn nhỏ của mình. Kỉ niệm ấy sẽ là hành trang theo tôi mãi trên con đường trưởng thành.
Có những khoảnh khắc trong đời dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể phai mờ. Đối với tôi, ngày đầu tiên bước chân tới trường là một dấu ấn sâu sắc, đánh dấu bước chuyển quan trọng của tuổi thơ. Đó là một buổi sáng mùa thu, không khí dịu mát, gió nhè nhẹ thổi qua những tán cây ngoài cửa sổ, hòa cùng tiếng chim hót vang vang cả góc trời.
Tối hôm trước ngày khai giảng, tôi không ngủ được vì hồi hộp quá. Tôi cứ trằn trọc, nghĩ vẩn vơ về những người bạn sẽ gặp, cô giáo sẽ thế nào. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi mọi thứ cần thiết: bộ quần áo đồng phục trắng tinh, cặp sách mới tinh, hộp bút chì, quyển vở và một bình sữa nhỏ. Bên cạnh đó, ba còn ghé tiệm mua thêm vài hộp sữa tươi cho tôi mang đi học. Cả nhà đều quan tâm đến cảm xúc ngày đầu tiên của tôi, đặc biệt là mẹ, luôn dặn tôi phải cẩn thận, biết lắng nghe lời thầy cô.
Sáng hôm ấy, tôi dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt xong đã thấy mẹ bày sẵn bữa sáng và hộp sữa tươi. Tôi ăn sáng thật nhanh trong tiếng trò chuyện rộn ràng của cả nhà. Mẹ mặc cho tôi bộ đồng phục mới, đeo cặp sách lên vai, tôi cảm thấy mình lớn hẳn lên. Bố dắt tôi đi trên con đường làng, vừa đi vừa nhắc lại những điều cần nhớ và không quên động viên tôi bằng những lời yêu thương.
Khi đến gần trường, tôi ngỡ ngàng trước cổng trường rộng lớn, tường vàng, mái ngói đỏ, hai bên là những hàng cây cao vút, lá rơi xào xạc dưới chân. Bên trong sân, các bạn nhỏ tụ tập đông vui, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Có bạn ôm mẹ khóc, có bạn rụt rè nép sau váy mẹ, cũng có bạn tươi cười ríu rít vì đã quen trường lớp từ những đợt học mẫu giáo. Tôi cũng hơi sợ hãi, tay nắm chặt góc áo mẹ, nhìn quanh mọi thứ đều mới mẻ.
Mẹ dỗ tôi, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt sắp rơi, rồi dẫn tôi vào trong khuôn viên trường. Tôi gặp một bạn trai cùng xóm, bạn ấy tươi cười kéo tay tôi đến cùng đứng vào hàng. Được ở bên người quen, tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn, dần dần những lo lắng ban đầu cũng tan đi. Hiệu trưởng lên phát biểu ngắn, sau đó đội múa của trường biểu diễn tiết mục chào mừng, làm không khí trở nên sôi động, tiếng vỗ tay không ngớt.
Khi vào lớp, tôi được cô giáo dắt tận tay, bố mẹ tạm biệt bên ngoài. Phòng học sáng sủa, bàn ghế mới tinh xếp ngay ngắn, trên tường là những bức tranh vui nhộn do các anh chị lớp trên vẽ tặng. Tôi ngồi bàn thứ ba từ trên xuống, bên cạnh một bạn gái tóc ngắn, hai đứa ngượng ngùng nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Cô giáo bước vào lớp, nở nụ cười hiền từ làm tôi bất giác thấy dễ chịu. Cô mặc áo dài trắng, tóc dài đen mượt, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ban mai. Cô giới thiệu tên mình rồi hỏi thăm từng bạn nhỏ trong lớp. Sau đó, cô dặn dò, kể chuyện về ngày đầu đến trường, nhắc mọi người hãy tự tin, đừng ngại ngần làm quen với bạn mới.
Trong tiết học đầu tiên, cô cho lớp làm quen với các chữ cái, nghe một bài hát về mái trường và vẽ tranh tự do. Tôi cẩn thận mở hộp bút chì, lấy bút màu vẽ tặng cô một bức tranh bông hoa, rồi được cô khen ngợi trước lớp. Giờ giải lao, tôi cùng các bạn uống sữa tươi, chia sẻ về những đồ uống mình thích, có bạn kể ở nhà hay dùng tã quần khi đi ngủ, bạn lại nói sợ bị lộ miếng tã dán vào sáng dậy đi học. Tiếng cười khúc khích vang khắp lớp học nhỏ xinh.
Đến giờ tan học, tôi cảm thấy thật vui và tiếc nuối khi phải rời khỏi lớp. Tôi chào tạm biệt cô và các bạn, ra về với tâm trạng háo hức mong chờ ngày mai. Trên đường về, tôi kể cho mẹ nghe bao điều thú vị, mẹ mỉm cười khen tôi đã trưởng thành hơn.
Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn tôi. Đó là ngày tôi biết tự lập, học cách làm quen, biết yêu thương thầy cô, bạn bè. Ngày ấy đã cho tôi thêm động lực để học tập và đồng hành cùng những người thân yêu trên hành trình khôn lớn.
Có lẽ trong suốt cuộc đời, mỗi người đều có một ký ức tươi đẹp nhất, và đối với tôi, đó chính là ngày đầu tiên đi học. Đó là một sáng mùa thu đặc biệt, khi nắng vàng len lỏi qua kẽ lá bàng, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương cỏ mới cắt.
Tối hôm trước ngày khai trường, tôi thao thức rất lâu. Mẹ chuẩn bị sẵn sàng cho tôi từ bộ đồng phục trắng tinh khôi, đôi giày đen mới, cặp sách hồng và hộp bút chì thơm. Trên đầu giường còn có cả hộp sữa tươi mẹ mua riêng để tôi uống sáng mai, và gói tã lót cho em bé mới sinh của nhà tôi. Tôi cứ ngắm nghía chiếc cặp, ngửi mùi bút mới, lòng hồi hộp mong chờ ngày đặc biệt.
Sáng hôm đó, mẹ gọi tôi dậy từ sớm, căn dặn tôi phải ăn sáng đầy đủ. Bữa sáng mẹ chuẩn bị xôi gấc, một ly sữa tươi và chiếc bánh mì nhỏ. Dưới ánh nắng sớm, tôi khoác lên bộ đồng phục mới, đeo chiếc cặp sách vào vai mà lòng lâng lâng hạnh phúc, cảm nhận mình thật sự đã khôn lớn.
Mẹ nắm tay tôi dắt ra cổng, trên đường đi mẹ kể chuyện ngày xưa lúc nhỏ mẹ cũng từng run rẩy như tôi bây giờ. Cảm giác mọi thứ quanh tôi đều mới lạ: con đường làng, tiếng xe đạp vang lên lắc cắc phía trước, những bông hoa dại ven đường và tiếng chim cu gáy gọi bầy. Dù hồi hộp nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm và sự vững chãi từ bàn tay mẹ.
Trường học hiện ra trước mắt tôi rực rỡ, với cánh cổng lớn màu vàng, bên trên là dòng chữ tên trường in đậm. Sân trường rộng và rợp bóng cây, những khóm hoa tươi nở rực rỡ dưới nắng. Tiếng trống trường vang lên, tôi thoáng giật mình nhưng rồi lại thích thú không thôi khi lần đầu tiên được nghe tiếng trống này.
Vào đến sân trường, tôi vẫn nắm chặt tay mẹ. Có những bạn nhỏ khóc nấc vì sợ lạ, có bạn lại tươi cười tinh nghịch, tôi thì ngơ ngác nhìn quanh, lặng lẽ quan sát. Một bạn nam đến gần làm quen, hai đứa cùng nhau kể về hộp sữa mẹ chuẩn bị, về những loại sữa hạt và loại sữa pha sẵn mà ở nhà hay uống mỗi sáng. Không khí dần trở nên thân thiện hơn nhờ những câu chuyện giản dị ấy.
Tôi vào lớp, căn phòng sáng trưng, bàn ghế xếp thẳng tắp, bảng đen sạch sẽ, bức tranh nhiều màu sắc treo khắp nơi. Tôi được cô giáo sắp xếp ngồi bàn đầu tiên, cạnh một bạn gái xinh xắn, hiền lành. Cô giáo bước vào lớp với nụ cười rất tươi, ánh mắt ấm áp như mẹ. Cô giới thiệu tên mình rồi hỏi từng bạn tên gì, ở đâu, có thích đến trường không. Lời nói ngọt ngào của cô khiến tôi vơi đi nỗi sợ hãi và cảm thấy thật bình yên.
Buổi học đầu tiên, cô dạy chúng tôi hát, vẽ tranh và làm quen với các chữ cái đầu tiên. Tôi được khen ngợi khi xung phong phát biểu và hăng hái trả lời câu hỏi. Giờ giải lao, tôi cùng bạn uống sữa tươi, bạn còn rủ tôi đếm thử những hộp sữa mẹ chuẩn bị trong cặp. Tiếng cười vang lên rộn ràng khắp lớp học nhỏ.
Khi tiếng trống tan trường vang lên, tôi thấy vừa vui vừa tiếc nuối, muốn ở lại với lớp lâu hơn. Bước ra cổng, tôi thấy mẹ chờ ngoài sân, ánh mắt đầy tự hào. Tôi kể cho mẹ nghe hết những điều mới mẻ vừa trải qua, mẹ mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu tôi động viên.
Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong tôi những kỷ niệm sâu sắc. Đó là ngày đánh dấu sự trưởng thành, là bước ngoặt mở ra thế giới mới với bao điều kỳ diệu. Tôi học cách tự lập, biết lắng nghe thầy cô, yêu quý bạn bè, biết trân trọng những hộp sữa tươi nhỏ xinh mẹ chuẩn bị mỗi sáng. Ký ức ấy như dòng sữa ấm, nuôi dưỡng tâm hồn tôi lớn lên từng ngày.
Mỗi khi mùa thu về, tôi lại bất giác nhớ đến hình ảnh ngày đầu tiên đi học – khoảnh khắc không thể nào quên của tuổi thơ trong trẻo. Đó là một buổi sáng thật đẹp, ánh nắng vàng óng ánh, chiếc khăn quàng đỏ trên vai những anh chị lớp lớn khiến tôi ngưỡng mộ vô cùng.
Tối trước hôm khai giảng, tôi cứ mở đi mở lại chiếc cặp sách mới, xếp từng quyển vở, cây bút ngắm nghía mãi không chán. Mẹ chuẩn bị cho tôi hộp sữa hạt để sáng mai uống lấy sức, còn bố thì dặn tôi nhớ mang theo vài chiếc tã quần, phòng khi bỡ ngỡ nơi lạ mình lỡ “rụt rè”. Trong phòng, em bé vẫn ngủ say với chiếc tã dán mẹ mới thay, tôi nhìn em thầm nghĩ ngày mai mình sẽ thật mạnh dạn để làm gương.
Sáng sớm hôm đó, tôi dậy thật sớm, ăn sáng với ổ bánh mì nhỏ, uống hết hộp sữa hạt mà mẹ đặt sẵn bên cạnh. Mẹ mặc đồng phục cho tôi, cài từng cúc áo, chải lại tóc rồi đeo ba lô lên vai. Tôi thấy mình thật lớn, trưởng thành hơn nhiều so với những ngày còn ở nhà chơi cùng em.
Trên đường đến trường, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc, nắng xuyên qua hàng cây trước ngõ. Mẹ nắm tay tôi thật chặt, vừa đi vừa kể chuyện ngày xưa mẹ cũng từng sợ hãi và bỡ ngỡ như tôi bây giờ. Tôi lặng im nghe mẹ, cảm nhận bàn tay ấm áp và sự động viên nhẹ nhàng của mẹ.
Khi đến gần trường, tiếng trống vang lên từng hồi “tùng... tùng... tùng...” khiến tôi hồi hộp. Cổng trường to lớn, bảng tên trường nổi bật giữa hai hàng cây xanh. Sân trường rộng mênh mông, các bạn nhỏ tụ tập thành từng nhóm. Bạn thì ôm mẹ khóc, bạn lại ríu rít trò chuyện, có bạn còn khoe bỉm bé nhà mình dùng loại tã lót nào. Tôi đứng bỡ ngỡ trước khung cảnh đó, tay vẫn nắm chặt bàn tay mẹ.
Mẹ động viên tôi hãy tự tin lên, ai cũng sẽ có lần đầu tiên bỡ ngỡ như thế. Tôi được cô giáo dắt vào lớp, căn phòng học sáng rực, bàn ghế mới tinh, bảng đen rộng, xung quanh là những bức tranh vẽ con vật dễ thương. Tôi ngồi bàn thứ ba từ trên xuống, bên cạnh bạn Hải tóc ngắn, cậu ấy chủ động nói chuyện trước làm tôi cảm thấy an tâm hơn bất kỳ lúc nào.
Cô giáo của tôi cực kỳ hiền hậu, giọng nói ấm áp như làn gió nhẹ. Cô giới thiệu bản thân, từng cử chỉ dịu dàng động viên chúng tôi tự tin làm quen với bạn mới. Cô kể chúng tôi nghe câu chuyện “Ngày đầu tiên đi học”, dặn dò ai chưa quen thì cứ mạnh dạn hỏi cô, cô lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Bài học đầu tiên cô cho chúng tôi tập tô màu bức tranh mái trường, tôi say sưa vẽ cho đến khi chuông reo nghỉ giải lao. Các bạn tranh thủ lôi hộp sữa ra uống, bạn khoe hộp sữa dành cho người lớn ở nhà, bạn lại kể về chiếc bình sữa mới mua. Tôi cũng rủ bạn uống sữa hạt mẹ chuẩn bị, ai cũng thấy vui vẻ và nhanh chóng kết thân.
Tới khi tiếng trống tan trường vang lên, tôi thấy vừa vui lại vừa tiếc nuối không muốn rời lớp học. Tôi hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập, ngoan ngoãn và tự tin hơn vào ngày mai. Mẹ chờ ngay trước cổng trường, thấy tôi cười rạng rỡ liền ân cần hỏi han, tôi kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện vui buổi sáng đầu tiên ấy.
Ngày đầu đi học đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết tự lập, biết yêu thương và sẻ chia với bạn bè. Từ ngày đó, tôi thêm yêu mái trường, cô giáo và những người bạn nhỏ đồng hành. Kỉ niệm ấy sống mãi trong lòng, nuôi dưỡng ước mơ và ý chí lớn khôn từng ngày.
Gợi ý dành cho các mẹ: Nhớ chuẩn bị sữa hạt, sữa tươi hoặc bình sữa nhỏ xinh cho con mang đi học, để mỗi ngày đến trường của con luôn đầy đủ năng lượng và niềm vui!
Thời gian thấm thoắt trôi đi, nhưng trong trí nhớ của em vẫn còn lưu giữ những khoảnh khắc đầu tiên thật đặc biệt của tuổi thơ. Khi nghĩ về quãng đời học sinh, không thể không nhắc đến ngày đầu tiên em cắp sách tới trường – ngày mở ra một hành trình mới mẻ của chính mình. Đó là một buổi sáng cuối hè, khi ánh nắng dịu dàng len qua những tán lá ngoài cửa sổ. Em nhỏ bé, ôm chiếc cặp sách mới, hồi hộp, rụt rè nhưng cũng tràn đầy háo hức bước theo mẹ trên con đường dẫn tới ngôi trường tiểu học thân yêu.
Đêm trước buổi khai trường, em cứ thao thức mãi, mắt mở tròn xoe nhìn lên trần nhà, tưởng tượng không biết ngôi trường sẽ như thế nào, liệu mình sẽ làm quen được với bạn mới không, và cô giáo có hiền không. Ba mẹ chuẩn bị cho em đầy đủ mọi thứ: chiếc áo trắng được ủi phẳng phiu đặt ở đầu giường, bên cạnh là chiếc quần xanh còn thơm mùi vải mới. Ba còn đích thân mua cho em một chiếc cặp màu đỏ in hình con thỏ dễ thương mà em thầm ngắm mãi. Mẹ chu đáo hơn, cẩn thận gói ghém từng quyển vở, cây bút chì mới, thước kẻ rồi xếp ngay ngắn vào cặp. Đêm ấy, em cứ mong trời sáng thật mau để được khoác bộ đồng phục mới và đeo chiếc cặp xinh xắn đi học.
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy vang lên còn chưa tắt, em đã bật dậy, lòng nao nức không tả nổi. Em nhanh nhẹn đánh răng, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn sáng cùng ba mẹ. Mẹ vừa vuốt tóc cho em vừa dịu dàng nhắc nhở: “Hôm nay con đã là học sinh lớp Một rồi, phải thật ngoan, nghe lời cô giáo, con nghe chưa?” Em gật đầu, trong lòng trào dâng niềm tự hào xen lẫn một chút lo lắng. Khi khoác lên mình bộ đồng phục mới, em bỗng cảm thấy mình lớn thêm một chút, như đã trưởng thành hơn. Ba mẹ dắt tay em đi trên con đường phủ đầy nắng sớm, từng bước chân nhỏ lóc chóc vang trên nền gạch như reo lên khúc nhạc vui của ngày khai trường.
Ngôi trường tiểu học hiện ra trước mắt em thật rộng lớn, có cánh cổng sơn xanh, trên cao gắn biển tên trường lấp lánh. Hai bên đường vào là hàng cây bàng, tán lá rộng che mát cả một khoảng sân. Từ xa, em đã nghe tiếng cười nói ríu rít, tiếng trống trường vang lên nhịp nhàng như thúc giục các bạn nhỏ vào lớp. Sân trường sáng bừng lên trong ánh nắng vàng, những chậu hoa mười giờ khoe sắc dưới chân tường. Em còn nhớ lúc ấy tay nắm thật chặt tay mẹ, phần vì lạ lẫm, phần vì có chút sợ trước cảnh tượng đông vui nhưng xa lạ này. Xung quanh em là bao bạn nhỏ khác cũng nắm tay ba mẹ, ánh mắt ai cũng tròn xoe, tò mò, có bạn bẽn lẽn cười, có bạn thì ngơ ngác, thi thoảng lại có tiếng òa khóc vì chưa muốn rời tay người thân.
Cô giáo chủ nhiệm xuất hiện với dáng người thon thả, mái tóc đen dài được buộc gọn sau lưng, khuôn mặt dịu hiền nở nụ cười ấm áp. Cô nhẹ nhàng dẫn từng bạn nhỏ vào lớp, dỗ dành những bạn còn đang khóc nhè. Khi tới lượt em, cô cúi xuống hỏi han: “Con tên là gì?”, giọng cô nhẹ nhàng khiến em cảm thấy gần gũi hơn. Em được xếp ngồi ở bàn thứ ba, bên cạnh là bạn Hùng – một bạn nam có mái tóc rối và đôi mắt sáng. Cả phòng học ngập tràn mùi bàn ghế mới, phía trước là chiếc bảng đen cùng những nét phấn trắng tinh khôi. Trên tường treo những bức tranh vẽ các con vật ngộ nghĩnh và bảng chữ cái đầy màu sắc.
Trong buổi học đầu tiên, cô giáo cho cả lớp làm quen với chữ cái đầu tiên, rồi hướng dẫn chúng em tô màu những bức tranh đơn giản. Em cẩn thận cầm bút màu, cố gắng không để lem ra ngoài nét vẽ. Khi hoàn thành, cô khen em tô màu đều, lòng em vui sướng như vừa lập được chiến công lớn. Cô còn kể cho cả lớp nghe một câu chuyện về bạn nhỏ đi học, khiến ai nấy đều lắng nghe say sưa, quên đi những bỡ ngỡ ban đầu.
Khi tiếng trống tan học vang lên, em bịn rịn tạm biệt cô và các bạn, lòng vừa vui sướng vừa tiếc nuối vì một ngày học đầu tiên đã trôi qua quá nhanh. Trên đường về, em kể cho mẹ nghe biết bao điều mới lạ ở lớp học, về cô giáo hiền, về những người bạn mới làm quen. Em tự hứa với lòng sẽ cố gắng học thật ngoan và chăm chỉ để ngày nào cũng được cô khen như hôm nay.
Dẫu thời gian có trôi qua, kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học mãi in đậm trong tâm trí em. Đó là ngày em chính thức đặt chân vào thế giới tri thức, mở ra cho mình bao chân trời mới. Từ ngày ấy, em cảm nhận được ý nghĩa của trường lớp, tình thầy trò và quý mến biết bao bạn bè xung quanh. Ngày đầu đi học sẽ mãi là ký ức đẹp đẽ, giúp em trưởng thành, dạn dĩ và yêu cuộc sống hơn.
Nhìn lại những tháng năm tuổi thơ, có lẽ đối với bất cứ ai, ngày đầu tiên đi học luôn là một kỷ niệm không thể nào quên. Trong lòng em, ký ức về buổi sáng hôm ấy vẫn nguyên vẹn như vừa mới hôm qua. Đó là một buổi sáng mùa thu mát mẻ, khi những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa nhỏ, em háo hức cùng mẹ bước chân đến trường tiểu học lần đầu tiên trong đời.
Tối hôm trước ngày khai giảng, em chẳng thể chợp mắt dễ dàng như mọi hôm. Trong đầu em tràn ngập suy nghĩ về ngày mai: không biết cô giáo có hiền không, các bạn có vui vẻ không, liệu mình có khóc nhè không? Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu em, động viên: “Ngày mai sẽ rất vui, con sẽ có thật nhiều bạn mới.” Ba chuẩn bị cho em chiếc cặp sách màu xanh dương thật đẹp, bên trong là những cuốn vở trắng tinh và cây bút chì thơm mùi gỗ mới. Mẹ thì tỉ mỉ gấp bộ đồng phục trắng xanh rồi treo sẵn ở đầu giường, dặn dò em ngủ sớm để mai dậy cho tỉnh táo.
Sáng hôm sau, khi mọi người còn chưa thức dậy, em đã vội vàng mở mắt. Cảm giác bồn chồn khiến em chẳng muốn nán lại trên giường thêm phút giây nào. Mẹ giúp em mặc đồng phục, thắt lại chiếc khăn quàng đỏ nhỏ xinh, nhẹ nhàng căn dặn: “Con nhớ giữ gìn sách vở, nghe lời cô giáo và hòa nhã với các bạn nhé!” Em gật đầu, trong lòng tràn ngập niềm vui xen lẫn hồi hộp, cẩn thận đeo chiếc cặp mới lên vai và nắm tay mẹ bước ra khỏi nhà.
Trường học hiện ra trước mắt em thật khang trang với cánh cổng to rộng, bảng tên trường lấp lánh dưới nắng. Hai hàng cây xanh mát rợp bóng con đường dẫn vào trường. Sân trường ngập tràn tiếng cười, tiếng nói chuyện rộn ràng của các bạn nhỏ. Có bạn theo mẹ vào lớp, có bạn đứng ngóng tìm người quen, có bạn thì còn nhõng nhẽo khóc lóc không muốn rời tay mẹ. Em cảm thấy bản thân thật nhỏ bé giữa bao gương mặt lạ lẫm và khung cảnh mới mẻ. Lúc đó, em nắm chặt tay mẹ hơn, cố tìm cho mình sự an tâm giữa không khí ồn ào ấy.
Cô giáo bước ra từ phòng hội đồng, mái tóc ngang vai dịu dàng, khuôn mặt phúc hậu luôn nở nụ cười. Cô nhẹ nhàng chào hỏi từng gia đình, động viên các bạn nhỏ hãy mạnh dạn vào lớp. Được cô dắt tay vào lớp, em cảm thấy yên tâm hơn, ánh mắt nhìn quanh căn phòng rộng rãi, sáng sủa. Bàn ghế mới thơm mùi gỗ, những bức tranh vẽ sinh động treo khắp các bức tường. Em được ngồi cạnh một bạn nữ tóc ngắn, bạn ấy cười với em khiến em cảm thấy mọi lo âu dường như tan biến.
Cô giáo bắt đầu làm quen với cả lớp bằng những câu chuyện dí dỏm, hỏi từng bạn tên gì, nhà ở đâu, rồi kể cho nghe về ngôi trường mới, thầy cô và bạn bè. Sau đó, cô hướng dẫn chúng em hát bài “Ngày đầu tiên đi học”, giai điệu thân quen vang lên khiến bao bạn nhỏ bỡ ngỡ cũng dần vui vẻ hòa nhập. Buổi học đầu, cô dạy chúng em cách cầm bút, tập viết từng nét chữ, rồi cùng nhau tô màu những bức tranh đơn giản.
Khi tiếng trống tan học vang lên, em cảm thấy nuối tiếc vì ngày đầu tiên trôi qua quá nhanh. Em vẫy tay chào cô giáo, chạy lại bên mẹ, kể cho mẹ nghe về những điều mới lạ ở lớp học, về cô giáo dịu dàng, về người bạn mới bên cạnh. Trong lòng em tự hứa sẽ chăm chỉ, ngoan ngoãn để không phụ lòng ba mẹ và cô giáo.
Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong em biết bao cảm xúc: bỡ ngỡ, hồi hộp, xen lẫn niềm tự hào. Đó là bước ngoặt lớn đánh dấu sự trưởng thành đầu tiên của em, cho em biết yêu thương trường lớp, thầy cô và bạn bè. Những ký ức ngày ấy mãi là hành trang quý giá, tiếp thêm cho em động lực trên con đường học tập sau này.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, và rồi khi nhìn lại, em chợt nhận ra ngày đầu tiên đến trường vẫn còn in đậm trong tim mình. Đó là khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình của tri thức, của tình bạn và tình thầy cô. Em nhớ hôm ấy là một sớm thu dịu mát, những tia nắng vàng tinh khôi tràn ngập trên con ngõ nhỏ dẫn vào làng.
Tối hôm trước, em không sao ngủ được. Trong phòng, mẹ chuẩn bị cho em mọi thứ: bộ đồng phục mới còn thơm phức mùi vải, chiếc cặp có hình siêu nhân mà em thích, cây bút chì gọt sẵn và những quyển vở trắng tinh. Ba nhắc em đi ngủ sớm để mai dậy khỏe, mẹ thì xoa lưng kể cho em nghe chuyện ngày đầu đi học của mẹ khi còn bé, khiến em càng thêm háo hức.
Sáng hôm ấy, em tỉnh dậy khi trời còn mờ sáng. Không đợi mẹ gọi, em đã tự chuẩn bị quần áo, đánh răng, rửa mặt. Mẹ nấu cho em tô mì nóng hổi, vừa ăn vừa cười, động viên: “Con đã lớn rồi, hôm nay đến trường sẽ vui lắm!” Em khoác balo, cảm thấy mình như một người lớn thật sự.
Mẹ dắt em đi trên con đường đất đỏ quen thuộc, gió thổi nhẹ làm lá cây rì rào. Cánh cổng trường đã hiện ra phía trước, với bảng hiệu đỏ rực ghi tên trường cùng hai hàng cây hoa sữa thơm ngát. Sân trường đông kín học sinh và phụ huynh, ai cũng vui vẻ, rạng rỡ chờ đón giờ học đầu tiên. Em thấy có bạn nước mắt lưng tròng, có bạn thì cười nói hồn nhiên. Em hơi run và nắm chặt tay mẹ, tự nhủ sẽ không khóc như các bạn nhỏ.
Lớp học của em ở tầng một, cửa sổ mở rộng đón gió mát. Bàn ghế ngăn nắp, những lọ hoa giấy đủ màu trang trí trên mỗi bàn học. Cô giáo của em trông thật hiền hậu, mái tóc búi cao, giọng nói nhẹ nhàng như ru. Cô hỏi thăm từng bạn, chia các bạn thành từng nhóm nhỏ để cùng làm quen. Em được xếp ngồi cạnh bạn Minh – một bạn trai có nụ cười rất tươi. Minh chủ động hỏi chuyện em, khiến em cảm thấy bớt lo lắng.
Buổi học đầu tiên, cô giáo giảng cho chúng em nghe về luật lệ lớp học, dạy hát bài “Em yêu trường em”, rồi cho cả lớp chơi trò chơi kể tên các con vật. Em mạnh dạn giơ tay trả lời, được cô khen, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mỗi bạn còn được phát một quyển vở và một nhãn dán hình ngôi sao nhỏ, khiến tất cả đều thích thú.
Đến khi tiếng trống tan học vang lên, em vẫn còn muốn ở lại lớp chơi với các bạn. Mẹ đón em ở cổng trường, nhìn em cười thật tươi, hỏi em có vui không. Em ríu rít kể mẹ nghe về cô giáo, các bạn mới, những điều học được và những trò chơi vui nhộn. Em tự hứa sẽ chăm chỉ học tập, không phụ lòng ba mẹ và cô giáo.
Ngày đầu tiên đi học đã mở ra trước mắt em cả một thế giới mới đầy sắc màu. Kỷ niệm ấy mãi là một dấu mốc thiêng liêng, nuôi dưỡng trong em lòng yêu trường, yêu lớp, và khát khao khám phá kiến thức. Đó là ngày em không chỉ lớn lên về thể chất mà còn trưởng thành trong tâm hồn và nhận thức. Mỗi khi nhớ lại, em lại thấy xúc động và thêm yêu mái trường, yêu tuổi học trò biết bao!
Thời gian cứ nối tiếp nhau rơi vào miền ký ức, nhưng ngày đầu tiên đi học luôn là một trang sáng chói trong cuộc đời em. Nhắc đến thời học sinh, dường như ai cũng dành riêng một góc nhỏ trong tim cho kỷ niệm ngày khai trường. Với em, đó là một buổi sáng đầu thu, khi từng cơn gió nhẹ se lạnh lùa vào cửa sổ, trời trong xanh và rộn rã tiếng chim hót.
Tối ngày hôm trước, em chẳng thể nào ngủ ngon. Ba mẹ đã chuẩn bị cho em đầy đủ mọi thứ: bộ đồng phục trắng xanh mới tinh, chiếc cặp sách bên trong đựng đầy đủ vở, bút, thước kẻ và một hộp bút màu mà em yêu thích. Mẹ còn ân cần dặn dò: “Ngày mai là ngày đặc biệt của con, hãy cố gắng ngoan ngoãn, nghe lời cô giáo nhé!” Em nằm thao thức, hồi hộp xen lẫn tò mò.
Sáng hôm ấy, em dậy sớm hơn bình thường. Không để mẹ phải nhắc, em nhanh tay thay đồng phục, vừa mặc đồ vừa nhìn ngắm mình trong gương, cảm thấy bản thân lớn hơn hẳn. Mẹ chuẩn bị cho em bữa sáng thật ngon và luôn miệng động viên em. Khi khoác chiếc cặp lên vai, em cảm thấy tự hào và tràn đầy năng lượng để bước vào một ngày mới.
Ba mẹ dắt tay em đi bộ trên đường làng, hai bên đường là hàng cây xanh mát rười rượi. Ngôi trường Tiểu học Tân Thịnh hiện ra nổi bật với cổng trường sơn màu vàng, phía trên là bảng hiệu đỏ, hàng phượng vĩ hai bên cổng đang mùa nở hoa đỏ rực. Sân trường đông đúc các bạn nhỏ, ai cũng khoác lên mình bộ đồng phục mới, khuôn mặt háo hức và có chút hồi hộp. Em giữ chặt tay ba, cảm thấy mình nhỏ bé giữa đám đông ồn ào.
Cô giáo chủ nhiệm của em dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu và luôn nở nụ cười tươi. Cô nhẹ nhàng hỏi han từng bạn, dắt từng nhóm vào lớp. Lớp học rộng rãi, bàn ghế sạch sẽ xếp ngay ngắn, phía trên bảng dán nhiều hình ảnh ngộ nghĩnh. Em được xếp ngồi phía ngoài cùng, bên cạnh bạn Lan – một bạn gái hiền lành và nói chuyện nhỏ nhẹ. Cô giáo đi vòng quanh lớp, giới thiệu tên mình và hỏi tên từng bạn, làm mọi người bớt căng thẳng.
Trong buổi học đầu tiên, cô cho cả lớp hát những bài hát về trường, về bạn bè, rồi hướng dẫn chúng em làm quen với cách cầm bút, mở sách, cất vở. Em còn được tô màu một bức tranh con gà trống. Dù tay còn vụng về, nhưng khi cô khen em tô màu đẹp, em vui sướng đến mức không nói nên lời. Thỉnh thoảng, cô lại kể những câu chuyện vui về các bạn nhỏ đi học, khiến lớp học vang lên tiếng cười giòn giã.
Khi tiếng trống tan học vang lên, em vẫn còn lưu luyến không muốn về nhà, mong ngày mai được đến trường sớm hơn để gặp các bạn và cô giáo. Trên đường về, em ríu rít kể với mẹ về cô giáo dịu dàng, về những người bạn mới và những bài học đầu tiên. Từ ngày ấy, em cảm nhận được niềm vui khi đến trường, tình cảm thầy cô, bạn bè dần lớn lên từng ngày.
Kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học là trang nhật ký đẹp nhất trong đời học sinh của em. Đó là bước ngoặt đánh dấu sự trưởng thành, là động lực để em thêm yêu trường, yêu lớp, yêu những kiến thức mới mẻ mỗi ngày. Những cảm xúc đó sẽ luôn là hành trang quý báu đồng hành cùng em trên con đường học tập và trưởng thành.
Trong cuộc sống, ai cũng có những ký ức khó phai, mà đối với em, ngày đầu tiên đi học là một trong những điều tuyệt vời nhất. Những hình ảnh thân thương của buổi sáng đầu tiên ấy vẫn sống động trong tâm hồn em như vừa mới hôm qua, dù thời gian đã trôi qua nhiều năm.
Đêm trước ngày khai giảng, em hồi hộp mãi không ngủ được. Mọi vật dụng cho ngày mới đều được mẹ chuẩn bị sẵn: quần áo đồng phục trắng xanh gọn gàng, cặp sách và hộp bút mới tinh. Mẹ tỉ mẩn kiểm tra từng thứ một, nắn nót ghi tên em lên góc các cuốn vở, vừa làm vừa nhắc nhở: “Ngày mai, nhớ nghe lời cô giáo và hòa đồng với các bạn nhé!” Em lắng nghe và thầm hứa sẽ cố gắng thật tốt.
Sáng hôm sau, em dậy sớm, ngồi chờ mẹ làm xong bữa sáng. Bữa ăn hôm ấy dường như ngon hơn thường lệ vì em biết mình sắp được khoác lên vai chiếc cặp đầu tiên đi học. Mẹ giúp em mặc đồng phục, buộc lại tóc gọn gàng rồi dắt tay em đi trên con đường làng còn phủ đầy sương. Bước chân em vừa háo hức vừa lo lắng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực nhỏ bé.
Trường Tiểu học nằm gọn bên những hàng cây xanh mướt, phía trước là cổng trường cao rộng, trên có treo cờ đỏ sao vàng. Sân trường đông vui, rộn rã tiếng nói cười của các bạn nhỏ. Em cũng thấy có bạn khóc, có bạn bám chặt lấy mẹ. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa tò mò khiến em nắm chặt tay mẹ hơn bao giờ hết.
Cô giáo chủ nhiệm của em là cô Hương, dáng người thanh mảnh và nụ cười rạng rỡ. Cô đi quanh sân trường dỗ dành, động viên từng bạn nhỏ dũng cảm bước vào lớp. Được cô nắm tay dẫn vào, em cảm thấy mọi lo lắng tan biến phần nào. Lớp học rộng rãi, bàn ghế mới tinh, ánh đèn vàng ấm áp tạo cảm giác gần gũi, thân thuộc. Em được xếp ngồi bàn đầu, bên cạnh bạn Bảo – người bạn đầu tiên em quen từ hôm ấy.
Buổi học đầu tiên, cô giáo cho chúng em làm quen với ngôi trường, giới thiệu từng thầy cô, phòng học và khuôn viên trường. Cô kể cho cả lớp nghe câu chuyện nhỏ về lòng dũng cảm, rồi cho cả lớp chơi trò chơi “Ai nói tên mình to nhất?”. Em e dè tham gia, khi thấy được cô động viên, em mạnh dạn hô to tên mình và được cả lớp vỗ tay hưởng ứng. Em vui lắm, tự hứa sẽ không còn rụt rè nữa.
Khi tiếng trống tan học vang lên, em cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Em chạy ra cổng trường, nhìn thấy mẹ đang đợi với nụ cười rạng rỡ. Em kể cho mẹ nghe mọi điều em trải qua, niềm vui xen lẫn tự hào khi trở thành học sinh lớp Một.
Ngày đầu tiên đi học không chỉ là một dấu mốc quan trọng mà còn ghi dấu biết bao kỷ niệm đẹp đẽ trong tâm hồn em. Từ hôm ấy, em cảm nhận rõ hơn ý nghĩa của mái trường, sự tận tụy của thầy cô và tình bạn thân thiết. Những trải nghiệm của buổi học đầu tiên sẽ mãi là hành trang quý giá, tiếp thêm cho em niềm tin, sự tự tin và lòng yêu thương trong chuyến hành trình chinh phục tri thức.
Thời gian như dòng sông lặng lẽ chảy trôi, cuốn theo bao vui buồn của cuộc sống. Trong những ký ức tuổi thơ, có lẽ ngày đầu tiên đi học là một dấu ấn thiêng liêng và không bao giờ phai nhòa trong tâm trí em. Mỗi khi nhắc lại, lòng em lại rộn lên những cảm xúc bồi hồi khó tả. Đó là một sáng đầu thu, khi mặt trời vừa ló rạng, ngọn gió mát khẽ luồn qua kẽ lá, em nhỏ bé nắm tay mẹ tới cổng trường, mở đầu cho một hành trình mới.
Buổi tối trước ngày khai trường, em cứ mãi thấp thỏm, tràn đầy mong chờ. Ba mẹ chuẩn bị cho em mọi thứ thật chu đáo: đồng phục trắng tinh, cặp sách in hình chú mèo máy Doremon em mê mẩn, hộp bút chì, thước kẻ, tẩy mới... Mẹ còn dặn dò: “Ngày mai con nhớ lễ phép với cô, biết chào hỏi các bạn.” Em nghe mà vừa háo hức vừa hồi hộp. Cả đêm ấy, em nằm trằn trọc nghĩ về ngày mai với biết bao điều mới mẻ.
Khi gà còn chưa gáy sáng, em đã tỉnh giấc, rón rén thay đồng phục. Mẹ giúp em buộc tóc, chỉnh lại áo quần cho thẳng thớm, rồi mỉm cười khen: “Con của mẹ hôm nay lớn rồi.” Em ăn sáng vội vàng, trong lòng cứ nôn nao chờ được đến trường. Khi khoác balo lên vai, em cảm thấy mình bỗng chốc trưởng thành hơn biết bao.
Trường Tiểu học Hòa Bình hiện ra trước mắt em thật đẹp. Cánh cổng sơn đỏ, phía trên treo biển tên trường nổi bật, hai hàng cây bàng tỏa bóng mát hai bên lối đi vào. Sân trường rộng rãi, đầy ắp tiếng cười nói. Em thấy nhiều bạn nhỏ cũng như mình, ôm cặp sách, mắt tròn xoe ngơ ngác, có bạn còn rụt rè đứng sát bên mẹ. Em tự nhủ phải mạnh dạn hơn, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay mẹ, tìm kiếm chút yên tâm giữa bao điều mới lạ.
Cô giáo chủ nhiệm xuất hiện với tà áo dài trắng thướt tha và nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng hỏi han từng bạn, động viên những bạn còn đang khóc. Được cô nắm tay dẫn vào lớp, em thấy tự tin hơn. Căn phòng học sáng bừng ánh nắng, bàn ghế mới tinh sắp xếp thẳng hàng, trên tường treo nhiều tranh ảnh sinh động. Em được xếp ngồi cạnh bạn Ngọc – một bạn nữ dịu dàng và thân thiện. Hai chúng em trò chuyện ngượng ngùng, cười khúc khích làm quen.
Buổi học đầu tiên, cô giáo cho các bạn làm quen nhau, giới thiệu tên từng bạn, dạy hát bài “Con đường đến trường”, rồi kể chuyện “Chú mèo đi học”. Em hăng hái giơ tay trả lời câu hỏi của cô và được cô khen ngợi trước lớp. Cả lớp còn được tô màu tranh ngôi nhà, bạn nào hoàn thành xong cũng háo hức khoe cho cô giáo. Khi tiếng trống tan học vang lên, em vẫn còn muốn ở lại lớp vui đùa cùng các bạn.
Lúc mẹ đón về, em ríu rít kể cho mẹ nghe về cô giáo, về bạn mới, về những điều thú vị ở trường. Em tự nhủ với lòng sẽ cố gắng chăm học, ngoan ngoãn để làm vui lòng ba mẹ và cô giáo.
Ngày đầu tiên đi học là dấu mốc quan trọng, đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời em. Nó đã giúp em trưởng thành, tự tin và biết yêu thương bạn bè, thầy cô cũng như mái trường thân thương. Ký ức ấy luôn là động lực thôi thúc em cố gắng từng ngày, trên con đường học tập và trưởng thành.
Cuộc đời mỗi người đều chất chứa biết bao ký ức đẹp, và ngày đầu tiên tới trường luôn là kỷ niệm ngọt ngào khó phai trong tâm trí em. Dù đã qua nhiều năm, hình ảnh buổi sáng đầu tiên ấy vẫn in đậm trong trái tim nhỏ bé của em – một buổi sáng mùa thu dịu dàng, đầy ắp cảm xúc bỡ ngỡ, hồi hộp và háo hức.
Tối hôm trước ngày khai trường, mẹ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ: áo sơ mi trắng là phẳng phiu, chiếc quần xanh mới, đôi giày trắng sạch sẽ đặt ở đầu giường; chiếc cặp sách có hình chú siêu nhân đỏ mà em thích nhất được cẩn thận xếp đầy đủ vở, bút, thước. Ba hỏi em có thấy hồi hộp không, em chỉ cười gật đầu, nhưng trong lòng cứ mong chóng sáng mai.
Em dậy sớm hơn mọi ngày, khi ông mặt trời vừa ló rạng sau lũy tre đầu làng. Em nhanh tay thay đồ, khoác chiếc balo lên vai và ăn sáng cùng gia đình. Ba mẹ dặn dò: “Hãy tự tin lên con nhé, trường lớp sẽ có rất nhiều điều thú vị chờ đón con.” Em nắm tay mẹ đi trên con đường đất nhỏ phủ đầy sương, cảm giác lạ lẫm và hồi hộp xen lẫn niềm tự hào vì mình đã là học sinh lớp Một.
Ngôi trường hiện ra trong ánh bình minh thật rực rỡ. Cổng trường sơn màu trắng nổi bật giữa hàng cây xanh, hai bên là những khóm hoa bướm rực rỡ sắc màu. Sân trường rộn ràng tiếng nói cười, ba mẹ dắt con em chen nhau vào cổng. Em bám lấy tay mẹ, chen lẫn giữa dòng người đông đúc, vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò, thích thú.
Cô giáo chủ nhiệm của em trẻ trung, dịu dàng và thân thiện. Cô nhẹ nhàng hỏi tên từng bạn, dỗ dành những bạn nhỏ còn đang sụt sùi khóc vì xa mẹ. Em được xếp ngồi vào hàng ghế giữa, bên cạnh bạn Hải – người bạn đầu tiên ở ngôi trường mới. Bàn ghế sạch sẽ, trên tường dán các bức tranh vẽ các con vật sinh động. Tất cả đều lạ lẫm, nhưng cũng tràn ngập sự dễ thương.
Cô giáo kể cho cả lớp nghe câu chuyện “Ngày đầu tiên đi học”, rồi hướng dẫn chúng em chào hỏi, làm quen với bạn mới. Ai cũng rụt rè, nhưng cũng háo hức muốn tìm hiểu về nhau. Khi cô dạy cả lớp hát bài “Cô và mẹ”, giọng hát trẻ thơ vang lên trong lớp học làm xua tan đi những bỡ ngỡ ban đầu.
Buổi học đầu tiên, chúng em được hướng dẫn cách giữ gìn sách vở, rèn luyện thói quen ngồi học đúng tư thế, rồi cùng tô màu hình ngôi nhà mới. Em cố gắng làm thật đẹp để được cô khen, và thật vui sướng khi cô đặt tay nhẹ lên đầu em, khen: “Giỏi lắm!”. Niềm vui ấy theo em suốt buổi học.
Đến khi tiếng trống tan học vang lên, em thấy tiếc nuối vì một ngày mới trôi qua quá nhanh. Em ríu rít kể cho mẹ nghe về cô giáo, về bạn mới, về tất cả những điều thú vị đã xảy ra. Em tự nhủ với lòng sẽ chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng ba mẹ, thầy cô.
Ngày đầu tiên đi học mãi mãi là ký ức đẹp trong hành trình lớn lên của em. Đó là ngày em biết yêu thương, đoàn kết và học cách tự lập. Niềm vui, sự hồi hộp cùng những bài học đầu tiên sẽ là hành trang quý báu cho em trên con đường phía trước.
Thời gian cứ vội vã trôi qua, nhưng trong ký ức của mỗi người, có những khoảnh khắc chẳng thể nào phai mờ. Nhắc đến tuổi học trò, ai cũng có riêng cho mình một ngày đặc biệt để nhớ mãi. Đối với em, ngày đầu tiên bước vào lớp Một là ngày như thế, một ngày mở ra trang sách mới của cuộc đời. Đó là một buổi sáng mùa thu, mùi hương hoa sữa dìu dịu trong gió, nắng vừa vàng vừa hanh, đủ để lòng người ấm lại. Lúc ấy, em – một cô bé nhỏ xíu, còn chưa hiểu hết về lớp học, trường lớp, chỉ biết trong tim mình là sự hồi hộp đong đầy.
Đêm trước ngày đến trường, em chẳng thể nào chợp mắt. Cứ thao thức ôm chiếc cặp sách màu đỏ rực mà bố vừa mua tặng, trong cặp có những cuốn vở kẻ ô li thơm phức mùi giấy mới. Mẹ nhẹ nhàng chuẩn bị bộ đồng phục áo trắng, váy xanh, là lượt cẩn thận treo bên đầu giường. Cả nhà ai cũng mong ngóng, bố dặn em đi ngủ sớm để sáng mai có sức đến trường, mẹ xoa đầu dỗ dành, nhưng em vẫn nằm thao thức, tưởng tượng về mái trường, bạn bè và cô giáo tương lai.
Sáng hôm ấy, em dậy sớm hơn bao giờ hết. Bước ra khỏi nhà, không khí trong lành buốt nhẹ của mùa thu, mẹ dịu dàng giúp em mặc quần áo, thắt bím tóc gọn gàng. Ăn sáng chỉ một chút cháo ngô mẹ nấu, em đã vội vàng đeo cặp lên vai, cảm thấy mình lớn hẳn lên. Bàn tay mẹ ấm áp nắm chặt, dắt em đi trên con đường làng vốn quen thuộc nhưng hôm nay bỗng trở nên mới lạ, vì em biết mình sắp bắt đầu một hành trình khác.
Trường làng hiện ra trước mắt em hiền hòa, cổng trường màu xanh lục nổi bật giữa những tán cây xà cừ cổ thụ. Hai bên cổng, bồn hoa cúc vàng rực rỡ đón chào lũ trẻ tới lớp. Sân trường rộng, lát gạch đỏ, nhiều bạn nhỏ được bố mẹ dắt tay, ánh mắt ngơ ngác, hồi hộp như em. Tiếng trống vang lên rộn rã – “tùng... tùng... tùng...” như báo hiệu một điều gì mới lạ bắt đầu. Em vừa lo, vừa thích thú, vừa tò mò quan sát cảnh vật xung quanh.
Em níu chặt tay mẹ, nhìn những bạn nhỏ xung quanh. Ai cũng có cặp sách, khuôn mặt bối rối, hồi hộp. Bất chợt, một bạn trai mặc áo sơ mi trắng, tóc húi cua tiến lại gần, nở nụ cười thân thiện: “Chào bạn, mình là Minh!”. Em mỉm cười đáp lại, thấy lòng bớt căng thẳng. Có những bạn vừa đến đã khóc òa lên, mẹ các bạn vội dỗ dành. Mẹ cũng nhẹ nhàng xoa lưng em, khẽ bảo “Đừng lo nhé, con sẽ có bạn mới mà!”
Một cô giáo trẻ xuất hiện, nụ cười hiền hậu, giọng nói trầm ấm gọi tên từng bạn nhỏ. Cô dặn phụ huynh yên tâm ra về rồi dắt chúng em vào lớp học. Bàn ghế mới tinh, bóng loáng, trên tường treo những bức tranh vẽ con gà, con vịt, có cả bảng chữ cái màu sắc vui nhộn. Em được xếp ngồi ở bàn đầu, bên cạnh Minh – người bạn vừa làm quen. Trên bàn, từng hộp bút chì được đặt ngay ngắn, mọi thứ đều sạch sẽ và thơm mùi gỗ mới.
Ấn tượng đầu tiên về cô giáo thật khó phai, cô có mái tóc dài và khuôn mặt phúc hậu, nụ cười như tỏa nắng. Giọng cô mềm mại, kể cho cả lớp nghe câu chuyện “Chú mèo con đi học”, rồi hỏi han từng bạn. Lúc đó, nỗi sợ trong em tan biến, thay bằng cảm giác tin tưởng, ấm áp. Chỉ trong buổi học đầu tiên, cô đã dạy chúng em hát “Ngày đầu tiên đi học”, từng câu hát như đi sâu vào tâm hồn em và các bạn.
Chúng em còn được làm quen với chữ cái, cô viết lên bảng những nét bút đầu tiên thật chậm rãi, động viên ai cũng thử viết. Em mạnh dạn giơ tay phát biểu, được cô khen ngợi. Khi được cô giúp chỉnh lại cách cầm bút, em càng cảm nhận rõ hơi ấm yêu thương của cô giáo. Tiết học cuối, cô cho cả lớp tô màu bức tranh bông hoa, em vụng về nhưng rất vui và hào hứng.
Tiếng trống tan học vang lên, em cùng các bạn ùa ra sân, ai cũng muốn kể cho bố mẹ nghe về trải nghiệm đầu tiên ở trường. Em chạy lại ôm lấy mẹ, kể chuyện về cô giáo hiền và Minh – người bạn mới. Lòng em tràn đầy hạnh phúc và tự nhủ sẽ chăm ngoan, học giỏi để xứng đáng là học sinh lớp Một.
Ngày đầu tiên đi học là dấu mốc lớn trong đời em. Từ hôm đó, em đã biết tự lập hơn, yêu mái trường, thầy cô và bạn bè. Mỗi dịp nhắc lại, trái tim em lại rạo rực, biết ơn ngôi trường nhỏ đã chào đón mình. Ngày ấy đã mở ra cho em một thế giới mới thần kỳ, gieo vào lòng em tình yêu học tập và niềm vui đến lớp mỗi ngày.
Thời gian dẫu cứ trôi, nhưng mọi hồi ức về ngày đầu tiên đi học của em vẫn còn đó, vẹn nguyên như mới hôm qua. Đó là một buổi sáng mùa thu trong trẻo, khi thành phố còn ngái ngủ, đường phố rực rỡ ánh nắng vàng, em bé nhỏ kéo tay mẹ hồi hộp trên con phố lớn dẫn đến trường tiểu học ngay giữa lòng thành phố. Với em, ngày ấy là hành trình mở ra một ngưỡng cửa mới – thế giới của những điều lạ lẫm và hấp dẫn.
Tối hôm trước, em thao thức mãi không ngủ được. Trong lòng tràn đầy háo hức xen lẫn một chút lo lắng mơ hồ về lớp học, cô giáo và bạn bè. Bố cẩn thận chọn cho em chiếc cặp sách màu hồng công chúa, mẹ dặn dò từng chút một: “Mai con nhớ mặc áo đồng phục, mang đầy đủ sách bút nhé!”. Chiếc áo váy trắng tinh được mẹ là phẳng phiu, treo ngay ngắn bên giường, còn đôi giày mới vẫn thơm mùi da. Nằm trong chăn thương nhớ, em chỉ mong trời mau sáng để được đến trường.
Sáng ngày đầu tiên đến lớp, em dậy sớm, lăng xăng chuẩn bị mọi thứ. Mẹ giúp em cài khuy áo, chải tóc gọn gẽ, chỉnh lại khăn quàng đỏ trên vai. Bữa sáng hôm ấy là bát cháo thịt bằm nóng hổi, mẹ vừa đút vừa dặn: “Hôm nay con hãy tự tin, nếu có gì bỡ ngỡ, cứ nhờ cô giáo nhé!”. Rồi hai mẹ con cùng nhau rảo bước trên vỉa hè, giữa phố phường đông vui nhưng trong tim em chỉ còn cảm giác lo lắng, bồi hồi.
Trường tiểu học nằm ngay góc phố, cổng trường màu trắng, hai bên trồng những luống hoa mười giờ rực rỡ. Sân trường nhộn nhịp tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới. Các bạn nhỏ – ai cũng gọn gàng, xinh xắn trong bộ đồng phục, ánh mắt đầy tò mò, ngơ ngác. Trên sân còn có lá vàng rơi rụng, tiếng trống trường vang lên rộn rã như thúc giục những trái tim nhỏ bé thêm mạnh mẽ.
Em nắm chặt tay mẹ, cảm thấy mình vừa nhỏ xíu, vừa mạnh mẽ. Có bạn còn khóc, ôm mẹ không rời, có bạn lại líu ríu làm quen với nhau. Em gặp một bạn gái tóc ngắn tươi cười chạy lại: “Bạn tên gì? Mình là An!”. Nhờ đó em thấy mình bớt ngợp, tự tin hơn khi được mẹ động viên.
Theo sự hướng dẫn của một cô giáo xinh đẹp, chúng em xếp hàng vào lớp. Lớp học khang trang, trần nhà cao, cửa sổ rộng mở đón nắng mai. Trên tường treo những bức tranh màu sắc rực rỡ, bàn ghế sạch sẽ thơm mùi gỗ mới. Em được ngồi ở dãy bàn sát cửa sổ, cạnh An – người bạn đầu tiên mới quen.
Cô giáo chủ nhiệm lớp em là người phụ nữ dịu hiền, mái tóc buộc gọn, nụ cười trìu mến. Cô giới thiệu tên mình nhẹ nhàng, hỏi han từng bạn và kể chuyện về ngôi trường. Giọng cô nhẹ nhàng như lời ru, khiến sự sợ hãi trong em tan biến. Cô khuyến khích các bạn kể về sở thích của mình, cùng nhau làm quen, dạy chúng em bài hát “Bé vui đến lớp”.
Buổi học đầu tiên, cô dạy từng nét bút, từng chữ cái, còn hướng dẫn chúng em xếp đồ dùng cá nhân gọn gàng. Em không dám giơ tay phát biểu, nhưng chăm chú lắng nghe, được cô động viên khen ngợi vì vẽ đẹp. Hạnh phúc ngập tràn khi bức vẽ của em được dán lên bảng. Em tự tin hơn, cảm nhận được tình yêu thương của cô giáo và sự ấm áp của bạn bè mới.
Tan học, mẹ chờ em ngoài cổng, cười rạng rỡ hỏi: “Con thấy trường lớp thế nào?”. Em ríu rít kể về cô giáo dễ thương và bạn An tốt bụng. Trong lòng em lúc ấy ngập tràn niềm vui và mong chờ ngày mai đến trường.
Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong em dấu ấn khó quên. Từ hôm đó, em đã học được cách tự tin, mạnh dạn hơn và biết quan tâm, giúp đỡ bạn bè. Thế giới mới dưới mái trường không chỉ có bài học mà còn có thật nhiều yêu thương, ấm áp. Em sẽ mãi trân trọng, nhớ về ngày đặc biệt ấy bằng tất cả tấm lòng tuổi thơ.
Thời gian âm thầm trôi, cánh đồng sau nhà em đã chuyển màu xanh sang vàng, báo hiệu mùa tựu trường tới. Khi nhắc về ký ức học trò, em lại hồi tưởng về ngày đầu tiên được nắm tay mẹ tới lớp học nhỏ trên đỉnh đồi. Với em, hôm ấy là buổi sáng đầu tiên của cuộc đời, nơi cánh cửa tri thức mở ra, khiến trái tim nhỏ bé rộn ràng bao cảm xúc.
Đêm trước ngày đi học, em cứ bồn chồn, mong chờ. Em được mặc thử bộ đồng phục màu xanh – món quà mẹ dành tặng, được sờ vào những trang vở trắng tinh thơm mùi giấy mới, lại được bố kể chuyện ngày xưa ông cũng từng run run như em trước cánh cổng trường. Chiếc cặp sách em dùng là chiếc ba lô thổ cẩm chị gái để lại, được mẹ giặt sạch. Em hồi hộp để sẵn sàng, dù không ngủ được vì mong ngóng ngày mai.
Sáng hôm ấy, từ khi mặt trời còn chưa ló rạng, em đã dậy, phụ mẹ nấu ăn rồi khoác balo, được mẹ dắt tay men theo con đường đất ngoằn ngoèo ra trường. Gió núi hiu hắt, bản làng còn mờ sương, những bông hoa dại hai bên đường như chào đón em. Trên lưng đồi, ngôi trường nhỏ lợp mái ngói đỏ, bốn bề cây cối xanh um, cổng trường loang lổ vết sơn nhưng vẫn sừng sững uy nghi.
Sân trường líu ríu tiếng nói cười, các bạn nhỏ xúng xính áo mới, có người đi chân đất, có người theo bà, theo mẹ. Em hồi hộp nắm chặt tay mẹ, chưa dám rời xa. Có bạn khóc nức nở, được mẹ dỗ dành, có bạn háo hức khám phá xung quanh. Mẹ em động viên: “Con trai mẹ sẽ học giỏi, không được khóc nhé!”.
Cô giáo miền núi em có mái tóc búi cao, làn da rám nắng, nụ cười tươi sáng. Cô dắt từng bạn vào lớp học – căn phòng nhỏ với những bộ bàn cũ nhưng luôn sạch bong, bảng đen phấn trắng, trên tường trang trí toàn ảnh các con vật núi rừng, cờ đỏ sao vàng treo trang trọng. Em được xếp ngồi cạnh bạn Páo, người cùng bản. Hai đứa lạ lẫm, rụt rè, nhưng nhìn nhau mỉm cười.
Cô giáo nhẹ nhàng hỏi tên từng bạn, kể chuyện “Bé chim non đi học” bằng cả tiếng Kinh và tiếng dân tộc, để ai cũng hiểu, ai cũng vui. Em dần quên nỗi sợ, bắt đầu thích thú khi được học chữ “A”, “Á”, nghe cô hát những bài hát miền núi về bản làng, về mùa gặt.
Cả lớp được cô cho vẽ tranh về ngôi nhà, ruộng bậc thang, có bạn vẽ núi, có bạn vẽ suối. Em tự hào khi vẽ bức tranh mẹ dắt tay mình đến trường, cô khen và dán lên góc bảng. Niềm vui dâng trào, em không còn muốn tan học.
Khi tiếng trống buổi học đầu tiên kết thúc, em chào cô giáo, cùng bạn Páo ríu rít chạy về khoe với mẹ. Em tự hứa sẽ chăm đi học, không còn sợ hãi, sẽ cố gắng biết đọc, biết viết để mẹ vui.
Ngày đầu tiên đi học ở bản làng nhỏ bé nhưng ý nghĩa vô cùng. Chính nơi đây, em đã trưởng thành hơn, biết tự lập, yêu thương bạn bè và mong ngày ngày đến lớp. Ký ức ấy mãi là động lực cho em cố gắng học tập, vươn tới những chân trời mới.
Có những kỷ niệm mà dù thời gian có trôi đi bao lâu, em cũng chẳng thể nào quên. Nhắc đến ngày đầu tiên được mẹ nắm tay dẫn đến trường – ngôi trường nhỏ ven biển bạc sóng vỗ, lòng em lại lâng lâng cảm xúc. Đó là một buổi sáng mùa thu trong trẻo, khi bầu trời xanh thăm thẳm, nắng nhẹ và gió biển mằn mặn.
Tối trước ngày khai giảng, em và anh trai cùng háo hức chuẩn bị sách vở, mẹ ân cần kiểm tra lại cặp, bố lấy áo đồng phục là phẳng phiu treo bên cửa. Em thao thức mãi, tưởng tượng về lớp học mới, những người bạn mới, biết đâu trong số đó có người đã từng cùng em đi bơi ra ghềnh đá ngoài biển.
Sáng sớm, khi mặt trời còn lóe sáng sau dãy núi, sóng biển rì rào vỗ bờ, em đã dậy sớm, rửa mặt bằng nước giếng ngọt do mẹ gánh về. Bữa sáng đơn giản chỉ là bát cháo cá nóng, đã làm em cảm thấy ấm lòng. Em khoác lên mình bộ đồng phục mới, chân mang đôi dép tổ ong, lưng đeo cặp sách xanh, mẹ dắt tay em đi trên con đường cát trắng dẫn ra trường.
Ngôi trường nhỏ nằm sát biển, cổng trường làm bằng gỗ, bên cạnh là tán dừa xanh tỏa bóng. Sân trường lúc ấy đông vui, các bạn đến từ khắp xóm chài, áo quần đủ sắc màu. Nhiều bạn tay còn dính cát, mắt sáng nét hồn nhiên. Tiếng trống trường vang vọng giữa sóng biển, như hòa cùng tiếng gọi của ngư dân ngoài khơi xa.
Ban đầu, em sợ hãi, cứ bám lấy tay mẹ, mắt ngó nghiêng quan sát. Một bạn trai nhỏ nhắn chủ động làm quen: “Mình tên Tùng, nhà sát mép biển”. Câu nói giản dị, chân thành làm em bớt lo lắng, dần hòa nhập với không khí mới. Mẹ động viên: “Con sẽ có nhiều bạn chơi cùng!”
Cô giáo trẻ mặc áo dài duyên dáng, mái tóc thướt tha, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp. Cô dắt từng bạn vào lớp, gọi tên từng bạn, động viên ai còn rụt rè sợ sệt. Lớp học sáng sủa, nhiều cửa sổ đón gió biển, bàn ghế gỗ cũ nhưng sạch sẽ. Trên bảng đen, cô vẽ hình con tàu, cây dừa, chú cá để các bạn nhận biết và kể chuyện. Em được xếp ngồi cùng Tùng, bạn mới quen, cảm giác lo lắng dần tan biến.
Cô kể chuyện về biển quê mình, bài học đầu tiên là nhận diện chữ cái, tô màu con cá, con thuyền. Em hăng hái giơ tay phát biểu, được cô tặng sao đỏ dán lên áo. Cả lớp hát vang bài ca “Em yêu biển quê em”, ai nấy đều say mê.
Khi tiếng trống tan học vang lên, các bạn ùa ra sân, em chạy đến khoe với mẹ về chuyện mới học được. Mẹ mỉm cười hài lòng, xoa đầu em: “Con đã trưởng thành rồi!” Em tự nhủ sẽ ngoan ngoãn, cố gắng học tốt để sau này trở thành người con có ích cho làng chài.
Ngày đầu tiên đi học bên biển bình dị, nhưng đã mở ra cho em thế giới mới mẻ, giúp em yêu trường, yêu cô giáo, yêu các bạn. Ký ức ngày ấy là động lực giúp em vượt qua mọi thử thách, phấn đấu trên con đường học tập.
Thời gian như dòng suối chảy, cuốn đi bao kỷ niệm, nhưng ký ức về ngày đầu tiên đến trường vẫn nguyên vẹn trong trái tim em. Dưới tán bàng già bên sân trường, buổi sáng đầu tiên ấy, em đã được mẹ dắt tay bước vào thế giới sách vở, bạn bè, thầy cô.
Đêm hôm đó, cả nhà ai cũng háo hức chuẩn bị cho ngày khai trường. Bố mua cho em chiếc cặp sách mới, bên trong là hộp bút màu sặc sỡ. Mẹ khéo léo may một bộ áo dài trắng nhỏ xíu để em mặc. Em thao thức không ngủ, nằm ôm cặp sách, háo hức tưởng tượng mai sẽ đi học cùng bạn bè, được gặp cô giáo.
Sáng hôm sau, tia nắng dịu dàng xuyên qua tán cây bàng, soi sáng cả sân nhà. Em dậy thật sớm, mẹ giúp em mặc áo dài trắng, chải tóc hai bím, đôi dép nhựa mới đi cứ kêu cồm cộp trên nền đất. Bữa sáng là bát cơm nóng với cá kho, mẹ dặn: “Con nhớ lễ phép, chú ý nghe lời cô giáo, đừng khóc nhé!”
Đoạn đường từ nhà ra trường chỉ vài phút, nhưng hôm đó sao thấy dài vô tận. Tay mẹ ấm áp, dắt em đi qua cánh đồng xanh, tới cổng trường nhỏ sơn màu xanh lá. Dưới gốc bàng già, các bạn nhỏ tụm năm tụm bảy, áo quần mới tinh, ánh mắt ngỡ ngàng, háo hức.
Em bám lấy mẹ, nhìn ngắm sân trường, ngửi hương hoa nhài và tiếng ve sớm văng vẳng. Một bạn gái tóc thắt nơ đỏ tiến đến làm quen: “Bạn tên gì? Mình là Trang!” Em mỉm cười bẽn lẽn, bàn tay bớt siết chặt tay mẹ.
Cô giáo bước ra, dáng nhỏ nhắn, vẻ hiền hậu, mái tóc xoăn nhẹ, nụ cười tươi như ánh nắng. Cô đưa từng bạn vào lớp học, hỏi thăm, động viên các bạn còn rụt rè, có bạn khóc, cô dịu dàng dỗ dành. Lớp học sáng sủa, bàn ghế gỗ xếp hàng ngay ngắn, cửa sổ nhìn ra cây bàng xanh ngắt, trên tường là tranh vẽ hoa lá, chữ cái.
Em được xếp ngồi cùng Trang, cảm xúc bỡ ngỡ dần nhường chỗ cho sự háo hức. Cô giáo bắt đầu giới thiệu, kể chuyện về “Cây bàng bên trường”. Cô nhẹ nhàng hỏi tên từng bạn, dặn dò giữ gìn đồ dùng học tập. Rồi cô dạy chúng em hát bài “Ngày đầu tiên đi học”, cả lớp cùng vỗ tay tán thưởng.
Buổi học đầu, cô hướng dẫn chúng em viết nét cơ bản, tô màu tranh, ai vẽ xong cô đều khen ngợi. Em tự tin vẽ chiếc lá bàng vàng, được cô dán lên bảng lớp. Không còn rụt rè, em dần thấy yêu lớp, yêu thầy cô và bạn bè quanh mình.
Tan học, em chạy ra cổng trường, kể chuyện cho mẹ nghe, lòng tràn đầy niềm vui, mong chờ ngày mai lại được đến trường. Em tự nhủ sẽ cố gắng học ngoan để trở thành học sinh giỏi, không phụ lòng cô giáo, cha mẹ.
Ngày đầu tiên đi học dưới bóng bàng già in đậm dấu ấn trong tâm trí em. Nhờ đó, em trưởng thành hơn, tự tin hòa nhập với bạn bè, yêu mái trường và biết ơn những người luôn bên cạnh dìu dắt em trên hành trình đầu đời.
Cuộc đời em có những ngày đặc biệt, mà dù năm tháng trôi qua vẫn in sâu trong ký ức. Ngày đầu tiên đi học ở trường bán trú vùng cao đã để lại trong em kỷ niệm không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng đầu đông, gió lạnh se sắt, sương mù bao phủ núi rừng.
Đêm trước, em và chị gái tíu tít chuẩn bị balo, quần áo. Mẹ dặn dò: “Hai con cố gắng học giỏi, ra trường thành tài!”. Bố lặng lẽ kiểm tra từng quyển sách, chiếc hộp bút chì đã mòn. Em xúc động muốn khóc mà cố nén lại, bởi ngày mai sẽ phải xa nhà ngủ lại trường.
Sáng sớm, em được mẹ đánh thức, khoác trên mình chiếc áo ấm mẹ mới mua, quàng khăn đỏ thắm. Bữa sáng qua loa với bát mì nóng, bố mẹ tiễn hai chị em đi học. Đường đến trường xa, qua những con dốc đá, em vừa đi vừa run nhưng vẫn quyết tâm.
Cổng trường bán trú nằm sát lưng đồi, nổi bật giữa màu xanh um của rừng, tường vôi đã ngả màu. Sân trường nhộn nhịp các bạn nhỏ đến từ nhiều bản làng khác nhau, áo quần đủ sắc màu, ánh mắt háo hức. Có bạn khóc vì nhớ mẹ, có bạn cười đùa nô nức. Em vừa sợ vừa vui, nắm chặt tay chị gái.
Cô giáo chủ nhiệm lớp Một là người dân tộc, giọng nói ân cần, khuôn mặt phúc hậu, mái tóc dài tết gọn. Cô đến từng nhóm hỏi tên, động viên các bạn giữ ấm, không sợ xa nhà. Rồi từng tốp học sinh được dẫn về lớp học nhỏ, bàn ghế cũ, trên tường treo tranh tô màu rực rỡ. Em ngồi cạnh bạn Lử, người cùng bản, cả hai cùng e dè nhưng dần cởi mở khi cô giáo kể chuyện về “Chú sóc nhỏ ham học”.
Cô giáo hướng dẫn chúng em cách sắp xếp đồ đạc, dặn dò sinh hoạt tập thể. Buổi học đầu tiên, cả lớp được làm quen với bảng chữ cái, tô màu, vẽ tranh. Em mạnh dạn giơ tay xin cô giải thích, được cô khen là “em bé chăm ngoan”.
Tan học, em lần đầu tiên ở lại trường bán trú, nhớ nhà nhưng vẫn vui khi được bạn bè vây quanh, cô giáo ân cần hỏi han, động viên. Em quyết tâm học giỏi để bố mẹ tự hào, để mỗi ngày đến trường là một ngày vui.
Ngày đầu tiên đi học ở trường bán trú là dấu ấn lớn đánh dấu bước trưởng thành của em. Nhờ đó, em biết tự lập, vượt qua nỗi nhớ nhà và thêm yêu ngôi trường vùng cao thân thương.
Những năm tháng tuổi thơ trôi qua thật nhanh, nhưng khoảnh khắc ngày đầu tiên đến trường luôn là ký ức ngọt ngào trong tâm trí em. Đó là một buổi sáng tháng chín mát lành, khi xóm nhỏ ngập trong tiếng trống khai trường rộn rã.
Tối hôm trước, em mê mẩn mãi với chiếc cặp sách xanh lá – món quà bố mẹ dành tặng khi em vào lớp Một. Mẹ cẩn thận gấp quần áo, chuẩn bị sách vở; bố động viên em “mai con sẽ là học sinh giỏi nhé!”. Đêm ấy, em hào hứng không thể nào ngủ được, cứ thao thức ôm chiếc cặp mới, tưởng tượng ngày mai được đeo đến lớp khoe với các bạn.
Sáng hôm sau, em tỉnh giấc từ sớm, giúp mẹ dọn bữa sáng rồi nhanh chóng khoác lên mình bộ đồng phục trắng tinh. Bàn tay mẹ dịu dàng sửa lại cổ áo, rồi dắt em ra cổng. Em sung sướng đeo chiếc cặp mới, cảm thấy mình trưởng thành biết bao nhiêu.
Trường học chỉ cách nhà em dăm phút đi bộ, nhưng hôm đó, con đường như dài vô tận. Cổng trường nổi bật dưới tán cây bàng rợp bóng, sân trường đông đúc tiếng cười nói của các bạn nhỏ. Ai cũng mới, ai cũng ngập ngừng, rụt rè. Em nắm chặt tay mẹ, xen giữa muôn vàn cảm xúc.
Bạn bè mới nhanh chóng vây quanh, tò mò hỏi nhau về tên tuổi. Một bạn nam tên Hùng trầm trồ: “Cặp bạn đẹp quá!”. Nhờ câu nói ấy, em tự tin hơn, mạnh dạn làm quen với mọi người. Không khí lớp học nhộn nhịp, cô giáo xuất hiện trong tà áo dài tím, giọng nói dịu dàng, nụ cười ấm áp.
Cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng dắt từng bạn vào lớp. Bàn ghế sắp xếp ngay ngắn, cửa sổ ngập ánh nắng, bảng đen phấn trắng thơm mùi mới. Em được xếp ngồi cạnh Hùng. Cô giới thiệu cho chúng em về lớp học, kể chuyện, dạy chúng em những bài hát vui nhộn.
Buổi học đầu tiên, cô hướng dẫn chúng em làm quen với bảng chữ cái, dạy tô màu bức tranh về trường lớp. Em hào hứng xung phong lên bảng, được cô khen “con vẽ đẹp lắm!”. Hạnh phúc làm em quên hết bỡ ngỡ ban đầu.
Tan học, em chạy ùa ra sân, kể cho mẹ nghe về cô giáo hiền, những người bạn thân thiện, nhất là về chiếc cặp sách mới được khen ngợi. Em tự nhủ sẽ học giỏi hơn, mỗi ngày tới trường là một ngày vui.
Ngày đầu tiên đi học với chiếc cặp sách mới là kỷ niệm đẹp trong đời em. Đó là dấu mốc giúp em trưởng thành, biết yêu trường lớp, cô giáo, bạn bè và biết trân quý những gì mình có.
Mỗi người đều có một ngày đầu tiên đến trường, một cánh cửa mở ra thế giới mới. Đối với em, ngày ấy đặc biệt hơn khi em vừa chuyển về quê ngoại sống cùng bà nội. Một sáng mùa thu, giữa tiếng gà gáy, em được bà dắt tay tới trường làng, bắt đầu hành trình học tập mới, vừa háo hức, vừa nhớ nhà khôn nguôi.
Tối trước hôm nhập học, em được bà nội chuẩn bị áo quần, sách vở. Bà còn kể chuyện ngày xưa đi học ở làng quê, động viên em mạnh dạn, không được khóc nhớ bố mẹ. Đêm ấy, em trằn trọc mãi, nước mắt thấm gối vì nhớ thành phố, nhớ những người bạn cũ.
Sáng hôm sau, gió thu mát lành, chim hót râm ran, bà dắt em đi học qua con đường đất đỏ. Cổng trường làng nhỏ nhắn, sơn vàng, phía trên là bảng tên trường “Tiểu học Bình Minh” giản dị. Sân trường rộng, hàng cau nghiêng bóng, các bạn ríu rít chơi đùa. Em bám sát bên bà, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.
Một bạn gái tóc tém chạy lại hỏi thăm: “Bạn tên gì? Sao mình chưa thấy bạn bao giờ?” Nhờ câu hỏi ấy, em thấy lòng nhẹ nhõm, bắt đầu trò chuyện, làm quen. Lớp học nhỏ, bàn ghế ghép từ nhiều loại gỗ, bảng đen cũ đã mòn vết phấn. Cô giáo bước vào, mái tóc búi cao, khuôn mặt rạng rỡ. Cô hỏi han từng bạn, động viên em yên tâm học tập.
Buổi học đầu tiên, cô giới thiệu về lớp, hướng dẫn cách xếp sách vở, dạy hát bài “Quê hương tươi đẹp”. Em hát còn run, nhưng được cô và các bạn động viên vỗ tay. Dần dần, nỗi buồn xa nhà vơi bớt, em thấy vui hơn khi hòa mình vào không khí mới.
Tan học, bà chờ em ngoài cổng, ân cần hỏi han, động viên. Em kể cho bà nghe chuyện cô giáo, các bạn, lòng đầy tự hào vì đã vượt qua nỗi nhớ nhà để hòa nhập với môi trường mới.
Ngày đầu tiên đi học ở quê để lại trong em ký ức sâu sắc. Nhờ đó, em biết thích nghi, tự lập, thêm yêu quê hương, yêu mái trường nhỏ và trân trọng những người thân yêu xung quanh mình.
Thời gian cứ trôi qua, nhưng ngày đầu tiên đến trường vẫn là ký ức không thể nào quên trong em – một cô bé nhút nhát, luôn nép vào mẹ mỗi khi gặp người lạ. Đó là một buổi sáng trong lành, nắng dịu, gió nhẹ, những cảm xúc lạ lùng cứ cuộn trào trong lòng.
Tối hôm trước, em bồn chồn, chưa hết sợ hãi khi nghĩ đến việc phải rời xa mẹ mà học cùng nhiều bạn mới. Mẹ chuẩn bị sẵn đồng phục, sách vở, động viên em bằng những câu chuyện vui. Em ôm lấy mẹ, nước mắt lưng tròng, mẹ dỗ dành: “Ngày mai con sẽ có rất nhiều niềm vui mới mà!”
Sáng hôm sau, em dậy rất sớm. Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên đường đến trường, tay em nắm chặt tay mẹ không rời. Con đường như dài hơn, lạ lẫm hơn bao giờ hết. Cổng trường hiện ra với hàng rào trắng, bảng tên trường nổi bật. Sân trường đầy tiếng cười nói, bạn bè ríu rít khoe áo quần mới.
Em đứng nép sau lưng mẹ, ánh mắt e dè ngắm nhìn mọi thứ. Một bạn nhỏ tới gần rủ: “Bạn ơi, chơi nhảy dây không?” Em lắc đầu, mặt đỏ bừng. Mẹ khích lệ: “Thử nói chuyện với bạn xem nào!” Em run run khẽ đáp “Mình tên Thu”. Nụ cười thân thiện của bạn mới giúp em tự tin hơn một chút.
Cô giáo bước ra, tóc thắt bím, khuôn mặt hiền từ, dịu dàng dắt từng bạn vào lớp. Em vẫn chưa muốn rời mẹ, nước mắt bắt đầu rưng rưng. Cô nhẹ nhàng: “Con cứ ngồi cạnh cô, có cô bên cạnh mà!” Em nghe vậy, mạnh dạn hơn, bước vào lớp học.
Lớp học sáng sủa, cửa sổ mở rộng, bàn ghế sắp xếp ngăn nắp. Cô kể chuyện, cùng nhau hát hò, gọi tên làm quen từng bạn. Em vẫn còn ngồi lặng lẽ, nhưng nghe giọng cô ân cần, em cảm thấy an tâm. Đến tiết vẽ, em được cô động viên, khen bức tranh hoa hướng dương tươi tắn.
Khi tiếng trống tan học vang lên, em chạy ùa ra cổng, ôm chầm lấy mẹ, kể về cô giáo hiền và bạn mới tên Hằng. Em tự hứa sẽ cố gắng nói chuyện nhiều hơn, tự tin hoà nhập để ngày mai lại đến trường với thật nhiều điều thú vị đang chờ đón.
Ngày đầu tiên đi học đã giúp em mạnh dạn, dám vượt qua nỗi sợ hãi, biết chủ động kết bạn và thêm yêu mái trường, cô giáo. Kỷ niệm ấy là khởi đầu cho hành trình lớn lên của em.
Có những ngày tháng đi qua lặng lẽ, nhưng ngày đầu tiên đi học lại là ký ức lung linh sắc màu hoa phượng đỏ trong em. Đó là một sáng hè nắng nhẹ, khi tiếng ve râm ran, thành phố Hải Phòng rực rỡ với những con đường hoa phượng nở đỏ rực.
Tối hôm trước, bố mẹ cùng em chuẩn bị sách vở, bộ đồng phục với chiếc khăn quàng đỏ thắm. Em phấn khích, cứ ngắm mãi cặp sách mới. Bố kể những kỷ niệm hồi nhỏ cũng từng run rẩy khi đến trường, khiến em vừa háo hức, vừa hồi hộp.
Sáng hôm ấy, cả gia đình dậy sớm. Mẹ giúp em chỉnh sửa đồng phục, cặp sách, bố dặn dò: “Hãy tự tin lên, con sẽ có nhiều bạn mới!” Con đường đến trường phủ đầy bóng phượng, từng cánh hoa rơi đỏ thắm trên vỉa hè. Trường học khang trang, cổng lớn, bảng tên trường nổi bật giữa phố phường.
Sân trường hoa phượng đỏ rực, các bạn nhỏ tụ tập thành từng nhóm, ai cũng háo hức, chờ được gọi tên vào lớp. Em nắm tay mẹ, lòng dâng trào cảm xúc. Có bạn mới khóc, có bạn lại cười rạng rỡ. Một bạn trai tiến lại gần chào “Mình là Nam, bạn ở đâu?” Câu nói làm em bớt lo, bắt đầu trò chuyện.
Cô giáo chủ nhiệm mặc tà áo dài trắng, tóc dài thướt tha, gọi từng bạn vào lớp. Em được xếp ngồi cạnh Nam bên khung cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy sân trường đầy hoa phượng. Lớp học rộng rãi, bàn ghế mới tinh, trên tường dán đầy tranh vẽ.
Cô giáo giới thiệu nhẹ nhàng, hỏi thăm từng bạn, dạy các bạn chào hỏi, hát bài “Ngày đầu tiên đi học”. Cả lớp hồ hởi hát theo, ai nấy đều vui tươi. Tiết học đầu, cô dạy nhận biết chữ cái, tập tô màu cánh phượng đỏ. Em tự tin giơ tay lên bảng, trả lời đúng câu hỏi của cô, được khen ngợi.
Tan học, em ra cổng đợi mẹ, kể về cô giáo hiền, bạn Nam tốt bụng và hoa phượng đỏ trên sân trường. Em tự tin hơn, mong chờ ngày mai lại được tới trường.
Ngày đầu tiên đi học giữa thành phố hoa phượng đỏ là khởi đầu rực rỡ cho tuổi học trò của em. Nó giúp em thêm tự tin, yêu mái trường, cô giáo và gắn bó với thành phố quê hương.
Những ngày đầu đến trường là cánh cửa rộng mở dẫn em vào thế giới mới lạ. Đặc biệt, ngày đầu tiên bước chân vào trường quốc tế đã để lại trong em thật nhiều ấn tượng khó quên. Đó là một buổi sáng mùa thu mát lành, ánh nắng vàng nhẹ trải dài trên đường phố.
Tối trước hôm đi học, mẹ giúp em chuẩn bị quần áo, sách vở. Bố dặn: “Con hãy tự tin, hòa đồng với bạn bè mới, đừng lo lắng!”. Em tò mò về trường học, về các bạn đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Đêm ấy, em không ngủ được, cứ nghĩ mãi về ngày mai với những trải nghiệm mới lạ.
Sáng hôm sau, em mặc đồng phục trường quốc tế – áo sơ mi trắng, quần kaki xanh. Ăn sáng xong, mẹ dắt em đi trên con đường ngập nắng tới trường. Cổng trường lớn, sang trọng, cây xanh mát mắt, khắp nơi là bảng hiệu hai thứ tiếng Anh – Việt. Sân trường đông vui, các bạn nhỏ đủ quốc tịch, ai cũng rạng rỡ.
Em hồi hộp nắm chặt tay mẹ, mắt ngập tò mò. Một bạn gái tóc vàng tiến lại hỏi thăm: "What's your name?" Em líu ríu trả lời bằng tiếng Anh mà cô giáo cũ đã dạy, cảm thấy tự tin hơn nhiều. Không khí trường học hiện đại, lớp học có điều hòa, bàn ghế màu sắc tươi tắn, trên tường dán tranh ảnh các nền văn hóa.
Cô giáo chủ nhiệm là người nước ngoài, tóc nâu, nụ cười tươi như hoa, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp. Cô giới thiệu từng bạn, dạy chúng em bài hát tiếng Anh, kể chuyện về ngôi trường, động viên cả lớp cùng làm quen. Bạn bè mới đến từ nhiều nước, ai cũng thân thiện, giúp nhau làm quen.
Buổi học đầu, cô hướng dẫn tập đọc chữ cái, tô màu lá cờ các nước, dạy kỹ năng giao tiếp cơ bản và trò chuyện bằng tiếng Anh. Em mạnh dạn phát biểu ý kiến, được cô khen, cảm thấy tự hào và phấn khởi vô cùng.
Tan học, mẹ đón em về, em kể chuyện về các bạn nước ngoài, về cô giáo vui tính. Em nhận ra sự khác biệt là điều tuyệt vời, giúp em học hỏi, trưởng thành và tự tin hơn mỗi ngày.
Ngày đầu tiên đi học ở trường quốc tế là bước ngoặt lớn với em, mở ra thế giới mới đầy thú vị, giúp em yêu ngôi trường, bạn bè và không ngừng nỗ lực học tập.
Thời gian cứ trôi qua, nhưng ngày đầu tiên đi học cùng người bạn thân nhất vẫn là kỷ niệm ngọt ngào động lại mãi trong tâm trí em. Đó là buổi sáng mùa thu dịu dàng, khi phố xá bình yên, chim chóc ríu rít, mẹ dắt em và cô bạn thân từ nhỏ cùng đến trường.
Tối hôm trước, cả hai háo hức chuẩn bị sách vở, bàn nhau ngày mai sẽ ngồi cạnh nhau, cùng học, cùng chơi. Mẹ em cẩn thận kiểm tra từng quyển vở, đôi giày mới còn thơm mùi da, bố động viên “hai con đến trường vui nhé!”. Đêm ấy, chúng em thao thức, háo hức mong trời mau sáng.
Sáng hôm sau, hai mẹ con và người bạn thân cùng nhau đi trên con đường làng, gió mát, đường sạch bong. Cổng trường làng mở rộng, bảng tên trường thân quen, hàng cây xanh rợp bóng. Sân trường tràn ngập tiếng nói cười rộn ràng, các bạn khoe áo quần mới, ai cũng háo hức.
Chúng em tay trong tay, bẽn lẽn bước qua cổng, ánh mắt háo hức quan sát xung quanh. Một nhóm bạn mới thân thiện bắt chuyện, cả hai cùng vui vẻ làm quen. Cô giáo bước ra, dáng hiền hậu, nụ cười rạng ngời. Cô nhẹ nhàng dắt từng bạn vào lớp, hỏi han từng người, động viên ai còn rụt rè.
Lớp học sáng sủa, bàn ghế sạch sẽ, trên tường dán đầy tranh vẽ ngộ nghĩnh. Chúng em được xếp ngồi cùng nhau ở bàn đầu, lòng cảm thấy ấm áp, vững tin khi có người bạn thân bên cạnh. Cô giáo kể câu chuyện “Tình bạn”, dạy hát, cùng chơi trò chơi làm quen, giúp cả lớp thêm đoàn kết, gắn bó.
Buổi học đầu tiên, chúng em cùng nhau tập viết, tô màu, vẽ tranh về mái trường. Em tự tin hơn khi có bạn thân động viên, cổ vũ mỗi khi còn lúng túng. Tan học, hai đứa cùng kể cho mẹ nghe về bài học, về cô giáo hiền và những người bạn mới.
Ngày đầu tiên đi học cùng bạn thân giúp em thêm mạnh dạn, biết chia sẻ, hòa đồng, giúp đỡ nhau trong học tập và cuộc sống. Kỷ niệm ấy là dấu mốc quan trọng, mở ra một hành trình mới với biết bao niềm vui bên bạn bè, thầy cô.
Ngày đầu tiên đi học, trời bất ngờ đổ mưa, khiến mọi thứ như càng trở nên đặc biệt với em. Đó là một buổi sáng tháng chín, mưa rả rích, bầu trời xám nhẹ, nhưng lòng em lại bừng sáng vì mong chờ được đến trường.
Tối hôm trước, bố mẹ chuẩn bị áo mưa nhỏ, đôi ủng xinh xắn cho em. Mẹ cẩn thận gấp sách vở, kiểm tra bút chì. Bố động viên: “Dù mưa, con vẫn phải mạnh mẽ, học giỏi nhé!”. Đêm ấy, tiếng mưa rơi trên mái nhà như khúc nhạc ru, em thao thức, hồi hộp nghĩ về ngày mai.
Sáng dậy, trời còn lắc rắc mưa, mẹ mặc áo mưa cho em, xỏ ủng, dắt tay bước qua con đường ngập nước đến trường. Cổng trường hiện ra mờ ảo qua màn mưa, bảng tên vẫn sáng, hàng cây bên đường nhuộm màu xám nhạt. Sân trường vắng hơn mọi ngày, chỉ lác đác vài bạn nhỏ cầm dù, áo mưa sặc sỡ.
Em bám sát bên mẹ, lòng vừa lo vừa vui. Một cô bạn nhỏ tiến lại gần, cùng che ô với em, giới thiệu tên. Chúng em nhanh chóng kết bạn, cùng nhau bước vào lớp. Cô giáo dắt từng bạn, giọng nói nhẹ nhàng, trìu mến. Lớp học khô ráo, bàn ghế gọn gàng, cửa sổ mở toang đón gió mát dịu.
Cô vỗ về, kể chuyện “Chiếc ô nhỏ đi học”, dạy hát bài về mưa, động viên các bạn không nên lo lắng vì thời tiết. Chúng em cùng nhau viết chữ, vẽ tranh về buổi sáng mưa đầu năm học. Em mạnh dạn giơ tay phát biểu, được cô khen ngợi.
Tan học, mưa đã vơi, mẹ chờ em dưới mái hiên, em kể về buổi học đầu tiên trong mưa, về cô giáo hiền, bạn mới dễ thương. Em cảm thấy trưởng thành, mạnh mẽ hơn, tự tin vượt qua thử thách.
Ngày đầu tiên đi học trong mưa là ký ức đáng nhớ nhất của em. Nó giúp em nhận ra, dù thời tiết có thế nào, chỉ cần có quyết tâm và tình yêu thương, mỗi ngày đến trường đều là ngày vui, tràn đầy kỷ niệm đẹp.
Xem thêm:
Hy vọng dàn ý chi tiết cùng các bài viết trên đã giúp em có thể kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học một cách dễ dàng và rõ nét nhất. Đừng quên thường xuyên luyện viết để nâng cao khả năng làm văn của mình nhé!
Bài viết có hữu ích với bạn không?
Có
Không
Cám ơn bạn đã phản hồi!